Chiêm Huyên trong lòng vốn không yên tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Khi nãy cáo từ Tư Mã Bân đi ra, trong lòng hắn đã biết, biểu hiện gần một năm nay đã bị người Động Thiên Phúc Địa hoài nghi.
Nếu như không phải Chiêm gia danh tiếng đoán tạo đứng đầu Ngũ Hành Môn khi xưa, chỉ sợ không ai tin tưởng lời hắn nói.
Cũng bởi vậy ngay cả việc tấn giai thần khí của Ngũ Hành Hoàn, Tư Mã Bân cũng dần mất đi kiên nhẫn.
Hắn kiên trì nói sau khi thấy Ngũ Hành Hoàn mới có thể nói ra phương pháp tiến giai thần khí nhưng hắn cũng biết, đám người Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân đều chờ hắn mở miệng. Bọn họ đều muốn biết, có nên vì phương pháp này mà đắc tội Hạ Nhất Minh hay không?
Đây mới là nguyên nhân giằng co lớn nhất của hai bên.
Nhưng đáng tiếc, Chiêm Huyên không có bất cứ đường nào để lui, bởi vì hắn có thể khẳng định, sau khi biết phương pháp này, Động Thiên Phúc Địa sẽ buông tha kế hoạch cướp Ngũ Hành Hoàn. Dù sao đi nữa, lúc này Hạ Nhất Minh không phải nhân vật vô danh tiểu tốt, mà có được Thánh thú cường đại cùng Ngũ khí Tôn giả bên cạnh. Hơn nữa còn được Thiên Trì nhất mạch chống lưng, thế lực có can đảm đụng đến Hạ Nhất Minh e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ăn trộm gà không được lại mất nắm thóc, chuyện này bất luận là ai cũng không muốn làm. Điểm này chỉ cần nhìn Hoàng thất Vũ gia là rõ.
Lúc này sau khi trở về phòng, tâm trạng Chiêm Huyên cũng hỗn loạn dần.
Sau khi nói chuyện cùng Tư Mã Bân, Chiêm Huyên không biết vì lý do gì mà vị Ngũ khí Tôn giả này lại mất dần kiên nhẫn tới vậy.
Thở thật dàu một hơi, trong lòng hắn lại nghĩ tới sư phụ cùng đám sư đệ tại Khai Vanh quốc.
Trong lòng hắn sự oán hận đối với Hạ Nhất Minh như bài sơn đảo hải xuất ra.
Hạ Nhất Minh kia đúng là quái thai, cũng vì sự xuất hiện của hắn nên Khai Vanh quốc mới xảy ra tình cảnh này.
Nếu như không có người này, như vậy thiên hạ thái bình rồi.
Từ trên người lấy ra một phong thư, nội dung trong thư hắn sớm thuộc lòng, nhưng mỗi ngày hắn đều mở ra xem lại một lần, đặc biệt là dòng cuối cùng kia.
Oán cừu sâu đậm không thể hóa giải, vận mệnh Khai Vanh quốc đều nằm trong tay huynh.
Mỗi khi đọc tới câu này, trong lòng Chiêm Huyên đều chấn động không thôi.
Hạ Nhất Minh hôm nay đã không phải người hắn có thể đối phó.
Bấy quá theo lời bức thư này, vì vận mệnh Khai Vanh quốc, hán đã không còn lựa chọn khác.
Mượn đao giết người là chuyện duy nhất hắn có thể làm được.
Đem phong thư cất lại, hắn lẳng lặng ngồi xuống ghế, suy nghĩ lại. Động Thiên Phúc Địa chính là hi vọng cuối cùng của hắn, bất luận thế nào cũng không thể thất bại. Cho dì không thể giết chết Hạ Nhất Minh tại chỗ cũng phải khiến hắn mất đi Ngũ Hành Hoàn, làm cho hắn cùng Động Thiên Phúc Địa kết oán thù không thể giải.
Đang khi hắn suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh rất nhỏ cơ hồ khó phát hiện ra. Linh giác của hắn rất cao, lập tức đã nhìn thấy một lỗ thủng trên cửa sổ.
Nhưng ngoài lỗ thủng này, hắn không phát hiện bất cứ điểm nào khác.
Chỉ là không hiểu cảm giác nguy hiểm từ đâu ập tới, giờ phút này lông tóc Chiêm Huyên dựng đứng, tựa hồ có một thứ gì đó rất nhanh bắn tới.
Chiêm Huyên mặc dù cảnh giác nhưng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Bởi vì hắn căn bản không thể bình tĩnh, không hiểu cảm giác nguy hiểm kia từ đâu mà tới.
Nếu hôm nay hắn có thể chứng kiến Hạ Nhất Minh cùng Tư Mã Bân đối chiến, ắt hẳn hắn sẽ liên tưởng mà lập tức rời đi. Nhưng đáng tiếc hắn căn bản không dám đối mặt cùng Hạ Nhất Minh, khi Hạ Nhất Minh xuất hiện hắn đã sớm ẩn nấp. Mà Tư Mã Bân thua trận cũng không phải là sự tình vẻ vang gì nên đám người Động Thiên Phúc Địa giấu giếm còn không kịp, càng không thể có chuyện nói cho hắn biết.
Lúc này Chiêm Huyên hai mắt gắt gao quan sát xung quanh, đề phòng bất trắc.
Nhưng hắn không ngờ từ dưới chân xuất hiện một đạo quang mang.
Đạo quang mang này rõ ràng vì hắn mà tới, hơn nữa xuất hiện trước mặt hắn nửa thước.
Theo sau một âm thanh khẽ vang lên, tựa hồ trước mặt hắn có vật gì đó va chạm, trong nháy mắt Chiêm Huyên đã hiểu ra.
Khi nãy khẳng định có thứ ám khí gì bắn tới, mà đạo quang mang dưới đất kia đột ngột xuất hiện đã bảo vệ tính mạng hắn.
Khi nghĩ tới điều này, nhất thời mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục hắn, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Không biết vật gì có thể vô thanh vô tức tiến vào không bị hắn phát hiện đây? Bất quá phản ứng của hắn cũng rất nhanh, ngay khi âm thanh kia vang lên đã lập tức lui về phía sau. Thân thể hắn lúc này như lò xo phá thủng vách tường hơn nữa chìm vào bóng đêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Chỉ là hai chân hắn vừa tiếp xúc với mặt đất lập tức cảm nhận một cỗ sát khí ngút trời mang theo khí thế lạ thường áp tới.
Trong nhay mắt Chiêm Huyên đã biết, tu vi võ đạo của người này không phải bản thân lão có thể so sánh.
Hắn thậm chí cùng không có ý niệm đánh trả, thân thể lập tức như tia chớp bắn đi, trừ Ngũ khí Tôn giả có thể phi hành trên không, nếu không bằng vào tốc độ này mà nói, có thể độc bá trong giới Tôn giả thông thường.
Một khi hắn đã chạy, những Tôn giả bình thường có thể đuổi kịp hắn vô cùng ít.
Hạ Nhất Minh sau lần ám toán đầu tiên thất bại đã quyết định toàn lực công kích. Nhưng không nghĩ Chiêm Huyên nhát gan như vậy, ngay cả chống cự cũng không dám, vội và xoay người bỏ chạy.
Trong mắt hiện lên vẻ hung ác, Hạ Nhất Minh không chút do dự vung tay.
Tôn giả khác có thể không đuổi kịp Chiêm Huyên nhưng Hạ Nhất Minh trong tay có thêm Cực Quang Kiếm, thanh kiếm không trọng lượng lại được ý niệm điều khiển, tuyệt đối so với tia chớp còn nhanh hơn một bậc.
Trong không gian truyền tới dao động mãnh liệt khiến Chiêm Huyên sắc mặt đại biến, hắn không quay đầu lại mà tiếp tục chạy, bởi hắn biết, chỉ cần trong Động Thiên Phúc Địa, hắn sẽ được an toàn.
Quả nhiên trên mặt đất xuất hiện một đạo quang mang, tốc độ của Cực Quang Kiếm mặc dù nhanh nhưng tốc độ quang mang này cũng không chậm, trong nháy mắt nó đã ngăn chặn thành công Cực Quang Kiếm.
Hạ Nhất Minh trong lòng vừa sợ vừa giận, chuyện này nếu không diễn ra trước mắt, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Liên tiếp hai lần ám sát lại bị người khác dùng phương pháp thần kỳ cản lại, mà chuyện khiến hắn cảm thấy kinh hãi hơn chính là, không cách nào phát hiện ra người đó.
Nhân đạo đỉnh cấp cường giả như Hoàng Tuyền Lão tổ hắn cũng đã giao thủ, cũng biết được uy lực của cường giả cấp độ này.
Nhưng ngay cả Nhân đạo đỉnh cấp cũng không có khả năng đoán được ý niệm của hắn mà ra tay ngăn cản.
Nhân vật như vậy tuyệt đối không phải bản thân hắn có thể chống lại.
Quang mang trong mắt lóe lên, Hạ Nhất Minh lập tức phóng ra một chỉ, trên thân kiếm đột nhiên nổi lên đạo quang mang trắng.
Đạo bạch quang này phảng phất như có linh tính, sau khi xuất hiện lập tức bay theo Chiêm Huyên đang một mực chạy trốn.
Trên mặt đất lần nữa xuất hiện quang mang thần kỳ kia, nhưng tình huống lúc này khác biệt.
Bắc Hải Cực Quang trong nháy mắt xuyên qua cấm chế, tiếp tục bay tới. Đạo quang mang hai lần đánh bay Cực Quang Kiếm rốt cuộc cũng không thể ngăn cản để mặc Bắc Hải Cực Quang xuyên qua.
Đang chạy vội, Chiêm Huyên dường như cảm nhận được nguy hiểm cực độ, giữa không trung hắn quay đầu lại nhìn nhất thời sợ tới hồn phi phách tán.
Hắn đối với Bắc Hải Cực Quang cũng hiểu rõ, bởi vậy chỉ liếc mắt cũng biết đây là thứ gì.
Bất quá Bắc Hải Cực Quang vốn là vật của Chiêm gia, hắn không chút do dự vứt ra một vật.
Âm thanh va chạm lập tức vang vọng, vật kia sau khi ném ra lập tức rơi trên đất.
Bất quá Bắc Hải Cực Quang sau khi bị vật này ngăn cản cũng không bắn tới mà đột nhiên quay trở về Cực Quang Kiếm.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên, nhất thời đã nhìn ra lai lịch vật kia. Bất quá lần này hắn thực sự tức muốn hộc máu, vật kia không ngờ chỉ là một chiếc gương bình thường mà thôi.
Thế giới rộng lớn không gì không thể xảy ra.
Ngay cả vị cao thủ thần bí kia cũng không thể ngăn cản Bắc Hải Cực Quang nhưng không ngờ nó lại bị chiếc gương phản xạ trở lại, chuyện này căn bản Hạ Nhất Minh không thể tưởng tượng.
Ý niệm của hắn vừa chuyển, Cực Quang Kiếm lập tức từ trên không bay ngược lại tay.
Hành động này căn bản không có quang mang nào ngăn cản, tựa hồ như Hạ Nhất Minh không mang ý định đả thương người cao thủ thần bí kia cũng không ngăn cản. Thân hình Hạ Nhất Minh không ngừng di chuyển, hắn một mực đuổi theo bóng lưng Chiêm Huyên.
Mặc dù không biết cao thủ thần bí nào hai lần ra tay ngăn cản nhưng lúc này mong muốn diệt sát Chiêm Huyên trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn không hề thay đổi.
Chiêm Huyên sau khi tránh được một kiếp lập tức đoán ra lai lịch người phía sau.
Bắc Hải Cực Quang vốn là thánh vật siêu cấp, nhưng sau khi sư phụ tử vong, vật này đã rơi vào tay đại địch Hạ Nhất Minh.
Cũng bởi vậy Chiêm Huyên phải mang theo chiếc gương tùy thân, xem ra vật này đích thực đã cứu hắn một mạng.
Bất quá trên người hắn chỉ có một chiếc vừa ném đi, lúc này Hạ Nhất Minh sử dụng Bắc Hải Cực Quang nữa chắc chắn hắn phải bỏ mạng.
Hít một hơi thật sâu, Chiêm Huyên đột nhiên hét lớn:
- Cứu mạng...
Âm thanh thê lương phá tan bóng đêm yên tĩnh nhanh chóng lan truyền khắp Động Thiên Phúc Địa.
Vô số bóng người lập tức phóng tới, trong đó hai đạo quang mang nhanh chóng bay về phía này.
Lúc này Hạ Nhất Minh ảo não dừng lại, bởi hắn biết, Chiêm Huyên cùng đám người Phiền Thạc, Tư Mã Bân đã gặp nhau.
Hành động ám sát của hắn lúc này đã hoàn toàn thất bại.
Chiêm Huyên trong lòng vốn không yên tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Khi nãy cáo từ Tư Mã Bân đi ra, trong lòng hắn đã biết, biểu hiện gần một năm nay đã bị người Động Thiên Phúc Địa hoài nghi.
Nếu như không phải Chiêm gia danh tiếng đoán tạo đứng đầu Ngũ Hành Môn khi xưa, chỉ sợ không ai tin tưởng lời hắn nói.
Cũng bởi vậy ngay cả việc tấn giai thần khí của Ngũ Hành Hoàn, Tư Mã Bân cũng dần mất đi kiên nhẫn.
Hắn kiên trì nói sau khi thấy Ngũ Hành Hoàn mới có thể nói ra phương pháp tiến giai thần khí nhưng hắn cũng biết, đám người Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân đều chờ hắn mở miệng. Bọn họ đều muốn biết, có nên vì phương pháp này mà đắc tội Hạ Nhất Minh hay không?
Đây mới là nguyên nhân giằng co lớn nhất của hai bên.
Nhưng đáng tiếc, Chiêm Huyên không có bất cứ đường nào để lui, bởi vì hắn có thể khẳng định, sau khi biết phương pháp này, Động Thiên Phúc Địa sẽ buông tha kế hoạch cướp Ngũ Hành Hoàn. Dù sao đi nữa, lúc này Hạ Nhất Minh không phải nhân vật vô danh tiểu tốt, mà có được Thánh thú cường đại cùng Ngũ khí Tôn giả bên cạnh. Hơn nữa còn được Thiên Trì nhất mạch chống lưng, thế lực có can đảm đụng đến Hạ Nhất Minh e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ăn trộm gà không được lại mất nắm thóc, chuyện này bất luận là ai cũng không muốn làm. Điểm này chỉ cần nhìn Hoàng thất Vũ gia là rõ.
Lúc này sau khi trở về phòng, tâm trạng Chiêm Huyên cũng hỗn loạn dần.
Sau khi nói chuyện cùng Tư Mã Bân, Chiêm Huyên không biết vì lý do gì mà vị Ngũ khí Tôn giả này lại mất dần kiên nhẫn tới vậy.
Thở thật dàu một hơi, trong lòng hắn lại nghĩ tới sư phụ cùng đám sư đệ tại Khai Vanh quốc.
Trong lòng hắn sự oán hận đối với Hạ Nhất Minh như bài sơn đảo hải xuất ra.
Hạ Nhất Minh kia đúng là quái thai, cũng vì sự xuất hiện của hắn nên Khai Vanh quốc mới xảy ra tình cảnh này.
Nếu như không có người này, như vậy thiên hạ thái bình rồi.
Từ trên người lấy ra một phong thư, nội dung trong thư hắn sớm thuộc lòng, nhưng mỗi ngày hắn đều mở ra xem lại một lần, đặc biệt là dòng cuối cùng kia.
Oán cừu sâu đậm không thể hóa giải, vận mệnh Khai Vanh quốc đều nằm trong tay huynh.
Mỗi khi đọc tới câu này, trong lòng Chiêm Huyên đều chấn động không thôi.
Hạ Nhất Minh hôm nay đã không phải người hắn có thể đối phó.
Bấy quá theo lời bức thư này, vì vận mệnh Khai Vanh quốc, hán đã không còn lựa chọn khác.
Mượn đao giết người là chuyện duy nhất hắn có thể làm được.
Đem phong thư cất lại, hắn lẳng lặng ngồi xuống ghế, suy nghĩ lại. Động Thiên Phúc Địa chính là hi vọng cuối cùng của hắn, bất luận thế nào cũng không thể thất bại. Cho dì không thể giết chết Hạ Nhất Minh tại chỗ cũng phải khiến hắn mất đi Ngũ Hành Hoàn, làm cho hắn cùng Động Thiên Phúc Địa kết oán thù không thể giải.
Đang khi hắn suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh rất nhỏ cơ hồ khó phát hiện ra. Linh giác của hắn rất cao, lập tức đã nhìn thấy một lỗ thủng trên cửa sổ.
Nhưng ngoài lỗ thủng này, hắn không phát hiện bất cứ điểm nào khác.
Chỉ là không hiểu cảm giác nguy hiểm từ đâu ập tới, giờ phút này lông tóc Chiêm Huyên dựng đứng, tựa hồ có một thứ gì đó rất nhanh bắn tới.
Chiêm Huyên mặc dù cảnh giác nhưng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Bởi vì hắn căn bản không thể bình tĩnh, không hiểu cảm giác nguy hiểm kia từ đâu mà tới.
Nếu hôm nay hắn có thể chứng kiến Hạ Nhất Minh cùng Tư Mã Bân đối chiến, ắt hẳn hắn sẽ liên tưởng mà lập tức rời đi. Nhưng đáng tiếc hắn căn bản không dám đối mặt cùng Hạ Nhất Minh, khi Hạ Nhất Minh xuất hiện hắn đã sớm ẩn nấp. Mà Tư Mã Bân thua trận cũng không phải là sự tình vẻ vang gì nên đám người Động Thiên Phúc Địa giấu giếm còn không kịp, càng không thể có chuyện nói cho hắn biết.
Lúc này Chiêm Huyên hai mắt gắt gao quan sát xung quanh, đề phòng bất trắc.
Nhưng hắn không ngờ từ dưới chân xuất hiện một đạo quang mang.
Đạo quang mang này rõ ràng vì hắn mà tới, hơn nữa xuất hiện trước mặt hắn nửa thước.
Theo sau một âm thanh khẽ vang lên, tựa hồ trước mặt hắn có vật gì đó va chạm, trong nháy mắt Chiêm Huyên đã hiểu ra.
Khi nãy khẳng định có thứ ám khí gì bắn tới, mà đạo quang mang dưới đất kia đột ngột xuất hiện đã bảo vệ tính mạng hắn.
Khi nghĩ tới điều này, nhất thời mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục hắn, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Không biết vật gì có thể vô thanh vô tức tiến vào không bị hắn phát hiện đây? Bất quá phản ứng của hắn cũng rất nhanh, ngay khi âm thanh kia vang lên đã lập tức lui về phía sau. Thân thể hắn lúc này như lò xo phá thủng vách tường hơn nữa chìm vào bóng đêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ là hai chân hắn vừa tiếp xúc với mặt đất lập tức cảm nhận một cỗ sát khí ngút trời mang theo khí thế lạ thường áp tới.
Trong nhay mắt Chiêm Huyên đã biết, tu vi võ đạo của người này không phải bản thân lão có thể so sánh.
Hắn thậm chí cùng không có ý niệm đánh trả, thân thể lập tức như tia chớp bắn đi, trừ Ngũ khí Tôn giả có thể phi hành trên không, nếu không bằng vào tốc độ này mà nói, có thể độc bá trong giới Tôn giả thông thường.
Một khi hắn đã chạy, những Tôn giả bình thường có thể đuổi kịp hắn vô cùng ít.
Hạ Nhất Minh sau lần ám toán đầu tiên thất bại đã quyết định toàn lực công kích. Nhưng không nghĩ Chiêm Huyên nhát gan như vậy, ngay cả chống cự cũng không dám, vội và xoay người bỏ chạy.
Trong mắt hiện lên vẻ hung ác, Hạ Nhất Minh không chút do dự vung tay.
Tôn giả khác có thể không đuổi kịp Chiêm Huyên nhưng Hạ Nhất Minh trong tay có thêm Cực Quang Kiếm, thanh kiếm không trọng lượng lại được ý niệm điều khiển, tuyệt đối so với tia chớp còn nhanh hơn một bậc.
Trong không gian truyền tới dao động mãnh liệt khiến Chiêm Huyên sắc mặt đại biến, hắn không quay đầu lại mà tiếp tục chạy, bởi hắn biết, chỉ cần trong Động Thiên Phúc Địa, hắn sẽ được an toàn.
Quả nhiên trên mặt đất xuất hiện một đạo quang mang, tốc độ của Cực Quang Kiếm mặc dù nhanh nhưng tốc độ quang mang này cũng không chậm, trong nháy mắt nó đã ngăn chặn thành công Cực Quang Kiếm.
Hạ Nhất Minh trong lòng vừa sợ vừa giận, chuyện này nếu không diễn ra trước mắt, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Liên tiếp hai lần ám sát lại bị người khác dùng phương pháp thần kỳ cản lại, mà chuyện khiến hắn cảm thấy kinh hãi hơn chính là, không cách nào phát hiện ra người đó.
Nhân đạo đỉnh cấp cường giả như Hoàng Tuyền Lão tổ hắn cũng đã giao thủ, cũng biết được uy lực của cường giả cấp độ này.
Nhưng ngay cả Nhân đạo đỉnh cấp cũng không có khả năng đoán được ý niệm của hắn mà ra tay ngăn cản.
Nhân vật như vậy tuyệt đối không phải bản thân hắn có thể chống lại.
Quang mang trong mắt lóe lên, Hạ Nhất Minh lập tức phóng ra một chỉ, trên thân kiếm đột nhiên nổi lên đạo quang mang trắng.
Đạo bạch quang này phảng phất như có linh tính, sau khi xuất hiện lập tức bay theo Chiêm Huyên đang một mực chạy trốn.
Trên mặt đất lần nữa xuất hiện quang mang thần kỳ kia, nhưng tình huống lúc này khác biệt.
Bắc Hải Cực Quang trong nháy mắt xuyên qua cấm chế, tiếp tục bay tới. Đạo quang mang hai lần đánh bay Cực Quang Kiếm rốt cuộc cũng không thể ngăn cản để mặc Bắc Hải Cực Quang xuyên qua.
Đang chạy vội, Chiêm Huyên dường như cảm nhận được nguy hiểm cực độ, giữa không trung hắn quay đầu lại nhìn nhất thời sợ tới hồn phi phách tán.
Hắn đối với Bắc Hải Cực Quang cũng hiểu rõ, bởi vậy chỉ liếc mắt cũng biết đây là thứ gì.
Bất quá Bắc Hải Cực Quang vốn là vật của Chiêm gia, hắn không chút do dự vứt ra một vật.
Âm thanh va chạm lập tức vang vọng, vật kia sau khi ném ra lập tức rơi trên đất.
Bất quá Bắc Hải Cực Quang sau khi bị vật này ngăn cản cũng không bắn tới mà đột nhiên quay trở về Cực Quang Kiếm.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên, nhất thời đã nhìn ra lai lịch vật kia. Bất quá lần này hắn thực sự tức muốn hộc máu, vật kia không ngờ chỉ là một chiếc gương bình thường mà thôi.
Thế giới rộng lớn không gì không thể xảy ra.
Ngay cả vị cao thủ thần bí kia cũng không thể ngăn cản Bắc Hải Cực Quang nhưng không ngờ nó lại bị chiếc gương phản xạ trở lại, chuyện này căn bản Hạ Nhất Minh không thể tưởng tượng.
Ý niệm của hắn vừa chuyển, Cực Quang Kiếm lập tức từ trên không bay ngược lại tay.
Hành động này căn bản không có quang mang nào ngăn cản, tựa hồ như Hạ Nhất Minh không mang ý định đả thương người cao thủ thần bí kia cũng không ngăn cản. Thân hình Hạ Nhất Minh không ngừng di chuyển, hắn một mực đuổi theo bóng lưng Chiêm Huyên.
Mặc dù không biết cao thủ thần bí nào hai lần ra tay ngăn cản nhưng lúc này mong muốn diệt sát Chiêm Huyên trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn không hề thay đổi.
Chiêm Huyên sau khi tránh được một kiếp lập tức đoán ra lai lịch người phía sau.
Bắc Hải Cực Quang vốn là thánh vật siêu cấp, nhưng sau khi sư phụ tử vong, vật này đã rơi vào tay đại địch Hạ Nhất Minh.
Cũng bởi vậy Chiêm Huyên phải mang theo chiếc gương tùy thân, xem ra vật này đích thực đã cứu hắn một mạng.
Bất quá trên người hắn chỉ có một chiếc vừa ném đi, lúc này Hạ Nhất Minh sử dụng Bắc Hải Cực Quang nữa chắc chắn hắn phải bỏ mạng.
Hít một hơi thật sâu, Chiêm Huyên đột nhiên hét lớn:
- Cứu mạng...
Âm thanh thê lương phá tan bóng đêm yên tĩnh nhanh chóng lan truyền khắp Động Thiên Phúc Địa.
Vô số bóng người lập tức phóng tới, trong đó hai đạo quang mang nhanh chóng bay về phía này.
Lúc này Hạ Nhất Minh ảo não dừng lại, bởi hắn biết, Chiêm Huyên cùng đám người Phiền Thạc, Tư Mã Bân đã gặp nhau.
Hành động ám sát của hắn lúc này đã hoàn toàn thất bại.