Trong ba ngày này, đám người Hạ Nhất Minh dưới sự giới thiệu của phụ tử Lệ Giang Phong đã lịch lãm vài lần Lưu Ly Động danh chấn thiên hạ.
Mặc dù chưa nói tới hai từ quen thuộc nhưng mọi người với cảnh kỳ cảnh nơi này luôn miệng khen không dứt.
Cả Lưu Ly Động có vô số động tự nhiên, hiển nhiên những động này vô cùng mỹ lệ.
Bất luận từ tạo hình hay màu sắc đều không có chút dính líu tới bàn tay nhân loại.
Mặc dù Lưu Ly Đảo đệ tử không ít, nhưng trong động vẫn tồn tại vô số động không người.
Mà chính thức khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy khiếp sợ chính là, trung tâm động này chính là miệng núi lửa.
Từ trên miệng nhìn xuống, nơi này giống như một biển lửa, liên tưởng tới ánh sáng lan tỏa trong khắp động, lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu rõ vạn trượng Lưu Ly Động này từ đâu mà có.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đối với núi lửa không đáy kia vô cùng tò mò, nhưng nơi này vốn là cấm địa của Lưu Ly Động, ngay cả với thân phận như Hạ Nhất Minh cũng không thể tự tiện dò xét.
Cũng như trên đỉnh Thiên Trì chủ phong, trừ Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử ngoài ra không ai dễ dàng đặt chân lên đó.
Ngày thứ ba, Lệ Giang Phong vẫn muốn dẫn mọi người đi thăm thú đây đó nhưng Tây phương sứ giả đã cỡi thuyền từ đảo thân cận chạy tới.
Khi Hạ Nhất Minh tới gặp đám người Lệ Giang Phong đã thấy đông đủ mọi người, ngay cả Tôn giả lâu năm Hoa Thụy Kim cũng xuất hiện.
Trong lòng khẽ động, lúc này tới Lưu Ly Động ngoài vài người quen hắn cũng không gặp qua những vị Tôn giả còn lại. Bất quá nơi này dù sao cũng là của người ta, cho dù có nguyện ý hay không cũng không phải hắn có thể làm chủ.
Hoa Thụy Kim thấy mọi người đã tới đông đủ, cười nói:
- Các vị. Vừa có tin tức Bàn Thạch Đảo Khoa Lâm Tôn giả dẫn theo một vị khách Tây phương tới đây mong muốn gặp gỡ những vị Tân Tôn giả phương Đông. Không biết các vị có hứng thú không?
Kim Chiến Dịch cao giọng cười, nói:
- Hoa huynh. Nếu hắn có can đảm tới. Chúng ta đương nhiên không tránh né.
Mọi người nhất thời gật đầu, dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng cố kỵ cũng không ai nói ra.
Hoa Thụy Kim nhìn qua Hạ Nhất Minh một chút rồi nói:
- Hạ huynh. Ngươi có ý định tham dự Tân Tôn giả đại bỉ lần này không?
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình. Hắn đảo mắt một vòng, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo vẻ phức tạp.
Lúc này tất cả mọi người đã biết tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh, sau khi hắn tấn giai Tôn giả, chỉ vài năm đã thành công trở thành Ngũ khí Tôn giả.
Đại Tôn giả cùng Tôn giả thông thường chênh lệch tuyệt đối một trời một vực. Nếu hai bên gặp nhau, đám Tôn giả thông thường trừ khi có được thần khí mô phỏng nghịch thiên, nếu không căn bản không có khả năng thắng lợi.
Huống hồ, biểu hiện của Hạ Nhất Minh tại Đại Thân khiến tất cả không khỏi quả quyết. Chỉ cần hắn chịu ra tay, đệ nhất đại bỉ lần này là vật nằm trong túi không nghi ngờ.
Bất quá cũng bởi vì thế khiến Hoa Thụy Kim sau khi giới thiệu Tây phương cường giả, mọi người mới có biểu hiện thoải mái như vậy. Bởi bọn họ tuyệt đối không tin, Tây phương cũng có cường giả siêu cấp như Hạ Nhất Minh.
Trầm ngâm giây lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Hoa huynh. Ngươi cho rằng tiểu đệ có thể tham dự không?
Hoa Thụy Kim sửng sốt hồi lâu, không khỏi cuống quít cười khổ.
Hạ Nhất Minh này thật là quái thai, tuyệt đối độc nhất vô nhị trong thiên hạ, vấn đề này cũng rất khó trả lời.
Lão lắc đầu, suy nghĩ giây lát, nói:
- Hạ huynh. Điều này lão phu cũng không biết. Không bằng xem ý tứ Tây phương sứ giả ra sao?
Nghe những lời này, tất cả mọi người không khỏi gật đầu. Quả thật, để Hạ Nhất Minh tham dự Đông Tây Tân Tôn giả đại bỉ, chuyện này truyền ra ngoài có chút khi dễ người.
Cho dù da mặt dày như tường thành của chúng Tôn giả, cũng không thể che chắn được việc này.
Nửa canh giờ sau, Hoa Thụy Kim từ ngoài dẫn theo hai nam tử trở lại.
Hai người này chính là hình mẫu Tây phương điển hình.
Một người tóc đỏ, râu ria cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt lấp lánh hữu thần, không vì đông đảo cao thủ đồng giai tập trung mà kinh ngạc.
Người còn lại là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, mặc dù có khuôn mặt của người phương Đông nhưng sống mũi cao vút, con ngươi màu lam. Hạ Nhất Minh biết, người này khẳng định là con lai.
- Các vị. Vị này chính là Bàn Thạch Đảo Khoa Lâm Đảo chủ. Còn vị này chính là khách nhân tới từ phương Tây, Ái Nhĩ Pháp Tôn giả.
Hoa Thụy Kim không nhanh không chậm giới thiệu.
Khoa Lâm vẻ mặt tươi cười, khi Hoa Thụy Kim giới thiệu từng người, cả hai đều luôn miệng khen ngợi, tựa hồ đám người ở đây đều là nhân vật đỉnh cấp thế giới vậy.
Đám người Kim Chiến Dịch đều là lão hồ ly, ngoài miệng nói khiêm tốn nhưng trong lòng thầm mắng.
Nếu thật sự có người thản nhiên tiếp nhận lời khen của bọn họ, vậy mới chân chính là ngu ngốc.
Cũng không phải cố ý, Hoa Thụy Kim cuối cùng mới đưa bọn họ tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Sau khi nghe tên Hạ Nhất Minh xong, Khoa Lâm ánh mắt rõ ràng xuất hiện biến hóa, nhưng khiến người khác kinh ngạc chính là vị Ái Nhĩ Pháp kia coi như không thấy, giống như hắn chưa từng nghe tới cái tên này, ngược lại tỏ vẻ chú ý tới Kim Chiến Dịch.
Đông đảo những lão hồ ly tại đây trong đầu thầm nghi hoặc, chẳng lẽ người này còn chưa nghe nói về Hạ Nhất Minh? Bất quá xem bộ dạng Khoa Lâm rõ ràng không giống.
Đang khi mọi người thầm đoán, Ái Nhĩ Pháp đã tiến lên một bước, hành lễ kiểu Tây phương, nói:
- Các vị. Từ trước tới nay địa điểm tỉ thí giữa Tân Tôn giả Đông Tây phương đều do hai bên lần lượt chỉ định. Bởi vậy lần này tới lượt chúng ta làm chủ.
Hắn dừng một chút, nói:
- Tinh Thần Đảo là một nơi không tồi. Không biết các vị nghĩ sao?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ không ra sau khi người này hành lễ đã không thể chờ đợi, vội vã đề cập chuyện này.
Nếu như đang ở phương Đông sẽ là một hồi khách sáo, không có khả năng bàn chính sự ngay.
Bất quá người phương Tây phong cách khác biệt, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cơ hồ không có hứng thú nói chuyện khác.
Lệ Giang Phong mặt mày nhăn nhó, nói:
- Tinh Thần Đảo vốn là một trong những hiểm địa tại Nam Cương. Lựa chọn nơi này tỷ thí sợ là có chút không ổn.
Ái Nhĩ Pháp khoát tay nói:
- Lệ Tôn giả các hạ. Chúng ta đã phái người xem qua hoàn cảnh nơi này. Mặc dù là hiểm địa nhưng đối với cường giả chúng ta, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Kim Chiến Dịch khẽ nhướng mày, nói:
- Lệ huynh. Tinh Thần Đảo là nơi nào? Vì sao được gọi là hiểm địa?
Lệ Giang Phong trầm ngâm giây lát, nghiêm nghị nói:
- Tinh Thần Đảo cách Lưu Ly Đảo chúng ta ngàn dặm. Diện tích đảo này không nhỏ, nhưng xung quanh nhiều vòng xoáy lớn, trừ khi sử dụng thần quang phi hành, nếu không rất khó tiến vào.
Kim Chiến Dịch tâm tư kín đáo, gã bình tĩnh nói:
- Đạp nước tiến vào thì sao?
Lệ Giang Phong nhẹ giọng đáp:
- Nơi này vòng xoáy khá lớn, hấp lực cũng cường đại. Mặc dù chúng ta có thể mạnh mẽ tiến vào nhưng cần phải hao tổn chút thời gian.
Mọi người nhất thời hiểu rõ, Lệ Giang Phong đã nói vậy khẳng định không có gì quá đáng.
Ái Nhĩ Pháp lạnh lùng cười, nói:
- Chư vị. Chúng ta tới đây tỷ thí chứ không phải chơi đùa. Nếu ai cảm thấy không thể tiến vào Tinh Thần Đảo xin hãy tự trọng.
Sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống. Bọn họ lúc này mới hiểu, thì ra đối phương cố ý lập uy.
Kim Chiến Dịch cười ha hả, nói:
- Chư vị. Nếu Ái Nhĩ Pháp các hạ đã có hứng thú, chúng ta lẽ nào lại từ chối?
Mọi người nhất loạt gật đầu, trong mắt đầy ý cười lạnh.
Chỉ có Hoa Thụy Kim cùng phụ tử Lệ Giang Phong có chút ngưng trọng, bọn họ biết rõ vòng xoáy nơi đó tương đối cường đại, chỉ sợ sẽ tổn hao rất nhiều chân khí.
Ái Nhĩ Pháp ánh mắt vẫn lộ vẻ thản nhiên, hắn đối vơi mọi người không khác lúc trước, cuối cùng nói:
- Nếu các vị đã chấp nhận yêu cầu. Vậy năm ngày sau chúng ta tại Tinh Thần Đảo nghênh đón đại giá của các vị.
Hắn nói xong hướng Khoa Lâm gật đầu, cứ thế rời đi không quay đầu lại.
Đám người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được vẻ bất mãn trong mắt đối phương.
Người này kiêu ngạo như vậy, nếu không phải đây là cách đối xử của Tây phương, chỉ sợ bọn họ đã sớm ra tay giữ lại.
Hoa Thụy Kim cười lạnh một tiếng, nói:
- Không biết tốt xấu.
Theo sau lão quay đầu nói:
- Khoa Lâm huynh. Bàn Thạch Đảo các ngươi không trợ giúp bên nào, vì sao lúc này dẫn hắn tới?
Khoa Lâm cười khổ, nói:
- Ngươi cho rằng đây là ý của lão phu sao? Bất quá lúc này việc này đổ lên đầu lão phu, không thể không đến.
Hoa Thụy Kim mặt mày nhăn nó, nói:
- Bọn người kia lần trước cũng thế. Không ngờ tìm đảo nhỏ gây phiền phức, thật sự không biết lễ nghi.
Khoa Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt rốt cuộc nhìn lại Hạ Nhất Minh, nói:
- Không ngờ Hạ huynh cũng tới. Lúc này chuyện tỷ thí không phải lo lắng gì rồi.
Kim Chiến Dịch trong lòng khẽ động, nói:
- Khoa Lâm Đảo chủ. Bọn người Ái Nhĩ Pháp không biết tên Hạ huynh sao?
Mọi người nhất thời tập trung chú ý, mặc dù Hạ Nhất Minh tại Đại Thân quật khởi thời gian không lâu, nhưng gần đây hắn làm ra hai chuyện thật sự vô cùng điên cuồng. Nếu nói ngươi Tây phương không biết, mọi người khó lòng tin được.
Khoa Lâm bật cười, nói:
- Lão phu từng đề cập tên Hạ huynh trước mặt Ái Nhĩ Pháp. Nhưng không ngờ...
Trên mặt lão lộ rõ vẻ dở khóc dở cười, nói:
- Người này nói, đó đều là người phương Đông thêu dệt, thế gian tuyệt đối không có nhân vật như vậy.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ dị.
Nếu không tận mắt chứng kiến, tận tai lắng nghe, chỉ e bọn họ cũng sẽ suy nghĩ như vậy.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nhìn ánh mắt không ngừng lóe lên của mọi người, trong lòng không biết cảm giác ra sao.
Hắn quay đầu nhìn phương xa, tựa như xuyên qua vách đã thấy được Tinh Thần Đảo.
Năm ngày sau bọn họ sẽ biết, nơi này rốt cuộc có giống đồn đại hay không...
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn hít thật sâu một hơi, nói:
- Lệ huynh. Tiểu đệ muốn bế quan một ngày, xin chuẩn bị giúp ta một nơi yên tĩnh.
Mọi người hai mắt trợn tròn, lúc này còn muốn bế quan?
Trong lòng bọn họ nhất thời dũ phát cảm giác, nhìn không thấu người này...
Trong ba ngày này, đám người Hạ Nhất Minh dưới sự giới thiệu của phụ tử Lệ Giang Phong đã lịch lãm vài lần Lưu Ly Động danh chấn thiên hạ.
Mặc dù chưa nói tới hai từ quen thuộc nhưng mọi người với cảnh kỳ cảnh nơi này luôn miệng khen không dứt.
Cả Lưu Ly Động có vô số động tự nhiên, hiển nhiên những động này vô cùng mỹ lệ.
Bất luận từ tạo hình hay màu sắc đều không có chút dính líu tới bàn tay nhân loại.
Mặc dù Lưu Ly Đảo đệ tử không ít, nhưng trong động vẫn tồn tại vô số động không người.
Mà chính thức khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy khiếp sợ chính là, trung tâm động này chính là miệng núi lửa.
Từ trên miệng nhìn xuống, nơi này giống như một biển lửa, liên tưởng tới ánh sáng lan tỏa trong khắp động, lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu rõ vạn trượng Lưu Ly Động này từ đâu mà có.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đối với núi lửa không đáy kia vô cùng tò mò, nhưng nơi này vốn là cấm địa của Lưu Ly Động, ngay cả với thân phận như Hạ Nhất Minh cũng không thể tự tiện dò xét.
Cũng như trên đỉnh Thiên Trì chủ phong, trừ Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử ngoài ra không ai dễ dàng đặt chân lên đó.
Ngày thứ ba, Lệ Giang Phong vẫn muốn dẫn mọi người đi thăm thú đây đó nhưng Tây phương sứ giả đã cỡi thuyền từ đảo thân cận chạy tới.
Khi Hạ Nhất Minh tới gặp đám người Lệ Giang Phong đã thấy đông đủ mọi người, ngay cả Tôn giả lâu năm Hoa Thụy Kim cũng xuất hiện.
Trong lòng khẽ động, lúc này tới Lưu Ly Động ngoài vài người quen hắn cũng không gặp qua những vị Tôn giả còn lại. Bất quá nơi này dù sao cũng là của người ta, cho dù có nguyện ý hay không cũng không phải hắn có thể làm chủ.
Hoa Thụy Kim thấy mọi người đã tới đông đủ, cười nói:
- Các vị. Vừa có tin tức Bàn Thạch Đảo Khoa Lâm Tôn giả dẫn theo một vị khách Tây phương tới đây mong muốn gặp gỡ những vị Tân Tôn giả phương Đông. Không biết các vị có hứng thú không?
Kim Chiến Dịch cao giọng cười, nói:
- Hoa huynh. Nếu hắn có can đảm tới. Chúng ta đương nhiên không tránh né.
Mọi người nhất thời gật đầu, dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng cố kỵ cũng không ai nói ra.
Hoa Thụy Kim nhìn qua Hạ Nhất Minh một chút rồi nói:
- Hạ huynh. Ngươi có ý định tham dự Tân Tôn giả đại bỉ lần này không?
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình. Hắn đảo mắt một vòng, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo vẻ phức tạp.
Lúc này tất cả mọi người đã biết tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh, sau khi hắn tấn giai Tôn giả, chỉ vài năm đã thành công trở thành Ngũ khí Tôn giả.
Đại Tôn giả cùng Tôn giả thông thường chênh lệch tuyệt đối một trời một vực. Nếu hai bên gặp nhau, đám Tôn giả thông thường trừ khi có được thần khí mô phỏng nghịch thiên, nếu không căn bản không có khả năng thắng lợi.
Huống hồ, biểu hiện của Hạ Nhất Minh tại Đại Thân khiến tất cả không khỏi quả quyết. Chỉ cần hắn chịu ra tay, đệ nhất đại bỉ lần này là vật nằm trong túi không nghi ngờ.
Bất quá cũng bởi vì thế khiến Hoa Thụy Kim sau khi giới thiệu Tây phương cường giả, mọi người mới có biểu hiện thoải mái như vậy. Bởi bọn họ tuyệt đối không tin, Tây phương cũng có cường giả siêu cấp như Hạ Nhất Minh.
Trầm ngâm giây lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Hoa huynh. Ngươi cho rằng tiểu đệ có thể tham dự không?
Hoa Thụy Kim sửng sốt hồi lâu, không khỏi cuống quít cười khổ.
Hạ Nhất Minh này thật là quái thai, tuyệt đối độc nhất vô nhị trong thiên hạ, vấn đề này cũng rất khó trả lời.
Lão lắc đầu, suy nghĩ giây lát, nói:
- Hạ huynh. Điều này lão phu cũng không biết. Không bằng xem ý tứ Tây phương sứ giả ra sao?
Nghe những lời này, tất cả mọi người không khỏi gật đầu. Quả thật, để Hạ Nhất Minh tham dự Đông Tây Tân Tôn giả đại bỉ, chuyện này truyền ra ngoài có chút khi dễ người.
Cho dù da mặt dày như tường thành của chúng Tôn giả, cũng không thể che chắn được việc này.
Nửa canh giờ sau, Hoa Thụy Kim từ ngoài dẫn theo hai nam tử trở lại.
Hai người này chính là hình mẫu Tây phương điển hình.
Một người tóc đỏ, râu ria cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt lấp lánh hữu thần, không vì đông đảo cao thủ đồng giai tập trung mà kinh ngạc.
Người còn lại là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, mặc dù có khuôn mặt của người phương Đông nhưng sống mũi cao vút, con ngươi màu lam. Hạ Nhất Minh biết, người này khẳng định là con lai.
- Các vị. Vị này chính là Bàn Thạch Đảo Khoa Lâm Đảo chủ. Còn vị này chính là khách nhân tới từ phương Tây, Ái Nhĩ Pháp Tôn giả.
Hoa Thụy Kim không nhanh không chậm giới thiệu.
Khoa Lâm vẻ mặt tươi cười, khi Hoa Thụy Kim giới thiệu từng người, cả hai đều luôn miệng khen ngợi, tựa hồ đám người ở đây đều là nhân vật đỉnh cấp thế giới vậy.
Đám người Kim Chiến Dịch đều là lão hồ ly, ngoài miệng nói khiêm tốn nhưng trong lòng thầm mắng.
Nếu thật sự có người thản nhiên tiếp nhận lời khen của bọn họ, vậy mới chân chính là ngu ngốc.
Cũng không phải cố ý, Hoa Thụy Kim cuối cùng mới đưa bọn họ tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Sau khi nghe tên Hạ Nhất Minh xong, Khoa Lâm ánh mắt rõ ràng xuất hiện biến hóa, nhưng khiến người khác kinh ngạc chính là vị Ái Nhĩ Pháp kia coi như không thấy, giống như hắn chưa từng nghe tới cái tên này, ngược lại tỏ vẻ chú ý tới Kim Chiến Dịch.
Đông đảo những lão hồ ly tại đây trong đầu thầm nghi hoặc, chẳng lẽ người này còn chưa nghe nói về Hạ Nhất Minh? Bất quá xem bộ dạng Khoa Lâm rõ ràng không giống.
Đang khi mọi người thầm đoán, Ái Nhĩ Pháp đã tiến lên một bước, hành lễ kiểu Tây phương, nói:
- Các vị. Từ trước tới nay địa điểm tỉ thí giữa Tân Tôn giả Đông Tây phương đều do hai bên lần lượt chỉ định. Bởi vậy lần này tới lượt chúng ta làm chủ.
Hắn dừng một chút, nói:
- Tinh Thần Đảo là một nơi không tồi. Không biết các vị nghĩ sao?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ không ra sau khi người này hành lễ đã không thể chờ đợi, vội vã đề cập chuyện này.
Nếu như đang ở phương Đông sẽ là một hồi khách sáo, không có khả năng bàn chính sự ngay.
Bất quá người phương Tây phong cách khác biệt, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cơ hồ không có hứng thú nói chuyện khác.
Lệ Giang Phong mặt mày nhăn nhó, nói:
- Tinh Thần Đảo vốn là một trong những hiểm địa tại Nam Cương. Lựa chọn nơi này tỷ thí sợ là có chút không ổn.
Ái Nhĩ Pháp khoát tay nói:
- Lệ Tôn giả các hạ. Chúng ta đã phái người xem qua hoàn cảnh nơi này. Mặc dù là hiểm địa nhưng đối với cường giả chúng ta, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Kim Chiến Dịch khẽ nhướng mày, nói:
- Lệ huynh. Tinh Thần Đảo là nơi nào? Vì sao được gọi là hiểm địa?
Lệ Giang Phong trầm ngâm giây lát, nghiêm nghị nói:
- Tinh Thần Đảo cách Lưu Ly Đảo chúng ta ngàn dặm. Diện tích đảo này không nhỏ, nhưng xung quanh nhiều vòng xoáy lớn, trừ khi sử dụng thần quang phi hành, nếu không rất khó tiến vào.
Kim Chiến Dịch tâm tư kín đáo, gã bình tĩnh nói:
- Đạp nước tiến vào thì sao?
Lệ Giang Phong nhẹ giọng đáp:
- Nơi này vòng xoáy khá lớn, hấp lực cũng cường đại. Mặc dù chúng ta có thể mạnh mẽ tiến vào nhưng cần phải hao tổn chút thời gian.
Mọi người nhất thời hiểu rõ, Lệ Giang Phong đã nói vậy khẳng định không có gì quá đáng.
Ái Nhĩ Pháp lạnh lùng cười, nói:
- Chư vị. Chúng ta tới đây tỷ thí chứ không phải chơi đùa. Nếu ai cảm thấy không thể tiến vào Tinh Thần Đảo xin hãy tự trọng. Nguồn:
Sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống. Bọn họ lúc này mới hiểu, thì ra đối phương cố ý lập uy.
Kim Chiến Dịch cười ha hả, nói:
- Chư vị. Nếu Ái Nhĩ Pháp các hạ đã có hứng thú, chúng ta lẽ nào lại từ chối?
Mọi người nhất loạt gật đầu, trong mắt đầy ý cười lạnh.
Chỉ có Hoa Thụy Kim cùng phụ tử Lệ Giang Phong có chút ngưng trọng, bọn họ biết rõ vòng xoáy nơi đó tương đối cường đại, chỉ sợ sẽ tổn hao rất nhiều chân khí.
Ái Nhĩ Pháp ánh mắt vẫn lộ vẻ thản nhiên, hắn đối vơi mọi người không khác lúc trước, cuối cùng nói:
- Nếu các vị đã chấp nhận yêu cầu. Vậy năm ngày sau chúng ta tại Tinh Thần Đảo nghênh đón đại giá của các vị.
Hắn nói xong hướng Khoa Lâm gật đầu, cứ thế rời đi không quay đầu lại.
Đám người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được vẻ bất mãn trong mắt đối phương.
Người này kiêu ngạo như vậy, nếu không phải đây là cách đối xử của Tây phương, chỉ sợ bọn họ đã sớm ra tay giữ lại.
Hoa Thụy Kim cười lạnh một tiếng, nói:
- Không biết tốt xấu.
Theo sau lão quay đầu nói:
- Khoa Lâm huynh. Bàn Thạch Đảo các ngươi không trợ giúp bên nào, vì sao lúc này dẫn hắn tới?
Khoa Lâm cười khổ, nói:
- Ngươi cho rằng đây là ý của lão phu sao? Bất quá lúc này việc này đổ lên đầu lão phu, không thể không đến.
Hoa Thụy Kim mặt mày nhăn nó, nói:
- Bọn người kia lần trước cũng thế. Không ngờ tìm đảo nhỏ gây phiền phức, thật sự không biết lễ nghi.
Khoa Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt rốt cuộc nhìn lại Hạ Nhất Minh, nói:
- Không ngờ Hạ huynh cũng tới. Lúc này chuyện tỷ thí không phải lo lắng gì rồi.
Kim Chiến Dịch trong lòng khẽ động, nói:
- Khoa Lâm Đảo chủ. Bọn người Ái Nhĩ Pháp không biết tên Hạ huynh sao?
Mọi người nhất thời tập trung chú ý, mặc dù Hạ Nhất Minh tại Đại Thân quật khởi thời gian không lâu, nhưng gần đây hắn làm ra hai chuyện thật sự vô cùng điên cuồng. Nếu nói ngươi Tây phương không biết, mọi người khó lòng tin được.
Khoa Lâm bật cười, nói:
- Lão phu từng đề cập tên Hạ huynh trước mặt Ái Nhĩ Pháp. Nhưng không ngờ...
Trên mặt lão lộ rõ vẻ dở khóc dở cười, nói:
- Người này nói, đó đều là người phương Đông thêu dệt, thế gian tuyệt đối không có nhân vật như vậy.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ dị.
Nếu không tận mắt chứng kiến, tận tai lắng nghe, chỉ e bọn họ cũng sẽ suy nghĩ như vậy.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nhìn ánh mắt không ngừng lóe lên của mọi người, trong lòng không biết cảm giác ra sao.
Hắn quay đầu nhìn phương xa, tựa như xuyên qua vách đã thấy được Tinh Thần Đảo.
Năm ngày sau bọn họ sẽ biết, nơi này rốt cuộc có giống đồn đại hay không...
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn hít thật sâu một hơi, nói:
- Lệ huynh. Tiểu đệ muốn bế quan một ngày, xin chuẩn bị giúp ta một nơi yên tĩnh.
Mọi người hai mắt trợn tròn, lúc này còn muốn bế quan?
Trong lòng bọn họ nhất thời dũ phát cảm giác, nhìn không thấu người này...