Tạ Noãn Ý nhìn thần sắc của Hạ Nhất Minh, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu. Bất quá, cẩn thận suy đoán lại tuổi tác của Hạ Nhất Minh, hắn lập tức xóa bỏ ý niệm vừa xuất hiện trong đầu đi.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể tin được Hạ Nhất Minh tu vi đã đạt tới thập tầng đỉnh phong.
Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
- Hạ huynh đệ, hai đầu Trường Tí Hạc chẳng lẽ không làm ngươi hài lòng?
Hai vai Hạ Nhất Minh khẽ rung lên, nói thật, hắn quả thật không hài lòng. Nhưng hắn lại biết, có thể tìm được hai con Trường Tí Hạc này đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi. Còn về linh thú sống năm trăm năm muốn bắt gặp được là chuyện khó có thể xảy ra, loại chuyện này trên cơ bản chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
- Tạ tiên sinh, nếu gia tộc của tiên sinh đã phát hiện được hai đầu linh thú ở chỗ nào rồi, vì sao còn không đi sắn?
Hạ Nhất Minh thành tâm hỏi.
Lấy thực lực của Hạ gia trang cũng có thể săn một đầu Kim Quang Mãng, thì nhìn vào thực lực của Tạ gia này sợ rằng đã vượt xa Hạ gia mấy lần, vì sao lại không đi bắt hai đầu linh thú này?
Tạ Noãn Ý ngẩn người ra, nhìn song nhãn trong suốt của Hạ Nhất Minh, lúc này mới xác định được đối phương không hề có ý châm chọc hắn.
Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ, nói như vậy trước nay ngươi chưa bao giờ gặp qua linh thú a?
Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhướng lên, hỏi:
- Làm sao tiên sinh biết?
- Nếu Hạ huynh đệ đã từng gặp qua linh thú, tuyệt đối sẽ không hỏi ta một câu như vậy.
Tạ Noãn Ý cười khổ, nói:
- Linh thú chẳng những có lực lượng lớn vô cùng, mà động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, hành tẩu như bay, hai đầu Trường Tí Hạc này lại càng mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, cho dù là thập tầng cao thủ cũng đừng mơ tưởng đả thương được nó.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, lúc đầu Hạ gia trang xuất động toàn bộ tinh anh, cũng không phải dùng để liều mạng với Kim Quang Mãng, mà là dùng kế cho nó ăn thức ăn đã được tẩm thuốc mê, sau đó mới bắt đầu chặn lại, hơn nữa cuối cùng còn suýt chút nữa thì thất thủ.
Một đầu linh thú đã khó đối phó như vậy, vậy hai đầu linh thú thì thế nào?
Hắn rốt cục đã hiểu được suy nghĩ của đối phương, ngay cả một đại gia tộc như vậy cũng không nắm chắc có thể săn được hai đầu linh thú một lúc a.
Chứng kiến vẻ mặt đăm chiêu của Hạ Nhất Minh, Tạ Noãn Ý lại tiếp tục nói:
- Đối mặt với linh thú, trừ khi là người đạt tới tiên thiên cảnh giới, nếu không căn bản là ít người dám nói có thể đem linh thú lưu lại. Hắc hắc, kỳ thật khi gặp phải linh thú thì người săn linh thú hay linh thú săn người, khó có thể nói trước được a.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Đạt tới tiên thiên cảnh giới? Quý gia tộc mời được người đạt tu vi như vậy?
Nụ cười trên khuôn mặt Tạ Noãn Ý bỗng trở nên cứng ngắt, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Người có tu vi đạt tới tiên thiên cảnh giới, như thế nào lại có thể mời dễ dàng như vậy.
Hạ Nhất Minh từ câu trả lời của Tạ Noãn Ý đã hiểu được, nguyên lai Tạ gia đã tích xúc nhiều đời như vậy mà còn không có tiên thiên cường giả tọa trấn.
- Vậy tiên sinh định thế nào bây giờ?
Hạ Nhất Minh tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua?
Khi hắn hỏi câu này, sắc mặt Tạ Minh Kim và những người hầu không được tốt lắm, trên mặt Tạ Noãn Ý hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Tạ gia chúng ta có ba người đạt tu vi thập tầng nội kình, nhưng mà đối phó với hai đầu Trường Tí Hạc vẫn không nắm chắc được bao nhiêu phần. Bất quá, nếu có thêm một người có cùng tu vi tương trợ nữa, vậy có thể thử một chút.
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, trong lòng rất bội phục, nguyên lai người này đã nhìn ra được nông sâu của mình. Chỉ bất quá, hắn thật sự không thể nghĩ được, đối phương làm sao có thể nhìn ra? Phải biết rằng chuyện hắn có tu vi thập tầng nội kình, ngay cả gia gia, Từ Ẩn Kiệt cũng chưa từng nhìn thấu được.
Tạ Noãn Ý đột nhiên cung tay, nói:
- Hạ huynh đệ, chúng ta Tạ gia ở Hỏa Ô quốc mặc dù không phải là đệ nhất thế gia, nhưng cũng là một trong bốn đại thế gia. Gia chủ hiện nay là huynh trưởng của ta tên Tạ Noãn Hàng.
Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được dụng ý của đối phương: "nguyên lai hắn giống với Lâm Đào Lật, có ý nghĩ muốn mời chào mình."
Khoát tay chặn lại, Hạ Nhất Minh kỳ quái nói:
- Tạ tiên sinh, ta thật không rõ, với thân phận của ngài, vì sao lại để ý một tiểu tử như ta, chắc không phải là bởi vì ta mời tiên sinh ăn một bữa thịt Hồ Hùng chứ?
Trong lòng hắn lại thầm bồi thêm một câu, kỳ thật chỉ là một bữa, không đáng phải đứng ra mời chào người nào đó.
Vấn đề Hạ Nhất Minh hỏi, cũng chính là những suy nghĩ trong lòng đám người Tạ Minh Kim, bọn họ cũng không rõ, Tạ Noãn Ý ở trong Tạ gia cũng là một trong ba người đứng đầu, vì sao lại đi coi trọng một thiếu niên xa lạ như vậy.
Ánh mắt Tạ Noãn Ý nghiêm nghị nói:
- Nếu Hạ huynh đệ đã hỏi như vậy, Tạ mỗ tự nhiên sẽ nói rõ.
Hắn chỉ vào xác Hồ Hùng trên mặt đất, nói:
- Đây là kiệt tác của tiểu huynh đệ sao?
Hạ Nhất Minh gật đầu chứng thực, vấn đề này quá rõ ràng, có giấu diếm cũng vô dụng.
- Ta đã xem qua thi thể của Hồ Hùng, nó bị một đao mà mất mạng, hơn nữa là vết trí mạng, một đao chặt đứt đầu, ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Tạ Noãn Ý thở dài nói:
- Hồ Hùng tuy không tính là một trong những loài mãnh thú lợi hại, nhưng động tác của chúng vô cùng linh hoạt, lại có chút xảo trá, muốn một đao cắt đầu nó, lại lưu loát như mây bay nước chảy, ngay cả ta cũng chưa chắc làm được như thế. Hơn nữa, ta xem cây đại đao của huynh đệ có vẻ rất nặng, vậy mà huynh đệ lại có thể nhẹ nhàng sử dụng đủ biết là đã nắm giữ được chân lý của đao pháp, không biết ta nói đúng không?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói về chân lý của đao pháp, thì hắn chưa thể nắm giữ. Nhưng có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức dung nhập vào trong đao pháp, hắn chỉ cần tiện tay vung một đao đã có thể phát ra bảy bóng ảnh, muốn nói là nắm giữ chân lý, cũng miến cưỡng có thể.
Tạ Noãn Ý nói tiếp:
- Ngoại trừ đao pháp ra, ta cũng nhìn ra một chút tu vi nội kình của tiểu huynh đệ, nếu ta không nhìn lầm, tu vi của tiểu huynh đệ đã đạt tới bát tầng, hoặc là....
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Cửu tầng nội kình?
Lúc này, sắc mặt đám người Tạ Minh Kim rốt cục thay đổi, bọn họ đều mang theo ánh mắt khó tin nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Người này lại có tu vi bát tầng, cửu tầng nội kình sao? Lão gia không phải nhìn lầm chứ...
Hạ Nhất Minh có chút bội phục, cười nói:
- Bát tầng, cửu tầng thì thế nào? Tạ gia có những ba người tu vi đạt tới thập tầng nội kình a.
Tạ Noãn Ý kinh ngạc, cười nói:
- Tiểu huynh đệ làm ta để ý cũng không phải là tu vi của ngươi.
Sắc mặc hắn đột nhiên nghiêm nghị, nói:
- Nếu như ta không nhìn lầm, tiểu huynh đệ năm nay cũng chưa đến mười tám tuổi. Lấy độ tuổi của tiểu huynh đệ mà đã có được thành tựu như vậy, tiền đồ ngày sau thật không thể hạn lượng, cho nên Tạ mỗ mới có thể mạo muội, còn lại xin tiểu huynh đệ thứ lỗi.
Đám người Tạ Minh Kim rốt cục đã hiểu được, Tạ lão gia tử tại sao lại có vẻ chiêu hiền đãi sĩ như vậy. Nếu một thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi lại có tu vi bát tầng, cửu tầng nội kình, nếu lôi kéo được, thì đừng nói là ăn nói có chút khép nép, coi như là đem con gái trong gia tộc gả cho cũng được.
Hạ Nhất Minh cười một tiếng, nghĩ không ra biểu hiện tốt một chút cũng không phải là chuyện hay, đi tới nơi nào cũng có người ôm tâm lý muốn mời chào vào gia tộc.
Hắn lắc đầu, muốn cự tuyệt, lại nghe Tạ Noãn Ý nói:
- Tiểu huynh đệ, Tạ gia chúng ta truyền thừa có đến ngàn năm, của cải có chút phong phú, ta biết tiểu huynh đệ muốn săn linh thú làm gì.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén.
Tạ Noãn Ý vội vàng khoác tay, nói:
- Hạ huynh đệ không nên hiểu lầm, chuyện nội đan linh thú có thể luyện thành kim đan, chỉ sợ những thế gia có truyền thừa từ ngàn năm trở lên đều biết đến. Thật không dám dấu diếm, trong Tạ gia chúng ta cũng có vài miếng kim đan truyền thừa, nếu Hạ huynh đệ có thể gia nhập Tạ gia, như vậy mấy năm sau tuyệt đối sẽ không keo kiệt mà để cho một viên kim đan.
Khóe mắt Tạ Minh Kim có chút giật mình, nhưng hắn không nói gì, việc phụ thân đối với một người vừa gặp mặt đã thuận miệng hứa hẹn, đã vượt ra ngoài suy nghĩ của hắn.
Hạ Nhất Minh cũng lấy làm lạ, hắn đương nhiên hiểu được giá trị của kim đan, trong lòng cũng có chút cảm động vì thành ý của đối phương, nói:
- Tạ tiên sinh, ta là một người tu luyện, một thân sở học đều được gia truyền, cho nên ý tốt của ngài, ta chỉ đành tâm lĩnh.
Tạ Noãn Ý cũng không nổi giận, mà bật cười nói:
- Hạ huynh đệ, theo ta được biết, trong ngũ đại thế gia của Thiên La quốc cũng không có nhà nào là Hạ gia. Hơn nữa trong Thiên La quốc cũng không có họ Hạ nào có cao thủ nổi danh. Tạ gia tuy có chút bất tài, nhưng ở trong những quốc gia ở Tây Bắc cũng có chút danh tiếng. Nếu các trưởng bối trong gia tộc huynh đệ biết chuyện này, có lẽ sẽ đồng ý với yêu cầu của ta a.
Hạ Nhất Minh không khỏi bội phục tài ăn nói của đối phương, người này trong một thời gian ngắn ngủi đã đoán ra được rất nhiều điều. Loại năng lực này cũng không phải ai cũng có thể nắm được. Hơn nữa, lấy thân phận thập tầng tu luyện giả, lại không tiếc hạ thấp mình một chút, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nếu đổi lại là một thiếu niên khác, có lẽ sẽ thật sự bị hắn cảm động. Hơn nữa là đệ tử của tiểu gia tộc có lẽ cũng sẽ nghuyện ý gia nập vào bát đại thế gia, thành tựu ngày sau thật không thể nói trước được.
Nhưng đáng tiếc là, tình huống của Hạ Nhất Minh cũng không giống người thường, trừ khi là cao thủ đạt tới tiên thiên cảnh giới, nếu không cũng không được hắn để vào trong mắt.
Hắn hơi chắp tay, đang định nói lời cự tuyệt, đột nhiên ngừng lại lắng nghe, ánh mắt khẽ biến, xoay chuyển nhìn về phía bên phải.
Động tác của Hạ Nhất Minh lập tức khiến mọi người chú ý, ánh mắt đều tập trung nhìn về hướng hắn nhìn.
Rậm rạp...
Lá cây trong rừng liên tục rung lên, tiếp theo đó xuất hiện một bóng đen, dài đến hai thước.
Nhìn thấy thân ảnh con vật này, sắc mặt đám người Tạ Noãn Ý lập tức đại biến, Tạ Noãn Ý hô lên:
- Trường Tí Hạc.
Trong thanh âm của hắn tràn ngập vẻ sợ hãi, rõ ràng biết đây là một linh thú rất đáng sợ.
Sáu người đều không một chút nghĩ ngợi lao tới chắn trước mặt phụ tử Tạ Noãn Ý, một người lạnh lùng nói:
- Nhị gia, thiếu gia đi mau.
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế kiên định, hắn và năm người bên cạnh đều từ bên hông rút ra đại đao, sáu người cùng hợp thành một trận thế kỳ dị, không ai có suy nghĩ sẽ bỏ đồng bọn mà chạy.
- Không có khả năng, chúng nó không có khả năng đi ra vào lúc này a.
Trong thanh âm của Tạ Minh Kim có chút khủng hoảng, làm cho Hạ Nhất Minh có chút khó hiểu, chẳng lẽ hai con linh thú này có thực lực còn cao hơn nhiều so với Kim Quang Mãng sao?
Sắc mặt Tạ Noãn Ý thay đổi vài lần, đưa tay kéo con trai mình, một bên nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi mau theo chúng ta rời khỏi đây thôi.
Hạ Nhất Minh hồ nghi nhìn hắn, hỏi:
- Vì sao phải đi?
Tạ Noãn Ý gấp gáp nói:
- Trường Tí Hạc là hai con cùng đồng hành, không khi nào rời khỏi nhau. Nếu lúc này xuất hiện một con, thì một con khác khẳng định sẽ ở vùng phụ cận. Hai con Trường Tí Hạc cùng lúc xuất hiện chỉ có ba cao thủ thập tầng nội kình mới có thể an toàn trước chúng nó. Chúng ta nếu tiếp tục nán lại nơi này, như vậy chỉ có một con đường là chết mà thôi.
Hắn nói như vậy là rõ ràng có ý định buông tha cho mấy người hầu, mà vô luận là phụ tử Tạ Noãn Ý hay đám người hầu ở bên cạnh tựa hồ ở trong sâu thẳm tâm hồn đều chấp nhận kết quả này.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Tạ tiên sinh, hai đầu linh thú này Tạ gia các người không có năng lực giết chúng, đúng không?
- Đúng thế.
- Tốt, ta muốn một con, hẳn là không phải vấn đề gì lớn chứ?
Hạ Nhất Minh mỉm cười hỏi.
- Ngươi nói cái gì...
Ánh mắt Tạ Noãn Ý hơi dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy động tác của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cầm lấy trường đao ở bên cạnh, hơn nữa còn lấy chân hất mở cái bọc ở bên cạnh lấy từ bên trong ra hai đoạn được làm bằng săt tinh cương. Hắn khẽ hất mũi chân, hai đoạn tin cương lập tức rơi vào trong tay, sau đó như một màn ảo thuật, đem ba hai đoạn sắt này lắp vào với thanh đao, tạo thành một thanh trường đao dài bốn thước.
Phụ tử Tạ Noãn Ý trong nháy mắt thừ người ra... Thanh đại trường đao này xuất hiện một cách đột ngột cực kỳ, ngay cả bọn hắn cũng cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.
Đương nhiên, chính thức làm bọn họ khó tin là Hạ Nhất Minh cũng không nhân cơ hội này bỏ chạy. Mà lại xuất ra một thanh trọng binh khủng bố, ý muốn nói rõ sẽ cùng với hai đầu Trường Tí Hạc đánh một trận.
Khi mọi người xung quanh phản ứng lại thì đều không khỏi cười khổ, thật sự là một người chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ a. Nếu chỉ dựa vào một thanh trọng binh có thể đánh chết hai đầu linh thú, thì Tạ gia ba người có tu vi thập tầng nội kình đã sớm đem hai con linh thú này giết chết rồi, làm sao mà còn kiêng kỵ như thế này chứ.
Tạ Noãn Ý thở dài một tiếng, thấy tình trạng này, lòng mời chào của hắn đối với Hạ Nhất Minh đã phai nhạt đi rất nhiều. Đúng là đồ đần, không biết tự lượng sức mình, cho dù là thiên phú tốt, cuối cùng cũng sẽ bị người khác tính kế, rồi bỏ mạng thôi. Hơn nữa với sự sống chết trước mặt, tính mạng của mình mới là trọng yếu a.
Dù sao, hắn vô luận thế nào cũng không tin tưởng, Hạ Nhất Minh có thể đánh chết hai con Trường Tí Hạc, mà ba người thập tầng nội kình mới có thể đối kháng.
Thật sự là ngu ngốc, thật đáng tiếc một người có thiên phú tu luyện như thế.
- Hạ huynh đệ, ngươi đã có ý định lưu lại, chúng ta cũng không ngăn trở, như vậy ngày sau gặp lại.
Tạ Noãn Ý chắp tay nói, rồi lôi kéo con trai mình rời đi, đồng thời trong lòng hắn còn bồi thêm một câu, chúng ta kiếp sau gặp lại.
Không ngờ, hắn vừa đi được một vài bước, trước mặt đã xuất hiện một đoạn trường côn, đúng là do Hạ Nhất Minh vươn tay ra ngăn lại.
Ánh mắt Tạ Noãn Ý trở nên sắc bén hẳn lên, nghe tiếng lá cây xao động càng lúc càng gần, trong lòng hắn lúc này đã nổi lên sát khí.
- Hạ huynh đệ, ngươi có ý gì đây?
- Tạ tiên sinh, người không phải đã nói qua, Trường Tí Hạc là có hai con sao?
Hạ Nhất Minh cũng không quay đầu lại nói:
- Phía trước chỉ có một con a.
Tạ Noãn Ý phản ứng cực nhanh, trong lòng hắn lập tức hiểu được ý của Hạ Nhất Minh.
Ngưng thần tĩnh tâm, Tạ Noãn Ý hướng về phía trước nhìn tới.
Cây cối xung quanh rậm rạp, cho dù là ai cũng không thể nhìn ra được phía trước có động tĩnh gì, nhưng ở ngoài tầm mắt lại có một cái hắc ảnh. Là một người có tu vi thập tầng nội kình, ánh mắt của hắn rất nhạy cảm, từ đó đã mơ hồ nhìn ra được một chút dấu viết.
Tạ Minh Kim nhanh tay rút ra một trường kiếm làm bằng tinh cương, hỏi:
- Hạ...tiên sinh, ngươi nói còn có một đầu Trường Tí Hạc ở đằng sau chúng ta?
Hắn vốn muôn gọi là Hạ huynh đệ, nhưng nghi lại hắn cùng phụ thân đều xưng huynh gọi đệ... Nhưng nếu hắn gọi Hạ Nhất Minh là Hạ thúc thúc, thì khi nhìn lại khuôn mặt của đối phương vô luận thế nào vẫn không thể thốt ra được. Cho nên mới nhanh chóng thay băng hai từ tiên sinh.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, thu hồi lại cán đao đang chặn Tạ Noãn Ý lại, rồi dùng nó hất nhẹ một khối đá ở trên mặt đất.
Khối đá này vốn do Hạ Nhất Minh dùng để làm chỗ ngồi, giờ phút này bị cán đao hất đi, lập tức phóng vút lên cao, giống như một tia chớp hướng phía sau bay đi.
Trong mắt Tạ Noãn Ý hiện lên một tia kinh ngạc, hâm mộ.
Hòn đá có sức nặng trên dưới bốn, năm mươi cân, đối với cao thủ thập tầng nội kình như hắn mà nói thì cũng không tính là gì. Nhưng nếu muốn làm một cách dễ dàng, tự nhiên như Hạ Nhất Minh dùng cán đao đánh bay đi, hơn nữa tốc độ rất nhanh, phảng phất giống như ám khí vậy thì không dễ dàng a.
Việc này không phải chỉ yêu cầu có nội kình cường đại, mà lực lượng thân thể cũng phải đạt tới tình trạng cực hạn.
Nghĩ không ra, một người trẻ tuổi như vậy lại là người trời sanh thần lực.
Hòn đá lớn bay xuyên qua các tán lá cây rậm rạp, những cành lá nhanh chóng bị dạt sang hai bên. Nhưng mà, khi hòn đá đi tới một cành lá của cây đại thụ phía xa, bất chợt ở đó vang lên tiếng kêu thê lương, sau đó là tiếng vao chạm kịch liệt, vô số đá vụn từ trên cây rơi xuống.
Sắc mặt phụ tử hai người Tạ Noãn Ý nhất thời đại biến, hắn liếc nhìn Hạ Nhất Minh một cái, đột nhiên phát hiện ra mình vẫn không thể nhìn thấu được thực lực của thanh niên này. Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn lầm?
Có lẽ vì hành tung bị bại lộ, lúc này trước sau đều truyền lại những tiếng xào xạc liên tục, theo đó xuất hiện hai con quái thú giống nhau như đúc từ trên cây nhảy xuống.
Thấy được bộ dáng của bọn họ, Hạ Nhất Minh cũng có chút sửng sốt.
Đây rõ ràng là hai con rất giống với đại mã hầu, chỉ bất quá cánh tay dài hơn hai thước, quả thật khiến cho người ta ngạc nhiên. Chỉ không rõ vì sao lại gọi chúng là Trường Tí Hạc
Hai con linh thú này có cánh tay rất dài, cho nên lúc di chuyển ở trong rừng rậm rất linh hoạt, chỉ cần cánh tay hơi co duỗi, là có thể tùy ý bắt được một nhánh cây ở trên cao. Động tác nhảy lên, nhảy xuống cực nhanh, ngay cả cao thủ nội kình cũng chưa chắc có thể làm được.
Hạ Nhất Minh cầm trong tay cây đại đao, cất cao giọng nói:
- Tạ tiên sinh, hai con này, chúng ta song phương mỗi người đối phó một con thế nào?
Tròng lòng Tạ Noãn Ý nhanh chóng tính toán, nói:
- Được, bất quá Hạ huynh đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Giờ phút này hắn đã không dám khinh thường Hạ Nhất Minh, hơn nữa trong lòng lại có chút mong muốn Hạ Nhất Minh đem một con Trường Tí Hạc đánh chết. Nếu không hôm nay dưới sự giáp công của hai con Trường Tí Hạc, dù hắn có thoát thân được, nhưng còn Tạ Minh Kim con trai hắn và đám người hầu sẽ không còn một chút sinh cơ nào.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu một cái, cánh tay khẽ động, Đại Khảm Đao lập tức phát ra những tiếng ong ong. Đây là do nội kình đang được quán nhập vào thân đao, cỗ âm thanh này phát ra, khiến cho kẻ khác nghe được đều cảm thấy chấn động.
Thân hình vừa động, hắn đã biến mất tại tại chỗ.