Bạch Tiên Nhi bị quang mang trong mắt Trầm Côn doạ cho nhíu lại, trong lòng phát run. Đôi mắt híp của tặc hoà thượng này thật đáng sợ, ánh mắt đó rõ ràng có thể ăn thịt người.
- Không có gì, ta chỉ là quá kích động. Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng mới biết phần mộ đó là có cái gì.
Trầm Côn cười hắc hắc:
- Ca Thư tiểu thư, làm phiền ngươi tiếp tục, ngày thần diệt là chuyện gì xảy ra?
- Ngày thần diệt chính là ba ngày trong tháng chạp năm ngoái.
Ca Thư Tình chậm rãi nói:
- Vốn là linh hồn giả thần được bảo vệ trong di tích, không ai có thể thương tổn, hoặc là lợi dụng bọn họ. Nhưng mà ba ngày đầu tháng chạp năm ngoái, chí ít có năm di tích giả thần bị công kích bất ngờ. Nổi bật chính là đài Thú Tôn ở Đại Triệu vương triều cùng với thành Xuất Vân Hải bị rất nhiều giả thần công kích, di tích bị huỷ, cho nên gọi là ngày Thần Diệt.
- Ba ngày đầu tháng chạp, ngày Thần Diệt.
Trầm Côn nhớ đến hắc kỵ sĩ.
- Biết ai là hung thủ phá huỷ di tích không?
- Không ai có thể tra ra.
Ca Thư Tình bất đắc dĩ thở dài:
- Chỉ có thể xác định một điều chính là hung thủ phi thường cường đại, ít nhất cũng sánh ngang với cha ta. Mà mỗi di thích giả thần, đều bị bọn hắn làm cho vỡ vụn thành bảy khối.
- Nga.
Trầm Côn nhẹ nhàng thở ra, không biết hung thủ là tốt rồi. Bởi vì có rất nhiều dấu biết rõ ràng, một trong những người phá huỷ di tích là Cửu Châu Trầm Côn.
- Ca Thư tiểu thư, sau đó thì sao?
- Sau khi di tích bị phá huỷ, linh hồn giả thần bên trong cũng mất đi, trở thành cô hồn dã quỷ bị người ta lợi dụng. Mà lực lượng của bọn hắn cũng phát tiết ra, có thể làm cho người ta có những biến hoá phi thường kỳ diệu.
- Cái này ta hiểu.
Trầm Côn nói:
- Giống như đài Thú Tôn, nó bị phá hủy thành bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên, mỗi khối đều có thể khiến cho người ta thăng cấp.
Còn một câu không nói ra, đó là chỉ cần tập hợp đủ sáu khối Hải Nạp Bách Xuyên, là có thể gọi về linh hồn Lý Mục.
- Không sai, đặc điểm của các khối đá đài Thú Tôn, chính là làm cho người ta thăng cấp. Mà Độc Phật Huyền Si Độc Cốt động….
Ca Thư Tình không hiểu tại sao bỗng nhiên thở dài:
- Các mảnh nhỏ của Độc Cốt động có hai tác dụng. Thứ nhất là giúp dược tề sư thăng cấp. Thứ hai, Độc Phật tuy rằng nổi danh sử dụng độc, nhưng từ xưa đến này là một trong những dược tề sư mạnh nhất. Vì vậy các mảnh nhỏ linh hồn của hắn có thể dùng để cứu người, gọi là Phục Hoạt Thạch ( Đá hồi sinh)
Nói xong, Ca Thư Tình lấy từ trong lòng ngực một khối đá vụn màu vàng, để trước mặt Trầm Côn:
- Đây là một trong bảy khối Phục Hoạt Thạch.
- Nó không phải là ở trong phần mộ sao? Làm sao ngươi có được?
Trầm Côn cả kinh nói.
Hắn chợt hiểu rõ: sở dĩ phần mộ Vương gia lưu truyền tin tức bảo bối, chính là vì một dược tề sư đột nhiên thăng cấp Lam Nguyên. Là do dược tề đó lấy được khối Phục Hoạt Thạch.
Quả nhiên, Ca Thư Tình cười nói:
- Tiểu muội bất tài, đã giết chết tên dược tề sư tà ác này. Sau đó mới biết được trong lúc Độc Cốt động bị huỷ, tên dược tề sư này ở gần đó, vô tình có được một khối Phục Hoạt Thạch.
- Hắc hắc, truyền thuyết tại thành Xích Tiêu, một dược tề sư bị thần bí cao thủ thủ tiêu, thì ra là Ca Thư tiểu thư a.
Trầm Côn không khỏi liếc nhìn Ca Thư Tình vài lần. Dược tề sư kia chính là Lam Nguyên Vũ tông, Ca Thư Tình dễ dàng thủ tiêu hắn, ít nhất nàng cũng có cấp bậc Lam Nguyên Vũ tông.
Đồng dạng, Bạch Tiên Nhi cùng với Ca Thư Tình ngang vai ngang vế, thực lực cũng có thể là Lam Nguyên Vũ tông.
- Hô.
Hoàn hảo là bần tăng có danh phận đồng môn tỷ đệ. Nếu không, vừa rồi bần tăng đã bị phơi thây tại chỗ.
- Tiểu sư đệ, hiện tại ngươi đã biết rõ vì sao? Bên trong phần mộ Vương gia là sáu khối Phục Hoạt Thạch, ngươi chọn trước hay sau thì đều là giống nhau.
Bạch Tiên Nhi cười nói:
- Nhưng mà tỷ tỷ cũng không hề bạc đãi sư đệ. Cứ như thế này đi, sau khi chuyện này thành công, ta cùng Thư Ca Tình mỗi người ba khối Phục Hoạt Thạch, còn đồ vật khác, toàn bộ đều thuộc về ngươi. Ngươi thấy sao?
Trầm Côn ai oán thở dài:
- Mỹ nữ sư tỷ, ngươi không thể thêm một chút sao? (DG: Lại giở trò miệng lưỡi chợ búa )
Đã biết được linh hồn Độc Phật ở phụ cận, lại biết được manh mối quan trọng của ngày Thần Diệt, tâm tình Trầm Côn rất tốt, ước định sáng mai liền đến phần mộ đó. Hắn liền tự mình dẫn hai người đi nghỉ ngơi.
Trở lại trướng bồng, khoé miệng Trầm Côn vẫn còn hiện lên một nụ cười:
- Mỹ nữ lão sư, lần này kiếm được thật lớn. Ha ha, ngày thần diệt, ít nhất năm giả thần xuất thế, bần tăng nếu đem bọn họ tất cả thu thập lại, có năm Vũ Hồn thay nhau trên mình. Mỹ nữ lão sư, ngươi không có hứng thú?
A La ngồi ở ghế trên, hai tay chống cằm, tựa như đang suy nghĩ gì ậm ừ một tiếng.
- Ai da, không phải là không cẩn thận trông thấy ngươi đang tắm rửa sao?
Trầm Côn đột nhiên nhớ lại sự kiện kia, đỏ mặt ngồi xổm xuống, cười nói:
- Vừa rồi ta chưa nói xong, ngươi cũng không nghe được. Nhắc lại chuyện của hai mỹ nữ kia, ngươi phấnn chấn cái gì, ngươi có thể tạm hạ phấn khích xuống không, nghe ta nói đây.
- Trầm Côn, ngươi nói bọn hắn cần Phục Hoạt Thạch làm gì?
A La thật sự không có nghe Trầm Côn nói chuyện, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nghi ngờ nói:
- Phục Hoạt Thạch mặc dù là bảo bối, nhưng mà với bổn sự của Ca Thư Ứng Long cùng với Luyện Xích Hào, bọn hắn cần Phục Hoạt Thạch sao? Với bọn hắn, tất cả ta đều hiểu, hoàn toàn đã hiểu.
- Mỹ nữ, ngươi không thể thật sự nghe ta nói một chút sao?
Trầm Côn ai oán nói.
- Đừng nói nữa, ta có việc phải ra ngoài một chuyến, chậm nhất là sáng mai trở về. Trầm Côn, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, trước khi ta quay về, không được động thủ với bất kỳ một hoà thượng nào. Nói xong, A La như tia chớp ly khai lều trại.
Không thể động thủ với hoà thượng? Trầm Côn xoa xoa cái đầu trọc, rốt cuộc A La nghĩ ra cái gì? Nhắc đến hoà thượng, Trầm Côn chợt nhớ tới cái chết của Hoài Tâm. Hắn đi vào trướng bồng cất giữ thi thể của Hoài Tâm nghiên cứu một phen. Hoài Tâm là dược tề sư, trên thân thể có lẽ có thể lưu lại một chút manh mối trị liệu thực cốt tán gì đó. Đây chính là mục đích của Trầm Côn, nhưng mà hắn lắc qua lắc lại đến tận nửa đêm, cũng không phát hiện ra được chỗ nào đặc biệt, đành phải đem toàn bộ thi thể Hoài Tâm đem chôn cất.
- Chưa thể coi như xong, dù sao linh hồn Độc Phật Huyền Si cách đây cũng không xa, bần tăng đi tìm Huyền Si là được.
Nghĩ đến đây, Trầm Côn mang theo một cái bọc nhỏ, nhanh nhẹn đi đến trướng bồng đang giam cầm Hoàng Hành.
- Hoàng lão huynh, đã lâu không gặp.
Gân tay gân chân Hoàng Hành đều bị cắt đứt, bị một dây xích sắt lớn treo lên. Trên người hắn cũng không có hắc bào, lộ ra một thân hình sưng tấy, mưng mủ tanh tưởi.
- Ôi, thối muốn chết…
Trầm Côn ngồi đối diện với Hoàng Hành, bịt chặt cái mũi:
- Thiên Cơ môn các ngươi sao lại thế này? Vẻ mặt thì giống như cái bao tải, bộ dạng toàn thân thì mưng mủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thiên cơ bất khả lộ, tiết lộ thiên cơ quá nhiều sẽ bị thiên khiển.
Hoàng Hành bình thản mở ra một con mắt sưng phù:
- Trầm Côn, ta thay trời hành sự. Ngươi dám đả thương ta, sẽ bị thiên khiển. Cẩn thậnh bị cửu lôi oanh mà chết.
- Thiên khiển? Dừng lại, lúc này là ngươi chứ không phải ta.
Trầm Côn bĩu môi, lấy ra từ trong tay một bọc nhỏ:
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa. Ta biết, Thiên Cơ môn các ngươi tồn tại là nhờ có " Thiên mệnh cửu nhân".
- Ngươi biết dự ngôn của Thiên Cơ môn?
Hoành Hành ngẩn người.
- Không những biết, ta còn có được cái này.
Đồ vật này, chính là lúc Lăng Vân tông bị giết, Trầm Côn lấy được bản đồ vô danh. Vương Kiêu đã nói qua, tấm bản đồ này có dấu hiệu Khô Lâu, chứng tỏ sắp xuất thế một vị tà ác ma đầu. Đương nhiên, ma đầu kia có thể trở thành Vũ Hồn, vì thế Trầm Côn giữ lại tính mạng của Hoàng Hành, muốn hỏi rõ chỗ của tà ma này:
- Tướng quân giác tỉnh, lấy máu chỉ dẫn, tà ác dụ hoặc, sa vào ác ma, tái hiện trên nhân gian, phụng hành ý chỉ của thần…
Vừa nhìn thấy tấm bản đồ này, Hoành Hành lập tức đọc dự ngôn của Thiên Cơ môn – Tà Khúc Thiên. Sau đó hắn ngẩng đầu:
- Trầm Côn, đây chính là trọng bảo lưu truyền của Thiên Cơ môn chúng ta, tại sao lại ở trong tay ngươi?
- Lão huynh, ngươi không biết rằng tù binh không có tư cách hỏi như thế sao?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ta có một giao dịch, chỉ cần ngươi nói cho ta biết linh hồn ác ma trong Tà Khúc Thiên ở nơi nào, ta liền tha cho ngươi. Ngoài ra, ta sẽ thu hồi ma pháp trên người của ngươi, cho ngươi trở thành một người bình thường.
- Ngươi cũng muốn tìm thiên mệnh cửu nhân?
Hoành Hành hừ lạnh một tiếng, mắng chửi:
- Trầm Côn, chỉ có Phong Thủy sư mới có tư cách nhìn được thiên mệnh. Ngươi dám tự tiện dò xét thiên mệnh, sẽ gặp phải thiên khiển.
- Thiên khiển, thiên khiển. Lão huynh ngươi đi tới đi lui cũng chỉ nói được câu này thôi sao?
Trầm Côn lắc đầu, nói:
- Ngươi bây giờ đang là tù binh, phải biết nghe lời. Hãy nói ra chân tướng của tấm bản đồ này, nếu không ta sẽ dùng đến nghiêm hình bức cung.
- Nghiêm hình?
Hoàng Hành cười lạnh lùng, hắn cúi đầu, nhìn ngực mình đang thối rữa.
- Ta lại còn sợ nghiêm hình bức cung sao? Trầm Côn, ngươi nhìn bên ngực trái của ta. Mười lăm năm trước, ta xem quả bói cha ta sẽ chết trong một chiến dịch. Ta đã cản trở, kết quả là ta đã xoay chuyển thiên mệnh bị thiên khiển " Độc Xà Phệ Tâm"… Ha ha, mười hai con độc xà, từng con từng con cắn xé, sau đó xuyên qua trái tim ta….
- Còn cánh tay trái của ta, ta coi quẻ xem cách trị liệu thương thế của một bằng hữu, đáng nhẽ ra hắn đã khỏi bệnh, nhưng ta lại làm cho hắn bị trọng thương mà chết. Ta đã bị thiên khiển suốt một năm, khung xương bị ăn mòn, khửu tay trái của ta từng ngày từng ngày thối rữa. Từng cơn đau hành hạ ta đến chết đi sống lại.
Một hồi giải thích từng vết thương trên người mình, cuối cùng Hoàng Hành cất tiếng cười to:
- Ngươi xem, trong thiên hạ này còn có nghiêm hình nào có thể tàn nhẫn, tàn khốc so với thiên khiển? Cả đời ta đã trải qua mười bảy lần thiên khiển, lại còn sợ nghiêm hình bức cung của ngươi?
- Tất cả những vết thương này đều do thiên khiển tạo thành?
Nhìn kỹ những vết thương trên người Hoàng Hành, Trầm Côn hoảng sợ phất hiện ra, phong thủy sư nhìn tuy phong quang, nhưng sau lưng gánh chịu thực lắm tội.
- Không sai, đây chính là do thiên khiển.
Hoành Hành cuồng tiếu nói:
- Trầm Côn, đến đây đi, dùng tất cả thủ đoạn của ngươi mà tra tấn ta cho tốt vào. Nhưng mà ngươi yên tâm, trước khi ta bị hành hạ tới chết, nhất định sẽ thêm một lần nghịch thiên, tiên đoán vận mệnh của ngươi, xe ngươi như thế nào mà lại dương dương tự đắc. Ta cần phải tận mắt thấy sau này ngươi sẽ bị chết như thế nào. ( Bọn đả tự: không giết được người khác, nhìn thấy người khác chết cũng tốt. DG: Cho nó xem cho nó thất vọng . Biên: Xem làm gì, mất hay).
Nói xong, con ngươi hắn biến mất, hai mắt biện thành một màu trắng như tuyết. Đồng thời quanh người xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn thật sự muốn xem vận mệnh của Trầm Côn.