Trong mắt người bình thường, tà ma chính là làm nhiều việc ác, hoặc là tay nhuộm đẫm máu, hoặc là phạm vào những tội đại ác hay hại nước hại dân, dù sao cũng không làm việc tốt. Bất qua ở tại Cửu Châu đại lục, nhất là tăng nhân cùng phong thủy sư, cái gọi là tà ma là những kẻ nghịch thiên, không tuân theo thiên đạo luân hồi. Từ góc độ này mà nói, những kẻ tiết lộ nhiều thiên cơ như Kha Tây và Hoàng Hành cũng có thể gọi là tà mà, thậm chí còn là là đại ma đầu!
Ngay khi Trầm Côn nhìn thấy quan tài, đại ma đầu Kha Tây và nhóm tiểu ma đầu hắn dắt theo bên người cũng đến cổng Xích Tiêu thành, đồng thời đám mây đen cũng đi tới đỉnh đầu bọn họ.
- Thiên Khiển, Thiên lôi Thiên Khiển !
Vừa nhìn thấy bên trong đám mây lộ ra tử sắc lôi quang, nhóm phong thủy sư phía sau Kha Tây nhất thời hoảng sợ.
Một phong thủy sư trực tiếp khoét một cái hang,rồi cùng mấy bằng hữu tiến vào, một người khác lại lập một hơi mười mấy cái pháp trận,cùng mấy kẻ nữa lập thành một vòng. Thậm chí có một kẻ vén áo bào của Kha Tây lên mà nấp dưới đó (DG: nó cắn gì nhỉ , Biên: Thằng Kha Tây xì cho phát có mà hưởng trọn). Bất quá ngay lập tức có kẻ nhắc nhở hắn:
- Ngươi tránh sau môn chủ có phải là muốn chết đầu tiên hay không, môn chủ là người tiết lộ Thiên cơ nhiều nhất, lần Thiên khiển này tập trung vào người nhiều nhất.
Người này kinh hô một tiếng rồi nhanh chân chạy mất. Chứng kiến các đệ tử hỗn loạn, Kha Tây bất đắc dĩ thở dài.
Làm phong thủy sư, bọn hắn phải đoán mệnh cho rất nhiều người, phải chỉ ra long huyệt, chỉ ra các huyệt mạch cho những bậc đế vương. Tiết lộ rất nhiều Thiên Cơ, tùy thời đều có thể bị Thiên Khiển báo ứng a! Từ xưa tới nay, phong thủy sư có tới bảy phần là chết do Thiên Khiển, mặt khác là không chịu nổi sự dày vò lo lắng mà tự sát chết!
- Không nên hoảng loạn!
Nhìn kỹ bầu trời u ám, Kha Tây hô lên:
- Hôm nay Thiên Khiển không phải hướng đến chúng ta!
- Môn chủ, người chắc chứ?
Một số phong thủy sư còn không yên tâm hỏi lại.
- Các ngươi nhìn lôi quang xem, đây là cửu trọng lôi kiếp, dùng để tru diệt tà ma. Chỉ những kẻ nghịch thiên mới làm Thiên môn phẫn nộ đến mức này. Chúng ta chỉ tiết lộ thiên cơ nhiều nhất chỉ xuất hiện lục trọng lôi kiếp, còn không tới mức này.
Kha Tây hướng tới các đồ đệ nói. Nhóm phong thủy sư nhất thời thở phào một hơi, bất quá lại nổi lên lòng hiếu kỳ.
- Môn chủ, nếu không phải hướng về phía chúng ta, vậy là ai? Người nào có bản lĩnh lớn như vậy, làm cho thần tiên tức giận giáng xuống cửu trọng lôi kiếp?
- Thiên kiếp xuất hiện, số mệnh của Xích Tiêu thành không phải ta có thể tính toán nữa rồi. Có trời mới biết ác ma này là ai. Nguồn truyện:
Kha Tây thở dài cảm thán.
Hướng tầm mắt tới phần mộ tổ tiên của Vương gia, sau khi phần mộ bị phá vỡ, một cỗ quan tài trong suốt xuất hiện trước mắt Trầm Côn, bên trong đích xác là có một cỗ thi thể, bất quá đã lâu rồi nên mục nát cả, chỉ còn mỗi khung xương màu tím bên trong, rất khó đoán thân phận của người nằm trong mộ phần này.
- Vương huynh, đây là Đỗ Nguyệt Nhi sao?
Trầm côn chỉ vào bộ quan tài nói. Vương Kiêu cũng do dự một hồi:
- Theo chiều cao thì tựa hồ đây là Nguyệt Nhi, theo ghi chép của Vương gia thì khi chôn cất toàn thân của nàng cũng có màu tím. Bất quá linh hồn lại có điểm quái dị, ngươi tiến vào xem thử đi.
Vương Kiêu tựa hồ phát hiện ra cái gì, Trầm côn cũng vội vàng niệm Linh Tự Chân Ngôn, nhất thời cảnh sắc xung quanh xảy ra biến hóa.
- Đây là…
Trầm Côn kinh ngạc kêu lên.
Chỉ thấy trong thế giới linh hồn,hai mươi mấy linh hồn của những hòa thượng vừa mới chết cũng không tán đi, bọn hắn quây xung quanh quan tài thành một vòng tròn, nhắm mắt niệm kinh. Cảm giác được Trầm Côn tiến vào thế giới linh hồn bọn hắn cũng không mở mắt ra,chỉ thản nhiên nói:
- Ngươi có thể tiến vào thế giới kinh hồn, a di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Nói xong lại tiếp tục niệm kinh.
- Vương huynh, chúng ta…
Đã trấn áp phần mộ này rồi nhưng linh hồn của những tăng nhân này có tín niệm chấp nhất, điều này đủ để chứng minh họ không có ý niệm chiếm lấy bảo vật làm của riêng, thật ra họ chỉ muốn trấn áp tà ma, Trầm côn không khỏi hối hận khi giết oan mấy người này, bất quấ sự việc đã đến mức này rồi hắn cũng chỉ biết dùng Minh Vương Pháp Tướng của mình tới sau lưng họ, lấy kiếm khắc lên đầu họ môt con Ô quy (rùa đen – rùa rút đầu ) thật lớn.
- Tăng hữu, chúng ta cũng đã chết rồi, ngươi cần gì phải làm nhục linh hồn chúng ta như vậy?
Các hòa thượng ngạc nhiên hỏi. Trầm Côn chỉ cười cười không đáp.
Đó là khi hắn mới sáu tuổi, nhân dịp sư quét rác ngủ quên liền vẽ một con Ô quy lên đầu lão, sau đó bán vé năm tiền một lần tham quan cho các sư huynh đệ đến thăm. Lúc này chứng kiến mấy cái đầu trọc, Trầm Côn nhất thời vẽ lên đầu họ để đánh dấu, sau này dù họ có xuống âm tào địa phủ hay lên miền Tây Phương cực lạc cũng được sư quét rác nhận ra mà chiếu cố cho họ một chút, nói không chừng họ còn có thể đắc đạo tại đại lôi âm tự nơi Tây Phương.
- Mọi người, tới địa phủ nếu gặp phiền toái cứ nói tên ta ra là được!
Sau đó hắn huy động Trí Tuệ kiếm giúp cho đám tăng nhân được siêu thoát, rồi hắn nhìn kỹ quan tài, phát hiện ra dù là mắt của Minh Vương pháp tướng cũng vô pháp nhìn xuyên qua linh hồn trong quan tài, cau mày nói :
- Vương lão huynh, xem bộ dáng của mấy hòa thượng lúc nãy, chỉ sợ thực sự trong quan tài là ma quỷ.
- Chúng ta còn có thể dừng tay sao?
Vương kiêu kiên quyết nói:
- Trầm Côn, ngươi cho ta mượn trí tuệ kiếm, ta tới mở quan tài, ngươi ở một bên canh chừng, nếu quả thật là tà ma thì ngươi lập tức thu phục hắn cho ta.
- Không thành vấn đề.
Trầm côn đem trí tuệ kiếm cho ném cho Vương Kiêu, sau đó đứng sang một bên canh chừng. Vương Kiêu đầy hi vọng đi về phía chiếc quan tài, chia tay năm đó đã làm hắn chờ đợi quá lâu, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm thôi thúc mãnh liệt làm cho hắn không thể chờ thêm được nữa.
- Coi như trong quan tài thực sự chỉ có một mình Nguyệt nhi, dù là ma cũng tốt, dù nàng có trở thành gì đi nữa cũng vẫn là thê tử của Vương Kiêu ta. Ngày xưa ta còn dám mang ngươi từ hoàng cung đại Hán đi ra thì hôm nay vì ngươi ta không tiếc bất cứ thứ gì.
- Nguyệt nhi, ta tới đây.
Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Vương kiêu gỡ bỏ giấy niêm phong trên quan tài.
Ầm Ầm
Mấy chục đạo thiên lôi bỗng dưng từ trên trời giáng xuống, sau đó tập trung lại hình thành những cột lôi trụ to lớn, hung hăng đập mạnh vào phía trên phần mộ Vương gia. Lôi quang đem tất cả lực lượng toàn bộ tập trung ở phía bên mộ phần, chỉ thoáng chốc đã đem phần phía trên của mộ phần hóa thành tro bụi Theo sát đó, đạo lôi trụ thứ hai, thứ ba, thứ tư cùng xuống theo.
Hàng nghìn hàng vạn đạo cuồng lôi như mưa giáng xuống, cả trời đất như phảng phất biến thành màu tím đỏ, hơn nữa lôi quang tựa như có thể tấn công cả linh hồn, hung hăng giáng xuống đầu Trầm Côn và Vương Kiêu, làm bộn họ suýt nữa thì không giữ được Pháp tướng Minh Vương cùng Trí tuệ kiếm.
- Vương lão huynh nhanh lên, Pháp Tướng của ta không duy trì được lâu nữa đâu. Chết tiệt, sao tự dưng lại trêu chọc đến Thiên Môn, bọn hắn làm như vậy là không muốn cái linh hồn bên trong quan tài đi ra ư?
Nhưng là động tác của vương Kiêu lại phi thường nhẹ nhàng, hắn bóc giấy niêm phong rồi động tác dần chậm lại, mắt cũng đã ướt ướt ,hai tay cũng không nhịn được khẽ run rẩy.
Theo giấy niêm phong được bóc ra, trong quan tìa chầm chậm hé ra một cánh tay trắng ngần, trong suốt, sau đó tay kia cũng lộ ra, mang theo một chiếc nhẫn, tiếp theo đó hai tay bám vào thành quan tài nâng người lên lộ ra một bờ vai. Trên vai đeo đai màu tím, mặc váy dài cũng màu tím.
- Đúng rồi, đây là quần áo Nguyệt Nhi mặc lúc sắp chết, đây là nhẫn của nàng!
Vương Kiêu kích động kêu lên. Nói xong hắn xốc mạnh nắp quan tài lên , bảo vệ linh hồn bên trong, nức nở nói:
- Nguyệt Nhi, ta đã chờ một ngàn hai trăm năm, cuối cùng cũng được gặp lại nàng.
Nói còn chưa xong, một đạo Thiên Lôi sắc bén lại đánh tới, Vương Kiêu nhất thời biến sắc, vội hô lên:
- Trầm côn, ngươi mau thu Nguyệt Nhi lại, nàng dã bị giam cầm ngàn năm, linh hồn suy yếu không thể đỡ được một đạo Thiên Lôi đâu.
- Đã sớm chuẩn bị xong rồi.
Trầm Côn để đệ tam hồn của mình hiện lên, hai tay kết Minh Vương ấn, quát:
- Đỗ Nguyệt Thi, nếu không muốn bị thiên lôi đánh tan linh hồn thì đừng có phản kháng, tiến vào hồn xác thứ ba, trở thành Vũ Hồn của ta.
Linh hồn mặc váy dài màu tím kia nghe được, thân thể khẽ lay động, nàng cũng thật sự rất sợ Thiên Kiếp kia, thân thể vội lóe lên, đã tiến vào bên trong đệ tam hồn của Trầm Côn.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ tiến vào trong ngực Trầm Côn, cuối cùng đệ tam vũ hồn đã thành hình! Cơ hồ là trong cùng lúc đó. Thiên Lôi không tìm thấy mục tiêu nên cũng đã tản đi, bầu trời nắng ráo đã trở lại màu bích lam.
- Cuối cùng cũng đã thành công.
Trầm Côn thở phào, nhưng cũng không dám thả lỏng, vội la lên :
- Vương lão huynh, những hòa thượng trước đó không có lừa chúng ta, cho dù bên trong là Đỗ Nguyệt Nhi ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
- Tà ma thì thế nào,coi như nàng biến thành lệ quỷ hay ma vương đi chăng nữa thì cũng vẫn là thê tử của Vương Kiêu ta.
Bước tới chắn trước đệ tam Vũ Hồn của Trầm Côn. Vương Kiêu nói:
- Nguyệt Nhi, ngươi đã phải chịu khổ hơn một ngàn năm rồi.
Vương Kiêu cùng đệ tam vũ hồn nhất thời lâm vào trầm mặc, bất giác hai người ôm nhau khóc. Thừa dịp này, Trầm Côn cũng có thể xem xét đệ tam vũ hồn của mình từ phía sau. Nhưng mà chỉ thấy được bóng dáng thôi vì nàng ta vùi đầu vào lòng Vương Kiêu, quả thực là không thể nhìn rõ được khuôn mặt.
Đây là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, mặc một bộ áo liền váy màu tím, giầy thêu màu tím, da dẻ tráng nõn động lòng người. Đây là nữ nhân, hơn nữa dáng người như vậy, hẳn là một vũ hồn không có tính công kích. Trầm côn yên lòng, chợt nghe Vương Kiêu cùng đệ tam Vũ hồn của hắn đang ôm nhau khóc thì tiến lại cười bảo:
- Hôm nay là ngày đại hỉ hai người còn khóc cái gì?
- Ha ha, gặp lại thê tử, ta thật thất thố!
Vương Kiêu ngẩng đầu, tràn đầy vui sướng, tươi cười hỏi đệ tam vũ hồn:
- Nguyệt Nhi, nàng cũng kích động sao?
- Cái này…
Đệ tam vũ hồn chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai giọt nước mắt chảy ra còn vương trên mặt, để lại hai vệt trắng xóa, khóe miệng nhếch lên nói:
- Cao nhân bị chói mắt cũng phải có phong độ, ta không khóc, thực sự không khóc, dù cho trải qua hơn nghìn năm đây cũng là lần đầu tiên bị dính lệ của nam nhân, phong độ của ta, khí chất của ta cũng đều đã bị hủy trong tay ngươi. Ta không khóc.
Không phải là Đỗ Nguyệt Nhi! Đây là một quái nhân!!!