"Phu quân của Thủy phu nhân đã bế quan rất nhiều năm, quanh năm một mình chốn khuê phòng, nàng ta đã trở thành một ngọn lửa ẩn tàng dưới băng sơn. Nàng gặp được cây củi đốt như ta, tự nhiên là lửa cháy hừng hực, vừa phát là không thể vãn hồi. Thủy phu nhân ở tại Nữ Oa cung ba tháng, bần tăng cũng cùng nàng ta lén lút chung chạ đúng ba tháng.
Bần tăng cả đời này đã ngủ với rất nhiều nữ nhân, nhưng bần tăng biết những nữ nhân lúc trước không phải là thật lòng yêu bần tăng. Bọn họ chỉ là quá tịch mịch, quá cô độc, cần một người khác phái để an ủi nhau mà thôi. Nhưng Thủy phu nhân thì không giống vậy, bởi vì sau ba tháng khi chia tay, Thủy phu nhân đã khóc, bần tăng cũng không chịu kém mà rơi lệ.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên bần tăng rơi lệ!
Sau đó bần tăng nảy ra một ý nghĩ điên cuồng trong đầu - ta muốn hoàn tục, ta muốn lấy nàng!
Rất buồn cười có đúng không? Một hòa thượng vương đầy tình nghiệt, không ngờ lại yêu một người phụ nữ đã có chồng...
Có lẽ cũng buồn cười, thế nhưng Huyền Si ta không cần quan tâm tới cái nhìn của tục nhân, ta muốn nữ nhân này, nàng nhất định phải là của ta!
Vì vậy, ta tìm cớ ly khai Nữ Oa cung, xuất hiện trước cửa nhà Thủy phu nhân. Nhưng kết quả rất đáng sợ: cao thủ của Thủy gia thậm chí còn không có ra mặt, chỉ là một lão quản gia đã đánh cho ta tan nát xương cốt, biến thành một người thực vật, sau đó ném vào trong hắc thủy tù lung (lồng giam hắc thủy). Nhưng kết quả cũng rất may mắn, vì danh dự của Thủy gia, lão quản gia đó không có tuyên dương chuyện này, chỉ đem Thủy phủ nhân đưa tới trước lồng giam, chỉ ta và nói với nàng rằng.
- Tên gian phu này sẽ bị kịch độc trong hắc thủy ăn mòn từng thớ thịt, tới khi rũ sạch tội nghiệt của hắn. Còn bà, Thủy phu nhân, bà là chủ mẫu của Thủy gia, sau này xin tự trọng!
Cứ như thế, ta bị ngâm trong hắc thủy đúng ba năm...
Quá trình này ta không muốn nói nhiều, trái lại, khi sau khi da và thân thể ta phân ly, ta liền nghĩ tới nụ cười của Thủy phu nhân. Sau khi cơ bắp của ta bị hắc thủy làm tê liệt, ta lại gọi tên của Thủy phu nhân một lần. Mà khi xương cốt của ta bị hắc thủy tróc ra, có thể thấy tâm tạng đã bị độc thành màu đen của mình, ta lại cười một tiếng, hét to một tiếng - Thủy nhi, gả cho ta có được không?
Cứ như vậy qua ba năm...
Ba năm sau, ta ly khai hắc thủy độc đàm, cũng không phải lão quản gia nhẹ dạ thả ta ra, cũng không phải Thủy phu nhân tìm ra biện pháp cứu ta, mà là bởi vì...Sau ba năm, ta đã bị độc dịch trong hắc thủy ăn mòn thành độc nhân. Từ đó về sau, ta vạn độc bất xâm, tùy tiện là lấy ra được các loại độc dược, trờ thành Độc Phật mà người đời trốn tránh không kịp!
Đương nhiên, một cái giá nho nhỏ đó là ta biến thành một quái vật không có da, bắp thịt ghê tởm, xương đen lòi ra ngoài. Một quái vật không ra người mà cũng chẳng ra quỷ.
Sau khi biến thành quái vật, ta thực sự không muốn đi liên lụy Thủy phu nhân nữa. Ta lưu lãng ở chốn sơn dã, không dám vào trong thành thị, không dám nhìn người, ăn độc trùng chuột rắn, uống máu ếch nhựa độc...Cho tới ngày ta gặp được Ca Thư Ứng Long.
Cố sự giữa ta và Ca Thư Ứng Long rất đơn giản: Ca Thư không để ý đến hình dạng ghê tởm của ta, coi ta là bằng hữu. Ta liền trở thành quân sư của hắn, giúp hắn độc sát địch nhân...
Đến hai năm sau, ta đã làm vang danh cái tên Độc Phật, trở thành dược tề sự mạnh nhất Cửu Châu. Đồng dạng cũng là trong năm đó, Ca Thư Ứng Long gặp phải kẻ địch mạnh nhất từ trước tới giờ, cũng là đối thủ đáng được kính trọng nhất, Tống Nguyệt, Dương gia!
Ta rất khó tưởng tượng, thân thể của người Dương gia là làm bằng gì. Đại chiến U Vân Châu, chúng bị đồng bọn bỏ rơi, bị quốc quân của mình bán đứng, bị chiến hữu của mình lâm trận chạy trốn. Ngay cả bằng hữu đáng tin cậy nhất của chúng, Luyện gia Luyện Xích Hành và Luyện Xích Hào, một người bị nịnh thần ám sát, một người chạy đến Nam Lâm trở thành Nam Lâm ngục thủ...Không có viện quân, không có quân lương, chỉ vẻn vẹn tám vạn tàn binh, bọn chúng không ngờ lại chiến thắng Ca Thư Ứng Long mười ba trận. Chúng bức Ca Thư Ứng Long tự nhận vô pháp trên chiến trường đánh bại Dương gia, chỉ đành tới cầu ta hạ độc!
Ca Thư Ứng Long là bằng hữu của ta mà, cho nên ta độc sát tám vạn quân Dương gia, giết Dương thất, sau đó...
Một thanh Bất Hối Thiên Thương đâm xuyên qua trái tim của ta, ta bị Dương gia ngũ mã phân thây. Về sau, Thích Già Bồ Đê sư huynh thu thi cho ta, mai táng ta tại Độc Cốt động, trở thành một trong những giả thần di tích..."
- Được rồi, đây chính là cố sự của ta, rất buồn chán, không phải sao?
Nói xong những việc này, Huyền Si ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nụ cười ở khóe miệng vẫn mê người như cũ, nhưng khóe mắt lại có thêm mấy giọt nước mắt trong suốt.
Chính lúc Huyền Si đang nhớ lại quá khứ, khóe miệng Trầm Côn không ngừng giật giật, vẻ mặt rất là quái dị.
Theo lý mà thuyết, Trầm Côn là cháu ngoại của Dương gia, Huyền Si độc sát tám vạn quân Dương gia, lại tự tay giết thất cữu của Trầm Côn. Hai người coi như là kẻ thù không đội trời chung...Lúc này cho dù dùng < Hồn kinh > để tiêu diệt linh hồn của Huyền Si cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại, trong đầu Trầm Côn đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Trầm phu nhân, chỉ cần mụ đàn bà này còn sống, Trầm Côn tuyệt không thể nhận tổ quy tông. Gọi mụ ta một tiếng nương thân, vậy hắn có cần phải coi mình thành người Dương gia, báo thù rửa hận cho Dương gia không?
Không cần thiết!
Đúng, bần tăng họ Trầm, không có chút quan hệ nào với Dương gia cả!
Trầm Côn quyết định, tự động quên đi ân oán giữa Huyền Si và Dương gia, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi và A Phúc có quan hệ gì? Ngươi tại sao lại nhập vào người A Phúc?
- Người không biết nguyên nhân sao?
Huyền Si đột nhiên hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn hướng Trầm Côn lộ ra một tia trêu tức.
- Lậy hồn, ta làm sao mà biết được chứ!
Trầm Côn dang hai tay.
- Ha ha!
Huyền Si cười lớn nói:
- Đừng giả ngu nữa. bần tăng gần đây phải trốn tránh, không phải vì ngày Thần Diệt năm ngoái, ngươi phá hủy Phục Hoạt thạch nơi ở của bần tăng, đả thương linh hồn của bần tăng sao?
Giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, Trầm Côn ngây ra.
Có suy đoán của Ca Thư Ứng Long và Luyện Xích Hào, trong lòng Trầm Côn đã nhận mình là hung thủ ngày Thần Diệt rồi. Nhưng suy đoán vẫn là suy đoán, bây giờ nghe Huyền Si tự mình nói ra, tư vị hoàn toàn bất đồng.
- Ngày Thần Diệt năm ngoái, ngươi một mình một kiếm tới Độc Cốt động. Một kiếm liền chém Phục Hoạt thạch của bần tăng thành bảy mảnh, bần tăng ra mặt ngăn cản, nhưng kiếm của người đã có thể xuyên thấu linh hồn, một kiếm liền đả thương bần tăng...Đây đều là bần tăng tự mình nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn rất rõ dung mạo của ngươi, ngươi còn dám nói không biết sao?
Huyền Si hỏi lại:
- Hơn nữa bần tăng còn nhớ rõ, ngươi đả thương bần tăng bằng một kiếm, tên của nó là...Kiếm xuất, thề vô hồi!
Hắn tiếp tục nói:
- Bần tăng đại bại dưới tay ngươi nên phải chạy trốn, trốn ở phụ cận Độc Cốt động gần nửa năm. Cho tới trước đây không lâu, bần tăng thấy ngươi xuất hiện ở bên ngoài mộ tổ Vương gia. Mà người hầu của ngươi - A Phúc lại đang tìm Phục Hoạt thạch, cho nên mới nhập vào người A Phúc, định dùng thân phận của hắn để điều tra ngươi!
- Lão huynh, không cần nói tiếp nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thật sự không cần nói tiếp nữa, hung thủ ngày Thần Diệt năm ngoái, tuyệt đối là Cửu Châu Trầm Côn! Trầm Côn than thở nói:
- Ta thừa nhận, đây đều là việc ta làm. Nhưng hiện tại ta đã quên hết rồi, đến cả võ công và kiếm pháp lúc đó cũng quên...
Rồi hắn chột dạ mà ngẩng đầu lên.
- Ta nói như vậy, ngươi có tin không?
- Nếu là trước đây, bần tăng khẳng định không tin!
Huyền Si lắc đầu cười khổ.
- Thế nhưng sau khi kiểm tra ký ức của A Phúc, bần tăng tin ngươi thật sự không nhớ rõ ngày Thần Diệt mình đã từng làm những việc gì rồi.
Cảm ơn trời đất, cảm ơn A Phúc!
Có ký ức của A Phúc, Trầm Côn đỡ tốn bao nhiêu nước bọt. Cười hì hì nói vài câu bồi tội xong, híp mắt lại mà hỏi:
- Lão huynh, dù sao thì ngươi đã không còn nhà để về, vậy sau này có phải là....
- Không cần nói nữa, bần tăng biết ngươi muốn gì!
Huyền Si thản nhiên cười một tiếng.
- Ngươi là người bãi độ của Thích Già Bồ Đề sư huynh, bần tăng tự nhiên là đồng ý làm vũ hồn của ngươi, giúp ngươi tìm ra chuyển thế linh đồng của sư huynh.
**!
Trầm Côn sướng tê tái mà hét lớn một tiếng.
Sau đó, Huyền Si linh hoạt vung tay lên, linh hồn từ từ bay ra khỏi đỉnh đầu A Phúc. Trải qua rèn luyện ở hắc thủy độc đàm, đầu của hắn vẫn tuấn lãng phong lưu, nhưng thân thể đã biến thành quái vật da thịt ghê tởm, xương đen lòi ra ngoài.
Đương nhiên, vì Trầm Côn còn chưa gom được toàn bộ Phục Hoạt thạch cho nên linh hồn của Huyền Si còn chưa hoàn chỉnh. Lén nhìn một cái, tình hình của hắn so với Lý Mục tốt hơn một chút, chỉ thiếu mỗi một cái chân.
Chuyện này không lo, Trầm Côn đã có kinh nghiệm triệu hoán Lý Mục không hoàn chỉnh, cho nên hắn không có lãng phí quá nhiều lực khí, niệm khẩu quyết < Hồn kinh > để vũ hồn thứ tư về vị trí.
Cùng lúc đó, Huyền Si còn dùng thủ bút của A Phúc, cuối cùng ở trên đất viết một đoạn thuyết minh vũ hồn.
Vũ hồn: Song Diện Phật.
Thuộc: cấp Vũ tôn.
Năng lực: Phật có hai mặt, mặt dương Phật quang phổ chiếu, phù hộ vũ giả vạn độc bất xâm, gia trì toàn bộ năng lực dược tề học. Mặt âm độc cổ phụ thân, kèm thêm lực sát thương bằng độc tố vào trong chiêu thức của vũ giả, làm tổn thương bao nhiều thì tùy vào đẳng cấp của vũ giả.
Biến hóa thứ nhất: ngoài năng lực ẩn giấu toàn bộ thuộc tính làm tổn thương linh hồn, còn có thể trực tiếp làm tổn thương vũ hồn của đối thủ!
Biến hóa thứ hai: có thể tiến hóa!
Không có sự bá đạo uy vũ của Linh Phù Nghịch Thiên, cũng không có sự nhiệt huyết của Ngự Thú Thiên Hoàng, thậm chí so với máy chế tạo thiên khiển Cổ Nguyệt Hà cũng kém vài phần hài hước, vũ hồn Huyền Si quyết định ở chỗ thực dụng.
- Vạn độc bất xâm, tất cả chiêu thức kèm theo lực sát thương bằng độc tố... $%$%, lại còn có thể trực tiếp làm tổn thương vũ hồn của đối thủ?
Trầm Côn đã kiến thức qua không ít vũ hồn rồi, nhưng hắn là lần đầu tiên nghe thấy có vũ hồn có thể công kích vũ hồn...Chỉ dựa vào điểm này, tác dụng của Huyền Si tuyệt đối không kém bọn Vương Kiêu!
Không hổ là giả thần Độc Phật nha!
- Đại thiếu gia...
Lúc này A Phúc đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn tình cảnh của mình, giật mình nói:
- Nô tài, nô tài tại sao lại đến đây?
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Trầm Côn tâm tình rất tốt, vẫy vẫy tay nói:
- Ngươi đừng lo làm sao tới đước đây, nhớ một câu là được, nữ binh trong quân doanh nhìn ai vừa mắt thì cứ tùy ý mà chọn. Ha ha, chỉ cần nữ binh đó đồng ý!
- Hả?
Mắt A Phúc sáng lên.
Mà mắt híp của Trầm Côn cũng sáng lên, hắn xông vào thế giới linh hồn hét lớn một tiếng.
- Các lão huynh, có người mới tới, đừng chơi đấu địa chủ (giống cờ tỷ phú) nữa, sau này chơi mạt chược!
Ba vũ hồn đang xúm lại một chỗ cùng nhau quay đầu lại, Cổ Nguyệt Hà sớm đã biết rõ mạt chược là cái gì rồi, bĩu môi nói:
- Huyền Si đến thì chơi mạt chược, nếu như thêm một tên nữa thì sao?
- Vậy thì thua ra đập vào!
Trầm Côn chả thèm nghĩ mà buột miệng nói ra.
Có được vũ hồn thứ tư, tâm tình của Trầm Côn thật sự rất tốt. Hắn đang định giải thích một chút về quy tắc chơi mạt chược với các vũ hồn, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một điểm dị động. Hắn quay lại nhìn một cái, nhịn không được mà trợn tròn mắt. Hôm nay làm sao thế này, số đỏ đỡ cũng không đỡ nổi!
Hình như ngoài vũ hồn thứ tư...Bần tăng còn có thể kiếm được một chút chỗ tốt nữa đây!
"Phu quân của Thủy phu nhân đã bế quan rất nhiều năm, quanh năm một mình chốn khuê phòng, nàng ta đã trở thành một ngọn lửa ẩn tàng dưới băng sơn. Nàng gặp được cây củi đốt như ta, tự nhiên là lửa cháy hừng hực, vừa phát là không thể vãn hồi. Thủy phu nhân ở tại Nữ Oa cung ba tháng, bần tăng cũng cùng nàng ta lén lút chung chạ đúng ba tháng.
Bần tăng cả đời này đã ngủ với rất nhiều nữ nhân, nhưng bần tăng biết những nữ nhân lúc trước không phải là thật lòng yêu bần tăng. Bọn họ chỉ là quá tịch mịch, quá cô độc, cần một người khác phái để an ủi nhau mà thôi. Nhưng Thủy phu nhân thì không giống vậy, bởi vì sau ba tháng khi chia tay, Thủy phu nhân đã khóc, bần tăng cũng không chịu kém mà rơi lệ.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên bần tăng rơi lệ!
Sau đó bần tăng nảy ra một ý nghĩ điên cuồng trong đầu - ta muốn hoàn tục, ta muốn lấy nàng!
Rất buồn cười có đúng không? Một hòa thượng vương đầy tình nghiệt, không ngờ lại yêu một người phụ nữ đã có chồng...
Có lẽ cũng buồn cười, thế nhưng Huyền Si ta không cần quan tâm tới cái nhìn của tục nhân, ta muốn nữ nhân này, nàng nhất định phải là của ta!
Vì vậy, ta tìm cớ ly khai Nữ Oa cung, xuất hiện trước cửa nhà Thủy phu nhân. Nhưng kết quả rất đáng sợ: cao thủ của Thủy gia thậm chí còn không có ra mặt, chỉ là một lão quản gia đã đánh cho ta tan nát xương cốt, biến thành một người thực vật, sau đó ném vào trong hắc thủy tù lung (lồng giam hắc thủy). Nhưng kết quả cũng rất may mắn, vì danh dự của Thủy gia, lão quản gia đó không có tuyên dương chuyện này, chỉ đem Thủy phủ nhân đưa tới trước lồng giam, chỉ ta và nói với nàng rằng.
- Tên gian phu này sẽ bị kịch độc trong hắc thủy ăn mòn từng thớ thịt, tới khi rũ sạch tội nghiệt của hắn. Còn bà, Thủy phu nhân, bà là chủ mẫu của Thủy gia, sau này xin tự trọng!
Cứ như thế, ta bị ngâm trong hắc thủy đúng ba năm...
Quá trình này ta không muốn nói nhiều, trái lại, khi sau khi da và thân thể ta phân ly, ta liền nghĩ tới nụ cười của Thủy phu nhân. Sau khi cơ bắp của ta bị hắc thủy làm tê liệt, ta lại gọi tên của Thủy phu nhân một lần. Mà khi xương cốt của ta bị hắc thủy tróc ra, có thể thấy tâm tạng đã bị độc thành màu đen của mình, ta lại cười một tiếng, hét to một tiếng - Thủy nhi, gả cho ta có được không?
Cứ như vậy qua ba năm...
Ba năm sau, ta ly khai hắc thủy độc đàm, cũng không phải lão quản gia nhẹ dạ thả ta ra, cũng không phải Thủy phu nhân tìm ra biện pháp cứu ta, mà là bởi vì...Sau ba năm, ta đã bị độc dịch trong hắc thủy ăn mòn thành độc nhân. Từ đó về sau, ta vạn độc bất xâm, tùy tiện là lấy ra được các loại độc dược, trờ thành Độc Phật mà người đời trốn tránh không kịp!
Đương nhiên, một cái giá nho nhỏ đó là ta biến thành một quái vật không có da, bắp thịt ghê tởm, xương đen lòi ra ngoài. Một quái vật không ra người mà cũng chẳng ra quỷ.
Sau khi biến thành quái vật, ta thực sự không muốn đi liên lụy Thủy phu nhân nữa. Ta lưu lãng ở chốn sơn dã, không dám vào trong thành thị, không dám nhìn người, ăn độc trùng chuột rắn, uống máu ếch nhựa độc...Cho tới ngày ta gặp được Ca Thư Ứng Long.
Cố sự giữa ta và Ca Thư Ứng Long rất đơn giản: Ca Thư không để ý đến hình dạng ghê tởm của ta, coi ta là bằng hữu. Ta liền trở thành quân sư của hắn, giúp hắn độc sát địch nhân...
Đến hai năm sau, ta đã làm vang danh cái tên Độc Phật, trở thành dược tề sự mạnh nhất Cửu Châu. Đồng dạng cũng là trong năm đó, Ca Thư Ứng Long gặp phải kẻ địch mạnh nhất từ trước tới giờ, cũng là đối thủ đáng được kính trọng nhất, Tống Nguyệt, Dương gia!
Ta rất khó tưởng tượng, thân thể của người Dương gia là làm bằng gì. Đại chiến U Vân Châu, chúng bị đồng bọn bỏ rơi, bị quốc quân của mình bán đứng, bị chiến hữu của mình lâm trận chạy trốn. Ngay cả bằng hữu đáng tin cậy nhất của chúng, Luyện gia Luyện Xích Hành và Luyện Xích Hào, một người bị nịnh thần ám sát, một người chạy đến Nam Lâm trở thành Nam Lâm ngục thủ...Không có viện quân, không có quân lương, chỉ vẻn vẹn tám vạn tàn binh, bọn chúng không ngờ lại chiến thắng Ca Thư Ứng Long mười ba trận. Chúng bức Ca Thư Ứng Long tự nhận vô pháp trên chiến trường đánh bại Dương gia, chỉ đành tới cầu ta hạ độc!
Ca Thư Ứng Long là bằng hữu của ta mà, cho nên ta độc sát tám vạn quân Dương gia, giết Dương thất, sau đó...
Một thanh Bất Hối Thiên Thương đâm xuyên qua trái tim của ta, ta bị Dương gia ngũ mã phân thây. Về sau, Thích Già Bồ Đê sư huynh thu thi cho ta, mai táng ta tại Độc Cốt động, trở thành một trong những giả thần di tích..."
- Được rồi, đây chính là cố sự của ta, rất buồn chán, không phải sao?
Nói xong những việc này, Huyền Si ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nụ cười ở khóe miệng vẫn mê người như cũ, nhưng khóe mắt lại có thêm mấy giọt nước mắt trong suốt.
Chính lúc Huyền Si đang nhớ lại quá khứ, khóe miệng Trầm Côn không ngừng giật giật, vẻ mặt rất là quái dị.
Theo lý mà thuyết, Trầm Côn là cháu ngoại của Dương gia, Huyền Si độc sát tám vạn quân Dương gia, lại tự tay giết thất cữu của Trầm Côn. Hai người coi như là kẻ thù không đội trời chung...Lúc này cho dù dùng để tiêu diệt linh hồn của Huyền Si cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại, trong đầu Trầm Côn đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Trầm phu nhân, chỉ cần mụ đàn bà này còn sống, Trầm Côn tuyệt không thể nhận tổ quy tông. Gọi mụ ta một tiếng nương thân, vậy hắn có cần phải coi mình thành người Dương gia, báo thù rửa hận cho Dương gia không?
Không cần thiết!
Đúng, bần tăng họ Trầm, không có chút quan hệ nào với Dương gia cả!
Trầm Côn quyết định, tự động quên đi ân oán giữa Huyền Si và Dương gia, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi và A Phúc có quan hệ gì? Ngươi tại sao lại nhập vào người A Phúc?
- Người không biết nguyên nhân sao?
Huyền Si đột nhiên hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn hướng Trầm Côn lộ ra một tia trêu tức.
- Lậy hồn, ta làm sao mà biết được chứ!
Trầm Côn dang hai tay.
- Ha ha!
Huyền Si cười lớn nói:
- Đừng giả ngu nữa. bần tăng gần đây phải trốn tránh, không phải vì ngày Thần Diệt năm ngoái, ngươi phá hủy Phục Hoạt thạch nơi ở của bần tăng, đả thương linh hồn của bần tăng sao?
Giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, Trầm Côn ngây ra.
Có suy đoán của Ca Thư Ứng Long và Luyện Xích Hào, trong lòng Trầm Côn đã nhận mình là hung thủ ngày Thần Diệt rồi. Nhưng suy đoán vẫn là suy đoán, bây giờ nghe Huyền Si tự mình nói ra, tư vị hoàn toàn bất đồng.
- Ngày Thần Diệt năm ngoái, ngươi một mình một kiếm tới Độc Cốt động. Một kiếm liền chém Phục Hoạt thạch của bần tăng thành bảy mảnh, bần tăng ra mặt ngăn cản, nhưng kiếm của người đã có thể xuyên thấu linh hồn, một kiếm liền đả thương bần tăng...Đây đều là bần tăng tự mình nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn rất rõ dung mạo của ngươi, ngươi còn dám nói không biết sao?
Huyền Si hỏi lại:
- Hơn nữa bần tăng còn nhớ rõ, ngươi đả thương bần tăng bằng một kiếm, tên của nó là...Kiếm xuất, thề vô hồi!
Hắn tiếp tục nói:
- Bần tăng đại bại dưới tay ngươi nên phải chạy trốn, trốn ở phụ cận Độc Cốt động gần nửa năm. Cho tới trước đây không lâu, bần tăng thấy ngươi xuất hiện ở bên ngoài mộ tổ Vương gia. Mà người hầu của ngươi - A Phúc lại đang tìm Phục Hoạt thạch, cho nên mới nhập vào người A Phúc, định dùng thân phận của hắn để điều tra ngươi!
- Lão huynh, không cần nói tiếp nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thật sự không cần nói tiếp nữa, hung thủ ngày Thần Diệt năm ngoái, tuyệt đối là Cửu Châu Trầm Côn! Trầm Côn than thở nói:
- Ta thừa nhận, đây đều là việc ta làm. Nhưng hiện tại ta đã quên hết rồi, đến cả võ công và kiếm pháp lúc đó cũng quên...
Rồi hắn chột dạ mà ngẩng đầu lên.
- Ta nói như vậy, ngươi có tin không?
- Nếu là trước đây, bần tăng khẳng định không tin!
Huyền Si lắc đầu cười khổ.
- Thế nhưng sau khi kiểm tra ký ức của A Phúc, bần tăng tin ngươi thật sự không nhớ rõ ngày Thần Diệt mình đã từng làm những việc gì rồi.
Cảm ơn trời đất, cảm ơn A Phúc!
Có ký ức của A Phúc, Trầm Côn đỡ tốn bao nhiêu nước bọt. Cười hì hì nói vài câu bồi tội xong, híp mắt lại mà hỏi:
- Lão huynh, dù sao thì ngươi đã không còn nhà để về, vậy sau này có phải là....
- Không cần nói nữa, bần tăng biết ngươi muốn gì!
Huyền Si thản nhiên cười một tiếng.
- Ngươi là người bãi độ của Thích Già Bồ Đề sư huynh, bần tăng tự nhiên là đồng ý làm vũ hồn của ngươi, giúp ngươi tìm ra chuyển thế linh đồng của sư huynh.
**!
Trầm Côn sướng tê tái mà hét lớn một tiếng.
Sau đó, Huyền Si linh hoạt vung tay lên, linh hồn từ từ bay ra khỏi đỉnh đầu A Phúc. Trải qua rèn luyện ở hắc thủy độc đàm, đầu của hắn vẫn tuấn lãng phong lưu, nhưng thân thể đã biến thành quái vật da thịt ghê tởm, xương đen lòi ra ngoài.
Đương nhiên, vì Trầm Côn còn chưa gom được toàn bộ Phục Hoạt thạch cho nên linh hồn của Huyền Si còn chưa hoàn chỉnh. Lén nhìn một cái, tình hình của hắn so với Lý Mục tốt hơn một chút, chỉ thiếu mỗi một cái chân.
Chuyện này không lo, Trầm Côn đã có kinh nghiệm triệu hoán Lý Mục không hoàn chỉnh, cho nên hắn không có lãng phí quá nhiều lực khí, niệm khẩu quyết để vũ hồn thứ tư về vị trí.
Cùng lúc đó, Huyền Si còn dùng thủ bút của A Phúc, cuối cùng ở trên đất viết một đoạn thuyết minh vũ hồn.
Vũ hồn: Song Diện Phật.
Thuộc: cấp Vũ tôn.
Năng lực: Phật có hai mặt, mặt dương Phật quang phổ chiếu, phù hộ vũ giả vạn độc bất xâm, gia trì toàn bộ năng lực dược tề học. Mặt âm độc cổ phụ thân, kèm thêm lực sát thương bằng độc tố vào trong chiêu thức của vũ giả, làm tổn thương bao nhiều thì tùy vào đẳng cấp của vũ giả.
Biến hóa thứ nhất: ngoài năng lực ẩn giấu toàn bộ thuộc tính làm tổn thương linh hồn, còn có thể trực tiếp làm tổn thương vũ hồn của đối thủ!
Biến hóa thứ hai: có thể tiến hóa!
Không có sự bá đạo uy vũ của Linh Phù Nghịch Thiên, cũng không có sự nhiệt huyết của Ngự Thú Thiên Hoàng, thậm chí so với máy chế tạo thiên khiển Cổ Nguyệt Hà cũng kém vài phần hài hước, vũ hồn Huyền Si quyết định ở chỗ thực dụng.
- Vạn độc bất xâm, tất cả chiêu thức kèm theo lực sát thương bằng độc tố... $%$%, lại còn có thể trực tiếp làm tổn thương vũ hồn của đối thủ?
Trầm Côn đã kiến thức qua không ít vũ hồn rồi, nhưng hắn là lần đầu tiên nghe thấy có vũ hồn có thể công kích vũ hồn...Chỉ dựa vào điểm này, tác dụng của Huyền Si tuyệt đối không kém bọn Vương Kiêu!
Không hổ là giả thần Độc Phật nha!
- Đại thiếu gia...
Lúc này A Phúc đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn tình cảnh của mình, giật mình nói:
- Nô tài, nô tài tại sao lại đến đây?
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Trầm Côn tâm tình rất tốt, vẫy vẫy tay nói:
- Ngươi đừng lo làm sao tới đước đây, nhớ một câu là được, nữ binh trong quân doanh nhìn ai vừa mắt thì cứ tùy ý mà chọn. Ha ha, chỉ cần nữ binh đó đồng ý!
- Hả?
Mắt A Phúc sáng lên.
Mà mắt híp của Trầm Côn cũng sáng lên, hắn xông vào thế giới linh hồn hét lớn một tiếng.
- Các lão huynh, có người mới tới, đừng chơi đấu địa chủ (giống cờ tỷ phú) nữa, sau này chơi mạt chược!
Ba vũ hồn đang xúm lại một chỗ cùng nhau quay đầu lại, Cổ Nguyệt Hà sớm đã biết rõ mạt chược là cái gì rồi, bĩu môi nói:
- Huyền Si đến thì chơi mạt chược, nếu như thêm một tên nữa thì sao?
- Vậy thì thua ra đập vào!
Trầm Côn chả thèm nghĩ mà buột miệng nói ra.
Có được vũ hồn thứ tư, tâm tình của Trầm Côn thật sự rất tốt. Hắn đang định giải thích một chút về quy tắc chơi mạt chược với các vũ hồn, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một điểm dị động. Hắn quay lại nhìn một cái, nhịn không được mà trợn tròn mắt. Hôm nay làm sao thế này, số đỏ đỡ cũng không đỡ nổi!
Hình như ngoài vũ hồn thứ tư...Bần tăng còn có thể kiếm được một chút chỗ tốt nữa đây!