Đang nói chuyện, Bạch Chi Ngữ hưng phấn chạy tới:
- Quân ta cơ hồ toàn quân bị giết, hạm đội trưởng, tướng quân tham mưu, đại tư mã cũng đều chết trận!
- A, tất cả đều chết rồi?
A Phúc mắng to:
- Bọn họ đều chết hết, ngươi còn cười cái gì?
- Đại nhân! Bọn họ đều chết hết, thì ngài chính là chức quan cao nhất ở đây!
Ánh mắt Bạch Chi Ngữ tỏa sáng nhìn mười chiếc chiến hạm còn lại:
- Hãy nhìn đi, đại nhân, mười chiếc chiến hạm này, hơn sáu nghìn thủy binh đều là của ngài, ngài là quan chỉ huy cao nhất của hạm đội thứ ba!
- Thế thì sao?
A Phúc khóc lớn:
- Chúng ta đã bị mấy trăm chiến hạm bao vây, trên bờ đám tạp chủng Hoàng Kim cũng sắp đến trợ giúp. Xong rồi, chúng ta hoàn toàn xong rồi!
Nhà dột lại gặp phải trời mưa, một gã lính liên lạc chạy tới báo cáo:
- Đại nhân, thuộc hạ nhận được tin của Đại nguyên soái Cuồng Lôi truyền đến … Đại nguyên soái mệnh lệnh tướng quân nhanh chóng phá vây, ngài còn nói, lần này là do tình báo có sai lầm, không phải vì tướng quân, nếu tướng quân có thể còn sống trở về chính là công lớn …
Ta cũng muốn phá vây, nhưng có tới mấy trăm chiến hạm, mấy vạn quân địch …
Đũng quần A Phúc đã ươn ướt.
Ngay lúc A Phúc bó tay thì bên bờ biển, trên một mỏm đá ngầm.
Một bóng người nho nhã lỗi lạc đang đánh đàn bên biển, lại không yên lòng nhìn biển khơi nơi xa, khi hắn nhìn thấy hạm đội của A Phúc bị vây kín liền không nén được khẽ thở dài.
- Ai …
Sau khi ngàn năm võ học thất truyền thì chiến pháp thủy quân của Cửu Châu cũng thất truyền rồi sao?
Cơ Nhược Vũ được xưng tụng là đệ nhất chiến thần của hải quân Hoàng Kim, nhưng nhìn đám hải quân này, ngay cả bọn Tưởng Khâm, Chu Thái dưới trướng ngày xưa cũng không bằng chứ đừng nói đến anh tài ngút trời như Lữ Tử Minh hay Lục Bá Ngôn … Nếu mình còn ở trên chiến trường, bên người còn có những dũng tướng thủy quân ngày xưa …
- Nghe lệnh!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, hăng hái chỉ huy:
- Hưng Phách, đánh vào đội hình thứ sáu của quân địch! Tử Minh nhanh chóng phóng tới đầu trận tuyến phía đông bắc, chiếm giữ hướng dòng nước! Bá Ngôn, phân tán chiến hạm quân ta, giả vờ thua … Toàn quân co lại thành trận mai rùa …
Sau một loạt mệnh lệnh rồi hắn xúc động hô lớn:
- Một canh giờ, diệt hết Hoàng Kim hải quân!
- Không!
Hắn bỗng nhiên lại lắc đầu, trong mắt thoáng hiện một tia tự phụ chỉ quân nhân mới có:
- Chỉ là một gã Cơ Nhược Vũ, chưa cần đến các ngươi … Mấy gã thủ hạ của Quang Minh Hoàng cũng không tệ lắm, nếu cho ta mười chiến hạm đơn độc kia và mấy người kia. Vài người với hơn mười chiến thuyền đơn độc đánh bại Hoàng Kim chiến hạm mới là có tài..
- Ai…
Rồi lại thở dài một tiếng, đừng nằm mộng nữa, Công Cẩn, ngươi đã là một vũ hồn lưu lạc, chiến trường thủy quân không còn thuộc về ngươi… Lâm giang thủy chiến có Chu Lang, người sáng lập thủy quân cực mạnh ngày xưa, kiếp này cũng chỉ có thể tịch mịch sống nốt quãng đời còn lại, thật là bất đắc chí…
Giờ khắc này, hắn thậm chí có chút thống hận chính mình, vì sao phải tự phụ như thế, vì sao phải cao ngạo như thế! Không phải là bá chủ thì không thể khống chế, đây là quang vinh của Vương tá chi tài (kẻ có tài phụ tá bá chủ), cũng là bi ai của hắn!
Bá chủ, có thể gặp mà không thể cầu a!
Thật lâu sau không nói gì …
Lại nhìn ra ngoài, hắn yên lặng mang đàn cổ, xoay người bước vào trong bóng đêm mờ mịt.
Trong vòng mười lăm phút, hạm đội của Quang Minh Hoàng tất bại, không cần nhìn nữa …
- Đại nhân, đừng nhìn nữa, rút lui đi!
Đi rất xa rồi, hắn chợt nghe một tiếng gầm bi phẫn, hẳn là một trong những thủ hạ của Quang Minh Hoàng, có điều hắn cũng không để trong lòng … Đối diện với tuyệt cảnh thì đây chỉ là một tiếng hét quá bình thường, có điều thanh âm kia càng ngày càng to dần lên:
- Đại nhân đi trước, ta cản hậu!!
Thanh âm kia quá quen thuộc!
Năm đó lúc mình đốt cháy tám mươi vạn thủy quân Tào Man cũng từng có một thanh âm hét lên như thế!
Đúng rồi, có tiếng hét như thế, tuy người kia chỉ có một con mắt nhưng đối mặt với đám quân lính tan rã hỗn loạn, đối mặt với chủ công đang ngây ra, chỉ nhìn một chút liền đã nhận ra sơ hở duy nhất trong chiến trận của mình, sau đó dùng sức ngàn quân che cho chủ công mình bình yên rời đi! (Biên tập: đoạn này là Chu Du nói về Hạ Hầu Đôn)
Vấn đề này …
Thanh âm kia đã biến mất nghìn năm, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Gã thanh niên chợt quay người nhìn lại, chăm chú quan sát hạm đội của A Phúc, nhất là mấy gã xuất thân từ ngư dân kia, lại biểu hiện ra tài năng chiến đấu khó thể tưởng nổi!
- Đại nhân, mau rút đi!
Hiên Viên Thiên Đạo quỳ dưới trước chân A Phúc, cắn răng nói:
- Đại nhân cứ ngây ra thế này, trận thế quân địch sẽ lại thay đổi, không còn cơ hội đánh vào nhược điểm nữa. Ngài rút lui đi, ngài đi trước, ta cùng các anh em cản phía sau!
- Ta, ta …
A Phúc hô khàn cả tiếng:
- Ta mặc kệ, ta muốn về nhà, ta muốn đi tìm thiếu gia!!
- Đại nhân!
Gia Cát Huyền Hồ chợt hét lớn một tiếng, hắn vẫn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm trận thế địch quân, ánh mắt cơ trí không ngờ có thể xuất hiện trên người một ngư dân bình thường như thế:
- Đại nhân, quân ta thảm bại, quân địch vẫn giữ nguyên, đây là cơ hội! Lập tức tập trung chiến hạm còn lại, tiến đánh phía đông bắc của quân địch, tốc độ nếu nhanh, chúng ta còn có một đường sống!
- Tốc độ nhanh là có thể sao?
Bạch Chi Ngữ nhảy dựng lên:
- Đại nhân, ta đã từng đi lính, am hiểu nhất là đánh bất ngờ cùng tốc độ, giao cho ta, ta đi đầu!
- Được!
Mắt thấy A Phúc gần như đã loạn trí, Gia Cát Huyền Hồ tiếp nhận quyền chỉ huy:
- Bạch Chi Ngữ xuất trận tiên phong, Hiên Viên Thiên Đạo cản phía sau, Long Kiệt bảo vệ hai bên, La Ma, ngươi khí lực lớn, võ công tốt nhất, bảo vệ đại nhân!
- Tuân lệnh! Từ lúc khai chiến đến thất bại mà sắc mặt Long Kiệt chưa từng thay đổi.
- Nhất, nhất định …
La Ma cố gắng nói tiếng Trung một cách chưa thành thục:
- Ta nhất định chết phía trước đại nhân!
- Nếu như thế …
Gia Cát Huyền Hồ cắn răng nói:
- Liều chết, phá vây!
- Phá vây!
Mấy gã thủ hạ phân công nhau chỉnh đốn quân đội, cực kỳ thần kỳ, một đội tàn binh lại bị bọn họ kích phát ra sát khí khó thể tưởng tượng, tàn binh biến thành ai binh, ai binh, tất thắng! (Biên tập: Ý trong Tôn Tử binh pháp: binh lính bị dồn vào đường cùng thì sẽ thắng)
- Lòng quân có thể dùng!
Gã thanh niên kia vẫn đứng ở bờ biển quan sát cuộc chiến, có điều trong ánh mắt hắn lộ vẻ mê mang.
- Hạ Hầu song kiệt, Chỉ Đề quỷ tướng, Hổ Si với gã có Vương tá chi tài…
Hắn đánh giá năm thủ hạ của A Phúc một chút. Hắn có được tinh thần lực không sợ cả thần phật, tự nhiên nhìn thấy được vũ hồn của người khác, chợt lẩm bẩm:
- Các ngươi cũng thành vũ hồn, thảo nào, sau nghìn năm các ngươi lại tập hợp, ta cũng tin tưởng, có điều … Các ngươi vì sao lại đồng thời về dưới trướng Quang Minh Hoàng?
- Chẳng lẽ vũ hồn của Quang Minh Hoàng là ….
Sợ đến ngây ra, gã thanh niên kia nhìn chằm chằm vào A Phúc!
Nhưng nhìn một hồi lâu, hắn thực bất đắc dĩ xác nhận, A Phúc hoàn toàn chỉ là một người thường, không có vũ hồn, không có sức mạnh, sở trường chỉ là một bài hát không tên! Nói khó nghe chút thì hắn chính là một gã phế vật hơn ba trăm cân!
Một phế vật như thế mà lại có thể thu được hết văn võ tinh nhuệ của Tào quân, có tiềm chất làm bá chủ một phương!?
Gã thanh niên thật sự không nghĩ ra, A Phúc rốt cuộc có ưu điểm gì mà lại có thể có được những thủ hạ kiệt xuất đông đúc như thế, có điều nhìn A Phúc một hồi rồi hắn từ từ nở nụ cười.
- Quang Minh Hoàng không có vũ hồn … Được rồi, Quang Minh Hoàng không có một vũ hồn làm bạn … Một người có thể khống chế Hạ Hầu song kiệt, quỷ tướng Văn Viễn, có thể giữ được Hổ Si ở bên mình, có được Văn Nhược tận tâm giúp đỡ, làm sao lại có thể không có vũ hồn chứ!?
- Cho hắn một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội?
- Được rồi, cứ như vậy đi, đánh bạc một lần … Chu Công Cẩn ta đánh cược, Quang Minh Hoàng, ngày sau tất làm bá chủ một phương!
Lầm bầm một lúc rồi gã thanh niên bay bay như tiên, chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng A Phúc!
Khẽ gõ đàn vào sau đầu A Phúc, tiếng gã thanh niên cũng vang lên trong óc A Phúc:
- Muốn đánh bại Cơ Nhược Vũ không?
- Nói thừa!
A Phúc sớm đã giật nảy cả mình, dưới quần lại ướt thêm một mảng lớn.
- Ta có thể giúp ngươi đánh bại Cơ Nhược Vũ!
Trong nụ cười của gã thanh niên mang theo một chút chờ mong:
- Có điều ngươi sẽ tin ta sao? Sẽ nghe theo ta chỉ huy sao? Sẽ đem hạm đội giao hết cho ta sao?
- Gì?
A Phúc trợn to hai mắt nhìn.
Hắn không muốn sao?
Ánh mắt gã thanh niên chợt mờ xuống, coi như quyết định đánh cược một lần. Hắn là vũ hồn không phải bá chủ thì không thể khống chế Nhất khúc Tiếu Đông Phong. Nếu A Phúc không có hào khí "Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng" thì hắn nhất định sẽ xoay người bỏ đi!
- Không muốn giao hết mọi thứ cho ta?
Đợi lâu mà không thấy A Phúc trả lời, gã thanh niên thở dài, vác cây đàn lên vai định bước đi. Nguồn truyện:
Đúng lúc này!
- Đại ca, đại thúc, đại gia, đại tổ tông!! Ngươi tới cứu mạng ta đi!!
A Phúc mừng rỡ đến rơi cả nước mũi, hắn không biết ai đang nói chuyện với mình, cũng không quản người nọ có bản lĩnh thật sự hay không. Dù thế nào đi nữa thì hắn vừa nghe thấy rằng, đang lúc mấy gã thủ hạ đều ôm lòng phải chết thì có người nghĩ kế thay mình, hắn nói mình chẳng những có thể còn sống về nhà mà còn có thể kiếm được một công lao lớn!
Không quản hắn có chủ ý gì, không quản hắn có hiệu quả hay không, dù sao hết thảy đều có người làm thay. A Phúc, A Phúc ta không bao giờ muốn gánh trách nhiệm nặng như vậy nữa …
Rầm!
A Phúc kiệt lực quỳ xuống, xua xua tay như trút được gánh nặng:
- Cho ngươi, ta giao cho ngươi hết. A Phúc từ trước đến nay chỉ nghe lời đại thiếu gia, bây giờ sẽ nghe lời ngươi …
Gã thanh niên im lặng một lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
- Nếu vậy, thì ta sẽ làm vũ hồn của ngươi!
Ba ngày sau, Trầm Côn nhận được tin tức, cuộc chiến Đông Hải, quân đoàn thứ ba của Thiên Minh hạm đội bị diệt, Quang Minh Hoàng bất ngờ phản kích, đánh chìm 127 chiến hạm quân địch, đại thắng mà về!
Người mang đến tin tức này là A La, lúc nàng đọc được tin tức này trong tay Nguyên Quân liền lấy lý do thăm người thân mà tìm đến Trầm Côn.
Bẹt! một bản quan văn công hàm chính thức của nội bộ Hoàng Kim huyết tộc xuất hiện trước mặt Trầm Côn.
- Quang Minh Hoàng, là đại địch mà Hoàng Kim huyết tộc ta tất thắng!
Nhìn thấy đầu đề công văn, phản ứng đầu tiên của Trầm Côn là …. Mỹ nữ, có phải nàng gần đây rảnh rỗi đến khó chịu nên tìm một văn kiện giả đến trêu đùa bần tăng! Hiểu được suy nghĩ của Trầm Côn nên A La chỉ vào công văn nói:
- Ngươi tự xem đi, trận chiến Đông Hải, A Phúc chỉ còn lại có mười chiến hạm, tính cả số thuyền nhỏ thì toàn quân cũng không quá năm sáu chục con thuyền, thế mà hắn đã đánh thắng Cơ Nhược Vũ, Hoàng Kim đệ nhất hải quân chiến thần, suất lĩnh hơn ba trăm chiến thuyền Hoàng Kim pháo hạm!
- Mẹ kiếp!
Trầm Côn cẩn thận đọc đi đọc lại hơn mười lần, đúng vậy, áo giáp màu vàng, áo khoác hồng, lúc chiến đấu còn ca hát, phần miêu tả tướng quân địch chính là hình ảnh của A Phúc nhà mình!
Thế nhưng A Phúc … Chỉ huy đại quân, tiêu diệt Hoàng Kim chiến thần?
- Mỹ nữ, thật sự điều này do A Phúc của chúng ta làm ra?
Trầm Côn từ từ há hốc miệng ra.