Là một cuộc chiến không lớn không nhỏ trong Cửu Châu đại lục suốt ngày chiến loạn không ngừng này, kết quả cuối cùng cũng không ngoài đoán trước…Dương Vô Mệnh thắng lợi, Trầm Côn chết trận.
Võ đạo giới khắp Cửu châu chỉ đàm luận hơn mười ngày, dần dần cũng không hề quan tâm đến vấn đề này.
Trầm Côn?
Ai quan tâm đến hắn a? Không phải là Xích Tiêu thành chủ, một Tử nguyên vũ tông cấp thấp nho nhỏ sao? Quân Bất Kiến, Đông Ca đều đánh bại, Thần tộc đều bị ngã xuống, Cửu Châu đại lục, ẩn sĩ cao thủ không ngừng xuống núi.
Trầm Côn…Quên cái tên này đi, rất nhanh sẽ có một thiên tài mới lật đổ địa vị của hắn, trở thành một truyền thuyết mới.
Thật sự bị quên lãng sao?
Không, ít nhất còn có mấy người vẫn nhớ hắn.
…
Mười ngày sau cuộc đại chiến.
- Trầm tiên sinh, Trầm tiên sinh.
Xích Tiêu thành, Vương Đạc bước nhanh vào thư phòng của Trầm Phù Đồ, chỉ thấy Trầm Phù Đồ cùng Thiết hòa thượng đang ngồi đối diện nói chuyện, dậm chân nói:
- Việc lớn không tốt, thành chủ đã chết rồi.
- Côn nhi đã chết ?
Trầm Phù Đồ vẻ mặt có chút quái dị, lắc lắc đầu cười nói :
- Ta không tin, Vương tiên sinh, tiếp tục chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, loạn thế xảy ra, Xích Tiêu thành không thể co đầu rúc cổ mãi được, chúng ta phải có đủ thực lực giết ra ngoài.
- Trầm tiên sinh, ta nói cực kỳ chính xác, Trầm thành chủ, con trai của ngài thực sự đã chết trận rồi, là Dương gia đã ra tay.
Vương Đạc dậm chân đấm ngực, mà ở ngoài phòng, Ngọc tiên sinh của Vô Mai Nhai, Mông Trùng, Hồng gia huynh đệ cùng hai đồ đệ của Trầm Côn, Vương Nhất Sơn, Kỳ Kỳ đều mang vẻ bi thương.
Bọn hắn đang chuẩn bị hậu sự cho Trầm Côn .
Nhìn thấy quan tài ngoài sân, Trầm Phù Đồ cau mày nói:
- Lo tang sự làm gì ? Côn nhi không chết, nó chắc chắn sẽ không chết, Vương Đạc, ta với thân phận cha của chủ thành hạ lệnh, lập tức chỉnh đốn binh mã, trong vòng ba năm, ta muốn nhìn thấy Xích Tiêu thành thâu tóm hai mươi ba tòa thành trì xung quanh, quân đội năm mươi nghìn người.
- Ai….
Bất đắc dĩ thở dài, Vương Đạc cảm thấy Trầm Phù Đồ vì không chịu được nỗi đau mất con mà điên rồi.
Có điều những lời lão nói không sai, trong thời loạn thế, thật sự cần chỉnh đốn binh mã để tự bảo vệ mình.
Đi ra khỏi phòng, mệnh lệnh người bỏ đi quan tài, Vương Đạc đi tới doanh trại quân của Xích Tiêu thành.
Nhưng ngay sau khi hắn đi ra ngoài không lâu nụ cười quái dị trên mặt Trầm Phù Đồ chợt biến mất, trái lại thở dài càng thêm quỷ dị:
- Thiết huynh đệ, lời tiên đoán của Huyết phật tiếp tục ứng nghiệm.
- Ai! Thiên cơ đã tiên đoán ngày thứ mười…Chết chỉ là một lối tắt, ba năm ngủ đông rồi hắn sẽ có được lực lượng đủ để thực hiện ý chỉ của thần.
Mặc niệm một đoạn lời tiên đoán rồi Thiết hòa thượng chửi ầm lên:
- Bà nội hắn, Huyết phật lão tiểu tử đó nói cái gì mà Trầm Côn sẽ chết ba năm, bây giờ lại chết thật rồi. Ngươi đợi đấy, ba năm sau mà Trầm Côn còn không sống lại, lão tử sẽ đi lột da Huyết phật ngươi.
- Tốt lắm, đi luyện binh thôi.
Khóe miệng Trầm Phù Đồ hiện lên nụ cười từ ái:
- Ba năm sau, Côn nhi trở về, chúng ta cần phải để cho hắn nhìn thấy một Xích Tiêu thành hùng bá bốn phương.
…
…
Ngày thứ mười hai sau cuộc đại chiến.
Đông Hải chi tân.
Cơ Na yên lặng ngồi ở bờ biển, ngơ ngác nhìn hoàng kim hạm đội ở xa xa đang xuất phát.
- Công chúa, Đông Ca thánh nhân quyết định lại chiến cùng Quang Minh Hoàng, cần phải đoạt lại quyền làm chủ trên biển…Nơi này rất nguy hiểm, người hay là về trước đi.
Bọn người hầu cẩn thận hầu hạ phía sau.
- Trở về? Tại sao phải trở về?
Cơ Na ngơ ngác hỏi:
- Người ta muốn đợi còn chưa tới, có chết cũng không quay về.
Lại qua một ngày một đêm.
- Công chúa.
Một gã kỵ sĩ tâm phúc đi tới, quỳ xuống nhỏ giọng nói:
- Qua gián điệp cài vào Thiên minh, chúng ta đã điều tra xong…Trầm đại tế tửu là Thập Tam thiên quân của Thiên minh, cũng là Trầm Côn của Xích Tiêu thành…Hơn mười ngày trước đã chết trận ở Phù Đồ tháp.
- Đã chết rồi sao ?
Trên khuôn mặt cứng ngắc của Cơ Na rốt cục có chút biểu cảm, cũng không biết là chửi ai chợt hô ầm lên:
- Khốn nạn, tên khốn nạn nhà ngươi, vì sao lại đi Phù Đồ tháp, ở lại không tốt sao? Rồi nàng khóc lớn:
- Ở lại, vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái ấy, muốn làm quốc phụ Cửu Châu , ta cũng nhất định gật đầu a.
Quốc phụ, phu quân của nữ hoàng Cửu Châu a.
- Ngươi là tên khốn nạn, ta còn không nói cho ngươi biết, ngày đó rốt cuộc cùng ông nội Đông Ca nói gì a.
Cơ Na khóc sắp ngất đi, nàng chậm rãi từ trong ngực a một bức tranh vẽ Trầm Côn, do linh khí vẽ, trên bức tranh Trầm Côn trông rất sống động, không khác người thật tý nào.
- Khốn nạn, ngày đó ta nói với ông nội, ta thích ngươi, lúc nào cũng đem tranh vẽ ngươi trên người…Trước khi chết cũng chỉ muốn được nhìn hình ngươi cuối cùng, cho nên trong ánh mắt mới có bóng hình của ngươi.
Nỉ non nói với bức tranh mấy câu, Cơ Na rốt cục đứng lên, vừa đem bức tranh cất vào ngực, vừa lạnh lùng nhìn lên gã kỵ sĩ kia.
- Trầm Côn chính là Trầm Vô Ngôn, chính là đại tế tửu, chuyện này không được để ông nội Đông Ca biết, hiểu chưa?
Kỵ sĩ cảm thấy cả kinh, vội cúi đầu:
- Thuộc hạ đã hiểu, toàn bộ người biết chuyện sẽ không sống qua ngày mai.
- Ừ.
Cơ Na đã có một chút phong cách của nữ hoàng Cửu Châu, gật đầu nói:
- Các ngươi cũng phải nhớ kỹ…Đại tế tửu không hề chết, chỉ là hắn phụng mệnh thay ta đi làm việc, sẽ có ngày hắn quay trở lại.
Nàng ngửa mặt lên trời thở dài:
- Dù hắn không trở lại, cũng là đại công thần của Hoàng Kim huyết tộc ta, sau khi ta trở thành nữ hoàng, vị trí hắc bào tể tướng luôn luôn giành cho hắn.
Nàng không ngăn được nước mắt:
- Ta muốn để dân chúng toàn Cửu Châu nhớ kỹ cho ta, lúc còn sống Trầm Vô Ngôn là người không tên tuổi gì nhưng sau khi chết sẽ danh lưu sử xanh, mấy trăm năm, mấy nghìn năm, mấy chục nghìn năm nữa đều sẽ vĩnh viễn ở trong sử sách.
Hạm đội đã đi xa, bờ biển vắng lặng chỉ còn lại có Cơ Na gào hét đến đứt ruột.
…
Cảnh tượng như vậy còn diễn ra ở mấy chỗ trên Cửu Châu đại lục, ví như nam Cửu Châu, Trầm Ưng đang giao thủ cùng Luyện Xích Hào.
Ví như Đại Bồ Đề tự, đang suy tư Trầm Côn vừa chết; ai sẽ tới giúp bọn họ tìm kiếm Linh Đồng hòa thượng.
Ví như Thiên Cơ môn, đang ngơ ngác nhìn mảnh vụ của thủy tinh cầu ; vốn muốn đoán trước vận mệnh cho Trầm Côn , lại nhận ra thủy tinh cầu chợt nổ vụn ra.
Có điều. Tất cả mọi chuyện đều không ảnh hưởng gì đến bọn Vương Kiêu.
…
Đau, trong lòng Vương Kiêu không ngừng cảm thấy đau xót.
Hắn tuy rằng cũng bị thương nhưng dù bị thương nặng thế nào cũng không thể sánh cùng nỗi đau khổ cùng thống hận trong lòng hắn Vương Kiêu đường đường là người sáng tạo ra đại sát giới Lan Vân sơn, thế mà lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhân chết trận mà mình không thể làm gì.
Đối thủ là Phách Giả Vô Song, Quan Vân Trường chẳng qua cũng chỉ chiếm thượng phong mà thôi, hắn một gã võ tôn cấp có thể làm gì.
- Trầm Côn…Ta nhất định giết sạch Dương gia, cho ngươi chết được nhắm mắt.
Thầm phát lời thề độc trong lòng rồi Vương Kiêu từ từ đứng dậy.
Hắn đang ở trong một con đường nhỏ, cách đó không xa là một tòa quan ải đã lụi bại, trên đó viết ba chữ "Hàm Cốc quan" …Hàm Cốc quan. Sau khi Hoàng Kim huyết tộc thống nhất Cửu Châu đã bóp méo rất nhiều địa danh cổ tích của Cửu châu, Côn Luân sơn đô bị đổi thành Cứu Thế sơn, Hàm Cốc quan vang danh một thời trong lịch sử còn không bị bỏ sao ?
Tự giễu, Vương kiêu cảm thấy mình không nên suy nghĩ thêm về vấn đề này, điều hắn muốn làm là trở nên mạnh mẽ sau đó báo thù.
Thế nhưng…
Hắn đã là một vũ hồn lưu lạc , báo thù, nói dễ hơn làm!
Một vũ hồn lưu lạc nho nhỏ, có tư cách rung chuyển Dương gia, có tư cách khiêu chiến Phách Giả vô song sao?
Lần đầu tiên, Vương Kiêu đối thực lực của mình phát sinh hoài nghi.
Nên làm thế nào mới có thể mạnh mẽ đây?
Đang nghĩ tới đó, trên đường vang lên một tràng tiếng ngáy, càng ngày càng gần. Hắn vừa quay đầu lại nhìn, một vị lão đạo sĩ cưỡi trâu xanh, đang say sưa ngủ trên lưng trâu, thực buồn cười, nước miếng còn chảy ròng ròng.
Một vị lão đạo mà thôi.
Vương Kiêu cũng không hề để trong lòng, có điều khi đi ngang nga người Vương Kiêu chợt lão đạo mở mắt ra cười ha hả:
- Ngươi cũng là người trong đạo, gặp nhau chính là có duyên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ngươi nhìn thấy được ta ?
Vương Kiêu chỉ là một linh hồn, người thường dĩ nhiên không thể nhìn thấy.
- Một linh hồn nho nhỏ mà thôi, có gì không thể nhìn?
Lão đạo cười cười.
Linh hồn nho nhỏ? Lão đạo này dám khinh thường Vương Kiêu ta? Sắc mặt Vương kiêu trầm xuống nói :
- Nhìn cái gì, mau cút đi, đừng để ta nổi cáu.
- Được, được, được!
Lão đạo vỗ tay cười to:
- Nộ khí xung thiên, sát khí lan tỏa, không hổ là Lan Vân phù ma, người được thiên mệnh lựa chọn. Đáng tiếc sát khi quá nặng, không hợp với đạo thương dân của đạo môn ta.
- Đạo môn?
Vương kiêu cũng cười nhạo nói:
- Lão lỗ mũi trâu, ta còn chưa từng xuất gia, càng chưa từng làm đạo sĩ .
- Bùa chính là thoát thai từ bùa của đạo môn, ngươi luyện đạo môn công pháp của ta, tất nhiên tính là đệ tử của ta.
Da mặt lão đạo này có điểm dày hơn người thường ^^, Vương Kiêu nhất thời tức sùi bọp mép:
- Luyện võ công của ngươi thì là đệ tử của ngươi, đây là đạo lý gì, lão lỗ mũi trâu, lập tức biến đi, bằng không ta không khách khí nữa đâu.
- Ha ha, ta đang muốn đi.
Lão đạo vỗ Thanh Ngưu ( trâu xanh) hướng về phía Hàm cốc quan mà đi, lúc vừa đi vào quan ải chợt quay đầu hô:
- Bần đạo vào Hàm Cốc quan cần một đạo đồng hầu hạ, ngươi nguyện ý làm không?
Làm đạo đồng, hầu hạ ngươi?
Vương Kiêu chính là một nhân vật nổi danh hàng nghìn năm a, nổi giận nói:
- Lão mỗ lũi trâu, muốn chết sao?
- Muốn chết? Ha ha, sống có gì vui, chết có gì khổ, thiên địa đại đạo rộng lớn, chỉ có đạo tâm là….À, mà đạo tâm này không thể nói, không thể nói, đạo khả đạo, phi thường đạo a.
Lão đạo cất tiếng cười to mà đi, điên điên khùng khùng như một thằng dở.
Có điều Vương Kiêu suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của lão…Nghiên cứu bùa hơn một nghìn năm, dù không phải là đệ tử đạo môn cũng có chút đạo pháp trụ cột, nghĩ nghĩ, ánh mắt Vương kiêu chợt sáng lên, vội đuổi theo nói:
- Lão đạo, ta muốn theo ngươi vào Hàm Cốc quan, có thể báo thù hộ ta không?
- Nếu đi cùng ta vào Hàm Cốc quan. Ngày sau, Cửu Châu đại địa tất có Tử khí Đông Lai.
Lão đạo vẫn giữ vẻ điên khùng, bóng người cũng sắp biến mất trong quan ải, nhưng ngay trong nháy mắt lão biến mất, Vương Kiêu đã bắt được cơ hội túm lấy cái đuôi trâu của lão.
- Ha ha, thì ra là thế, duyên là như thế.
Vừa bắt được đuôi trâu, Vương Kiêu không biết cảm ứng thấy gì, chỉ cảm thấy có duyên, hắn cười to nói:
- Đạo tổ, ta nguyện đi theo người ba năm, ngài có thể truyền cho ta đạo thuật tiên môn không?
Lão đạo mỉm cười.
Hai người, một con trâu xanh biến mất ở dưới Hàm Cốc quan rách nát…