Ngẩng đầu lên, chung quanh là chiến trường gió tanh mưa máu, hai đội quân đang ở trên bình nguyên chém giết lẫn nhau. Nhìn cờ hiệu, một bên là Hoàng Kim huyết tộc, một bên kia là quân đội Vân Mông đế quốc.
- Đại ca, Ca Thư Ứng Long đã đi về phía đông rồi, mau tới cứu viện.
Đang có chút mờ mịt nhìn chiến trường, chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc…Dạ Trung Hành
Vậy hắn gọi chính là…Dạ Trung Thiên?
Lý Mục giờ mới hơi hiểu ra, nơi này là Dạ sắc đại bình nguyên của Hoàng Kim Dạ gia, sau một trận chiến ngoài Xuất Vân Hải thành, Vân Mông đế quốc đối với Hoàng Kim huyết tộc phát động cuộc chiến tranh toàn diện, Ca Thư Ứng Long tự mình dẫn quân tới tập kích Dạ gia.
- La Hàn, Trương Nguyên, các ngươi hãy mau đi cứu nhị thiếu gia.
Tiếng Dạ Trung Thiên vang lên, có điều giọng của hai gã La, Trương đáp lại mười phần mệt mỏi:
- Đại thiếu gia, đừng đánh nữa…Lão gia đã bị Ca Thư Ứng Long giết rồi, lui lại đi, nếu không Hoàng Kim Dạ gia sẽ không còn tồn tại nữa.
- Không thể lui lại, Đông Ca thánh nhân đã ra lệnh cho chúng ta giữ vững Dạ Sắc bình nguyên, làm chậm bước tiến của Ca Thư Ứng Long…Cha đã chết thì còn có con em Dạ gia ta, mọi người bằng mọi giá phải chặn Ca Thư Ứng Long lại.
Cuộc chiến diễn ra thật thảm thiết.
Lý Mục lắc đầu cười cười, không quan tâm đến chiến trường nữa. Hắn và Vương Kiêu giống nhau, chủ nhân chết trận, vũ hồn lại không thề làm gì, đây quả thực là một mối sỉ nhục vô cùng, chưa rửa hận, có mặt mũi nào lại ra chiến trường?
Thở dài, Lý Mục chầm chậm bước đi trong thảo nguyên.
Không giống như Vương Kiêu, hắn thiếu mất một mảnh linh hồn nên trong lòng chưa có ý định gì.
Từ này về sau chỉ là một vũ hồn lưu lạc, chính mình nên đi tới nơi nào đây?
Ôi chao?
Đây là…
Đi tới gần tòa thành Dạ gia, hai đội quân vì một cái hộp nhỏ mà chém giết, Lý Mục nhìn mấy lần, đột nhiên cảm giác được trong hộp truyền đến một cảm giác cực kỳ quen thuộc…
Đây, đây không phải là một mảnh linh hồn mà mình thiếu, mảnh Thú tôn thai thứ bảy sao?
Dù sao ở đây cũng không ai có thể nhìn thấy linh hồn, Lý Mục đi đến bên cạnh chiếc hộp, khẽ vươn tay, liền đem một phần linh hồn cuối cùng của mình cầm lên, chậm rãi dung hợp…
- Chúc mừng ngươi, rốt cục hoàn toàn trở về.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng một nữ nhân, Lý Mục cũng không quay đầu lại hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi tại sao lại ở đây?
- Sau khi ta chiếm cứ đại hoang châu, bị Huyền Dận liên tục cản trở, một năm rồi mà một tấc đất cũng không chiếm được…
Nữ nhân kia bất đắc dĩ nói:
- Cho nên ta suy nghĩ cẩn thận, hào kiệt Cửu Châu vô số, chỉ dựa vào đại quân yêu thú của ta, không có khả năng biến Cửu Châu thành thế giới yêu thú…Cho nên ta liên hợp cùng Ca Thư Ứng Long, ở đây đánh lén viện quân của Dạ gia.
Dừng một chút:
- Tại sao ngươi lại ở đây? Trầm Côn đâu ?
- Trầm Côn …Đã chết .
- Vậy ngươi chính là một vũ hồn lưu lạc.
Nữ nhân gật gật đầu:
- Ngươi nếu không có chỗ ở, vậy ta cho ngươi một nơi được không? Vạn Yêu thành nơi Đông Hải, ta có thể cấp cho ngươi một thân thể yêu thú hoàn mỹ, cho ngươi tiến hóa làm Cửu Diện thú thần.
Cười cười:
- Thân hình này ngươi hẳn là nghe qua, ngày xưa Vũ Vương phạt Trụ, Cửu Vĩ Yêu Hồ hóa thành Tô Đắc Kỷ, cuối cùng bị Khương thái công chém chết, có điều thân thể của nàng …ở trong tay ta. Tô Đắc Kỷ chính là chị của ta.
- Ngươi muốn ta làm một nữ nhân?
Lý Mục giận dữ mắng.
- Lý Mục, ngươi có thể làm chồng của ta a, ta sẽ để chồng mình biến thành nữ nhân sao?
Nữ nhân kia mỉm cười nói :
- Ta chỉ là tặng cho ngươi chín cái đuôi, chín cái đuôi yêu hồ, có năng lực biến ảo của chín đuôi ngươi có thể hoàn thành Ngự thú kinh tầng cao nhất…Cửu Diện thần thú.
- Nước đã đổ khó vớt, ta giờ chỉ muốn giết ngươi…
Lý mục hô lên tên nữ nhân kia:
- Tố Tâm…
- Giết ta? Ngươi hiện tại có khả năng đó sao?
Sau lưng Tố Tâm đột nhiên hiện ra một cái đuôi hồ ly, cuốn chặt lấy Lý Mục:
- Ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, theo ta về nhà, trong vòng ba năm, ta nhất định đem ngươi cải tạo thành Cửu Diện thú thần.
Lý Mục bị Tố Tâm bắt đi, vậy còn những người khác đâu?
Mặc Ly cũng bay trong khôn trung thật lâu, nơi hắn rơi xuống chính là một ngọn núi lớn với mây mù che phủ…
Cũng trở thành vũ hồn lưu lạc sao?
Mặc Ly không hề bi thương, cũng không phẫn nộ, nàng chỉ dùng đầu óc nhanh nhạy của mình tính toán cực nhanh:
- Có ý tứ…ngay lúc gã Trầm Côn kia chết thì bên ngoài Phù Đồ tháp chợt có một lực lượng phi thường kỳ quái, là lực lượng của Nguyên quân sao ? Hơn nữa theo biến số của dương nguyên, xác suất còn sống của Trầm Côn là ba phần trăm?
Chỉ có ba phần trăm thôi!
Vậy là đủ rồi, ba phần trăm chứ không phải là không có gì, Trầm Côn vẫn có hy vọng sống lại!
Mặc Ly nhất thời tinh thần phấn chấn, hơn nữa nàng có một hoàn cảnh tốt hơn những vũ hồn khác, trong núi lớn có rất nhiều gỗ cùng đá, ngựa quen đường cũ, Mặc Ly có thể chế tạo một thân hình người máy cho mình.
Tuy rằng kém thân thể huyết nhục của tiểu cô nương trước kia nhưng có thân thể vẫn tốt hơn so với thân cô hồn dã quỷ.
Mặc Ly bước lên con đường đi tìm Trầm Côn
Có điều đã đi mấy ngày đêm, nàng đột nhiên phát hiện, dường như cả ngọn núi lớn này không hề có cuối, càng chạy nàng càng tới gần phía đỉnh núi, tựa như có một lực lượng hấp dẫn nàng tới nơi cao nhất ngọn núi.
"Mặc"
Trên đỉnh núi một tấm bia đá dựng thẳng cao vút, trên chỉ tạc một chữ "Mặc"
Một vị lão nhân râu dài ngồi dưới tấm bia đá, hờ hững nhìn Mặc Ly, bên cạnh lão còn có một chiếc bàn ăn dài, đặt đầy bát đĩa, chảo xong nồi, các loại dụng cụ ẩm thực, dường như đang đợi người nào dự tiệc, nhưng không có thức ăn.
- Lại đây?
Lão nhân râu dài mỉm cười, gọi Mặc Ly tới rồi nói:
- Chính là ngươi đã giết sạch tinh anh Mặc gia, khiến Mặc gia tự phong ấn nghìn năm, trầm luân nghìn năm sao?
- Đúng thì sao? Chuyện của Mặc gia cần gì ngươi quản?
Mặc ly lớn tiếng quát.
- Ha ha.
Lão nhân râu dài cười to nói:
- Chuyện của Mặc gia nếu ta không quản được thì thiên hạ còn ai có thể quản?
Nói xong, lão chỉ xuống dưới chân, đỉnh núi đột nhiên dâng lên cao, giống như là một cái thang máy bình thường của Mặc gia…Có điều…Cái thang máy này dâng lên không dứt, rất nhanh đã xuyên qua tầng mây, xuyên qua bầu trời, đi tới thế giới hỗn độn.
- Nếu Mặc Ly không phải là người máy có lẽ đã ngạt thở mà chết rồi.
Hơn nữa thang máy sau khi đi tới hỗn độn thiên ngoại, phía dưới cần một bệ đỡ rất cao a.
Hắn ở chỗ nào làm được bệ đỡ cao như vậy?
Mặc Ly cúi đầu nhìn lại…
Nàng sợ đến ngây người
Thì ra ngọn núi lớn mấy hôm nay nàng đi toàn bộ đều là một cơ quan, lúc này núi lớn nghìn dặm đều giương thẳng biến thành một hình trụ đường kính mười thước, Mặc Ly đang đứng ngay trên đỉnh hình trụ, trong thế giới hỗn độn thiên ngoại.
Dãy núi lớn nghìn dặm chỉ là một cỗ máy lớn…
Lão nhân này là ai? Cơ quan thuật bực này, ở nhân gian từng xuất hiện sao?
- Đừng nhìn, một cái Thông thiên tháp nho nhỏ mà thôi, đám con cháu không có tiền đồ các ngươi ngay cả Thông thiên tháp đều chưa từng thấy sao?
Lão nhân râu dài trách mắng một câu, lại để cho Mặc ly đến trước đám dụng cụ làm bếp, chậm rãi nói:
- Mực Ly, ngươi giết sạch cháu chắt, phong ấn Mặc gia nghìn năm, vốn đáng chết nhưng vì nghĩ đến ngươi cũng là bị người lừa gạt, lại không hề ruồng bỏ huyết mạch Viêm hoàng, nên ta cho ngươi một cơ hội…
- Nhìn thấy bát đũa trên bàn không?
lão nhân nói:
- Biết ý nghĩa của bọn chúng không?
- Không, không rõ…
Mặc Ly ngơ ngác nhìn lão nhân.
- Chưa từng thấy qua nó, vậy ngươi có từng nghe qua Mặc gia làm thế nào có được danh hiệu cơ quan chi hoàng?
Lão nhân lạnh lùng nói.
- Ta từng nghe qua.
Mặc Ly trả lời:
- Đó là khai sơn tổ sư của Mặc gia ta, Mặc Địch thánh nhân cùng Công Thâu Ban của Công Thâu gia lấy bàn ăn làm chiến trường, xoong chảo làm chiến khí, so đấu cơ quan thuật trước mặt quân vương, cuối cùng Mặc Địch thánh nhân kỹ thuật cao hơn một chút, được công nhận là đệ nhất thiên hạ cơ quan chi hoàng.
- Không sai, ngươi vẫn còn chưa quên tổ tông.
Lão nhân chỉ vào cái bàn nói:
- Những xoong chảo này là chiến trận mà năm đó Công Thau Ban bày ra cho ta…Chỉ cần ngươi có thể phá chiến trận này của Công Thâu Ban, ta sẽ không hề truy cứu tội ngươi giết hại con cháu Mặc gia nữa.
- Phá trận cho ngài…
Mặc Ly hoảng sợ ngẩng đầu:
- Ngài, ngài là…
- Phá trận đi.
Lão nhân râu dài bỏ lại một câu nói lạnh lùng rồi đột nhiên biến mất:
- Trong vòng ba năm, nếu không phá xong trận này, ngươi sẽ vĩnh viễn bị cầm tù tại Thông thiên tháp này.
- Vâng, lão tổ tông!
Mặc Ly không dám nói thêm lời nào, dứt khoát ngồi xuống, nhìn chằm chằm chiến trận suy nghĩ…
Công Thâu Ban dĩ nhiên chính là Lỗ Ban, người đời thường nói không thể múa rìu qua mắt thợ, thế nhưng Mặc Ly nếu muốn rời khỏi Thông Thiên tháp này, nhất định phải múa rìu qua mắt thợ, phá chiến trận mà Lỗ Ban lưu lại.
Đây là khiêu chiến, nhưng cũng khác gì là tu luyện?
Nếu có thể phá cơ quan thuật của Lỗ ban, phóng tầm mắt trong ba nghìn năm ở Cửu Châu, ai có thể cùng tranh phong?
…
Ngay trong lúc Mặc Ly lâm vào trầm tư không lâu sau.
- A di đà phật, thí chủ, bần tăng có thể ở nhờ một đêm ở đây được không?
Một rừng cây nhỏ, một căn nhà gỗ nhỏ, Huyền Si dùng nụ cười tuấn nhã đến vô song thiên hạ hướng về phía một lão nhân mặc áo xanh hỏi.
Có điều, câu sau lại lộ ra bản chất Độc phật:
- Thí chủ có thể không nhận lời, cũng có thể thông báo với người khác về hành tung của bần tăng, có điều bần tăng nhất định phải nói với thí chủ là, nước trong giếng mà ngươi vừa uống…đã bị bần tăng bỏ thêm một vị thuốc…tên là Thất Bộ đoạn trường tán…
Huyền Si cũng không biết mình đến nơi nào.
So sánh với những vũ hồn khác hắn là thoải mái nhất, không vì cái gì khác, hắn có được năng lực khai thông sự thật cùng linh hồn, sau khi rời khỏi Trầm Côn, có thể ăn uống, có thể mặc quần áo, thậm chí dụ dỗ mỹ nữ lên giường cũng không có vấn đề gì…Tóm lại, nhìn qua không có gì khác với một người bình thường.
Sau khi rơi xuống đất Huyền Si đã đi trong núi một đoạn đường, rất nhanh liền thấy được ngôi nhà gỗ nhỏ cùng lão nhân áo xanh này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Không thể biết được là Dương Vô Mệnh có đuổi giết vũ hồn của Trầm Côn hay không nên vừa nhìn thấy là Huyền Si liền hạ chút độc dược cho lão nhân kia luôn…Đương nhiên, chỉ cần lão nhân kia không bán đứng hắn, lúc rời đi hắn tự nhiên sẽ lưu lại thuốc giải.
- Thất Bộ đoạn trường tán?
Nghe được tên chất độc, lão nhân áo xanh sửng sốt chỉ chốc lát rồi ai oán nói:
- Ở nhờ thì ở nhờ, hạ độc làm gì?
- Thí chủ, bần tăng có chút bất đắc dĩ, là người chạy nạn mà!
Huyền Si cười vẫn tao nhã như vậy.
- Quên đi, không tính toán với ngươi.
Tính tình lão nhân thoạt nhìn không tồi:
- Nếu muốn ở nhờ phải giúp ta chuẩn bị cơm chiều, Thấu Cốt thảo, Hồng hoa, Lam Tiêu tử….
Lão đọc ra một loạt tên các loại thực vật:
- Đằng sau có mọc đó, ngươi giúp ngắt xuống, nấu một nồi cháo thuốc.
Huyền Si lập tức đi về phía sân sau hái những thực vật đó, đến lúc trở về nấu cháo, hắn đột nhiên sửng sốt.
Không đúng sao!
Những thực vật này nấu thành cháo, không phải là thuốc giải của Thất Bộ đoạn trường tán sao ?