Vương Kiêu thản nhiên bật cười, "Sau khi quan sát quần áo, là tới lượt xem khí chất thần thái của đối thủ, nhất là thần thái của hắn khi đối địch! Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, bộ dáng trước khi ra tay của nha đầu nọ là cái gì?"
Hắn cũng không nói ra đáp án, mà để lại không gian cho Trầm Côn suy tư.
"Để ta suy nghĩ chút......"
Trầm Côn chậm rãi nhớ lại, "Tình huống ngay lúc đó là...... Nha đầu đó biết bản thân không có khả năng còn sống rời đi, nhưng nàng vẫn còn có tâm tình ngồi xuống châm trà cho ta...... Chà, cái này nói rõ nha đầu đó đã trải qua rất nhiều tràng diện lớn, kinh nghiệm chém giết phi thường phong phú!"
"Còn có gì nữa?" Vương Kiêu tán dương gật đầu, "Trọng điểm là sau khi hai gã Bạch Nguyên Vũ Tông xuất hiện!"
"Sau khi hai gã Bạch Nguyên Vũ Tông xuất hiện, một người lược trận, một người rút cờ mở đường, ra tay bắt lấy cổ họng nha đầu nọ......"
Ánh mắt Trầm Côn sáng lên, "Ta nhớ ra rồi, sau khi gã đó xuất trảo, nha đầu kia chẳng những không tránh né, ngược lại còn bình thản phát động linh phù của ta! Cái này nói rõ, nha đầu nọ phi thường tự tin, tại trước lúc nàng phát động linh phù, Bạch Nguyên Vũ Tông nhất định đánh không lại!"
"Nghĩ sâu chút nữa, nha đầu đó tự tin còn nói lên điều gì?" Vương Kiêu hỏi tiếp.
Ý nghĩ của Trầm Côn xuất hiện một ít chướng ngại, xấu hổ cúi đầu.
"Không biết sao?" Vương Kiêu cười to, "Ta có thể nhắc nhở ngươi, bút pháp dùng trên hai tấm linh phù của ngươi, đã tuyệt tích ngàn năm rồi......"
"Kháo!"
Trầm Côn mặt mày hớn hở, "Ta biết rồi, nha đầu kia ngay cả bút pháp đã tuyệt tích ngàn năm cũng có thể nhận ra, lại còn có thể tính toán được thời gian phát động của linh phù, điều này nói rõ, nàng đối với linh phù bí thuật phi thường hiểu rõ, ít nhất cũng là cấp đại sư!"
"Rất tốt!" Vương Kiêu cười to, "Sau khi hiểu rõ rồi, vậy ngươi còn nghĩ ra được cái gì nữa?"
"Ta còn nghĩ ra... nha đầu kia quen thuộc với linh phù bí thuật như vậy, nếu ta cùng nàng đánh, thì không thể sử dụng chiêu thức biến hóa, hoặc nói, ta sẽ bị nàng liếc mắt một cái là nhìn thấu được nhược điểm, lúc đó có chết cũng không biết mình chết như thế nào!"
Trầm Côn tổng kết nói: "Tóm lại, đối phó với nha đầu kia, nhất định phải vứt bỏ hết thảy mọi chiêu thức, chỉ đơn giản một kích, thẳng vào tử huyệt đằng sau vai trái của nàng!"
"Ha ha!"
Tiếng cười của Vương Kiêu càng thêm hào phóng, "Thấy rồi chứ, đây chính là lực quan sát mà ta nói, thông tin ngươi quan sát ra đủ rồi, thì nhược điểm của đối thủ, chính là chiến pháp của ngươi, tất cả đều theo đó mà làm. Trên thực tế trong chiến đấu, một chiêu, là ngươi đã có thể chém chết đối thủ, hoàn toàn không cần phải lãng phí khí lực!"
Phật tổ a!
Trầm Côn hưng phấn không nói nên lời!
Quan sát càng cao, thì càng có thể biết được nhược điểm của đối phương, có thể tìm được biện pháp đơn giản nhất để giết chết đối thủ......
Nguyên lai lực quan sát lại quan trọng đến như vậy!
Khó trách các cao thủ trước lúc quyết đấu, thông thường đều nhìn chằm chằm vào đối phương một khoảng thời gian, thì ra là bọn họ đang phát huy lực quan sát.
Sư phụ Vương Kiêu này, quả nhiên là, chuẩn!
"Tích tắc, tích tắc, tích tắc......"
Lúc này, đồng hồ báo động Tâm Tâm ở một bên phát ra cảnh báo, thời gian của pháp tướng có thể sắp hết rồi! (Dịch giả: Tâm Tâm trở thành đồng hồ bao giờ thế nhỉ @_@~!)
"Đến thời gian rồi!" Vương Kiêu còn chưa hết ý mà thở dài, "Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngươi chuẩn bị vật phẩm cho tốt, vào đầu ánh trăng đêm mai hãy tới tìm ta, ta sẽ dạy cho ngươi khóa thứ hai!"
"Sư phụ đi mạnh khỏe!" Trầm Côn rất chăm chú cúi đầu.
"Đúng rồi!" Trước khi biến mất, Vương Kiêu đột nhiên cười cười một cách thần bí, "Những thứ ta mới vừa nói, chỉ là phương pháp quan sát sơ bộ, ngươi muốn biết, lấy lực quan sát của ta, thì có đánh giá như thế nào với nha đầu đó không?"
"Đánh giá gì?" Trầm Côn vội vã hỏi. Nguồn truyện:
"Một đời võ học tông sư, thế nhưng hổ lạc bình dương!"
Vương Kiêu cất tiếng cười to, "Theo cách nói của ngươi, chính là nha đầu kia đang thất vọng nghèo khổ, đối với ngươi là cơ hội tốt để kiếm lời, làm một vé buôn bán lớn đấy! Trầm Côn, ta mỗi ngày chỉ có thể dạy cho ngươi một phút đồng hồ, có rất nhiều bất tiện, nếu như ngươi có bản lĩnh, vậy thì đem nha đầu nọ thu nhận về bên cạnh, làm sư phụ võ học cho ngươi, có nàng ngày thường chỉ đạo, hơn nữa cộng thêm linh phù bí thuật của ta, một năm sau, ngươi hẳn là có thể chiến thắng được Trầm trọng!"
Sư phụ ư!?
Vừa nghe đến từ này, đôi mắt nhỏ của Trầm Côn lập tức sáng lên, so với ánh trăng còn sáng hơn nữa!"
Phải rồi!
Bần tăng cùng với nha đầu nọ còn có ước định, còn phải gặp nhau ở rừng cây ngoài thành, hoàn thành bút mua bán dùng bội kiếm đổi linh phù đây!
Nhưng mà......
Ước định này một không có giấy khế ước, hai không có người đảm bảo, nàng thật có thể tới rừng cây ngoài thành sao? Linh phù đã tới tay rồi, lại còn đi vào rừng tặng kiếm, nha đầu nọ chắc sẽ không ngu vậy chứ?
Trầm Côn cảm giác rằng nha đầu nọ khẳng định sẽ không thực hiện ước định, nhưng mà suy nghĩ lại một chút ngữ khí khẳng định của Vương Kiêu......
Thôi, bần tăng cứ đến rừng cây coi thử một chút, vạn nhất nha đầu nọ thật sự ngốc thì sao đây?
Khoan đã!
Người nọ là......
Trầm Côn đang muốn lên đường chạy tới rừng cây ngoài thành, đột nhiên chứng kiến một nam một nữ đứng ở xa xa.
Nam mặc một thân áo khoác lông chồn màu trắng, đầu tóc dài tùy ý xõa ra sau, có vẻ phong lưu tuấn nhã, lại hào phóng không kiềm chế được. Bình tâm mà nói, hắn so với bộ dáng có đôi mắt hình số tám này của bần tăng đẹp trai hơn rất nhiều, cho dù là đảo mắt khắp Tân Nguyệt thành, cũng xem như là mỹ nam tử số một số hai rồi.
Nhưng mà so sánh với thiếu nữ đi bên cạnh hắn, thì thiếu niên này chính là một tiểu nhân vật không cần chớp mắt nhìn rồi!
Thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một mái tóc đen lộ ra chút ánh vàng, đôi mắt xinh đẹp không ngờ cũng là màu vàng lãnh đạm, nàng bước đi trên con phố, dung mạo lãnh diễm cùng khí chất lập tức cướp đi hết quang thải của tất cả nữ tính!
Công Tôn Y, cùng người thừa kế của Tô thế gia, Tô Nhất Minh!
Kháo!
Cái mũi của Trầm Côn sắp giận đến lệch ra rồi!
Công Tôn Y, ngươi dám ở giữa ban ngày ban mặt, cùng một gã đẹp trai tình chàng ý thiếp đi dạo trên đường phố, trong mắt ngươi còn có vị hôn phu bần tăng này nữa không?
Không đúng, không đúng!
Trầm Côn lập tức tỉnh táo lại, bần tăng thật sự là hồ đồ rồi, vị hôn phu của Công Tôn Y là Trầm Côn Cửu Châu, mà không phải là bần tăng! Vậy bần tăng vì cái gì mà phải tức giận với nữ nhân này, không phải thành hoa tâm đại củ cải sao, chẳng lẽ còn không biết chữ "tiện" là viết như thế nào?
Phải nghĩ như vậy mới đúng, Công Tôn Y, ngươi nguyện ý cùng ai đi dạo phố thì đi, bần tăng cũng chẳng có ý định nhận thức vị hôn thê như ngươi đây!
Ài, ài, hai cái chân bần tăng sao lại không nghe lời nữa rồi!?
Mặc dù vốn không có ý định để ý tới Công Tôn Y, nhưng mà không biết tại sao, Trầm Côn vẫn lén lút đi theo hai người phía sau......
"Công Tôn tiểu thư, ở phương hướng của Bách Bảo Trai truyền đến tiếng nổ, sợ là đã xảy ra một hồi đại chiến, chúng ta đến thì......"
Tô Nhất Minh cuống quít khuyên bảo, nghe ý tứ của hắn, bọn họ vốn là có ý định đi dạo phố ở Bách Bảo Trai.
"Bởi vì xảy ra đại chiến, nên Bách Bảo Trai mới có điều thú vị, không đi thì thật đáng tiếc!" Công Tôn Y nhẹ giọng cười một tiếng.
"Tiểu thư, không phải ta dong dài," Tô Nhất Minh kiêu ngạo nói: "Ngươi không phải muốn mua hai tấm linh phù sao? Tô gia ta là ngoại vi tông môn của Lăng Vân Tông, nói thẳng ra, cho dù là ở khắp cả vương triều Đại Triệu, thì linh phù của Tô gia chúng ta cũng là chánh tông nhất, haha, không bằng để ta tặng cho tiểu thư hai tấm linh phù!"
"Tô công tử, nếu như ngươi cho rằng là như vậy, thì hẳn là càng phải đi nhìn Bách Bảo Trai một cái rồi!" Công Tôn Y khẽ cười.
"Tại sao?" Tô Nhất Minh ngẩn ra.
"Bởi vì vũ hồn của ta cảm ứng được, ở Bách Bảo Trai, hình như xuất hiện tuyệt tích ngàn năm Thái Hư Thần Phù a!"
Công Tôn Y thản nhiên thở dài, đột nhiên xoay người lại, hướng về phía Trầm Côn mỉm cười, "Ngươi nói có đúng không? Trầm Côn!"
Kháo!
Tóc gáy của Trầm Côn thoáng cái dựng thẳng!
Bần tăng thân là Bạch Nguyên Vũ Tông thượng đoạn, lại càng có được thân kiếm trủng cùng Linh Phù Nghịch thiên hai đại chiến lực, bằng vào thực lực này, bần tăng muốn theo dõi một người, ở Tân Nguyệt thành có mấy người phát hiện được bần tăng đây chứ?
Nhưng mà Công Tôn Y cách đấy mười mấy mét, vừa tùy ý nói chuyện phiếm, vừa ở trong mấy ngàn người tập trung vào chỗ bần tăng......
Thực lực của nha đầu kia thật mạnh!
"Ai da da, Công Tôn tiểu thư, đã lâu không gặp!"
Trầm Côn giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt trên đường, cười hì hì bước tới gần, "Ta nào biết tình huống trong Bách Bảo Trai chứ, tiểu thư ngươi có lẽ đã hỏi sai người rồi...... Phải rồi, ngươi bảo Thái Hư Thần Phù là thứ gì vậy? Có phải linh phù bí thuật trong võ đạo không? Hay là......"
"Trầm Côn, ngươi câm miệng cho ta!"
Nghe thấy Bách Bảo Trai xuất hiện Thái Hư Thần Phù, sắc mặt của Tô Nhất Minh cũng trở nên âm trầm hơn, mà Trầm Côn lúc này lại ở đây dài dòng nói nhảm, hắn sao có thể nhẫn nại tiếp được chứ?
"Công Tôn tiểu thư, Bách Bảo Trai thật sự xuất hiện Thái Hư Thần Phù ư?" Tô Nhất Minh vội vàng nói.
"Đi nhìn thử một cái chẳng phải sẽ biết sao?" Công Tôn Y mỉm cười.
"Hảo, vậy chúng ta đi thôi!" Tô Nhất Minh cau mày, trừng mắt nhìn về Trầm Côn ở phía sau, "Về phần ngươi......" Hắn cười lạnh hai tiếng, "Đừng có đứng ở chỗ này cho chướng mắt, muốn làm gì thì làm đi, miễn cho thiếu gia phát hỏa, lại đánh ngươi thêm lần nữa, có nghe hay không?"
Lại đánh lần nữa?
Tiểu tử này trước kia từng đánh Trầm Côn Cửu Châu sao?