Công Tôn Y mỉm cười, phản ứng của Tô Nhất Minh hoàn toàn nằm trong dự liệu của nàng.
Nói đến bí thuật linh phù, vùng đất phương bắc chủ yếu có 2 đại môn phái là Thiên Vũ Tông và Lăng Vân Tông! Tô gia chính là thế lực bên ngoài của Lăng Vân Tông, được Lăng Vân Tông ủng hộ, bọn họ đã khống chế toàn bộ sinh ý linh phù vùng phụ cận Tân Nguyệt thành, cho dù là cửa hàng binh khí Bách Bảo Trai, cũng khó có thể cạnh tranh với họ về mặt linh phù.
Hiện giờ linh phù xuất hiện ở Tân Nguyệt thành còn mạnh hơn cả Tô gia, việc này tương đương với việc cạnh tranh vị trí bá chủ của Tô gia, hơn nữa lại còn ảnh hưởng đến kinh tế của bọn họ, muốn tuyệt đường tiền tài của Tô gia.
Tô gia không dám đụng vào Bách Bảo Trai, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cao thủ cung cấp linh phù kia!
Lúc Công Tôn Y và Tô Nhất Minh đi dạo phố, thì Trầm Côn lặng lẽ đi tới rừng cây ngoài thành.
Trên đường đi, lòng hắn cứ lo lắng thình thịch!
Một đời tông sư võ học, giờ lại thành hổ xuống đồng bằng!
Vậy mà Vương lão huynh lại đánh giá nha đầu kia cao như vậy. Phật tổ phù hộ, Vương Kiêu chính là lão quái vật hơn một nghìn năm, có thể được hắn coi là nhân vật tông sư võ học, không biết cường đại đến mức nào nữa?
Nha đầu kia là Hồng Nguyên Vũ Tông, hay là Lam Nguyên Vũ Tông?
Kháo!
Bất kể là cấp nào chăng nữa, thì đối với bần tăng mà nói, thì đã là cấp bậc tồn tại trong truyền thuyết rồi…
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Trầm Côn ngửi được mùi máu tươi bay tới!
Trong rừng có đánh nhau sao?
Trầm Côn nhíu mày, nhẹ nhàng đi vào rừng.
Một hình ảnh vô cùng thê thảm hiện ra trước mắt….
Mùa đông vốn lạnh lẽo, trong rừng cây tồn tại một đống tuyết đọng lại cao vút, dưới ánh trăng nhìn gần như lấp lánh. Nhưng khu đất trống trước mặt Trầm Côn không xa, tuyết đọng lại đã bị máu nhuộm đỏ, tuyết trắng lạnh lẽo và máu tươi nóng bỏng hòa cùng một chỗ, đông cứng thành một cây cột băng màu hồng nhạt.
Có một con Cự Mãng yêu thú bên cạnh cây cột băng, đã bị một kiếm đâm xuyên qua thân thể, máu tươi vẫn đang ồ ạt chảy ra!
Tiếp tục nhìn vào sâu trong rừng, trên đất phủ kín thi thể của Cự Mãng, khoảng chừng bảy tám chục con, có vài con còn chưa chết hẳn, đồng tử đang lóe ra sáng màu xanh biếc, mồm há to cắn lấy thi thể đồng bọn.
Một cảnh địa ngục máu tanh!
- Tê tê!
Trầm Côn sợ ngây người, hắn chợt nghe thấy trong rừng cây truyền ra hai tiếng kêu cổ quái, hắn vội vàng bí mật lấy ra hai lá bùa hộ thân rồi phi thân nhảy lên một cây đại thụ.
Chỉ thấy tại nơi sâu nhất trong rừng cây, có một cánh tay trơn mịn, một con rắn hổ mang lớn hơn hai thước đang nằm trên tuyết, đầu bị bẹp không nhúc nhích gì, rõ ràng là con rắn lúc trước phát động tấn mãnh công!
Con rắn hổ mang này tuy rằng so với Cự Mãng bên ngoài thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nó phát ra ánh mắt trắng bệch nham hiểm, nọc độc được phun ra, dĩ nhiên cũng là màu trắng bệch, trong lúc đó hai mắt của nó cũng ánh lên, giống như một cái nọc ong độc…
- Độc Giác Vương xà!
Trầm Côn nhận ra con yêu thú này là Bạch Nguyên Yêu Tông hạ đoạn Độc Giác vương xà, tuy rằng cũng không mạnh lắm, nhưng lại xuất hiện tại ngoại ô Tân Nguyệt Thành này. Chỉ cần một con yêu thú như vậy cũng đủ để giết hàng trăm bình dân, quan trọng là tại sao lại có thể xuất hiện tại trung tâm sinh sống của nhân loại?
Nhất định là từ khi đài Thú Tôn bị hủy, đám yêu thú đã bắt đầu nổi loạn rồi!
Mà người lạ kia đứng đối diện với Độc Giác vương xà, tay nàng đang cầm trường kiếm vẫn chưa tuốt ra khỏi vỏ, đứng đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lưỡi của xà vương. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thấy trận chiến này, Trần Côn rụt cổ, bịt mũi, cố gắng ẩn giấu toàn bộ hơi thở trên người!
Kháo, bần tăng vậy mà lại gặp phải trận quyết đấu của nha đầu kia với Độc Giác vương xà…
Không phải Vương lão huynh nói nha đầu kia là tông sư bậc thầy sao? Bần tăng sẽ ở đây nhìn lén xem, rốt cục nàng là tông sư đến mức nào!
Bần tăng là Bạch Nguyên thượng đoạn, Độc Giác Xà Vương hạ đoạn vẫn chưa đủ khả năng để phát hiện sự tồn tại của bần tăng!
Về phần ngoại hương nhân thì ….
Nàng đang cảm thán vì thực lực của mình giảm sút, đến ngay cả Độc Giác Vương Xà cũng không bằng!
- Độc Giác Vương Xà, Bạch Nguyên Yêu Tông hạ đoạn, am hiểu đánh lén bất ngờ và công kích độc tố, ngoài ra còn có một tuyệt chiêu giữ mạng, khi sắp chết trên đầu sẽ phóng ra mũi nhọn kịch độc…
Trong đầu người kia nhanh chóng hiện lên tư liệu về Độc Giác Vương Xà, sau đó nàng khổ sở lắc đầu.
Ngay cả một con Độc Giác Vương xà ngươi cũng phải xem xét lâu như vậy, A La, ngươi quả nhiên là sa sút quá nhiều!
Nếu như ngươi có thực lực bằng một phần mười ngày xưa, không, chỉ cần là một phần trăm thực lực thì cũng chỉ cần một chiêu là có thể xử lý Độc Giác Vương xà này!
Đáng tiếc là…
A La ngươi đã mất đi vũ hồn, chỉ còn lại có thực lực vũ linh nhất phẩm, so với Độc Giác Vương xà còn thấp hơn một bậc!
- Tê tê!
Đột nhiên lúc đó, Độc Giác Vương xà đã phát hiện ra người kia đang lo lắng, nó lập tức phát động công kích như sấm sét, cái đầu rắn của nó vươn về phía trước, hiện ra hai cái răng ranh sắc bén, ngay trên răng nanh bắn ra hai luồng nọc độc màu trắng bệch bắn về phía mắt người kia!
Không hề do dự, Độc Giác Vương xà đã động thủ!
Ngoại hương nhân cả người vừa động, lập tức tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào nọc độc đang bắn tới!
Phương thức chiến đấu cũng hình thành trong đầu nàng…
A La, cấp bậc của ngươi thấp hơn một bậc so với Độc Giác Vương xà, nhưng ngươi đã chiến đấu nhiều năm, thể lực tốt hơn Độc Giác Vương xà rất nhiều, … như vậy hãy dùng khinh công của ngươi để kéo dài thời gian. Khi Độc Giác Vương xà kiệt sức, thắng lợi sẽ thuộc về ngươi!
- Nguyệt Luân, Mê Tung!
Ngoại hương nhân khẽ quát một tiếng, thân trên bất động, hai đầu ngón chân đối nhau một cách quỷ dị, sau đó đột nhiên tách ra.
Cứ như vậy thoáng một cái, người kia trong nháy mắt đã nhích qua bên trái một bước nhỏ, nọc độc bay sát qua bả vai của nàng một cách nguy hiểm…
Nha đầu kia muốn dùng khinh không di chuyển để kéo dài thời gian sao?
Trầm Côn dễ dàng nhìn rõ ý đồ của người kia, trong lòng cũng nổi nên nỗi nghi ngờ.
Không đúng, Độc Giác Vương xà chính là Bạch Nguyên Yêu Tông, tốc độ có thể tăng lên mười mấy lần, nha đầu kia muốn so khinh công với nó, chẳng lẽ là muốn chết?
Trừ phi….
Trầm Côn bỗng nghĩ tới một nguyên nhân! Trừ khi khinh công của nha đầu kia cực kỳ cao thâm, cho dù là tốc độ đối thủ nhanh hơn mười mấy lần thì vẫn không theo kịp tốc độ của nàng!
Trầm Côn đã đoán đúng!
Sau khi thấy lần phóng nọc độc đầu tiên không đạt được hiểu quả, đầu của Độc Giác Vương xà bỗng nhiên đong đưa rất nhanh, xuất hiện hai bóng đầu rắn chồng lên nhau, sau đó hai cái bóng đầu rắn này phun ra bốn luồng dịch độc, bao phủ cả đầu của ngoại hương nhân.
- Nguyệt Luân, Mê Tung!
Vẫn là tiếng quát đó, vẫn là đầu ngón chân đối nhau rồi tách ra, người kia lại tránh thoát được bốn luồng dịch độc đang phóng tới.
- Tê
Thất bại hai lần liên tục, Độc Giác Vương xà đã bị chọc giận, nó liên tục làm xuất hiện các ảo ảnh đầu rắn, nọc độc phun ra ngày càng nhiều, bốn luồng, tám luồng, mười sáu luồng, ba mươi hai luồng….
Trong rừng như xuất hiện một cơn mưa nọc độc!
Nhưng cho dù như vậy thì với " Nguyệt Luân độc vũ, Mê Tung bộ!", thanh âm của ngoại hương nhân vẫn vang lên đều đều. Hai đầu ngón chân của nàng nhẹ nhàng đối nhau rồi lại tách ta, thân hình nàng dưới cơn mưa nọc độc giống như bươm bướm vờn hoa, mỗi lần di động đều có thể lách ra từ những khe hở nhỏ nhất của màn mưa nọc độc, mặc cho gió mưa gào thét, nàng vẫn một giọt không dính !
Làn gió nhẹ lướt qua, mỹ nhân dưới ánh trăng, như vầng trăng di chuyển, khẽ múa một mình, tuyết trắng tung bay đầy trời….(1)
Kháo!
Đây mà là trận đấu sinh tử sao? Rõ ràng là nha đầu kia đang biểu diễn vũ điệu tuyệt đẹp mà!
Kiếm lớn rồi, kiếm lớn rồi!
Vương lão huynh nói không sai, chỉ bằng một bộ khinh công phòng ngự vượt bậc này, tri thức võ đạo của nha đầu kia tuyệt không hề đơn giản !
Nếu có thể lừa được nha đầu kia làm sư phụ võ học, một năm sau bần tăng tuyệt đối có thể hung hăng giáo huấn Trầm Trọng!
(1): Tương truyền, vào thời xa xưa, trên trời xuất hiện mười ông mặt trời, cùng chiếu xuống mặt đất nóng đến bốc khói, biển hồ khô cạn, người dân gần như không thể sống nổi. Chuyện này đã làm kinh động đến một anh hùng tên là Hậu Nghệ. Anh đã trèo lên đỉnh núi Côn Lôn, dùng thần lực giương nỏ thần bắn rụng chín mặt trời. Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người, rất nhiều chí sĩ mộ danh đã tìm đến tầm sư học đạo, trong đó có Bồng Mông là một kẻ tâm thuật bất chính.
Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Ngoài dạy học săn bắn, cả ngày Hậu Nghệ luôn ở bên cạnh vợ, mọi người đều ngưỡng mộ đôi vợ chồng trai tài gái sắc này.
Một hôm, Hậu Nghệ đến núi Côn Lôn thăm bạn, trên đường tình cờ gặp được Vương mẫu nương nương đi ngang qua, bèn xin Vương mẫu thuốc trường sinh bất tử. Nghe nói, uống thuốc này vào, sẽ lập tức được bay lên trời thành tiên. Nhưng Hậu Nghệ không nỡ rời xa vợ hiền, đành tạm thời đưa thuốc bất tử cho Hằng Nga cất giữ. Hằng Nga cất thuốc vào hộp đựng gương lược của mình, không ngờ đã bị Bồng Mông nhìn thấy.
Ba ngày sau, Hậu Nghệ dẫn học trò ra ngoài săn bắn, Bồng Mông với tâm địa xấu xa đã giả vờ lâm bệnh, xin ở lại. Đợi Hậu Nghệ dẫn các học trò đi không lâu, Bồng Mông tay cầm bảo kiếm, đột nhập vào hậu viện, ép Hằng Nga phải đưa ra thuốc bất tử. Hằng Nga biết mình không phải là đối thủ của Bồng Mông, trong lúc nguy cấp đã vội vàng mở hộp gương lược, lấy thuốc bất tử ra và uống hết. Hằng Nga uống thuốc xong, thấy người bỗng nhẹ rời khỏi mặt đất, hướng về cửa sổ và bay lên trời. Nhưng do Hằng Nga còn nhớ chồng, nên chỉ bay đến mặt trăng là nơi gần với nhân gian nhất rồi trở thành tiên.
Tối hôm đó, khi Hậu Nghệ về đến nhà, các thị nữ vừa khóc vừa kể lại câu chuyện xảy ra lúc sáng. Hậu Nghệ vừa lo vừa giận, đã rút kiếm tìm giết nghịch đồ, nhưng Bồng Mông đã trốn đi từ lâu. Hậu Nghệ nổi giận nhưng chỉ biết vỗ ngực giậm chân kêu khóc. Trong lúc đau khổ, Hậu Nghệ đã ngửa cổ lên trời đêm gọi tên vợ hiền. Khi đó, anh kinh ngạc phát hiện ra, trăng hôm nay đặc biệt sáng ngời, mà còn có thêm một bóng người cử động trông giống Hằng Nga. Hậu Nghệ vội sai người đến hậu hoa viên nơi Hằng Nga yêu thích, lập bàn hương án, đặt lên đó những món ăn và trái cây mà bình thường Hằng Nga thích ăn nhất, để tế Hằng Nga nơi cung trăng đang nhớ đến mình.
Sau khi mọi người nghe tin Hằng Nga lên cung trăng thành tiên nữ, đều đã lần lượt bày hương án dưới ánh trăng, cầu xin Hằng Nga tốt bụng ban cho may mắn và bình an. Từ đó, phong tục "bái nguyệt" vào tết trung thu được truyền đi trong dân gian.
Công Tôn Y mỉm cười, phản ứng của Tô Nhất Minh hoàn toàn nằm trong dự liệu của nàng.
Nói đến bí thuật linh phù, vùng đất phương bắc chủ yếu có 2 đại môn phái là Thiên Vũ Tông và Lăng Vân Tông! Tô gia chính là thế lực bên ngoài của Lăng Vân Tông, được Lăng Vân Tông ủng hộ, bọn họ đã khống chế toàn bộ sinh ý linh phù vùng phụ cận Tân Nguyệt thành, cho dù là cửa hàng binh khí Bách Bảo Trai, cũng khó có thể cạnh tranh với họ về mặt linh phù.
Hiện giờ linh phù xuất hiện ở Tân Nguyệt thành còn mạnh hơn cả Tô gia, việc này tương đương với việc cạnh tranh vị trí bá chủ của Tô gia, hơn nữa lại còn ảnh hưởng đến kinh tế của bọn họ, muốn tuyệt đường tiền tài của Tô gia.
Tô gia không dám đụng vào Bách Bảo Trai, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cao thủ cung cấp linh phù kia!
Lúc Công Tôn Y và Tô Nhất Minh đi dạo phố, thì Trầm Côn lặng lẽ đi tới rừng cây ngoài thành.
Trên đường đi, lòng hắn cứ lo lắng thình thịch!
Một đời tông sư võ học, giờ lại thành hổ xuống đồng bằng!
Vậy mà Vương lão huynh lại đánh giá nha đầu kia cao như vậy. Phật tổ phù hộ, Vương Kiêu chính là lão quái vật hơn một nghìn năm, có thể được hắn coi là nhân vật tông sư võ học, không biết cường đại đến mức nào nữa?
Nha đầu kia là Hồng Nguyên Vũ Tông, hay là Lam Nguyên Vũ Tông?
Kháo!
Bất kể là cấp nào chăng nữa, thì đối với bần tăng mà nói, thì đã là cấp bậc tồn tại trong truyền thuyết rồi…
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Trầm Côn ngửi được mùi máu tươi bay tới!
Trong rừng có đánh nhau sao?
Trầm Côn nhíu mày, nhẹ nhàng đi vào rừng.
Một hình ảnh vô cùng thê thảm hiện ra trước mắt….
Mùa đông vốn lạnh lẽo, trong rừng cây tồn tại một đống tuyết đọng lại cao vút, dưới ánh trăng nhìn gần như lấp lánh. Nhưng khu đất trống trước mặt Trầm Côn không xa, tuyết đọng lại đã bị máu nhuộm đỏ, tuyết trắng lạnh lẽo và máu tươi nóng bỏng hòa cùng một chỗ, đông cứng thành một cây cột băng màu hồng nhạt.
Có một con Cự Mãng yêu thú bên cạnh cây cột băng, đã bị một kiếm đâm xuyên qua thân thể, máu tươi vẫn đang ồ ạt chảy ra!
Tiếp tục nhìn vào sâu trong rừng, trên đất phủ kín thi thể của Cự Mãng, khoảng chừng bảy tám chục con, có vài con còn chưa chết hẳn, đồng tử đang lóe ra sáng màu xanh biếc, mồm há to cắn lấy thi thể đồng bọn.
Một cảnh địa ngục máu tanh!
- Tê tê!
Trầm Côn sợ ngây người, hắn chợt nghe thấy trong rừng cây truyền ra hai tiếng kêu cổ quái, hắn vội vàng bí mật lấy ra hai lá bùa hộ thân rồi phi thân nhảy lên một cây đại thụ.
Chỉ thấy tại nơi sâu nhất trong rừng cây, có một cánh tay trơn mịn, một con rắn hổ mang lớn hơn hai thước đang nằm trên tuyết, đầu bị bẹp không nhúc nhích gì, rõ ràng là con rắn lúc trước phát động tấn mãnh công!
Con rắn hổ mang này tuy rằng so với Cự Mãng bên ngoài thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nó phát ra ánh mắt trắng bệch nham hiểm, nọc độc được phun ra, dĩ nhiên cũng là màu trắng bệch, trong lúc đó hai mắt của nó cũng ánh lên, giống như một cái nọc ong độc…
- Độc Giác Vương xà!
Trầm Côn nhận ra con yêu thú này là Bạch Nguyên Yêu Tông hạ đoạn Độc Giác vương xà, tuy rằng cũng không mạnh lắm, nhưng lại xuất hiện tại ngoại ô Tân Nguyệt Thành này. Chỉ cần một con yêu thú như vậy cũng đủ để giết hàng trăm bình dân, quan trọng là tại sao lại có thể xuất hiện tại trung tâm sinh sống của nhân loại?
Nhất định là từ khi đài Thú Tôn bị hủy, đám yêu thú đã bắt đầu nổi loạn rồi!
Mà người lạ kia đứng đối diện với Độc Giác vương xà, tay nàng đang cầm trường kiếm vẫn chưa tuốt ra khỏi vỏ, đứng đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lưỡi của xà vương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Thấy trận chiến này, Trần Côn rụt cổ, bịt mũi, cố gắng ẩn giấu toàn bộ hơi thở trên người!
Kháo, bần tăng vậy mà lại gặp phải trận quyết đấu của nha đầu kia với Độc Giác vương xà…
Không phải Vương lão huynh nói nha đầu kia là tông sư bậc thầy sao? Bần tăng sẽ ở đây nhìn lén xem, rốt cục nàng là tông sư đến mức nào!
Bần tăng là Bạch Nguyên thượng đoạn, Độc Giác Xà Vương hạ đoạn vẫn chưa đủ khả năng để phát hiện sự tồn tại của bần tăng!
Về phần ngoại hương nhân thì ….
Nàng đang cảm thán vì thực lực của mình giảm sút, đến ngay cả Độc Giác Vương Xà cũng không bằng!
- Độc Giác Vương Xà, Bạch Nguyên Yêu Tông hạ đoạn, am hiểu đánh lén bất ngờ và công kích độc tố, ngoài ra còn có một tuyệt chiêu giữ mạng, khi sắp chết trên đầu sẽ phóng ra mũi nhọn kịch độc…
Trong đầu người kia nhanh chóng hiện lên tư liệu về Độc Giác Vương Xà, sau đó nàng khổ sở lắc đầu.
Ngay cả một con Độc Giác Vương xà ngươi cũng phải xem xét lâu như vậy, A La, ngươi quả nhiên là sa sút quá nhiều!
Nếu như ngươi có thực lực bằng một phần mười ngày xưa, không, chỉ cần là một phần trăm thực lực thì cũng chỉ cần một chiêu là có thể xử lý Độc Giác Vương xà này!
Đáng tiếc là…
A La ngươi đã mất đi vũ hồn, chỉ còn lại có thực lực vũ linh nhất phẩm, so với Độc Giác Vương xà còn thấp hơn một bậc!
- Tê tê!
Đột nhiên lúc đó, Độc Giác Vương xà đã phát hiện ra người kia đang lo lắng, nó lập tức phát động công kích như sấm sét, cái đầu rắn của nó vươn về phía trước, hiện ra hai cái răng ranh sắc bén, ngay trên răng nanh bắn ra hai luồng nọc độc màu trắng bệch bắn về phía mắt người kia!
Không hề do dự, Độc Giác Vương xà đã động thủ!
Ngoại hương nhân cả người vừa động, lập tức tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào nọc độc đang bắn tới!
Phương thức chiến đấu cũng hình thành trong đầu nàng…
A La, cấp bậc của ngươi thấp hơn một bậc so với Độc Giác Vương xà, nhưng ngươi đã chiến đấu nhiều năm, thể lực tốt hơn Độc Giác Vương xà rất nhiều, … như vậy hãy dùng khinh công của ngươi để kéo dài thời gian. Khi Độc Giác Vương xà kiệt sức, thắng lợi sẽ thuộc về ngươi!
- Nguyệt Luân, Mê Tung!
Ngoại hương nhân khẽ quát một tiếng, thân trên bất động, hai đầu ngón chân đối nhau một cách quỷ dị, sau đó đột nhiên tách ra.
Cứ như vậy thoáng một cái, người kia trong nháy mắt đã nhích qua bên trái một bước nhỏ, nọc độc bay sát qua bả vai của nàng một cách nguy hiểm…
Nha đầu kia muốn dùng khinh không di chuyển để kéo dài thời gian sao?
Trầm Côn dễ dàng nhìn rõ ý đồ của người kia, trong lòng cũng nổi nên nỗi nghi ngờ.
Không đúng, Độc Giác Vương xà chính là Bạch Nguyên Yêu Tông, tốc độ có thể tăng lên mười mấy lần, nha đầu kia muốn so khinh công với nó, chẳng lẽ là muốn chết?
Trừ phi….
Trầm Côn bỗng nghĩ tới một nguyên nhân! Trừ khi khinh công của nha đầu kia cực kỳ cao thâm, cho dù là tốc độ đối thủ nhanh hơn mười mấy lần thì vẫn không theo kịp tốc độ của nàng!
Trầm Côn đã đoán đúng!
Sau khi thấy lần phóng nọc độc đầu tiên không đạt được hiểu quả, đầu của Độc Giác Vương xà bỗng nhiên đong đưa rất nhanh, xuất hiện hai bóng đầu rắn chồng lên nhau, sau đó hai cái bóng đầu rắn này phun ra bốn luồng dịch độc, bao phủ cả đầu của ngoại hương nhân.
- Nguyệt Luân, Mê Tung!
Vẫn là tiếng quát đó, vẫn là đầu ngón chân đối nhau rồi tách ra, người kia lại tránh thoát được bốn luồng dịch độc đang phóng tới.
- Tê
Thất bại hai lần liên tục, Độc Giác Vương xà đã bị chọc giận, nó liên tục làm xuất hiện các ảo ảnh đầu rắn, nọc độc phun ra ngày càng nhiều, bốn luồng, tám luồng, mười sáu luồng, ba mươi hai luồng….
Trong rừng như xuất hiện một cơn mưa nọc độc!
Nhưng cho dù như vậy thì với " Nguyệt Luân độc vũ, Mê Tung bộ!", thanh âm của ngoại hương nhân vẫn vang lên đều đều. Hai đầu ngón chân của nàng nhẹ nhàng đối nhau rồi lại tách ta, thân hình nàng dưới cơn mưa nọc độc giống như bươm bướm vờn hoa, mỗi lần di động đều có thể lách ra từ những khe hở nhỏ nhất của màn mưa nọc độc, mặc cho gió mưa gào thét, nàng vẫn một giọt không dính !
Làn gió nhẹ lướt qua, mỹ nhân dưới ánh trăng, như vầng trăng di chuyển, khẽ múa một mình, tuyết trắng tung bay đầy trời….(1)
Kháo!
Đây mà là trận đấu sinh tử sao? Rõ ràng là nha đầu kia đang biểu diễn vũ điệu tuyệt đẹp mà!
Kiếm lớn rồi, kiếm lớn rồi!
Vương lão huynh nói không sai, chỉ bằng một bộ khinh công phòng ngự vượt bậc này, tri thức võ đạo của nha đầu kia tuyệt không hề đơn giản !
Nếu có thể lừa được nha đầu kia làm sư phụ võ học, một năm sau bần tăng tuyệt đối có thể hung hăng giáo huấn Trầm Trọng!
(1): Tương truyền, vào thời xa xưa, trên trời xuất hiện mười ông mặt trời, cùng chiếu xuống mặt đất nóng đến bốc khói, biển hồ khô cạn, người dân gần như không thể sống nổi. Chuyện này đã làm kinh động đến một anh hùng tên là Hậu Nghệ. Anh đã trèo lên đỉnh núi Côn Lôn, dùng thần lực giương nỏ thần bắn rụng chín mặt trời. Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người, rất nhiều chí sĩ mộ danh đã tìm đến tầm sư học đạo, trong đó có Bồng Mông là một kẻ tâm thuật bất chính.
Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Ngoài dạy học săn bắn, cả ngày Hậu Nghệ luôn ở bên cạnh vợ, mọi người đều ngưỡng mộ đôi vợ chồng trai tài gái sắc này.
Một hôm, Hậu Nghệ đến núi Côn Lôn thăm bạn, trên đường tình cờ gặp được Vương mẫu nương nương đi ngang qua, bèn xin Vương mẫu thuốc trường sinh bất tử. Nghe nói, uống thuốc này vào, sẽ lập tức được bay lên trời thành tiên. Nhưng Hậu Nghệ không nỡ rời xa vợ hiền, đành tạm thời đưa thuốc bất tử cho Hằng Nga cất giữ. Hằng Nga cất thuốc vào hộp đựng gương lược của mình, không ngờ đã bị Bồng Mông nhìn thấy.
Ba ngày sau, Hậu Nghệ dẫn học trò ra ngoài săn bắn, Bồng Mông với tâm địa xấu xa đã giả vờ lâm bệnh, xin ở lại. Đợi Hậu Nghệ dẫn các học trò đi không lâu, Bồng Mông tay cầm bảo kiếm, đột nhập vào hậu viện, ép Hằng Nga phải đưa ra thuốc bất tử. Hằng Nga biết mình không phải là đối thủ của Bồng Mông, trong lúc nguy cấp đã vội vàng mở hộp gương lược, lấy thuốc bất tử ra và uống hết. Hằng Nga uống thuốc xong, thấy người bỗng nhẹ rời khỏi mặt đất, hướng về cửa sổ và bay lên trời. Nhưng do Hằng Nga còn nhớ chồng, nên chỉ bay đến mặt trăng là nơi gần với nhân gian nhất rồi trở thành tiên.
Tối hôm đó, khi Hậu Nghệ về đến nhà, các thị nữ vừa khóc vừa kể lại câu chuyện xảy ra lúc sáng. Hậu Nghệ vừa lo vừa giận, đã rút kiếm tìm giết nghịch đồ, nhưng Bồng Mông đã trốn đi từ lâu. Hậu Nghệ nổi giận nhưng chỉ biết vỗ ngực giậm chân kêu khóc. Trong lúc đau khổ, Hậu Nghệ đã ngửa cổ lên trời đêm gọi tên vợ hiền. Khi đó, anh kinh ngạc phát hiện ra, trăng hôm nay đặc biệt sáng ngời, mà còn có thêm một bóng người cử động trông giống Hằng Nga. Hậu Nghệ vội sai người đến hậu hoa viên nơi Hằng Nga yêu thích, lập bàn hương án, đặt lên đó những món ăn và trái cây mà bình thường Hằng Nga thích ăn nhất, để tế Hằng Nga nơi cung trăng đang nhớ đến mình.
Sau khi mọi người nghe tin Hằng Nga lên cung trăng thành tiên nữ, đều đã lần lượt bày hương án dưới ánh trăng, cầu xin Hằng Nga tốt bụng ban cho may mắn và bình an. Từ đó, phong tục "bái nguyệt" vào tết trung thu được truyền đi trong dân gian.