Trầm Côn lôi kéo Công Tôn Y, vẻ mặt cười cười cợt nhả.
- Ta không sao.
Tô Nhất Minh cố gắng nén giận xuống.
- Không có việc gì? Vậy xin thỉnh nhường một chút, ta còn muốn cùng Y nhi có vài lời tư mật muốn nói.
Trầm Côn lôi kéo Công Tôn Y trốn vào một góc trong phòng.
Chứng kiến cảnh này ngay trước mặt, Tô Nhất Minh trong lòng lại càng chua xót, cơ hồ muốn rút kiếm giết người.
"Đáng chết, ta nghe nói Trầm Côn sẽ ở nhị lộ quân. Liền cố ý nhờ phụ than an bài ta làm nhị lộ Thống lĩnh. Làm như vậy, chính là tìm cơ hội thu thập tiểu tử này.
Chính là ......
Ta tại sao lại không nghĩ tới, cứ như vậy, Trầm Côn có thể sẽ cùng với Công Tôn tiểu thư mỗi ngày ở cùng một chỗ với nhau.
Không được, nhất định đem bọn họ tách ra, Công Tôn Y chỉ có thể là của Tô Nhất Minh ta."
- Trầm Côn, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện yêu đương! Tô Nhất Minh quát lớn:
- Lập tức tới ngay nhận quân lệnh.
- Đâu có, đâu có, lão huynh có việc gì phân phó sao?.
Trầm Côn ngồi xổm Bên cạnh Công Tôn Y, một mặt ngửi mùi thơm cơ thể của Công Tôn Y, một mặt cười hì hì hỏi.
- Ta ra lệnh, ta ra lệnh...
Tô Nhất minh không thể khoan dung cho cảnh thân mật này, bật thốt lên nói:
- Nhị lộ quân chia ra làm ba đường, Công Tôn tiểu thư cùng ta đi về phía Nam Độc Giác Sơn! Ngươi cùng Công Tôn gia gia ba vị Bạch Nguyên vũ tông đi về phía Bắc Độc Giác Sơn, những người khác đi Nam Sơn, một tháng sau tụ họp lại! Trầm Côn, ngươi nghe cho rõ, nếu trong một tháng này, chỗ ngươi đóng giữ Bắc Độc Giác Sơn mà có bất kỳ một con yêu thú nào vào Tân Nguyệt thành, ta sẽ mang ngươi xử lý theo quân pháp.
- Cái gì? Ngươi muốn tách ta với Y nhi ra à?
Trầm Côn nhảy dựng lên, vẻ mặt buồn rười rượi cầu xin:
- Lão huynh, ta cầu xin ngươi chuyện này được không, chúng ta vợ chồng...
- Câm miệng, đây là quân lệnh.
Tô Nhất Minh gầm lên.
- Ai, nếu là quân lệnh...
Trầm Côn tiếc nuối cúi đầu, chờ thẻ lệnh tới tay, hắn đột ngẩng đầu lên, tủm tỉm cười nói:
- Ta xin đa tạ thiếu tướng quân, hắc hắc, một tháng sau chúng ta tái kiến! Bái bai ...
Cuối cùng một câu "bái bai" mang theo âm cuối khoan khoái, Trầm Côn nhanh như chớp chuồn mất.
Tô Nhất Minh xem ra bị lừa gạt rồi!
"Ta đem hắn cùng Công Tôn tiểu thư tách ra, hắn, hắn tại sao còn có thể vui vẻ như vậy?
Hỏng rồi! Trúng kế, ta bị tên Trầm Côn đem ra đùa giỡn rồi."
Tô Nhất Minh thất vọng giậm chân đấm ngực, nhưng mà Trầm Côn đã sớm chuồn mất, nếu mà hắn dám thu hồi mệnh lệnh, chẳng phải là làm cho Công Tôn Y coi thường sao?
- Ai...
Quan sát hai người đấu trí, Công Tôn Y âm thầm lắc đầu.
"Tô Nhất Minh, luận võ công, luận tâm trí, ngươi đều so với Trầm Côn kém quá xa. Ta cũng đã sớm đoán được trường hợp này rồi."
- Nhớ kỹ lời ta nói lúc nãy chưa?
Công Tôn Y cấp cho ba Công Tôn gia Bạch Nguyên Vũ tông một cái nháy mắt ra dấu rồi xoay người rời đi.
Ba Bạch Nguyên Vũ tông cúi đầu tâm phục, khẩu phục.
Hai phút trước, lời nói của Công Tôn Y còn quanh quẩn bên tai bọn họ:
- Lúc xuất phát, ta với Tô Nhất Minh nhất định cùng một chỗ, các ngươi... nhất định sẽ cùng đường với Trầm Côn.
Tiểu thư liệu sự như thần, Công Tôn gia tộc có hi vọng phục hưng rồi.
Chân núi phía Bắc Độc Giác Sơn, bên ngoài Tân Nguyệt Thành.
Đây là một mảng núi lớn nhấp nhô, rừng cây trơ trụi mênh mông bát ngát. Sau khi trời vào đông, trên mặt đất có một tầng lá rụng thật dày, lại trải lên trên mấy tầng tuyết trắng, đi ở trên rất mềm mại, thoải mái vô cùng.
- Hắt xì, hắt xì.
Ba Bạch Nguyên Vũ tông nhà Công Tôn đang leo lên một đỉnh núi cao, tuyết đọng lại dưới chân bọn hắn phát ra thanh âm thanh thúy. Bọn hắn một mặt chạy đi, một mặt thấp giọng thì thầm nói cái gì đó, thình thoảng còn nhìn sau lưng Trầm Côn, sau đó xem thường nhổ ra một miếng nước bọt.
Tuy rằng Công Tôn tiểu thư đã phân phó, phải chăm chỉ quan sát nhất cử nhất động của Trầm Côn, chính là một kẻ bất lực, thật sự phải cần lưu tâm sao?
- Ai, thật không biết tiểu thư nghĩ như thế nào, xuất phát đã được hai ngày, Trầm Côn đã không giúp đỡ đề phòng, cũng không giúp đỡ tìm kiếm yêu thú.... Loại phế vật này, có cái gì phải quan sát sao?
- Ta thấy rằng, quan sát hắn còn không bằng lưu lại khí lực giết thêm vài con yêu thú.
- Ha ha, nói tới đây, bản thân ta lại nhớ tới một cái ưu đãi… Cùng một chỗ với cái tên hèn nhát Trầm Côn, chí ít cũng không có kẻ nào tranh thưởng công lao với chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Lão đệ nói có lý, ha ha...
Ba người chế diễu cười to.
Nghe được tiếng cười ở phía sau của bọn hắn, Trầm Côn bĩu môi…
"Các ngươi lại có thể dám cư nhiên cười nhạo bần tăng, sẽ có lúc các ngươi sẽ phải hối hận."
"Bất quá chỉ có điều, bần tăng tuy rằng thăng cấp Hoàng Nguyên Vũ tông và cũng có được tân Vũ Hồn. Có thể là người ngoài không biết điều này, trong mắt bọn chúng, bần tăng từ đầu đến cuối cũng chỉ là kẻ bất lực..."
"Ai da."
" Muốn nghĩ đến những điều vô dụng đó làm cái gì, bần tăng vẫn còn có chuyện trọng yếu hơn…"
Trầm Côn vội vàng thu hồi tâm tư, ngượng ngùng nhìn A La.
"Từ lúc bần tăng đem Công Tôn Y xưng là "Y nhi", bần tăng thấy A La không còn cùng ta nói chuyện nhiều nữa rồi"
"Tình huống nghiêm trọng rồi đây!
A La ... Không phải là ghen tị chứ ?"
Nghĩ đến đây, tim Trầm Côn thình thịch đập loạn…
"A La bày ra bộ dạng này, không ngờ một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy lại vì bần tăng mà nổi cơn ghen, bần tăng phải làm sao bây giờ…"
"Ai, bần tăng cũng không biết nên nói cái gì cho phải."
Trong lúc miên man suy nghĩ, đôi mắt nhỏ gian xảo của Trầm Côn có điểm kích động nhỏ, còn có chút mừng thầm cùng với một chút hạnh phúc….
- Tốt lắm!
A La đột nhiên mở miệng.
- Mỹ nữ lão sư, ngươi rốt cục cũng chịu nói chuyện cùng ta.
Con mắt hắn sang lên, ngắt lời nói:
- Mấy ngày trước thật sự là ta không đúng. Ta không nên bám lấy Công Tôn Y. Nhưng là vì ta phải đối phó với Tô Nhất MInh…
- Ngươi nói cái gì đó?
A La vẻ mặt mờ mịt hỏi.
- Ta đang giải thích a.
Trầm Côn vừa trộm nhình ánh mắt A La, bỗng nhiên đã minh bạch ra mọi thứ:
- Mỹ nữ, ngươi hai ngày nay không cùng ta nói chuyện, không phải là bởi vì ta lấy lòng Công Tôn Y đấy chứ?
- Công Tôn Y là vị hôn thê của ngươi. Ngươi lấy lòng nàng là chuyện bình thường, ta vì sao phải tức giận?
A La càng thêm mờ mịt.
- Ai Nha!
A La chợt phản ứng:
- Ngươi sẽ không cho là ta ghen tị đấy chứ?
- Mỹ nữ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy.
Trầm Côn mạnh miệng nói:
- Ta mới không nghĩ như vậy. Bần tăng tuy rằng không được cho là thông minh, nhưng có thể tự mình hiểu được, ngươi ghen? Thôi đi….
Hắn một mặt nói ra mấy chục câu phủ nhận nhưng mặt khác trong tư tưởng hắn lại nghĩ khác.
Trong lòng Trầm Côn có hai tư tưởng đang mâu thuẫn với nhau.
"Phật tổ a, A La lại có thể không ăn dấm chua...."
Tâm tình Trầm Côn có một chút thất vọng nhỏ, một chút giận, còn có chút uể oải nho nhỏ.
- Ngươi không nghĩ như vậy là tốt rồi. Ta cho ngươi biết, đừng có chủ ý đến ta, ta là sư phụ của ngươi đấy.
A La hung hăng trừng mắt liếc Trầm Côn, nghiêm mặt nói:
- Ta hai ngày này không nói chuyện, là sắp khôi phục tâm cảnh Lâm chiến như thủy.
- Lâm chiến như thủy.
Trầm côn sửng sốt.
- Nhìn thấy tấm phiến ở hồ nước kia không?
A La chỉ vào phương xa, chỗ đó không có đóng băng trông như hồ nước nhỏ, mặt hồ trong suốt, không có một chút gợn sóng nào.
- Thân là võ giả, trước khi tham gia đại chiến, tâm tính nhất định phải giống hồ nước này.
A La giải thích:
- Nước, khi bình thường không có gió thì như mặt gương, gió nhẹ thì lăn tăn gợn sóng, cuồng phong thì sóng dữ ngập trời, thiên biến vạn hóa, không câu nệ vào hình thái… Đem ngươi đạt được loại tâm tính này, chiêu thức sẽ biến hóa giống như nước, thay đổi thất thường, tủy theo địch nhân mà hành động, cấp cho địch nhân khó lòng mà phòng bị.
- Này… Lão sư ngươi có thể nói dễ hiểu một chút được không?
Trầm côn nghe không hiểu, đỏ mặt ngay.
- Ngươi còn chưa minh bạch?
A La hỏi lại.
- Hắc hắc, ta có thể hiểu một chuyện. Lâm chiến như thủy là một loại cảnh giới võ công cao thâm, đến nỗi ngoài nó ra….
Trầm côn vò đầu, cũng không nói được gì.
- Không rõ cũng không sao cả, trong vòng một tháng ngươi nhất định sẽ hiểu được.
A La thần bí trừng mắt nhìn:
- Hơn nữa sau hơn một tháng, ngươi chẳng những sẽ có được tâm cảnh Lâm Chiến Như Thủy, mà sẽ thăng cấp Hoàng Nguyên Vũ tông trung đoạn.
Nàng nhẹ giọng cười:
- Trầm Côn, ngươi chớ quên, mục tiêu xuất chinh lần này của ngươi, chính là lợi dụng hoàn cảnh dã ngoại để cấp tốc thăng cấp.