Vu Nhiên một bàn tay nắm chặt lưng quần đề phòng nó chảy xuống, một tay khác đút vào trong túi quần, giả vờ bày ra tư thái bình tĩnh tiêu sái.
Trước mắt nhiều người như vậy, cậu khẳng định đánh không lại, cho nên ít nhất phải chiến thắng ở phương diện tinh thần.
"Lý do anh đánh tôi là gì?" Vu Nhiên hỏi Thái Hàn Xuyên, "Là bởi vì tuần trước tôi ấn đầu anh vào gà Cung Bảo?"
"Mày mẹ nó còn dám nhắc!" Gương mặt Thái Hàn Xuyên vốn dĩ hơi gầy, trừng mắt một chút liền có vẻ mi hung mục sát, "Là đàn ông thì thành thành thật thật dùng nắm tay nói chuyện, đừng mẹ nó dùng dăm ba mấy chiêu hạ lưu này, mất mặt xấu hổ."
"Người mất mặt xấu hổ chính là anh, không ngờ vì loại chuyện nhàm chán này mà đánh nhau." Vu Nhiên không khỏi cười một chút, "Anh muốn nổi bật trong khối mười chúng tôi sao? Thật khôi hài... Uy tín dựa vào bạo lực mà đạt được thì một ngày nào đó sẽ bị bạo lực khác cướp đi, anh không nhận được tôn trọng của người khác thì chính là không nhận được, đừng uổng phí sức lực."
Thái Hàn Xuyên tạm thời chịu đựng không bùng nổ, nghiêng đầu rất có hứng thú hỏi: "Mày mẹ nó là tới dạy dỗ tao?"
"Tôi tới để làm anh xin lỗi." Vu Nhiên bình thản ung dung, "Anh làm dơ quần áo mới của bạn tôi."
Lời này vừa ra, mấy kẻ xung quanh đều cười nhạo ra tiếng, xì xào mà mắng cậu "Ngu ngốc", "Đầu óc có bệnh". Thái Hàn Xuyên cười thoải mái nhất, xương gò má cao đến hốc mắt, còn hợp với chút lệch lạc phía dưới tạo ra một cảm xúc mới lạ.
Chờ gã cười đủ rồi mới nói với Vu Nhiên: "Được, mày cũng có khí phách. Tao đây liền cho mày sân khấu – mày chọn một trong số chúng tao đấu một mình đi."
Vu Nhiên mắt nhìn thẳng, trả lời: "Tôi không đánh nhau, nhàm chán."
"Vậy mày muốn thế nào?"
"Anh thừa nhận sai lầm, tôi liền tha thứ cho anh." Vu Nhiên nói.
Ý cười trên mặt Thái Hàn Xuyên rút đi, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Vu Nhiên, nắm chặt nắm tay hướng mặt cậu: "Ông đây đúng là coi trọng mày nên mới khiến mày hếch mũi lên mặt như thế..."
Lời gã còn chưa nói xong, cánh tay phải đã ra sức, mau lẹ lại thẳng tắp mà đấm tới đầu Vu Nhiên.
- Ngưng lại thành một tiếng động nặng nề.
...
Khi Phương Chiêu chạy từ văn phòng ra, tìm được vị trí của Thái Hàn Xuyên, cậu thấy Vu Nhiên cả người dựa vào tường, dựa lực cánh tay mà chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, mơ hồ có thể thấy khóe miệng có máu chảy ra, theo cằm uốn lượn mà xuống.
"Mẹ mày!" Thái Hàn Xuyên tiến lên một bước túm chặt cổ áo Vu Nhiên, tựa hồ muốn nhấc cậu lên, ép cậu nhìn gã, "Mày giả chết cái gì, khí thế trước đó nói với tao đâu? Mẹ nó, đánh trả cho tao!"
Vị rỉ sắt bên môi thật tanh, Vu Nhiên há mồm, chậm rãi thở dốc, mím mím môi, lau đi vết máu nơi khóe miệng. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt hung ác của Thái Hàn Xuyên cũng vừa lúc phát hiện Phương Chiêu đang đứng ngoài hàng hiên.
Vu Nhiên dời tầm mắt, tiếp tục nhìn thẳng mặt Thái Hàn Xuyên, yết hầu lên xuống vài cái: "Tôi cùng anh... không giống nhau."
Nói xong, Vu Nhiên giơ tay bóp chặt cổ tay Thái Hàn Xuyên, cuối cùng cũng dùng tới sức lực, gian nan mà bẻ nắm tay đối phương khỏi cổ áo đồng phục của mình. Mặc dù giờ phút này còn bị bắt ngửa đầu, trong mắt cậu vẫn có khinh miệt sâu không thấy đáy như cũ, không hề giấu đi mà lọt vào tầm nhìn của Thái Hàn Xuyên.
"Đánh trả?" Vu Nhiên bất đắc dĩ mà cười lạnh, ánh mắt lại càng sáng ngời, ""Vì mặt mũi mà đánh nhau là việc mất mặt nhất... Dù tôi có bị anh đánh nằm bò tới một vạn lần cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân trở nên ngu xuẩn giống anh."
Ấn đường Thái Hàn Xuyên có mấy tầng nếp gấp, giận không thể át mà bóp chặt sau cổ Vu Nhiên, ý đồ ấn đầu cậu vào vách tường. Nhưng không biết Vu Nhiên lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, chính là cứng cổ mà chống cự Thái Hàn Xuyên cậy mạnh, kiên định đứng tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, Thái Hàn Xuyên từng đánh rất nhiều kẻ ra vẻ trước mặt mình, nhưng gã chưa từng gặp kẻ nào nhất định phải làm màu ra mặt như Vu Nhiên. Dù có đánh chảy máu cũng chỉ chịu đựng mà không động tay một chút.
Dùng vũ lực giữa nam sinh là việc Thái Hàn Xuyên nghiện nhất, không chỉ có thể phóng thích khuynh hướng bạo lực trời sinh của mình mà càng có thể thông qua việc đánh bại nhuệ khí của đối phương mà thỏa mãn ham muốn chinh phục trong lòng. Bầm tím, máu tươi, vết sẹo,... Gã đã từng vừa tham lam lại vừa sảng khoái mà đánh một đám thiếu niên khí phách hăng hái thành thủ hạ của mình.
Nhưng tiền đề để có thể khiến gã nhiệt huyết sôi trào là quyết đấu công bằng, là khiến da thịt bản thân chịu đau đớn rồi mới từ khổ sở mà thuận thế chuyển hóa vì kích động ý chí cùng năng lượng chiến đấu của gã, từ đó trở nên càng thêm hung ác dũng mãnh, bách chiến bách thắng.
Mà đánh một người không đánh trả, đối với Thái Hàn Xuyên mà nói là một loại nhục nhã.
Cố tình còn con mẹ nó gặp thằng nhãi Vu Nhiên đến chết cũng ngoan cố, tình nguyện bị đánh không đánh trả thì thôi, thế mà còn muốn đứng ở trên cao coi rẻ gã, cố làm ra vẻ mà nói cái gì "Tôi cùng anh không giống nhau" phân chia lập trường. Thái Hàn Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể dần dần giảm bớt lực nơi nắm tay.
"Thằng khốn kiếp..." Thái Hàn Xuyên cuối cùng cũng buông tay, "Mày mẹ nó là tới tìm chết?"
Khóe miệng Vu Nhiên hơi kéo một chút liền cảm giác được đau đớn do bị xé rách, nhưng vẫn là kiên trì cười một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bả vai Thái Hàn Xuyên, nhìn chăm chú vào Phương Chiêu.
Có lẽ thật sự là đi tìm chết... Nhưng nếu bản thân đã nói không đánh nhau vì những việc vô nghĩa, Vu Nhiên liền không nghĩ bại bởi lời hứa này.
"Tôi đã nói cho anh, tôi là tới làm anh xin lỗi." Vu Nhiên thẳng lưng, nắm tay bên phải cuối cùng mới tập trung sức lực, sau đó cúi đầu gào lên, "Anh mẹ nó làm dơ quần áo mới của bạn tôi – "
Trong nháy mắt này, Vu Nhiên liền dứt khoát mà tung một đấm tàn nhẫn vào mặt Thái Hàn Xuyên, trực tiếp làm Thái Hàn Xuyên bị bất ngờ mà trước mắt tối sầm, lùi ra sau hơn nửa bước, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Phương Chiêu chết lặng mà nhìn phía trước, cậu thấy nắm đấm tay phải của Vu Nhiên chịu phản lực mà run rẩy không ngừng, có thể thấy được một đấm kia trút xuống bao nhiêu sức.
Thái Hàn Xuyên đầu váng mắt hoa, cảm giác trong đầu có gì đó vang lên ong ong. Những kẻ khác vây quanh chuẩn bị lên giúp gã giải quyết Vu Nhiên, nhưng gã nâng tay, ngừng bọn họ lại.
Gã cau mày, vì đau đớn trên mặt mà hít ngược lại một hơi khí lạnh. Vu Nhiên trước mặt dùng sức sờ soạng vết máu bên môi, còn có một tầng màu đỏ nhạt đọng lại trên mặt, thoạt nhìn có vài phần buồn cười.
"Vu Nhiên, tao hỏi mày một câu." Thái Hàn Xuyên phát hiện trong miệng mình cũng có chút mùi máu tươi, "Mày mẹ nó thích ra vẻ đến mức này sao?"
Vu Nhiên kéo lại khóa kéo đồng phục hết cỡ, dựng cổ áo lên, che khuất nửa gương mặt của mình. Tóc của cậu có phần hỗn loạn, hai nhúm tóc tạo thành hình trái tim rỗng đã nghiêng đến không còn hình dạng.
"Nắm tay nam nhân chỉ vì tín niệm mà chiến, hạng người con kiến như anh sẽ không hiểu." Vu Nhiên thanh giọng, túm chặt quần rời đi, chỉ chừa lại cho Thái Hàn Xuyên một bóng dáng tiêu sái.
"Chúng mày đã gặp qua ai giống Vu Nhiên..." Thái Hàn Xuyên ném một ánh mắt mờ mịt cùng khó hiểu với những kẻ xung quanh, "Ngu ngốc tới kinh thiên động địa như vậy chưa?"
Bọn họ đồng loạt lắc đầu, nhất thời không biết nên đánh giá trận đấu vừa rồi như thế nào.
Tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên, trung học Thành Tuấn lại khôi phục bình yên.
"Mày thật đúng là làm tao sợ muốn chết, vẫn luôn không ra tay làm tao còn tưởng rằng mày bị anh ta đánh gãy tay rồi... Không có việc gì chứ? Đi, đến phòng y tế nhìn xem."
Phương Chiêu theo sát bên người Vu Nhiên, không ngừng quan tâm dò hỏi cậu có bị thương ở đâu không.
"Không có việc gì, mới vài cái như vậy thôi, còn không bằng muỗi đốt đâu." Vu Nhiên vung tay lên, không chút để ý, "Trở về đi học đi, tiết ba là tiết của ai?"
"Hôm nay là cuối tuần, sinh hoạt lớp."
"Trời ạ, xong rồi, chắc cô chủ nhiệm đã biết." Vu Nhiên lúc này mới cảm thấy đại sự không ổn, "Cô sẽ không phạt tao viết kiểm điểm nữa chứ?"
"Tao cảm thấy... Chắc là không." Phương Chiêu nói, "Vừa rồi tao tới phòng hội đồng nói việc của Thái Hàn Xuyên với chủ nhiệm, cô Bạch nếu biết thì chắc chắn sẽ hiểu cho mày."
Vu Nhiên gật đầu, hai người vội vàng trở về phòng học. Chủ nhiệm lớp không ở đó, toàn lớp đang tự học.
Bài tập Sở Miên đều đã làm xong, hiện tại đang vùi đầu chép vở địa lý. Hắn còn tưởng rằng hai người ngồi trước biến mất nửa ngày là đi mua đồ ăn vặt, lơ đãng mà nhìn thoáng qua Vu Nhiên đang đi tới, lại phát hiện khóe miệng đối phương có vết thương nhợt nhạt, cằm cũng có vết máu không rõ ràng.
Nhưng Vu Nhiên thoạt nhìn trước sau như một nhẹ nhàng thoải mái, không giống với dáng vẻ một người vừa có xung đột với kẻ khác. Sở Miên cầm vở ghi phân tâm, bỗng nhiên phản ứng lại bản thân vừa lãng phí nửa phút quý giá.
Trong lúc tiếp tục ôn tập, Sở Miên nghe thấy hai người ngồi trước thảo luận việc vừa rồi. Rất nhanh Sở Miên đã lấy được một ít tin tức mấu chốt từ trong lời nói của bọn họ mà chắp vá thành logic hoàn chỉnh, hiểu được đại khái việc đã xảy ra.
Xét đến cùng, thì ra là tên ngốc ngồi phía trước bị người khác đánh còn không đánh trả.
"Đã sớm nói cho mày rồi, tao không đánh nhau vô nghĩa." Vu Nhiên lại xắn tay áo lên, lưng dựa ghế nói chuyện với Phương Chiêu, "So với cả người đầy vết thương thì việc vì tức giận mà đánh trả mới là thất bại lớn nhất."
Sở Miên ngồi ở sau nhẹ nhàng bâng quơ mà nhỏ giọng tiếp một câu: "Là cậu đánh không lại đi."
Vu Nhiên bỗng nhiên quay đầu, phản bác: "Này, này có gì mà đánh không lại, kẻ địch lớn nhất của tớ chỉ có bản thân! Tớ không thể vi phạm tín niệm của chính mình!"
Cái gì mà tín niệm hay không tín niệm... Sở Miên khịt mũi coi thường.
Điểm khiến hắn chịu không nổi nhất ở Vu Nhiên chính là điểm này – cả ngày nói chuyện cử chỉ thần kinh đều không đàng hoàng, trong miệng tràn ngập lời nói kì quái về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn thích tự xưng "Nam chính", rốt cuộc loại tác phẩm hạng mấy mới có thể tuyển được Muggle như Vu Nhiên làm nam chính? Quả thực quá tự cho bản thân là đúng.
"Không đánh chính là không đánh, cậu cho rằng không đánh trả là một loại chiến thắng khác, nhưng trên thực tế chỉ là cảm giác thắng lợi của tinh thần mà thôi." Sở Miên nhịn không được mà nói, xong lại cảm thấy trình độ tri thức của Vu Nhiên có khả năng đến AQ là gì cũng không biết.
Vu Nhiên nhìn Sở Miên, trầm tư nói: "Ầy, đây là điểm bất đồng của hai ta mà."
Khi cậu nói chuyện tựa hồ lại động đến khóe miệng, máu chảy ra một ít, cậu nhanh chóng rút tờ khăn giấy ấn xuống.
Sở Miên im lặng không lên tiếng mà cúi đầu ôn tập, nhưng một thoáng trôi qua, hắn còn dừng lại ở trang đó, không có biện pháp tập trung lực chú ý.
Có lẽ bởi vì gần đây tần suất tiếp xúc với Vu Nhiên nhiều, ác cảm ban đầu của Sở Miên đối với cậu ta liền chậm rãi giảm bớt, biết cậu ta bị người đánh nhiều như vậy, nhất thời có lòng để ý, nhịn không được mà có một chút bực bội.
Nhưng đối tượng tức giận không phải người đánh Vu Nhiên, mà là bản thân cậu ta – vì chép bài tập mà có thể mặt dày mày dạn năn nỉ người khác, thân thể bị thương lại ngu ngốc mà chịu người đánh chửi, cái gì mà "tín niệm" chứ, rõ ràng là giá trị quan xảy ra vấn đề.
Sở Miên càng nghĩ càng hận rèn sắt không thành thép, cũng may năng lực điều tiết khống chế cảm xúc của hắn mạnh, không có vì tức giận mà trực tiếp ngủ mất.
Hắn hít sâu, xoay người lấy từ cặp sách ra mấy cái băng dán cá nhân, dùng sức ném về phía trước một chút. Bởi vì thường xuyên chịu ảnh hưởng mà ngủ mất nên dễ dàng va chạm gây ra vết thương, bên người hắn không thể thiếu rất nhiều dược phẩm.
Đột nhiên có cái gì bay đến trên bàn, Vu Nhiên hoảng sợ. Tập trung nhìn lại thì là băng dán cá nhân, ánh mắt cậu lập tức nhu hòa đi, cảm kích mà quay đầu nhìn về phía Sở Miên.
"Đừng nhìn tôi." Không chờ Vu Nhiên nói lời cảm ơn, Sở Miên đã không kiên nhẫn mà lên tiếng, "Sẽ bị lây bệnh ngu của cậu."
Vu Nhiên mặc kệ ngữ khí Sở Miên như thế nào, cậu chỉ vì Sở Miên quan tâm bản thân mà nhếch miệng cười rộ lên: "Làm gì? Cậu nói sẽ bị lây bệnh ngu của tớ, vậy cậu còn trừng tớ, mang thai thì sao... Ấy, cậu hiện tại trừng tớ! Xong rồi! Tớ có con của Sở - "
Sở Miên lập tức che lại miệng Vu Nhiên, cấm cậu ở trong lớp lớn tiếng nói hươu nói vượn.
Trước mắt nhiều người như vậy, cậu khẳng định đánh không lại, cho nên ít nhất phải chiến thắng ở phương diện tinh thần.
"Lý do anh đánh tôi là gì?" Vu Nhiên hỏi Thái Hàn Xuyên, "Là bởi vì tuần trước tôi ấn đầu anh vào gà Cung Bảo?"
"Mày mẹ nó còn dám nhắc!" Gương mặt Thái Hàn Xuyên vốn dĩ hơi gầy, trừng mắt một chút liền có vẻ mi hung mục sát, "Là đàn ông thì thành thành thật thật dùng nắm tay nói chuyện, đừng mẹ nó dùng dăm ba mấy chiêu hạ lưu này, mất mặt xấu hổ."
"Người mất mặt xấu hổ chính là anh, không ngờ vì loại chuyện nhàm chán này mà đánh nhau." Vu Nhiên không khỏi cười một chút, "Anh muốn nổi bật trong khối mười chúng tôi sao? Thật khôi hài... Uy tín dựa vào bạo lực mà đạt được thì một ngày nào đó sẽ bị bạo lực khác cướp đi, anh không nhận được tôn trọng của người khác thì chính là không nhận được, đừng uổng phí sức lực."
Thái Hàn Xuyên tạm thời chịu đựng không bùng nổ, nghiêng đầu rất có hứng thú hỏi: "Mày mẹ nó là tới dạy dỗ tao?"
"Tôi tới để làm anh xin lỗi." Vu Nhiên bình thản ung dung, "Anh làm dơ quần áo mới của bạn tôi."
Lời này vừa ra, mấy kẻ xung quanh đều cười nhạo ra tiếng, xì xào mà mắng cậu "Ngu ngốc", "Đầu óc có bệnh". Thái Hàn Xuyên cười thoải mái nhất, xương gò má cao đến hốc mắt, còn hợp với chút lệch lạc phía dưới tạo ra một cảm xúc mới lạ.
Chờ gã cười đủ rồi mới nói với Vu Nhiên: "Được, mày cũng có khí phách. Tao đây liền cho mày sân khấu – mày chọn một trong số chúng tao đấu một mình đi."
Vu Nhiên mắt nhìn thẳng, trả lời: "Tôi không đánh nhau, nhàm chán."
"Vậy mày muốn thế nào?"
"Anh thừa nhận sai lầm, tôi liền tha thứ cho anh." Vu Nhiên nói.
Ý cười trên mặt Thái Hàn Xuyên rút đi, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Vu Nhiên, nắm chặt nắm tay hướng mặt cậu: "Ông đây đúng là coi trọng mày nên mới khiến mày hếch mũi lên mặt như thế..."
Lời gã còn chưa nói xong, cánh tay phải đã ra sức, mau lẹ lại thẳng tắp mà đấm tới đầu Vu Nhiên.
- Ngưng lại thành một tiếng động nặng nề.
...
Khi Phương Chiêu chạy từ văn phòng ra, tìm được vị trí của Thái Hàn Xuyên, cậu thấy Vu Nhiên cả người dựa vào tường, dựa lực cánh tay mà chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, mơ hồ có thể thấy khóe miệng có máu chảy ra, theo cằm uốn lượn mà xuống.
"Mẹ mày!" Thái Hàn Xuyên tiến lên một bước túm chặt cổ áo Vu Nhiên, tựa hồ muốn nhấc cậu lên, ép cậu nhìn gã, "Mày giả chết cái gì, khí thế trước đó nói với tao đâu? Mẹ nó, đánh trả cho tao!"
Vị rỉ sắt bên môi thật tanh, Vu Nhiên há mồm, chậm rãi thở dốc, mím mím môi, lau đi vết máu nơi khóe miệng. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt hung ác của Thái Hàn Xuyên cũng vừa lúc phát hiện Phương Chiêu đang đứng ngoài hàng hiên.
Vu Nhiên dời tầm mắt, tiếp tục nhìn thẳng mặt Thái Hàn Xuyên, yết hầu lên xuống vài cái: "Tôi cùng anh... không giống nhau."
Nói xong, Vu Nhiên giơ tay bóp chặt cổ tay Thái Hàn Xuyên, cuối cùng cũng dùng tới sức lực, gian nan mà bẻ nắm tay đối phương khỏi cổ áo đồng phục của mình. Mặc dù giờ phút này còn bị bắt ngửa đầu, trong mắt cậu vẫn có khinh miệt sâu không thấy đáy như cũ, không hề giấu đi mà lọt vào tầm nhìn của Thái Hàn Xuyên.
"Đánh trả?" Vu Nhiên bất đắc dĩ mà cười lạnh, ánh mắt lại càng sáng ngời, ""Vì mặt mũi mà đánh nhau là việc mất mặt nhất... Dù tôi có bị anh đánh nằm bò tới một vạn lần cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân trở nên ngu xuẩn giống anh."
Ấn đường Thái Hàn Xuyên có mấy tầng nếp gấp, giận không thể át mà bóp chặt sau cổ Vu Nhiên, ý đồ ấn đầu cậu vào vách tường. Nhưng không biết Vu Nhiên lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, chính là cứng cổ mà chống cự Thái Hàn Xuyên cậy mạnh, kiên định đứng tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, Thái Hàn Xuyên từng đánh rất nhiều kẻ ra vẻ trước mặt mình, nhưng gã chưa từng gặp kẻ nào nhất định phải làm màu ra mặt như Vu Nhiên. Dù có đánh chảy máu cũng chỉ chịu đựng mà không động tay một chút.
Dùng vũ lực giữa nam sinh là việc Thái Hàn Xuyên nghiện nhất, không chỉ có thể phóng thích khuynh hướng bạo lực trời sinh của mình mà càng có thể thông qua việc đánh bại nhuệ khí của đối phương mà thỏa mãn ham muốn chinh phục trong lòng. Bầm tím, máu tươi, vết sẹo,... Gã đã từng vừa tham lam lại vừa sảng khoái mà đánh một đám thiếu niên khí phách hăng hái thành thủ hạ của mình.
Nhưng tiền đề để có thể khiến gã nhiệt huyết sôi trào là quyết đấu công bằng, là khiến da thịt bản thân chịu đau đớn rồi mới từ khổ sở mà thuận thế chuyển hóa vì kích động ý chí cùng năng lượng chiến đấu của gã, từ đó trở nên càng thêm hung ác dũng mãnh, bách chiến bách thắng.
Mà đánh một người không đánh trả, đối với Thái Hàn Xuyên mà nói là một loại nhục nhã.
Cố tình còn con mẹ nó gặp thằng nhãi Vu Nhiên đến chết cũng ngoan cố, tình nguyện bị đánh không đánh trả thì thôi, thế mà còn muốn đứng ở trên cao coi rẻ gã, cố làm ra vẻ mà nói cái gì "Tôi cùng anh không giống nhau" phân chia lập trường. Thái Hàn Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể dần dần giảm bớt lực nơi nắm tay.
"Thằng khốn kiếp..." Thái Hàn Xuyên cuối cùng cũng buông tay, "Mày mẹ nó là tới tìm chết?"
Khóe miệng Vu Nhiên hơi kéo một chút liền cảm giác được đau đớn do bị xé rách, nhưng vẫn là kiên trì cười một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bả vai Thái Hàn Xuyên, nhìn chăm chú vào Phương Chiêu.
Có lẽ thật sự là đi tìm chết... Nhưng nếu bản thân đã nói không đánh nhau vì những việc vô nghĩa, Vu Nhiên liền không nghĩ bại bởi lời hứa này.
"Tôi đã nói cho anh, tôi là tới làm anh xin lỗi." Vu Nhiên thẳng lưng, nắm tay bên phải cuối cùng mới tập trung sức lực, sau đó cúi đầu gào lên, "Anh mẹ nó làm dơ quần áo mới của bạn tôi – "
Trong nháy mắt này, Vu Nhiên liền dứt khoát mà tung một đấm tàn nhẫn vào mặt Thái Hàn Xuyên, trực tiếp làm Thái Hàn Xuyên bị bất ngờ mà trước mắt tối sầm, lùi ra sau hơn nửa bước, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Phương Chiêu chết lặng mà nhìn phía trước, cậu thấy nắm đấm tay phải của Vu Nhiên chịu phản lực mà run rẩy không ngừng, có thể thấy được một đấm kia trút xuống bao nhiêu sức.
Thái Hàn Xuyên đầu váng mắt hoa, cảm giác trong đầu có gì đó vang lên ong ong. Những kẻ khác vây quanh chuẩn bị lên giúp gã giải quyết Vu Nhiên, nhưng gã nâng tay, ngừng bọn họ lại.
Gã cau mày, vì đau đớn trên mặt mà hít ngược lại một hơi khí lạnh. Vu Nhiên trước mặt dùng sức sờ soạng vết máu bên môi, còn có một tầng màu đỏ nhạt đọng lại trên mặt, thoạt nhìn có vài phần buồn cười.
"Vu Nhiên, tao hỏi mày một câu." Thái Hàn Xuyên phát hiện trong miệng mình cũng có chút mùi máu tươi, "Mày mẹ nó thích ra vẻ đến mức này sao?"
Vu Nhiên kéo lại khóa kéo đồng phục hết cỡ, dựng cổ áo lên, che khuất nửa gương mặt của mình. Tóc của cậu có phần hỗn loạn, hai nhúm tóc tạo thành hình trái tim rỗng đã nghiêng đến không còn hình dạng.
"Nắm tay nam nhân chỉ vì tín niệm mà chiến, hạng người con kiến như anh sẽ không hiểu." Vu Nhiên thanh giọng, túm chặt quần rời đi, chỉ chừa lại cho Thái Hàn Xuyên một bóng dáng tiêu sái.
"Chúng mày đã gặp qua ai giống Vu Nhiên..." Thái Hàn Xuyên ném một ánh mắt mờ mịt cùng khó hiểu với những kẻ xung quanh, "Ngu ngốc tới kinh thiên động địa như vậy chưa?"
Bọn họ đồng loạt lắc đầu, nhất thời không biết nên đánh giá trận đấu vừa rồi như thế nào.
Tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên, trung học Thành Tuấn lại khôi phục bình yên.
"Mày thật đúng là làm tao sợ muốn chết, vẫn luôn không ra tay làm tao còn tưởng rằng mày bị anh ta đánh gãy tay rồi... Không có việc gì chứ? Đi, đến phòng y tế nhìn xem."
Phương Chiêu theo sát bên người Vu Nhiên, không ngừng quan tâm dò hỏi cậu có bị thương ở đâu không.
"Không có việc gì, mới vài cái như vậy thôi, còn không bằng muỗi đốt đâu." Vu Nhiên vung tay lên, không chút để ý, "Trở về đi học đi, tiết ba là tiết của ai?"
"Hôm nay là cuối tuần, sinh hoạt lớp."
"Trời ạ, xong rồi, chắc cô chủ nhiệm đã biết." Vu Nhiên lúc này mới cảm thấy đại sự không ổn, "Cô sẽ không phạt tao viết kiểm điểm nữa chứ?"
"Tao cảm thấy... Chắc là không." Phương Chiêu nói, "Vừa rồi tao tới phòng hội đồng nói việc của Thái Hàn Xuyên với chủ nhiệm, cô Bạch nếu biết thì chắc chắn sẽ hiểu cho mày."
Vu Nhiên gật đầu, hai người vội vàng trở về phòng học. Chủ nhiệm lớp không ở đó, toàn lớp đang tự học.
Bài tập Sở Miên đều đã làm xong, hiện tại đang vùi đầu chép vở địa lý. Hắn còn tưởng rằng hai người ngồi trước biến mất nửa ngày là đi mua đồ ăn vặt, lơ đãng mà nhìn thoáng qua Vu Nhiên đang đi tới, lại phát hiện khóe miệng đối phương có vết thương nhợt nhạt, cằm cũng có vết máu không rõ ràng.
Nhưng Vu Nhiên thoạt nhìn trước sau như một nhẹ nhàng thoải mái, không giống với dáng vẻ một người vừa có xung đột với kẻ khác. Sở Miên cầm vở ghi phân tâm, bỗng nhiên phản ứng lại bản thân vừa lãng phí nửa phút quý giá.
Trong lúc tiếp tục ôn tập, Sở Miên nghe thấy hai người ngồi trước thảo luận việc vừa rồi. Rất nhanh Sở Miên đã lấy được một ít tin tức mấu chốt từ trong lời nói của bọn họ mà chắp vá thành logic hoàn chỉnh, hiểu được đại khái việc đã xảy ra.
Xét đến cùng, thì ra là tên ngốc ngồi phía trước bị người khác đánh còn không đánh trả.
"Đã sớm nói cho mày rồi, tao không đánh nhau vô nghĩa." Vu Nhiên lại xắn tay áo lên, lưng dựa ghế nói chuyện với Phương Chiêu, "So với cả người đầy vết thương thì việc vì tức giận mà đánh trả mới là thất bại lớn nhất."
Sở Miên ngồi ở sau nhẹ nhàng bâng quơ mà nhỏ giọng tiếp một câu: "Là cậu đánh không lại đi."
Vu Nhiên bỗng nhiên quay đầu, phản bác: "Này, này có gì mà đánh không lại, kẻ địch lớn nhất của tớ chỉ có bản thân! Tớ không thể vi phạm tín niệm của chính mình!"
Cái gì mà tín niệm hay không tín niệm... Sở Miên khịt mũi coi thường.
Điểm khiến hắn chịu không nổi nhất ở Vu Nhiên chính là điểm này – cả ngày nói chuyện cử chỉ thần kinh đều không đàng hoàng, trong miệng tràn ngập lời nói kì quái về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn thích tự xưng "Nam chính", rốt cuộc loại tác phẩm hạng mấy mới có thể tuyển được Muggle như Vu Nhiên làm nam chính? Quả thực quá tự cho bản thân là đúng.
"Không đánh chính là không đánh, cậu cho rằng không đánh trả là một loại chiến thắng khác, nhưng trên thực tế chỉ là cảm giác thắng lợi của tinh thần mà thôi." Sở Miên nhịn không được mà nói, xong lại cảm thấy trình độ tri thức của Vu Nhiên có khả năng đến AQ là gì cũng không biết.
Vu Nhiên nhìn Sở Miên, trầm tư nói: "Ầy, đây là điểm bất đồng của hai ta mà."
Khi cậu nói chuyện tựa hồ lại động đến khóe miệng, máu chảy ra một ít, cậu nhanh chóng rút tờ khăn giấy ấn xuống.
Sở Miên im lặng không lên tiếng mà cúi đầu ôn tập, nhưng một thoáng trôi qua, hắn còn dừng lại ở trang đó, không có biện pháp tập trung lực chú ý.
Có lẽ bởi vì gần đây tần suất tiếp xúc với Vu Nhiên nhiều, ác cảm ban đầu của Sở Miên đối với cậu ta liền chậm rãi giảm bớt, biết cậu ta bị người đánh nhiều như vậy, nhất thời có lòng để ý, nhịn không được mà có một chút bực bội.
Nhưng đối tượng tức giận không phải người đánh Vu Nhiên, mà là bản thân cậu ta – vì chép bài tập mà có thể mặt dày mày dạn năn nỉ người khác, thân thể bị thương lại ngu ngốc mà chịu người đánh chửi, cái gì mà "tín niệm" chứ, rõ ràng là giá trị quan xảy ra vấn đề.
Sở Miên càng nghĩ càng hận rèn sắt không thành thép, cũng may năng lực điều tiết khống chế cảm xúc của hắn mạnh, không có vì tức giận mà trực tiếp ngủ mất.
Hắn hít sâu, xoay người lấy từ cặp sách ra mấy cái băng dán cá nhân, dùng sức ném về phía trước một chút. Bởi vì thường xuyên chịu ảnh hưởng mà ngủ mất nên dễ dàng va chạm gây ra vết thương, bên người hắn không thể thiếu rất nhiều dược phẩm.
Đột nhiên có cái gì bay đến trên bàn, Vu Nhiên hoảng sợ. Tập trung nhìn lại thì là băng dán cá nhân, ánh mắt cậu lập tức nhu hòa đi, cảm kích mà quay đầu nhìn về phía Sở Miên.
"Đừng nhìn tôi." Không chờ Vu Nhiên nói lời cảm ơn, Sở Miên đã không kiên nhẫn mà lên tiếng, "Sẽ bị lây bệnh ngu của cậu."
Vu Nhiên mặc kệ ngữ khí Sở Miên như thế nào, cậu chỉ vì Sở Miên quan tâm bản thân mà nhếch miệng cười rộ lên: "Làm gì? Cậu nói sẽ bị lây bệnh ngu của tớ, vậy cậu còn trừng tớ, mang thai thì sao... Ấy, cậu hiện tại trừng tớ! Xong rồi! Tớ có con của Sở - "
Sở Miên lập tức che lại miệng Vu Nhiên, cấm cậu ở trong lớp lớn tiếng nói hươu nói vượn.