Bài thi cuối tháng các môn lần lượt được phát, bởi vì trước đó có kỳ nghỉ quốc khánh cùng tập quân sự chiếm dụng thời gian nửa tháng nên kỳ thi này không có họp phụ huynh mà chỉ cần đem phiếu điểm về nhà cho cha mẹ ký tên.
Vu Nhiên đứng thứ năm toàn khối từ dưới đếm lên, không có gì bất ngờ mà bị Lý Quế Dung mắng cho một trận.
"Mẹ hôm nay làm sao vậy, cãi nhau với bạn trai?" Vu Nhiên đảm nhiệm vai trò là nơi trút giận của mẹ xong, về phòng cùng Vu Tẫn làm bài tập.
"Em vừa mới bị mời phụ huynh..." Vu Tẫn sợ hãi trả lời.
"Vì sao? Mày thi cuối tháng cũng không tốt?"
"Không phải." Vu Tẫn lắc đầu, "Em có người yêu, bị giáo viên phát hiện."
Bút trong tay Vu Nhiên bỗng nhiên dừng lại, cậu kinh ngạc mà quay đầu đánh giá em trai: "Còn mẹ nó có nữ sinh nhìn trúng mày?"
Vu Tẫn mở to hai mắt, cực lực vì bản thân mà cãi lại: "Em kế thừa ưu điểm lớn nhất trong ngũ quan của cha mẹ, cả khối tìm không ra ai đẹp trai hơn em! Các nữ sinh thấy em đều muốn điên, mỗi ngày đều có người theo đuổi em!"
"Theo đuổi mày để đánh đúng không?" Vu Nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng được, giơ tay véo gương mặt mềm mại của Vu Tẫn vặn vẹo, "Thiếu nợ thì trả tiền người ta, bỏ đi mà làm người."
"Đừng chạm vào mặt em!" Vu Tẫn đánh bay tay cậu, "Cẩu độc thân!"
Vu Nhiên cười cười buông tay, cậu không hề có hứng thú với mấy cái chuyện đào hoa của em trai, một thằng nhãi vừa mới lên lớp bảy mà thôi, làm sao biết cái gì là "có người yêu"? Không thú vị. Nhưng với việc Vu Tẫn thổi phồng gương mặt đẹp trai của mình Vu Nhiên lại không phản bác, công kích bề ngoài của em trai ruột chẳng khác nào mắng chính mình. Ngũ quan hai người bọn họ giống nhau đến bảy tám phần, chỉ là mặt mày anh trai sáng sủa sắc sảo hơn, có vẻ tính cách hướng ngoại.
Vu Nhiên làm bài tập được một chút liền mất kiên nhẫn, ném bút xuống, bò lên giường vẽ tranh.
Vu Tẫn yên tĩnh mà ở bên cạnh nhìn một lúc, nhịn không được hỏi: "Anh, mỗi ngày anh tập phác họa thật sự có tác dụng sao? Vẫn là nói với mẹ đăng ký một lớp học đi."
Vu Nhiên điềm nhiên như không: "Nói với mẹ cái gì, nói không chừng ngày nào đó mẹ ly hôn, lúc ấy áp lực của mẹ càng lớn hơn nữa."
"Vậy anh tự học khẳng định không giống người khác học chính quy, sư phụ của anh không phải đã lâu rồi không liên lạc với anh, hay là đã quên anh rồi?"
Vu Nhiên trừng nó một cái: "Đừng vô nghĩa, ảnh bận ở chỗ khác, chờ ảnh về Dung Cảng tao lại đi tìm ảnh."
Sư phụ dạy cậu vẽ tranh là một kiến trúc sư nội thất, vẫn luôn xuất quỷ nhập thần mà đi khắp nước, Vu Nhiên cơ bản cách mấy tháng mới có thể nhìn thấy anh một lần, bình thường cũng không dễ liên hệ.
Trên giấy vẽ, hình cầu dưới ngòi bút chì phác họa dần dần hiện ra bóng mờ. Ở phương diện hội họa, Vu Nhiên nắm giữ rất ít kĩ xảo, chỉ bằng bản năng cùng kinh nghiệm tích lũy mới chậm chạp tiến bộ tới trình độ không khác học sinh mỹ thuật bình thường lắm. "Tiếp tục vẽ, chắc chắn sẽ càng ngày càng lợi hại", sư phụ luôn cổ vũ cậu như vậy, Vu Nhiên cũng không chút nghi ngờ điều này.
Ngày hôm sau, trời mưa to.
Vu Nhiên vì để giày thể thao mới mua không bị dơ, trước khi ra khỏi cửa đã bọc bao nilon, đi đường cũng phải ổn định trọng tâm tránh trượt chân. Xe bus chật chỗ kín người, cậu thường xuyên đứng chờ không đi lên, chờ đợi chiếc tiếp theo.
Khi tới trường học thì đã bỏ lỡ tiết tự học Tiếng Anh sớm, Bạch Ngọc Châu dẫn cậu tới văn phòng hỏi nguyên nhân đi trễ.
"Khi em đi qua đường cái thấy có một ông lão bị té ngã, em đi qua đỡ - "
"Lý do này lần trước nghỉ em đã dùng rồi."
Vu Nhiên trầm tư: "Dạ... Sáng sớm hôm nay em bị đau đầu không thoải mái, đi không nổi, nhưng em vẫn kiên trì tới học."
Bạch Ngọc Châu bị bộ dáng nghiêm trang nói dối của cậu chọc cười, nhưng vẫn trưng vẻ mặt nghiêm khắc, cảnh cáo cậu lần sau không được đến trễ nữa. Vu Nhiên vẻ mặt quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, đảm bảo với cô vài lần không có lần sau.
"Em đem bảng đăng ký này về đưa cho ủy viên tuyên truyền."
Vu Nhiên nhận lấy, hỏi cô: "Ai là ủy viên tuyên truyền ạ?"
"Đã khai giảng bao lâu, đến người trong lớp em cũng chưa biết hết?" Bạch Ngọc Châu khó tin, "Nữ sinh tên Dạ Hi, tóc ngắn."
"Vâng." Vu Nhiên cầm tờ giấy rời khỏi văn phòng, lúc đi ngoài hiên cúi đầu nhìn, phát hiện đây là một tờ giấy đăng ký tiết mục biểu diễn trong buổi văn nghệ. Trên đó có vài mục đăng ký, cái gì mà thanh nhạc, vũ đạo, ngâm thơ diễn cảm, Vu Nhiên không có hứng thú với mấy cái này, cậu về lớp hỏi vị trí ủy viên tuyên truyền, đi qua đưa cho cô.
Dạ Hi đang đắm chìm trong thú vui xem tạp chí mới mua, tầm mắt bỗng nhiên bị một tờ giấy trắng che lại, cô sợ tới mức co rụt bả vai, hốt hoảng ngẩng đầu.
"Tuần san Manga-Anime?" Vu Nhiên nghiêng đầu nhìn tạp chí trên mặt bàn cô, sau đó cười rộ với cô, "Cậu đọc xong có thể cho tớ mượn không?"
May mắn không phải giáo viên, Dạ Hi miễn cưỡng thả lòng, nhưng cô đối mặt Vu Nhiên cũng không quá nhẹ nhàng, trước sau vẫn cảm thấy nam sinh này là hình tượng vừa phản nghịch vừa cường thế, loại người không nghe lời liền đánh.
"Cho cậu." Dạ Hi lập tức cung cung kính kính mà đưa tạp chí cho cậu.
"Cảm ơn đại tỷ!"
Dạ Hi thở phào nhẹ nhõm, cô đọc xong tờ giấy Vu Nhiên đưa tới, đứng dậy đi tới bàn đầu tiên, hỏi từng người trong lớp xem có tình nguyện đăng ký tiết mục biểu diễn không.
Mọi người phần lớn đều là từ chối, hỏi đến bàn cuối, cô cũng không ôm hi vọng gì, gần như chỉ là hình thức mà đưa bảng đăng ký tới trước mặt người khác.
Chờ Phương Chiêu hỏi một câu "Thanh nhạc là tự mình chọn bài hát sao?", Dạ Hi mới chấn chỉnh lại tinh thần: "Ừ, tự mình phối nhạc là được, không có yêu cầu khác. Còn có... Cậu có hứng thú với đóng kịch không?"
Phương Chiêu dời mắt xuống dưới, thấy tên mấy câu chuyện cổ tích. Cậu lắc đầu, chỉ đăng ký thanh nhạc.
Dạ Hi cảm giác việc có chút khó giải quyết, kịch cổ tích lần này là tiết mục nghệ thuật quan trọng nhất, mỗi khối đều phải tuyển ra một tác phẩm để tham gia liên hoan của Viện Nhi đồng Dung Cảng. Là ủy viên tuyên truyền của lớp thực nghiệm, nếu bản thân không thể kêu gọi các bạn học tích cực tham gia, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ thất vọng về cô.
Do dự mãi, cô vẫn là quyết định đứng trên bục giảng, mặt hướng cả lớp: "Các bạn học nghe tớ nói một chút, tiết mục kịch của trường học..."
Vừa mở miệng liền căng thẳng đến hít thở khó khăn, phía dưới có người tò mò mà liếc cô một cái, sau đó lại không chút quan tâm mà chuyên chú vào việc của bản thân. Dạ Hi nhịn xuống xấu hổ, tiếp tục đọc quy tắc bình chọn tiết mục kịch, giới thiệu đến cuối đã không có ai để ý tới cô.
Vu Nhiên chú ý tới không khí trong lớp không đủ náo nhiệt, hiện tại tự nhiên muốn giúp nữ sinh đã cho mình mượn 《 Tuần san Manga-Anime 》.
"Báo cáo ủy viên tuyên truyền! Phương Chiêu muốn ghi danh!" Vu Nhiên giơ cao tay hô.
"Đệt, tớ không muốn!" Phương Chiêu vội vàng phủ nhận, "Là Vu Nhiên tự muốn! Cậu điền tên nó cho tớ!"
Chỉ cần có người sẵn lòng đáp lại mình một chút, Dạ Hi liền phảng phất như bắt được rơm cứu mạng, xuống bục đi tới chỗ bọn họ, đưa bảng ghi danh ra.
Vu Nhiên làm bộ làm tịch mà suy nghĩ, tiếp theo gật đầu nói: "Được, cái này không tồi."
Phương Chiêu quay đầu liền thấy, Vu Nhiên đã đề bút ghi tên Sở Miên vào chỗ vai diễn "Người đẹp ngủ trong rừng".
"Đm, Vu Nhiên mày là thật sự không sợ chết." Phương Chiêu đè thấp giọng, còn không quên liếc mắt xác nhận Sở Miên đang ngủ, "Mày lại trêu chọc cậu ta, mày đã quên lần trước cậu ta ấn đầu mày vào ngăn bàn không rút ra được một lúc."
Vu Nhiên cảm thấy cậu ta đại kinh tiểu quái: "Này có là gì, tao còn muốn thụ Sở Miên kia."
Phương Chiêu bị ý tưởng cả gan làm loạn của cậu làm chấn kinh, không nghĩ tới Vu Nhiên đào qua chim chóc của Sở Miên còn không thỏa mãn, hiện tại lại muốn được voi đòi tiên.
"Thụ như thế nào, không bằng lấy chính mày thụ cậu ta đi." Phương Chiêu chỉ cho cậu một con đường sáng.
Sở Miên hoàn toàn không phát hiện gì về sự việc đóng kịch, chỉ là sau khi tan học phát hiện hôm nay Vu Nhiên vui vẻ hơn bình thường.
"Hôm nay lại muốn tới nhà thổ?" Vu Nhiên cầm dù, theo sát bên người Sở Miên.
Sở Miên vẫn không từ bỏ ý định mua rắn hai đầu từ Từ Tứ, thường xuyên tới "Đài Đồng Tước" tìm người, Vu Nhiên lo lắng cậu ta lại xảy ra xung đột với người ta giống lần đầu tiên, liền một tấc không rời mà đi cùng.
Đi được nửa đường, Vu Nhiên thấy mấy gương mặt quen mắt, bọn họ đều mặc đồng phục trường Thành Tuấn, tư thế đi đường khệnh khạng, như thể sợ người khác không nhìn ra được bọn họ kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng đám Thái Hàn Xuyên không phát hiện ra mình, Vu Nhiên liền cô tình thả chậm bước chân, không muốn lại tiếp xúc với bọn họ.
Điều khiến cậu bất ngờ chính là Hoàng Phong cũng ở trong đám người đó, hút thuốc cười đùa, thoạt nhìn thấy quan hệ rất hòa hợp với bọn chúng.
"Là người cậu quen." Sở Miên chú ý tới.
"Ừ, không biết bọn chúng có liên hệ từ khi nào." Vu Nhiên có chút nghi hoặc, nhưng ngẫm lại cẩn thận, Dung Cảng rộng như vậy, đám lưu manh ở khu Giang Đông quen biết hoặc đối địch lẫn nhau đều rất bình thường.
Chẳng qua theo trực giác... Vu Nhiên cho rằng không phải chuyện tốt.
Cậu nhớ rõ khi học quân sự Hoàng Phong có nói với mình một câu "Ra ngoài sớm muộn gì cũng sẽ có ngày", đại khái trong mắt Hoàng Phong, lần đánh nhau lớp chín đó cậu thắng cũng không vinh quang. Hơn nữa, từ đó về sau, người trường 44 đều nhận định Hoàng Phong bắt nạt kẻ yếu, cái từ "cứng rắn" hiển nhiên cũng sẽ chỉ loại người tính tình quật cường không sợ chết như Vu Nhiên.
Sở Miên đi tới, hỏi: "Cậu cảm thấy hai người đó sẽ chỉnh đốn cậu sao?"
"Tớ?" Vu Nhiên nhìn bóng dáng Hoàng Phong cùng Thái Hàn Xuyên ở xa, "Cậu nói hai người kia liên hợp đánh tớ sao? Tùy chúng, tớ không sợ."
"Dù sao cậu cũng giỏi chịu đòn, đúng không?"
"Chịu đòn cái gì, tớ không biết báo công an à?" Vu Nhiên hùng hồn, "Xã hội pháp trị, không được ẩu đả."
Sở Miên cười khẽ, cũng theo cậu mà thả chậm bước chân.
Nhưng đi ngang qua mấy ngã rẽ, những người phía trước đều không hề có ý quẹo vào. Một lúc sau, Vu Nhiên trơ mắt nhìn bọn họ vào Đài Đồng Tước, "Đệt, vì sao bọn chúng có thể vào cửa chính chứ, không phải cũng là vị thành niên sao? Bọn chúng đi vào làm gì?"
"Cậu đều gọi nơi đó là "nhà thổ", cậu nói bọn chúng đi vào làm gì?"
Vu Nhiên sửng sốt một chút, sau đó mặt lộ ý ngại nói: "Ai, bọn chúng này cũng quá làm vội làm vàng."
Sở Miên nhịn không được mà nghiêng mặt nhìn Vu Nhiên, thật sự đoán không ra cậu ta là lạm dụng thành ngữ hay là cố ý dùng ý đồi trụy.
"Đi thôi, quay về." Sở Miên xoay người.
"Chúng ta không vào tìm người nữa?"
"Cậu hẳn là không muốn gặp phải đám Thái Hàn Xuyên đi." Sở Miên nâng cánh tay, nhẹ nhàng câu lấy cổ Vu Nhiên, kéo cậu hướng tới bến xe.
Nam sinh quan hệ tốt thì kề vai sát cánh là việc hết sức bình thường, nhưng nguyên nhân Sở Miên ôm Vu Nhiên chính là vì phòng ngừa cậu động tay động chân với hắn.
Đột nhiên chạy từ sau tới mà nhảy lên lưng mình đã có thể coi là an phận, có đôi khi Sở Miên đi ngang qua cột điện, Vu Nhiên sẽ nhanh chóng cúi người ôm lấy đùi hắn, ý đồ lấy sức lực của bản thân mà tiến hành "thụ nhân" với hắn. Đương nhiên, ở phương diện sức lực, Vu Nhiên căn bản không phải là đối thủ của hắn, Sở Miên luôn có thể mặt vô cảm mà đá văng cậu.
Làn da cổ Vu Nhiên rất mỏng, mạch máu màu xanh lá như ẩn như hiện, làn da bên trong cánh tay của Sở Miên khi dán lên đều có thể cảm giác được động mạch cổ đập đều.
- Bỗng nhiên có một loại xúc động muốn ghì chặt cổ cậu ta.
Không phải là vì chán ghét Vu Nhiên hay là khuynh hướng bạo lực, chỉ là lập tức không tự chủ được mà sinh ra một loại dục vọng muốn phá hư. Tựa như rất nhiều người thích bóp màng nilon xốp nổ, khi Sở Miên cảm giác được độ ấm da thịt cùng mạch máu đang đập mạnh của Vu Nhiên, theo bản năng hắn bỗng muốn siết chặt cánh tay mà ghì chặt đối phương.
Thậm chí trong đầu cũng kỳ quái mà hiện ra biểu tình hít thở không thông của Vu Nhiên.
Sở Miên giật mình, lập tức bình tĩnh mà buông tay.
Nhưng mà ngay ngày hôm sau, hắn thật sự ghì chặt cổ Vu Nhiên, miễn cưỡng xem như "đạt được ý nguyện" –
"Cậu xem, trừ cậu ra thì lớp chúng ta thật sự không có ai hợp với nhân vật kia, cậu, cậu vì sao không thể vì tập thể mà vinh dự cống hiến một phần?" Vu Nhiên bị Sở Miên ghì chặt cổ, còn ôm cánh tay hắn nói năng hùng hồn.
Sở Miên cười lạnh một tiếng: "Tôi diễn "Người đẹp ngủ trong rừng"?"
"Ừ." Vu Nhiên không biết tốt xấu mà cười, giơ tay vỗ vỗ gương mặt tuấn mỹ của Sở Miên: "Thích hợp lắm đó."
Tuy rằng Vu Nhiên không rõ ràng nội dung cụ thể của 《 Người đẹp ngủ trong rừng 》 lắm, nhưng căn cứ theo tên, cậu cho rằng đây hoàn toàn chính là miêu tả Sở Miên.
Sở Miên nhướng mày: "Vậy còn cậu?"
"Tớ cổ vũ cho cậu."
Dạ Hi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người này, rốt cuộc cầm lòng không đậu mà đỏ mặt.
Bởi vì Sở Miên câu chặt cổ Vu Nhiên, khi bọn họ nói chuyện mặt sẽ rất gần. Mỗi khi khoảng cách giữa hai người ngắn lại một centimet, tim Dạ Hi lập tức sẽ tăng tốc, một bên cảm thán trong lòng "Truyện tranh BL thế mà thành hiện thực", một bên đỡ lấy góc bàn ổn định thân thể, bằng không rất có khả năng bị mớ tim hường huệ bling bling từ xung quanh hai thiếu niên mà bắn đến ngất xỉu.
Không được, không thể chú ý người khác yêu đương như vậy... Đầu ngón tay Dạ Hi run rẩy, cô ngồi xuống, dùng đáy mắt lặng lẽ quét bọn họ.
- A! Sắp ôm rồi!
"Vu Nhiên, cậu đừng nghĩ chỉ lo thân mình." Sở Miên túm chặt Vu Nhiên kéo đến trước mặt Dạ Hi, "Phiền cậu cũng xếp một vai cho cậu ta."
"Tớ không cần! Tớ..." Vu Nhiên còn chưa nói xong đã bị Sở Miên che miệng.
Đại não Dạ Hi "Ong" một tiếng, âm thầm siết chặt nắm tay.
- A! Sắp cưỡng hôn cậu ấy!
Cô vội vàng xoay mặt, quá ngượng nhìn thẳng hai người họ. Chờ nhịp tim đập ổn định một chút, cô mới cầm bút, dựa theo yêu cầu của Sở Miên mà đăng ký cho Vu Nhiên một vai diễn.
"Vậy, vậy diễn viên chính liền định như vậy." Cô cúi đầu nói cho bọn họ, "Công chúa ngủ trong rừng cùng hoàng tử..."
"Ai? Hoàng tử? Tớ?" Vu Nhiên nghe thấy bản thân sẽ là thân phận tôn quý như vậy, nhất thời đắc ý, "Tớ phụ trách làm gì?"
Dạ Hi thật cẩn thận mà vươn một ngón tay chỉ ngay Sở Miên, nói cho Vu Nhiên: "Đánh thức cậu ấy bằng một nụ hôn."
Nụ cười của Vu Nhiên nháy mắt cứng đờ.
- -----------------
Lời tác giả:
Tui cũng không biết nên sửa văn án như thế nào, bản lần trước đăng không đủ thu hút, tên cũng không theo trend, nên rất cảm ơn mọi người đã sẵn lòng click vô và hóng chap mới! 5555 nói thật đây là lần tui viết văn mà tin tưởng nhất, nhưng thành tích cũng kém cỏi nhất. Tui có coi số liệu, tuy rằng hiểu được tên tuyện cùng văn án không đủ hấp dẫn người nhưng thật sự không biết nên sửa lại như thế nào, thậm chí còn lo lắng có nên đổi thành loại 《 Giáo thảo phúc hắc mỗi ngày đều ngủ của tôi 》 hoặc là 《 Con trai thích ngủ của ông chủ nhà giàu》linh tinh theo trend một chút, nhưng dù sao cũng không phù hợp với nội dung (nhưng quan trọng nhất là tui tiếc tên hiện tại, có tên hai đứa nhỏ nhà tui), cho nên cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Tóm lại tiếp theo tui sẽ cố gắng viết dài hơn QAQ cảm ơn mọi người TAT
- ------------------------
mấy cái tên câu like làm tôi đọc đi đọc lại vài lần vì không hiểu giáo thảo phúc hắc là ai cơ, Sở Mị á? cười chết =))))))))))))))))
nhưng mà tên Vừa chạm là cháy thật sự rất hay mà hụ tôi đâm đầu vào hố này cũng vì cái tên orz
Chữ Sở trong tên Sở Miên (楚眠) gần âm với chữ "xúc" trong Nhất xúc tức nhiên (一触即燃)
Còn Vu Nhiên thì chữ Nhiên rõ rành rành rồi =))))
Vu Nhiên đứng thứ năm toàn khối từ dưới đếm lên, không có gì bất ngờ mà bị Lý Quế Dung mắng cho một trận.
"Mẹ hôm nay làm sao vậy, cãi nhau với bạn trai?" Vu Nhiên đảm nhiệm vai trò là nơi trút giận của mẹ xong, về phòng cùng Vu Tẫn làm bài tập.
"Em vừa mới bị mời phụ huynh..." Vu Tẫn sợ hãi trả lời.
"Vì sao? Mày thi cuối tháng cũng không tốt?"
"Không phải." Vu Tẫn lắc đầu, "Em có người yêu, bị giáo viên phát hiện."
Bút trong tay Vu Nhiên bỗng nhiên dừng lại, cậu kinh ngạc mà quay đầu đánh giá em trai: "Còn mẹ nó có nữ sinh nhìn trúng mày?"
Vu Tẫn mở to hai mắt, cực lực vì bản thân mà cãi lại: "Em kế thừa ưu điểm lớn nhất trong ngũ quan của cha mẹ, cả khối tìm không ra ai đẹp trai hơn em! Các nữ sinh thấy em đều muốn điên, mỗi ngày đều có người theo đuổi em!"
"Theo đuổi mày để đánh đúng không?" Vu Nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng được, giơ tay véo gương mặt mềm mại của Vu Tẫn vặn vẹo, "Thiếu nợ thì trả tiền người ta, bỏ đi mà làm người."
"Đừng chạm vào mặt em!" Vu Tẫn đánh bay tay cậu, "Cẩu độc thân!"
Vu Nhiên cười cười buông tay, cậu không hề có hứng thú với mấy cái chuyện đào hoa của em trai, một thằng nhãi vừa mới lên lớp bảy mà thôi, làm sao biết cái gì là "có người yêu"? Không thú vị. Nhưng với việc Vu Tẫn thổi phồng gương mặt đẹp trai của mình Vu Nhiên lại không phản bác, công kích bề ngoài của em trai ruột chẳng khác nào mắng chính mình. Ngũ quan hai người bọn họ giống nhau đến bảy tám phần, chỉ là mặt mày anh trai sáng sủa sắc sảo hơn, có vẻ tính cách hướng ngoại.
Vu Nhiên làm bài tập được một chút liền mất kiên nhẫn, ném bút xuống, bò lên giường vẽ tranh.
Vu Tẫn yên tĩnh mà ở bên cạnh nhìn một lúc, nhịn không được hỏi: "Anh, mỗi ngày anh tập phác họa thật sự có tác dụng sao? Vẫn là nói với mẹ đăng ký một lớp học đi."
Vu Nhiên điềm nhiên như không: "Nói với mẹ cái gì, nói không chừng ngày nào đó mẹ ly hôn, lúc ấy áp lực của mẹ càng lớn hơn nữa."
"Vậy anh tự học khẳng định không giống người khác học chính quy, sư phụ của anh không phải đã lâu rồi không liên lạc với anh, hay là đã quên anh rồi?"
Vu Nhiên trừng nó một cái: "Đừng vô nghĩa, ảnh bận ở chỗ khác, chờ ảnh về Dung Cảng tao lại đi tìm ảnh."
Sư phụ dạy cậu vẽ tranh là một kiến trúc sư nội thất, vẫn luôn xuất quỷ nhập thần mà đi khắp nước, Vu Nhiên cơ bản cách mấy tháng mới có thể nhìn thấy anh một lần, bình thường cũng không dễ liên hệ.
Trên giấy vẽ, hình cầu dưới ngòi bút chì phác họa dần dần hiện ra bóng mờ. Ở phương diện hội họa, Vu Nhiên nắm giữ rất ít kĩ xảo, chỉ bằng bản năng cùng kinh nghiệm tích lũy mới chậm chạp tiến bộ tới trình độ không khác học sinh mỹ thuật bình thường lắm. "Tiếp tục vẽ, chắc chắn sẽ càng ngày càng lợi hại", sư phụ luôn cổ vũ cậu như vậy, Vu Nhiên cũng không chút nghi ngờ điều này.
Ngày hôm sau, trời mưa to.
Vu Nhiên vì để giày thể thao mới mua không bị dơ, trước khi ra khỏi cửa đã bọc bao nilon, đi đường cũng phải ổn định trọng tâm tránh trượt chân. Xe bus chật chỗ kín người, cậu thường xuyên đứng chờ không đi lên, chờ đợi chiếc tiếp theo.
Khi tới trường học thì đã bỏ lỡ tiết tự học Tiếng Anh sớm, Bạch Ngọc Châu dẫn cậu tới văn phòng hỏi nguyên nhân đi trễ.
"Khi em đi qua đường cái thấy có một ông lão bị té ngã, em đi qua đỡ - "
"Lý do này lần trước nghỉ em đã dùng rồi."
Vu Nhiên trầm tư: "Dạ... Sáng sớm hôm nay em bị đau đầu không thoải mái, đi không nổi, nhưng em vẫn kiên trì tới học."
Bạch Ngọc Châu bị bộ dáng nghiêm trang nói dối của cậu chọc cười, nhưng vẫn trưng vẻ mặt nghiêm khắc, cảnh cáo cậu lần sau không được đến trễ nữa. Vu Nhiên vẻ mặt quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, đảm bảo với cô vài lần không có lần sau.
"Em đem bảng đăng ký này về đưa cho ủy viên tuyên truyền."
Vu Nhiên nhận lấy, hỏi cô: "Ai là ủy viên tuyên truyền ạ?"
"Đã khai giảng bao lâu, đến người trong lớp em cũng chưa biết hết?" Bạch Ngọc Châu khó tin, "Nữ sinh tên Dạ Hi, tóc ngắn."
"Vâng." Vu Nhiên cầm tờ giấy rời khỏi văn phòng, lúc đi ngoài hiên cúi đầu nhìn, phát hiện đây là một tờ giấy đăng ký tiết mục biểu diễn trong buổi văn nghệ. Trên đó có vài mục đăng ký, cái gì mà thanh nhạc, vũ đạo, ngâm thơ diễn cảm, Vu Nhiên không có hứng thú với mấy cái này, cậu về lớp hỏi vị trí ủy viên tuyên truyền, đi qua đưa cho cô.
Dạ Hi đang đắm chìm trong thú vui xem tạp chí mới mua, tầm mắt bỗng nhiên bị một tờ giấy trắng che lại, cô sợ tới mức co rụt bả vai, hốt hoảng ngẩng đầu.
"Tuần san Manga-Anime?" Vu Nhiên nghiêng đầu nhìn tạp chí trên mặt bàn cô, sau đó cười rộ với cô, "Cậu đọc xong có thể cho tớ mượn không?"
May mắn không phải giáo viên, Dạ Hi miễn cưỡng thả lòng, nhưng cô đối mặt Vu Nhiên cũng không quá nhẹ nhàng, trước sau vẫn cảm thấy nam sinh này là hình tượng vừa phản nghịch vừa cường thế, loại người không nghe lời liền đánh.
"Cho cậu." Dạ Hi lập tức cung cung kính kính mà đưa tạp chí cho cậu.
"Cảm ơn đại tỷ!"
Dạ Hi thở phào nhẹ nhõm, cô đọc xong tờ giấy Vu Nhiên đưa tới, đứng dậy đi tới bàn đầu tiên, hỏi từng người trong lớp xem có tình nguyện đăng ký tiết mục biểu diễn không.
Mọi người phần lớn đều là từ chối, hỏi đến bàn cuối, cô cũng không ôm hi vọng gì, gần như chỉ là hình thức mà đưa bảng đăng ký tới trước mặt người khác.
Chờ Phương Chiêu hỏi một câu "Thanh nhạc là tự mình chọn bài hát sao?", Dạ Hi mới chấn chỉnh lại tinh thần: "Ừ, tự mình phối nhạc là được, không có yêu cầu khác. Còn có... Cậu có hứng thú với đóng kịch không?"
Phương Chiêu dời mắt xuống dưới, thấy tên mấy câu chuyện cổ tích. Cậu lắc đầu, chỉ đăng ký thanh nhạc.
Dạ Hi cảm giác việc có chút khó giải quyết, kịch cổ tích lần này là tiết mục nghệ thuật quan trọng nhất, mỗi khối đều phải tuyển ra một tác phẩm để tham gia liên hoan của Viện Nhi đồng Dung Cảng. Là ủy viên tuyên truyền của lớp thực nghiệm, nếu bản thân không thể kêu gọi các bạn học tích cực tham gia, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ thất vọng về cô.
Do dự mãi, cô vẫn là quyết định đứng trên bục giảng, mặt hướng cả lớp: "Các bạn học nghe tớ nói một chút, tiết mục kịch của trường học..."
Vừa mở miệng liền căng thẳng đến hít thở khó khăn, phía dưới có người tò mò mà liếc cô một cái, sau đó lại không chút quan tâm mà chuyên chú vào việc của bản thân. Dạ Hi nhịn xuống xấu hổ, tiếp tục đọc quy tắc bình chọn tiết mục kịch, giới thiệu đến cuối đã không có ai để ý tới cô.
Vu Nhiên chú ý tới không khí trong lớp không đủ náo nhiệt, hiện tại tự nhiên muốn giúp nữ sinh đã cho mình mượn 《 Tuần san Manga-Anime 》.
"Báo cáo ủy viên tuyên truyền! Phương Chiêu muốn ghi danh!" Vu Nhiên giơ cao tay hô.
"Đệt, tớ không muốn!" Phương Chiêu vội vàng phủ nhận, "Là Vu Nhiên tự muốn! Cậu điền tên nó cho tớ!"
Chỉ cần có người sẵn lòng đáp lại mình một chút, Dạ Hi liền phảng phất như bắt được rơm cứu mạng, xuống bục đi tới chỗ bọn họ, đưa bảng ghi danh ra.
Vu Nhiên làm bộ làm tịch mà suy nghĩ, tiếp theo gật đầu nói: "Được, cái này không tồi."
Phương Chiêu quay đầu liền thấy, Vu Nhiên đã đề bút ghi tên Sở Miên vào chỗ vai diễn "Người đẹp ngủ trong rừng".
"Đm, Vu Nhiên mày là thật sự không sợ chết." Phương Chiêu đè thấp giọng, còn không quên liếc mắt xác nhận Sở Miên đang ngủ, "Mày lại trêu chọc cậu ta, mày đã quên lần trước cậu ta ấn đầu mày vào ngăn bàn không rút ra được một lúc."
Vu Nhiên cảm thấy cậu ta đại kinh tiểu quái: "Này có là gì, tao còn muốn thụ Sở Miên kia."
Phương Chiêu bị ý tưởng cả gan làm loạn của cậu làm chấn kinh, không nghĩ tới Vu Nhiên đào qua chim chóc của Sở Miên còn không thỏa mãn, hiện tại lại muốn được voi đòi tiên.
"Thụ như thế nào, không bằng lấy chính mày thụ cậu ta đi." Phương Chiêu chỉ cho cậu một con đường sáng.
Sở Miên hoàn toàn không phát hiện gì về sự việc đóng kịch, chỉ là sau khi tan học phát hiện hôm nay Vu Nhiên vui vẻ hơn bình thường.
"Hôm nay lại muốn tới nhà thổ?" Vu Nhiên cầm dù, theo sát bên người Sở Miên.
Sở Miên vẫn không từ bỏ ý định mua rắn hai đầu từ Từ Tứ, thường xuyên tới "Đài Đồng Tước" tìm người, Vu Nhiên lo lắng cậu ta lại xảy ra xung đột với người ta giống lần đầu tiên, liền một tấc không rời mà đi cùng.
Đi được nửa đường, Vu Nhiên thấy mấy gương mặt quen mắt, bọn họ đều mặc đồng phục trường Thành Tuấn, tư thế đi đường khệnh khạng, như thể sợ người khác không nhìn ra được bọn họ kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng đám Thái Hàn Xuyên không phát hiện ra mình, Vu Nhiên liền cô tình thả chậm bước chân, không muốn lại tiếp xúc với bọn họ.
Điều khiến cậu bất ngờ chính là Hoàng Phong cũng ở trong đám người đó, hút thuốc cười đùa, thoạt nhìn thấy quan hệ rất hòa hợp với bọn chúng.
"Là người cậu quen." Sở Miên chú ý tới.
"Ừ, không biết bọn chúng có liên hệ từ khi nào." Vu Nhiên có chút nghi hoặc, nhưng ngẫm lại cẩn thận, Dung Cảng rộng như vậy, đám lưu manh ở khu Giang Đông quen biết hoặc đối địch lẫn nhau đều rất bình thường.
Chẳng qua theo trực giác... Vu Nhiên cho rằng không phải chuyện tốt.
Cậu nhớ rõ khi học quân sự Hoàng Phong có nói với mình một câu "Ra ngoài sớm muộn gì cũng sẽ có ngày", đại khái trong mắt Hoàng Phong, lần đánh nhau lớp chín đó cậu thắng cũng không vinh quang. Hơn nữa, từ đó về sau, người trường 44 đều nhận định Hoàng Phong bắt nạt kẻ yếu, cái từ "cứng rắn" hiển nhiên cũng sẽ chỉ loại người tính tình quật cường không sợ chết như Vu Nhiên.
Sở Miên đi tới, hỏi: "Cậu cảm thấy hai người đó sẽ chỉnh đốn cậu sao?"
"Tớ?" Vu Nhiên nhìn bóng dáng Hoàng Phong cùng Thái Hàn Xuyên ở xa, "Cậu nói hai người kia liên hợp đánh tớ sao? Tùy chúng, tớ không sợ."
"Dù sao cậu cũng giỏi chịu đòn, đúng không?"
"Chịu đòn cái gì, tớ không biết báo công an à?" Vu Nhiên hùng hồn, "Xã hội pháp trị, không được ẩu đả."
Sở Miên cười khẽ, cũng theo cậu mà thả chậm bước chân.
Nhưng đi ngang qua mấy ngã rẽ, những người phía trước đều không hề có ý quẹo vào. Một lúc sau, Vu Nhiên trơ mắt nhìn bọn họ vào Đài Đồng Tước, "Đệt, vì sao bọn chúng có thể vào cửa chính chứ, không phải cũng là vị thành niên sao? Bọn chúng đi vào làm gì?"
"Cậu đều gọi nơi đó là "nhà thổ", cậu nói bọn chúng đi vào làm gì?"
Vu Nhiên sửng sốt một chút, sau đó mặt lộ ý ngại nói: "Ai, bọn chúng này cũng quá làm vội làm vàng."
Sở Miên nhịn không được mà nghiêng mặt nhìn Vu Nhiên, thật sự đoán không ra cậu ta là lạm dụng thành ngữ hay là cố ý dùng ý đồi trụy.
"Đi thôi, quay về." Sở Miên xoay người.
"Chúng ta không vào tìm người nữa?"
"Cậu hẳn là không muốn gặp phải đám Thái Hàn Xuyên đi." Sở Miên nâng cánh tay, nhẹ nhàng câu lấy cổ Vu Nhiên, kéo cậu hướng tới bến xe.
Nam sinh quan hệ tốt thì kề vai sát cánh là việc hết sức bình thường, nhưng nguyên nhân Sở Miên ôm Vu Nhiên chính là vì phòng ngừa cậu động tay động chân với hắn.
Đột nhiên chạy từ sau tới mà nhảy lên lưng mình đã có thể coi là an phận, có đôi khi Sở Miên đi ngang qua cột điện, Vu Nhiên sẽ nhanh chóng cúi người ôm lấy đùi hắn, ý đồ lấy sức lực của bản thân mà tiến hành "thụ nhân" với hắn. Đương nhiên, ở phương diện sức lực, Vu Nhiên căn bản không phải là đối thủ của hắn, Sở Miên luôn có thể mặt vô cảm mà đá văng cậu.
Làn da cổ Vu Nhiên rất mỏng, mạch máu màu xanh lá như ẩn như hiện, làn da bên trong cánh tay của Sở Miên khi dán lên đều có thể cảm giác được động mạch cổ đập đều.
- Bỗng nhiên có một loại xúc động muốn ghì chặt cổ cậu ta.
Không phải là vì chán ghét Vu Nhiên hay là khuynh hướng bạo lực, chỉ là lập tức không tự chủ được mà sinh ra một loại dục vọng muốn phá hư. Tựa như rất nhiều người thích bóp màng nilon xốp nổ, khi Sở Miên cảm giác được độ ấm da thịt cùng mạch máu đang đập mạnh của Vu Nhiên, theo bản năng hắn bỗng muốn siết chặt cánh tay mà ghì chặt đối phương.
Thậm chí trong đầu cũng kỳ quái mà hiện ra biểu tình hít thở không thông của Vu Nhiên.
Sở Miên giật mình, lập tức bình tĩnh mà buông tay.
Nhưng mà ngay ngày hôm sau, hắn thật sự ghì chặt cổ Vu Nhiên, miễn cưỡng xem như "đạt được ý nguyện" –
"Cậu xem, trừ cậu ra thì lớp chúng ta thật sự không có ai hợp với nhân vật kia, cậu, cậu vì sao không thể vì tập thể mà vinh dự cống hiến một phần?" Vu Nhiên bị Sở Miên ghì chặt cổ, còn ôm cánh tay hắn nói năng hùng hồn.
Sở Miên cười lạnh một tiếng: "Tôi diễn "Người đẹp ngủ trong rừng"?"
"Ừ." Vu Nhiên không biết tốt xấu mà cười, giơ tay vỗ vỗ gương mặt tuấn mỹ của Sở Miên: "Thích hợp lắm đó."
Tuy rằng Vu Nhiên không rõ ràng nội dung cụ thể của 《 Người đẹp ngủ trong rừng 》 lắm, nhưng căn cứ theo tên, cậu cho rằng đây hoàn toàn chính là miêu tả Sở Miên.
Sở Miên nhướng mày: "Vậy còn cậu?"
"Tớ cổ vũ cho cậu."
Dạ Hi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người này, rốt cuộc cầm lòng không đậu mà đỏ mặt.
Bởi vì Sở Miên câu chặt cổ Vu Nhiên, khi bọn họ nói chuyện mặt sẽ rất gần. Mỗi khi khoảng cách giữa hai người ngắn lại một centimet, tim Dạ Hi lập tức sẽ tăng tốc, một bên cảm thán trong lòng "Truyện tranh BL thế mà thành hiện thực", một bên đỡ lấy góc bàn ổn định thân thể, bằng không rất có khả năng bị mớ tim hường huệ bling bling từ xung quanh hai thiếu niên mà bắn đến ngất xỉu.
Không được, không thể chú ý người khác yêu đương như vậy... Đầu ngón tay Dạ Hi run rẩy, cô ngồi xuống, dùng đáy mắt lặng lẽ quét bọn họ.
- A! Sắp ôm rồi!
"Vu Nhiên, cậu đừng nghĩ chỉ lo thân mình." Sở Miên túm chặt Vu Nhiên kéo đến trước mặt Dạ Hi, "Phiền cậu cũng xếp một vai cho cậu ta."
"Tớ không cần! Tớ..." Vu Nhiên còn chưa nói xong đã bị Sở Miên che miệng.
Đại não Dạ Hi "Ong" một tiếng, âm thầm siết chặt nắm tay.
- A! Sắp cưỡng hôn cậu ấy!
Cô vội vàng xoay mặt, quá ngượng nhìn thẳng hai người họ. Chờ nhịp tim đập ổn định một chút, cô mới cầm bút, dựa theo yêu cầu của Sở Miên mà đăng ký cho Vu Nhiên một vai diễn.
"Vậy, vậy diễn viên chính liền định như vậy." Cô cúi đầu nói cho bọn họ, "Công chúa ngủ trong rừng cùng hoàng tử..."
"Ai? Hoàng tử? Tớ?" Vu Nhiên nghe thấy bản thân sẽ là thân phận tôn quý như vậy, nhất thời đắc ý, "Tớ phụ trách làm gì?"
Dạ Hi thật cẩn thận mà vươn một ngón tay chỉ ngay Sở Miên, nói cho Vu Nhiên: "Đánh thức cậu ấy bằng một nụ hôn."
Nụ cười của Vu Nhiên nháy mắt cứng đờ.
- -----------------
Lời tác giả:
Tui cũng không biết nên sửa văn án như thế nào, bản lần trước đăng không đủ thu hút, tên cũng không theo trend, nên rất cảm ơn mọi người đã sẵn lòng click vô và hóng chap mới! 5555 nói thật đây là lần tui viết văn mà tin tưởng nhất, nhưng thành tích cũng kém cỏi nhất. Tui có coi số liệu, tuy rằng hiểu được tên tuyện cùng văn án không đủ hấp dẫn người nhưng thật sự không biết nên sửa lại như thế nào, thậm chí còn lo lắng có nên đổi thành loại 《 Giáo thảo phúc hắc mỗi ngày đều ngủ của tôi 》 hoặc là 《 Con trai thích ngủ của ông chủ nhà giàu》linh tinh theo trend một chút, nhưng dù sao cũng không phù hợp với nội dung (nhưng quan trọng nhất là tui tiếc tên hiện tại, có tên hai đứa nhỏ nhà tui), cho nên cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Tóm lại tiếp theo tui sẽ cố gắng viết dài hơn QAQ cảm ơn mọi người TAT
- ------------------------
mấy cái tên câu like làm tôi đọc đi đọc lại vài lần vì không hiểu giáo thảo phúc hắc là ai cơ, Sở Mị á? cười chết =))))))))))))))))
nhưng mà tên Vừa chạm là cháy thật sự rất hay mà hụ tôi đâm đầu vào hố này cũng vì cái tên orz
Chữ Sở trong tên Sở Miên (楚眠) gần âm với chữ "xúc" trong Nhất xúc tức nhiên (一触即燃)
Còn Vu Nhiên thì chữ Nhiên rõ rành rành rồi =))))