Sở Miên siết chặt nắm tay, trong lòng lặp lại với bản thân đừng cử động mạnh.
Hắn nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Vu Nhiên, cậu từng bị ai theo dõi chưa?"
"Chưa, làm sao vậy?"
Sở Miên lắc đầu, khóe miệng kéo lên thành một tia châm biếm: "Không có gì, chỉ là cảm giác cậu rất dễ bị người ta ám sát, về sau cẩn thận một chút đi."
Khách sạn đưa chăn gối mới đến rất nhanh, Vu Nhiên nằm bò trên giường chơi 《 Rhythim Master》, Sở Miên đứng ở cửa phòng chờ hai "nhân viên massage" kia. Không bao lâu sau, có hai cô gái mặc váy ngắn trang điểm đậm tới, thái độ vô cùng nhiệt tình hiếu khách. Hắn lập tức đỏ mặt xin lỗi, còn đưa cho các cô mấy trăm đồng tiền, nhanh chóng đuổi hai người đi.
Vu Nhiên kỳ quái quay đầu nhìn hắn: "Cậu không để người ta ấn ấn cho cậu à? Qua giờ này thì không có ai mở cửa đâu, chốc nữa nếu cậu lại kêu mệt thì tớ cũng mặc kệ đấy!"
Sở Miên ngồi ở mép giường ấn sau cổ Vu Nhiên xuống, ngữ khí phảng phất như cảnh cáo: "Về sau nếu nhìn thấy quảng cáo, truyền đơn trên đường, tin nhắn hoặc điện thoại của người lạ thì tất cả đều không được để ý, hiểu chưa?"
Vu Nhiên ù ù cạc cạc gật đầu, Sở Miên lại dùng sức đẩy đầu cậu một chút, lúc này mới miễn cưỡng bớt giận.
Sở Miên trước đó ra cửa quá vội vàng, giờ bèn thu dọn lại hành lý một lần. Vu Nhiên cởi áo hoodie ra, chỉ mặc áo lót màu đen, rửa mặt xong thì bò ra mép giường quan sát Sở Miên, thấy hắn lấy từ trong va li ra vài quyển sách đặt lên mép giường, Vu Nhiên bèn dịch qua nhìn bìa.
"Đây là cái gì, truyện đọc trước khi ngủ à?" Vu Nhiên gõ hai cái lên bìa sách cứng, được Sở Miên cho phép, cậu mới mở ra xem. Tất cả sách đều viết bằng tiếng Anh, có một ít từ lạ, cậu dịch không nổi nên để Sở Miên đọc cho mình.
Chờ Sở Miên cũng trèo lên giường, Vu Nhiên bèn rúc vào chăn nằm nghiêng người. Bình thường cậu ghét nghe tiếng Anh, hiện tại nghe giọng nói tiêu chuẩn lưu loát của Sở Miên lại là một loại hưởng thụ, có lẽ bởi vì ngữ khí của thiếu niên trước mắt quá đỗi dịu dàng.
Khi Sở Miên đọc xong một đoạn dài, Vu Nhiên tuy nghe không hiểu nhưng cũng muốn vỗ tay reo hò: "Quá tuyệt vời! Ngày thường cậu đều xem ngoại văn như này sao? Nhìn không mệt sao?"
"Tôi đọc hoàn chỉnh cũng chỉ có một cuốn này thôi, là mẹ tôi đưa hồi tiểu học." Sở Miên nhéo góc trang sách, nhẹ nhàng lật giở. Cuốn 《The little prince》này không phải sách hắn thích nhất, nhưng hồ ly trong này là nhân vật truyện thiếu nhi hắn thích nhất, chững chạc lại bao dung.
Nghỉ bên người Vu Nhiên, tinh thần hắn buông lỏng, nghĩ đến cái gì đều nói ra: "Lúc ấy tôi cho rằng mẹ đưa cho tôi quyển sách này là có ý nghĩa gì đó, cho nên suốt một tháng vừa đọc vừa tra từ vựng, còn lên mạng tìm rất nhiều cảm nghĩ của người khác đọc, chính là vì muốn hiểu thật rõ câu chuyện này."
"... Nhưng khi tôi ôm sách muốn nói chuyện với mẹ, mẹ mới nói rằng đưa cho tôi quyển sách này chỉ là để tôi học tiếng Anh cho tốt."
Nói xong lời cuối cùng, Sở Miên bất đắc dĩ cười một tiếng.
Vu Nhiên nằm ở bên cạnh, đôi mắt nhìn thẳng ánh sáng nhàn nhạt bên sườn mặt hắn, hỏi: "Đoạn cậu vừa đọc có ý nghĩa gì?"
Sở Miên giở lại một tờ, thoải mái dịch sang tiếng Trung: "Đối với tớ hiện giờ, cậu chỉ là một cậu bé hoàn toàn giống trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì ở cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Tớ đối với cậu chỉ là một con hồ ly giống như trăm nghìn con hồ ly khác. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, chúng ta sẽ..."
Cậu đối với tớ mà nói là độc nhất trên đời, tớ đối với cậu mà nói cũng là độc nhất trên đời.
- Hắn dừng lại một chút, không đọc câu cuối cùng lên.
Cho dù chỉ là lời thoại trong sách, hắn cũng cảm thấy loại lời lãng mạn này không phù hợp với Vu Nhiên.
Vu Nhiên xoay người, nằm bò ra giống Sở Miên, tò mò hỏi: "Khi còn nhỏ, mẹ cậu kể chuyện cổ tích cho cậu thì dùng tiếng Trung hay dùng tiếng nước ngoài?"
Sở Miên dường như không cần nhớ lại: "Mẹ chưa từng kể chuyện cho tôi."
"Vậy mẹ cậu dỗ cậu ngủ như thế nào?" Vu Nhiên kinh ngạc, bản thân từng quấn lấy Lý Quế Dung đòi đọc 《 Công chúa Bạch Tuyết 》bảy lần, cuối cùng mẹ bị chọc đến mức nóng nảy đánh cậu một trận thì mới bằng lòng ngoan ngoãn ngủ, cậu cho rằng bạn cùng lứa đều trải qua như vậy.
"Mẹ tôi không dỗ tôi ngủ." Sở Miên trả lời đúng sự thật. Trước khi hắn học tiểu học, phần lớn thời gian đều ở chung với giáo viên, mà Diệp Chi Hàm chỉ chuyên tâm với cuộc sống của mình, thường xuyên mất một buổi trưa làm tóc vẽ móng tay, lại không muốn dời tinh lực đến trên người đứa con trai này.
Vu Nhiên nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy cậu không khóc sao? Lúc còn nhỏ thì tớ sẽ cố ý khóc to, để mẹ chơi với tớ."
Sở Miên chần chừ, lắc đầu. Trong ấn tượng, từ khi hắn có ký ức đã không dễ khóc, không phải bởi vì năng lực chấp nhận mạnh mà vì hoàn cảnh trưởng thành không cho phép hắn dùng khóc thút thít để hấp dẫn sự chú ý của người lớn. Sở Dự bận rộn lo sự nghiệp, không rảnh chú ý đến hắn; mà Diệp Chi Hàm lại không nghĩ sắm vai người mẹ, chỉ muốn làm một người phụ nữ sinh hoạt tự do.
Hắn cần phải ngoan ngoãn nghe lời, độc lập tự chủ, như vậy khi các trưởng bối rảnh rỗi mới có thể khen ngợi mình.
Vu Nhiên nằm dài lên gối, lười biếng thở dài: "Mẹ cậu cũng đẹp như cậu vậy, nhưng tớ cảm giác bà ấy và cậu không có chút giống nhau nào."
Khóe môi Sở Miên cong cong, chậm rãi nói: "Ừ, tín điều(*) của bà ấy là luôn phải duy trì ưu nhã của mình, không ai có thể gây trở ngại đến bà. Tôi nghi ngờ một ngày chật vật nhất đời này của mẹ... chính là lúc sinh tôi."
(*) Tín điều: Điều đặt ra để tuân theo
Hắn giơ tay khép cuốn sách tiếng Anh kia lại, đặt lên tủ đầu giường.
Vu Nhiên nhìn chằm chằm ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn: "Vậy cậu từng cưỡi lên lưng cha chưa?"
"Chưa, hai người bọn họ đều không quan tâm tôi." Sở Miên bâng quơ nói, duỗi cánh tay dài tắt đèn, phòng trở nên tối đen.
Khi hắn lùi về nằm xuống, bỗng nhiên bị Vu Nhiên ôm bả vai, cũng cảm giác được hơi thở gần sát của đối phương.
"Đừng sợ, tớ thay bọn họ quan tâm cậu." Vu Nhiên ôm đầu Sở Miên, giọng nói rất nhẹ, an ủi hắn: "Về sau tớ là cha mẹ mới của cậu."
Cảm giác ỷ lại vừa cháy lên trong lòng Sở Miên lại lướt qua trong giây lát, nhưng hắn cũng không đẩy Vu Nhiên ra, chỉ cười nói: "Đừng có chiếm tiện nghi của tôi."
Vu Nhiên không chủ động buông tay, còn vuốt tóc Sở Miên, hỏi hắn: "Hiện tại cậu muốn nghe chuyện cổ tích nào? Tớ kể cho cậu."
Sở Miên hơi bất ngờ, nghiêm túc ngẫm nghĩ, "《 Gulliver du ký 》."
"Không."
"Vậy 《Phù thủy xứ Oz》?"
"Cũng không."
Lời còn chưa dứt, hai người cùng nhau cười rộ lên. Sở Miên nhẹ nhàng nhéo sau lưng cậu: "Tôi thấy cái nào cậu cũng không kể được, còn một hai phải thể hiện với tôi."
"Ai nha, để tớ về nhà đọc thêm, nhớ kỹ rồi mỗi ngày khi cậu tỉnh ngủ thì kể cho cậu nghe. Nhưng chúng ta phải nói trước, mỗi chuyện tớ chỉ kể một lần thôi!" Vu Nhiên nói chuyện, vô thức ôm Sở Miên càng chặt hơn, "Một ngày nào đó có thể bổ sung được những gì cha mẹ thiếu cậu."
Sở Miên cười tươi hơn, nhưng độ ấm hốc mắt cũng tăng lên, sau đó lục phủ ngũ tạng đều bị phần ấm áp này lan đến.
Hắn từ lâu đã thích ứng với cô độc, cho nên chưa bao giờ cảm thấy mình rất để ý tới việc có cha mẹ làm bạn. Thẳng đến khi Vu Nhiên nói ra chữ "thiếu" này, thân thể hắn tựa như nhận được mệnh lênh an toàn, đột ngột để lộ ra những tủi thân này.
Sau đó hiểu được, Vu Nhiên đem đến cho hắn là những thiên vị hắn chưa từng được trải nghiệm.
"Vu Nhiên," Sở Miên nhắm mắt lại, chỉ đơn giản chủ động đến gần lồng ngực cậu, "Cậu quan tâm người khác như vậy không mệt sao?"
"Hả? Còn ổn mà, huống chi cậu cũng không phải người khác." Vu Nhiên bình thản trả lời, "Cậu là bạn tốt nhất của tớ, không phải quan tâm cậu là đương nhiên sao?"
Trong bóng tối, Sở Miên mở mắt ra, hơi thở quanh quẩn ở ngực Vu Nhiên.
Hắn nhịn không được mà hỏi: "Bạn tốt nhất?"
"Đúng vậy."
Sở Miên hít sâu, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng chưa từng thấy, hắn tiếp tục thăm dò: "Vì sao lại là tôi?"
"Bởi vì..." Vu Nhiên mở miệng, nhất thời nghẹn lời.
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tần suất hô hấp rất nhỏ của hai người.
Vì sao lại xác định Sở Miên là bạn tốt nhất của mình? Vu Nhiên trì độn thật lâu cũng không đưa ra được đáp án chính xác.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve tóc Sở Miên, đại não trống rỗng, buột miệng thốt ra: "Không vì cái gì cả, tớ nói là thì chính là vậy."
"Được." Sở Miên cười rộ lên, "Vậy với tôi mà nói, cậu cũng là như vậy."
Vu Nhiên nghe xong rất vui vẻ, không hỏi hắn lý do, chỉ liên tiếp vỗ nhẹ bả vai hắn, biểu đạt vui vẻ.
Sở Miên ngửi được mùi sữa tắm trong lồng ngực Vu Nhiên, cho nên hắn lặng lẽ dịch lên trước gần một chút.
Trong truyện 《 Hoàng tử bé 》, bốn giờ chiều mỗi ngày hồ ly đều chờ hoàng tử bé tới, hơn nữa từ ba giờ sẽ bắt đầu hào hứng. Mỗi sáng sớm Sở Miên cũng đợi Vu Nhiên tới phòng học, từ thời khắc mở mắt tỉnh dậy đã bắt đầu chờ mong.
Chờ mong khi bản thân đi phía trước thì cậu sẽ chủ động đuổi kịp; chờ mong khi cậu nghiêng đầu nói chuyện với người khác thì mình có thể lén nhìn sườn mặt cậu ấy; chờ mong khi mình ngủ say sẽ tỉnh lại trong lồng ngực cậu ấy... Vốn Vu Nhiên không có gì bất đồng với hàng ngàn hàng vạn nam sinh khác, nhưng chính mình là một con hồ ly đã bị cậu ấy cảm hóa.
Cho nên, Vu Nhiên là độc nhất trên đời.
Cho nên, "thích" cũng không thể tránh được.
Trong phòng tối tăm, thân thể hai thiếu niên rúc vào nhau cùng ngủ say, từ đêm tối đến ban mai. Chăn ấm áp bất tri bất giác chồng lên nhau, gối đầu mềm mại cũng lặng lẽ ghé vào nhau.
Khi mặt trời sáng hôm sau lộ ra từ dưới bức rèm, một chiếc chăn trắng đã rũ xuống dưới sàn nhà. Yết hầu Sở Miên khô khốc, cánh tay giơ ngang không chạm vào thân thể Vu Nhiên, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cậu đánh răng trong phòng tắm.
Đầu tiên là "lọc xọc lọc xọc" trong khoang miệng, sau đó ho khan kịch liệt nửa phút, cuối cùng tức hộc máu mà nhỏ giọng mắng vài câu thô tục, vặn vòi nước súc miệng.
Sở Miên nỗ lực mở mắt, ngồi dậy để qua cơn ngái ngủ. Chờ tiếng nước trong phòng tắm ngừng, hắn mới xuống giường đi vào, vừa lúc đụng phải Vu Nhiên đang đi ra.
Đối phương vừa mới rửa mặt xong, trên tóc còn dính nước, ánh mắt không có tinh thần, rũ đầu đập vào bả vai hắn một chút, lại lê dép lê lười biếng rời khỏi.
Sở Miên ngóng nhìn bóng dáng Vu Nhiên, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Ngực trái lại truyền đến tiếng tim đập kỳ lạ, không phải vì cảm động tối hôm qua mà sinh ra ảo giác. Là mười hai giờ rưỡi sáng, bản thân bị Muggle này kỳ tích mà dùng phép thuật –
Từ đây không thể không thích cậu ấy.
Hắn nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Vu Nhiên, cậu từng bị ai theo dõi chưa?"
"Chưa, làm sao vậy?"
Sở Miên lắc đầu, khóe miệng kéo lên thành một tia châm biếm: "Không có gì, chỉ là cảm giác cậu rất dễ bị người ta ám sát, về sau cẩn thận một chút đi."
Khách sạn đưa chăn gối mới đến rất nhanh, Vu Nhiên nằm bò trên giường chơi 《 Rhythim Master》, Sở Miên đứng ở cửa phòng chờ hai "nhân viên massage" kia. Không bao lâu sau, có hai cô gái mặc váy ngắn trang điểm đậm tới, thái độ vô cùng nhiệt tình hiếu khách. Hắn lập tức đỏ mặt xin lỗi, còn đưa cho các cô mấy trăm đồng tiền, nhanh chóng đuổi hai người đi.
Vu Nhiên kỳ quái quay đầu nhìn hắn: "Cậu không để người ta ấn ấn cho cậu à? Qua giờ này thì không có ai mở cửa đâu, chốc nữa nếu cậu lại kêu mệt thì tớ cũng mặc kệ đấy!"
Sở Miên ngồi ở mép giường ấn sau cổ Vu Nhiên xuống, ngữ khí phảng phất như cảnh cáo: "Về sau nếu nhìn thấy quảng cáo, truyền đơn trên đường, tin nhắn hoặc điện thoại của người lạ thì tất cả đều không được để ý, hiểu chưa?"
Vu Nhiên ù ù cạc cạc gật đầu, Sở Miên lại dùng sức đẩy đầu cậu một chút, lúc này mới miễn cưỡng bớt giận.
Sở Miên trước đó ra cửa quá vội vàng, giờ bèn thu dọn lại hành lý một lần. Vu Nhiên cởi áo hoodie ra, chỉ mặc áo lót màu đen, rửa mặt xong thì bò ra mép giường quan sát Sở Miên, thấy hắn lấy từ trong va li ra vài quyển sách đặt lên mép giường, Vu Nhiên bèn dịch qua nhìn bìa.
"Đây là cái gì, truyện đọc trước khi ngủ à?" Vu Nhiên gõ hai cái lên bìa sách cứng, được Sở Miên cho phép, cậu mới mở ra xem. Tất cả sách đều viết bằng tiếng Anh, có một ít từ lạ, cậu dịch không nổi nên để Sở Miên đọc cho mình.
Chờ Sở Miên cũng trèo lên giường, Vu Nhiên bèn rúc vào chăn nằm nghiêng người. Bình thường cậu ghét nghe tiếng Anh, hiện tại nghe giọng nói tiêu chuẩn lưu loát của Sở Miên lại là một loại hưởng thụ, có lẽ bởi vì ngữ khí của thiếu niên trước mắt quá đỗi dịu dàng.
Khi Sở Miên đọc xong một đoạn dài, Vu Nhiên tuy nghe không hiểu nhưng cũng muốn vỗ tay reo hò: "Quá tuyệt vời! Ngày thường cậu đều xem ngoại văn như này sao? Nhìn không mệt sao?"
"Tôi đọc hoàn chỉnh cũng chỉ có một cuốn này thôi, là mẹ tôi đưa hồi tiểu học." Sở Miên nhéo góc trang sách, nhẹ nhàng lật giở. Cuốn 《The little prince》này không phải sách hắn thích nhất, nhưng hồ ly trong này là nhân vật truyện thiếu nhi hắn thích nhất, chững chạc lại bao dung.
Nghỉ bên người Vu Nhiên, tinh thần hắn buông lỏng, nghĩ đến cái gì đều nói ra: "Lúc ấy tôi cho rằng mẹ đưa cho tôi quyển sách này là có ý nghĩa gì đó, cho nên suốt một tháng vừa đọc vừa tra từ vựng, còn lên mạng tìm rất nhiều cảm nghĩ của người khác đọc, chính là vì muốn hiểu thật rõ câu chuyện này."
"... Nhưng khi tôi ôm sách muốn nói chuyện với mẹ, mẹ mới nói rằng đưa cho tôi quyển sách này chỉ là để tôi học tiếng Anh cho tốt."
Nói xong lời cuối cùng, Sở Miên bất đắc dĩ cười một tiếng.
Vu Nhiên nằm ở bên cạnh, đôi mắt nhìn thẳng ánh sáng nhàn nhạt bên sườn mặt hắn, hỏi: "Đoạn cậu vừa đọc có ý nghĩa gì?"
Sở Miên giở lại một tờ, thoải mái dịch sang tiếng Trung: "Đối với tớ hiện giờ, cậu chỉ là một cậu bé hoàn toàn giống trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì ở cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Tớ đối với cậu chỉ là một con hồ ly giống như trăm nghìn con hồ ly khác. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, chúng ta sẽ..."
Cậu đối với tớ mà nói là độc nhất trên đời, tớ đối với cậu mà nói cũng là độc nhất trên đời.
- Hắn dừng lại một chút, không đọc câu cuối cùng lên.
Cho dù chỉ là lời thoại trong sách, hắn cũng cảm thấy loại lời lãng mạn này không phù hợp với Vu Nhiên.
Vu Nhiên xoay người, nằm bò ra giống Sở Miên, tò mò hỏi: "Khi còn nhỏ, mẹ cậu kể chuyện cổ tích cho cậu thì dùng tiếng Trung hay dùng tiếng nước ngoài?"
Sở Miên dường như không cần nhớ lại: "Mẹ chưa từng kể chuyện cho tôi."
"Vậy mẹ cậu dỗ cậu ngủ như thế nào?" Vu Nhiên kinh ngạc, bản thân từng quấn lấy Lý Quế Dung đòi đọc 《 Công chúa Bạch Tuyết 》bảy lần, cuối cùng mẹ bị chọc đến mức nóng nảy đánh cậu một trận thì mới bằng lòng ngoan ngoãn ngủ, cậu cho rằng bạn cùng lứa đều trải qua như vậy.
"Mẹ tôi không dỗ tôi ngủ." Sở Miên trả lời đúng sự thật. Trước khi hắn học tiểu học, phần lớn thời gian đều ở chung với giáo viên, mà Diệp Chi Hàm chỉ chuyên tâm với cuộc sống của mình, thường xuyên mất một buổi trưa làm tóc vẽ móng tay, lại không muốn dời tinh lực đến trên người đứa con trai này.
Vu Nhiên nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy cậu không khóc sao? Lúc còn nhỏ thì tớ sẽ cố ý khóc to, để mẹ chơi với tớ."
Sở Miên chần chừ, lắc đầu. Trong ấn tượng, từ khi hắn có ký ức đã không dễ khóc, không phải bởi vì năng lực chấp nhận mạnh mà vì hoàn cảnh trưởng thành không cho phép hắn dùng khóc thút thít để hấp dẫn sự chú ý của người lớn. Sở Dự bận rộn lo sự nghiệp, không rảnh chú ý đến hắn; mà Diệp Chi Hàm lại không nghĩ sắm vai người mẹ, chỉ muốn làm một người phụ nữ sinh hoạt tự do.
Hắn cần phải ngoan ngoãn nghe lời, độc lập tự chủ, như vậy khi các trưởng bối rảnh rỗi mới có thể khen ngợi mình.
Vu Nhiên nằm dài lên gối, lười biếng thở dài: "Mẹ cậu cũng đẹp như cậu vậy, nhưng tớ cảm giác bà ấy và cậu không có chút giống nhau nào."
Khóe môi Sở Miên cong cong, chậm rãi nói: "Ừ, tín điều(*) của bà ấy là luôn phải duy trì ưu nhã của mình, không ai có thể gây trở ngại đến bà. Tôi nghi ngờ một ngày chật vật nhất đời này của mẹ... chính là lúc sinh tôi."
(*) Tín điều: Điều đặt ra để tuân theo
Hắn giơ tay khép cuốn sách tiếng Anh kia lại, đặt lên tủ đầu giường.
Vu Nhiên nhìn chằm chằm ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn: "Vậy cậu từng cưỡi lên lưng cha chưa?"
"Chưa, hai người bọn họ đều không quan tâm tôi." Sở Miên bâng quơ nói, duỗi cánh tay dài tắt đèn, phòng trở nên tối đen.
Khi hắn lùi về nằm xuống, bỗng nhiên bị Vu Nhiên ôm bả vai, cũng cảm giác được hơi thở gần sát của đối phương.
"Đừng sợ, tớ thay bọn họ quan tâm cậu." Vu Nhiên ôm đầu Sở Miên, giọng nói rất nhẹ, an ủi hắn: "Về sau tớ là cha mẹ mới của cậu."
Cảm giác ỷ lại vừa cháy lên trong lòng Sở Miên lại lướt qua trong giây lát, nhưng hắn cũng không đẩy Vu Nhiên ra, chỉ cười nói: "Đừng có chiếm tiện nghi của tôi."
Vu Nhiên không chủ động buông tay, còn vuốt tóc Sở Miên, hỏi hắn: "Hiện tại cậu muốn nghe chuyện cổ tích nào? Tớ kể cho cậu."
Sở Miên hơi bất ngờ, nghiêm túc ngẫm nghĩ, "《 Gulliver du ký 》."
"Không."
"Vậy 《Phù thủy xứ Oz》?"
"Cũng không."
Lời còn chưa dứt, hai người cùng nhau cười rộ lên. Sở Miên nhẹ nhàng nhéo sau lưng cậu: "Tôi thấy cái nào cậu cũng không kể được, còn một hai phải thể hiện với tôi."
"Ai nha, để tớ về nhà đọc thêm, nhớ kỹ rồi mỗi ngày khi cậu tỉnh ngủ thì kể cho cậu nghe. Nhưng chúng ta phải nói trước, mỗi chuyện tớ chỉ kể một lần thôi!" Vu Nhiên nói chuyện, vô thức ôm Sở Miên càng chặt hơn, "Một ngày nào đó có thể bổ sung được những gì cha mẹ thiếu cậu."
Sở Miên cười tươi hơn, nhưng độ ấm hốc mắt cũng tăng lên, sau đó lục phủ ngũ tạng đều bị phần ấm áp này lan đến.
Hắn từ lâu đã thích ứng với cô độc, cho nên chưa bao giờ cảm thấy mình rất để ý tới việc có cha mẹ làm bạn. Thẳng đến khi Vu Nhiên nói ra chữ "thiếu" này, thân thể hắn tựa như nhận được mệnh lênh an toàn, đột ngột để lộ ra những tủi thân này.
Sau đó hiểu được, Vu Nhiên đem đến cho hắn là những thiên vị hắn chưa từng được trải nghiệm.
"Vu Nhiên," Sở Miên nhắm mắt lại, chỉ đơn giản chủ động đến gần lồng ngực cậu, "Cậu quan tâm người khác như vậy không mệt sao?"
"Hả? Còn ổn mà, huống chi cậu cũng không phải người khác." Vu Nhiên bình thản trả lời, "Cậu là bạn tốt nhất của tớ, không phải quan tâm cậu là đương nhiên sao?"
Trong bóng tối, Sở Miên mở mắt ra, hơi thở quanh quẩn ở ngực Vu Nhiên.
Hắn nhịn không được mà hỏi: "Bạn tốt nhất?"
"Đúng vậy."
Sở Miên hít sâu, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng chưa từng thấy, hắn tiếp tục thăm dò: "Vì sao lại là tôi?"
"Bởi vì..." Vu Nhiên mở miệng, nhất thời nghẹn lời.
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tần suất hô hấp rất nhỏ của hai người.
Vì sao lại xác định Sở Miên là bạn tốt nhất của mình? Vu Nhiên trì độn thật lâu cũng không đưa ra được đáp án chính xác.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve tóc Sở Miên, đại não trống rỗng, buột miệng thốt ra: "Không vì cái gì cả, tớ nói là thì chính là vậy."
"Được." Sở Miên cười rộ lên, "Vậy với tôi mà nói, cậu cũng là như vậy."
Vu Nhiên nghe xong rất vui vẻ, không hỏi hắn lý do, chỉ liên tiếp vỗ nhẹ bả vai hắn, biểu đạt vui vẻ.
Sở Miên ngửi được mùi sữa tắm trong lồng ngực Vu Nhiên, cho nên hắn lặng lẽ dịch lên trước gần một chút.
Trong truyện 《 Hoàng tử bé 》, bốn giờ chiều mỗi ngày hồ ly đều chờ hoàng tử bé tới, hơn nữa từ ba giờ sẽ bắt đầu hào hứng. Mỗi sáng sớm Sở Miên cũng đợi Vu Nhiên tới phòng học, từ thời khắc mở mắt tỉnh dậy đã bắt đầu chờ mong.
Chờ mong khi bản thân đi phía trước thì cậu sẽ chủ động đuổi kịp; chờ mong khi cậu nghiêng đầu nói chuyện với người khác thì mình có thể lén nhìn sườn mặt cậu ấy; chờ mong khi mình ngủ say sẽ tỉnh lại trong lồng ngực cậu ấy... Vốn Vu Nhiên không có gì bất đồng với hàng ngàn hàng vạn nam sinh khác, nhưng chính mình là một con hồ ly đã bị cậu ấy cảm hóa.
Cho nên, Vu Nhiên là độc nhất trên đời.
Cho nên, "thích" cũng không thể tránh được.
Trong phòng tối tăm, thân thể hai thiếu niên rúc vào nhau cùng ngủ say, từ đêm tối đến ban mai. Chăn ấm áp bất tri bất giác chồng lên nhau, gối đầu mềm mại cũng lặng lẽ ghé vào nhau.
Khi mặt trời sáng hôm sau lộ ra từ dưới bức rèm, một chiếc chăn trắng đã rũ xuống dưới sàn nhà. Yết hầu Sở Miên khô khốc, cánh tay giơ ngang không chạm vào thân thể Vu Nhiên, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cậu đánh răng trong phòng tắm.
Đầu tiên là "lọc xọc lọc xọc" trong khoang miệng, sau đó ho khan kịch liệt nửa phút, cuối cùng tức hộc máu mà nhỏ giọng mắng vài câu thô tục, vặn vòi nước súc miệng.
Sở Miên nỗ lực mở mắt, ngồi dậy để qua cơn ngái ngủ. Chờ tiếng nước trong phòng tắm ngừng, hắn mới xuống giường đi vào, vừa lúc đụng phải Vu Nhiên đang đi ra.
Đối phương vừa mới rửa mặt xong, trên tóc còn dính nước, ánh mắt không có tinh thần, rũ đầu đập vào bả vai hắn một chút, lại lê dép lê lười biếng rời khỏi.
Sở Miên ngóng nhìn bóng dáng Vu Nhiên, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Ngực trái lại truyền đến tiếng tim đập kỳ lạ, không phải vì cảm động tối hôm qua mà sinh ra ảo giác. Là mười hai giờ rưỡi sáng, bản thân bị Muggle này kỳ tích mà dùng phép thuật –
Từ đây không thể không thích cậu ấy.