*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau vài lần sửa đúng cùng phạt viết lặp đi lặp lại, Sở Miên cuối cùng cũng từ bỏ ý định giúp Vu Nhiên sử dụng thành ngữ chính xác.
"Vậy thì lựa chọn thi khoa học tự nhiên đi."
Nhưng nếu muốn ổn định thành tích khoa học tự nhiên thì không thể chỉ bỏ ít thời gian làm bài, Vu Nhiên một lòng một dạ luyện màu nước, thà rằng xuống lầu chạy bộ cũng không muốn động não làm bài, điều này khiến Sở Miên vô cùng lo âu. Nhưng cũng may Vu Nhiên còn rất hứng thú với tiếng Anh, mỗi đêm trước khi ngủ đều kêu Sở Miên đọc một đoạn thơ hoặc lời thoại tiếng Anh cho cậu nghe, nhạc trong di động cũng tạm thời đổi thành toàn tiếng Anh.
Vu Nhiên gần đây rất thích một bài hát, là nhạc phim mở đầu 《All I want is you》của bộ phim 《 Juno 》, giai điệu nhẹ nhàng dễ nghe, ca từ lại càng ngọt ngào lãng mạn, cậu mỗi khi xem một câu dịch Trung-Anh đều sẽ sao chép gửi cho Sở Miên.
- If you were the wood, I"d be the fire.
Chạng vạng, trời còn chưa tối, Vu Nhiên đi xuống sân bóng rổ công cộng dưới lầu vận động, thường xuyên gặp được nhóm trẻ con tầm mười tuổi. Cậu lẫn vào trong đó, dạy chúng chơi bóng.
"Đơn giản nhất là ba bước lên rổ, xem anh này." Vu Nhiên tràn đầy tự tin, vỗ bóng xuất phát từ vị trí thích hợp, nhảy cao lên duỗi dài cánh tay. Lực tay mạnh đẩy bóng hướng phía rổ, nhưng giây tiếp theo lại va chạm vào vòng rổ.
Hình cầu tròn trịa lập tức bắn ngược trở lại, đường cong parabol duyên dáng vừa rồi cũng lộn lại, không chút lưu tình nào đập lên đầu Vu Nhiên. Cậu kêu to một tiếng "Au", chọc đám nhỏ xung quanh bật cười vang.
Vu Nhiên kêu rên vài tiếng, ôm đầu đi nhặt bóng, lúc khom lưng chợt chú ý tới một đôi giày thể thao màu bạc trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn. Cậu muốn ngẩng đầu xem thân phận đối phương, bỗng nhiên bị người nọ đè lại sau cổ, không thể đứng dậy.
Một tay Sở Miên nhặt bóng rổ trên mặt đất lên, buông Vu Nhiên ra, bước lên phía trước hai bước. Hắn nhắm chuẩn phía xa, không chút do dự mà nâng tay lên, ngón tay linh hoạt dùng lực, khiến quả bóng bay lên hoàn mỹ, rơi vào rổ.
Đám nhóc sôi nổi reo hò khâm phục, Vu Nhiên thẳng người, đi qua ôm bả vai Sở Miên, như khoe với chúng: "Thế nào, con trai anh lợi hại không?"
Sở Miên bình thản dùng khuỷu tay huých ngực Vu Nhiên một chút.
"Sao hôm nay tan học sớm như vậy?" Vu Nhiên cầm lấy cặp sách Sở Miên, kéo tay hắn đi ra đường.
"Ngày mai thi."
"Hả? Lại thi? Sao tớ nhớ hai tuần trước đã thi rồi."
"Lớp mười hai vốn dĩ phải thi rất nhiều."
Hiện tại vừa lúc là thời gian ăn cơm tối, Sở Miên cảm giác đói bụng bèn tới tiệm bánh mua chút điểm tâm lót bụng. Bọn họ mỗi người cầm một chiếc bánh sừng bò mềm xốp thơm ngọt, bước chậm dưới ánh trời lam sẫm, vừa đi vừa cắn.
Vu Nhiên thích nhất là thời tiết hơi lạnh như vậy, bởi vì có thể mặc áo khoác cùng giày thể thao bản thân đã chọn lựa tỉ mỉ. Cậu cầm đồ ăn còn nóng, không nhanh không chậm đi ngang qua các loại hàng quán cùng cửa tiệm ven đường, thường xuyên đứng lại nhìn vài lần. Mà Sở Miên lại không có tâm trạng chú ý tới phong cảnh bên đường, sau khi đèn xanh sáng lên thì liền vội vàng lôi kéo Vu Nhiên qua đường lớn trở về nhà.
Vu Nhiên bước chân nhanh hơn, "Vất vả lắm mới có một ngày cậu về sớm, chúng ta đi bộ thêm một lát đi."
"Cuối tuần rồi đi, tớ còn có vài bài làm sai còn chưa hiểu rõ ràng." Sở Miên ăn xong bánh, gấp túi giấy cẩn thận, ném vào thùng rác.
Tuy rằng Vu Nhiên không đi học, nhưng thông qua quan sát trạng thái gần đây của Sở Miên thì vẫn có thể cảm nhận được nhiệm vụ học tập nặng nề của lớp mười hai. Hiện tại, mỗi ngày Sở Miên đều phải học đến mười hai giờ mới có thể ngủ, nằm trên giường đến sức lực nói vài câu cũng không có, không buồn nói nhiều mà ôm chặt Vu Nhiên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Không chỉ có học tập cùng nghỉ ngơi thay đổi, Vu Nhiên còn có thể nghe thấy Sở Miên thở dài, bực bội hoặc mỏi mệt khi làm bài, không khí xung quanh phảng phất như bị áp xuống. Vu Nhiên không dám tiến lên quấy rầy, chỉ biết đưa trái cây hoặc điểm tâm cho hắn, nhưng bình thường Sở Miên không chú ý tới, đắm chìm trong biển bài tập
Vu Nhiên bắt đầu hoài niệm thời gian lớp mười lớp mười một, Sở Miên cho dù có chăm chỉ học tập thì cũng không vất vả giống như bây giờ, còn có thể cùng cậu chơi điện tử, cùng đi trung tâm thương mại chọn giày.
"Tớ nhớ lại xem trước kia tớ đi học làm gì, nhưng nghĩ nửa ngày lại phát hiện hình như không làm gì. Mỗi ngày đều đi học dựa theo thời khóa biểu, hi hi ha ha ầm ĩ là qua một ngày..." Vu Nhiên lười biếng ghé vào giường mềm mại, nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Miên đang làm bài, "Tớ cảm thấy tớ luyện vẽ cũng khá ổn rồi, vừa nhìn lịch, sao mãi vẫn không đến liên khảo? Mị Mị, tớ muốn trở về đi học cùng cậu."
Sở Miên nhìn đề bài không chớp mắt, nói: "Hiện tại ôn tập rất mệt, cậu vẫn là học thuộc xong đề cương tớ viết cho cậu rồi nói tiếp."
"Được." Vu Nhiên đồng ý, bò từ trên giường lên đọc sách, "Chờ mấy tháng nữa, tớ lại có thể tới trường chơi cùng mọi người rồi."
Ngòi bút Sở Miên dừng lại, cười nói: "Chơi cái gì chứ? Cậu không biết hiện tại trong lớp là dạng không khí như thế nào đâu, khi tan học sẽ không có ai nói chuyện, mọi người đều ghé vào bàn ngủ."
"Bởi vì thời gian mỗi tiết học quá dài sao?"
"Ừ." Sở Miên tiếp tục làm bài tập, "Dù sao thì hiện tại rất không giống trước kia, trên cơ bản cậu không có khả năng tìm được người cùng cậu ăn quà vặt truyền giấy tin trong giờ học, khi tan học cũng sẽ không náo nhiệt như vậy. Quý trọng giai đoạn vẽ tranh hiện tại của cậu đi, ít nhất thời gian cũng đủ dùng."
Vu Nhiên ôm sách vở, im lặng không nói gì. Kỳ thật cậu cũng đã sớm phát hiện ra, tần suất nói chuyện phiếm trong nhóm trò chuyện của lớp càng ngày càng ít, những bạn học bình thường thích nói thích cười gần đây cũng không thay đổi trạng thái, còn có người bị cha mẹ tịch thu điện thoại, dứt khoát tạm biệt internet.
Vu Nhiên quả thật rất hoài niệm những ngày tháng đùa giỡn vui cười với các bạn họ, nhưng cậu càng hy vọng tất cả mọi người có thể thi tốt hơn, cho nên tạm thời không liên hệ với bọn họ thì cậu cũng không cảm thấy tiếc hận, chẳng qua lo lắng áp lực tâm lý của bọn họ quá lớn.
Hôm sau, Sở Miên mơ mơ màng màng ăn cơm sáng, đột nhiên thấy Vu Nhiên ngồi xuống đối diện, nghi hoặc hỏi cậu: "Cậu mặc đồng phục làm gì vậy?"
"Đi học chứ còn gì."
Sở Miên mờ mịt vài giây: "Cô Bạch kêu cậu đi?"
"Không, bản thân tớ muốn đi." Vu Nhiên cười tươi rói, ánh mặt trời sáng sớm rạng rỡ vừa lúc rọi lên hốc mắt cậu.
Tối qua Sở Hành đã đồng ý với quyết định này, cậu có thể tới trường học mấy ngày, thuận tiện có thể cùng Sở Miên đón sinh nhật.
Hai người ăn xong bữa sáng, từng người đeo cặp sách ra cửa. Sở Miên đã có một thời gian rất dài không nhìn thấy Vu Nhiên mặc đồng phục, khi nhìn thấy màu đen quen thuộc tròng lên người cậu thì lập tức nhớ tới thời kỳ sinh hoạt nhẹ nhàng trước kia của họ. Khi đó "thi đại học" cùng "tương lai" đều là những từ ngữ thật xa xôi, bọn họ không cần phải sầu lo vì ước mơ, cũng chưa chính thức nỗ lực vì nó, cho nên chỉ biết kiên định tin tưởng hết thảy mộng đẹp đều sẽ trở thành sự thật.
"Cậu đã nói trước với cô chủ nhiệm chưa?" Sở Miên hỏi, "Cậu đột nhiên xuất hiện ở phòng học như vậy sẽ khiến người khác kinh ngạc."
"Tớ vốn dĩ chính là một phần tử trong lớp, muốn đi học cũng không sai chứ?" Vu Nhiên không để bụng, thoải mái đi vào Thành Tuấn, dọc theo tuyến đường quen thuộc nhất, đẩy cửa sau phòng học.
Tiết tự học buổi sáng là thời khắc không khí tốt nhất ở phòng học, rất nhiều người vừa ăn sáng vừa chép bài tập, còn có tinh lực vui đùa vài câu. Vu Nhiên đường hoàng đi cửa sau vào, ném cặp sách xuống, nhìn quanh bốn phía lớn tiếng nói: "Ai làm bài tập sinh vật với hóa học rồi? Cho tớ mượn cho tớ mượn!"
Giọng nói của cậu ở trong tai người ngoài vừa quen thuộc lại vừa đột ngột, các bạn học theo bản năng quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Tiếp theo, tất cả mọi người đều không hẹn mà buông việc trên đầu, sôi nổi mở miệng chào hỏi với cậu. Vu Nhiên bị mọi người đối xử nhiệt tình như vậy cũng vui mừng ra mặt, đáp lời từng người, cậu còn vươn một bàn tay nhẹ nhàng khoát với không khí, tựa như lãnh đạo tới thị sát chi nhánh làm việc, vui vẻ nói: "Được được, bình tĩnh bình tĩnh."
Sở Miên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cười một chút, tâm trạng vô thức thoải mái hơn rất nhiều.
Vu Nhiên nói là hôm nay tới nghe giảng, nhưng trên thực tế không sao theo kịp nổi tốc độ bài học trên lớp, ánh mắt rất nhanh đã dại ra, khiến các giáo viên vô cùng quan tâm, tan học cố ý kêu cậu qua nói chuyện, kiên nhẫn giảng cho cậu về trọng điểm ôn tập.
Vu Nhiên ôm chồng bài tập nặng nề, ngoan ngoãn gật đầu, thắng lợi trở về.
"Bảng tin này vẫn là từ học kỳ trước, tại sao còn chưa đổi?" Vu Nhiên đứng ở phía sau phòng học đánh giá bảng đen, câu "Cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sóng, Sẽ kéo thẳng buồm giương ra biển xanh khơi"(*) phai màu nghiêm trọng, gần như còn không thấy rõ đường viền trang trí ban đầu.
(*) Trích từ bài thơ "Hành lộ nan kỳ" của Lý Bạch
Trong ngăn tủ đựng đồ linh tinh ở phòng học còn có một ít màu vẽ vô dụng, vào giờ ra chơi, Vu Nhiên lau khô bảng đen, thấm ướt bút vẽ, vẽ bảng tin mới.
Tiếng tập thể dục theo đài ở bên ngoài rất ồn ào, Sở Miên cảm thấy ầm ĩ bèn đứng dậy đóng cửa sổ lại. Trong phòng lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nghe được tiếng Vu Nhiên dùng phấn viết vẽ nháp trên bảng.
Sở Miên đi qua, xắn giúp cậu hai ống tay áo: "Đừng cọ làm dơ, màu đen quá rõ ràng."
"Lấy giúp tớ cái ghế, tớ không với tới trên cùng." Vu Nhiên nói.
Sở Miên lười đi qua đi lại, ôm lấy eo cậu, trực tiếp nhấc thân thể Vu Nhiên lên.
Vu Nhiên hoảng sợ, nhịn không được cười vài tiếng. Nhưng được Sở Miên ôm đúng là càng tiện hơn, tùy lúc có thể kêu hắn dịch vị trí. Vu Nhiên giơ cánh tay lên, nhớ ra bản thân quên bàn bạc khẩu hiệu bảng tin với cán bộ lớp, bèn viết đại khẩu hiệu của Thành Tuấn lên trên cùng bảng đen -
"Không chạy theo ảo tưởng, không theo đuổi hư danh."(*)
(*) Một câu danh ngôn của Lý Đại Chiêu, một trong những người thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc
Vu Nhiên vẽ nháp xong, kêu Sở Miên buông mình ra. Nhưng khi hai chân chạm đất, cánh tay vòng quanh eo cậu còn không buông ra, vài giây sau, cằm Sở Miên cũng đè lên đầu vai cậu. Vu Nhiên cảm giác rõ ràng được hơi thở ấm áp của đối phương thoảng qua tai, còn có mùi dầu gội mật đào thơm ngọt, cả người đều thả lỏng.
Vu Nhiên đứng bất động để Sở Miên ôm mình, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: "Trong phòng học còn có camera đấy."
"Làm sao vậy?"
"Cậu không sợ bị người khác thấy sao?"
"Sợ gì chứ."
Vu Nhiên cười sang sảng, "Tại sao hiện tại cậu không e lệ nữa?"
Sở Miên nghiêng đầu chọc chọc cậu: "Còn không phải là nhờ cậu ban tặng."
Tiếng nhạc tập thể dục bên ngoài gần kết thúc, Sở Miên chưa đã thèm mà buông tay ôm Vu Nhiên ra, thuận tiện sửa sang đầu tóc hơi hỗn loạn của cậu.
"Vu Nhiên, hình như tớ biết vì sao gần đây tớ đi học dễ phiền muộn rồi."
"Hả?"
"Trước kia đi học có thể gặp cậu, cho nên mỗi ngày tớ đều mong ngóng tới trường học. Nhưng hiện tại cậu chờ tớ ở nhà, tiềm thức tớ lập tức ngóng trông về nhà." Sở Miên nhẹ nhàng nói, tay rơi xuống, thuận thế đặt lên vai Vu Nhiên.
Vu Nhiên suy tư một chút, đưa ra kết luận: "Vậy... Cậu muốn tớ rời khỏi nhà cậu?"
"Đương nhiên không phải, Muggle." Sở Miên dùng sức nhéo lỗ tai cậu, "Tớ chỉ là muốn khi mệt mỏi thì có thể nhìn thấy cậu."
"Tớ chụp cho cậu một bức ảnh, khi đi học cậu có thể xem."
"Nhưng kia không phải người sống."
Vu Nhiên cảm thấy buồn rầu: "À, phải... Vậy phải làm sao bây giờ? Tớ lại không phải nguồn điện di động, có thể để cậu đi đến chỗ nào cũng có thể cắm nạp điện."
Sở Miên nghiêng mặt nhìn cậu, nói: "Về sau, lúc tớ tan học thì cậu lại đây ôm tớ một chút."
"Được nha!" Vu Nhiên vui vẻ chấp nhận đề nghị này, "Nhưng tớ sẽ dùng sức ôm cậu, ôm thật lâu, khiến cho rất nhiều người thấy."
Sở Miên cười khe khẽ, ngẩng đầu nhìn bảng đen trống trơn, nói: "Tùy cậu."
So với việc ngượng ngùng vì thân thiết với người yêu trước mặt bao người, hắn vẫn là không thể chịu đựng được mệt mỏi khi một mình nhớ tới Vu Nhiên hơn.
Sinh nhật mười tám tuổi của Sở Miên vào thứ tư tuần thứ ba, hôm nay là ngày nhiều tiết ngữ văn nhất trong tuần. Hơn nữa lớp mười hai đã hủy bỏ hoạt động câu lạc bộ, các bạn học từ sáng đến tối đều căng chặt tinh thần tiếp thu sự tàn phá của cô Vương.
Việc duy nhất có thể khiến mọi người sôi nổi hơn hôm nay chính là giúp Sở Miên ăn sinh nhật. Trong lớp đã có rất nhiều người thành niên, khi chúc mừng Sở Miên không phải là "Sinh nhật vui vẻ" mà là "Chúc mừng cậu cũng trở thành một người lớn dơ bẩn."
Vì tiết kiệm thời gian, Sở Miên trực tiếp cắt bánh kem cho mọi người, đến điều ước cũng không kịp nói. Cũng may Vu Nhiên đã chuẩn bị sớm, sau khi tiết tự học buổi tối đầu tiên kết thúc thì lôi kéo Sở Miên tới sân thượng, cắm nến thắp sáng từng ngọn.
Sở Miên cho rằng cậu chuẩn bị là ngọn nến màu sắc rực rỡ cắm trên bánh kem, nếu không thì cũng là nến có tạo hình sáng tạo của cửa hàng. Hắn không nghĩ tới Vu Nhiên trực tiếp móc hai túi nến trắng đỏ ra, sắp thành chữ "18" trên mặt đất, vừa phóng tầm mắt nhìn đã thấy vừa vui vẻ vừa đen đủi.
Vu Nhiên ngồi xuống, nói: "Từ tháng trước tớ đã suy nghĩ tới quà thành niên cho cậu, nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra thứ gì xứng đáng với cậu, cậu cũng không thiếu cái gì. Cho nên tớ chỉ viết thiệp chúc mừng cho cậu, cầm lấy."
Sở Miên nhận lấy bỏ vào túi, trước mắt hắn vẫn để ý tới mười tám cây nến trước mặt hơn. Buổi tối đã sớm buông xuống, ánh sáng duy nhất trên sân thượng là chỗ này, nếu bị người không hiểu rõ nhìn thấy thì nói không chừng sẽ cho rằng bọn họ đang tiến hành nghi thức tà giáo nào đó.
Sở Miên nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng ước ba điều, sau đó mở mắt thổi tắt nến. Số lượng quá nhiều, mỗi lần hắn đều phải hít sâu một hơi rồi lại thổi ra, hai má phồng tròn, bị Vu Nhiên chọc lên vài cái nói giống cá vàng.
Chờ hắn thổi tắt hết tất cả nến, Vu Nhiên ở bên cạnh cầm lòng không đậu mà cố vỗ tay: "Quá tuyệt vời! Đúng là hơi thở của người trưởng thành không giống trẻ nhỏ!"
Cha mẹ Sở Miên cuối tuần này muốn tới Dung Cảng tổ chức lễ trưởng thành chính thức cho hắn, hôm nay hắn có thể chuyên tâm lãng phí thời gian cùng Vu Nhiên, tạm thời quên đi áp lực thi cử cùng phiền não học tập.
Tiếng chuông của tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên, bọn họ vẫn ngồi ở ghế dài trên sân thượng, nhìn ra ngọn đèn đường nơi phương xa. Đường lớn vẫn giống như nước chảy, tạp âm không truyền đến nơi này.
Vu Nhiên nhìn đồng hồ: "Không quay về đi học?"
"Tối thứ ba hôm trước có rất nhiều người chưa ăn cơm xong, giáo viên cho phép đến trễ."
Vu Nhiên nói "Tốt", qua một lúc bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Sở Miên, sau đó không nói hai lời khóa ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn thật chặt.
Dù sao bốn bề vắng lặng, Sở Miên cũng vùi mặt vào ngực Vu Nhiên. Bọn họ hiện tại dùng cùng loại bột giặt, mùi hương trên người cũng giống nhau, nhưng việc này không làm giảm bớt ý niệm muốn gần sát đối phương của hai người.
Vu Nhiên ôm thật sự rất chặt, nhỏ giọng dán bên tai Sở Miên, nói: "Thành niên vui vẻ, cục cưng."
Bên tai Sở Miên tê dại, trái tim cũng phập phồng theo. Hắn hoãn lại nhịp thở, nói với Vu Nhiên: "Về sau cậu phải nghe lời người lớn là tớ nói."
Vu Nhiên cười khẽ lắc đầu, phản bác hắn: "Cậu còn chưa tính là người lớn."
"Khi nào mới tính?"
"Ờm... Tuổi pháp luật cho phép kết hôn." Khi Vu Nhiên quay đầu, môi không cẩn thận cọ lên sườn mặt Sở Miên, cậu bèn dứt khoát hôn lên.
Cậu nghiêm túc nói: "Sở Miên, chờ tớ cũng trưởng thành, cậu coi như là chú rể của tớ đi."
Sở Miên luôn không chống cự nổi những mờ ám bất thình lình của Vu Nhiên, cho dù có bao nhiêu lần thì nhịp tim đều sẽ tăng tốc, đầu nóng lên.
Gió cuối thu lạnh lẽo khô ráo, hắn híp mắt, chờ trận gió này qua đi mới mở miệng nói chuyện: "Tớ có thể làm sớm hơn được không?"
"Thật sao?" Vu Nhiên thấy mỹ mãn, cười cười.
Nghe thấy chuông đi học vang lên lần nữa, cậu mới lưu luyến không rời mà xuống khỏi hai chân Sở Miên.
Sở Miên cũng đứng dậy theo, hai người một trước một sau cùng đi dưới ánh đèn vàng nơi hàng hiên. Vu Nhiên không tính ở lại tiết tự học buổi tối, cậu còn phải trở về luyện vẽ, tháng sau đã tới liên khảo, gần đây phải chuẩn bị kỹ càng.
Đi đến chỗ ngoặt, hai người tách ra. Sở Miên nhìn đến khi bóng dáng Vu Nhiên hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn mới lấy tấm thiệp chúc mừng cậu đưa từ túi bản thân. Khi mở ra, chỉ thấy vài câu ngắn ngủn.
"Gửi công chúa điện hạ tớ yêu nhất:
Cho dù cậu ngủ say ở rừng rậm hắc ám nào, tớ cũng đều sẽ vượt qua ngàn dặm xa xôi, dùng nụ hôn đánh thức cậu."
Tầm mắt Sở Miên dịch xuống, thấy một hàng chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo.
"- Kỵ sĩ vĩnh viễn của cậu, Vu Nhiên."
- -----
Đây nến trắng đỏ huyền cmn thoại đây, đen đủi là phải =))))))
Sau vài lần sửa đúng cùng phạt viết lặp đi lặp lại, Sở Miên cuối cùng cũng từ bỏ ý định giúp Vu Nhiên sử dụng thành ngữ chính xác.
"Vậy thì lựa chọn thi khoa học tự nhiên đi."
Nhưng nếu muốn ổn định thành tích khoa học tự nhiên thì không thể chỉ bỏ ít thời gian làm bài, Vu Nhiên một lòng một dạ luyện màu nước, thà rằng xuống lầu chạy bộ cũng không muốn động não làm bài, điều này khiến Sở Miên vô cùng lo âu. Nhưng cũng may Vu Nhiên còn rất hứng thú với tiếng Anh, mỗi đêm trước khi ngủ đều kêu Sở Miên đọc một đoạn thơ hoặc lời thoại tiếng Anh cho cậu nghe, nhạc trong di động cũng tạm thời đổi thành toàn tiếng Anh.
Vu Nhiên gần đây rất thích một bài hát, là nhạc phim mở đầu 《All I want is you》của bộ phim 《 Juno 》, giai điệu nhẹ nhàng dễ nghe, ca từ lại càng ngọt ngào lãng mạn, cậu mỗi khi xem một câu dịch Trung-Anh đều sẽ sao chép gửi cho Sở Miên.
- If you were the wood, I"d be the fire.
Chạng vạng, trời còn chưa tối, Vu Nhiên đi xuống sân bóng rổ công cộng dưới lầu vận động, thường xuyên gặp được nhóm trẻ con tầm mười tuổi. Cậu lẫn vào trong đó, dạy chúng chơi bóng.
"Đơn giản nhất là ba bước lên rổ, xem anh này." Vu Nhiên tràn đầy tự tin, vỗ bóng xuất phát từ vị trí thích hợp, nhảy cao lên duỗi dài cánh tay. Lực tay mạnh đẩy bóng hướng phía rổ, nhưng giây tiếp theo lại va chạm vào vòng rổ.
Hình cầu tròn trịa lập tức bắn ngược trở lại, đường cong parabol duyên dáng vừa rồi cũng lộn lại, không chút lưu tình nào đập lên đầu Vu Nhiên. Cậu kêu to một tiếng "Au", chọc đám nhỏ xung quanh bật cười vang.
Vu Nhiên kêu rên vài tiếng, ôm đầu đi nhặt bóng, lúc khom lưng chợt chú ý tới một đôi giày thể thao màu bạc trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn. Cậu muốn ngẩng đầu xem thân phận đối phương, bỗng nhiên bị người nọ đè lại sau cổ, không thể đứng dậy.
Một tay Sở Miên nhặt bóng rổ trên mặt đất lên, buông Vu Nhiên ra, bước lên phía trước hai bước. Hắn nhắm chuẩn phía xa, không chút do dự mà nâng tay lên, ngón tay linh hoạt dùng lực, khiến quả bóng bay lên hoàn mỹ, rơi vào rổ.
Đám nhóc sôi nổi reo hò khâm phục, Vu Nhiên thẳng người, đi qua ôm bả vai Sở Miên, như khoe với chúng: "Thế nào, con trai anh lợi hại không?"
Sở Miên bình thản dùng khuỷu tay huých ngực Vu Nhiên một chút.
"Sao hôm nay tan học sớm như vậy?" Vu Nhiên cầm lấy cặp sách Sở Miên, kéo tay hắn đi ra đường.
"Ngày mai thi."
"Hả? Lại thi? Sao tớ nhớ hai tuần trước đã thi rồi."
"Lớp mười hai vốn dĩ phải thi rất nhiều."
Hiện tại vừa lúc là thời gian ăn cơm tối, Sở Miên cảm giác đói bụng bèn tới tiệm bánh mua chút điểm tâm lót bụng. Bọn họ mỗi người cầm một chiếc bánh sừng bò mềm xốp thơm ngọt, bước chậm dưới ánh trời lam sẫm, vừa đi vừa cắn.
Vu Nhiên thích nhất là thời tiết hơi lạnh như vậy, bởi vì có thể mặc áo khoác cùng giày thể thao bản thân đã chọn lựa tỉ mỉ. Cậu cầm đồ ăn còn nóng, không nhanh không chậm đi ngang qua các loại hàng quán cùng cửa tiệm ven đường, thường xuyên đứng lại nhìn vài lần. Mà Sở Miên lại không có tâm trạng chú ý tới phong cảnh bên đường, sau khi đèn xanh sáng lên thì liền vội vàng lôi kéo Vu Nhiên qua đường lớn trở về nhà.
Vu Nhiên bước chân nhanh hơn, "Vất vả lắm mới có một ngày cậu về sớm, chúng ta đi bộ thêm một lát đi."
"Cuối tuần rồi đi, tớ còn có vài bài làm sai còn chưa hiểu rõ ràng." Sở Miên ăn xong bánh, gấp túi giấy cẩn thận, ném vào thùng rác.
Tuy rằng Vu Nhiên không đi học, nhưng thông qua quan sát trạng thái gần đây của Sở Miên thì vẫn có thể cảm nhận được nhiệm vụ học tập nặng nề của lớp mười hai. Hiện tại, mỗi ngày Sở Miên đều phải học đến mười hai giờ mới có thể ngủ, nằm trên giường đến sức lực nói vài câu cũng không có, không buồn nói nhiều mà ôm chặt Vu Nhiên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Không chỉ có học tập cùng nghỉ ngơi thay đổi, Vu Nhiên còn có thể nghe thấy Sở Miên thở dài, bực bội hoặc mỏi mệt khi làm bài, không khí xung quanh phảng phất như bị áp xuống. Vu Nhiên không dám tiến lên quấy rầy, chỉ biết đưa trái cây hoặc điểm tâm cho hắn, nhưng bình thường Sở Miên không chú ý tới, đắm chìm trong biển bài tập
Vu Nhiên bắt đầu hoài niệm thời gian lớp mười lớp mười một, Sở Miên cho dù có chăm chỉ học tập thì cũng không vất vả giống như bây giờ, còn có thể cùng cậu chơi điện tử, cùng đi trung tâm thương mại chọn giày.
"Tớ nhớ lại xem trước kia tớ đi học làm gì, nhưng nghĩ nửa ngày lại phát hiện hình như không làm gì. Mỗi ngày đều đi học dựa theo thời khóa biểu, hi hi ha ha ầm ĩ là qua một ngày..." Vu Nhiên lười biếng ghé vào giường mềm mại, nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Miên đang làm bài, "Tớ cảm thấy tớ luyện vẽ cũng khá ổn rồi, vừa nhìn lịch, sao mãi vẫn không đến liên khảo? Mị Mị, tớ muốn trở về đi học cùng cậu."
Sở Miên nhìn đề bài không chớp mắt, nói: "Hiện tại ôn tập rất mệt, cậu vẫn là học thuộc xong đề cương tớ viết cho cậu rồi nói tiếp."
"Được." Vu Nhiên đồng ý, bò từ trên giường lên đọc sách, "Chờ mấy tháng nữa, tớ lại có thể tới trường chơi cùng mọi người rồi."
Ngòi bút Sở Miên dừng lại, cười nói: "Chơi cái gì chứ? Cậu không biết hiện tại trong lớp là dạng không khí như thế nào đâu, khi tan học sẽ không có ai nói chuyện, mọi người đều ghé vào bàn ngủ."
"Bởi vì thời gian mỗi tiết học quá dài sao?"
"Ừ." Sở Miên tiếp tục làm bài tập, "Dù sao thì hiện tại rất không giống trước kia, trên cơ bản cậu không có khả năng tìm được người cùng cậu ăn quà vặt truyền giấy tin trong giờ học, khi tan học cũng sẽ không náo nhiệt như vậy. Quý trọng giai đoạn vẽ tranh hiện tại của cậu đi, ít nhất thời gian cũng đủ dùng."
Vu Nhiên ôm sách vở, im lặng không nói gì. Kỳ thật cậu cũng đã sớm phát hiện ra, tần suất nói chuyện phiếm trong nhóm trò chuyện của lớp càng ngày càng ít, những bạn học bình thường thích nói thích cười gần đây cũng không thay đổi trạng thái, còn có người bị cha mẹ tịch thu điện thoại, dứt khoát tạm biệt internet.
Vu Nhiên quả thật rất hoài niệm những ngày tháng đùa giỡn vui cười với các bạn họ, nhưng cậu càng hy vọng tất cả mọi người có thể thi tốt hơn, cho nên tạm thời không liên hệ với bọn họ thì cậu cũng không cảm thấy tiếc hận, chẳng qua lo lắng áp lực tâm lý của bọn họ quá lớn.
Hôm sau, Sở Miên mơ mơ màng màng ăn cơm sáng, đột nhiên thấy Vu Nhiên ngồi xuống đối diện, nghi hoặc hỏi cậu: "Cậu mặc đồng phục làm gì vậy?"
"Đi học chứ còn gì."
Sở Miên mờ mịt vài giây: "Cô Bạch kêu cậu đi?"
"Không, bản thân tớ muốn đi." Vu Nhiên cười tươi rói, ánh mặt trời sáng sớm rạng rỡ vừa lúc rọi lên hốc mắt cậu.
Tối qua Sở Hành đã đồng ý với quyết định này, cậu có thể tới trường học mấy ngày, thuận tiện có thể cùng Sở Miên đón sinh nhật.
Hai người ăn xong bữa sáng, từng người đeo cặp sách ra cửa. Sở Miên đã có một thời gian rất dài không nhìn thấy Vu Nhiên mặc đồng phục, khi nhìn thấy màu đen quen thuộc tròng lên người cậu thì lập tức nhớ tới thời kỳ sinh hoạt nhẹ nhàng trước kia của họ. Khi đó "thi đại học" cùng "tương lai" đều là những từ ngữ thật xa xôi, bọn họ không cần phải sầu lo vì ước mơ, cũng chưa chính thức nỗ lực vì nó, cho nên chỉ biết kiên định tin tưởng hết thảy mộng đẹp đều sẽ trở thành sự thật.
"Cậu đã nói trước với cô chủ nhiệm chưa?" Sở Miên hỏi, "Cậu đột nhiên xuất hiện ở phòng học như vậy sẽ khiến người khác kinh ngạc."
"Tớ vốn dĩ chính là một phần tử trong lớp, muốn đi học cũng không sai chứ?" Vu Nhiên không để bụng, thoải mái đi vào Thành Tuấn, dọc theo tuyến đường quen thuộc nhất, đẩy cửa sau phòng học.
Tiết tự học buổi sáng là thời khắc không khí tốt nhất ở phòng học, rất nhiều người vừa ăn sáng vừa chép bài tập, còn có tinh lực vui đùa vài câu. Vu Nhiên đường hoàng đi cửa sau vào, ném cặp sách xuống, nhìn quanh bốn phía lớn tiếng nói: "Ai làm bài tập sinh vật với hóa học rồi? Cho tớ mượn cho tớ mượn!"
Giọng nói của cậu ở trong tai người ngoài vừa quen thuộc lại vừa đột ngột, các bạn học theo bản năng quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Tiếp theo, tất cả mọi người đều không hẹn mà buông việc trên đầu, sôi nổi mở miệng chào hỏi với cậu. Vu Nhiên bị mọi người đối xử nhiệt tình như vậy cũng vui mừng ra mặt, đáp lời từng người, cậu còn vươn một bàn tay nhẹ nhàng khoát với không khí, tựa như lãnh đạo tới thị sát chi nhánh làm việc, vui vẻ nói: "Được được, bình tĩnh bình tĩnh."
Sở Miên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cười một chút, tâm trạng vô thức thoải mái hơn rất nhiều.
Vu Nhiên nói là hôm nay tới nghe giảng, nhưng trên thực tế không sao theo kịp nổi tốc độ bài học trên lớp, ánh mắt rất nhanh đã dại ra, khiến các giáo viên vô cùng quan tâm, tan học cố ý kêu cậu qua nói chuyện, kiên nhẫn giảng cho cậu về trọng điểm ôn tập.
Vu Nhiên ôm chồng bài tập nặng nề, ngoan ngoãn gật đầu, thắng lợi trở về.
"Bảng tin này vẫn là từ học kỳ trước, tại sao còn chưa đổi?" Vu Nhiên đứng ở phía sau phòng học đánh giá bảng đen, câu "Cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sóng, Sẽ kéo thẳng buồm giương ra biển xanh khơi"(*) phai màu nghiêm trọng, gần như còn không thấy rõ đường viền trang trí ban đầu.
(*) Trích từ bài thơ "Hành lộ nan kỳ" của Lý Bạch
Trong ngăn tủ đựng đồ linh tinh ở phòng học còn có một ít màu vẽ vô dụng, vào giờ ra chơi, Vu Nhiên lau khô bảng đen, thấm ướt bút vẽ, vẽ bảng tin mới.
Tiếng tập thể dục theo đài ở bên ngoài rất ồn ào, Sở Miên cảm thấy ầm ĩ bèn đứng dậy đóng cửa sổ lại. Trong phòng lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nghe được tiếng Vu Nhiên dùng phấn viết vẽ nháp trên bảng.
Sở Miên đi qua, xắn giúp cậu hai ống tay áo: "Đừng cọ làm dơ, màu đen quá rõ ràng."
"Lấy giúp tớ cái ghế, tớ không với tới trên cùng." Vu Nhiên nói.
Sở Miên lười đi qua đi lại, ôm lấy eo cậu, trực tiếp nhấc thân thể Vu Nhiên lên.
Vu Nhiên hoảng sợ, nhịn không được cười vài tiếng. Nhưng được Sở Miên ôm đúng là càng tiện hơn, tùy lúc có thể kêu hắn dịch vị trí. Vu Nhiên giơ cánh tay lên, nhớ ra bản thân quên bàn bạc khẩu hiệu bảng tin với cán bộ lớp, bèn viết đại khẩu hiệu của Thành Tuấn lên trên cùng bảng đen -
"Không chạy theo ảo tưởng, không theo đuổi hư danh."(*)
(*) Một câu danh ngôn của Lý Đại Chiêu, một trong những người thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc
Vu Nhiên vẽ nháp xong, kêu Sở Miên buông mình ra. Nhưng khi hai chân chạm đất, cánh tay vòng quanh eo cậu còn không buông ra, vài giây sau, cằm Sở Miên cũng đè lên đầu vai cậu. Vu Nhiên cảm giác rõ ràng được hơi thở ấm áp của đối phương thoảng qua tai, còn có mùi dầu gội mật đào thơm ngọt, cả người đều thả lỏng.
Vu Nhiên đứng bất động để Sở Miên ôm mình, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở: "Trong phòng học còn có camera đấy."
"Làm sao vậy?"
"Cậu không sợ bị người khác thấy sao?"
"Sợ gì chứ."
Vu Nhiên cười sang sảng, "Tại sao hiện tại cậu không e lệ nữa?"
Sở Miên nghiêng đầu chọc chọc cậu: "Còn không phải là nhờ cậu ban tặng."
Tiếng nhạc tập thể dục bên ngoài gần kết thúc, Sở Miên chưa đã thèm mà buông tay ôm Vu Nhiên ra, thuận tiện sửa sang đầu tóc hơi hỗn loạn của cậu.
"Vu Nhiên, hình như tớ biết vì sao gần đây tớ đi học dễ phiền muộn rồi."
"Hả?"
"Trước kia đi học có thể gặp cậu, cho nên mỗi ngày tớ đều mong ngóng tới trường học. Nhưng hiện tại cậu chờ tớ ở nhà, tiềm thức tớ lập tức ngóng trông về nhà." Sở Miên nhẹ nhàng nói, tay rơi xuống, thuận thế đặt lên vai Vu Nhiên.
Vu Nhiên suy tư một chút, đưa ra kết luận: "Vậy... Cậu muốn tớ rời khỏi nhà cậu?"
"Đương nhiên không phải, Muggle." Sở Miên dùng sức nhéo lỗ tai cậu, "Tớ chỉ là muốn khi mệt mỏi thì có thể nhìn thấy cậu."
"Tớ chụp cho cậu một bức ảnh, khi đi học cậu có thể xem."
"Nhưng kia không phải người sống."
Vu Nhiên cảm thấy buồn rầu: "À, phải... Vậy phải làm sao bây giờ? Tớ lại không phải nguồn điện di động, có thể để cậu đi đến chỗ nào cũng có thể cắm nạp điện."
Sở Miên nghiêng mặt nhìn cậu, nói: "Về sau, lúc tớ tan học thì cậu lại đây ôm tớ một chút."
"Được nha!" Vu Nhiên vui vẻ chấp nhận đề nghị này, "Nhưng tớ sẽ dùng sức ôm cậu, ôm thật lâu, khiến cho rất nhiều người thấy."
Sở Miên cười khe khẽ, ngẩng đầu nhìn bảng đen trống trơn, nói: "Tùy cậu."
So với việc ngượng ngùng vì thân thiết với người yêu trước mặt bao người, hắn vẫn là không thể chịu đựng được mệt mỏi khi một mình nhớ tới Vu Nhiên hơn.
Sinh nhật mười tám tuổi của Sở Miên vào thứ tư tuần thứ ba, hôm nay là ngày nhiều tiết ngữ văn nhất trong tuần. Hơn nữa lớp mười hai đã hủy bỏ hoạt động câu lạc bộ, các bạn học từ sáng đến tối đều căng chặt tinh thần tiếp thu sự tàn phá của cô Vương.
Việc duy nhất có thể khiến mọi người sôi nổi hơn hôm nay chính là giúp Sở Miên ăn sinh nhật. Trong lớp đã có rất nhiều người thành niên, khi chúc mừng Sở Miên không phải là "Sinh nhật vui vẻ" mà là "Chúc mừng cậu cũng trở thành một người lớn dơ bẩn."
Vì tiết kiệm thời gian, Sở Miên trực tiếp cắt bánh kem cho mọi người, đến điều ước cũng không kịp nói. Cũng may Vu Nhiên đã chuẩn bị sớm, sau khi tiết tự học buổi tối đầu tiên kết thúc thì lôi kéo Sở Miên tới sân thượng, cắm nến thắp sáng từng ngọn.
Sở Miên cho rằng cậu chuẩn bị là ngọn nến màu sắc rực rỡ cắm trên bánh kem, nếu không thì cũng là nến có tạo hình sáng tạo của cửa hàng. Hắn không nghĩ tới Vu Nhiên trực tiếp móc hai túi nến trắng đỏ ra, sắp thành chữ "18" trên mặt đất, vừa phóng tầm mắt nhìn đã thấy vừa vui vẻ vừa đen đủi.
Vu Nhiên ngồi xuống, nói: "Từ tháng trước tớ đã suy nghĩ tới quà thành niên cho cậu, nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra thứ gì xứng đáng với cậu, cậu cũng không thiếu cái gì. Cho nên tớ chỉ viết thiệp chúc mừng cho cậu, cầm lấy."
Sở Miên nhận lấy bỏ vào túi, trước mắt hắn vẫn để ý tới mười tám cây nến trước mặt hơn. Buổi tối đã sớm buông xuống, ánh sáng duy nhất trên sân thượng là chỗ này, nếu bị người không hiểu rõ nhìn thấy thì nói không chừng sẽ cho rằng bọn họ đang tiến hành nghi thức tà giáo nào đó.
Sở Miên nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng ước ba điều, sau đó mở mắt thổi tắt nến. Số lượng quá nhiều, mỗi lần hắn đều phải hít sâu một hơi rồi lại thổi ra, hai má phồng tròn, bị Vu Nhiên chọc lên vài cái nói giống cá vàng.
Chờ hắn thổi tắt hết tất cả nến, Vu Nhiên ở bên cạnh cầm lòng không đậu mà cố vỗ tay: "Quá tuyệt vời! Đúng là hơi thở của người trưởng thành không giống trẻ nhỏ!"
Cha mẹ Sở Miên cuối tuần này muốn tới Dung Cảng tổ chức lễ trưởng thành chính thức cho hắn, hôm nay hắn có thể chuyên tâm lãng phí thời gian cùng Vu Nhiên, tạm thời quên đi áp lực thi cử cùng phiền não học tập.
Tiếng chuông của tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên, bọn họ vẫn ngồi ở ghế dài trên sân thượng, nhìn ra ngọn đèn đường nơi phương xa. Đường lớn vẫn giống như nước chảy, tạp âm không truyền đến nơi này.
Vu Nhiên nhìn đồng hồ: "Không quay về đi học?"
"Tối thứ ba hôm trước có rất nhiều người chưa ăn cơm xong, giáo viên cho phép đến trễ."
Vu Nhiên nói "Tốt", qua một lúc bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Sở Miên, sau đó không nói hai lời khóa ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn thật chặt.
Dù sao bốn bề vắng lặng, Sở Miên cũng vùi mặt vào ngực Vu Nhiên. Bọn họ hiện tại dùng cùng loại bột giặt, mùi hương trên người cũng giống nhau, nhưng việc này không làm giảm bớt ý niệm muốn gần sát đối phương của hai người.
Vu Nhiên ôm thật sự rất chặt, nhỏ giọng dán bên tai Sở Miên, nói: "Thành niên vui vẻ, cục cưng."
Bên tai Sở Miên tê dại, trái tim cũng phập phồng theo. Hắn hoãn lại nhịp thở, nói với Vu Nhiên: "Về sau cậu phải nghe lời người lớn là tớ nói."
Vu Nhiên cười khẽ lắc đầu, phản bác hắn: "Cậu còn chưa tính là người lớn."
"Khi nào mới tính?"
"Ờm... Tuổi pháp luật cho phép kết hôn." Khi Vu Nhiên quay đầu, môi không cẩn thận cọ lên sườn mặt Sở Miên, cậu bèn dứt khoát hôn lên.
Cậu nghiêm túc nói: "Sở Miên, chờ tớ cũng trưởng thành, cậu coi như là chú rể của tớ đi."
Sở Miên luôn không chống cự nổi những mờ ám bất thình lình của Vu Nhiên, cho dù có bao nhiêu lần thì nhịp tim đều sẽ tăng tốc, đầu nóng lên.
Gió cuối thu lạnh lẽo khô ráo, hắn híp mắt, chờ trận gió này qua đi mới mở miệng nói chuyện: "Tớ có thể làm sớm hơn được không?"
"Thật sao?" Vu Nhiên thấy mỹ mãn, cười cười.
Nghe thấy chuông đi học vang lên lần nữa, cậu mới lưu luyến không rời mà xuống khỏi hai chân Sở Miên.
Sở Miên cũng đứng dậy theo, hai người một trước một sau cùng đi dưới ánh đèn vàng nơi hàng hiên. Vu Nhiên không tính ở lại tiết tự học buổi tối, cậu còn phải trở về luyện vẽ, tháng sau đã tới liên khảo, gần đây phải chuẩn bị kỹ càng.
Đi đến chỗ ngoặt, hai người tách ra. Sở Miên nhìn đến khi bóng dáng Vu Nhiên hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn mới lấy tấm thiệp chúc mừng cậu đưa từ túi bản thân. Khi mở ra, chỉ thấy vài câu ngắn ngủn.
"Gửi công chúa điện hạ tớ yêu nhất:
Cho dù cậu ngủ say ở rừng rậm hắc ám nào, tớ cũng đều sẽ vượt qua ngàn dặm xa xôi, dùng nụ hôn đánh thức cậu."
Tầm mắt Sở Miên dịch xuống, thấy một hàng chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo.
"- Kỵ sĩ vĩnh viễn của cậu, Vu Nhiên."
- -----
Đây nến trắng đỏ huyền cmn thoại đây, đen đủi là phải =))))))