Lễ xong, đưa vào động phòng. Bà mai Trương do dự, không biết nên đưa ai vào hỉ phòng trước đây?
“Đồng đại ở lại! Đồng đại ở lại!” mọi người đồng thanh hô to. Tôn trưởng lão thì quẫn, Đồng Ca lại thản nhiên, còn Đoàn Thịnh hơi xấu hổ, cuối cùng quyết định hai người đều ở lại.
Trong bữa tiệc, khách rất nhiều, trừ các ‘mỹ nam’ làm nền, còn có rất nhiều anh em trong sơn trại, bọn họ làm ầm ĩ lợi hại, một bộ không chuốc say cô dâu chú rễ thì không bỏ qua.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ còn nhẹ nhàng với Đồng Ca một chút, nhưng chốc lát sau, bắt đầu tùy hứng lên, Đồng Ca là một nữ nhân còn mạnh hơn cả nam nhân, không cần bọn họ phải bảo hộ giống như hoa nhỏ! Bọn họ sau khi điều chỉnh tâm tình, lại xem Đồng Ca như trước kia, là người đã từng uống rượu nói chuyện ngất phiếm ngất trời với bọn họ.
Đối với Đoàn Thịnh bọn họ càng không khách khí, hận không thể đem toàn bộ rượu trong bữa tiệc rót vào bụng hắn, đem toàn bộ hâm mộ, ghen tỵ, bi phẫn hóa thành rượu, ai bảo hắn hái được ngọn sen hồng trên núi mà mọi người kính ngưỡng kia chứ.
Đoàn Thịnh không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, mà ai đến mời rượu hắn cũng không từ chối, ung dung nhận lấy, mặt không đổi sắc uống hết.
Đồng Ca tuy đang bị mọi người vây quanh chuốc rượu, nhưng vẫn không quên nàng vừa có một tướng công, thành thân rồi thì chính là người của nàng, nên tự nhiên nàng phải ‘bảo kê’, thấy Đoàn Thịnh bị người thay nhau chuốc rượu, nàng liền vạch mọi người ra đi tới bên cạnh hắn, đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, hào khí ngửa đầu uống hết.
Hành động này khiến mọi người hô to, “Đồng đại, không phải chứ! Còn chưa động phòng đã bắt đầu bênh vực rồi!”
Đồng Ca bất nhã ợ một cái, khí phách ôm vai Đoàn Thịnh nói: “Hắn là người của ta, về sau ta bảo kê, không cho phép khi dễ hắn.”
Một trận ồn ào vang lên, to đến mức nóc nhà cũng muốn bong ra, Đồng Ca cười hăm hở, khí thế ngút trời. Vóc dáng Đồng Ca thon dài, thấp hơn Đoàn Thịnh nửa cái đầu, nhưng ôm vai Đoàn Thịnh vẫn không làm giảm khí thế.
Đoàn Thịnh bị Đồng Ca ôm vai nói vậy, vẫn bình thản ung dung, nhẹ mỉm cười, trong mắt ẩn ẩn có cưng chiều, không hề cảm giác bị một nữ nhân ôm sẽ làm giảm tôn nghiêm nam nhân.
Dáng vẻ đắc ý của Đồng Ca khiến mọi người không vui, hướng tất cả mũi nhọn về phía Đồng Ca, quyết tâm phải chuốc rượu cho nàng gục. Đồng Ca mặt không biến sắc, rượu đưa tới đều uống hết, uống đến mọi người tâm phục khẩu phục.
Đoàn Thịnh an tĩnh mặc Đồng Ca ôm, an tâm để cho nàng ‘bảo kê’.
Trên bàn tiệc là một đống hỗn độn, dưới bàn là một vũng nước. Trên ngón tay Đồng Ca đang đặt sau lưng, một dòng nước trong suốt đang chảy xuống. Đoàn Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười càng sâu.
Đoàn Thịnh chưa từng gặp qua một cô nuơng nào như vậy, nàng không câu nệ tiểu tiết, tùy ý tự do, khôn kéo tinh ranh, bướng bỉnh đáng yêu..... Một cô nương độc nhất vô nhị như vậy, hắn thật may mắn làm sao!
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng uống nữa, vào động phòng thôi, đêm xuân một khắc trị giá ngàn vàng!” Tôn trưởng lão lên tiếng giải vây cho Đồng Ca, lão lo nhất là Đồng Ca bị chuốc say quá không động phòng được, vậy sắp xếp của lão liền uổng phí. Kỳ thật Tôn trưởng lão chỉ thấy Đồng Ca bị chuốc rượu chứ không thấy được hành động lén dùng nội lực bức rượu ra của nàng nên mới lo lắng, chứ người tinh ranh như Đồng Ca làm sao có thể để người ta chuốc say chứ?
“Vâng thưa ngài! Vào động phòng, vào động phòng, chúng ta muốn nháo động phòng!” mọi người đều uống say, ồn ào đẩy Đồng Ca và Đoàn Thịnh vào hỉ phòng.
Hỉ phòng là gian phòng của Đồng Ca trước kia, hai người bị mọi người vây xung quanh đẩy vào trong.
“Rượu giao bôi, rượu giao bôi.” mọi người ồn ào muốn xem uống rượu giao bôi.
Bà mai Trương vội rót rượu đưa cho hai người, dưới sự ồn ào của mọi người, hai người uống một hơi cạn ly. Thấy hai người uống rượu xong, trong đám người có hai kẻ cười rất cổ quái, một là Tôn trưởng lão và hai Giang Tiểu Thủy, nhưng bởi vì hai người đó đứng ở góc khuất nên không ai thấy.
Uống rượu giao bôi xong, mọi người lại ồn ào muốn xem hai người hôn nhau.
Đồng Ca cũng hào phóng kéo đầu Đoàn Thịnh xuống, trước mặt mọi người, hôn lên môi hắn, lúc hai môi chạm nhau hai người chỉ cảm thấy một dòng điện xuyên thấu toàn thân, tê tê dại dại, khiến tim đập nhanh.
Mọi người xem xong hôn môi, biết đã nháo đủ, đùa giỡn trên giường tất nhiên bọn họ không thể nhìn, bèn tự động ra lui ra khỏi phòng. Nhưng vẫn có mấy người chưa từ bỏ ý định muốn nhìn, không sợ chết núp ngoài phòng, điển hình như Tôn trưởng lão, Vương Sơn, và Giang Tiểu Thủy.
Nụ hôn vừa rồi khiến lòng Đồng Ca nhộn nhạo, nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, thấy hơi hơi khẩn trương, bèn lấy bình rượu trên bàn đổ ra uống liền mấy ly.
Ngoài cửa sổ, Tôn trưởng lão và Giang Tiểu Thủy thấy động tác này, lòng thầm nói tốt. Tôn trưởng lão bắt đầu lo lắng Đoàn Thịnh không có võ công không biết có thể đáp ứng nổi ‘yêu cầu’ của Đồng Ca hay không, không biết có nên đi vào giải huyệt cho hắn không đây, bởi vì thuốc kia hơi mạnh!
Giang Tiểu Thủy bướng bỉnh kéo kéo râu của Tôn trưởng lão nói: “Xong việc rồi.” Hai người đã uống xong rượu kia, kế tiếp chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì, Giang Tiểu Thủy rất yên tâm mà rời đi.
Tôn trưởng lão khinh bỉ liếc Giang Tiểu Thủy một cái, thầm nghĩ, đường ngươi ngươi cứ đi, chuyện tốt còn chưa xảy ra, ta mới không đi!
Đồng Ca uống xong bình rượu, cảm thấy trấn tĩnh rất nhiều, đỏ ửng trên mặt cũng đã biến mất. Nàng đứng dậy, không ngờ Đoàn Thịnh đang ở phía sau nàng, hai người đụng vào nhau, khoảng cách chỉ có 1 cm, hơi thở giao hòa, tạo ra bầu không khí ái muội.
Trên môi nàng vẫn còn cảm xúc ấm áp mềm mại của nụ hôn lúc nãy, cảm giác hơi mê muội, trong ngực như có con thỏ đang chạy loạn muốn nhảy ra ngoài.
Nàng muốn lùi một bước, lại bị một đôi tay rắn chắn vòng qua eo nhỏ của nàng, kéo nàng vào ngực hắn, Đồng Ca ngước mắt, ngơ ngơ ngác nhìn môi Đòan Thịnh chậm rãi rơi xuống.........
Đoàn Thịnh hôn rất dịu dàng, như mưa phùn mùa xuân. Đồng Ca mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, Đoàn Thịnh đã dùng tay che mắt nàng, sau đó dịu nàng nâng cằm nàng lên, mút cánh môi xinh đẹp của nàng, đầu lưoưxi chui vào tìm đầu lưỡi của nàng......
Đồng Ca cảm thấy đầu trống rỗng, cơ thể như nhũn ra, tay nàng bấu chặc ngực hắn.
“Giỏi lắm! Cứ như vậy! Ôm lên giường đi......” Ngoài phòng, Vương Sơn khẩn trương nói.
“Làm đi! Làm đi! Ta muốn ôm cháu!” Tôn trưởng lão khẩn trương níu chặt vạt áo, hận không thể trực tiếp xông vào đá hai người bay lên giường.
“A!” Tôn trưởng lão và Vương Sơn đều bị trúng ám khí, ám khí là ly rượu bay ra từ trong phòng, tiếp theo Đồng Ca đá văng cửa, bước ra ngoài.
Nàng uy vũ đứng trước cửa, tay chống nạnh, phát ra một tiếng sư tử hống: “Lăn!”
Mấy người núp trên cây, góc phòng, nóc nhà đều nhanh chóng lăn một vòng, chạy trối chết, bọn họ đều biết Đồng Ca mà giận chắc chắn bọn họ không chịu nổi, ở lại chỉ gặp xui xẻo.
Chẳng mấy chốc, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, Đoàn Thịnh đi tới bên cạnh Đồng Ca, “Nương tử, không còn sớm nữa ,chúng ta nghỉ ngơi thôi!”
Đoàn Thịnh nói hai từ ‘nương tử’ rất thuận miệng, cảm giác rất êm tai. Nhưng Đồng Ca lại thấy rất kỳ cục, nàng cau mày nhìn hắn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Đừng gọi ta như vậy.”
Đoàn Thịnh cười cười không nói gì.
Đồng Ca ngáp một cái, vặn vặn lưng, trở về phòng, nằm lên giường.
“Ngươi........ Sao ngươi vào đây?!” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh vào theo liền hỏi.
“Nương tử, chúng ta đã thành thân, phòng của nàng cũng chính là phòng của ta.” Nói xong, Đoàn Thịnh tự nhiên cởi quần áo.
Đồng Ca nhìn hắn không chớp mắt, không cảm thấy chút ngượng ngùng hay e lệ nào, nam nhân cởi quần áo nàng thấy nhiều rồi!
“Ngươi cũng ngủ ở đây?” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh chuẩn bị lên giường bèn hỏi.
“Đúng, giường của nàng cũng là giường của ta.” Đoàn Thịnh thản nhiên cười nói.
Đồng Ca đảo mắt, nhích người ra mép giường, “Ngươi ngủ bên trong.”
Đoàn Thịnh nghe lời lên giường, Đồng Ca định tắt đèn ngủ.
“Đợi đã....! Nến đỏ này không thể tắt.” Đoàn Thịnh nói.
“Tại sao?”
Đoàn Thịnh ôn nhu nhìn Đồng Ca nói: “Nến đỏ đêm tân hôn phải để nó cháy đến hết, ngụ ý chúng ta sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.” giọng của hắn cực kỳ dịu dàng.
Đồng Ca nhìn hắn, hơi mất hồn.
Bầu không khí mập mờ quấn quanh hai người, hai thân thể dần dần đến gần, màn lụa đỏ rũ xuống, ngăn trở cảnh xuân kiều diễm bên trong.....
Ngay khi Đoàn Thịnh sắp đụng vào đôi môi đỏ mọng của Đồng Ca thì mí mắt nàng bỗng cụp xuống, tiếp đó tiếng ngáy nhanh chóng vang lên. Đoàn Thịnh giật mình, sau đó cười khẽ, hắn khẽ véo véo mũi nàng, sau đó gối đầu lên tay nhìn nàng ngủ, nhìn nhìn một hồi không nhịn được sẽ trộm hôn mấy cái.
Đêm hôm ấy, có người buồn có người vui. Vui mừng là Tôn trưởng lão, buồn là Đoàn Thịnh, hắn phát hiện một vấn đề trọng đại, hắn ‘bất lực’!
Còn Giang Tiểu Thủy thì hết sức hài lòng, thuốc kia thiệt hiệu quả, nữ nhân uống vào thì không có ham muốn, nam nhân uống thì bất lực. Đồng Muội vẫn là của hắn.
Lễ xong, đưa vào động phòng. Bà mai Trương do dự, không biết nên đưa ai vào hỉ phòng trước đây?
“Đồng đại ở lại! Đồng đại ở lại!” mọi người đồng thanh hô to. Tôn trưởng lão thì quẫn, Đồng Ca lại thản nhiên, còn Đoàn Thịnh hơi xấu hổ, cuối cùng quyết định hai người đều ở lại.
Trong bữa tiệc, khách rất nhiều, trừ các ‘mỹ nam’ làm nền, còn có rất nhiều anh em trong sơn trại, bọn họ làm ầm ĩ lợi hại, một bộ không chuốc say cô dâu chú rễ thì không bỏ qua.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ còn nhẹ nhàng với Đồng Ca một chút, nhưng chốc lát sau, bắt đầu tùy hứng lên, Đồng Ca là một nữ nhân còn mạnh hơn cả nam nhân, không cần bọn họ phải bảo hộ giống như hoa nhỏ! Bọn họ sau khi điều chỉnh tâm tình, lại xem Đồng Ca như trước kia, là người đã từng uống rượu nói chuyện ngất phiếm ngất trời với bọn họ.
Đối với Đoàn Thịnh bọn họ càng không khách khí, hận không thể đem toàn bộ rượu trong bữa tiệc rót vào bụng hắn, đem toàn bộ hâm mộ, ghen tỵ, bi phẫn hóa thành rượu, ai bảo hắn hái được ngọn sen hồng trên núi mà mọi người kính ngưỡng kia chứ.
Đoàn Thịnh không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, mà ai đến mời rượu hắn cũng không từ chối, ung dung nhận lấy, mặt không đổi sắc uống hết.
Đồng Ca tuy đang bị mọi người vây quanh chuốc rượu, nhưng vẫn không quên nàng vừa có một tướng công, thành thân rồi thì chính là người của nàng, nên tự nhiên nàng phải ‘bảo kê’, thấy Đoàn Thịnh bị người thay nhau chuốc rượu, nàng liền vạch mọi người ra đi tới bên cạnh hắn, đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, hào khí ngửa đầu uống hết.
Hành động này khiến mọi người hô to, “Đồng đại, không phải chứ! Còn chưa động phòng đã bắt đầu bênh vực rồi!”
Đồng Ca bất nhã ợ một cái, khí phách ôm vai Đoàn Thịnh nói: “Hắn là người của ta, về sau ta bảo kê, không cho phép khi dễ hắn.”
Một trận ồn ào vang lên, to đến mức nóc nhà cũng muốn bong ra, Đồng Ca cười hăm hở, khí thế ngút trời. Vóc dáng Đồng Ca thon dài, thấp hơn Đoàn Thịnh nửa cái đầu, nhưng ôm vai Đoàn Thịnh vẫn không làm giảm khí thế.
Đoàn Thịnh bị Đồng Ca ôm vai nói vậy, vẫn bình thản ung dung, nhẹ mỉm cười, trong mắt ẩn ẩn có cưng chiều, không hề cảm giác bị một nữ nhân ôm sẽ làm giảm tôn nghiêm nam nhân.
Dáng vẻ đắc ý của Đồng Ca khiến mọi người không vui, hướng tất cả mũi nhọn về phía Đồng Ca, quyết tâm phải chuốc rượu cho nàng gục. Đồng Ca mặt không biến sắc, rượu đưa tới đều uống hết, uống đến mọi người tâm phục khẩu phục.
Đoàn Thịnh an tĩnh mặc Đồng Ca ôm, an tâm để cho nàng ‘bảo kê’.
Trên bàn tiệc là một đống hỗn độn, dưới bàn là một vũng nước. Trên ngón tay Đồng Ca đang đặt sau lưng, một dòng nước trong suốt đang chảy xuống. Đoàn Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười càng sâu.
Đoàn Thịnh chưa từng gặp qua một cô nuơng nào như vậy, nàng không câu nệ tiểu tiết, tùy ý tự do, khôn kéo tinh ranh, bướng bỉnh đáng yêu..... Một cô nương độc nhất vô nhị như vậy, hắn thật may mắn làm sao!
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng uống nữa, vào động phòng thôi, đêm xuân một khắc trị giá ngàn vàng!” Tôn trưởng lão lên tiếng giải vây cho Đồng Ca, lão lo nhất là Đồng Ca bị chuốc say quá không động phòng được, vậy sắp xếp của lão liền uổng phí. Kỳ thật Tôn trưởng lão chỉ thấy Đồng Ca bị chuốc rượu chứ không thấy được hành động lén dùng nội lực bức rượu ra của nàng nên mới lo lắng, chứ người tinh ranh như Đồng Ca làm sao có thể để người ta chuốc say chứ?
“Vâng thưa ngài! Vào động phòng, vào động phòng, chúng ta muốn nháo động phòng!” mọi người đều uống say, ồn ào đẩy Đồng Ca và Đoàn Thịnh vào hỉ phòng.
Hỉ phòng là gian phòng của Đồng Ca trước kia, hai người bị mọi người vây xung quanh đẩy vào trong.
“Rượu giao bôi, rượu giao bôi.” mọi người ồn ào muốn xem uống rượu giao bôi.
Bà mai Trương vội rót rượu đưa cho hai người, dưới sự ồn ào của mọi người, hai người uống một hơi cạn ly. Thấy hai người uống rượu xong, trong đám người có hai kẻ cười rất cổ quái, một là Tôn trưởng lão và hai Giang Tiểu Thủy, nhưng bởi vì hai người đó đứng ở góc khuất nên không ai thấy.
Uống rượu giao bôi xong, mọi người lại ồn ào muốn xem hai người hôn nhau.
Đồng Ca cũng hào phóng kéo đầu Đoàn Thịnh xuống, trước mặt mọi người, hôn lên môi hắn, lúc hai môi chạm nhau hai người chỉ cảm thấy một dòng điện xuyên thấu toàn thân, tê tê dại dại, khiến tim đập nhanh.
Mọi người xem xong hôn môi, biết đã nháo đủ, đùa giỡn trên giường tất nhiên bọn họ không thể nhìn, bèn tự động ra lui ra khỏi phòng. Nhưng vẫn có mấy người chưa từ bỏ ý định muốn nhìn, không sợ chết núp ngoài phòng, điển hình như Tôn trưởng lão, Vương Sơn, và Giang Tiểu Thủy.
Nụ hôn vừa rồi khiến lòng Đồng Ca nhộn nhạo, nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, thấy hơi hơi khẩn trương, bèn lấy bình rượu trên bàn đổ ra uống liền mấy ly.
Ngoài cửa sổ, Tôn trưởng lão và Giang Tiểu Thủy thấy động tác này, lòng thầm nói tốt. Tôn trưởng lão bắt đầu lo lắng Đoàn Thịnh không có võ công không biết có thể đáp ứng nổi ‘yêu cầu’ của Đồng Ca hay không, không biết có nên đi vào giải huyệt cho hắn không đây, bởi vì thuốc kia hơi mạnh!
Giang Tiểu Thủy bướng bỉnh kéo kéo râu của Tôn trưởng lão nói: “Xong việc rồi.” Hai người đã uống xong rượu kia, kế tiếp chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì, Giang Tiểu Thủy rất yên tâm mà rời đi.
Tôn trưởng lão khinh bỉ liếc Giang Tiểu Thủy một cái, thầm nghĩ, đường ngươi ngươi cứ đi, chuyện tốt còn chưa xảy ra, ta mới không đi!
Đồng Ca uống xong bình rượu, cảm thấy trấn tĩnh rất nhiều, đỏ ửng trên mặt cũng đã biến mất. Nàng đứng dậy, không ngờ Đoàn Thịnh đang ở phía sau nàng, hai người đụng vào nhau, khoảng cách chỉ có cm, hơi thở giao hòa, tạo ra bầu không khí ái muội.
Trên môi nàng vẫn còn cảm xúc ấm áp mềm mại của nụ hôn lúc nãy, cảm giác hơi mê muội, trong ngực như có con thỏ đang chạy loạn muốn nhảy ra ngoài.
Nàng muốn lùi một bước, lại bị một đôi tay rắn chắn vòng qua eo nhỏ của nàng, kéo nàng vào ngực hắn, Đồng Ca ngước mắt, ngơ ngơ ngác nhìn môi Đòan Thịnh chậm rãi rơi xuống.........
Đoàn Thịnh hôn rất dịu dàng, như mưa phùn mùa xuân. Đồng Ca mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, Đoàn Thịnh đã dùng tay che mắt nàng, sau đó dịu nàng nâng cằm nàng lên, mút cánh môi xinh đẹp của nàng, đầu lưoưxi chui vào tìm đầu lưỡi của nàng......
Đồng Ca cảm thấy đầu trống rỗng, cơ thể như nhũn ra, tay nàng bấu chặc ngực hắn.
“Giỏi lắm! Cứ như vậy! Ôm lên giường đi......” Ngoài phòng, Vương Sơn khẩn trương nói.
“Làm đi! Làm đi! Ta muốn ôm cháu!” Tôn trưởng lão khẩn trương níu chặt vạt áo, hận không thể trực tiếp xông vào đá hai người bay lên giường.
“A!” Tôn trưởng lão và Vương Sơn đều bị trúng ám khí, ám khí là ly rượu bay ra từ trong phòng, tiếp theo Đồng Ca đá văng cửa, bước ra ngoài.
Nàng uy vũ đứng trước cửa, tay chống nạnh, phát ra một tiếng sư tử hống: “Lăn!”
Mấy người núp trên cây, góc phòng, nóc nhà đều nhanh chóng lăn một vòng, chạy trối chết, bọn họ đều biết Đồng Ca mà giận chắc chắn bọn họ không chịu nổi, ở lại chỉ gặp xui xẻo.
Chẳng mấy chốc, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, Đoàn Thịnh đi tới bên cạnh Đồng Ca, “Nương tử, không còn sớm nữa ,chúng ta nghỉ ngơi thôi!”
Đoàn Thịnh nói hai từ ‘nương tử’ rất thuận miệng, cảm giác rất êm tai. Nhưng Đồng Ca lại thấy rất kỳ cục, nàng cau mày nhìn hắn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Đừng gọi ta như vậy.”
Đoàn Thịnh cười cười không nói gì.
Đồng Ca ngáp một cái, vặn vặn lưng, trở về phòng, nằm lên giường.
“Ngươi........ Sao ngươi vào đây?!” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh vào theo liền hỏi.
“Nương tử, chúng ta đã thành thân, phòng của nàng cũng chính là phòng của ta.” Nói xong, Đoàn Thịnh tự nhiên cởi quần áo.
Đồng Ca nhìn hắn không chớp mắt, không cảm thấy chút ngượng ngùng hay e lệ nào, nam nhân cởi quần áo nàng thấy nhiều rồi!
“Ngươi cũng ngủ ở đây?” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh chuẩn bị lên giường bèn hỏi.
“Đúng, giường của nàng cũng là giường của ta.” Đoàn Thịnh thản nhiên cười nói.
Đồng Ca đảo mắt, nhích người ra mép giường, “Ngươi ngủ bên trong.”
Đoàn Thịnh nghe lời lên giường, Đồng Ca định tắt đèn ngủ.
“Đợi đã....! Nến đỏ này không thể tắt.” Đoàn Thịnh nói.
“Tại sao?”
Đoàn Thịnh ôn nhu nhìn Đồng Ca nói: “Nến đỏ đêm tân hôn phải để nó cháy đến hết, ngụ ý chúng ta sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.” giọng của hắn cực kỳ dịu dàng.
Đồng Ca nhìn hắn, hơi mất hồn.
Bầu không khí mập mờ quấn quanh hai người, hai thân thể dần dần đến gần, màn lụa đỏ rũ xuống, ngăn trở cảnh xuân kiều diễm bên trong.....
Ngay khi Đoàn Thịnh sắp đụng vào đôi môi đỏ mọng của Đồng Ca thì mí mắt nàng bỗng cụp xuống, tiếp đó tiếng ngáy nhanh chóng vang lên. Đoàn Thịnh giật mình, sau đó cười khẽ, hắn khẽ véo véo mũi nàng, sau đó gối đầu lên tay nhìn nàng ngủ, nhìn nhìn một hồi không nhịn được sẽ trộm hôn mấy cái.
Đêm hôm ấy, có người buồn có người vui. Vui mừng là Tôn trưởng lão, buồn là Đoàn Thịnh, hắn phát hiện một vấn đề trọng đại, hắn ‘bất lực’!
Còn Giang Tiểu Thủy thì hết sức hài lòng, thuốc kia thiệt hiệu quả, nữ nhân uống vào thì không có ham muốn, nam nhân uống thì bất lực. Đồng Muội vẫn là của hắn.