Sở Mộ Hành cỡi Khuynh Thành xuống núi, Thương Ưng bay theo trên trời, phát ra những tiếng kêu mạnh mẽ. Đồng Ca nhìn theo thích thú: “Lần sau Sở Mộ Hành đến nhất định phải hỏi hắn bắt con ưng này ở đâu, ta cũng muốn nuôi một con, thật xuất sắc, thật oai!”
“Thương Ưng bình thường sống ở sa mạc lớn, tính tình hung hăng, cao ngạo, rất khó thuần dưỡng.” Chẳng biết lúc nào Tôn trưởng lão đã đến bên cạnh Đồng Ca, ngắm Thương Ưng ca thán “Tiểu tử Sở Mộ Hành này thật là một nhân tài, đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Đoàn Thịnh trợn mắt nhìn Tôn trưởng lão, Tôn trưởng lão nhướng nhướng mày, một bộ ta chính là muốn cho ngươi khó chịu.
Đoàn Thịnh nắm tay Đồng Ca: “ Đồng Đồng, đi theo ta, ta có việc muốn nói cho nàng.”
Núi phía sau sơn trại, cây cối sum xuê, điểm xuyết khắp đồi là nhiều loài hoa màu sắc khác nhau.
Đồng Ca ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, ngồi xuống bãi cỏ.
“Hôm nay thời tiết thật tốt!” Đồng Ca xoay xoay eo, nằm ngửa xuống thảm cỏ, híp mắt phơi nắng, “Thịnh, chàng nói đi! Muốn nói gì với ta.”
Đồng Ca gọi ‘Thịnh’ khiến Đoàn Thịnh sướng rơn, hắn ngồi xuống bên cạnh Đồng Ca, để Đồng Ca gối đầu trên chân mình, sau đó nghĩ nên bắt đầu thế nào.
“Đồng Đồng, tờ giấy giới thiệu vắn tắt lần trước ta đưa, nàng đã xem chưa?”
Đồng Ca lật người, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, híp mắt nói: “Giới thiệu vắn tắt? Có phải tờ giấy Tôn trưởng lão đưa không?”
“Đúng vậy. Nàng xem chưa?” Đoàn Thịnh vén tóc trên trán Đồng Ca sang một bên.
“Hì hì! Cái đó......” Đồng Ca gãi gãi đầu, xin lỗi nói: “Cái đó, nó biết ta......nhưng ta không biết nó !”
Đoàn Thịnh yêu thương cười lắc đầu, thật ra hắn đã đoán đáp án sẽ là thế này.
“Đồng Đồng, nàng muốn biết thân thế của ta không?”
Đồng Ca nhất thời tỉnh táo tinh thần, nàng ngồi dậy, hai mắt lấp lánh nhìn hắn chằm chằm: “Dĩ nhiên muốn. Nói! Nhà chàng ở đâu, đã có thê thiếp gì chưa?”
Đoàn Thịnh cười, hắn kéo Đồng Ca vào ngực, rốt cuộc Đồng Đồng của hắn đã bắt đầu hiểu được thế nào là ghen. “ Đồng Đồng, thê của ta chỉ có một người là nàng ! Về phần thiếp, trước kia không có, về sau cũng không có !”
Đồng Ca nghiêng đầu nhìn hắn, “Thật chứ ?”
“Tuyệt đối thật.” Đoàn Thịnh cầm tay nàng: “Nguyện vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu chẳng xa nhau.” *******************
Đồng Ca cười vui nói: “Được! Thế này mới xứng làm tướng công ta. Ta ghi tạc lời chàng vào lòng, nếu như ngày nào đó chàng ruồng bỏ ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng !”
Đoàn Thịnh cười cực kỳ chân thành, khẽ hôn tay Đồng Ca, “ Đồng Đồng, cả đời này ta chỉ thích mình nàng.”
Đồng Ca vỗ vỗ gò má Đoàn Thịnh, vuốt ve ngũ quan anh tuấn của hắn, ngực bỗng tràn ra một cảm giác thỏa mãn khó hiểu, sau đó lan cả toàn thân.
“Ta tin tưởng chàng, nếu nàng có thể làm được, ta cũng sẽ như thế với chàng !” Đây là cam kết của Đồng Ca với Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh ấm áp cười, ôm thật chặt Đồng Ca vào lòng, trong bất giác hắn đã thích một người đến mức không thể tự kiềm chế.
Sau một lúc lâu, Đồng Ca đẩy hắn ra, nàng vẫn chưa quen việc thể hiện tình cảm thắm thiết thế này, nàng hắng giọng nói: “Chàng còn chưa nói thân thế của chàng?”
Đoàn Thịnh hơi ảo não, lần đầu tiên không cảm thấy tự tin với thân phận cao quý của mình, “Đồng Đồng, nếu thân thế của ta rất đặc biệt, nàng có vì vậy mà không quan tâm ta không?”
Đồng Ca tò mò nhìn hắn, nói đùa: “Đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Đừng nói với ta chàng là cướp biển, hoặc là phạm nhân bị triều đình truy nã nha?!”
Đoàn Thịnh cười nói: “Trong cái đầu nhỏ này chứa cái gì thế ?! Đều không phải!”
Đồng Ca nhún nhún vai: “Vậy chàng là gì?”
“ Ta là tam hoàng tử của Đại Tề, Ngự Thân Vương.”
“Vậy à.”
Phản ứng của Đồng Ca ngoài dự đoán của Đoàn Thịnh, khiến tất cả lo lắng băn khoăn của hắn đều biến mất.
“A~” Đột nhiên Đồng Ca ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn Đoàn Thịnh: “Chàng là hoàng tử, Ngự Thân Vương ?!”
Sự kinh ngạc Đồng Ca khiến Đoàn Thịnh lại thấp thỏm, hắn nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Đồng Ca, sau đó gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha.” Đồng Ca hưng phấn cười lên. “Chàng là Thân Vương của hoàng gia mà ta là Sơn Đại Vương của dân gian, hai ta đúng là tuyệt phối!”
Đoàn Thịnh ngoài mừng rỡ còn có cảm khái, hắn từng nghĩ qua rất nhiều phản ứng của Đồng Ca, nhưng không ngờ là như vậy, nhìn Đồng Ca đơn thuần, vui vẻ, Đoàn Thịnh cảm thấy thật ấm áp.
“Thịnh, lúc nào chàng dẫn ta đi xem hoàng cung thử nha?”
“Nếu nàng muốn, lúc nào cũng được.” Đoàn Thịnh cười nói.
“ Ta nghe nói đồ tốt nhất trong thiên hạ đều ở hoàng cung, ta muốn ăn đồ ăn ngon nhất hoàng cung !” Đồng Ca nói.
“Được.”
“Ta muốn uống hết rượu tốt nhất trong hoàng cung !”
“Được.”
“Ta muốn để lại mấy chữ trên ghế rồng, ‘Đồng Ca từng đi qua đây’!”
“Được.” Đoàn Thịnh đáp xong mới nhớ ra chuyện này không được. “Khụ khụ ~ Đồng Đồng, ghế rồng thì không được, chúng ta đổi một chỗ khác nha!” Đoàn Thịnh cưng chiều nhìn Đồng Ca.
“Ân ~ không trên ghế rồng thì trên giường rồng!” Đồng Ca tựa như con nít làm nũng. *******************.
Đoàn Thịnh chỉ cảm thấy trước mắt có một đám quạ đen kêu to bay qua, “Đồng Đồng, lại đổi một chỗ khác!”
“Ừ ~ để ta suy nghĩ đã.” Đồng Ca rũ mi mắt, ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, ta ngủ trước đã.”
Nói xong, chìm vào mộng đẹp.
Đồng Ca có một đặc điểm là, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể ngủ.
Đoàn Thịnh nhích người để đầu Đồng Ca dựa vào càng thoải mái hơn, cúi đầu say sưa nhìn nàng, xem mãi không chán. Đồng Ca tựa như con mèo nhỏ, cọ cọ vào người Đoàn Thịnh, tìm một vị trí thoải mái, rồi tiếp tục ngủ say.
Đoàn Thịnh yêu thương vuốt ve gò má mềm mại của nàng, nhẹ nhàng hôn tóc nàng, nói thầm, “Có thể mãi thế này, đời còn cầu gì hơn!”
Trời bỗng nhiên tối sầm, Đoàn Thịnh ngước mắt, mặt trời rực rỡ đã bị mây đen che kín, gió nổi lên, hình như có tiếng quạ rên rỉ, đột nhiên hắn có dự cảm xấu.
“Đồng đại, Đồng đại, không xong!!” Cẩu Đản lăn một vòng tới.
“Ầm ĩ gì thế, trời sập à!” Đồng Ca thô lỗ dùng ống tay áo lau nước dãi, tức giận nói, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.
“Trời ơi! Đồng đại, chớ ngủ, trời sắp sập rồi !” Cẩu Đản chaỵ đến trước mặt Đồng Ca, vốn định đưa tay lay nàng tỉnh, nhưng bị Đoàn Thịnh ngăn lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thịnh nghiêm túc hỏi.
Cẩu Đản thấp thỏm lo âu nói: “Có một đống quan binh đang bao vây sơn trại!!”
Vẻ mặt Đoàn Thịnh tựa như giữa ngày nắng bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc đã tới.
“Không phải chỉ là quan binh thôi sao! Có gì ghê gớm đâu!” Đồng Ca mở mắt, duỗi lưng một cái, đứng dậy, phủi cỏ vụn trên mông, thản nhiên vặn vặn người.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu: “Không phải bọn họ đến đón chàng đó chứ?”
Vẻ mặt Đoàn Thịnh nặng nề.
“Tìm Đoàn tướng công?” Cẩu Đản không hiểu hỏi.
“Đồng đại! Ngài mau tỉnh táo một chút, không xong rồi, quan binh bao vây sơn trại thì có mà chạy đằng trời, còn cả đại bác nữa, hình như muốn tấn công sơn trại, rất đáng sợ !!”
“Cái gì ? Đại bác?!” Lúc này Đồng Ca mới ý thức được chuyện không hề đơn giản.
“Đúng, đúng vậy! Coi bộ là triều đình phái tới trừ giặc cướp, muốn san bằng sơn trại của chúng ta thành bình địa. Xong rồi, xong rồi, chúng ta chết chắc!!”
“Trừ giặc cướp?” Đồng Ca gõ đầu Cẩu Đản “Ngươi quên chúng ta đã không làm cướp rất nhiều năm rồi sao. Huống chi, có Đoàn Thịnh ở đây, không có việc gì!”
“Đoàn tướng công?” Cẩu Đản kinh ngạc nhìn Đoàn Thịnh.
“Đúng, hắn chính là hoàng tử kiêm Ngự Thân Vương, chức so với đám quan kia lớn hơn rất nhiều!” Đồng Ca nói.
“Thịnh, chuyện này giao cho chàng!” Đồng Ca toàn tâm tin tưởng.
“Yên tâm, ta tuyệt đối không để cho sơn trại có việc gì!” nói xong Đoàn Thịnh sải bước đi tới.
“Ta đi với chàng.” Đồng Ca bước nhanh về trước, chủ động cầm tay hắn, đi song song. Đoàn Thịnh cúi đầu nhìn vào tay nắm tay, biến thành mười ngón đan nhau. Hắn nghiêng đầu nhìn Đồng Ca, mây đen trong mắt tán đi, bởi vì nàng tin tưởng, bởi vì có nàng làm bạn, hắn thấy tự tin mười phần.
Đoàn Thịnh và Đồng Ca trở lại sơn trại, Tôn trưởng lão lập tức mặt mũi xanh mét nhảy ra, chưa nói gì hết đã đánh Đoàn Thịnh một chưởng. Đoàn thịnh bị đánh bay ra ngoài.
“Tôn trưởng lão, ngài làm gì vậy ?” Đồng Ca chạy đến bên cạnh Đoàn Thịnh, đỡ hắn đứng lên.
“Đại vương, ngài tránh ra, ta muốn tiêu diệt tên gian tế này!”
“Gian tế?!”
Lời này khiến Đoàn Thịnh khó chịu như bị người đánh một bạt tai, hắn nhìn về phía Đồng Ca, người khác hiểu lầm hắn đều không sao, chỉ cần nàng tin hắn là được.
Lời Tôn trưởng lão tựa như ném một tảng đá vào lòng nàng, nàng cẩn thận nhìn Đoàn Thịnh, hi vọng có thể tìm thấy đáp án từ trong mắt hắn.
Tôn trưởng lão hung hăng xách cổ áo Đoàn Thịnh: “Ta nói rồi, nếu ngươi dám rắp tâm hại sơn trại, ta sẽ trực tiếp giết ngươi !”
Đoàn Thịnh cười khẽ, thong dong tự tin, hắn đẩy tay Tôn trưởng lão ra: “Tôn trưởng lão, ta nói rồi, ta lấy tính mạng bảo đảm, ngày nào có ta ở đây, không ai có thể động đến một cọng tóc của sơn trại!”
“Ta sẽ ra ngoài bảo bọn họ rút lui.” Đoàn Thịnh nói xong, có cảm giác bi tráng như Kinh Kha qua sông Dịch.
Ánh bạc lóe lên, một thanh kiếm dài kề vào cổ Đoàn Thịnh: “Để ngươi ra ngoài, chính là thả hồ về rừng, người cho ta là kẻ ngu sao? Có ngươi trong tay chúng ta, có thách bọn chúng cũng không dám tùy ý nổ súng !”
“Tôn trưởng lão, ngài thật nghĩ ta là gian tế?” Đoàn Thịnh chăm chú nhìn Tôn trưởng lão. Tôn trưởng lão lạnh lùng dời mắt, “Nếu ngươi không phải gian tế, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao trước khi ngươi tới, sơn trại gió êm sóng lặng, mà ngươi vừa tới không lâu, triều đình liền phái binh tấn công sơn trại ?” *******************.
Đoàn Thịnh khổ sở nói: “Nếu như ta nói bọn chúng là nhằm vào ta mà tới? Chỉ cần ta đi ra ngoài, chỉ cần ta rời khỏi đây, các ngươi sẽ an toàn, ngài tin không?”
“Ha ha, ha ha, chuyện hoang đường thế này mà bắt ta tin? Đây chỉ là kế thoát thân của ngươi mà thôi!”
“Đoàn Thịnh, sơn trại chúng ta đối với ngươi không bạc, tại sao ngươi lại làm vậy?! Mọi người đã không làm cướp từ nhiều nằm trước rồi, sơn trại chỉ là nơi người nhà của các anh em sinh sống, không gây hại cho ai, cũng không uy hiếp tới triều đình, tại sao còn phải phái binh tiêu diệt chúng ta?”
Đoàn Thịnh cười khổ: “Tôn trưởng lão, xin ngài tin ta.... Ta không phải gian tế, lời vừa rồi của ta đều là thật.”
Tôn trưởng lão suy tư không nói.
Đoàn Thịnh nhìn về phía Đồng Ca. Đồng Ca nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu, sau đó nói với Tôn trưởng lão: “Tôn trưởng lão, ta tin chàng, thả chàng đi, để chàng ra ngoài ra lui binh.”
“Tuyệt đối không thể, đại vương, kinh nghiệm sống của ngài chưa nhiều, còn chưa biết lòng người hiểm ác!”
Sở Mộ Hành cỡi Khuynh Thành xuống núi, Thương Ưng bay theo trên trời, phát ra những tiếng kêu mạnh mẽ. Đồng Ca nhìn theo thích thú: “Lần sau Sở Mộ Hành đến nhất định phải hỏi hắn bắt con ưng này ở đâu, ta cũng muốn nuôi một con, thật xuất sắc, thật oai!”
“Thương Ưng bình thường sống ở sa mạc lớn, tính tình hung hăng, cao ngạo, rất khó thuần dưỡng.” Chẳng biết lúc nào Tôn trưởng lão đã đến bên cạnh Đồng Ca, ngắm Thương Ưng ca thán “Tiểu tử Sở Mộ Hành này thật là một nhân tài, đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Đoàn Thịnh trợn mắt nhìn Tôn trưởng lão, Tôn trưởng lão nhướng nhướng mày, một bộ ta chính là muốn cho ngươi khó chịu.
Đoàn Thịnh nắm tay Đồng Ca: “ Đồng Đồng, đi theo ta, ta có việc muốn nói cho nàng.”
Núi phía sau sơn trại, cây cối sum xuê, điểm xuyết khắp đồi là nhiều loài hoa màu sắc khác nhau.
Đồng Ca ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, ngồi xuống bãi cỏ.
“Hôm nay thời tiết thật tốt!” Đồng Ca xoay xoay eo, nằm ngửa xuống thảm cỏ, híp mắt phơi nắng, “Thịnh, chàng nói đi! Muốn nói gì với ta.”
Đồng Ca gọi ‘Thịnh’ khiến Đoàn Thịnh sướng rơn, hắn ngồi xuống bên cạnh Đồng Ca, để Đồng Ca gối đầu trên chân mình, sau đó nghĩ nên bắt đầu thế nào.
“Đồng Đồng, tờ giấy giới thiệu vắn tắt lần trước ta đưa, nàng đã xem chưa?”
Đồng Ca lật người, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, híp mắt nói: “Giới thiệu vắn tắt? Có phải tờ giấy Tôn trưởng lão đưa không?”
“Đúng vậy. Nàng xem chưa?” Đoàn Thịnh vén tóc trên trán Đồng Ca sang một bên.
“Hì hì! Cái đó......” Đồng Ca gãi gãi đầu, xin lỗi nói: “Cái đó, nó biết ta......nhưng ta không biết nó !”
Đoàn Thịnh yêu thương cười lắc đầu, thật ra hắn đã đoán đáp án sẽ là thế này.
“Đồng Đồng, nàng muốn biết thân thế của ta không?”
Đồng Ca nhất thời tỉnh táo tinh thần, nàng ngồi dậy, hai mắt lấp lánh nhìn hắn chằm chằm: “Dĩ nhiên muốn. Nói! Nhà chàng ở đâu, đã có thê thiếp gì chưa?”
Đoàn Thịnh cười, hắn kéo Đồng Ca vào ngực, rốt cuộc Đồng Đồng của hắn đã bắt đầu hiểu được thế nào là ghen. “ Đồng Đồng, thê của ta chỉ có một người là nàng ! Về phần thiếp, trước kia không có, về sau cũng không có !”
Đồng Ca nghiêng đầu nhìn hắn, “Thật chứ ?”
“Tuyệt đối thật.” Đoàn Thịnh cầm tay nàng: “Nguyện vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu chẳng xa nhau.”
Đồng Ca cười vui nói: “Được! Thế này mới xứng làm tướng công ta. Ta ghi tạc lời chàng vào lòng, nếu như ngày nào đó chàng ruồng bỏ ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng !”
Đoàn Thịnh cười cực kỳ chân thành, khẽ hôn tay Đồng Ca, “ Đồng Đồng, cả đời này ta chỉ thích mình nàng.”
Đồng Ca vỗ vỗ gò má Đoàn Thịnh, vuốt ve ngũ quan anh tuấn của hắn, ngực bỗng tràn ra một cảm giác thỏa mãn khó hiểu, sau đó lan cả toàn thân.
“Ta tin tưởng chàng, nếu nàng có thể làm được, ta cũng sẽ như thế với chàng !” Đây là cam kết của Đồng Ca với Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh ấm áp cười, ôm thật chặt Đồng Ca vào lòng, trong bất giác hắn đã thích một người đến mức không thể tự kiềm chế.
Sau một lúc lâu, Đồng Ca đẩy hắn ra, nàng vẫn chưa quen việc thể hiện tình cảm thắm thiết thế này, nàng hắng giọng nói: “Chàng còn chưa nói thân thế của chàng?”
Đoàn Thịnh hơi ảo não, lần đầu tiên không cảm thấy tự tin với thân phận cao quý của mình, “Đồng Đồng, nếu thân thế của ta rất đặc biệt, nàng có vì vậy mà không quan tâm ta không?”
Đồng Ca tò mò nhìn hắn, nói đùa: “Đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Đừng nói với ta chàng là cướp biển, hoặc là phạm nhân bị triều đình truy nã nha?!”
Đoàn Thịnh cười nói: “Trong cái đầu nhỏ này chứa cái gì thế ?! Đều không phải!”
Đồng Ca nhún nhún vai: “Vậy chàng là gì?”
“ Ta là tam hoàng tử của Đại Tề, Ngự Thân Vương.”
“Vậy à.”
Phản ứng của Đồng Ca ngoài dự đoán của Đoàn Thịnh, khiến tất cả lo lắng băn khoăn của hắn đều biến mất.
“A~” Đột nhiên Đồng Ca ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn Đoàn Thịnh: “Chàng là hoàng tử, Ngự Thân Vương ?!”
Sự kinh ngạc Đồng Ca khiến Đoàn Thịnh lại thấp thỏm, hắn nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Đồng Ca, sau đó gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha.” Đồng Ca hưng phấn cười lên. “Chàng là Thân Vương của hoàng gia mà ta là Sơn Đại Vương của dân gian, hai ta đúng là tuyệt phối!”
Đoàn Thịnh ngoài mừng rỡ còn có cảm khái, hắn từng nghĩ qua rất nhiều phản ứng của Đồng Ca, nhưng không ngờ là như vậy, nhìn Đồng Ca đơn thuần, vui vẻ, Đoàn Thịnh cảm thấy thật ấm áp.
“Thịnh, lúc nào chàng dẫn ta đi xem hoàng cung thử nha?”
“Nếu nàng muốn, lúc nào cũng được.” Đoàn Thịnh cười nói.
“ Ta nghe nói đồ tốt nhất trong thiên hạ đều ở hoàng cung, ta muốn ăn đồ ăn ngon nhất hoàng cung !” Đồng Ca nói.
“Được.”
“Ta muốn uống hết rượu tốt nhất trong hoàng cung !”
“Được.”
“Ta muốn để lại mấy chữ trên ghế rồng, ‘Đồng Ca từng đi qua đây’!”
“Được.” Đoàn Thịnh đáp xong mới nhớ ra chuyện này không được. “Khụ khụ ~ Đồng Đồng, ghế rồng thì không được, chúng ta đổi một chỗ khác nha!” Đoàn Thịnh cưng chiều nhìn Đồng Ca.
“Ân ~ không trên ghế rồng thì trên giường rồng!” Đồng Ca tựa như con nít làm nũng. .
Đoàn Thịnh chỉ cảm thấy trước mắt có một đám quạ đen kêu to bay qua, “Đồng Đồng, lại đổi một chỗ khác!”
“Ừ ~ để ta suy nghĩ đã.” Đồng Ca rũ mi mắt, ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, ta ngủ trước đã.”
Nói xong, chìm vào mộng đẹp.
Đồng Ca có một đặc điểm là, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể ngủ.
Đoàn Thịnh nhích người để đầu Đồng Ca dựa vào càng thoải mái hơn, cúi đầu say sưa nhìn nàng, xem mãi không chán. Đồng Ca tựa như con mèo nhỏ, cọ cọ vào người Đoàn Thịnh, tìm một vị trí thoải mái, rồi tiếp tục ngủ say.
Đoàn Thịnh yêu thương vuốt ve gò má mềm mại của nàng, nhẹ nhàng hôn tóc nàng, nói thầm, “Có thể mãi thế này, đời còn cầu gì hơn!”
Trời bỗng nhiên tối sầm, Đoàn Thịnh ngước mắt, mặt trời rực rỡ đã bị mây đen che kín, gió nổi lên, hình như có tiếng quạ rên rỉ, đột nhiên hắn có dự cảm xấu.
“Đồng đại, Đồng đại, không xong!!” Cẩu Đản lăn một vòng tới.
“Ầm ĩ gì thế, trời sập à!” Đồng Ca thô lỗ dùng ống tay áo lau nước dãi, tức giận nói, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.
“Trời ơi! Đồng đại, chớ ngủ, trời sắp sập rồi !” Cẩu Đản chaỵ đến trước mặt Đồng Ca, vốn định đưa tay lay nàng tỉnh, nhưng bị Đoàn Thịnh ngăn lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thịnh nghiêm túc hỏi.
Cẩu Đản thấp thỏm lo âu nói: “Có một đống quan binh đang bao vây sơn trại!!”
Vẻ mặt Đoàn Thịnh tựa như giữa ngày nắng bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc đã tới.
“Không phải chỉ là quan binh thôi sao! Có gì ghê gớm đâu!” Đồng Ca mở mắt, duỗi lưng một cái, đứng dậy, phủi cỏ vụn trên mông, thản nhiên vặn vặn người.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu: “Không phải bọn họ đến đón chàng đó chứ?”
Vẻ mặt Đoàn Thịnh nặng nề.
“Tìm Đoàn tướng công?” Cẩu Đản không hiểu hỏi.
“Đồng đại! Ngài mau tỉnh táo một chút, không xong rồi, quan binh bao vây sơn trại thì có mà chạy đằng trời, còn cả đại bác nữa, hình như muốn tấn công sơn trại, rất đáng sợ !!”
“Cái gì ? Đại bác?!” Lúc này Đồng Ca mới ý thức được chuyện không hề đơn giản.
“Đúng, đúng vậy! Coi bộ là triều đình phái tới trừ giặc cướp, muốn san bằng sơn trại của chúng ta thành bình địa. Xong rồi, xong rồi, chúng ta chết chắc!!”
“Trừ giặc cướp?” Đồng Ca gõ đầu Cẩu Đản “Ngươi quên chúng ta đã không làm cướp rất nhiều năm rồi sao. Huống chi, có Đoàn Thịnh ở đây, không có việc gì!”
“Đoàn tướng công?” Cẩu Đản kinh ngạc nhìn Đoàn Thịnh.
“Đúng, hắn chính là hoàng tử kiêm Ngự Thân Vương, chức so với đám quan kia lớn hơn rất nhiều!” Đồng Ca nói.
“Thịnh, chuyện này giao cho chàng!” Đồng Ca toàn tâm tin tưởng.
“Yên tâm, ta tuyệt đối không để cho sơn trại có việc gì!” nói xong Đoàn Thịnh sải bước đi tới.
“Ta đi với chàng.” Đồng Ca bước nhanh về trước, chủ động cầm tay hắn, đi song song. Đoàn Thịnh cúi đầu nhìn vào tay nắm tay, biến thành mười ngón đan nhau. Hắn nghiêng đầu nhìn Đồng Ca, mây đen trong mắt tán đi, bởi vì nàng tin tưởng, bởi vì có nàng làm bạn, hắn thấy tự tin mười phần.
Đoàn Thịnh và Đồng Ca trở lại sơn trại, Tôn trưởng lão lập tức mặt mũi xanh mét nhảy ra, chưa nói gì hết đã đánh Đoàn Thịnh một chưởng. Đoàn thịnh bị đánh bay ra ngoài.
“Tôn trưởng lão, ngài làm gì vậy ?” Đồng Ca chạy đến bên cạnh Đoàn Thịnh, đỡ hắn đứng lên.
“Đại vương, ngài tránh ra, ta muốn tiêu diệt tên gian tế này!”
“Gian tế?!”
Lời này khiến Đoàn Thịnh khó chịu như bị người đánh một bạt tai, hắn nhìn về phía Đồng Ca, người khác hiểu lầm hắn đều không sao, chỉ cần nàng tin hắn là được.
Lời Tôn trưởng lão tựa như ném một tảng đá vào lòng nàng, nàng cẩn thận nhìn Đoàn Thịnh, hi vọng có thể tìm thấy đáp án từ trong mắt hắn.
Tôn trưởng lão hung hăng xách cổ áo Đoàn Thịnh: “Ta nói rồi, nếu ngươi dám rắp tâm hại sơn trại, ta sẽ trực tiếp giết ngươi !”
Đoàn Thịnh cười khẽ, thong dong tự tin, hắn đẩy tay Tôn trưởng lão ra: “Tôn trưởng lão, ta nói rồi, ta lấy tính mạng bảo đảm, ngày nào có ta ở đây, không ai có thể động đến một cọng tóc của sơn trại!”
“Ta sẽ ra ngoài bảo bọn họ rút lui.” Đoàn Thịnh nói xong, có cảm giác bi tráng như Kinh Kha qua sông Dịch.
Ánh bạc lóe lên, một thanh kiếm dài kề vào cổ Đoàn Thịnh: “Để ngươi ra ngoài, chính là thả hồ về rừng, người cho ta là kẻ ngu sao? Có ngươi trong tay chúng ta, có thách bọn chúng cũng không dám tùy ý nổ súng !”
“Tôn trưởng lão, ngài thật nghĩ ta là gian tế?” Đoàn Thịnh chăm chú nhìn Tôn trưởng lão. Tôn trưởng lão lạnh lùng dời mắt, “Nếu ngươi không phải gian tế, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao trước khi ngươi tới, sơn trại gió êm sóng lặng, mà ngươi vừa tới không lâu, triều đình liền phái binh tấn công sơn trại ?” .
Đoàn Thịnh khổ sở nói: “Nếu như ta nói bọn chúng là nhằm vào ta mà tới? Chỉ cần ta đi ra ngoài, chỉ cần ta rời khỏi đây, các ngươi sẽ an toàn, ngài tin không?”
“Ha ha, ha ha, chuyện hoang đường thế này mà bắt ta tin? Đây chỉ là kế thoát thân của ngươi mà thôi!”
“Đoàn Thịnh, sơn trại chúng ta đối với ngươi không bạc, tại sao ngươi lại làm vậy?! Mọi người đã không làm cướp từ nhiều nằm trước rồi, sơn trại chỉ là nơi người nhà của các anh em sinh sống, không gây hại cho ai, cũng không uy hiếp tới triều đình, tại sao còn phải phái binh tiêu diệt chúng ta?”
Đoàn Thịnh cười khổ: “Tôn trưởng lão, xin ngài tin ta.... Ta không phải gian tế, lời vừa rồi của ta đều là thật.”
Tôn trưởng lão suy tư không nói.
Đoàn Thịnh nhìn về phía Đồng Ca. Đồng Ca nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu, sau đó nói với Tôn trưởng lão: “Tôn trưởng lão, ta tin chàng, thả chàng đi, để chàng ra ngoài ra lui binh.”
“Tuyệt đối không thể, đại vương, kinh nghiệm sống của ngài chưa nhiều, còn chưa biết lòng người hiểm ác!”