Diệp Thanh.
Thiệu Tư không dám xác định Diệp Thanh mà Mai lão nói đến tột cùng là Diệp Thanh nào.
Là người mà thời niên thiếu hắn nghe được từ trong đoạn băng cassete, giọng hát tinh xảo, âm thanh rè đến mức tận cùng kia sao?
“Cậu với nó có vài phần tương tự, có thể là dáng người, hoặc là lúc hát âm thanh tương đối giống… Vừa rồi tôi hoảng thần, giống như lại trở về thời gian dạy nó hát hí khúc trong đại viện trước kia.”
Ánh mắt Mai lão cực kỳ xa xăm, chẳng sợ đã lớn tuổi, đáy mắt vẫn rõ ràng: “Nó là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc, ông trời lại không đối xử tốt với nó.”
[Mai lão, một người đầu mối.] Hệ thống nhảy ra nhắc nhở, [những cái khác vẫn là tình huống không rõ.]
[Ông ấy là người đầu mối?]
[Phải.]
Hệ thống rất ít khi cung cấp người đầu mối cho hắn, bởi vì nhiều năm xuất phát từ trạng thái báo hỏng, năng lực không đủ.
Thiệu Tư lại nghĩ tới một việc, trước kia hệ thống từng cung cấp vài người đầu mối số lượng không nhiều lắm, không phải già yếu thì chính là bệnh tàn.
[Bởi vì tôi chỉ có thể kiểm tra ra những người triệu chứng sinh mệnh yếu kém.]
[… Không cần mày nói, tao đại khái đã đoán được.]
Hệ thống im lặng chốc lát: [ông lão trước mặt cậu, sống không quá cuối năm nay.]
Mai lão thoạt nhìn thể trạng rất tốt, không giống như là người mắc bệnh nặng gì.
Thiệu Tư nghe xong, nỗi lòng trăm cong ngàn chuyển. Tuy rằng biết sống chết vô thường, hắn cũng hàng năm dạo bước bên ranh giới, nhưng vẫn không có biện pháp xem nhẹ.
“Diệp Thanh mà ngài nói, là Diệp Thanh hai mươi mấy năm trước… hát «Cuối năm trời rét» sao?” Thiệu Tư tạm thời vứt bỏ những cảm xúc đó, đứng thẳng người, vào chủ đề chính, “Hắn là học sinh của ngài hả?”
Mai lão có vẻ rất bất ngờ: “Cậu biết nó à?”
Người bây giờ ai còn nhớ rõ, năm đó có một Diệp Thanh phong hoa tuyệt đại.
Thiệu Tư nói: “Bởi vì phải diễn nhân vật đó, nên cháu tìm hiểu rất nhiều… hơi nghe nói về hắn.”
Nói như vậy, quả thật hợp lẽ.
Mai lão lại rót đầy một tách trà cho mình, lúc cầm lấy tách trà tay run rẩy rất khẽ, ông thở dài: “Khó được, còn có người biết nó.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó mới mười ba tuổi. Lúc ấy tư lịch của tôi cũng không đủ, nói nghiêm khắc, cũng không được gọi là thầy của nó.”
Nước trà mờ mịt bốc lên hương khí, tỉ mỉ ngửi, còn có chút đắng chát.
Diệp Thanh tư chất cao, từ tiểu học đã tập hát hí khúc, sau đó nghề điện ảnh sân khấu nhanh chóng phát triển, ‘tìm kiếm ngôi sao’ hoành hành, Diệp Thanh cứ như vậy mơ hồ mà vào giới diễn nghệ.
“Lúc ấy tôi nên ngăn cản nó, ” Mai lão nói, “Có lẽ sau đó sẽ không phát sinh nhiều việc như vậy… Thôi, hiện tại nói mấy cái này cũng vô dụng, đều qua rồi.”
Từ trong miệng Mai lão, Thiệu Tư có thể đơn giản chỉnh lý ra cuộc đời của ‘Diệp Thanh’ này.
Sau khi Diệp Thanh vào giới diễn nghệ, ở mặt ngoài xuôi gió xuôi nước, sau lưng ăn chút đau khổ, cuối cùng hậm hực tự sát.
Nhưng mấy cái này đều là ở mặt ngoài, không thể nói rõ gì cả.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, Thiệu Tư nghĩ đến, người mấu chốt của tấm màn đen —— Diệp Tuyên.
Một Diệp Tuyên, một Diệp Thanh, hai người này sẽ có liên hệ gì?
Nhưng mà những lời kế tiếp của Mai lão, đánh mất nghi ngờ của Thiệu Tư: “… Chỉ là đáng thương tiểu Thanh, không cha không mẹ, từ nhỏ được một lão sư phụ trong ban nhặt nuôi, hơn nữa đến chết… cũng không có con cái.”
Trẻ mồ côi, đến chết đều là cô độc.
Thiệu Tư thầm nghĩ, hẳn là mình suy nghĩ nhiều.
Trên thế giới này người cùng họ nhiều như vậy, cũng không gọi là đầu mối gì được.
Thời gian một buổi chiều vội vàng đi qua, sáu giờ chiều đúng giờ tan học.
Sau sáu giờ, Thiệu Tư còn phải về công ty một chuyến.
Buổi chiều này, quan hệ giữa Thiệu Tư và Mai lão có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Đối với Thiệu Tư mà nói, không đơn giản bởi vì Mai lão là người đầu mối, hắn đúng thực là thích ông lão này. Một thân cổ vận, trầm ổn đại khí, giống như ly rượu lâu năm.
Mà Mai lão, luôn không có sức chống cự đối với con nít chăm chỉ khắc khổ.
Cố Duyên Chu dạy lớp trụ cột biểu diễn cho Diệp Tuyên xong, từ cách vách đi ra, liền nhìn thấy Thiệu Tư đang tiễn Mai lão ra cửa.
Thiệu Tư thoáng xoay người, đi ở bên cạnh Mai lão, tay cố ý vô tình đỡ hờ ông lão, hẳn là sợ đỡ rõ ràng sẽ khiến cho ông lão sinh ra tâm lý phản nghịch. Rất nhiều người già lòng tự trọng mạnh, đều không thích hậu bối chăm sóc quá mức, giống như bọn họ thật sự là hành động rất bất tiện vậy.
Chờ tiễn Mai lão xong, Thiệu Tư quay ngược về, thình lình bị Cố Duyên Chu chặn ở cửa.
Thiệu Tư đặc biệt phối hợp, tự động lui ra phía sau hai bước, dựa lên ván cửa, hỏi: “Anh… có việc à?”
Cố Duyên Chu hỏi lại: “Buổi tối có rảnh không?”
Thiệu Tư ra vẻ khó xử chốc lát, sau đó thực rõ ràng nói: “Không rảnh.”
Khóe miệng Cố Duyên Chu khẽ nâng, cười như không cười nói: “Cũng không hỏi xem tôi tìm cậu làm gì à?”
“…” Thiệu Tư phối hợp nói, “Vậy anh tìm tôi làm gì?”
“Buổi tối Âu đạo tổ chức bữa tiệc, Chu Vệ Bình tiên sinh cũng sẽ tới.”
Chu Vệ Bình, chính là người sáng tác «Mặt nạ». Năm đó dựa vào quyển sách này, ông ấy thu vào túi mấy giải thưởng văn học lớn, hiện đang đảm nhiệm chức chủ tịch hiệp hội tác giả, có điều sau «Mặt nạ», lại không thể lấy ra tác phẩm nào khác so sánh được.
Thiệu Tư quay phim vài năm, nhiều nhất chỉ là chuyện trò liên hệ với biên kịch, còn chưa lần nào có cơ hội tiến hành thảo luận với tác giả nguyên tác.
Nghĩ thế, Thiệu Tư đứng thẳng, sửa lời: “Cẩn thận ngẫm lại, buổi tối tôi vẫn có thể rút ra thời gian.”
Lúc này, Trần Dương sửa soạn đồ tốt, từ cách vách đi ra: “Chúng ta có thể đi rồi…”
Trần Dương nói xong bước chân dừng lại, nhìn thoáng qua trong phòng học của Thiệu Tư: “Quang Tông đâu?”
“Hắn đi ra ngoài có chút việc, ” Thiệu Tư đưa tay, nhìn thời gian, “Hẳn là cũng sắp trở lại rồi.”
Trần Dương: “Như vậy hả, nếu cậu không để ý, có thể đi cùng xe chúng rôi. Tính tính thời gian, nếu cậu chờ Quang Tông, có khả năng sẽ không kịp.”
Âu đạo cái gì cũng thực tùy ý, nhưng mà có một điểm, ghét nhất người khác đến trễ, cho dù là ăn bữa cơm chiều.
Thiệu Tư nghĩ như vậy, liền vui vẻ tiếp nhận: “Cũng được, vậy liền phiền toái các anh.”
Kết quả lúc Lý Quang Tông lòng như lửa đốt, vừa nhìn thời gian vừa lái xe quay về căn cứ thành điện ảnh, liền nhận được điện thoại của ba Thiệu, ba Thiệu lạnh băng bảo hắn không cần đến.
Lý Quang Tông có chút mơ hồ: “Gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Papparazi lại tới vây thành hả?”
“Không có, ” Thiệu Tư ngồi ở bên cạnh Cố Duyên Chu, nghiêng đầu, dựa trên cửa sổ thủy tinh, có đôi khi thân xe lắc lư sẽ bị đụng trán, “Âu đạo làm một bữa tiệc, cậu trực tiếp đến khách sạn Cẩm Nguyệt… Tôi? Hiện tại tôi ở trên xe Cố Duyên Chu, muốn tôi đưa điện thoại cho hắn bảo hắn chào hỏi cậu không?”
Lý Quang Tông: “… Không cần, hiện tại tôi liền chạy tới.”
Cúp điện thoại, Thiệu Tư nhắm mắt lại.
Có chút buồn ngủ.
Thói quen tích lũy quanh năm suốt tháng, dẫn đến hắn ngồi xuống xe liền theo sinh lý mà mệt rã rời.
Bên tai là giọng Cố Duyên Chu, truyền ra trong không gian chật chội nhỏ hẹp này.
Anh đang bàn chuyện công việc với Trần Dương, tuy rằng không có chú ý nghe xem rốt cuộc anh đang nói gì, nhưng mà âm thanh kia chậm rãi tiến vào trong lỗ tai hắn, khiến người ta nghe… vừa tê vừa ngứa.
Trần Dương: “Tổng kết mà nói chính là như vậy, nếu không có vấn đề gì quá lớn, chúng ta liền trực tiếp ký hợp đồng với họ, kỳ thật nhãn hiệu AL này, so sánh với Kohl…”
Hắn đang nói êm đẹp, Cố Duyên Chu đột nhiên ý bảo hắn nhỏ giọng chút.
Trần Dương nhất thời không kịp phản ứng: “Hửm? Làm sao vậy?”
Cố Duyên Chu đỡ đỡ cái đầu tựa vào vai anh, nói: “Cậu ấy đang ngủ, nhỏ giọng xíu.”
“…”
Không biết từ lúc nào Thiệu Tư đã dựa lên trên người Cố Duyên Chu, đại khái là ngủ mơ hồ lại cảm thấy cửa sổ xe cấn đau trán, liền đổi phương hướng ngủ, kết quả bị Cố Duyên Chu trực tiếp đặt trên vai.
Trần Dương thấy hết thảy, quay đầu đi, không tiếp tục bàn về hợp đồng nữa, thực thức thời lấy điện thoại di động ra tự mình chơi tiếp.
…
Tâm tư đàn ông không thể suy đoán. Trong lòng Trần Dương thầm nói, hơn nữa Cố ảnh đế, đoán đến đoán đi cũng đoán không rõ.
Rõ ràng lúc đầu không phải là không thích gặp tiểu Thiệu người ta sao.
Lúc Thiệu Tư ngủ rất yên tĩnh.
Cố Duyên Chu nhìn chốc lát, đột nhiên vươn tay giúp hắn vén tóc rũ trên mắt ra sau, lộ ra nửa cái trán.
Sau đó anh buông tay ra, vài sợi tóc ngoan cố kia lại rơi xuống, che khuất nửa khuôn mặt Thiệu Tư.
Chơi như vậy mấy lần, trái lại giống như anh đang xoa tóc Thiệu Tư vậy.
Thiệu Tư nửa mê nửa tỉnh còn không quên đẩy tay anh ra, mơ hồ không rõ nói: “Đừng lộn xộn.”
Tay Cố Duyên Chu khựng lại.
Chỉ nghe Thiệu Tư lại cau mày, nói ra nửa câu sau: “… Kiểu tóc sẽ loạn.”
“…”
“… Chỉ mấy cọng lông này, còn kiểu tóc.”
Cố Duyên Chu nói xong, ngẫm lại cảm thấy trò nói mớ này xác thực có chút thần kỳ, vì thế lại tiện tay bóp mũi Thiệu Tư, thử thăm dò kêu tên hắn: “Thiệu Tư?”
Kỳ thật Thiệu Tư không ngủ sâu.
Thường ngày Lý Quang Tông luôn thích thừa dịp hắn ngủ quấy rầy hắn, nếu hắn không đáp lại liền cằn nhằn không dứt. Cho nên lúc hắn ngủ quen giữ lại một lỗ tai, nhưng mà đại não lại hoàn toàn trống rỗng, đáp lại cái gì thì cơ bản là ngẫu nhiên.
Chẳng hạn như hiện tại, Thiệu Tư không đầu không đuôi đáp Cố Duyên Chu một câu: “… Không biết, hỏi nữa cưỡng gian.”
…
Tận đến lúc sắp xuống xe, Thiệu Tư mới phát hiện hắn xem bả vai Cố ảnh đế như gối đầu mà dùng.
Cố Duyên Chu: “Thoải mái không?”
Thiệu Tư mới vừa dậy, mạch não hơi dài, cách vài giây mới khách sáo nói: “Rất thoải mái.”
Cố Duyên Chu xoa xoa cánh tay: “Nhưng tôi không quá thoải mái.”
“…” Thiệu Tư hoàn toàn không biết mình đã bị gài bẫy hỏi, “Loại thời điểm này ngoại trừ nói tiếng xin lỗi tôi còn có thể làm gì?”
Cố Duyên Chu nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn có mười phút, cậu có thể thay đổi một chút hành động thực tế.”
Kết quả lúc Lý Quang Tông chạy tới, ba Thiệu nhà hắn đang đấm vai cho Cố Duyên Chu.
“Lực độ thế này được chứ?”
“Cậu gãi ngứa hả? Chưa ăn cơm sao.”
Thiệu Tư không tình nguyện nói: “… Nếu anh nói là cơm chiều, vậy quả thật còn chưa ăn.”
Thiệu Tư không dám xác định Diệp Thanh mà Mai lão nói đến tột cùng là Diệp Thanh nào.
Là người mà thời niên thiếu hắn nghe được từ trong đoạn băng cassete, giọng hát tinh xảo, âm thanh rè đến mức tận cùng kia sao?
“Cậu với nó có vài phần tương tự, có thể là dáng người, hoặc là lúc hát âm thanh tương đối giống… Vừa rồi tôi hoảng thần, giống như lại trở về thời gian dạy nó hát hí khúc trong đại viện trước kia.”
Ánh mắt Mai lão cực kỳ xa xăm, chẳng sợ đã lớn tuổi, đáy mắt vẫn rõ ràng: “Nó là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc, ông trời lại không đối xử tốt với nó.”
[Mai lão, một người đầu mối.] Hệ thống nhảy ra nhắc nhở, [những cái khác vẫn là tình huống không rõ.]
[Ông ấy là người đầu mối?]
[Phải.]
Hệ thống rất ít khi cung cấp người đầu mối cho hắn, bởi vì nhiều năm xuất phát từ trạng thái báo hỏng, năng lực không đủ.
Thiệu Tư lại nghĩ tới một việc, trước kia hệ thống từng cung cấp vài người đầu mối số lượng không nhiều lắm, không phải già yếu thì chính là bệnh tàn.
[Bởi vì tôi chỉ có thể kiểm tra ra những người triệu chứng sinh mệnh yếu kém.]
[… Không cần mày nói, tao đại khái đã đoán được.]
Hệ thống im lặng chốc lát: [ông lão trước mặt cậu, sống không quá cuối năm nay.]
Mai lão thoạt nhìn thể trạng rất tốt, không giống như là người mắc bệnh nặng gì.
Thiệu Tư nghe xong, nỗi lòng trăm cong ngàn chuyển. Tuy rằng biết sống chết vô thường, hắn cũng hàng năm dạo bước bên ranh giới, nhưng vẫn không có biện pháp xem nhẹ.
“Diệp Thanh mà ngài nói, là Diệp Thanh hai mươi mấy năm trước… hát «Cuối năm trời rét» sao?” Thiệu Tư tạm thời vứt bỏ những cảm xúc đó, đứng thẳng người, vào chủ đề chính, “Hắn là học sinh của ngài hả?”
Mai lão có vẻ rất bất ngờ: “Cậu biết nó à?”
Người bây giờ ai còn nhớ rõ, năm đó có một Diệp Thanh phong hoa tuyệt đại.
Thiệu Tư nói: “Bởi vì phải diễn nhân vật đó, nên cháu tìm hiểu rất nhiều… hơi nghe nói về hắn.”
Nói như vậy, quả thật hợp lẽ.
Mai lão lại rót đầy một tách trà cho mình, lúc cầm lấy tách trà tay run rẩy rất khẽ, ông thở dài: “Khó được, còn có người biết nó.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó mới mười ba tuổi. Lúc ấy tư lịch của tôi cũng không đủ, nói nghiêm khắc, cũng không được gọi là thầy của nó.”
Nước trà mờ mịt bốc lên hương khí, tỉ mỉ ngửi, còn có chút đắng chát.
Diệp Thanh tư chất cao, từ tiểu học đã tập hát hí khúc, sau đó nghề điện ảnh sân khấu nhanh chóng phát triển, ‘tìm kiếm ngôi sao’ hoành hành, Diệp Thanh cứ như vậy mơ hồ mà vào giới diễn nghệ.
“Lúc ấy tôi nên ngăn cản nó, ” Mai lão nói, “Có lẽ sau đó sẽ không phát sinh nhiều việc như vậy… Thôi, hiện tại nói mấy cái này cũng vô dụng, đều qua rồi.”
Từ trong miệng Mai lão, Thiệu Tư có thể đơn giản chỉnh lý ra cuộc đời của ‘Diệp Thanh’ này.
Sau khi Diệp Thanh vào giới diễn nghệ, ở mặt ngoài xuôi gió xuôi nước, sau lưng ăn chút đau khổ, cuối cùng hậm hực tự sát.
Nhưng mấy cái này đều là ở mặt ngoài, không thể nói rõ gì cả.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, Thiệu Tư nghĩ đến, người mấu chốt của tấm màn đen —— Diệp Tuyên.
Một Diệp Tuyên, một Diệp Thanh, hai người này sẽ có liên hệ gì?
Nhưng mà những lời kế tiếp của Mai lão, đánh mất nghi ngờ của Thiệu Tư: “… Chỉ là đáng thương tiểu Thanh, không cha không mẹ, từ nhỏ được một lão sư phụ trong ban nhặt nuôi, hơn nữa đến chết… cũng không có con cái.”
Trẻ mồ côi, đến chết đều là cô độc.
Thiệu Tư thầm nghĩ, hẳn là mình suy nghĩ nhiều.
Trên thế giới này người cùng họ nhiều như vậy, cũng không gọi là đầu mối gì được.
Thời gian một buổi chiều vội vàng đi qua, sáu giờ chiều đúng giờ tan học.
Sau sáu giờ, Thiệu Tư còn phải về công ty một chuyến.
Buổi chiều này, quan hệ giữa Thiệu Tư và Mai lão có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Đối với Thiệu Tư mà nói, không đơn giản bởi vì Mai lão là người đầu mối, hắn đúng thực là thích ông lão này. Một thân cổ vận, trầm ổn đại khí, giống như ly rượu lâu năm.
Mà Mai lão, luôn không có sức chống cự đối với con nít chăm chỉ khắc khổ.
Cố Duyên Chu dạy lớp trụ cột biểu diễn cho Diệp Tuyên xong, từ cách vách đi ra, liền nhìn thấy Thiệu Tư đang tiễn Mai lão ra cửa.
Thiệu Tư thoáng xoay người, đi ở bên cạnh Mai lão, tay cố ý vô tình đỡ hờ ông lão, hẳn là sợ đỡ rõ ràng sẽ khiến cho ông lão sinh ra tâm lý phản nghịch. Rất nhiều người già lòng tự trọng mạnh, đều không thích hậu bối chăm sóc quá mức, giống như bọn họ thật sự là hành động rất bất tiện vậy.
Chờ tiễn Mai lão xong, Thiệu Tư quay ngược về, thình lình bị Cố Duyên Chu chặn ở cửa.
Thiệu Tư đặc biệt phối hợp, tự động lui ra phía sau hai bước, dựa lên ván cửa, hỏi: “Anh… có việc à?”
Cố Duyên Chu hỏi lại: “Buổi tối có rảnh không?”
Thiệu Tư ra vẻ khó xử chốc lát, sau đó thực rõ ràng nói: “Không rảnh.”
Khóe miệng Cố Duyên Chu khẽ nâng, cười như không cười nói: “Cũng không hỏi xem tôi tìm cậu làm gì à?”
“…” Thiệu Tư phối hợp nói, “Vậy anh tìm tôi làm gì?”
“Buổi tối Âu đạo tổ chức bữa tiệc, Chu Vệ Bình tiên sinh cũng sẽ tới.”
Chu Vệ Bình, chính là người sáng tác «Mặt nạ». Năm đó dựa vào quyển sách này, ông ấy thu vào túi mấy giải thưởng văn học lớn, hiện đang đảm nhiệm chức chủ tịch hiệp hội tác giả, có điều sau «Mặt nạ», lại không thể lấy ra tác phẩm nào khác so sánh được.
Thiệu Tư quay phim vài năm, nhiều nhất chỉ là chuyện trò liên hệ với biên kịch, còn chưa lần nào có cơ hội tiến hành thảo luận với tác giả nguyên tác.
Nghĩ thế, Thiệu Tư đứng thẳng, sửa lời: “Cẩn thận ngẫm lại, buổi tối tôi vẫn có thể rút ra thời gian.”
Lúc này, Trần Dương sửa soạn đồ tốt, từ cách vách đi ra: “Chúng ta có thể đi rồi…”
Trần Dương nói xong bước chân dừng lại, nhìn thoáng qua trong phòng học của Thiệu Tư: “Quang Tông đâu?”
“Hắn đi ra ngoài có chút việc, ” Thiệu Tư đưa tay, nhìn thời gian, “Hẳn là cũng sắp trở lại rồi.”
Trần Dương: “Như vậy hả, nếu cậu không để ý, có thể đi cùng xe chúng rôi. Tính tính thời gian, nếu cậu chờ Quang Tông, có khả năng sẽ không kịp.”
Âu đạo cái gì cũng thực tùy ý, nhưng mà có một điểm, ghét nhất người khác đến trễ, cho dù là ăn bữa cơm chiều.
Thiệu Tư nghĩ như vậy, liền vui vẻ tiếp nhận: “Cũng được, vậy liền phiền toái các anh.”
Kết quả lúc Lý Quang Tông lòng như lửa đốt, vừa nhìn thời gian vừa lái xe quay về căn cứ thành điện ảnh, liền nhận được điện thoại của ba Thiệu, ba Thiệu lạnh băng bảo hắn không cần đến.
Lý Quang Tông có chút mơ hồ: “Gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Papparazi lại tới vây thành hả?”
“Không có, ” Thiệu Tư ngồi ở bên cạnh Cố Duyên Chu, nghiêng đầu, dựa trên cửa sổ thủy tinh, có đôi khi thân xe lắc lư sẽ bị đụng trán, “Âu đạo làm một bữa tiệc, cậu trực tiếp đến khách sạn Cẩm Nguyệt… Tôi? Hiện tại tôi ở trên xe Cố Duyên Chu, muốn tôi đưa điện thoại cho hắn bảo hắn chào hỏi cậu không?”
Lý Quang Tông: “… Không cần, hiện tại tôi liền chạy tới.”
Cúp điện thoại, Thiệu Tư nhắm mắt lại.
Có chút buồn ngủ.
Thói quen tích lũy quanh năm suốt tháng, dẫn đến hắn ngồi xuống xe liền theo sinh lý mà mệt rã rời.
Bên tai là giọng Cố Duyên Chu, truyền ra trong không gian chật chội nhỏ hẹp này.
Anh đang bàn chuyện công việc với Trần Dương, tuy rằng không có chú ý nghe xem rốt cuộc anh đang nói gì, nhưng mà âm thanh kia chậm rãi tiến vào trong lỗ tai hắn, khiến người ta nghe… vừa tê vừa ngứa.
Trần Dương: “Tổng kết mà nói chính là như vậy, nếu không có vấn đề gì quá lớn, chúng ta liền trực tiếp ký hợp đồng với họ, kỳ thật nhãn hiệu AL này, so sánh với Kohl…”
Hắn đang nói êm đẹp, Cố Duyên Chu đột nhiên ý bảo hắn nhỏ giọng chút.
Trần Dương nhất thời không kịp phản ứng: “Hửm? Làm sao vậy?”
Cố Duyên Chu đỡ đỡ cái đầu tựa vào vai anh, nói: “Cậu ấy đang ngủ, nhỏ giọng xíu.”
“…”
Không biết từ lúc nào Thiệu Tư đã dựa lên trên người Cố Duyên Chu, đại khái là ngủ mơ hồ lại cảm thấy cửa sổ xe cấn đau trán, liền đổi phương hướng ngủ, kết quả bị Cố Duyên Chu trực tiếp đặt trên vai.
Trần Dương thấy hết thảy, quay đầu đi, không tiếp tục bàn về hợp đồng nữa, thực thức thời lấy điện thoại di động ra tự mình chơi tiếp.
…
Tâm tư đàn ông không thể suy đoán. Trong lòng Trần Dương thầm nói, hơn nữa Cố ảnh đế, đoán đến đoán đi cũng đoán không rõ.
Rõ ràng lúc đầu không phải là không thích gặp tiểu Thiệu người ta sao.
Lúc Thiệu Tư ngủ rất yên tĩnh.
Cố Duyên Chu nhìn chốc lát, đột nhiên vươn tay giúp hắn vén tóc rũ trên mắt ra sau, lộ ra nửa cái trán.
Sau đó anh buông tay ra, vài sợi tóc ngoan cố kia lại rơi xuống, che khuất nửa khuôn mặt Thiệu Tư.
Chơi như vậy mấy lần, trái lại giống như anh đang xoa tóc Thiệu Tư vậy.
Thiệu Tư nửa mê nửa tỉnh còn không quên đẩy tay anh ra, mơ hồ không rõ nói: “Đừng lộn xộn.”
Tay Cố Duyên Chu khựng lại.
Chỉ nghe Thiệu Tư lại cau mày, nói ra nửa câu sau: “… Kiểu tóc sẽ loạn.”
“…”
“… Chỉ mấy cọng lông này, còn kiểu tóc.”
Cố Duyên Chu nói xong, ngẫm lại cảm thấy trò nói mớ này xác thực có chút thần kỳ, vì thế lại tiện tay bóp mũi Thiệu Tư, thử thăm dò kêu tên hắn: “Thiệu Tư?”
Kỳ thật Thiệu Tư không ngủ sâu.
Thường ngày Lý Quang Tông luôn thích thừa dịp hắn ngủ quấy rầy hắn, nếu hắn không đáp lại liền cằn nhằn không dứt. Cho nên lúc hắn ngủ quen giữ lại một lỗ tai, nhưng mà đại não lại hoàn toàn trống rỗng, đáp lại cái gì thì cơ bản là ngẫu nhiên.
Chẳng hạn như hiện tại, Thiệu Tư không đầu không đuôi đáp Cố Duyên Chu một câu: “… Không biết, hỏi nữa cưỡng gian.”
…
Tận đến lúc sắp xuống xe, Thiệu Tư mới phát hiện hắn xem bả vai Cố ảnh đế như gối đầu mà dùng.
Cố Duyên Chu: “Thoải mái không?”
Thiệu Tư mới vừa dậy, mạch não hơi dài, cách vài giây mới khách sáo nói: “Rất thoải mái.”
Cố Duyên Chu xoa xoa cánh tay: “Nhưng tôi không quá thoải mái.”
“…” Thiệu Tư hoàn toàn không biết mình đã bị gài bẫy hỏi, “Loại thời điểm này ngoại trừ nói tiếng xin lỗi tôi còn có thể làm gì?”
Cố Duyên Chu nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn có mười phút, cậu có thể thay đổi một chút hành động thực tế.”
Kết quả lúc Lý Quang Tông chạy tới, ba Thiệu nhà hắn đang đấm vai cho Cố Duyên Chu.
“Lực độ thế này được chứ?”
“Cậu gãi ngứa hả? Chưa ăn cơm sao.”
Thiệu Tư không tình nguyện nói: “… Nếu anh nói là cơm chiều, vậy quả thật còn chưa ăn.”