Một ngày huấn luyện chấm dứt, Lý Quang Tông ở trên xe chỉnh lý an bài hành trình, thuận tiện báo cáo cho Thiệu Tư một phen: “Hai ngày trước cả đoàn phim Ẩn núp đóng máy, tôi đã lên Weibo cậu chia sẻ… Sau đó mấy ngày có một cuộc tuyên truyền lớn, không thể vắng họp, đến Phi Tranh thành phố Nam Dương, cũng đã nói trước với Âu đạo rồi…”
Hắn nói nói liền cảm thấy không đúng lắm, trước kia lúc hắn nghiêm túc báo cáo công tác, Thiệu Tư dù thế nào cũng sẽ đáp vài tiếng, hôm nay lại nằm ở phía sau một chút phản ứng cũng không có.
“Cậu có đang nghe hay không?” Lý Quang Tông buông văn kiện xuống, quay đầu lại nhìn, “… Ba à, ba mang cái bộ dạng thất thần nghèo túng như vậy là đang làm gì đó?”
Tay Thiệu Tư chống bên cạnh cửa sổ xe, cố ý vô tình che miệng, nửa ngày mới đáp lại: “Không có gì, chỉ là đầu có hơi choáng.”
“…”
“Sao lại choáng đầu?” Lý Quang Tông một tay đỡ lưng ghế dựa, chen người qua, nghiêng sang sờ trán Thiệu Tư, “Không phải phát sốt chứ?”
Tay Lý Quang Tông nóng hầm hập đặt ở trên trán Thiệu Tư, khiến đầu hắn nóng bừng càng thêm choáng nặng. Huống hồ có đôi khi Lý Quang Tông nói chuyện, khẩu âm từng chữ một không quá chuẩn, chợt nghe rất dễ nghe nhầm.
Vì thế Thiệu Tư một phen đẩy tay hắn ta ra, từ chối: “Không phát tao, cám ơn.” (“Sốt” đọc là shāo, “tao” đọc là sāo, phát âm gần giống nhau)
“Nói cái gì đó, kỳ kỳ quái quái.” Lý Quang Tông sờ sờ mũi ngồi trở về.
Nửa tiếng đường xe rất nhanh liền qua, cũng không biết lúc Thiệu Tư xuống xe đang suy nghĩ gì, thiếu chút nữa bước hụt, lảo đảo vài bước khó khăn ổn định thân hình.
Lý Quang Tông ở trong xe nhìn mà một trận kinh hãi: “Ôi ba của tôi ơi, ba cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng có ngã nha.”
Thiệu Tư ráng vờ trấn định, không quay đầu lại khoát tay với hắn ta: “Không có việc gì, hẹn gặp lại, cậu đi ngủ sớm một chút.”
Kết quả Thiệu Tư trở về nhà, lúc tựa ở chỗ đổi giày tại huyền quan, tất cả cảm xúc đều dâng lên.
Cuối cùng hắn đơn giản cởi giày trực tiếp để chân trần ngồi xuống đất, nắm nắm tóc, có chút phiền não nghĩ: mẹ nó có phải mình quá ngây thơ không.
Trước đây cũng không phải chưa từng quay cảnh hôn, lúc trước hắn quay «Đứa con của biển» đã cùng nữ diễn viên ở trong nước hôn tròn nửa tiếng. Không biết NG bao nhiêu lần, cuối cùng bò lên từ trong bể bơi, cảm giác duy nhất chính là lạnh.
Thiệu Tư còn rất bài xích cảnh hôn, kỳ thật lần trước «Tập độc» có thể đoạt giải, tồn tại rất nhiều nhân tố may mắn. Mặc dù Thiệu Tư diễn xuất tốt, nhưng ở phương diện ‘tình yêu’, hắn tồn tại vấn đề rất lớn, hoặc là nói tuổi hắn còn rất nhỏ, nhận thức đối với chữ ‘yêu’ không đủ khắc sâu.
Đạo diễn từng cố ý nói với hắn về vấn đề này, mà còn không chút lưu tình hỏi hắn có phải chưa từng yêu ai không, còn chỉ ra kỹ thuật hôn của Thiệu Tư rất kém.
“Nguồn gốc của nghệ thuật là từ cuộc sống, tuy rằng hiện tại rất nhiều công ty đều không cho phép nghệ nhân yêu đương, nhưng tiểu Tư à, cậu nghe tôi khuyên nhủ một câu, gặp được người thích hợp liền lên đi, ” cuối cùng đạo diễn vỗ vai Thiệu Tư, lời nói thấm thía, “Thuận tiện học hôn môi như thế nào cho tốt, cảnh hôn của cậu thật sự quá kém.”
…
Thiệu Tư vẫy vẫy đầu, trực tiếp nằm vật xuống trên sàn nhà gỗ lim.
Hắn đại khái là điên rồi, không thì sao lại hồi tưởng mấy cái đó.
Tắm xong, Thiệu Tư vắt cái khăn trên cổ chân trần đi ra, chân lõm xuống trong thảm trải sàn lông dê. Hắn hai ba bước bò lên giường, tựa vào đầu giường đăng nhập mail.
Thám tử hắn mời trước đó, nói với hắn tối đa ba ngày là có thể gửi tất cả tư liệu cho hắn, kết quả ba ngày sau người này cố ý dùng máy biến giọng gọi điện thoại cho hắn: “Cố chủ thân mến, bởi vì tôi đánh giá quá cao chính mình… tư liệu ngài muốn có khả năng phải kéo dài thời hạn, xin cho tôi thêm thời gian một tuần. Đời người cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, thường xuyên tràn ngập bất ngờ, nhưng chính những bất ngờ đó, mới khiến cho cuộc đời của chúng ta càng thêm phấn khích không phải sao?”
Phấn khích cái rắm.
Thiệu Tư nghe xong lời hắn ta nói, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: lần sau tuyệt đối phải đổi công ty trinh thám khác.
Nhưng mà khi hắn mở tệp văn kiện, nhìn thấy tư liệu về Chu Kiến Bang, liền đánh mất suy nghĩ này.
Chu Vệ Bình, từng dùng tên Chu Kiến Bang, ba mươi ba năm trước, là tên ông ta sử dụng sau khi rời khỏi quê hương đến thành phố Nam Dương làm việc.
Lúc ấy ông ta cũng từng dùng tên này để đăng bài viết trên báo tạp chí, có điều số lượng cũng không nhiều.
Ông ta ở Nam Dương khoảng ba năm, ở trong một khu nhà lầu kiểu cũ bên phải đường Dân Tiến, phòng ở là thuê tới, thường xuyên không đóng nổi tiền thuê nhà.
…
Phần tư liệu này, không hề nghi ngờ, vô cùng hoàn thiện, gần như bao hàm các loại việc nhỏ linh linh vụn vặt.
Nhưng Thiệu Tư vẫn sinh ra rất nhiều hoài nghi với nó, bởi vì tra được những tài liệu này, ngược lại khiến sự việc trở nên phức tạp lên.
Vì sao Chu Vệ Bình thề thốt phủ nhận mình đã dùng cái tên đó?
Cái tên đó lại có liên hệ gì với Diệp Tuyên?
Ba mươi ba năm trước, Diệp Tuyên cũng chưa sinh ra.
Thiệu Tư do dự đôi chút, lại gửi qua một tin cho thám tử tư: giúp tôi tra một người.
Đối diện rất nhanh hồi âm: tra ai?
Ngón tay Thiệu Tư gõ nhẹ vài cái trên màn hình, cuối cùng gửi đi hai chữ: Diệp Thanh.
—-
Hai tuần đặc huấn trước khi quay trôi qua rất nhanh, một tiết dạy cuối cùng, Mai lão vỗ vai Thiệu Tư nói: “Không tồi, không tồi, tuy rằng còn kém rất xa, có điều nửa tháng ngắn ngủn này, có thể học thành như vậy đã rất không dễ dàng.”
“Vẫn là thầy dạy tốt.”
Thiệu Tư tiễn ông cụ ra cửa một lần cuối cùng. Nghĩ đến ngày mai, trong căn phòng nhỏ này, sẽ không còn ai ngồi bên cái bàn cũ kĩ pha trà, cũng không còn ai dạy hắn động tác gì âm điệu gì lại có vấn đề gì.
Tuy rằng mấy tháng quay phim lúc sau, Mai lão cũng sẽ lại đây chỉ đạo, nhưng dù sao ông cũng lớn tuổi, không thể gây sức ép quá mức, cho nên thời gian tới tương đối ít. Huống hồ một khi bọn họ khởi động máy, liền phải ở trong gió mưa, không phân ngày đêm mà quay.
Lúc đi tới cửa, Mai lão dừng lại, sờ sờ đầu Thiệu Tư. Tay ông cụ che kín nếp nhăn, tang thương rồi lại ấm áp: “Đứa nhỏ, đoạn Ngọc Đường Xuân mấy ngày hôm trước dạy cậu, là đoạn hát không có trong kịch bản, cũng là xuất phát từ tư tâm… lúc cậu diễn đoạn kia, đặc biệt giống nó.”
Nó?
Chờ Mai lão lên xe, Thiệu Tư mới kịp phản ứng nó là ai.
[Tao cảm thấy chính là người chúng ta đang tra, là Diệp Thanh.] Thiệu Tư nói với hệ thống ở trong lòng, [bằng không, vậy cũng quá trùng hợp.]
[Giác quan thứ sáu của đàn ông à?]
[Mỗi lần mày cho đối tượng tấm màn đen, đều chỉ là một lời dẫn. Chẳng hạn như chuyện Tề Minh mấy năm trước, đối tượng mày đưa lại là Trì Tử Tuấn, lúc ấy rất lâu tao đều tưởng có phải Trì Tử Tuấn có vấn đề hay không.]
Hệ thống quỷ dị mà im lặng hai giây: [nói đến Tề Minh…]
[Hửm?]
[Thôi, không có gì.]
Hệ thống vừa dứt lời, Lý Quang Tông liền vội vội vàng vàng chạy tới: “Mai lão đi chưa?… Mau mau mau, chuẩn bị hóa trang, cảnh đầu tiên hôm nay chính là cậu với Cố ảnh đế đối diễn, cậu nên giữ vững tinh thần.”
Bước châm Thiệu Tư không nhanh không chậm: “… Có cái gì mà gấp.”
“Lúc trang điểm hai người nhớ đối diễn, ” Lý Quang Tông nói, “Không phải trước kia hai người chưa từng đối diễn sao, sợ hai người sẽ có chút vấn đề trên việc ăn ý…”
Thiệu Tư nhớ tới lúc trước ở trong phòng trang điểm của đoàn phim ‘Ác ma vương tử’, hắn trực tiếp khóa ngồi trên đùi Cố Duyên Chu, bóp cổ anh, lại liên tưởng đến cảnh diễn trước mặt Diệp Tuyên mấy ngày hôm trước.
“Đối hai lần rồi, ” Thiệu Tư khẽ kéo khóe miệng nói, “Quả thật rất không ăn ý.”
“Đối hai lần hồi nào? Tóm lại đợi một lát thái độ cậu tốt xíu, nhờ đàn anh Cố, để ảnh đối diễn với cậu… với lại tôi phát hiện không biết từ lúc nào mà cậu bắt đầu không biết lớn nhỏ, trực tiếp kêu Cố Duyên Chu Cố Duyên Chu, để ấn tượng không tốt cho người ta.”
“Rồi, biết rồi.”
Lý Quang Tông nghe hắn phản ứng có lệ đến cực điểm, nhất thời hồ nghi nhìn qua, vốn định cảnh cáo hắn thêm một lần, điểm chú ý lại bị một việc khác hấp dẫn: “… Ba à, lỗ tai ba sao lại đỏ như thế?”
Thiệu Tư đi đến trước cửa phòng trang điểm, dừng bước lại, nghe vậy đưa tay sờ sờ tai, mặt không đổi sắc nói: “Chắc là lạnh.”
Thiệu Tư hóa trang rất nhanh, bản thân nhân vật của hắn cũng chỉ là nam thứ, huống hồ thân phận địa vị cách xa nam chính, cho nên Thiệu Tư vẽ mặt tương đối ngắn gọn một chút.
Sau khi hắn làm xong, lại cố gắng kéo dài chốc lát dưới con mắt nóng bỏng chờ đợi của Lý Quang Tông, cuối cùng ngược lại là Cố Duyên Chu chủ động hỏi hắn có muốn đối diễn hay không.
Thiệu Tư chủ động cho Cố Duyên Chu một cơ hội cự tuyệt mình, nói: “Nếu như anh không phiền…”
Nhưng mà hắn mới nói đến một nửa, chợt nghe Cố Duyên Chu nói: “Không phiền toái, lại đây đi.”
Cố Duyên Chu diễn một quan quân gia thế hiển hách, nhưng trong tay cũng không có bao nhiêu quyền lực. Anh ở thế gia quân phiệt, là dòng chính, ngày sau hết thảy những thứ trong nhà vốn nên do anh kế thừa. Nhưng mà gừng càng già càng cay, quyền lực của anh gần như đều bị mấy người bác phân chia sạch sẽ, về phần anh, cuối cùng chỉ còn cái hư danh ‘Kinh thành đại thiếu’ thôi.
Thiệu Tư đánh giá người đàn ông trước mặt hai phát, phát hiện anh mặc quân trang càng nổi bật hơn mặc tây trang. Dáng người cân xứng, mặc quần áo nhìn gầy cởi ra thì có thịt, áo tạm thời còn chưa có cài lại, lộ ra xương quai xanh và phần lớn lồng ngực, phỏng chừng chút nữa còn phải bôi ít phấn làm sậm màu da.
Mặt mũi Cố Duyên Chu đến tột cùng có dễ nhìn hay không thì hắn vẫn nhìn không rõ, có điều dáng người thì quả thật…
Quá tốt.
Lúc này Cố Duyên Chu đang nhắm mắt lại, tùy ý thợ trang điểm quét bóng mắt, vừa trang điểm vừa chờ Thiệu Tư đọc lời thoại, kết quả đợi nửa ngày, người bên cạnh lại hệt như người câm, vì thế anh khẽ hé mí mắt nói: “Cậu đang phát ngốc cái gì thế?”
… Anh nói những lời này trái lại đã nhắc nhở hắn.
Thiệu Tư không khỏi tự hỏi mình, mình đang nổi điên cái gì.
“Tôi đang ấp ủ cảm xúc, ” Thiệu Tư tùy tiện tìm cái lý do, làm bộ làm tịch mở ra hai trang kịch bản, lại lặp lại một lần, “Ấp ủ.”
Cố Duyên Chu từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Bao giờ cậu ấp ủ xong.”
“Sắp, ngay đây.”
Thiệu Tư hắng giọng một cái, đang chuẩn bị nói câu lời thoại đầu tiên, Diệp Tuyên mặc trang phục diễn từ cửa đi vào, xem ra tâm tình không tồi, miệng nhỏ giọng kêu: “Anh Chu…”
Sau đó lời của cô kẹt trong cổ họng, không nói tiếp.
Ba người sáu mắt nhìn nhau chốc lát.
Diệp Tuyên lui về phía sau hai bước: “… Các anh lại đang đối diễn à? Còn cảnh hôn không, nếu có thì tôi có thể lảng tránh.”
Thiệu Tư nhìn cô hai cái, khép kịch bản lại nói: “Có phải cô có hiểu lầm gì với hai chúng tôi không.”
Hắn nói nói liền cảm thấy không đúng lắm, trước kia lúc hắn nghiêm túc báo cáo công tác, Thiệu Tư dù thế nào cũng sẽ đáp vài tiếng, hôm nay lại nằm ở phía sau một chút phản ứng cũng không có.
“Cậu có đang nghe hay không?” Lý Quang Tông buông văn kiện xuống, quay đầu lại nhìn, “… Ba à, ba mang cái bộ dạng thất thần nghèo túng như vậy là đang làm gì đó?”
Tay Thiệu Tư chống bên cạnh cửa sổ xe, cố ý vô tình che miệng, nửa ngày mới đáp lại: “Không có gì, chỉ là đầu có hơi choáng.”
“…”
“Sao lại choáng đầu?” Lý Quang Tông một tay đỡ lưng ghế dựa, chen người qua, nghiêng sang sờ trán Thiệu Tư, “Không phải phát sốt chứ?”
Tay Lý Quang Tông nóng hầm hập đặt ở trên trán Thiệu Tư, khiến đầu hắn nóng bừng càng thêm choáng nặng. Huống hồ có đôi khi Lý Quang Tông nói chuyện, khẩu âm từng chữ một không quá chuẩn, chợt nghe rất dễ nghe nhầm.
Vì thế Thiệu Tư một phen đẩy tay hắn ta ra, từ chối: “Không phát tao, cám ơn.” (“Sốt” đọc là shāo, “tao” đọc là sāo, phát âm gần giống nhau)
“Nói cái gì đó, kỳ kỳ quái quái.” Lý Quang Tông sờ sờ mũi ngồi trở về.
Nửa tiếng đường xe rất nhanh liền qua, cũng không biết lúc Thiệu Tư xuống xe đang suy nghĩ gì, thiếu chút nữa bước hụt, lảo đảo vài bước khó khăn ổn định thân hình.
Lý Quang Tông ở trong xe nhìn mà một trận kinh hãi: “Ôi ba của tôi ơi, ba cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng có ngã nha.”
Thiệu Tư ráng vờ trấn định, không quay đầu lại khoát tay với hắn ta: “Không có việc gì, hẹn gặp lại, cậu đi ngủ sớm một chút.”
Kết quả Thiệu Tư trở về nhà, lúc tựa ở chỗ đổi giày tại huyền quan, tất cả cảm xúc đều dâng lên.
Cuối cùng hắn đơn giản cởi giày trực tiếp để chân trần ngồi xuống đất, nắm nắm tóc, có chút phiền não nghĩ: mẹ nó có phải mình quá ngây thơ không.
Trước đây cũng không phải chưa từng quay cảnh hôn, lúc trước hắn quay «Đứa con của biển» đã cùng nữ diễn viên ở trong nước hôn tròn nửa tiếng. Không biết NG bao nhiêu lần, cuối cùng bò lên từ trong bể bơi, cảm giác duy nhất chính là lạnh.
Thiệu Tư còn rất bài xích cảnh hôn, kỳ thật lần trước «Tập độc» có thể đoạt giải, tồn tại rất nhiều nhân tố may mắn. Mặc dù Thiệu Tư diễn xuất tốt, nhưng ở phương diện ‘tình yêu’, hắn tồn tại vấn đề rất lớn, hoặc là nói tuổi hắn còn rất nhỏ, nhận thức đối với chữ ‘yêu’ không đủ khắc sâu.
Đạo diễn từng cố ý nói với hắn về vấn đề này, mà còn không chút lưu tình hỏi hắn có phải chưa từng yêu ai không, còn chỉ ra kỹ thuật hôn của Thiệu Tư rất kém.
“Nguồn gốc của nghệ thuật là từ cuộc sống, tuy rằng hiện tại rất nhiều công ty đều không cho phép nghệ nhân yêu đương, nhưng tiểu Tư à, cậu nghe tôi khuyên nhủ một câu, gặp được người thích hợp liền lên đi, ” cuối cùng đạo diễn vỗ vai Thiệu Tư, lời nói thấm thía, “Thuận tiện học hôn môi như thế nào cho tốt, cảnh hôn của cậu thật sự quá kém.”
…
Thiệu Tư vẫy vẫy đầu, trực tiếp nằm vật xuống trên sàn nhà gỗ lim.
Hắn đại khái là điên rồi, không thì sao lại hồi tưởng mấy cái đó.
Tắm xong, Thiệu Tư vắt cái khăn trên cổ chân trần đi ra, chân lõm xuống trong thảm trải sàn lông dê. Hắn hai ba bước bò lên giường, tựa vào đầu giường đăng nhập mail.
Thám tử hắn mời trước đó, nói với hắn tối đa ba ngày là có thể gửi tất cả tư liệu cho hắn, kết quả ba ngày sau người này cố ý dùng máy biến giọng gọi điện thoại cho hắn: “Cố chủ thân mến, bởi vì tôi đánh giá quá cao chính mình… tư liệu ngài muốn có khả năng phải kéo dài thời hạn, xin cho tôi thêm thời gian một tuần. Đời người cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, thường xuyên tràn ngập bất ngờ, nhưng chính những bất ngờ đó, mới khiến cho cuộc đời của chúng ta càng thêm phấn khích không phải sao?”
Phấn khích cái rắm.
Thiệu Tư nghe xong lời hắn ta nói, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: lần sau tuyệt đối phải đổi công ty trinh thám khác.
Nhưng mà khi hắn mở tệp văn kiện, nhìn thấy tư liệu về Chu Kiến Bang, liền đánh mất suy nghĩ này.
Chu Vệ Bình, từng dùng tên Chu Kiến Bang, ba mươi ba năm trước, là tên ông ta sử dụng sau khi rời khỏi quê hương đến thành phố Nam Dương làm việc.
Lúc ấy ông ta cũng từng dùng tên này để đăng bài viết trên báo tạp chí, có điều số lượng cũng không nhiều.
Ông ta ở Nam Dương khoảng ba năm, ở trong một khu nhà lầu kiểu cũ bên phải đường Dân Tiến, phòng ở là thuê tới, thường xuyên không đóng nổi tiền thuê nhà.
…
Phần tư liệu này, không hề nghi ngờ, vô cùng hoàn thiện, gần như bao hàm các loại việc nhỏ linh linh vụn vặt.
Nhưng Thiệu Tư vẫn sinh ra rất nhiều hoài nghi với nó, bởi vì tra được những tài liệu này, ngược lại khiến sự việc trở nên phức tạp lên.
Vì sao Chu Vệ Bình thề thốt phủ nhận mình đã dùng cái tên đó?
Cái tên đó lại có liên hệ gì với Diệp Tuyên?
Ba mươi ba năm trước, Diệp Tuyên cũng chưa sinh ra.
Thiệu Tư do dự đôi chút, lại gửi qua một tin cho thám tử tư: giúp tôi tra một người.
Đối diện rất nhanh hồi âm: tra ai?
Ngón tay Thiệu Tư gõ nhẹ vài cái trên màn hình, cuối cùng gửi đi hai chữ: Diệp Thanh.
—-
Hai tuần đặc huấn trước khi quay trôi qua rất nhanh, một tiết dạy cuối cùng, Mai lão vỗ vai Thiệu Tư nói: “Không tồi, không tồi, tuy rằng còn kém rất xa, có điều nửa tháng ngắn ngủn này, có thể học thành như vậy đã rất không dễ dàng.”
“Vẫn là thầy dạy tốt.”
Thiệu Tư tiễn ông cụ ra cửa một lần cuối cùng. Nghĩ đến ngày mai, trong căn phòng nhỏ này, sẽ không còn ai ngồi bên cái bàn cũ kĩ pha trà, cũng không còn ai dạy hắn động tác gì âm điệu gì lại có vấn đề gì.
Tuy rằng mấy tháng quay phim lúc sau, Mai lão cũng sẽ lại đây chỉ đạo, nhưng dù sao ông cũng lớn tuổi, không thể gây sức ép quá mức, cho nên thời gian tới tương đối ít. Huống hồ một khi bọn họ khởi động máy, liền phải ở trong gió mưa, không phân ngày đêm mà quay.
Lúc đi tới cửa, Mai lão dừng lại, sờ sờ đầu Thiệu Tư. Tay ông cụ che kín nếp nhăn, tang thương rồi lại ấm áp: “Đứa nhỏ, đoạn Ngọc Đường Xuân mấy ngày hôm trước dạy cậu, là đoạn hát không có trong kịch bản, cũng là xuất phát từ tư tâm… lúc cậu diễn đoạn kia, đặc biệt giống nó.”
Nó?
Chờ Mai lão lên xe, Thiệu Tư mới kịp phản ứng nó là ai.
[Tao cảm thấy chính là người chúng ta đang tra, là Diệp Thanh.] Thiệu Tư nói với hệ thống ở trong lòng, [bằng không, vậy cũng quá trùng hợp.]
[Giác quan thứ sáu của đàn ông à?]
[Mỗi lần mày cho đối tượng tấm màn đen, đều chỉ là một lời dẫn. Chẳng hạn như chuyện Tề Minh mấy năm trước, đối tượng mày đưa lại là Trì Tử Tuấn, lúc ấy rất lâu tao đều tưởng có phải Trì Tử Tuấn có vấn đề hay không.]
Hệ thống quỷ dị mà im lặng hai giây: [nói đến Tề Minh…]
[Hửm?]
[Thôi, không có gì.]
Hệ thống vừa dứt lời, Lý Quang Tông liền vội vội vàng vàng chạy tới: “Mai lão đi chưa?… Mau mau mau, chuẩn bị hóa trang, cảnh đầu tiên hôm nay chính là cậu với Cố ảnh đế đối diễn, cậu nên giữ vững tinh thần.”
Bước châm Thiệu Tư không nhanh không chậm: “… Có cái gì mà gấp.”
“Lúc trang điểm hai người nhớ đối diễn, ” Lý Quang Tông nói, “Không phải trước kia hai người chưa từng đối diễn sao, sợ hai người sẽ có chút vấn đề trên việc ăn ý…”
Thiệu Tư nhớ tới lúc trước ở trong phòng trang điểm của đoàn phim ‘Ác ma vương tử’, hắn trực tiếp khóa ngồi trên đùi Cố Duyên Chu, bóp cổ anh, lại liên tưởng đến cảnh diễn trước mặt Diệp Tuyên mấy ngày hôm trước.
“Đối hai lần rồi, ” Thiệu Tư khẽ kéo khóe miệng nói, “Quả thật rất không ăn ý.”
“Đối hai lần hồi nào? Tóm lại đợi một lát thái độ cậu tốt xíu, nhờ đàn anh Cố, để ảnh đối diễn với cậu… với lại tôi phát hiện không biết từ lúc nào mà cậu bắt đầu không biết lớn nhỏ, trực tiếp kêu Cố Duyên Chu Cố Duyên Chu, để ấn tượng không tốt cho người ta.”
“Rồi, biết rồi.”
Lý Quang Tông nghe hắn phản ứng có lệ đến cực điểm, nhất thời hồ nghi nhìn qua, vốn định cảnh cáo hắn thêm một lần, điểm chú ý lại bị một việc khác hấp dẫn: “… Ba à, lỗ tai ba sao lại đỏ như thế?”
Thiệu Tư đi đến trước cửa phòng trang điểm, dừng bước lại, nghe vậy đưa tay sờ sờ tai, mặt không đổi sắc nói: “Chắc là lạnh.”
Thiệu Tư hóa trang rất nhanh, bản thân nhân vật của hắn cũng chỉ là nam thứ, huống hồ thân phận địa vị cách xa nam chính, cho nên Thiệu Tư vẽ mặt tương đối ngắn gọn một chút.
Sau khi hắn làm xong, lại cố gắng kéo dài chốc lát dưới con mắt nóng bỏng chờ đợi của Lý Quang Tông, cuối cùng ngược lại là Cố Duyên Chu chủ động hỏi hắn có muốn đối diễn hay không.
Thiệu Tư chủ động cho Cố Duyên Chu một cơ hội cự tuyệt mình, nói: “Nếu như anh không phiền…”
Nhưng mà hắn mới nói đến một nửa, chợt nghe Cố Duyên Chu nói: “Không phiền toái, lại đây đi.”
Cố Duyên Chu diễn một quan quân gia thế hiển hách, nhưng trong tay cũng không có bao nhiêu quyền lực. Anh ở thế gia quân phiệt, là dòng chính, ngày sau hết thảy những thứ trong nhà vốn nên do anh kế thừa. Nhưng mà gừng càng già càng cay, quyền lực của anh gần như đều bị mấy người bác phân chia sạch sẽ, về phần anh, cuối cùng chỉ còn cái hư danh ‘Kinh thành đại thiếu’ thôi.
Thiệu Tư đánh giá người đàn ông trước mặt hai phát, phát hiện anh mặc quân trang càng nổi bật hơn mặc tây trang. Dáng người cân xứng, mặc quần áo nhìn gầy cởi ra thì có thịt, áo tạm thời còn chưa có cài lại, lộ ra xương quai xanh và phần lớn lồng ngực, phỏng chừng chút nữa còn phải bôi ít phấn làm sậm màu da.
Mặt mũi Cố Duyên Chu đến tột cùng có dễ nhìn hay không thì hắn vẫn nhìn không rõ, có điều dáng người thì quả thật…
Quá tốt.
Lúc này Cố Duyên Chu đang nhắm mắt lại, tùy ý thợ trang điểm quét bóng mắt, vừa trang điểm vừa chờ Thiệu Tư đọc lời thoại, kết quả đợi nửa ngày, người bên cạnh lại hệt như người câm, vì thế anh khẽ hé mí mắt nói: “Cậu đang phát ngốc cái gì thế?”
… Anh nói những lời này trái lại đã nhắc nhở hắn.
Thiệu Tư không khỏi tự hỏi mình, mình đang nổi điên cái gì.
“Tôi đang ấp ủ cảm xúc, ” Thiệu Tư tùy tiện tìm cái lý do, làm bộ làm tịch mở ra hai trang kịch bản, lại lặp lại một lần, “Ấp ủ.”
Cố Duyên Chu từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Bao giờ cậu ấp ủ xong.”
“Sắp, ngay đây.”
Thiệu Tư hắng giọng một cái, đang chuẩn bị nói câu lời thoại đầu tiên, Diệp Tuyên mặc trang phục diễn từ cửa đi vào, xem ra tâm tình không tồi, miệng nhỏ giọng kêu: “Anh Chu…”
Sau đó lời của cô kẹt trong cổ họng, không nói tiếp.
Ba người sáu mắt nhìn nhau chốc lát.
Diệp Tuyên lui về phía sau hai bước: “… Các anh lại đang đối diễn à? Còn cảnh hôn không, nếu có thì tôi có thể lảng tránh.”
Thiệu Tư nhìn cô hai cái, khép kịch bản lại nói: “Có phải cô có hiểu lầm gì với hai chúng tôi không.”