Mùa xuân năm 1998, đầu tháng tư.
Một cuộc phỏng vấn cuối cùng Diệp Thanh nhận khi còn sống, ở trong một căn phòng thu âm chật chội nhỏ hẹp.
Sofa vải bông màu xám tràn ngập cảm giác niên đại đặt đối diện nhau, trên đỉnh đầu là đèn cường quang giống như một cái bát chiếu xuống, không bao lâu liền nâng nhiệt độ trong căn phòng thu âm ấy lên vài độ, khiến nó thoạt nhìn khô nóng vô cùng.
Màu sắc sàn nhà cũng là mờ mịt, nhìn không ra chất liệu gì, nhưng lại bóng loáng đến độ phản quang, mơ hồ có thể phản chiếu ra ảnh ngược tổ đạo diễn ở bên cạnh đi lại bận rộn lúc quay hình.
Video này, hiện tại xem lại, chất lượng thô ráp không chịu nổi, sắc điệu cũng thiên về tối, nhưng mà Diệp Thanh ngồi ở đối diện MC, mặc áo lông mềm mại, cả người yên tĩnh đến sáng lên.
Mặt mày giống như bức tranh sơn thủy, vài nét bút không nhẹ không đậm, lại phác hoạ ra nét buồn nào đó gần như sắc bén.
MC là một gương mặt Thiệu Tư chưa từng gặp qua, cô uốn một đầu tóc xoăn, hai chân mặc quần ống loe bắt chéo, tuổi bất quá chỉ hơn hai mươi, trên mặt treo nụ cười tiêu chuẩn, nhìn phía trước nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, anh cảm thấy đối với anh mà nói, thứ gì quan trọng nhất?”
Ánh mắt đầu tiên của Diệp Thanh là nhìn chằm chằm một góc, nửa ngày mới chuyển tầm mắt lên mặt MC, giọng hắn rất đặc sắc, nghe qua liền không quên được.
“… Tình yêu, tự do.”
“Không khí cùng với không gian công khai biểu đạt thân phận của mình.”
…
Toàn bộ phỏng vấn, sau khi Thiệu Tư xem xong toàn bộ, lại kéo thanh tiến độ trở lại chỗ kia, một lần lại một lần nghe câu trả lời của Diệp Thanh.
Nghe không rõ.
Tình yêu? Tự do? Hai cái này đều dễ nói, nhưng câu phía sau là có ý gì?
Đoạn video phỏng vấn này là nội dung đài truyền hình chưa công khai, đã sớm định ra 8h tối ngày 13 tháng 4 sẽ phát sóng ở kênh số 12, nhưng mà gần 0h tối một ngày trước, Diệp Thanh từ lầu cao rớt xuống, đương trường bỏ mình.
Cảnh sát phán định là, tự sát.
Thiệu Tư đang ngồi trên thảm trải sàn ở cửa phòng ngủ, lưng tựa ván cửa, nhìn chằm chằm những tư liệu khác trong mail hồi lâu, di động đột nhiên rung hai cái, âm thanh dưới tác dụng của thảm trải sàn lông nhung yếu bớt rất nhiều, một cái tin nhắn im ắng nằm trong hộp thư của hắn.
—— Chỉ có thể tra được nhiêu đó, nhiều nữa tôi cũng tra không được, video này coi như là tặng phẩm. Nếu anh nhất định muốn tra tiếp, tôi có thể cho anh số của sư huynh tôi, hắn lợi hại hơn tôi nhiều, chẳng qua giá cũng tương đối cao.
Lời này chợt nghe thì thấy không vấn đề, nhưng mà cẩn thận cân nhắc, không khó phát hiện mờ ám trong đó.
Nếu không có gì để tra, vì sao còn đề cử cái người gọi là sư huynh kia?
Thiệu Tư lười đánh chữ hồi âm, trực tiếp một cú điện thoại gọi qua, đầu kia ‘tút’ hai tiếng mới nhận, theo thường lệ dùng máy biến giọng, nghe vào cổ cổ quái quái, giống một lão quái vật hạc phát đồng nhan: “A lô, chào ngài.”
“… ” Thiệu Tư gập chân, thay đổi tư thế, “Không có giọng nào khác sao? Cái này rất khó nghe.”
“Có, ngài chờ.”
Cách nửa ngày, Thiệu Tư nghe được âm sắc đối diện càng ngày càng kỳ quái, cảm thấy vẫn nên buông tha người này thôi, trực tiếp vào chủ đề hỏi: “Cậu nói không có gì để tra, mà còn cho số của sư huynh cậu, cho nên trong chuyện này, rốt cuộc có vấn đề gì?”
Đối diện im lặng hai giây.
“Kỳ thật thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng tôi tìm được một diễn đàn loại nhỏ năm đó, đương nhiên hiện tại đã sớm đóng cửa, tôi tìm được ghi chép của nó —— sau khi phục hồi như cũ phát hiện một ít chuyện tương đối kỳ quái.”
Diễn đàn loại nhỏ thế này, có chút giống Thiên Nhai hiện tại, hội tụ một đám dân mạng nặc danh, mỗi ngày lảm nhảm linh tinh, bên trong tin tức thiệt giả nửa nọ nửa kia.
“Không dễ nói, cụ thể, ngày mai tôi chỉnh lý gửi ngài.”
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Thiệu Tư vốn đã ngủ không được, huống hồ vào đêm tối thế này, cảm xúc còn thực dễ dàng lên men.
Trong lúc nhất thời đầu óc hắn hiện lên vô số loại suy đoán, cuối cùng đều bắt không được.
Chuyện tạm thời còn nghĩ chưa thông, Thiệu Tư cũng không tiếp tục miễn cưỡng chính mình nữa, hắn chống tay đứng lên, tính toán xuống lầu uống ly rượu giết thời gian.
Khách sạn Âu đạo chọn, bảo vệ tương đối tốt, các loại phương tiện cũng đều vô cùng đầy đủ.
Lúc Thiệu Tư xuống lầu đã là rạng sáng hơn hai giờ, đa số mọi người đều đã ngủ, nhà ăn dưới lầu ngay cả phục vụ cũng không có mấy.
Hắn vốn muốn trực tiếp đến quầy bar lấy rượu, kết quả lúc lấy rượu xong trở về, đi đến nửa đường, dừng lại trước một cây đàn dương cầm màu đen chính giữa nhà ăn.
Kỳ thật lúc Thiệu Tư mới ra mắt, công ty gom cho bọn họ một nhóm thần tượng, thử đưa vào hoạt động. Chính là để mấy luyện tập sinh bọn họ, bắt chước nhóm nhạc Hàn Quốc vừa hát vừa nhảy, lên show lộ diện hút fan.
Tuy rằng sau này không còn ai nhắc tới cái nhóm ‘B17’ không hề có cảm giác tồn tại thậm chí bây giờ nhớ lại còn cảm thấy vô cùng ngốc nghếch đó nữa.
Bọn họ mười bảy người một nhóm, chỉ từng ra album một lần, mở mấy buổi fan meeting, lên show tổng hợp hai lần, ngay cả mặt mũi khán giả còn chưa nhận biết hết, đã bị công ty cưỡng chế giải tán.
…
Thiệu Tư ca hát không tính là quá tốt, cơ mà may mắn ngũ âm đều đúng nhịp, âm sắc cũng ổn, chỉ là không có biểu lộ tình cảm gì.
Hắn không hát được nhạc trữ tình, cũng không bắn được rap, bảo hắn tình cảm mãnh liệt mênh mông ở trên đài sủa… không bằng bảo hắn đi chết.
Trước kia Thiệu Tư ở trong B17 tương đối hành xử khác người, người khác phần lớn là nhắm mắt lại, tay đặt ở ngực nắm quần áo vẻ mặt thâm tình thống khổ mà hát, thường thường mở mắt ra cho màn ảnh một ánh mắt lãnh khốc suất khí, nhưng mà chỉ mình Thiệu Tư đứng ở nơi đó, ngay cả khóe miệng cũng không nhấc một chút.
Tuy rằng hắn ca hát không mang tình cảm, có điều đàn dương cầm lại là luyện từ nhỏ đến lớn.
Nghĩ lại chuyện cũ, Thiệu Tư tùy tay đem ly rượu kia đặt ở bên cạnh, đứng ở bên đàn dương cầm, tùy tay gõ vài âm luyện tập, sau đó ngồi xuống đàn bài nhạc chính «Sao đầy trời» ngốc đến không chịu được lúc trước.
Giai điệu vừa nhẹ nhàng vừa đau thương chậm rãi du đãng trong nhà ăn trống trải.
“Muốn tặng em một bó sao đầy trời, rúc vào bên tai em nói cho em biết rằng yêu em, nhưng vì sao em lựa chọn đi xa, để mình anh ở nơi này…”
…
Cố Duyên Chu đi vào nhà ăn, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Anh vốn dĩ đến phòng tập thể thao lấy đồ, lúc chạng vạng ở trong phòng tập thể thao chốc lát, hiện tại mới phát hiện không cẩn thận bỏ bản sao kịch bản trong phòng thay quần áo.
Nhưng mà lúc đi qua nhà ăn, nghe được bên trong truyền ra tiếng gì đó.
Ngón tay Thiệu Tư vừa thon vừa dài, không nhanh không chậm nhảy múa trên phím đàn. Hắn khép mắt, có khả năng bởi vì đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ, tóc mái trên trán dùng thun buộc lại, vểnh lên cao cao lộ ra toàn bộ vầng trán. Trên người mặc áo lông màu đen kiểu dáng rộng thùng thình, phụ trợ cho màu da càng thêm trắng, bóng đèn treo trên đỉnh đầu hắt ánh sáng xuống, nhẹ nhàng vẽ một lớp viền cho hắn.
Cố Duyên Chu vẫn luôn biết bộ dạng Thiệu Tư rất phạm quy, toàn thân còn mang ý lạnh người lạ chớ gần, bình thường lúc không nói lời nào khí thế mạnh mẽ, chiều cao gần một mét tám, dáng người gầy.
Nơi hấp dẫn nhất trên người Thiệu Tư có khả năng chính là loại cảm giác khoảng cách khó có thể tới gần ấy.
Nhưng mà tiếp xúc lâu, phát hiện hắn chỉ là một người làm biếng đến tận xương mà thôi.
Đoạn trước Thiệu Tư đều đàn thực thông thuận, cuối cùng lúc kết thúc, có mấy âm nhớ không rõ lắm, mỗi âm đều thử một lần, càng thử càng loạn, cuối cùng đơn giản phủi tay mặc kệ. Hắn mở mắt ra, phát hiện Cố Duyên Chu dựa tại cửa không biết nhìn hắn đã bao lâu: “… Sao anh tới đây?”
Cố Duyên Chu giơ giơ xấp văn kiện trong tay: “Lấy đồ. Cậu sao?”
Thiệu Tư gấp một chân, đầu nghiêng qua gác lên trên đầu gối, nói: “Ngủ không được, có chút mất ngủ.”
Hắn nói xong, vươn tay đi lấy ly rượu vừa rồi đặt ở bên cạnh.
Cục đá đã tan một nửa, sau khi tan thành nước thì trở nên có chút nhạt nhẽo.
Nhưng mà Cố Duyên Chu đi tới, ba ngón tay cố định mép ly, rút ly rượu ra khỏi tay Thiệu Tư: “Vừa rồi nghe cậu đàn lâu như vậy, để hồi báo, chế cho cậu ly rượu, muốn uống gì.”
Thiệu Tư vẫn là bộ dạng lười nhác như trước, ăn vạ trên ghế không chịu nhúc nhích, vì thế Cố Duyên Chu lại nắm cổ tay hắn, lúc này mới kéo hắn đi được.
Thiệu Tư đi theo phía sau anh, nhìn Cố Duyên Chu từ cửa hông đi vào, thừa dịp anh lấy ly rượu, hắn xoay người tựa vào cạnh quầy bar, ngón tay rà trên menu, cuối cùng chỉ vào hai chữ to ‘nước cam’ nói: “Cái này đi, anh biết ép cam không.”
Cố Duyên Chu cầm hai ly rượu, đang chuẩn bị pha chế Martini cho hắn, nghe hắn nói như vậy không khỏi đặt ly rượu xuống, nhìn hắn nói: “Cậu nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc, ” Thiệu Tư kiễng chân nhìn vào trong quầy bar hai cái, lo lắng nói, “… Có máy ép nước trái cây không.”
Cuối cùng Cố Duyên Chu thật sự ép ly nước cam cho hắn.
Thiệu Tư nhìn anh hơi xắn ống tay áo lên rửa cam trong bồn nước, sau đó cầm lấy dao, thành thạo cắt ra, lột vỏ.
Hai người rất hài hòa tán gẫu việc vặt, Cố Duyên Chu vừa lột vỏ vừa không ngẩng đầu lên hỏi: “Bài cậu vừa mới đàn tên là gì?”
“Anh vẫn đừng nên biết tốt hơn, một ca khúc đặc biệt làm ra vẻ.” Giờ phút này Thiệu Tư đang ngồi trên chiếc ghế cao cao, chân gấp lại, mủi chân chạm đất, đung đưa trái phải, hoàn toàn là một nhân sĩ nhàn tản, “… Anh có từng nghe qua một tổ hợp tên là B17 chưa?”
Cố Duyên Chu lột xong miếng vỏ cuối cùng, buông dao xuống, dùng khăn giấy lau lau tay, giương mắt hỏi: “Chưa, Hàn quốc sao?”
“Không phải, sản phẩm trong nước.” Thiệu Tư nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Năm đó tôi còn là đội trưởng.”
Cố Duyên Chu thâm sâu nhìn hắn hai cái, nói: “Khó trách giải tán.”
“…” Thiệu Tư bất mãn gõ gõ bàn, “Anh có ý gì?”
Cố Duyên Chu rót nước trái cây đã ép xong vào trong ly thủy tinh, đưa cho hắn, thuận tiện nói: “Không có ý gì, nước cam của cậu, chậm rãi dùng.”
Thiệu Tư tiếp nhận, một tay kẹp ống hút một tay đỡ ly nói: “Cám ơn.”
Chuyện cuối cùng phát triển thành Thiệu Tư uống nước cam, tán gẫu với Cố Duyên Chu về mấy việc vặt lúc mới debut.
Khi đó mười bảy người chen trong một căn phòng trang điểm, thời gian đổi trang phục diễn chỉ có không đến mười phút.
Hết thảy đều là chuyện nho nhỏ, vui vẻ cũng có, phiền não cũng có.
Bọn họ tựa như hạt giống mới vừa gieo xuống, vài giọt mưa, vài làn gió chính là toàn bộ.
Có hôm Weibo Trì Tử Tuấn tăng mấy chục fan cậu ta cũng vui mừng gần chết, vui vẻ cả ngày, còn ngốc nghếch đăng một cái status chúc mừng số fan vượt một ngàn.
“… Có điều người giống như anh, hẳn là không có trải qua những việc đó.” Thiệu Tư nói xong chống đầu, nhìn Cố Duyên Chu rót ly Vodka cho chính anh, thêm ba cục đá, tiếp tục nói, “Anh vừa ra mắt liền lấy giải lấy đến mềm tay, biết bên ngoài nói anh như thế nào không, nói anh là ảnh đế hack.”
Có thể không giống hack sao, một tác phẩm liền phong thần.
“Ít xem mấy cái tin tức lung tung đó đi, ” Cố Duyên Chu nhếch khóe miệng nói, “Lúc tôi làm quần chúng các cậu còn đang chơi bùn đó.”
Một cuộc phỏng vấn cuối cùng Diệp Thanh nhận khi còn sống, ở trong một căn phòng thu âm chật chội nhỏ hẹp.
Sofa vải bông màu xám tràn ngập cảm giác niên đại đặt đối diện nhau, trên đỉnh đầu là đèn cường quang giống như một cái bát chiếu xuống, không bao lâu liền nâng nhiệt độ trong căn phòng thu âm ấy lên vài độ, khiến nó thoạt nhìn khô nóng vô cùng.
Màu sắc sàn nhà cũng là mờ mịt, nhìn không ra chất liệu gì, nhưng lại bóng loáng đến độ phản quang, mơ hồ có thể phản chiếu ra ảnh ngược tổ đạo diễn ở bên cạnh đi lại bận rộn lúc quay hình.
Video này, hiện tại xem lại, chất lượng thô ráp không chịu nổi, sắc điệu cũng thiên về tối, nhưng mà Diệp Thanh ngồi ở đối diện MC, mặc áo lông mềm mại, cả người yên tĩnh đến sáng lên.
Mặt mày giống như bức tranh sơn thủy, vài nét bút không nhẹ không đậm, lại phác hoạ ra nét buồn nào đó gần như sắc bén.
MC là một gương mặt Thiệu Tư chưa từng gặp qua, cô uốn một đầu tóc xoăn, hai chân mặc quần ống loe bắt chéo, tuổi bất quá chỉ hơn hai mươi, trên mặt treo nụ cười tiêu chuẩn, nhìn phía trước nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, anh cảm thấy đối với anh mà nói, thứ gì quan trọng nhất?”
Ánh mắt đầu tiên của Diệp Thanh là nhìn chằm chằm một góc, nửa ngày mới chuyển tầm mắt lên mặt MC, giọng hắn rất đặc sắc, nghe qua liền không quên được.
“… Tình yêu, tự do.”
“Không khí cùng với không gian công khai biểu đạt thân phận của mình.”
…
Toàn bộ phỏng vấn, sau khi Thiệu Tư xem xong toàn bộ, lại kéo thanh tiến độ trở lại chỗ kia, một lần lại một lần nghe câu trả lời của Diệp Thanh.
Nghe không rõ.
Tình yêu? Tự do? Hai cái này đều dễ nói, nhưng câu phía sau là có ý gì?
Đoạn video phỏng vấn này là nội dung đài truyền hình chưa công khai, đã sớm định ra 8h tối ngày 13 tháng 4 sẽ phát sóng ở kênh số 12, nhưng mà gần 0h tối một ngày trước, Diệp Thanh từ lầu cao rớt xuống, đương trường bỏ mình.
Cảnh sát phán định là, tự sát.
Thiệu Tư đang ngồi trên thảm trải sàn ở cửa phòng ngủ, lưng tựa ván cửa, nhìn chằm chằm những tư liệu khác trong mail hồi lâu, di động đột nhiên rung hai cái, âm thanh dưới tác dụng của thảm trải sàn lông nhung yếu bớt rất nhiều, một cái tin nhắn im ắng nằm trong hộp thư của hắn.
—— Chỉ có thể tra được nhiêu đó, nhiều nữa tôi cũng tra không được, video này coi như là tặng phẩm. Nếu anh nhất định muốn tra tiếp, tôi có thể cho anh số của sư huynh tôi, hắn lợi hại hơn tôi nhiều, chẳng qua giá cũng tương đối cao.
Lời này chợt nghe thì thấy không vấn đề, nhưng mà cẩn thận cân nhắc, không khó phát hiện mờ ám trong đó.
Nếu không có gì để tra, vì sao còn đề cử cái người gọi là sư huynh kia?
Thiệu Tư lười đánh chữ hồi âm, trực tiếp một cú điện thoại gọi qua, đầu kia ‘tút’ hai tiếng mới nhận, theo thường lệ dùng máy biến giọng, nghe vào cổ cổ quái quái, giống một lão quái vật hạc phát đồng nhan: “A lô, chào ngài.”
“… ” Thiệu Tư gập chân, thay đổi tư thế, “Không có giọng nào khác sao? Cái này rất khó nghe.”
“Có, ngài chờ.”
Cách nửa ngày, Thiệu Tư nghe được âm sắc đối diện càng ngày càng kỳ quái, cảm thấy vẫn nên buông tha người này thôi, trực tiếp vào chủ đề hỏi: “Cậu nói không có gì để tra, mà còn cho số của sư huynh cậu, cho nên trong chuyện này, rốt cuộc có vấn đề gì?”
Đối diện im lặng hai giây.
“Kỳ thật thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng tôi tìm được một diễn đàn loại nhỏ năm đó, đương nhiên hiện tại đã sớm đóng cửa, tôi tìm được ghi chép của nó —— sau khi phục hồi như cũ phát hiện một ít chuyện tương đối kỳ quái.”
Diễn đàn loại nhỏ thế này, có chút giống Thiên Nhai hiện tại, hội tụ một đám dân mạng nặc danh, mỗi ngày lảm nhảm linh tinh, bên trong tin tức thiệt giả nửa nọ nửa kia.
“Không dễ nói, cụ thể, ngày mai tôi chỉnh lý gửi ngài.”
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Thiệu Tư vốn đã ngủ không được, huống hồ vào đêm tối thế này, cảm xúc còn thực dễ dàng lên men.
Trong lúc nhất thời đầu óc hắn hiện lên vô số loại suy đoán, cuối cùng đều bắt không được.
Chuyện tạm thời còn nghĩ chưa thông, Thiệu Tư cũng không tiếp tục miễn cưỡng chính mình nữa, hắn chống tay đứng lên, tính toán xuống lầu uống ly rượu giết thời gian.
Khách sạn Âu đạo chọn, bảo vệ tương đối tốt, các loại phương tiện cũng đều vô cùng đầy đủ.
Lúc Thiệu Tư xuống lầu đã là rạng sáng hơn hai giờ, đa số mọi người đều đã ngủ, nhà ăn dưới lầu ngay cả phục vụ cũng không có mấy.
Hắn vốn muốn trực tiếp đến quầy bar lấy rượu, kết quả lúc lấy rượu xong trở về, đi đến nửa đường, dừng lại trước một cây đàn dương cầm màu đen chính giữa nhà ăn.
Kỳ thật lúc Thiệu Tư mới ra mắt, công ty gom cho bọn họ một nhóm thần tượng, thử đưa vào hoạt động. Chính là để mấy luyện tập sinh bọn họ, bắt chước nhóm nhạc Hàn Quốc vừa hát vừa nhảy, lên show lộ diện hút fan.
Tuy rằng sau này không còn ai nhắc tới cái nhóm ‘B17’ không hề có cảm giác tồn tại thậm chí bây giờ nhớ lại còn cảm thấy vô cùng ngốc nghếch đó nữa.
Bọn họ mười bảy người một nhóm, chỉ từng ra album một lần, mở mấy buổi fan meeting, lên show tổng hợp hai lần, ngay cả mặt mũi khán giả còn chưa nhận biết hết, đã bị công ty cưỡng chế giải tán.
…
Thiệu Tư ca hát không tính là quá tốt, cơ mà may mắn ngũ âm đều đúng nhịp, âm sắc cũng ổn, chỉ là không có biểu lộ tình cảm gì.
Hắn không hát được nhạc trữ tình, cũng không bắn được rap, bảo hắn tình cảm mãnh liệt mênh mông ở trên đài sủa… không bằng bảo hắn đi chết.
Trước kia Thiệu Tư ở trong B17 tương đối hành xử khác người, người khác phần lớn là nhắm mắt lại, tay đặt ở ngực nắm quần áo vẻ mặt thâm tình thống khổ mà hát, thường thường mở mắt ra cho màn ảnh một ánh mắt lãnh khốc suất khí, nhưng mà chỉ mình Thiệu Tư đứng ở nơi đó, ngay cả khóe miệng cũng không nhấc một chút.
Tuy rằng hắn ca hát không mang tình cảm, có điều đàn dương cầm lại là luyện từ nhỏ đến lớn.
Nghĩ lại chuyện cũ, Thiệu Tư tùy tay đem ly rượu kia đặt ở bên cạnh, đứng ở bên đàn dương cầm, tùy tay gõ vài âm luyện tập, sau đó ngồi xuống đàn bài nhạc chính «Sao đầy trời» ngốc đến không chịu được lúc trước.
Giai điệu vừa nhẹ nhàng vừa đau thương chậm rãi du đãng trong nhà ăn trống trải.
“Muốn tặng em một bó sao đầy trời, rúc vào bên tai em nói cho em biết rằng yêu em, nhưng vì sao em lựa chọn đi xa, để mình anh ở nơi này…”
…
Cố Duyên Chu đi vào nhà ăn, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Anh vốn dĩ đến phòng tập thể thao lấy đồ, lúc chạng vạng ở trong phòng tập thể thao chốc lát, hiện tại mới phát hiện không cẩn thận bỏ bản sao kịch bản trong phòng thay quần áo.
Nhưng mà lúc đi qua nhà ăn, nghe được bên trong truyền ra tiếng gì đó.
Ngón tay Thiệu Tư vừa thon vừa dài, không nhanh không chậm nhảy múa trên phím đàn. Hắn khép mắt, có khả năng bởi vì đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ, tóc mái trên trán dùng thun buộc lại, vểnh lên cao cao lộ ra toàn bộ vầng trán. Trên người mặc áo lông màu đen kiểu dáng rộng thùng thình, phụ trợ cho màu da càng thêm trắng, bóng đèn treo trên đỉnh đầu hắt ánh sáng xuống, nhẹ nhàng vẽ một lớp viền cho hắn.
Cố Duyên Chu vẫn luôn biết bộ dạng Thiệu Tư rất phạm quy, toàn thân còn mang ý lạnh người lạ chớ gần, bình thường lúc không nói lời nào khí thế mạnh mẽ, chiều cao gần một mét tám, dáng người gầy.
Nơi hấp dẫn nhất trên người Thiệu Tư có khả năng chính là loại cảm giác khoảng cách khó có thể tới gần ấy.
Nhưng mà tiếp xúc lâu, phát hiện hắn chỉ là một người làm biếng đến tận xương mà thôi.
Đoạn trước Thiệu Tư đều đàn thực thông thuận, cuối cùng lúc kết thúc, có mấy âm nhớ không rõ lắm, mỗi âm đều thử một lần, càng thử càng loạn, cuối cùng đơn giản phủi tay mặc kệ. Hắn mở mắt ra, phát hiện Cố Duyên Chu dựa tại cửa không biết nhìn hắn đã bao lâu: “… Sao anh tới đây?”
Cố Duyên Chu giơ giơ xấp văn kiện trong tay: “Lấy đồ. Cậu sao?”
Thiệu Tư gấp một chân, đầu nghiêng qua gác lên trên đầu gối, nói: “Ngủ không được, có chút mất ngủ.”
Hắn nói xong, vươn tay đi lấy ly rượu vừa rồi đặt ở bên cạnh.
Cục đá đã tan một nửa, sau khi tan thành nước thì trở nên có chút nhạt nhẽo.
Nhưng mà Cố Duyên Chu đi tới, ba ngón tay cố định mép ly, rút ly rượu ra khỏi tay Thiệu Tư: “Vừa rồi nghe cậu đàn lâu như vậy, để hồi báo, chế cho cậu ly rượu, muốn uống gì.”
Thiệu Tư vẫn là bộ dạng lười nhác như trước, ăn vạ trên ghế không chịu nhúc nhích, vì thế Cố Duyên Chu lại nắm cổ tay hắn, lúc này mới kéo hắn đi được.
Thiệu Tư đi theo phía sau anh, nhìn Cố Duyên Chu từ cửa hông đi vào, thừa dịp anh lấy ly rượu, hắn xoay người tựa vào cạnh quầy bar, ngón tay rà trên menu, cuối cùng chỉ vào hai chữ to ‘nước cam’ nói: “Cái này đi, anh biết ép cam không.”
Cố Duyên Chu cầm hai ly rượu, đang chuẩn bị pha chế Martini cho hắn, nghe hắn nói như vậy không khỏi đặt ly rượu xuống, nhìn hắn nói: “Cậu nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc, ” Thiệu Tư kiễng chân nhìn vào trong quầy bar hai cái, lo lắng nói, “… Có máy ép nước trái cây không.”
Cuối cùng Cố Duyên Chu thật sự ép ly nước cam cho hắn.
Thiệu Tư nhìn anh hơi xắn ống tay áo lên rửa cam trong bồn nước, sau đó cầm lấy dao, thành thạo cắt ra, lột vỏ.
Hai người rất hài hòa tán gẫu việc vặt, Cố Duyên Chu vừa lột vỏ vừa không ngẩng đầu lên hỏi: “Bài cậu vừa mới đàn tên là gì?”
“Anh vẫn đừng nên biết tốt hơn, một ca khúc đặc biệt làm ra vẻ.” Giờ phút này Thiệu Tư đang ngồi trên chiếc ghế cao cao, chân gấp lại, mủi chân chạm đất, đung đưa trái phải, hoàn toàn là một nhân sĩ nhàn tản, “… Anh có từng nghe qua một tổ hợp tên là B17 chưa?”
Cố Duyên Chu lột xong miếng vỏ cuối cùng, buông dao xuống, dùng khăn giấy lau lau tay, giương mắt hỏi: “Chưa, Hàn quốc sao?”
“Không phải, sản phẩm trong nước.” Thiệu Tư nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Năm đó tôi còn là đội trưởng.”
Cố Duyên Chu thâm sâu nhìn hắn hai cái, nói: “Khó trách giải tán.”
“…” Thiệu Tư bất mãn gõ gõ bàn, “Anh có ý gì?”
Cố Duyên Chu rót nước trái cây đã ép xong vào trong ly thủy tinh, đưa cho hắn, thuận tiện nói: “Không có ý gì, nước cam của cậu, chậm rãi dùng.”
Thiệu Tư tiếp nhận, một tay kẹp ống hút một tay đỡ ly nói: “Cám ơn.”
Chuyện cuối cùng phát triển thành Thiệu Tư uống nước cam, tán gẫu với Cố Duyên Chu về mấy việc vặt lúc mới debut.
Khi đó mười bảy người chen trong một căn phòng trang điểm, thời gian đổi trang phục diễn chỉ có không đến mười phút.
Hết thảy đều là chuyện nho nhỏ, vui vẻ cũng có, phiền não cũng có.
Bọn họ tựa như hạt giống mới vừa gieo xuống, vài giọt mưa, vài làn gió chính là toàn bộ.
Có hôm Weibo Trì Tử Tuấn tăng mấy chục fan cậu ta cũng vui mừng gần chết, vui vẻ cả ngày, còn ngốc nghếch đăng một cái status chúc mừng số fan vượt một ngàn.
“… Có điều người giống như anh, hẳn là không có trải qua những việc đó.” Thiệu Tư nói xong chống đầu, nhìn Cố Duyên Chu rót ly Vodka cho chính anh, thêm ba cục đá, tiếp tục nói, “Anh vừa ra mắt liền lấy giải lấy đến mềm tay, biết bên ngoài nói anh như thế nào không, nói anh là ảnh đế hack.”
Có thể không giống hack sao, một tác phẩm liền phong thần.
“Ít xem mấy cái tin tức lung tung đó đi, ” Cố Duyên Chu nhếch khóe miệng nói, “Lúc tôi làm quần chúng các cậu còn đang chơi bùn đó.”