Anh là Người kiêu ngạo, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài. Mọi thứ bên ngoài của anh, đều là giả tạo, tất cả đều chỉ là vỏ bọc hoang hảo. Không một ai có thể nhận ra nó.
Cô hồn nhiên đến bên anh bằng một mối quan hệ hết sức kì lạ, phức tạp. Cũng chẳng biết duyên số tại sao lại kì lạ như vậy? Chỉ biết rằng anh thực sự là người mình yêu.
Duyên đến, tình yêu về, tràn ngập nhưng ân ái, ngọt ngào đều đều mà tràn ngập. Hạnh phúc không những đủ mà còn dư, tưởng chừng như đã là kết cục, nhưng chính ra đó lại là bi thương sau này. Bởi bị kịch vẫn chưa hề bắt đầu.
****
Trích đoạn sủng ái
Y Lâm đi từ trong bếp ra, tay cầm hai hộp
sữa lúa mạch, thấy anh ngồi ở soà, liền đi tới chìa một hộp trước mặt anh:
- Hôm anh uống sữa thay cơm tối được không?
- Được, em nói gì đều nghe hết!
- Nói anh tối nay chỉ ôm em ngủ, anh có nghe không?
Sắc mặt Trịnh Thăng tự nhiên ngờ nghệch hẳn ra, anh bĩu môi nhìn Y Lâm:
- Vợ yêu, chẳng lẽ em không muốn anh hay sao? Mấy hôm trước đều là em kích thích anh!
Y Lâm đang hút sữa xém tí sặc sữa, cô ho mấy tiếng, mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên. Đây không phải tuyệt chiêu đẩy tội hay sao? Nói trắng ra, đều là lỗi của cô?
- Ngủ riêng!!!
Y Lâm tức giận quát lớn, chưa đầy một phút liền bỏ chạy vào phòng khoá cửa lại từ bên trong, đắc chí mỉm cười.
Bên ngoài, Trịnh Thăng đã đứng trước cửa, tay cầm chùm chìa khoá, anh nói lớn:
- Hôm bữa vì lo em làm mất chìa khoá nên làm thêm một cái đưa em để dự phòng. Không ngờ hôm nay cũng phải đưa em rồi.
***
Trích đoạn gay cấn
Y Lâm cầm con dao trên tay, mũi dao chĩa về phía anh, tiếng khóc nấc hoà vào tiếng nói:
- Anh...
Trinh Thăng ngày càng tiến gần cô hơn, tay anh đưa lên phía trước, anh nhẹ nhàng gọi tên cô:
- Y Lâm!
- Anh đừng có gọi tên tôi, anh thật dơ bẩn!
Y Lâm hét lên, không tự chủ được mà rạch một đường ở lòng bàn tay anh. Nhưng Trịnh Thăng không hề có phản ứng, máu vẫn cứ tuôn, anh vẫn cứ đứng nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương. Có trời mới biết lúc này anh lo lắng đến nhường nào, nhưng nhất quyết không thể hiện ra bên ngoài.
Y Lâm nhìn anh lúc này không khác gì nhìn một con quái thú ở nhay trước mặt, cô khẽ cầm con dao chĩa mũi nhọn về phía mình, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ sự giải thoát lúc này, không phải là anh phải chết, mà em mới là người cần phải được chết!
Đoạn cô tự tay đâm liên tiếp vào người mình, Còn anh thì trợn tròn mắt, vội vàng chạy đến ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô. Sau đó đi ra bên ngoài.
Nhưng, bên ngoài kia, chính là chỗ chết đã bày ra cho anh. Ngày hôm nay, lần đầu tiên anh biết tới cảm giác bế tắc, tự tay nhìn người mình yêu thương bị tước đi, hơn nữa, bên cạnh còn chẳng có lấy một ai. Đúng là một cản giác không tệ!
***
" Con người có muôn vàn bộ mặt, mỗi ngày đều có thể phô ra một cản xúc, xét cho cùng, dã tâm con người là thứ đáng sợ nhất, lột được bộ mặt che đậy lấy dã tâm là việc khó khăn nhất"
Nếu không muốn sống nữa, vậy em có được quyền làm mình chết không?
Cuộc đời của em do anh điều khiển, cớ sao ngay cả sở thích cũng phải vì anh mà uốn cong?
Anh cho dù làm tổn thương em nhiều lần, nhưng em lại vì sự chăm sóc hời hợt của anh mà cắn răng chịu đựng tất cả.... Đến cuối cùng, là chính anh đã cho em toại nguyện....
Kết thúc mọi chuyện bằng cái chết, khởi đầu mọi chuyện bằng sự sống...
Tất cả đều là em!
Cho đến cuối cùng, sao chúng ta còn có thể bên nhau nữa, đó là điều không thể trừ khi.....
.....
Cho đến khi em chết đi, có thể điều luôn giữ trong lòng mới tan biến đi được.........
****
Thể loại: Ngôn tình, HE??? Ngược, H, Sủng...
Nhân vật: Nam cứng nữ chẳng mềm, bạo cường, lãng mạn, đáng yêu... Có đủ.
Tác giả: Mơ Mộng Hão Huyền
Tg ra chap: Chưa Xác Định
~~~~ Truyện Đọc theo kiểu hơi ngược một tí, giống như chìm trong cuộc yêu - Thánh Yêu ~~~~
Cô hồn nhiên đến bên anh bằng một mối quan hệ hết sức kì lạ, phức tạp. Cũng chẳng biết duyên số tại sao lại kì lạ như vậy? Chỉ biết rằng anh thực sự là người mình yêu.
Duyên đến, tình yêu về, tràn ngập nhưng ân ái, ngọt ngào đều đều mà tràn ngập. Hạnh phúc không những đủ mà còn dư, tưởng chừng như đã là kết cục, nhưng chính ra đó lại là bi thương sau này. Bởi bị kịch vẫn chưa hề bắt đầu.
****
Trích đoạn sủng ái
Y Lâm đi từ trong bếp ra, tay cầm hai hộp
sữa lúa mạch, thấy anh ngồi ở soà, liền đi tới chìa một hộp trước mặt anh:
- Hôm anh uống sữa thay cơm tối được không?
- Được, em nói gì đều nghe hết!
- Nói anh tối nay chỉ ôm em ngủ, anh có nghe không?
Sắc mặt Trịnh Thăng tự nhiên ngờ nghệch hẳn ra, anh bĩu môi nhìn Y Lâm:
- Vợ yêu, chẳng lẽ em không muốn anh hay sao? Mấy hôm trước đều là em kích thích anh!
Y Lâm đang hút sữa xém tí sặc sữa, cô ho mấy tiếng, mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên. Đây không phải tuyệt chiêu đẩy tội hay sao? Nói trắng ra, đều là lỗi của cô?
- Ngủ riêng!!!
Y Lâm tức giận quát lớn, chưa đầy một phút liền bỏ chạy vào phòng khoá cửa lại từ bên trong, đắc chí mỉm cười.
Bên ngoài, Trịnh Thăng đã đứng trước cửa, tay cầm chùm chìa khoá, anh nói lớn:
- Hôm bữa vì lo em làm mất chìa khoá nên làm thêm một cái đưa em để dự phòng. Không ngờ hôm nay cũng phải đưa em rồi.
***
Trích đoạn gay cấn
Y Lâm cầm con dao trên tay, mũi dao chĩa về phía anh, tiếng khóc nấc hoà vào tiếng nói:
- Anh...
Trinh Thăng ngày càng tiến gần cô hơn, tay anh đưa lên phía trước, anh nhẹ nhàng gọi tên cô:
- Y Lâm!
- Anh đừng có gọi tên tôi, anh thật dơ bẩn!
Y Lâm hét lên, không tự chủ được mà rạch một đường ở lòng bàn tay anh. Nhưng Trịnh Thăng không hề có phản ứng, máu vẫn cứ tuôn, anh vẫn cứ đứng nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương. Có trời mới biết lúc này anh lo lắng đến nhường nào, nhưng nhất quyết không thể hiện ra bên ngoài.
Y Lâm nhìn anh lúc này không khác gì nhìn một con quái thú ở nhay trước mặt, cô khẽ cầm con dao chĩa mũi nhọn về phía mình, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ sự giải thoát lúc này, không phải là anh phải chết, mà em mới là người cần phải được chết!
Đoạn cô tự tay đâm liên tiếp vào người mình, Còn anh thì trợn tròn mắt, vội vàng chạy đến ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô. Sau đó đi ra bên ngoài.
Nhưng, bên ngoài kia, chính là chỗ chết đã bày ra cho anh. Ngày hôm nay, lần đầu tiên anh biết tới cảm giác bế tắc, tự tay nhìn người mình yêu thương bị tước đi, hơn nữa, bên cạnh còn chẳng có lấy một ai. Đúng là một cản giác không tệ!
***
" Con người có muôn vàn bộ mặt, mỗi ngày đều có thể phô ra một cản xúc, xét cho cùng, dã tâm con người là thứ đáng sợ nhất, lột được bộ mặt che đậy lấy dã tâm là việc khó khăn nhất"
Nếu không muốn sống nữa, vậy em có được quyền làm mình chết không?
Cuộc đời của em do anh điều khiển, cớ sao ngay cả sở thích cũng phải vì anh mà uốn cong?
Anh cho dù làm tổn thương em nhiều lần, nhưng em lại vì sự chăm sóc hời hợt của anh mà cắn răng chịu đựng tất cả.... Đến cuối cùng, là chính anh đã cho em toại nguyện....
Kết thúc mọi chuyện bằng cái chết, khởi đầu mọi chuyện bằng sự sống...
Tất cả đều là em!
Cho đến cuối cùng, sao chúng ta còn có thể bên nhau nữa, đó là điều không thể trừ khi.....
.....
Cho đến khi em chết đi, có thể điều luôn giữ trong lòng mới tan biến đi được.........
****
Thể loại: Ngôn tình, HE??? Ngược, H, Sủng...
Nhân vật: Nam cứng nữ chẳng mềm, bạo cường, lãng mạn, đáng yêu... Có đủ.
Tác giả: Mơ Mộng Hão Huyền
Tg ra chap: Chưa Xác Định
~~~~ Truyện Đọc theo kiểu hơi ngược một tí, giống như chìm trong cuộc yêu - Thánh Yêu ~~~~