Tiết trời mùa đông ngày càng lạnh hơn, Y Lâm khoác lên mình bộ đồ công sở mà tưởng chừng như không mặc quần áo vậy.
Khoác thêm một áo khoác dạ màu be bên ngoài, hông áo có thắt lại bằng thắt lưng cùng màu. Cảm thấy thật sự ấm áp hơn, Y Lâm mới dám bước ra ngoài cửa.
Trịnh Bình Phong thường đi làm rất sớm, hôm nay cũng vậy, anh đứng trên tầng cao nhất, nhìn qua những ô kính trong suốt, chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đi nhanh vào công ty, thì khẽ mỉm cười.
Y Lâm đi tới cổng công ty thì gặp Trần Tử đang chậm rãi đi vào, thấy thế cô liền chạy đến bên cạnh Trần Tử, chào hỏi:
- Chào chị, chị còn nhớ em chứ?
Trần Tử bị cô gọi bất ngờ thì giật mình, quay ra thấy là Y Lâm liền mỉm cười:
- Sao quên được, cô trợ lí nhỏ tuổi của tổng giám đốc!
Y Lâm nghe câu nói của Trần Tử thì khẽ nheo mày tỏ vẻ không thích, bởi vì câu nói của Trần Tử, dường như mang một hàm ý nào đó.
- Chị, em không thích bị gọi vậy đâu, thật sự chỉ là thực tập thôi, còn chẳng biết bao gườ bị sa thải nữa!
Trần Tử biết mình nói có vẻ nặng, nên liền cười trừ:
- Chị đùa thôi, chẳng qua chưa biết tên nên mới mạo phạm gọi như vậy.
Y Lâm nghe xong liền không nghĩ gì nữa, cũng chỉ mỉm cười đáp lại:
- Em là Y Lâm, chị gọi Lâm Y hay Lâm Lâm đều được, còn chị?
- Chị tên Trần Tử, Tử của hoa Tử Đằng.
Y Lâm ban đầu nghe cái tên thì hợi ngạc nhiên, nhưng khi nghe câu sau lại thấy ngưỡng mộ
- ahhhh, thì ra là hoa Tử Đằng, tên của chị thật hay, từ nay em gọi chị là chị Tử Đằng, có được không?
Trần tử khẽ đơ ra mấy giây, sau lại chợt giật mình, cô khẽ gật đầu. Tử Đằng, cũng không nên hoài niệm về người đó nữa, mọi chuyện của cô đều đã qua, nhẹ nhàng mà qua hết rồi.
Y Lâm nhìn biểu hiện của Trần Tử, cô chỉ im lặng không nói gì, không hiểu sao trong lòng Y Lâm luôn thấy thắc mắc về Trần Tử, không phải là kiến nghị nghi ngờ gì, rõ là cô cảm thấy vị trí của trưởng thư kí, ở nơi đó, không phải là quá lạ lùng hay sao?
- Y Lâm, em lên tầng đi, còn chị ra kia mua ít cà phê rồi lên sau.
Trần Tử buông tay Y Lâm trước cửa thang máy, thấy Y Lâm gật đầu, cô mới đi về phía căn tin.
Y Lâm ở trong thang máy cứ đơ ra, thái độ của Trần Tử, rất lạ lùng, mọi cái đều rất lạ. Cô có nên hỏi anh trai về Trần Tử hay không? Chỉ sợ anh trai không muốn trả lời, chứ hoa khôi của công ty, lẽ nào anh không biết tới.
...
Bước vào phòng chủ tịch, Y Lâm thấy anh trai đang ngồi chăm chú làm việc, cô đặt túi xách lên ghế, sau lại đi đến bên cạnh anh trai, nhìn vào màn hình máy tính, cô chậm rãi hỏi:
- Anh này, về chị trưởng thư kí ở dưới tầng, tên Trần Tử ấy, em thấy chị ấy rất có năng lực, lại rất xinh đẹp, sao lại làm việc trong góc nhỏ u uất đấy?
Trịnh Bình Phong vẫn tiếp tục đánh máy tính, không có biểu hiện gì cả, đánh máy thêm một lúc nữa, mới trả lời Y Lâm:
- Em từ bao giờ đi lo chuyện bao đồng thế. Vị trí đó vốn dĩ do cô Trần Tử đó tự xin, còn về vấn đề tại sao lại xin vào đó, em muốn biết thì đi mà hỏi người ta.
- À, thì ra là thế!
Y Lâm chậc chậc mấy cái rồi đi vào phòng làm việc của mình, không quên cầm lấy cái túi xách trên ghế.
Đợi đến lúc cánh cửa kia đóng lại, Trịnh Bình Phong khẽ rời mắt khỏi bàn phím, anh mệt mỏi ngửa đầu ra phía sau ghế, mắt nhắm hờ lại, hai tay anh buông thõng xuống, cuối cùng là thở ra một hơi thật dài.
Y Lâm ngồi trong phòng làm việc, lại khẽ ngẫm nghĩ về anh trai, ban nãy cho dù anh có tỏ ra bình thường nhất có thể, Y Lâm lại nhìn ra anh có một chút gì đó là lạ, cố tình tỏ vẻ như không biết, nhưng thực chất đã tiếp xúc rồi.
Đúng có trời mới biết, Y Lâm là thánh nhìn ra những thứ mà người ta muốn che dấu nhất, cô chính là dễ dàng đọc được cảm xúc của người khác.
Y Lâm tâm đắc, sau nhìn cái xấp công việc mà sự tâm dắc tụt sạch sẽ. Công việc chính là kẻ thù của Y Lâm, nhìn cái đống kẻ thù ngày một tăng kia, Y Lâm lặng lẽ hít vào một hơi.....
***
Trịnh Thăng
Trịnh Thăng
Trịnh Thăng!!!!!
Người con gái có làn da trắng hồng, khuôn mặt sáng sủa đẹp rạng ngời, trên tay cô cầm một đĩa bánh ngọt, miệng không ngừng liến thoắng gọi tên Trịnh Thăng.
- Có chuyện gì vậy?
Trịnh Thăng đi từ tring phòng làm việc ra, thuận tay anh khoá cửa lại, sau đó nhìn cô gái, khẽ xoa đầu cô:
- Em mới từ bệnh viện trở về, không nên chạy đi lung tung.
- Nằm trong phòng mãi thật sự rất chán đi, muốn làm gì đó nên mới ra ngoài làm ít bánh ngọt, anh ăn thử xem có ngon không?
Cô gái đưa đĩa bánh lên trước mặt Trịnh Thăng, khẽ nhíu mày cần một cái lên, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt:
- Ăn được không?
- Được mà, anh cứ ăn đi, không tin em ăn thử cho anh coi
Cô gái cầm đại một miếng bánh lên cho vào miệng nhai ngon lành, nhưng chỉ vài giây sau liền phun hết ra ngoài:
- Không ăn được rồi, thứ này là cái gì chứ không phải bánh.
Cô gái lấy lại miếng bánh trên tay Trịnh Thăng rồi chạy mất.
Trịnh Thăng đứnng nhìn bóng dáng cô gái, anh nhếch hàng lông mày lên, sau đó móc điện thoại từ trong túi ra, nhấn gọi.
- Alo, Phong, đổi người được rồi!
.....
- Cũng là em gái tớ đấy, mong cậu đối xử tốt với nó, đừng bắt nạt, tội nghiệp.
***
Y Lâm đang ngồi ăn cơm trưa, bỗng nhận được điện thoại gọi hồn của anh trai, liền phải bỏ cơm mà chạy vội vàng lên chỗ anh trai.
- Anh làm cái gì vậy? Trời đánh tránh bữa ăn, anh sao lại cứ nhằm vào giờ cơm là gọi em lên, hôm nay nhà ăn còb làm món trứng cút rất ngon, em rất thích. Nhưng ăn chưa được miếng nào liền bị triệu lên là sao?
Y Lâm hét lớn ngay khi mới mở cửa ra, cô nói rất nhiều, cuộc đời cô nhạy cảm nhất chính là đụng vào miếng ăn của cô.
- Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, anh chỉ muốn nói với em vài chuyện quan trọng.
- Quan trọng gì chứ, em không ăn em chết đói ra đấy thì sao?
Y Lâm vẫn chưa hết hận hực ngồi xuống sofa, cô lườm nguýt anh trai một cái.
- Được rồi, chiều nay dắt em đi ăn, được chưa?
- Khỏi nịnh bợ, anh có chuyện gì thì nói đại đi, em còn phải xuống ăn cơm.
Trịnh Bình Phong ngồi xuống đối diện Y Lâm, hai tay anh đan vào nhau, không từ tốn chậm rãi mà là vào thẳng vấn đề:
- Em tạm thời qua bên TT làm trợ lý, có được không?
- what?
Y Lâm trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh trai đầy bí hiểm:
- Anh muốn đuổi em đi chứ gì, thấy em không được việc liền đẩy em đi, không muốn dạy em nữa thì nói, em đây tự học cũng tốt nghiệp được vậy. Noi cho anh biết, công ty nhà em em làm, không đi đâu hết!
- Bên TT không phải vừa đâu nhóc ạ, bêb đấy sợ rằng còn to hơn Trịnh Thị nhà mình đấy, em qua đấy có giỏi thì học lỏm mang về bên đây giúp cho nhà mình đấy!
- Ơ hay, chỗ mình em không đủ là nhân tài à, em ở đây không đưa coing ty lên được hay sao mà phải đi học lỏm người ta.
- Y Lâm!!!
Trịnh Bình Phong cuối cùng cũng quát gắt lên làm Y Lâm giật mình:
- Qua bên đấy làm việc, bọn anh chính là trao đổi nhân viên làm việc, bù đắp cho nhau những thiếu sót. Em từ mai là trợ lý bên TT, đừng có mà nhiều lời với anh.
Y Lâm ấm ức hét lên:
- Không thích ấy, không làm ấy, anh thích thì đi mà làm, đổi nhân viên, thích thì bốc đại ai hay chị Trần Tử kia mà cho qua, sao phải là em. Em không đi đâu hết.
- Trịnh Y Lâm, anh chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh ở đây thực sự rất bận bịu không dạy nhiều được cho em.
- Người ta bên đấy còn lớn hơn bên mình, người ta chắc là rãnh rỗi quá nhỉ. Xin anh đừng biện minh nữa, em ngán rồi đấy!
Y Lâm gắt lên từng chữ, đẩy cuộc nói chuyện lên cao trào, Trịnh Bình Phong ngạc nhiên trong lòng nhưng không thể hiện ra:
- Anh ngạc nhiên cái gì, em vốn là như thế, không thích bị ai ép buộc, càng không thích bị người ta áp đặt công việc, làm trợ lý theo ý bố mẹ là quá đủ với em rồi.
Trịnh Bình Phong nghe xong câu này liền có chút đề phòng em gái, anh thực sự cảm thấy em gái quả thực không như bề ngoài.
- Em không đi đâu hết, không đi!
Y Lâm đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi. Ra ngoài đóng cửa thật mạnh thể hiện sự giận dữ.
Làm như cô ngu lắm hay sao mà không biết TT là của ai, hôm qua coi tin tức thấy hết rồi, làm việc với hắn, thà chết còn hơn. Không phải vì chuyện Mộc Trân, cô tuyệt đối không dây dưa với mấy anh lớn.
Đứng bên đường bắt taxi, tự nhiên Y Lâm lại nhớ đến Trần Hạo, không biết cậu đang làm gì, có rảnh rỗi như cô không?
Quyết định hồi lâu, liền móc điện thoại ra gọi cho Trần Hạo, tốt nhất với Y Lâm, ngoài Mộc Trân ra chỉ còn cậu.
Khoác thêm một áo khoác dạ màu be bên ngoài, hông áo có thắt lại bằng thắt lưng cùng màu. Cảm thấy thật sự ấm áp hơn, Y Lâm mới dám bước ra ngoài cửa.
Trịnh Bình Phong thường đi làm rất sớm, hôm nay cũng vậy, anh đứng trên tầng cao nhất, nhìn qua những ô kính trong suốt, chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đi nhanh vào công ty, thì khẽ mỉm cười.
Y Lâm đi tới cổng công ty thì gặp Trần Tử đang chậm rãi đi vào, thấy thế cô liền chạy đến bên cạnh Trần Tử, chào hỏi:
- Chào chị, chị còn nhớ em chứ?
Trần Tử bị cô gọi bất ngờ thì giật mình, quay ra thấy là Y Lâm liền mỉm cười:
- Sao quên được, cô trợ lí nhỏ tuổi của tổng giám đốc!
Y Lâm nghe câu nói của Trần Tử thì khẽ nheo mày tỏ vẻ không thích, bởi vì câu nói của Trần Tử, dường như mang một hàm ý nào đó.
- Chị, em không thích bị gọi vậy đâu, thật sự chỉ là thực tập thôi, còn chẳng biết bao gườ bị sa thải nữa!
Trần Tử biết mình nói có vẻ nặng, nên liền cười trừ:
- Chị đùa thôi, chẳng qua chưa biết tên nên mới mạo phạm gọi như vậy.
Y Lâm nghe xong liền không nghĩ gì nữa, cũng chỉ mỉm cười đáp lại:
- Em là Y Lâm, chị gọi Lâm Y hay Lâm Lâm đều được, còn chị?
- Chị tên Trần Tử, Tử của hoa Tử Đằng.
Y Lâm ban đầu nghe cái tên thì hợi ngạc nhiên, nhưng khi nghe câu sau lại thấy ngưỡng mộ
- ahhhh, thì ra là hoa Tử Đằng, tên của chị thật hay, từ nay em gọi chị là chị Tử Đằng, có được không?
Trần tử khẽ đơ ra mấy giây, sau lại chợt giật mình, cô khẽ gật đầu. Tử Đằng, cũng không nên hoài niệm về người đó nữa, mọi chuyện của cô đều đã qua, nhẹ nhàng mà qua hết rồi.
Y Lâm nhìn biểu hiện của Trần Tử, cô chỉ im lặng không nói gì, không hiểu sao trong lòng Y Lâm luôn thấy thắc mắc về Trần Tử, không phải là kiến nghị nghi ngờ gì, rõ là cô cảm thấy vị trí của trưởng thư kí, ở nơi đó, không phải là quá lạ lùng hay sao?
- Y Lâm, em lên tầng đi, còn chị ra kia mua ít cà phê rồi lên sau.
Trần Tử buông tay Y Lâm trước cửa thang máy, thấy Y Lâm gật đầu, cô mới đi về phía căn tin.
Y Lâm ở trong thang máy cứ đơ ra, thái độ của Trần Tử, rất lạ lùng, mọi cái đều rất lạ. Cô có nên hỏi anh trai về Trần Tử hay không? Chỉ sợ anh trai không muốn trả lời, chứ hoa khôi của công ty, lẽ nào anh không biết tới.
...
Bước vào phòng chủ tịch, Y Lâm thấy anh trai đang ngồi chăm chú làm việc, cô đặt túi xách lên ghế, sau lại đi đến bên cạnh anh trai, nhìn vào màn hình máy tính, cô chậm rãi hỏi:
- Anh này, về chị trưởng thư kí ở dưới tầng, tên Trần Tử ấy, em thấy chị ấy rất có năng lực, lại rất xinh đẹp, sao lại làm việc trong góc nhỏ u uất đấy?
Trịnh Bình Phong vẫn tiếp tục đánh máy tính, không có biểu hiện gì cả, đánh máy thêm một lúc nữa, mới trả lời Y Lâm:
- Em từ bao giờ đi lo chuyện bao đồng thế. Vị trí đó vốn dĩ do cô Trần Tử đó tự xin, còn về vấn đề tại sao lại xin vào đó, em muốn biết thì đi mà hỏi người ta.
- À, thì ra là thế!
Y Lâm chậc chậc mấy cái rồi đi vào phòng làm việc của mình, không quên cầm lấy cái túi xách trên ghế.
Đợi đến lúc cánh cửa kia đóng lại, Trịnh Bình Phong khẽ rời mắt khỏi bàn phím, anh mệt mỏi ngửa đầu ra phía sau ghế, mắt nhắm hờ lại, hai tay anh buông thõng xuống, cuối cùng là thở ra một hơi thật dài.
Y Lâm ngồi trong phòng làm việc, lại khẽ ngẫm nghĩ về anh trai, ban nãy cho dù anh có tỏ ra bình thường nhất có thể, Y Lâm lại nhìn ra anh có một chút gì đó là lạ, cố tình tỏ vẻ như không biết, nhưng thực chất đã tiếp xúc rồi.
Đúng có trời mới biết, Y Lâm là thánh nhìn ra những thứ mà người ta muốn che dấu nhất, cô chính là dễ dàng đọc được cảm xúc của người khác.
Y Lâm tâm đắc, sau nhìn cái xấp công việc mà sự tâm dắc tụt sạch sẽ. Công việc chính là kẻ thù của Y Lâm, nhìn cái đống kẻ thù ngày một tăng kia, Y Lâm lặng lẽ hít vào một hơi.....
***
Trịnh Thăng
Trịnh Thăng
Trịnh Thăng!!!!!
Người con gái có làn da trắng hồng, khuôn mặt sáng sủa đẹp rạng ngời, trên tay cô cầm một đĩa bánh ngọt, miệng không ngừng liến thoắng gọi tên Trịnh Thăng.
- Có chuyện gì vậy?
Trịnh Thăng đi từ tring phòng làm việc ra, thuận tay anh khoá cửa lại, sau đó nhìn cô gái, khẽ xoa đầu cô:
- Em mới từ bệnh viện trở về, không nên chạy đi lung tung.
- Nằm trong phòng mãi thật sự rất chán đi, muốn làm gì đó nên mới ra ngoài làm ít bánh ngọt, anh ăn thử xem có ngon không?
Cô gái đưa đĩa bánh lên trước mặt Trịnh Thăng, khẽ nhíu mày cần một cái lên, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt:
- Ăn được không?
- Được mà, anh cứ ăn đi, không tin em ăn thử cho anh coi
Cô gái cầm đại một miếng bánh lên cho vào miệng nhai ngon lành, nhưng chỉ vài giây sau liền phun hết ra ngoài:
- Không ăn được rồi, thứ này là cái gì chứ không phải bánh.
Cô gái lấy lại miếng bánh trên tay Trịnh Thăng rồi chạy mất.
Trịnh Thăng đứnng nhìn bóng dáng cô gái, anh nhếch hàng lông mày lên, sau đó móc điện thoại từ trong túi ra, nhấn gọi.
- Alo, Phong, đổi người được rồi!
.....
- Cũng là em gái tớ đấy, mong cậu đối xử tốt với nó, đừng bắt nạt, tội nghiệp.
***
Y Lâm đang ngồi ăn cơm trưa, bỗng nhận được điện thoại gọi hồn của anh trai, liền phải bỏ cơm mà chạy vội vàng lên chỗ anh trai.
- Anh làm cái gì vậy? Trời đánh tránh bữa ăn, anh sao lại cứ nhằm vào giờ cơm là gọi em lên, hôm nay nhà ăn còb làm món trứng cút rất ngon, em rất thích. Nhưng ăn chưa được miếng nào liền bị triệu lên là sao?
Y Lâm hét lớn ngay khi mới mở cửa ra, cô nói rất nhiều, cuộc đời cô nhạy cảm nhất chính là đụng vào miếng ăn của cô.
- Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, anh chỉ muốn nói với em vài chuyện quan trọng.
- Quan trọng gì chứ, em không ăn em chết đói ra đấy thì sao?
Y Lâm vẫn chưa hết hận hực ngồi xuống sofa, cô lườm nguýt anh trai một cái.
- Được rồi, chiều nay dắt em đi ăn, được chưa?
- Khỏi nịnh bợ, anh có chuyện gì thì nói đại đi, em còn phải xuống ăn cơm.
Trịnh Bình Phong ngồi xuống đối diện Y Lâm, hai tay anh đan vào nhau, không từ tốn chậm rãi mà là vào thẳng vấn đề:
- Em tạm thời qua bên TT làm trợ lý, có được không?
- what?
Y Lâm trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh trai đầy bí hiểm:
- Anh muốn đuổi em đi chứ gì, thấy em không được việc liền đẩy em đi, không muốn dạy em nữa thì nói, em đây tự học cũng tốt nghiệp được vậy. Noi cho anh biết, công ty nhà em em làm, không đi đâu hết!
- Bên TT không phải vừa đâu nhóc ạ, bêb đấy sợ rằng còn to hơn Trịnh Thị nhà mình đấy, em qua đấy có giỏi thì học lỏm mang về bên đây giúp cho nhà mình đấy!
- Ơ hay, chỗ mình em không đủ là nhân tài à, em ở đây không đưa coing ty lên được hay sao mà phải đi học lỏm người ta.
- Y Lâm!!!
Trịnh Bình Phong cuối cùng cũng quát gắt lên làm Y Lâm giật mình:
- Qua bên đấy làm việc, bọn anh chính là trao đổi nhân viên làm việc, bù đắp cho nhau những thiếu sót. Em từ mai là trợ lý bên TT, đừng có mà nhiều lời với anh.
Y Lâm ấm ức hét lên:
- Không thích ấy, không làm ấy, anh thích thì đi mà làm, đổi nhân viên, thích thì bốc đại ai hay chị Trần Tử kia mà cho qua, sao phải là em. Em không đi đâu hết.
- Trịnh Y Lâm, anh chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh ở đây thực sự rất bận bịu không dạy nhiều được cho em.
- Người ta bên đấy còn lớn hơn bên mình, người ta chắc là rãnh rỗi quá nhỉ. Xin anh đừng biện minh nữa, em ngán rồi đấy!
Y Lâm gắt lên từng chữ, đẩy cuộc nói chuyện lên cao trào, Trịnh Bình Phong ngạc nhiên trong lòng nhưng không thể hiện ra:
- Anh ngạc nhiên cái gì, em vốn là như thế, không thích bị ai ép buộc, càng không thích bị người ta áp đặt công việc, làm trợ lý theo ý bố mẹ là quá đủ với em rồi.
Trịnh Bình Phong nghe xong câu này liền có chút đề phòng em gái, anh thực sự cảm thấy em gái quả thực không như bề ngoài.
- Em không đi đâu hết, không đi!
Y Lâm đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi. Ra ngoài đóng cửa thật mạnh thể hiện sự giận dữ.
Làm như cô ngu lắm hay sao mà không biết TT là của ai, hôm qua coi tin tức thấy hết rồi, làm việc với hắn, thà chết còn hơn. Không phải vì chuyện Mộc Trân, cô tuyệt đối không dây dưa với mấy anh lớn.
Đứng bên đường bắt taxi, tự nhiên Y Lâm lại nhớ đến Trần Hạo, không biết cậu đang làm gì, có rảnh rỗi như cô không?
Quyết định hồi lâu, liền móc điện thoại ra gọi cho Trần Hạo, tốt nhất với Y Lâm, ngoài Mộc Trân ra chỉ còn cậu.