- Anh nói cái gì cơ?
Y Lâm như không thể chấp nhận được những gì mình vừa nghe thấy, liền ngay lập tức hỏi lại.
- Nếu em muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẽ chịu - Trịnh Thăng vẫn ngồi nguyên, bình thản nhìn cô nói.
Y Lâm chẳng còn tâm trạng mà hỏi thêm câu nào nữa, lần đầu tiên của cô, xem như phóng khoáng vậy. Cô lặng lẽ đứng dậy đi một mạch vào phòng tắm, một cách vô cùng bình thản và nhanh chóng.
Trịnh Thăng ngồi đó, nhìn theo bóng lưng cô, hắn khẽ mỉm cười, cứ cho cô hiểu lầm một chút, sau này càng dễ dây dưa.
Y Lâm ở trong phòng tắm, ngắm nhìm gương mặt có phần lem luốc của mình trước gương, cô tự mỉm cười với chính mình. Sau đó tắm thật sạch sẽ, có lẽ tương lai sắp tới của cô, sẽ là không yên ổn rồi, vậy thì việc gì phải đau buồn nữa chứ, từ nay cẩn thận hơn là được. Nhất định sẽ đường đường chính chính quay về trả thù người anh trai đã hãm hại em gái mình, nhất định.
Trịnh Thăng nằm trên giường lớn, hắn đọc một vài tin tức trên điện thoại, vừa đọc vừa nghe tiếng nước chảy, lâu lâu khẽ liếc về phòng tắm một cái.
" Cạch "
Cửa phòng mở ra, Y Lâm khoác chiếc áo choàng tắm màu xám đi ra ngoài, thấy hắn vẫn nằm ở trên giường kia, cô cảm thấy ngứa mắt vô cùng, nhưng cũng chẳng thèm nói gì nữa. Chợt thấy có ánh nắng chiếu từ ban công bên ngoài, cô liền đi ra đó.
Trịnh Thăng ngay lập tức đứng dậy đi theo cô. Thấy cô chỉ đứng vịn tay vào ban công, mái tóc ướt bị gió thổi tung bay, cô bây giờ đúng là một cô gái dịu dàng ngắm cảnh ngoài ban công. Lòng hắn khẽ dịu lại, cứ ngắm cô thế này, cả ngày cũng không thấy chán. Hắn không ngờ rằng, có một ngày hắn cũng chỉ ước ao ngắm nhìn một cô gái mỗi ngày.
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, ngược lại đêm qua phục vụ tôi, anh muốn gì?
Trịnh Thăng bị giật mình bởi câu nói của cô, không phải vì cô nói bất ngờ, mà là cô coi hắn là trai bao sao?
- Hahaha - Hắn chợt cười lớn
- Em nghĩ tôi muốn gì?
- Làm sao tôi biết được, tôi đâu phải thần!
- Tôi muốn em yêu tôi, có thể không?
Y Lâm chợt quay lại nhìn Trịnh Thăng, một cách chăm chú, cô nhận ra hắn là đang muốn đùa giỡn với cô, một ít nào đó là thật lòng?
- Anh nghĩ tôi có thể yêu anh sao?
Không để hắn nói thêm câu nào nữa, Y Lâm chốt:
- Anh biết dây dưa là không tốt mà, ban nãy tôi đùa chút thôi, tôi thực ra biết rõ chúng ta chưa hề làm gì nhau, cho nên, tốt nhất là chúng ta không nên dây dưa nữa. Tôi và anh, tạm xem như người chưa từng nói chuyện, vậy đi!
Y Lâm nói hết lời rồi bỏ đi, ban nãy khi tắm, kiểm tra một chút, đã nhận ra hắn chưa làm gì cô rồi, cho nên, cũng đã xem như bản thân rất may mắn đi, nhưng chuyện hắn tự ý thay đồ cho cô, là không thể chấp nhận.
Tay Y Lâm khẽ đau nhói, cô chưa kịp nhận thức thêm được gì liền bị hắn kéo ra rồi đẩy cho nằm xuống giường lớn. Lúc này Trịnh Thăng mới thực sự nở nụ cười nham hiểm:
- Tiếc cho em là, anh lại muốn chúng ta dây dưa một chút. Nếu em đã phát hiện ra rồi, anh cũng không ngại biến nó thành sự thật đâu.
Y Lâm nhất thời bị bất ngờ nên người cứng lại, nhưng bây giờ nhìn hắn dữ tợn trước mắt, mới cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, cô hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì, ở bên cạnh em, cảm giác rất thân thuộc, lại rất yên bình!
- Anh dựa vào đâu mà khẳng định như thế?
- Lần đầu gặp em, lần đầu nói chuyện với em, lần đầu muốn em phải nợ tôi.
- Tôi vốn dĩ đâu có muốn vay của anh, Lần đầu gặp anh, lần đầu tiên đã đều không có ấn tượng tốt.
- Đẩy cho em, bắt em phải vay, bắt em phải nợ, khống có gì tốt, thì mới ấn tượng sâu sắc.
Y Lâm nghe tới đây liền thông suốt một số chuyện, cô trừng mắt lên nhìn Trịnh Thăng:
- Đừng nói rằng, chuyện của Mộc Trân, là anh làm!
- Em thông minh đấy, em nghĩ vì sao tôi lại biết rõ chuyện đó như vậy, nếu tôi không nhúng tay vào!
Y Lâm chợt buông lỏng cơ thể, cô nghĩ tới những tháng ngày qua, không phải ai khác, bây giờ chính xác là cô hại Mộc Trân rồi. Trên tất cả mọi phương diện.
Hốc mắt cô lại dần đỏ lên, nước mắt chực trào tuôn ra, cô bật khóc.
Trịnh Thăng không ngờ cô lại nhạy cảm đến vậy, hắn liền buông tay cô ra, đỡ lấy cô dịu dàng an ủi:
- Thật ra, 100% cũng không phải là lỗi của em đâu!
Y Lâm khẽ nấc lên mấy tiếng rồi nhìn lấy hắn, tức thì hắn tiếp tục:
- Lỗi của em chỉ có 99% thôi, 1% còn lại là Mộc Trân.
Cô ngồi khóc to hơn, thấy thế hắn liền nói:
-Nhưng mà 1% kia mới là quyết định tất cả mọi chuyện.
Y Lâm khẽ liếc nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đều là nói thật, cô liền lau sạch nước mắt, đưa ra một đề nghị, rất nhanh chóng, rất thẳng thắn:
- Tôi biết, tôi cũng hiểu, chuyện của Mộc Trân anh sẽ không thể tiết lộ thêm nữa, vì thế, nếu tôi thật sự là người anh yêu, anh sẽ không ngại nói hết tất cả ra chứ!
Trịnh Thăng cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn trong lòng, anh liền gật đầu đồng ý, thật ra, trong chuyện này, anh và cô, đều đã có dự tính của riêng mình.
****
Cảnh đêm hôm nay thật lạnh lẽo....
Y Lâm dựa người vào cửa sổ, lòng bỗng nhẹ tâng như chẳng còn chuyện gì nặng nề nữa, nhìn ngắm bầu trời đêm trống vắng, gợi cho cô đầy cản xúc lăn tăn trong suy nghĩ.
Hôm nay, cô đã lập nột mối quan hệ với một người đàn ông gần như xa lạ, hơn nữa còn phát hiện ra rất nhiều chuyện, còn nhận ra rằng bản thân thật sự rất ngu ngốc. Bước ra cuộc sống chưa bao lâu, liền bị sóng gió đánh ngã sml:))
Tự cười cho bản thân một cái, cô lại nhớ đến Trần Hạo, nhận ra cậu nói cái gì cũng đúng, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, nhưng không hề nhẹ nhàng. Trong vô thức cô lại thò tay vào trong cổ, lấy ra chiếc nhẫn, ngắm nghía một chút. Lúc này cô mới nhớ tới tin nhắn sáng hôm qua, cô nhắn cho Trần Hạo.
Y Lâm vội vàng mở máy tính ra, truy cập vào mess để xem tin nhắn trả lời của cậu.
" Y Lâm, đẹp đấy, hứa đeo nó mãi nhé người"
" Người ơi, tôi đeo ở ngón tay tình nhân đấy người "
" Người hôm nay sao không nhắn tin với tôi~~~"
" Y Lâm, đang ở đâu? sao lại tắt máy?"
" Người ơi, tôi lo đấy 😡😡😡😡"
" Y Lâm!!!!!! "
"....."
Tổng cộng cậu đã nhắn cho cô cả thảy mấy trăm tin nhắn, Y Lâm chỉ đành nhẫn nại đọc hết, sau đó nhấn nút gọi video cho cậu. Ngay lập tức, cậu liền bắt máy, khuôn mặt cậu hiện ra trên màn hình máy tính kia, vẫn cứ rạng rỡ như thế, nhưng là rất gượng gạo.
- Mất tích cả hai ngày rồi, giờ gọi tôi làm gì? Điện thoại đâu sao không nghe máy?
Trần Hạo bĩu môi ra vẻ giận dỗi, có chút tức giận, cậu lườm Y Lâm. Y Lâm liền bật cười.
- Có phải đi tìm tớ đâu mà cậu phải giận dỗi như vậy?
- Sao người biết tôi không đi tìm, có biết hai ngày qua người mất tích, tôi ăn không ngon không?
- Haha, thế mấy tháng trước ở bên ấy nhịn đói à?
- Không phải thế, nhưng hôm qua người tự nhiên cứ thế mất hút, liền làm tôi lo lắng, thật đấy! Ngay cả điệnthoaij cũng gọi không được.
- Ừm, chuyện đó...
Y Lâm bắt đầu ấp úng, muốn kẻ cho Trần Hạo biết hết nhưng lại không dám, cô cũng không hề biết thật sự mình đang cười ra nước mắt, cô thở dài một hơi, nhìn xuống đã thấy phía dưới có vài giọt nước trên ga giường, còn cả trên bàn phím của máy tính nữa. Lúc này tự nhiên bầu không khí trầm lại một cách nặng nề.
Trần Hạo bên kia màn hình chợt im lặng, cậu khẽ gọi Y Lâm:
- Y Lâm này.
- Hả?.... xin lỗi.
Y Lâm ngẩng mặt nhìn vào màn hình, thấy dáng vẻ của cậu thực sự rất nghiêm túc, liền vội lấy cổ áo đưa lên thấm đi nước mắt. Bên kia màn hình máy tính, Trần Hạo khôi phục dáng vẻ trước kia của mình, có chút xa lánh, ánh mắt cậu, đã không thể nhìn thằng vào Y Lâm nữa.
- Y Lâm, nếu như cậu đã chọn lựa như vậy, tớ quyết định giữ mối quan hệ như trước đây. Tớ tôn trọng cậu, luôn tôn trọng cậu, cậu biết đấy, chuyện cậu làm hai ngày nay, tớ đều có thể biết được.
Y Lâm hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra, thì ra Trần Hạo cũng không phải người bình thường.
- Trần Hạo, tớ luôn nghĩ rằng, chúng ta sẽ là bạn tốt mãi mãi, cậu đã tôn trọng tớ, tớ rất cám ơn.
Phía bên kia Trần Hạo khẽ thở hắt ra, cậu lặng lẽ nói:
- Bye bye! Tạm biệt Y Lâm của lòng tớ, đợi tớ loại cậu ra khỏi trái tim rồi, tớ sẽ lại là bạn thân của cậu.
Màn hình máy tính chợt tắt lại, hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Y Lâm gập máy tính lại, không suy nghĩ được cái gì nữa, nước mắt khẽ chảy ra. Cuộc sống của cô, thật sự mất mát nhiều quá rồi.
" Xin Lỗi, Hạo Hạo đáng yêu của tôi, đáng ra phải nên yêu cậu mới phải"
" Hạo Hạo, có những chuyện, tớ không chống lại nổi người ta, mặc dù có ba mẹ, còn có cậu. Nhưng tớ không hề muốn mọi người phiền não về chuyện của mình, nếu cậu đã biết, làm ơn hãy như không biết"
Y Lâm dùng đôi mắt vô thức nhìn lên trần nhà, thủ thỉ vài câu ngoài miệng:
- Xem ra ngày mai cần ổn định lại cuộc sống này rồi. Có quá nhiều thứ cần phải thay đổi rồi. Xem nào: Công việc này, hết mất rồi!"
****
- Hôm nay, anh không có cuộc gặp đối tác nào cả.
Y Lâm đứng trước bàn làm việc của Trịnh Thăng, nghiêm túc báo cáo công việc, doanh thu theo tuần, các cuộc gặp.....
Lúc đang làm việc, không thấy hắn có biểu hiện gì, cô vừa mừng vừa lo, cảm giác thật sự rất nguy hiểm. Ai ngờ ngay khi vừa báo cáo xong định đi ra bên ngoài liền nghe thấy tiếng hắn:
- Hôm nay, anh rảnh như vậy, em có muốn đi đâu không?
- Nếu có thể thì đi ăn gì đi, tôi thật sự thấy đói!
- Vậy em muốn ăn gì?
- Tuỳ anh. Tôi không phải người khó sống.
- Ok, chúng ta đi ăn thôi.
Hắn hỏi, Y Lâm trả lời, cảm giác câu nói của cả hai đều rất khô khan, ngoài thẳng thắn hỏi, thẳng thắn trả lời, chẳng còn gì cả. Mối quan hệ mới này thực sự rất khó thể hiện, còn làm Y Lâm rất khó chịu.
Y Lâm như không thể chấp nhận được những gì mình vừa nghe thấy, liền ngay lập tức hỏi lại.
- Nếu em muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẽ chịu - Trịnh Thăng vẫn ngồi nguyên, bình thản nhìn cô nói.
Y Lâm chẳng còn tâm trạng mà hỏi thêm câu nào nữa, lần đầu tiên của cô, xem như phóng khoáng vậy. Cô lặng lẽ đứng dậy đi một mạch vào phòng tắm, một cách vô cùng bình thản và nhanh chóng.
Trịnh Thăng ngồi đó, nhìn theo bóng lưng cô, hắn khẽ mỉm cười, cứ cho cô hiểu lầm một chút, sau này càng dễ dây dưa.
Y Lâm ở trong phòng tắm, ngắm nhìm gương mặt có phần lem luốc của mình trước gương, cô tự mỉm cười với chính mình. Sau đó tắm thật sạch sẽ, có lẽ tương lai sắp tới của cô, sẽ là không yên ổn rồi, vậy thì việc gì phải đau buồn nữa chứ, từ nay cẩn thận hơn là được. Nhất định sẽ đường đường chính chính quay về trả thù người anh trai đã hãm hại em gái mình, nhất định.
Trịnh Thăng nằm trên giường lớn, hắn đọc một vài tin tức trên điện thoại, vừa đọc vừa nghe tiếng nước chảy, lâu lâu khẽ liếc về phòng tắm một cái.
" Cạch "
Cửa phòng mở ra, Y Lâm khoác chiếc áo choàng tắm màu xám đi ra ngoài, thấy hắn vẫn nằm ở trên giường kia, cô cảm thấy ngứa mắt vô cùng, nhưng cũng chẳng thèm nói gì nữa. Chợt thấy có ánh nắng chiếu từ ban công bên ngoài, cô liền đi ra đó.
Trịnh Thăng ngay lập tức đứng dậy đi theo cô. Thấy cô chỉ đứng vịn tay vào ban công, mái tóc ướt bị gió thổi tung bay, cô bây giờ đúng là một cô gái dịu dàng ngắm cảnh ngoài ban công. Lòng hắn khẽ dịu lại, cứ ngắm cô thế này, cả ngày cũng không thấy chán. Hắn không ngờ rằng, có một ngày hắn cũng chỉ ước ao ngắm nhìn một cô gái mỗi ngày.
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, ngược lại đêm qua phục vụ tôi, anh muốn gì?
Trịnh Thăng bị giật mình bởi câu nói của cô, không phải vì cô nói bất ngờ, mà là cô coi hắn là trai bao sao?
- Hahaha - Hắn chợt cười lớn
- Em nghĩ tôi muốn gì?
- Làm sao tôi biết được, tôi đâu phải thần!
- Tôi muốn em yêu tôi, có thể không?
Y Lâm chợt quay lại nhìn Trịnh Thăng, một cách chăm chú, cô nhận ra hắn là đang muốn đùa giỡn với cô, một ít nào đó là thật lòng?
- Anh nghĩ tôi có thể yêu anh sao?
Không để hắn nói thêm câu nào nữa, Y Lâm chốt:
- Anh biết dây dưa là không tốt mà, ban nãy tôi đùa chút thôi, tôi thực ra biết rõ chúng ta chưa hề làm gì nhau, cho nên, tốt nhất là chúng ta không nên dây dưa nữa. Tôi và anh, tạm xem như người chưa từng nói chuyện, vậy đi!
Y Lâm nói hết lời rồi bỏ đi, ban nãy khi tắm, kiểm tra một chút, đã nhận ra hắn chưa làm gì cô rồi, cho nên, cũng đã xem như bản thân rất may mắn đi, nhưng chuyện hắn tự ý thay đồ cho cô, là không thể chấp nhận.
Tay Y Lâm khẽ đau nhói, cô chưa kịp nhận thức thêm được gì liền bị hắn kéo ra rồi đẩy cho nằm xuống giường lớn. Lúc này Trịnh Thăng mới thực sự nở nụ cười nham hiểm:
- Tiếc cho em là, anh lại muốn chúng ta dây dưa một chút. Nếu em đã phát hiện ra rồi, anh cũng không ngại biến nó thành sự thật đâu.
Y Lâm nhất thời bị bất ngờ nên người cứng lại, nhưng bây giờ nhìn hắn dữ tợn trước mắt, mới cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, cô hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì, ở bên cạnh em, cảm giác rất thân thuộc, lại rất yên bình!
- Anh dựa vào đâu mà khẳng định như thế?
- Lần đầu gặp em, lần đầu nói chuyện với em, lần đầu muốn em phải nợ tôi.
- Tôi vốn dĩ đâu có muốn vay của anh, Lần đầu gặp anh, lần đầu tiên đã đều không có ấn tượng tốt.
- Đẩy cho em, bắt em phải vay, bắt em phải nợ, khống có gì tốt, thì mới ấn tượng sâu sắc.
Y Lâm nghe tới đây liền thông suốt một số chuyện, cô trừng mắt lên nhìn Trịnh Thăng:
- Đừng nói rằng, chuyện của Mộc Trân, là anh làm!
- Em thông minh đấy, em nghĩ vì sao tôi lại biết rõ chuyện đó như vậy, nếu tôi không nhúng tay vào!
Y Lâm chợt buông lỏng cơ thể, cô nghĩ tới những tháng ngày qua, không phải ai khác, bây giờ chính xác là cô hại Mộc Trân rồi. Trên tất cả mọi phương diện.
Hốc mắt cô lại dần đỏ lên, nước mắt chực trào tuôn ra, cô bật khóc.
Trịnh Thăng không ngờ cô lại nhạy cảm đến vậy, hắn liền buông tay cô ra, đỡ lấy cô dịu dàng an ủi:
- Thật ra, 100% cũng không phải là lỗi của em đâu!
Y Lâm khẽ nấc lên mấy tiếng rồi nhìn lấy hắn, tức thì hắn tiếp tục:
- Lỗi của em chỉ có 99% thôi, 1% còn lại là Mộc Trân.
Cô ngồi khóc to hơn, thấy thế hắn liền nói:
-Nhưng mà 1% kia mới là quyết định tất cả mọi chuyện.
Y Lâm khẽ liếc nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đều là nói thật, cô liền lau sạch nước mắt, đưa ra một đề nghị, rất nhanh chóng, rất thẳng thắn:
- Tôi biết, tôi cũng hiểu, chuyện của Mộc Trân anh sẽ không thể tiết lộ thêm nữa, vì thế, nếu tôi thật sự là người anh yêu, anh sẽ không ngại nói hết tất cả ra chứ!
Trịnh Thăng cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn trong lòng, anh liền gật đầu đồng ý, thật ra, trong chuyện này, anh và cô, đều đã có dự tính của riêng mình.
****
Cảnh đêm hôm nay thật lạnh lẽo....
Y Lâm dựa người vào cửa sổ, lòng bỗng nhẹ tâng như chẳng còn chuyện gì nặng nề nữa, nhìn ngắm bầu trời đêm trống vắng, gợi cho cô đầy cản xúc lăn tăn trong suy nghĩ.
Hôm nay, cô đã lập nột mối quan hệ với một người đàn ông gần như xa lạ, hơn nữa còn phát hiện ra rất nhiều chuyện, còn nhận ra rằng bản thân thật sự rất ngu ngốc. Bước ra cuộc sống chưa bao lâu, liền bị sóng gió đánh ngã sml:))
Tự cười cho bản thân một cái, cô lại nhớ đến Trần Hạo, nhận ra cậu nói cái gì cũng đúng, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, nhưng không hề nhẹ nhàng. Trong vô thức cô lại thò tay vào trong cổ, lấy ra chiếc nhẫn, ngắm nghía một chút. Lúc này cô mới nhớ tới tin nhắn sáng hôm qua, cô nhắn cho Trần Hạo.
Y Lâm vội vàng mở máy tính ra, truy cập vào mess để xem tin nhắn trả lời của cậu.
" Y Lâm, đẹp đấy, hứa đeo nó mãi nhé người"
" Người ơi, tôi đeo ở ngón tay tình nhân đấy người "
" Người hôm nay sao không nhắn tin với tôi~~~"
" Y Lâm, đang ở đâu? sao lại tắt máy?"
" Người ơi, tôi lo đấy 😡😡😡😡"
" Y Lâm!!!!!! "
"....."
Tổng cộng cậu đã nhắn cho cô cả thảy mấy trăm tin nhắn, Y Lâm chỉ đành nhẫn nại đọc hết, sau đó nhấn nút gọi video cho cậu. Ngay lập tức, cậu liền bắt máy, khuôn mặt cậu hiện ra trên màn hình máy tính kia, vẫn cứ rạng rỡ như thế, nhưng là rất gượng gạo.
- Mất tích cả hai ngày rồi, giờ gọi tôi làm gì? Điện thoại đâu sao không nghe máy?
Trần Hạo bĩu môi ra vẻ giận dỗi, có chút tức giận, cậu lườm Y Lâm. Y Lâm liền bật cười.
- Có phải đi tìm tớ đâu mà cậu phải giận dỗi như vậy?
- Sao người biết tôi không đi tìm, có biết hai ngày qua người mất tích, tôi ăn không ngon không?
- Haha, thế mấy tháng trước ở bên ấy nhịn đói à?
- Không phải thế, nhưng hôm qua người tự nhiên cứ thế mất hút, liền làm tôi lo lắng, thật đấy! Ngay cả điệnthoaij cũng gọi không được.
- Ừm, chuyện đó...
Y Lâm bắt đầu ấp úng, muốn kẻ cho Trần Hạo biết hết nhưng lại không dám, cô cũng không hề biết thật sự mình đang cười ra nước mắt, cô thở dài một hơi, nhìn xuống đã thấy phía dưới có vài giọt nước trên ga giường, còn cả trên bàn phím của máy tính nữa. Lúc này tự nhiên bầu không khí trầm lại một cách nặng nề.
Trần Hạo bên kia màn hình chợt im lặng, cậu khẽ gọi Y Lâm:
- Y Lâm này.
- Hả?.... xin lỗi.
Y Lâm ngẩng mặt nhìn vào màn hình, thấy dáng vẻ của cậu thực sự rất nghiêm túc, liền vội lấy cổ áo đưa lên thấm đi nước mắt. Bên kia màn hình máy tính, Trần Hạo khôi phục dáng vẻ trước kia của mình, có chút xa lánh, ánh mắt cậu, đã không thể nhìn thằng vào Y Lâm nữa.
- Y Lâm, nếu như cậu đã chọn lựa như vậy, tớ quyết định giữ mối quan hệ như trước đây. Tớ tôn trọng cậu, luôn tôn trọng cậu, cậu biết đấy, chuyện cậu làm hai ngày nay, tớ đều có thể biết được.
Y Lâm hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra, thì ra Trần Hạo cũng không phải người bình thường.
- Trần Hạo, tớ luôn nghĩ rằng, chúng ta sẽ là bạn tốt mãi mãi, cậu đã tôn trọng tớ, tớ rất cám ơn.
Phía bên kia Trần Hạo khẽ thở hắt ra, cậu lặng lẽ nói:
- Bye bye! Tạm biệt Y Lâm của lòng tớ, đợi tớ loại cậu ra khỏi trái tim rồi, tớ sẽ lại là bạn thân của cậu.
Màn hình máy tính chợt tắt lại, hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Y Lâm gập máy tính lại, không suy nghĩ được cái gì nữa, nước mắt khẽ chảy ra. Cuộc sống của cô, thật sự mất mát nhiều quá rồi.
" Xin Lỗi, Hạo Hạo đáng yêu của tôi, đáng ra phải nên yêu cậu mới phải"
" Hạo Hạo, có những chuyện, tớ không chống lại nổi người ta, mặc dù có ba mẹ, còn có cậu. Nhưng tớ không hề muốn mọi người phiền não về chuyện của mình, nếu cậu đã biết, làm ơn hãy như không biết"
Y Lâm dùng đôi mắt vô thức nhìn lên trần nhà, thủ thỉ vài câu ngoài miệng:
- Xem ra ngày mai cần ổn định lại cuộc sống này rồi. Có quá nhiều thứ cần phải thay đổi rồi. Xem nào: Công việc này, hết mất rồi!"
****
- Hôm nay, anh không có cuộc gặp đối tác nào cả.
Y Lâm đứng trước bàn làm việc của Trịnh Thăng, nghiêm túc báo cáo công việc, doanh thu theo tuần, các cuộc gặp.....
Lúc đang làm việc, không thấy hắn có biểu hiện gì, cô vừa mừng vừa lo, cảm giác thật sự rất nguy hiểm. Ai ngờ ngay khi vừa báo cáo xong định đi ra bên ngoài liền nghe thấy tiếng hắn:
- Hôm nay, anh rảnh như vậy, em có muốn đi đâu không?
- Nếu có thể thì đi ăn gì đi, tôi thật sự thấy đói!
- Vậy em muốn ăn gì?
- Tuỳ anh. Tôi không phải người khó sống.
- Ok, chúng ta đi ăn thôi.
Hắn hỏi, Y Lâm trả lời, cảm giác câu nói của cả hai đều rất khô khan, ngoài thẳng thắn hỏi, thẳng thắn trả lời, chẳng còn gì cả. Mối quan hệ mới này thực sự rất khó thể hiện, còn làm Y Lâm rất khó chịu.