Nhà Hàng CheQue. Một nơi chuyên về thịt bò, các món ăn ở đây hầu hết đều là thịt bò, là quán ăn nổi tiếng nhất thành phố với món “ Thịt Bò Thanh Tái 7 - 3” ( Nghĩa là chín 7 phần, tái 3 phần)
- Mối quan hệ này, thực sự có phải quá gượng gạo hay không?
Y Lâm cầm một tay cầm nĩa, một tay cần dao cắt thịt bò, cắt mãi không đứt nên buột miệng hỏi ra một câu, liền cảm thấy cái mối quan hệ này nó hệt như miếng thịt bò kia vậy, cực kì khó cắt.
Trịnh Thăng khẽ nhướn lông mày lên, anh dùng nĩa xiên một miếng, đưa qua trước mặt Y Lâm, làm cô hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối, liền ăn miếng thịt bò đó.
- Ohhhh! Ngọt quá, độ tái thực sự rất tuyệt vời, gia vị nêm nếm vừa miệng không làm ngán.
Y Lâm chợt bừng sáng lên, không ngờ thịt bò tại nơi này lại ngon đến vậy, cũng không hiểu tại sao thịt bò của cô lại dai như đỉa thế kia. Cô bĩu môi nói:
- Có phải là hai loại thịt bò khác nhau không? Tại sao lại không cắt được thế này?
Trịnh Thăng khẽ nhìn cô mỉm cười, đẩy đĩa thịt bò đã cắt xong qua cho cô, anh lấy đĩa thịt bò của cô về phía mình:
- Em không biết dùng dao?
Y Lâm nhận lấy đĩa thịt được cắt gọn gàng, mải mê nhìn thịt mà không nghe thấy câu hỏi của Trịnh Thăng.
- Có vẻ em rất có hứng thú với ăn uống?
Trịnh Thăng không có cản xúc gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi câu tiếp theo. Lúc này Y Lâm mới ngẩng mặt lên khỏi đĩa thịt, cô nhướn mày:
- Hả? Thịt ngon tất nhiên là phải ăn rồi!
Trịnh Thăng tập trung cắt thịt, không hỏi thêm bất cứ một câu nào nữa. Bữa trưa hôm đó, trôi qua rất nhanh và nhẹ nhàng.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Y Lâm ôm một bụng thịt khoác tay Trịnh Thăng, khẽ nói nhỏ vào tai hắn:
- Có thể thường xuyên đến đây được không?
- Được, nếu hợp khẩu vị, ăn hết món ở đây cũng được.
***
Chuyện hẹn hò của hai người tạm thời không để tiết lộ ra ở trước mặt nhân viên công ty, dù sao việc bất ngờ đưa một cô gái trẻ tuổi không rõ lai lịch tới đã làm mọi người nhìn Y Lâm không mấy thiện cảm rồi. Vì thế sau khi ăn cơm trưa xong, Y Lâm bắt taxi về công ty. Trên đường về có tò mò mà ghé qua công ty của anh trai một chút.
- Alo
Bên kia đầu dây giọng anh trai bình thản đến lạ, làm Y Lâm ngứa tai vô cùng, chí ít thì cũng phải vui mừng một chút khi cô gọi về chứ.
- Công ty tốt chứ?
- Chuyện của em tốt chứ?
- Anh đừng có mà hỏi vớ vẩn, đẩy em vào hang cọp, còn không biết đường xin lỗi em! - Y Lâm gắt lên một tiếng, cô thực sự cảm thấy anh trai quá đáng.
- Thật ra công ty không có em vẫn rất tốt, trợ lí mới cũng rất được.
- Anh ăn cơm chưa?
Thật ra, ban nãy khi đi ăn, vì thấy ngon nên Y Lâm mua thêm phần mang về cho anh trai, vì thế mới ghé qua Trịnh Thị một chuyến. Nhưng lúc hỏi thì thấy Trịnh Bình Phong có ngập ngừng một chút, nhưng rốt cục anh cũng trả lời:
- Em định rủ anh đi đâu ăn trưa sao?
- Không! Nãy em đi ăn ở nhà hàng kia có món thịt rất ngon, nghĩ đến công ty không có em sẽ bị khủng hoảng, suy ra anh rất bận rộn không kịp ăn cơm, nên mới mua về cho anh một phần!
Y Lâm cầm hộp đồ ăn vừa đi vừa nói, không ngờ trời nắng quá nên liền lấy tay che lên mặt mà chạy vào sảnh công ty. Không ngờ lúc chạy cũng có một cô gái chạy song song cùng cô, trên tay cũng cầm một hộp đồ ăn.
Đứng trước sảnh công ty, Y Lâm đứng đối diện với cô gái ấy. Cô gái thực sự rất xinh đẹp, nhưng lại là một vẻ đẹp gì đó, không hẳn là tự nhiên, là thuần khiết. Cô gái nhìn lại Y Lâm, không ngờ tạo ra cho Y Lâm một cản giác vô cùng quen thuộc.
- Y Lâm!
Tiếng anh trai gào thét tên cô trong điện thoại, Y Lâm liền đưa điện thoại lên tai, mắt vẫn không ngừng nhìn lấy cô gái kia.
- Hả?
- Y Lâm, cô gái cùng em chạy vào cửa, là trợ lí mới của anh, đưa đồ ăn cho cô ấy rồi đi về đi, đã sắp hết giờ ăn trưa của nhân viên rồi.
- Em biết rồi.
Y Lâm cúp máy, liền mỉm cười với cô gái đó:
- Cô là trợ lí mới của công ty?
Cô gái không nói khẽ gật đầu
- Đừng sợ, tôi chỉ là em gái của giám đốc thôi, tiện gặp cô ở đây, phiền cô mang đồ ăn lên cho anh ấy dùm tôi, thật sự cám ơn.
Cô gái nhận lấy hộp đồ ăn trên tay Y Lâm, cúi đàu chào rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại Y Lâm ở đó với sự hụt hẫng kì lạ.
Y Lâm không thể ngờ rằng, một ngày nào đó, gặp một người xa lạ, lại dấy lên cảm giác thân quen một cách kì lạ, vô cùng cảm thấy hành động của cô gái rất quen nhưng lại rất lạ, thật sự ngay cả mùi nước hoa cô gái ấy dùng, cũng có điểm tương đồng.
***
Rời khỏi Trịnh Thị, Y Lâm đi về TT, ngồi trên taxi, Y Lâm chỉ có thể nghĩ về cô gái mới gặp ban nãy. Mới mấy ngày trước rời khỏi công ty, Y Lâm nhớ rõ rằng cô gái mạnh giọng đuổi cô đi là một cô gái khác, nhưng hôm nay chính miệng anh trai nói và cô gái kia thừa nhận, cô tự hỏi anh trai lôi từ đâu ra cô gái kia? Chị dâu?
“ Kétttttt “
Bỗng chiếc taxi thắng gấp làm Y Lâm không kịp phản ứng, liền nhào người về phía trước đập đầu vào ghế trước một cú đau điếng.
- Bác tài!!!
Y Lâm gắt lên một tiếng, một tay ôm lấy trán, tay bên kia vì vừa chống lên phía trước mà tê dại, gáy cũng vừa bị gập nên cũng rất đau.
Người tài xế vì thắt dây an toàn nên không bị sao cả, chỉ thấy ông ấy hoảng sợ lắp bắp nói:
- Xin lỗi cô, phía trước đột nhiên có người lao ra bất ngờ.
Y Lâm nhướn người nhìn lên phía trước, nhưng không thấy một ai, cô lại quay ra nhìn tài xế:
- Người đâu?
- Tôi... tông... rồi..
Tài xế mặt tái xanh nói, Y Lâm vừa nghe thế liền mở cửa đi ra ngoài xem, không ngờ người nằm trước mui xe lại chính là bà Trịnh.
- MẸ!
Y Lâm hét toáng lên, tài xế lúc này cũng đã đi ra xem, thấy cô hét toáng lên liền giật mình.
- Mau, đưa mẹ tôi đến bệnh viện.
Y Lâm đỡ bà Trịnh dậy, tài xế vội ra bế bà lên đưa vào trong xe, Y Lâm trong lúc cùng tài xế đưa bà vào trong xe, liền nhìn thấy bên kia đường chiếc oto màu xám bạc lao đi. Cô tức giận đi vào trong xe, đóng cánh cửa một cách mạnh bạo.
- Đi nhanh đến bệnh viện!
Nhặt chiếc điện thoại từ dưới gầm xe Y Lâm vừa làm rơi ban nãy, cô nhấn nút gọi cho anh trai:
- Alo
Giọng Trịnh Bình Phong dường như là đang ăn:
- Mẹ vừa gặp tai nạn ở trên đường em về TT, anh mau đi xem ba đang ở đâu?
- Được rồi.
Trịnh Bình Phong cúp máy, cũng là lúc xe tới bệnh viện. Y lâm vội vàng cùng tài xế đưa bà Trịnh. Cũng may là tài xế chạy không nhanh, nên bà Trịnh chỉ là xây xát ngoài da, có một số chỗ bị bầm tím. Y Lâm cũng không giữ người tài xế lại, cho ông ấy về. Cô ở lại bệnh viện, ngồi trông bà Trịnh, cũng ngồi đợi anh trai và ông Trịnh tới.
Điện thoại rung lên, là Trịnh Thăng gọi tới, cô cũng bắt máy:
- Sao giờ này chưa về công ty?
Giọng anh trầm trầm phát ra, khiến tâm trạng Y Lâm đã rất mệt mỏi lại chỉ muốn khóc. Cô mệt mỏi trả lời:
- Mẹ bị tai nạn, sáng mai sẽ đi làm lại.
- Ừ, để anh tới, ở đâu? - Trịnh Thăng lập tức đứng dậy, kẹp điện thoại ở vai, anh khoác áo ngoài vào.
- Không được! Gia đình còn rất nhiều chuyện rối rắm, không tiện người ngoài biết. - Y Lâm vội vàng nói, sau đó cúp máy luôn, vì anh trai và ông Trịnh đã tới.
Trịnh Thăng nghe hai tiếng tút tút, lặng vài giây, hắn ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chờ cô mở lòng vậy. Để mai rồi sẽ hỏi cô.
Trong phòng Vip của bệnh viện, ông Trịnh ngồi đối diện với Y Lâm và Bình Phong, khoảng cách rất xa lạ, như những người ngoài nói chuyện với nhau vậy.
Trịnh Bình Phong lên tiếng trước, anh cầm một túi tài liệu màu nâu ra, đưa trước mặt ông Trịnh:
- Ba, mấy năm nay ba đều lấy tiền đưa cho người phụ nữ đó, chúng con đều biết, chỉ là nghĩ đến mẹ sẽ rất đau khổ nên không tiện nói ra, cũng bởi vì ba đã nuôi lớn chúng con.
Ông Trịnh thở dài, khẽ mở túi tài liệu ra, bên trong là hình ảnh lúc ông đưa tiền cho người phụ nữ đó. Ông lặng đi một lúc rồi cười nhàn nhạt:
- Các con đã lớn thật rồi, ba xin lỗi.
Y Lâm nghe câu xin lỗi của ông Trịnh, nước mắt chẳng hiểu sao lại ứa ra, kể từ ngày bắt gặp ông gọi điện cho người phụ nữ khác lúc mẹ cô đang ngủ, cô liền cảm thấy mọi thứ đều là giả tạo, từ gia đình, cho tới tất cả mọi người xung quanh, cả chính bản thân cô.
Trịnh Bình Phong khẽ vỗ lấy vai Y Lâm, anh lại rút một tờ giấy từ trong túi tài liệu đó ra, là đơn ly hôn, đưa trước mặt ông Trịnh:
- Ba, nếu hôm nay mẹ đã vì ba mà bị như vậy, chúng con không chắc sau này sẽ thế nào nữa, tuy rằng đến tuổi này mà ba mẹ li dị thì không được tốt cho lắm, nhưng hãy cứ như vậy đi. Còn về vấn đề tiền bạc, tài sản, ba muốn như thế nào?
Ông Trịnh không nói gì, chỉ nghe con trai nói hết chuyện, sau đó cầm lấy bút kí vào tờ đơn, dáng vẻ rất bình tĩnh, điềm đạm. Ông kí xong xuôi rồi nói:
- Về vấn đề tiền bạc, tài sản, ba sẽ hỏi bà ấy!
Y Lâm cuối cùng cũng mất bình tĩnh, cô đứng phắt dậy vừa khóc vừa nói:
- Bà ấy, từ bao giờ ba coi người đó như vợ của mình, lại gọi thân mật như thế, với mẹ, ba còn chưa bao giờ chủ động ôm lấy bà, hoá ra là vì nghĩ đến người khác sao? Tại sao, đàn ông lại có thể khốn nạn như vậy chứ? Tại sao, người ba con luôn kính trọng, lại là con người như vậy chứ, chỉ vì người kia mà chấp nhận li hôn, tại sao lại không bao giờ nghĩ đến cảm giác của mẹ. Hôm nay cũng thế, thay vì chạy ra xem mẹ, tại sao lại vội vàng kéo người đó vào trong xe rồi chạy mất, nếu chiếc taxi đó không phải con ngồi, nếu tài xế không dừng lại, thì kết quả sẽ như thế nào? Ba liệu lúc đó có hối hận hay không? Hay lại là vui mừng? Nếu con không nhìn thấy cảnh đó, bây giờ có lẽ cũng không cảm thấy thật sự thất vọng thế này. Nếu như con không nhận ra đó lại chính là chiếc oto mà ba yêu thích nhất, thậm chí còn gửi ở bãi riêng và lau rửa hàng ngày, hoá ra là để chở người đó, còn mẹ thì lại chẳng bao giờ được ngồi vào.
- Y Lâm!
Trịnh Bình Phong gọi tên Y Lâm, Anh khẽ ôm Y Lâm lại, vỗ vào lưng cô, anh nói:
- Em ra ngoài đi, đừng kích động, mẹ còn có anh và em, hơn nữa mẹ cũng đã đau khổ nhiều rồi, ông ấy chấp nhận li hôn là tốt, còn về vấn đề tài sản, vì có cả công của mẹ nên tất nhiên anh đã tính hết rồi, nếu đòi hỏi quá đáng sẽ cho bà ta biết thế nào là không được một cái gì!
Y Lâm nấc lên từng đợt, tai cô ù đi, đầu cô trống rỗng, lời của anh trai nói, cô cũng chẳng nghe thấy gì nữa.
- Y Lâm, tối rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi, rồi cầm đồ của mẹ lên đây, mẹ còn phải ở lại đây kiểm tra tổng quát, còn phải nằm viện thêm 1, 2 ngày - Trịnh Bình Phong vỗ vai Y lâm, anh cũng đã lộ ra vẻ mệt mỏi trong mắt.
Y Lâm mệt mỏi đi ra khỏi bệnh viện, hai mắt cô đau rát do khóc nhiều, sau đó nhìn lên trời mới nhận ra rằng đã tối rồi. Y Lâm bắt đại một chiếc taxi đi về nhà.
Về tới nhà, tắm rửa xong Y Lâm vội vàng thay quần áo, rồi lại đi vào phòng ngủ của ông bà Trịnh, để lấy một số đồ dùng của bà Trịnh. Không ngờ lại phát hiện ra rằng, đồ của ông Trịnh đã biến mất hết sạch. Thì ra ông Trịnh vốn đã chuẩn bị hết rồi, đợi đến thời cơ là biến mất luôn, không nấn ná cũng không nuối tiếc, là thẳng thắn ra đi một cách nhanh chóng nhất.
Giọt nước mắt từ trên khoé mi lại rơi xuống, Y Lâm vẫn không thể chấp nhận rằng, ông Trịnh lại là người nhẫn tâm đến như vậy, khi đến bệnh viện cubgx không hề hỏi rằng “ Mẹ con có sao không?”, còn khi chia tài sản thì lại nói “ Để ba về hỏi bà ấy” và bây giờ chính thức là ông ấy đi qua ở với người đó luôn. Chợt Y Lâm thấy đau nhói ở tim, mẹ của cô, khi tỉnh dậy chắc hẳn bà sẽ đau lòng lắm.
Vội lau nước mắt đi, Y Lâm cần theo túi đồ bước ra ngoài, vừa ra tới cổng đã nghe thấy giọng nói của hắn:
- Em làm gì mà vội vàng vậy?
Y Lâm giật mình, quay lại thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn đứng tựa vào chiếc xe trông rất soái, làm cô đơ ra mất mấy giây, hoá ra soái ca trong tiểu thuyết, là thường mang bộ dáng này đây. Bỗng dưng trong đầu cô hiện thoáng ra hình ảnh hắn và cô, nhưng lại nghĩ tới ba cô, hình ảnh đó liền nhanh chóng tan đi.
- Đi mang đồ cho mẹ, anh đến đây làm gì?
- Kiểm tra một chút! - Trịnh Thăng mỉm cười tiến đến gần cô.
- Anh kiểm tra cái gì, tôi phải nói dối anh sao? - Y Lâm tự nhiên thấy bực mình, cô thẳng thắn như thế này, vẫn còn có người dám nghi ngờ cô.
- Anh đến xem em có bị thướng hay không, đừng hiểu lầm.
Trịnh Thăng tiến tới túm lấy hai vai cô xoay một vòng, sau đó cười cười búng một cái vào trán cô làm cô điếng người.
- Đau đấy!!!!! - Cô hét lên, tay theo phản xạ che lấy khối u ngoài da.
- Còn có một cục u to tướng ở trên đây này, còn không chịu bôi thuốc nữa, em cứ định mang cái u này đi đến bệnh viện hay sao?
- Lên đấy kêu người ta băng cho không được à?
Trịnh Thăng lắc đầu, cầm tay Y Lâm kéo đến chỗ chiếc xe, mở cửa ra rồi đẩy cô ngồi vào ghế phụ, còn hai túi đồ kia anh cho vào ghế sau xe.
Lúc đã ngồi vào ghế lái xong, anh mới lôi một bịch thuốc từ trong ngăn nhỏ ra, lục lọi lấy ra một lọ thuốc bôi, một vỉ thuốc và một chai nước.
- Việc này nên để anh làm, để gần gũi với em thêm một chút.
Trịnh Thăng mở lọ thuốc ra, lấy một ít thuốc xoa đúng vết u của Y Lâm, không phải vì thuốc nóng tới nỗi mà làm cả người Y Lâm lúc này nóng theo, mà kaf vì câu nói của Trịnh Thăng, hai từ gẫn gũi vừa mơ hồ vừa làm Y Lâm hoang mang.
- Lấy thuốc uống đi, không phải cản động tới mức cứng người như vậy đâu.
Cả người Y Lâm đang căng như dây đàn, lại vì câu nói của Trịnh Thăng mà lại căng càng căng hơn, vì thế mà động tác của Y Lâm cứng đơ, cô vươn tay lấy thuốc, mở chai nước ra uống, đều cứng như một con robot. Trịnh Thăng chỉ cười, chẳng nói gì, đợi cô uông thuốc xong mới hỏi:
- Bệnh viện nào?
- Hả?
Dường như Y Lâm vẫn còn bị khoảnh khắc ban nãy làm cho đờ đẫn cả ra, cô dường như không tập trung được vào chuyện gì cả. Trịnh Thăng thấy thế liền đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt cô, cho cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Không phải ngại ngùng, không phải biểu hiện cứng đơ như vậy, chúng ta hiện tại là người yêu, nên như vậy là điều bình thường, nếu lần sau con có phản ứng như thế này, chúng ta sẽ lập tức kết hôn!
Y Lâm lúc này ngay lập tức phản ứng nhanh nhạy bình thường, cô hất tay anh ra, cười lớn:
- Haha, phải, là người yêu là phải vậy rồi, chúng ta cùng tới bệnh viện..... bệnh viện....
Nói tới đây Y Lâm chợt ngẩn người ra, cô lúc tới lúc về đều không thèm nhìn tên bệnh viện, hơn nữa lúc đi taxi cũng không thèm để ý, còn bị mù đường, bây giờ biết chỉ thế nào đây?. Nghĩ tới đây cô liền quay qua cầu cứu Trịnh Thăng:
- Tôi bị mù đường, lại không để ý tới tên của bệnh viện, biết làm sao?
Trịnh thăng làm mặt biểu cảm ngàn chấm, sau đó mở điện thoại ra, đeo tai nghe không dây vào, anh nhấn nút gọi cho Phong.
Y Lâm ngồi bên im lặng, chẳng còn gì để mà nói nữa, cảm thấy thật nhục nhã, còn có thể gọi cho anh trai hỏi mà, sao cô lại không nghĩ ra chứ!
“ Thật ngu ngốc, thật nhục nhã, hôm nay ăn phải cái gì mà ngu thế không biết, bị trúng tà hay sao mà não cứ như toàn nước vậy “ Y Lâm lẩm nhẩm trong miệng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt nhìn thấy một chiếc xe đang đi tới.
- Mối quan hệ này, thực sự có phải quá gượng gạo hay không?
Y Lâm cầm một tay cầm nĩa, một tay cần dao cắt thịt bò, cắt mãi không đứt nên buột miệng hỏi ra một câu, liền cảm thấy cái mối quan hệ này nó hệt như miếng thịt bò kia vậy, cực kì khó cắt.
Trịnh Thăng khẽ nhướn lông mày lên, anh dùng nĩa xiên một miếng, đưa qua trước mặt Y Lâm, làm cô hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối, liền ăn miếng thịt bò đó.
- Ohhhh! Ngọt quá, độ tái thực sự rất tuyệt vời, gia vị nêm nếm vừa miệng không làm ngán.
Y Lâm chợt bừng sáng lên, không ngờ thịt bò tại nơi này lại ngon đến vậy, cũng không hiểu tại sao thịt bò của cô lại dai như đỉa thế kia. Cô bĩu môi nói:
- Có phải là hai loại thịt bò khác nhau không? Tại sao lại không cắt được thế này?
Trịnh Thăng khẽ nhìn cô mỉm cười, đẩy đĩa thịt bò đã cắt xong qua cho cô, anh lấy đĩa thịt bò của cô về phía mình:
- Em không biết dùng dao?
Y Lâm nhận lấy đĩa thịt được cắt gọn gàng, mải mê nhìn thịt mà không nghe thấy câu hỏi của Trịnh Thăng.
- Có vẻ em rất có hứng thú với ăn uống?
Trịnh Thăng không có cản xúc gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi câu tiếp theo. Lúc này Y Lâm mới ngẩng mặt lên khỏi đĩa thịt, cô nhướn mày:
- Hả? Thịt ngon tất nhiên là phải ăn rồi!
Trịnh Thăng tập trung cắt thịt, không hỏi thêm bất cứ một câu nào nữa. Bữa trưa hôm đó, trôi qua rất nhanh và nhẹ nhàng.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Y Lâm ôm một bụng thịt khoác tay Trịnh Thăng, khẽ nói nhỏ vào tai hắn:
- Có thể thường xuyên đến đây được không?
- Được, nếu hợp khẩu vị, ăn hết món ở đây cũng được.
***
Chuyện hẹn hò của hai người tạm thời không để tiết lộ ra ở trước mặt nhân viên công ty, dù sao việc bất ngờ đưa một cô gái trẻ tuổi không rõ lai lịch tới đã làm mọi người nhìn Y Lâm không mấy thiện cảm rồi. Vì thế sau khi ăn cơm trưa xong, Y Lâm bắt taxi về công ty. Trên đường về có tò mò mà ghé qua công ty của anh trai một chút.
- Alo
Bên kia đầu dây giọng anh trai bình thản đến lạ, làm Y Lâm ngứa tai vô cùng, chí ít thì cũng phải vui mừng một chút khi cô gọi về chứ.
- Công ty tốt chứ?
- Chuyện của em tốt chứ?
- Anh đừng có mà hỏi vớ vẩn, đẩy em vào hang cọp, còn không biết đường xin lỗi em! - Y Lâm gắt lên một tiếng, cô thực sự cảm thấy anh trai quá đáng.
- Thật ra công ty không có em vẫn rất tốt, trợ lí mới cũng rất được.
- Anh ăn cơm chưa?
Thật ra, ban nãy khi đi ăn, vì thấy ngon nên Y Lâm mua thêm phần mang về cho anh trai, vì thế mới ghé qua Trịnh Thị một chuyến. Nhưng lúc hỏi thì thấy Trịnh Bình Phong có ngập ngừng một chút, nhưng rốt cục anh cũng trả lời:
- Em định rủ anh đi đâu ăn trưa sao?
- Không! Nãy em đi ăn ở nhà hàng kia có món thịt rất ngon, nghĩ đến công ty không có em sẽ bị khủng hoảng, suy ra anh rất bận rộn không kịp ăn cơm, nên mới mua về cho anh một phần!
Y Lâm cầm hộp đồ ăn vừa đi vừa nói, không ngờ trời nắng quá nên liền lấy tay che lên mặt mà chạy vào sảnh công ty. Không ngờ lúc chạy cũng có một cô gái chạy song song cùng cô, trên tay cũng cầm một hộp đồ ăn.
Đứng trước sảnh công ty, Y Lâm đứng đối diện với cô gái ấy. Cô gái thực sự rất xinh đẹp, nhưng lại là một vẻ đẹp gì đó, không hẳn là tự nhiên, là thuần khiết. Cô gái nhìn lại Y Lâm, không ngờ tạo ra cho Y Lâm một cản giác vô cùng quen thuộc.
- Y Lâm!
Tiếng anh trai gào thét tên cô trong điện thoại, Y Lâm liền đưa điện thoại lên tai, mắt vẫn không ngừng nhìn lấy cô gái kia.
- Hả?
- Y Lâm, cô gái cùng em chạy vào cửa, là trợ lí mới của anh, đưa đồ ăn cho cô ấy rồi đi về đi, đã sắp hết giờ ăn trưa của nhân viên rồi.
- Em biết rồi.
Y Lâm cúp máy, liền mỉm cười với cô gái đó:
- Cô là trợ lí mới của công ty?
Cô gái không nói khẽ gật đầu
- Đừng sợ, tôi chỉ là em gái của giám đốc thôi, tiện gặp cô ở đây, phiền cô mang đồ ăn lên cho anh ấy dùm tôi, thật sự cám ơn.
Cô gái nhận lấy hộp đồ ăn trên tay Y Lâm, cúi đàu chào rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại Y Lâm ở đó với sự hụt hẫng kì lạ.
Y Lâm không thể ngờ rằng, một ngày nào đó, gặp một người xa lạ, lại dấy lên cảm giác thân quen một cách kì lạ, vô cùng cảm thấy hành động của cô gái rất quen nhưng lại rất lạ, thật sự ngay cả mùi nước hoa cô gái ấy dùng, cũng có điểm tương đồng.
***
Rời khỏi Trịnh Thị, Y Lâm đi về TT, ngồi trên taxi, Y Lâm chỉ có thể nghĩ về cô gái mới gặp ban nãy. Mới mấy ngày trước rời khỏi công ty, Y Lâm nhớ rõ rằng cô gái mạnh giọng đuổi cô đi là một cô gái khác, nhưng hôm nay chính miệng anh trai nói và cô gái kia thừa nhận, cô tự hỏi anh trai lôi từ đâu ra cô gái kia? Chị dâu?
“ Kétttttt “
Bỗng chiếc taxi thắng gấp làm Y Lâm không kịp phản ứng, liền nhào người về phía trước đập đầu vào ghế trước một cú đau điếng.
- Bác tài!!!
Y Lâm gắt lên một tiếng, một tay ôm lấy trán, tay bên kia vì vừa chống lên phía trước mà tê dại, gáy cũng vừa bị gập nên cũng rất đau.
Người tài xế vì thắt dây an toàn nên không bị sao cả, chỉ thấy ông ấy hoảng sợ lắp bắp nói:
- Xin lỗi cô, phía trước đột nhiên có người lao ra bất ngờ.
Y Lâm nhướn người nhìn lên phía trước, nhưng không thấy một ai, cô lại quay ra nhìn tài xế:
- Người đâu?
- Tôi... tông... rồi..
Tài xế mặt tái xanh nói, Y Lâm vừa nghe thế liền mở cửa đi ra ngoài xem, không ngờ người nằm trước mui xe lại chính là bà Trịnh.
- MẸ!
Y Lâm hét toáng lên, tài xế lúc này cũng đã đi ra xem, thấy cô hét toáng lên liền giật mình.
- Mau, đưa mẹ tôi đến bệnh viện.
Y Lâm đỡ bà Trịnh dậy, tài xế vội ra bế bà lên đưa vào trong xe, Y Lâm trong lúc cùng tài xế đưa bà vào trong xe, liền nhìn thấy bên kia đường chiếc oto màu xám bạc lao đi. Cô tức giận đi vào trong xe, đóng cánh cửa một cách mạnh bạo.
- Đi nhanh đến bệnh viện!
Nhặt chiếc điện thoại từ dưới gầm xe Y Lâm vừa làm rơi ban nãy, cô nhấn nút gọi cho anh trai:
- Alo
Giọng Trịnh Bình Phong dường như là đang ăn:
- Mẹ vừa gặp tai nạn ở trên đường em về TT, anh mau đi xem ba đang ở đâu?
- Được rồi.
Trịnh Bình Phong cúp máy, cũng là lúc xe tới bệnh viện. Y lâm vội vàng cùng tài xế đưa bà Trịnh. Cũng may là tài xế chạy không nhanh, nên bà Trịnh chỉ là xây xát ngoài da, có một số chỗ bị bầm tím. Y Lâm cũng không giữ người tài xế lại, cho ông ấy về. Cô ở lại bệnh viện, ngồi trông bà Trịnh, cũng ngồi đợi anh trai và ông Trịnh tới.
Điện thoại rung lên, là Trịnh Thăng gọi tới, cô cũng bắt máy:
- Sao giờ này chưa về công ty?
Giọng anh trầm trầm phát ra, khiến tâm trạng Y Lâm đã rất mệt mỏi lại chỉ muốn khóc. Cô mệt mỏi trả lời:
- Mẹ bị tai nạn, sáng mai sẽ đi làm lại.
- Ừ, để anh tới, ở đâu? - Trịnh Thăng lập tức đứng dậy, kẹp điện thoại ở vai, anh khoác áo ngoài vào.
- Không được! Gia đình còn rất nhiều chuyện rối rắm, không tiện người ngoài biết. - Y Lâm vội vàng nói, sau đó cúp máy luôn, vì anh trai và ông Trịnh đã tới.
Trịnh Thăng nghe hai tiếng tút tút, lặng vài giây, hắn ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chờ cô mở lòng vậy. Để mai rồi sẽ hỏi cô.
Trong phòng Vip của bệnh viện, ông Trịnh ngồi đối diện với Y Lâm và Bình Phong, khoảng cách rất xa lạ, như những người ngoài nói chuyện với nhau vậy.
Trịnh Bình Phong lên tiếng trước, anh cầm một túi tài liệu màu nâu ra, đưa trước mặt ông Trịnh:
- Ba, mấy năm nay ba đều lấy tiền đưa cho người phụ nữ đó, chúng con đều biết, chỉ là nghĩ đến mẹ sẽ rất đau khổ nên không tiện nói ra, cũng bởi vì ba đã nuôi lớn chúng con.
Ông Trịnh thở dài, khẽ mở túi tài liệu ra, bên trong là hình ảnh lúc ông đưa tiền cho người phụ nữ đó. Ông lặng đi một lúc rồi cười nhàn nhạt:
- Các con đã lớn thật rồi, ba xin lỗi.
Y Lâm nghe câu xin lỗi của ông Trịnh, nước mắt chẳng hiểu sao lại ứa ra, kể từ ngày bắt gặp ông gọi điện cho người phụ nữ khác lúc mẹ cô đang ngủ, cô liền cảm thấy mọi thứ đều là giả tạo, từ gia đình, cho tới tất cả mọi người xung quanh, cả chính bản thân cô.
Trịnh Bình Phong khẽ vỗ lấy vai Y Lâm, anh lại rút một tờ giấy từ trong túi tài liệu đó ra, là đơn ly hôn, đưa trước mặt ông Trịnh:
- Ba, nếu hôm nay mẹ đã vì ba mà bị như vậy, chúng con không chắc sau này sẽ thế nào nữa, tuy rằng đến tuổi này mà ba mẹ li dị thì không được tốt cho lắm, nhưng hãy cứ như vậy đi. Còn về vấn đề tiền bạc, tài sản, ba muốn như thế nào?
Ông Trịnh không nói gì, chỉ nghe con trai nói hết chuyện, sau đó cầm lấy bút kí vào tờ đơn, dáng vẻ rất bình tĩnh, điềm đạm. Ông kí xong xuôi rồi nói:
- Về vấn đề tiền bạc, tài sản, ba sẽ hỏi bà ấy!
Y Lâm cuối cùng cũng mất bình tĩnh, cô đứng phắt dậy vừa khóc vừa nói:
- Bà ấy, từ bao giờ ba coi người đó như vợ của mình, lại gọi thân mật như thế, với mẹ, ba còn chưa bao giờ chủ động ôm lấy bà, hoá ra là vì nghĩ đến người khác sao? Tại sao, đàn ông lại có thể khốn nạn như vậy chứ? Tại sao, người ba con luôn kính trọng, lại là con người như vậy chứ, chỉ vì người kia mà chấp nhận li hôn, tại sao lại không bao giờ nghĩ đến cảm giác của mẹ. Hôm nay cũng thế, thay vì chạy ra xem mẹ, tại sao lại vội vàng kéo người đó vào trong xe rồi chạy mất, nếu chiếc taxi đó không phải con ngồi, nếu tài xế không dừng lại, thì kết quả sẽ như thế nào? Ba liệu lúc đó có hối hận hay không? Hay lại là vui mừng? Nếu con không nhìn thấy cảnh đó, bây giờ có lẽ cũng không cảm thấy thật sự thất vọng thế này. Nếu như con không nhận ra đó lại chính là chiếc oto mà ba yêu thích nhất, thậm chí còn gửi ở bãi riêng và lau rửa hàng ngày, hoá ra là để chở người đó, còn mẹ thì lại chẳng bao giờ được ngồi vào.
- Y Lâm!
Trịnh Bình Phong gọi tên Y Lâm, Anh khẽ ôm Y Lâm lại, vỗ vào lưng cô, anh nói:
- Em ra ngoài đi, đừng kích động, mẹ còn có anh và em, hơn nữa mẹ cũng đã đau khổ nhiều rồi, ông ấy chấp nhận li hôn là tốt, còn về vấn đề tài sản, vì có cả công của mẹ nên tất nhiên anh đã tính hết rồi, nếu đòi hỏi quá đáng sẽ cho bà ta biết thế nào là không được một cái gì!
Y Lâm nấc lên từng đợt, tai cô ù đi, đầu cô trống rỗng, lời của anh trai nói, cô cũng chẳng nghe thấy gì nữa.
- Y Lâm, tối rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi, rồi cầm đồ của mẹ lên đây, mẹ còn phải ở lại đây kiểm tra tổng quát, còn phải nằm viện thêm 1, 2 ngày - Trịnh Bình Phong vỗ vai Y lâm, anh cũng đã lộ ra vẻ mệt mỏi trong mắt.
Y Lâm mệt mỏi đi ra khỏi bệnh viện, hai mắt cô đau rát do khóc nhiều, sau đó nhìn lên trời mới nhận ra rằng đã tối rồi. Y Lâm bắt đại một chiếc taxi đi về nhà.
Về tới nhà, tắm rửa xong Y Lâm vội vàng thay quần áo, rồi lại đi vào phòng ngủ của ông bà Trịnh, để lấy một số đồ dùng của bà Trịnh. Không ngờ lại phát hiện ra rằng, đồ của ông Trịnh đã biến mất hết sạch. Thì ra ông Trịnh vốn đã chuẩn bị hết rồi, đợi đến thời cơ là biến mất luôn, không nấn ná cũng không nuối tiếc, là thẳng thắn ra đi một cách nhanh chóng nhất.
Giọt nước mắt từ trên khoé mi lại rơi xuống, Y Lâm vẫn không thể chấp nhận rằng, ông Trịnh lại là người nhẫn tâm đến như vậy, khi đến bệnh viện cubgx không hề hỏi rằng “ Mẹ con có sao không?”, còn khi chia tài sản thì lại nói “ Để ba về hỏi bà ấy” và bây giờ chính thức là ông ấy đi qua ở với người đó luôn. Chợt Y Lâm thấy đau nhói ở tim, mẹ của cô, khi tỉnh dậy chắc hẳn bà sẽ đau lòng lắm.
Vội lau nước mắt đi, Y Lâm cần theo túi đồ bước ra ngoài, vừa ra tới cổng đã nghe thấy giọng nói của hắn:
- Em làm gì mà vội vàng vậy?
Y Lâm giật mình, quay lại thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn đứng tựa vào chiếc xe trông rất soái, làm cô đơ ra mất mấy giây, hoá ra soái ca trong tiểu thuyết, là thường mang bộ dáng này đây. Bỗng dưng trong đầu cô hiện thoáng ra hình ảnh hắn và cô, nhưng lại nghĩ tới ba cô, hình ảnh đó liền nhanh chóng tan đi.
- Đi mang đồ cho mẹ, anh đến đây làm gì?
- Kiểm tra một chút! - Trịnh Thăng mỉm cười tiến đến gần cô.
- Anh kiểm tra cái gì, tôi phải nói dối anh sao? - Y Lâm tự nhiên thấy bực mình, cô thẳng thắn như thế này, vẫn còn có người dám nghi ngờ cô.
- Anh đến xem em có bị thướng hay không, đừng hiểu lầm.
Trịnh Thăng tiến tới túm lấy hai vai cô xoay một vòng, sau đó cười cười búng một cái vào trán cô làm cô điếng người.
- Đau đấy!!!!! - Cô hét lên, tay theo phản xạ che lấy khối u ngoài da.
- Còn có một cục u to tướng ở trên đây này, còn không chịu bôi thuốc nữa, em cứ định mang cái u này đi đến bệnh viện hay sao?
- Lên đấy kêu người ta băng cho không được à?
Trịnh Thăng lắc đầu, cầm tay Y Lâm kéo đến chỗ chiếc xe, mở cửa ra rồi đẩy cô ngồi vào ghế phụ, còn hai túi đồ kia anh cho vào ghế sau xe.
Lúc đã ngồi vào ghế lái xong, anh mới lôi một bịch thuốc từ trong ngăn nhỏ ra, lục lọi lấy ra một lọ thuốc bôi, một vỉ thuốc và một chai nước.
- Việc này nên để anh làm, để gần gũi với em thêm một chút.
Trịnh Thăng mở lọ thuốc ra, lấy một ít thuốc xoa đúng vết u của Y Lâm, không phải vì thuốc nóng tới nỗi mà làm cả người Y Lâm lúc này nóng theo, mà kaf vì câu nói của Trịnh Thăng, hai từ gẫn gũi vừa mơ hồ vừa làm Y Lâm hoang mang.
- Lấy thuốc uống đi, không phải cản động tới mức cứng người như vậy đâu.
Cả người Y Lâm đang căng như dây đàn, lại vì câu nói của Trịnh Thăng mà lại căng càng căng hơn, vì thế mà động tác của Y Lâm cứng đơ, cô vươn tay lấy thuốc, mở chai nước ra uống, đều cứng như một con robot. Trịnh Thăng chỉ cười, chẳng nói gì, đợi cô uông thuốc xong mới hỏi:
- Bệnh viện nào?
- Hả?
Dường như Y Lâm vẫn còn bị khoảnh khắc ban nãy làm cho đờ đẫn cả ra, cô dường như không tập trung được vào chuyện gì cả. Trịnh Thăng thấy thế liền đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt cô, cho cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Không phải ngại ngùng, không phải biểu hiện cứng đơ như vậy, chúng ta hiện tại là người yêu, nên như vậy là điều bình thường, nếu lần sau con có phản ứng như thế này, chúng ta sẽ lập tức kết hôn!
Y Lâm lúc này ngay lập tức phản ứng nhanh nhạy bình thường, cô hất tay anh ra, cười lớn:
- Haha, phải, là người yêu là phải vậy rồi, chúng ta cùng tới bệnh viện..... bệnh viện....
Nói tới đây Y Lâm chợt ngẩn người ra, cô lúc tới lúc về đều không thèm nhìn tên bệnh viện, hơn nữa lúc đi taxi cũng không thèm để ý, còn bị mù đường, bây giờ biết chỉ thế nào đây?. Nghĩ tới đây cô liền quay qua cầu cứu Trịnh Thăng:
- Tôi bị mù đường, lại không để ý tới tên của bệnh viện, biết làm sao?
Trịnh thăng làm mặt biểu cảm ngàn chấm, sau đó mở điện thoại ra, đeo tai nghe không dây vào, anh nhấn nút gọi cho Phong.
Y Lâm ngồi bên im lặng, chẳng còn gì để mà nói nữa, cảm thấy thật nhục nhã, còn có thể gọi cho anh trai hỏi mà, sao cô lại không nghĩ ra chứ!
“ Thật ngu ngốc, thật nhục nhã, hôm nay ăn phải cái gì mà ngu thế không biết, bị trúng tà hay sao mà não cứ như toàn nước vậy “ Y Lâm lẩm nhẩm trong miệng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt nhìn thấy một chiếc xe đang đi tới.