Ngày hôm sau, Y Lâm xin nghỉ việc, bởi sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy quanh nhà có rất đông người, không ngờ tốc độ truyền thông lại nhanh đến thế.
Cả ngày cô nằm dài ở nhà, không dám đi ra ngoài, càng không dám lên bệnh viện gặp mẹ. Bởi, đám nhà báo kí giả đã vây kín nhà cô rồi. Trịnh Bình Phong cũng biết chuyện, nên cả ngày ở bệnh viện, cũng không về nhà. Người giúp việc cũng cho nghỉ làm nốt, cô ấy mà đi làm, chỉ sợ bị tra khảo không vào nhà được.
Còn Y Lâm, một người một điện thoại lăn lộn, thỉnh thoảng kéo rèm ra ngó, lại thỉnh thoảng hé cửa sổ ra nghe ngóng, ngoài nhìn thấy người ngày càng đông, xì xầm rộn ràng cả một khu phố, chẳng còn gì khác. Cô đã cố gắng báo bảo vệ khu phố, nhưng được gì, đuổi không đi còn đuổi làm gì?
Đến xế chiều, chịu không nổi uất ức cô gọi điện thoại cho anh trai:
- Alo, có chuyện gì sao?
Trịnh Bình Phong nằm dài ở ghế salon, hai chân anh co lại, một tay gác lên trên trán, tay còn lại đánh máy tính đặt phía trên bụng, còn điện thoại kẹp giữa bả vai và tai. Tác phong nhìn rất bê bối lười biếng nhưng quyến rũ cực kì.
- Anh còn hỏi nhảm. Mau giúp em đuổi người đi.
- Người tự đến tự đi, sao anh phải đuổi.
- Em muốn ra ngoài, xin anh đấy!
- Người không phải do anh gọi tới, anh không đuổi. Hơn nữa, chuyện này đâu phải anh gây ra.
- Anh giúp em gái một chút, không được sao?
- Em có người của em, kêu người đó ra mà đuổi. Anh còn phải để dành sức, sau này còn phải giúp đỡ người của anh.
Y Lâm khô héo lời, không mặt dày năn nỉ anh nữa, trực tiếp dập máy.
- Người người cái con khỉ, giúp đỡ em
gái một chút, anh chết à, cái tên khốn khiếp bạn anh, nhờ hắn chỉ sợ hắn làm to chuyện hơn nữa, lúc đấy chết đến nơi còn không kịp ngáp.
Một công đôi việc, cùng một lúc, hai chàng trai cùng hắt xì. Cảm giác không tệ.
Buổi tối, đám kí giả đã về bớt phần nào, sỡ dĩ cánh nhà báo vẫn trực chờ ở đây là vì họ chưa có một thông tin chính diện nào về cô, vả lại, họ chắc đang ráo riết tìm về thân phận của cô, nhưng mà đâu có đơn giản, ngay cả căn nhà này muốn tìm ra người chủ đích thực xem ra hơi khó, bởi Trịnh Bình Phong xưa nay tác phong luôn kín đáo về đời tư, việc gì không muốn tiết lộ thì sẽ không bao giờ được lộ ra ngoài. Mà nếu không có tin tức gì, hẳn là họ cực kì tò mò về thân thế của cô, vì thế càng phải vây lấy cô cho đến khi cô chịu ló mặt thì thôi.
Tin tổng giám tập đoàn TT công khai bạn gái trước mặt nhân viên bỗng dưng lên trang nhất, lấn át tất cả, có báo còn tra ra Y Lâm là trợ lí mới tới, có báo lại ghi là thư kí riêng, nhưng nói chung nội dung đều lan man về thân phận của cô, đều tỏ ý rằng cô may mắn bla bla.... Nhưng cái mà Y Lâm ức nhất vẫn là những lời nói nghe không lọt tai một tí nào của đọc giả bình luận, họ nói cô quyến rũ rồi trợ lý thực ra là đều ngủ cùng mới được ngoi lên, suy cho cùng là đều tỏ ra ghen tị vớ vẩn.
Sáng hôm sau, đám nhà báo còn đến đông hơn nữa, lần này còn nhấn chuông liên tục, báo hại cô đinh tai nhức óc. Y Lâm ở bên trong nhà thực sự rất tức giận, nhưng lại không dám lao ra bên ngoài, bởi cô sợ ánh đèn fash, cô có một nỗi ám ảnh nhất định với nhà báo cũng như máy ảnh cua họ. Bởi cô hay đọc báo mạng về các minh tinh điện ảnh, thật sự có những tấm hình chụp không đúng góc độ trông rất đáng sợ. Đúng, cô rất sợ mình bị chụp phải.
Phía bên Trịnh Thăng vẫn là hết sức thoải mái, anh sớm đã kêu người ra dẹp loạn, vì thế rất nhàn nhã ngồi nhâm nhi cà phê buổi sáng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng bước chân nhẹ như không của một người mặc vest đen trông rất lịch lãm, có điều tướng tá hơi nhỏ nhắn nhưng bù lại thì đẹp trai.
- Giám đốc, phía bên nhà báo đã dồn quá hết bên nhà của cô Y lâm rồi, có cần qua bên đó giúp cô ấy? Tôi nghe nối cả ngày hôm qua cô ấy đã không ra ngoài rồi!
- Không cần!
Trịnh Thăng thẳng thắn trả lời, Trần Hiểu tuy không ngạc nhiên nhưng cậu vẫn nói thêm:
- Giám đốc, nghe nói đám kí giả đó ngày càng bạo hơn, hôm nay đã bấm muốn nát chuông cửa nhà rồi!
Trịnh Thăng khẽ bật cười, anh nhấp một ngụm cà phê đắng, nhưng lại thấy ngọt ngọt ở miệng. Anh nhìn ra phía bên ngoài công ty qua lớp cửa kính bên ngoài, thấy ánh nắng đã gắt lên rồi, màu vàng dần đậm hơn, cửa kính hình như cũng ấm lên rồi.
- Cứ để họ bấm hư chuông, cô ấy một mực không thèm gọi cho tôi, không càn sự giúp đỡ của tôi, tôi chắc cũng không nên giúp.
Trần Hiểu gật đầu một cái, rồi đi ra bên ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Trên màn hình máy tính trước mặt đột nhiên hiện ra một cuộc gọi video từ Trịnh Bình Phong. Trịnh Thăng nhìn thấy liền vui vẻ bắt máy. Màn hình dần hiện ra khuôn mặt lười biếng của Bình Phong, lại thấy gối đầu trên tay ghế sofa, chắc có lẽ đang nằm dài ở ghế. Trinh Thăng nhướn lông mày lên hỏi:
- Sao?
- Cậu giải quyết cái đám lùm xùm trước nhà tôi đi, tôi còn phải về nghỉ ngơi tắm rửa, nằm ở ghế sofa của bệnh viện cứng tới mức không ngủ được!
- Cô ấy gọi cho cậu?
Trịnh Thăng một phát đoán ra được ngay, Bình Phong lúc này phá ra cười:
- Haha, nhà tôi hết đồ ăn rồi, con bé kêu đói, muốn tôi mang đồ ăn tới, nhưng đám đông kia mà thấy tôi thì có phải sẽ vây kín tôi không?
- Đói?
- Ừ, cho người giúp việc nghỉ mấy ngày, mà hôm qua tôi nghe cô giúp việc nói cô ấy mua đồ ăn tươi từng ngày, không có thói quen tích trữ đồ ăn.
- Được rồi, tôi tới dẫn cô ấy đi!
- Đừng!
Trịnh Bình Phong ngay lập tức can lại, động tác di chuyển của Trịnh Thăng lập tức ngừng lại.
- Sao nữa?
- Con bé không thích bị đám đông vồ lấy, càng cảm thấy sợ hãi máy ảnh của người khác chĩa vào mình. Nó sợ người ta chụp xấu nó!
Trịnh Thăng bật cười, không tin vào tai mình:
- Còn vậy nữa à? Nhưng làm sao cậu biết? Cậu không phải rất ít tiếp xúc với cô ấy sao?
Trịnh Bình Phong khẽ liếc qua bên cạnh, sau đó ghé sát miệng vào màn mình, là bộ dạng nói thì thầm, phía bên này Trịnh Thăng cũng ghé tai vào camera để nghe.
- Là bí mật đấy, mẹ tôi mới tiết lộ, con bé rất sợ bị chụp hình xấu, ngoài những người nó tin tưởng ra, bí mật này không ai biết được.
Nghe xong thì Trịnh Thăng tiện tay gập máy tính lại, trực tiếp lấy áo khoác vắt trên ghế đi ra bên ngoài. Lúc ra không ngờ gặp Trần Hiểu đang đứng trước cửa, liền nói:
- Trần hiểu, mở một cuộc họp báo, thu hút hết đám kí giả về bên đây.
- Được
Trần Hiểu tác phong cực kì nhanh, lập tức lôi điện thoại ra nói mấy câu, sau đó gật đầu một cái.
- Xong rồi sao?
- Vâng!
- Đã sớm dự liệu rồi chuẩn bị?
- Yep!!!
Trịnh Thăng lập tức bật cười khoác lấy vai Trần Hiểu:
- Không hổ danh hiểu tôi! Yep!!
Cùng lúc đó, Y Lâm ở trong nhà hai mắt thâm lại, người như không có sức nữa. Ngày hôm qua ở nhà sớm đã ăn hết những gì còn ăn được trong tủ lạnh, bởi rất ít khi ăn ở nhà nên tủ lạnh cũng chẳng có gì nhiều, cô giúp việc lại siêng đi chợ hằng ngày nên không mua dư đồ ăn. Hôm nay muốn ngủ để quên đi cái đói thì lại bị làm phiền tới mức không nhắm mắt được.
Điện thoại lại bị vứt ở góc nào, Y Lâm thực sự không tìm ra, thậm chí tới sức lực để tìm điện thoại còn không có, cô thực sự là bị đói đến mức không làm được gì rồi!!
Một lúc lâu sau, những tiếng chuông cửa inh ỏi đều không phát ra nữa, Y Lâm mới lấy hết sức bình sinh ra đứng dậy đi ra vén nhẹ màn cửa lên, không ngờ thấy trước cửa nhà vắng tanh, không còn lấy một người.
Cô vội vàng đi thay đồ, khoác một cái áo khoác dài thật to, thật kín, đồng thời đeo khổ trang đội mũ kín mít. Sau đó cầm lấy ví của mình, lén lút mở cửa, ngó trước ngó sau không thấy ai liền vội vàng khoá cửa lại đi ra bên ngoài.
Chợt thấy một chiếc taxi đậu gần nhà, cô ngay lập tức nhảy vào bên trong, không đợi người tài xế hỏi, liền nói muốn đi tới một nhà hàng gần nhất.
Tài xế taxi khẽ cười một cái, lộ hàm răng đều tăm tắp mà trắng toát, Y Lâm nhìn thấy liền cười trừ:
- Xin lỗi, tôi đường đột quá hay trong tôi giống kẻ lười đảo vậy?
Y Lâm gỡ nón, lại gỡ khẩu trang ra cho thoải mái, gỡ cả mắt kính đang đeo, mới thấy tài xế thực ra rất đẹp trai đi.
- Ohhh, Anh đẹp trai thật đấy, thế này mà lái taxi chẳng phải uổng sao?
Trần Hiểu khởi động xe, sau đó lái xe rời đi, động tác rất nhanh nhẹn, khẽ đáp lại lời Y Lâm:
- Cô đừng nói thế, tôi chỉ là thấy cô xinh đẹp như vậy, sao lại bịt kín đến mức tôi nhìn cũng thấy nóng. Sợ người khác nhìn thấy nhan sắc à?
- Không phải thế, chỉ là có mótoos chuyện nên tôi phải như thế, nhưng bây giờ thì tốt rồi.
- Vâng.
Y Lâm ngồi trong taxi, thật sự cảm thấy rất mệt, không lâu sau liền gục đầu vào cửa sổ ngủ quên mất.
Trần Hiểu chở cô tới một nhà hàng khá sang trọng, lúc dừng xe quay lại thì thấy cô ngủ mất rồi, cũng không nỡ gọi, liền gọi điện thoại cho Trịnh Thăng.
- Giám đốc, họp báo xong chưa?
- Xong rồi, cô ấy vẫn chưa ra khỏi nhà à?
- Không phải, ra rồi, lúc lên xe liền muốn đi nhà hàng, nhưng lại ngủ quên mất trên xe, giờ phải làm sao?
- để tôi gọi đồ ăn tới TT, cậu chở cô ấy qua bên đấy đi.
- Được!
Trần Hiểu ngắt điện thoại, khẽ quay lại đằng sau thì thấy Y Lâm vẫn ngủ. Trần hiểu khởi động xe rồi chạy về
Cả ngày cô nằm dài ở nhà, không dám đi ra ngoài, càng không dám lên bệnh viện gặp mẹ. Bởi, đám nhà báo kí giả đã vây kín nhà cô rồi. Trịnh Bình Phong cũng biết chuyện, nên cả ngày ở bệnh viện, cũng không về nhà. Người giúp việc cũng cho nghỉ làm nốt, cô ấy mà đi làm, chỉ sợ bị tra khảo không vào nhà được.
Còn Y Lâm, một người một điện thoại lăn lộn, thỉnh thoảng kéo rèm ra ngó, lại thỉnh thoảng hé cửa sổ ra nghe ngóng, ngoài nhìn thấy người ngày càng đông, xì xầm rộn ràng cả một khu phố, chẳng còn gì khác. Cô đã cố gắng báo bảo vệ khu phố, nhưng được gì, đuổi không đi còn đuổi làm gì?
Đến xế chiều, chịu không nổi uất ức cô gọi điện thoại cho anh trai:
- Alo, có chuyện gì sao?
Trịnh Bình Phong nằm dài ở ghế salon, hai chân anh co lại, một tay gác lên trên trán, tay còn lại đánh máy tính đặt phía trên bụng, còn điện thoại kẹp giữa bả vai và tai. Tác phong nhìn rất bê bối lười biếng nhưng quyến rũ cực kì.
- Anh còn hỏi nhảm. Mau giúp em đuổi người đi.
- Người tự đến tự đi, sao anh phải đuổi.
- Em muốn ra ngoài, xin anh đấy!
- Người không phải do anh gọi tới, anh không đuổi. Hơn nữa, chuyện này đâu phải anh gây ra.
- Anh giúp em gái một chút, không được sao?
- Em có người của em, kêu người đó ra mà đuổi. Anh còn phải để dành sức, sau này còn phải giúp đỡ người của anh.
Y Lâm khô héo lời, không mặt dày năn nỉ anh nữa, trực tiếp dập máy.
- Người người cái con khỉ, giúp đỡ em
gái một chút, anh chết à, cái tên khốn khiếp bạn anh, nhờ hắn chỉ sợ hắn làm to chuyện hơn nữa, lúc đấy chết đến nơi còn không kịp ngáp.
Một công đôi việc, cùng một lúc, hai chàng trai cùng hắt xì. Cảm giác không tệ.
Buổi tối, đám kí giả đã về bớt phần nào, sỡ dĩ cánh nhà báo vẫn trực chờ ở đây là vì họ chưa có một thông tin chính diện nào về cô, vả lại, họ chắc đang ráo riết tìm về thân phận của cô, nhưng mà đâu có đơn giản, ngay cả căn nhà này muốn tìm ra người chủ đích thực xem ra hơi khó, bởi Trịnh Bình Phong xưa nay tác phong luôn kín đáo về đời tư, việc gì không muốn tiết lộ thì sẽ không bao giờ được lộ ra ngoài. Mà nếu không có tin tức gì, hẳn là họ cực kì tò mò về thân thế của cô, vì thế càng phải vây lấy cô cho đến khi cô chịu ló mặt thì thôi.
Tin tổng giám tập đoàn TT công khai bạn gái trước mặt nhân viên bỗng dưng lên trang nhất, lấn át tất cả, có báo còn tra ra Y Lâm là trợ lí mới tới, có báo lại ghi là thư kí riêng, nhưng nói chung nội dung đều lan man về thân phận của cô, đều tỏ ý rằng cô may mắn bla bla.... Nhưng cái mà Y Lâm ức nhất vẫn là những lời nói nghe không lọt tai một tí nào của đọc giả bình luận, họ nói cô quyến rũ rồi trợ lý thực ra là đều ngủ cùng mới được ngoi lên, suy cho cùng là đều tỏ ra ghen tị vớ vẩn.
Sáng hôm sau, đám nhà báo còn đến đông hơn nữa, lần này còn nhấn chuông liên tục, báo hại cô đinh tai nhức óc. Y Lâm ở bên trong nhà thực sự rất tức giận, nhưng lại không dám lao ra bên ngoài, bởi cô sợ ánh đèn fash, cô có một nỗi ám ảnh nhất định với nhà báo cũng như máy ảnh cua họ. Bởi cô hay đọc báo mạng về các minh tinh điện ảnh, thật sự có những tấm hình chụp không đúng góc độ trông rất đáng sợ. Đúng, cô rất sợ mình bị chụp phải.
Phía bên Trịnh Thăng vẫn là hết sức thoải mái, anh sớm đã kêu người ra dẹp loạn, vì thế rất nhàn nhã ngồi nhâm nhi cà phê buổi sáng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng bước chân nhẹ như không của một người mặc vest đen trông rất lịch lãm, có điều tướng tá hơi nhỏ nhắn nhưng bù lại thì đẹp trai.
- Giám đốc, phía bên nhà báo đã dồn quá hết bên nhà của cô Y lâm rồi, có cần qua bên đó giúp cô ấy? Tôi nghe nối cả ngày hôm qua cô ấy đã không ra ngoài rồi!
- Không cần!
Trịnh Thăng thẳng thắn trả lời, Trần Hiểu tuy không ngạc nhiên nhưng cậu vẫn nói thêm:
- Giám đốc, nghe nói đám kí giả đó ngày càng bạo hơn, hôm nay đã bấm muốn nát chuông cửa nhà rồi!
Trịnh Thăng khẽ bật cười, anh nhấp một ngụm cà phê đắng, nhưng lại thấy ngọt ngọt ở miệng. Anh nhìn ra phía bên ngoài công ty qua lớp cửa kính bên ngoài, thấy ánh nắng đã gắt lên rồi, màu vàng dần đậm hơn, cửa kính hình như cũng ấm lên rồi.
- Cứ để họ bấm hư chuông, cô ấy một mực không thèm gọi cho tôi, không càn sự giúp đỡ của tôi, tôi chắc cũng không nên giúp.
Trần Hiểu gật đầu một cái, rồi đi ra bên ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Trên màn hình máy tính trước mặt đột nhiên hiện ra một cuộc gọi video từ Trịnh Bình Phong. Trịnh Thăng nhìn thấy liền vui vẻ bắt máy. Màn hình dần hiện ra khuôn mặt lười biếng của Bình Phong, lại thấy gối đầu trên tay ghế sofa, chắc có lẽ đang nằm dài ở ghế. Trinh Thăng nhướn lông mày lên hỏi:
- Sao?
- Cậu giải quyết cái đám lùm xùm trước nhà tôi đi, tôi còn phải về nghỉ ngơi tắm rửa, nằm ở ghế sofa của bệnh viện cứng tới mức không ngủ được!
- Cô ấy gọi cho cậu?
Trịnh Thăng một phát đoán ra được ngay, Bình Phong lúc này phá ra cười:
- Haha, nhà tôi hết đồ ăn rồi, con bé kêu đói, muốn tôi mang đồ ăn tới, nhưng đám đông kia mà thấy tôi thì có phải sẽ vây kín tôi không?
- Đói?
- Ừ, cho người giúp việc nghỉ mấy ngày, mà hôm qua tôi nghe cô giúp việc nói cô ấy mua đồ ăn tươi từng ngày, không có thói quen tích trữ đồ ăn.
- Được rồi, tôi tới dẫn cô ấy đi!
- Đừng!
Trịnh Bình Phong ngay lập tức can lại, động tác di chuyển của Trịnh Thăng lập tức ngừng lại.
- Sao nữa?
- Con bé không thích bị đám đông vồ lấy, càng cảm thấy sợ hãi máy ảnh của người khác chĩa vào mình. Nó sợ người ta chụp xấu nó!
Trịnh Thăng bật cười, không tin vào tai mình:
- Còn vậy nữa à? Nhưng làm sao cậu biết? Cậu không phải rất ít tiếp xúc với cô ấy sao?
Trịnh Bình Phong khẽ liếc qua bên cạnh, sau đó ghé sát miệng vào màn mình, là bộ dạng nói thì thầm, phía bên này Trịnh Thăng cũng ghé tai vào camera để nghe.
- Là bí mật đấy, mẹ tôi mới tiết lộ, con bé rất sợ bị chụp hình xấu, ngoài những người nó tin tưởng ra, bí mật này không ai biết được.
Nghe xong thì Trịnh Thăng tiện tay gập máy tính lại, trực tiếp lấy áo khoác vắt trên ghế đi ra bên ngoài. Lúc ra không ngờ gặp Trần Hiểu đang đứng trước cửa, liền nói:
- Trần hiểu, mở một cuộc họp báo, thu hút hết đám kí giả về bên đây.
- Được
Trần Hiểu tác phong cực kì nhanh, lập tức lôi điện thoại ra nói mấy câu, sau đó gật đầu một cái.
- Xong rồi sao?
- Vâng!
- Đã sớm dự liệu rồi chuẩn bị?
- Yep!!!
Trịnh Thăng lập tức bật cười khoác lấy vai Trần Hiểu:
- Không hổ danh hiểu tôi! Yep!!
Cùng lúc đó, Y Lâm ở trong nhà hai mắt thâm lại, người như không có sức nữa. Ngày hôm qua ở nhà sớm đã ăn hết những gì còn ăn được trong tủ lạnh, bởi rất ít khi ăn ở nhà nên tủ lạnh cũng chẳng có gì nhiều, cô giúp việc lại siêng đi chợ hằng ngày nên không mua dư đồ ăn. Hôm nay muốn ngủ để quên đi cái đói thì lại bị làm phiền tới mức không nhắm mắt được.
Điện thoại lại bị vứt ở góc nào, Y Lâm thực sự không tìm ra, thậm chí tới sức lực để tìm điện thoại còn không có, cô thực sự là bị đói đến mức không làm được gì rồi!!
Một lúc lâu sau, những tiếng chuông cửa inh ỏi đều không phát ra nữa, Y Lâm mới lấy hết sức bình sinh ra đứng dậy đi ra vén nhẹ màn cửa lên, không ngờ thấy trước cửa nhà vắng tanh, không còn lấy một người.
Cô vội vàng đi thay đồ, khoác một cái áo khoác dài thật to, thật kín, đồng thời đeo khổ trang đội mũ kín mít. Sau đó cầm lấy ví của mình, lén lút mở cửa, ngó trước ngó sau không thấy ai liền vội vàng khoá cửa lại đi ra bên ngoài.
Chợt thấy một chiếc taxi đậu gần nhà, cô ngay lập tức nhảy vào bên trong, không đợi người tài xế hỏi, liền nói muốn đi tới một nhà hàng gần nhất.
Tài xế taxi khẽ cười một cái, lộ hàm răng đều tăm tắp mà trắng toát, Y Lâm nhìn thấy liền cười trừ:
- Xin lỗi, tôi đường đột quá hay trong tôi giống kẻ lười đảo vậy?
Y Lâm gỡ nón, lại gỡ khẩu trang ra cho thoải mái, gỡ cả mắt kính đang đeo, mới thấy tài xế thực ra rất đẹp trai đi.
- Ohhh, Anh đẹp trai thật đấy, thế này mà lái taxi chẳng phải uổng sao?
Trần Hiểu khởi động xe, sau đó lái xe rời đi, động tác rất nhanh nhẹn, khẽ đáp lại lời Y Lâm:
- Cô đừng nói thế, tôi chỉ là thấy cô xinh đẹp như vậy, sao lại bịt kín đến mức tôi nhìn cũng thấy nóng. Sợ người khác nhìn thấy nhan sắc à?
- Không phải thế, chỉ là có mótoos chuyện nên tôi phải như thế, nhưng bây giờ thì tốt rồi.
- Vâng.
Y Lâm ngồi trong taxi, thật sự cảm thấy rất mệt, không lâu sau liền gục đầu vào cửa sổ ngủ quên mất.
Trần Hiểu chở cô tới một nhà hàng khá sang trọng, lúc dừng xe quay lại thì thấy cô ngủ mất rồi, cũng không nỡ gọi, liền gọi điện thoại cho Trịnh Thăng.
- Giám đốc, họp báo xong chưa?
- Xong rồi, cô ấy vẫn chưa ra khỏi nhà à?
- Không phải, ra rồi, lúc lên xe liền muốn đi nhà hàng, nhưng lại ngủ quên mất trên xe, giờ phải làm sao?
- để tôi gọi đồ ăn tới TT, cậu chở cô ấy qua bên đấy đi.
- Được!
Trần Hiểu ngắt điện thoại, khẽ quay lại đằng sau thì thấy Y Lâm vẫn ngủ. Trần hiểu khởi động xe rồi chạy về