Y Lâm ngủ say thật là say, nhìn cô còn tưởng là bị đánh thuốc mê. Trịnh Thăng ôm lấy cô kéo hẳn vào trong người của anh, cho đầu cô gối vào vai anh, một tay ôm lấy cô, tay còn lại vuốt tóc cô, anh còn nhớ, lúc chiều gặp cô còn cài một bông hoa anh đào bên tai trông rất dễ thương. Nghĩ tới đây anh bất giác bật cười, anh đưa tay nhặt một bông anh đào rơi trên bàn gỗ, cài lại vào bên tai phải của cô.
Y Lâm cảm giác được chật chội, cựa người một cái, bàn tay cô đưa ra ôm chặt lấy anh, mặt vùi vào ngực anh, dường như cơ ngực anh hơi cứng, nên cô có chút khó chịu hiện ra mặt, nhưng sau lại thôi, yên lành mà ngủ tiếp. Trịnh Thăng vỗ vỗ lưng cô mấy cái, anh ngắm cô yên lành trong lòng anh, lòng anh ấm áp vô cùng, anh ngay từ đầu nhìn trúng cô, một phát muốn cưới cô về làm vợ, nhưng lại không ngờ, càng tìm hiểu về cô, cô lại khiến anh càng tâm đắc, vốn dĩ anh không tin vào chuyện nhìn một lần trúng ngay ý trung nhân, nhưng biết sao được, ông trời là đang chứng minh cho anh thấy phải không?
Trịnh Bình Phong mở công tắc đèn nhà, anh uể oải gỡ cà vạt ra treo trên cây, lại treo thêm một áo khoác. Cả ngày hôm qua anh ngủ ở bệnh viện, cảm tưởng lưng muốn gãy tới nơi. Trịnh Bình Phong nghĩ tới đây lại nhớ ra Y Lâm, muốn gọi hỏi nhưng lại thôi, Trịnh Thăng sẽ chăm sóc Y Lâm tốt, anh tin là như vậy.
Tắm rửa xong, Trịnh Bình Phong khoác áo choàng tắm đi vào trong phòng ngủ của mình, định đánh một giấc thì bất ngờ có tiếng điện thoại reo, là điện thoại của Y Lâm.
- Sao lại ở trong đây?
Trịnh Bình Phong bước ra khỏi wc, không khỏi thắc mắc. Điện thoại vẫn cứ tiếp tục reo, anh liền bắt máy.
- Alo, Y Lâm, nhớ cậu quá!
Bên kia là giọng nữ khẩn trương, nói chuyện có vẻ nhỏ nhưng lại vô cũng rõ ràng, còn nữa, giọng nói này Trịnh Bình Phong một lần nghe liền biết là ai.
****
Y Lâm mơ màng tỉnh dậy, tay vẫn ôm chặt gối ôm, nhưng mà gối ôm hôm nay hơi cứng. Cô cố chấp không chịu mở mắt, muốn ngủ thêm một chút nữa, liền vùi đầu vào gối ôm. Cảm giác cưng cứng lạ lạ, nhưng cũng không tệ, bởi nó ấm.
Ngủ thêm được một lúc, Y Lâm vẫn cảm giác có gì không thoải mái, liền mở mắt kiểm tra.
-.....
Y Lâm không ngạc nhiên, không bất ngờ, càng không trợn to mắt hay gì cả, chỉ là hơi giật mình, có lẽ, lần đầu cô ngủ dậy liền thấy một người đàn ông ngay trước mắt, không quen cho nên mới giật mình.
Trịnh Thăng ngủ ngon, nhưng không được sâu giấc, bởi người kia không những ôm anh chặt, chiếm tiện nghi của anh, mà còn chính thức coi anh như gối ôm nhỏ, mặc dù anh to xác thế này đây, nhưng dường như vẫn là không đủ so với cô, ban đêm cô ngủ đổi tư thế liên tục, tướng ngủ thật sự xấu, không thể nằm yên một tư thế, hơn nữa hai chân còn gác hết lên gối, còn gặp ác mộng cắn xé lấy anh. Đêm qua, quả thực thấy rất rõ con người của cô, nhưng bất quá, anh lại thấy thú vị mất rồi.
Y Lâm biết anh mới ngủ được một ít, cô cũng hình dung ra đêm qua mình như thế nào, chỉ là khi thấy bắp tay anh có in dấu răng, cô vẫn không thể chấp nhận nổi bản thân. Cô đưa tay sờ vào vết cắn, thấy anh nhíu mày khó chịu, liền nằm im lại. Mãi một lúc sau tê cứng cả người, Y Lâm đánh liều quay người một cái, thì liền bị anh ôm chặt vào.
- Em cứ ngoan ngoãn như vậy đi, anh rất thích.
Giọng nói anh phả vào tai cô, hơi ấm của anh làm cô nhột đến mức nổi da gà, cô khẽ bật cười:
- Nhột, bỏ ra.
Y Lâm vì nhột mà quắn quéo cả người lên, cô gỡ tay anh ra khỏi người mình, sau đó lăn ra khỏi giường, tiếp đất an toàn.
Trịnh Thăng thấy cô như vậy hốt hoảng không thôi, anh đưa tay túm lấy nhưng cô nhanh quá làm anh bị hụt, cảm giác của anh rất tệ, não anh lại suy nghĩ đến một số chuyện.
- Y Lâm, em không sao chứ? Anh xin lỗi.
Trịnh Thăng nhanh chóng đưa người tới mép giường, anh thò đầu ra làm mặt hối lỗi với cô, nhưng lại thấy cô đang mơ màng nhắm mắt.
- Thăng, nhà anh trải thảm êm quá, lăn xuống đất cho tỉnh ngủ, mà gặp thế này, lại muốn ngủ nữa.
- Hả?
Trịnh Thăng ngạc nhiên nhìn cô, tức thì thấy Y Lâm ngồi dậy, cô vỗ vỗ mấy cái vào mặt, nhéo má một lúc, sau đó mới thấy sự tươi tắn hàng ngày, cô khẽ lết mông đến trước mặt Trịnh Thăng, nhìn anh mỉm cười rồi lại véo hai má của anh. Cô nói:
- Tôi rất ham ngủ, mỗi lần muốn thật tỉnh táo đều phải tiếp đất như vậy mới rời giường được. Nhưng nhà anh làm không được, trải thảm êm thế này, nằm xuống liền muốn ngủ lại.
- Em, ngày nào cũng phải vậy?
- ừm, nếu không vậy thì không rời giường được.
- Đói thì sao?
- Đói thì ngoại lệ, hoặc không thì nhịn vậy.
Y Lâm nháy mắt với Trịnh Thăng, hai tay dời xuống vai anh vịn vào để đứng dậy, không ngờ anh nhanh hơn cô, cầm chắc tay cô kéo cô lên giường, động tác nhanh nhẹn mà khéo léo, lăn lộn thêm mấy vòng thì đã ôm được cô vào trong lòng. Y Lâm cũng không ngờ tới, một ngày nào đó lại cùng một người khác lăn lộn trên giường, việc này trước đây chỉ từng làn với Mộc Trân, còn có Trần Hạo. Nghĩ tới Trần Hạo, Y Lâm lại như bị nghẹn ở cổ, thật sự tụt mood, không muốn chơi nữa. Trịnh Thăng thấy cô im lặng liền nhìn cô hỏi:
- Sao vậy, đột nhiên nhớ tới ai à?
- Ừ, trò này, trước đây cũng đã từng chơi với Trần Hạo.
Câu nói này, khiến tim cả hai đều nhói lên, không quá đau đớn nhưng lại làm cho mọi chuyện tốt chuyển thành xấu.
Y Lâm biết mình lỡ miệng, nhưng cô không ngạc nhiên lắm, chỉ là tim cô hơi loạn nhịp một chút, bởi cô vốn là người có hơi hướng nội tâm, tuyệt đối không bộc lộ tâm sự, càng không nói suy nghĩ của mình cho người cô không tin tưởng, cớ sao lại có thể nói hết ra ngay khi anh hỏi, anh từ vao giờ lại là người cô tin tưởng chứ?
Trịnh Thăng vẫn nằm đó, tay vẫn ôm lấy cô, chỉ là muốn buông cô ra mà lại không muốn buông cô. Anh không nghĩ rằng những chuyện thân thiết vừa rồi, chỉ là vì anh giống Trần Hạo nên cô mới có phản ứng lại với anh, hoá ra, trong lòng cô sớm đã có Trần Hạo. Anh không sợ không chiếm được tim cô nhưng lại lo lắng chuyện cô coi anh là vật thế thân, nếu thế thì mãi mãi anh đều không được cô công nhận. Anh không cho phép bản thân mình bị như vậy. Anh siết chặt tay mình, ôm chặt cô vào trong người. Y Lâm không đẩy anh ra, cứ để anh ôm cô một chút, cô không mất gì, anh cũng chẳng được gì, cùng lắm là không khí bớt u ám hơn một chút.
Cả hai cứ nằm như vậy, những suy nghĩ ngổn ngang chồng chéo rối rắm vây lấy tâm trí của cô và anh. Thời gian trôi qua nhanh hay chậm thì cũng kệ nó, chỉ là, có một nỗi lo lắng vây lấy. Anh lo lắng cô sẽ cho mình là vật thế thân, cô lại lo lắng rằng mình có thể động lòng với anh sao, với tất cả mọi rối rắm anh gây ra, còn cả những bí mật anh chưa tiết lộ?
Trịnh Thị.
Trên tầng cao nhất của toà nhà, Trịnh Bình Phong ngồi dán mắt vào náy tính, trên tay là điện thoại của Y Lâm, chẳng mấy chốc đã định vị được vị trí mà số điện thoại hôm qua gọi tới, không sai, là ở ngay công ty.
" Cọc cọc "
- Vào đi.
Bước vào chính là trợ lí mới của Trịnh Bình Phong, là một cô gái có nhan sắc rất xinh đẹp, còn có cả một làn da trắng sữa trông rất yếu đuối mỏng manh, cộng thêm mái tóc đen nhánh óng mượt được cúp đuôi ngang vai, tóc mái lưa thưa. Động tác của cô rất tao nhã, một cử chỉ đều có thể làm động lòng người. Cô nhẹ nhàng đặt tài liệu lên bàn của Trịnh Bình Phong, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Thưa Giám Đốc....
- Cô là Mộc Trân?
Trịnh Bình Phong trực tiếp hỏi thẳng, ngay lập tức ánh mắt có chút thay đổi nhẹ, nhưng không lộ ra nhiều. Cô điềm tĩnh trả lời:
- Giám đốc, anh hỏi lộn người rồi phải không? Hay muốn trêu chọc tôi?
- Có ý gì nghe ra trêu chọc, càng không hỏi lộn người.
- Vậy tôi không có câu trả lời cho anh rồi, tôi không biết.
- Ừ.
- Tôi báo cáo?
- Tiếp tục đi.
TT.
Đã nửa tiếng trôi qua, máu của Y Lâm vì anh mà chảy cũng khó khăn, ôm chặt quá, còn tưởng người cô sắp làm hai phần luôn rồi, cô lén đưa mắt nhìn anh, bắt gặp anh đang nhìn mình chằm chằm.
- Nghĩ đủ chưa?
Y Lâm hỏi, cô sắp không chịu nổi cái không khí quái đản này rồi, lỡ miệng nhắc đến Trần Hạo thì thành ra như thế này, là anh bị dị ứng với Trần Hạo hay là anh ghen? Cô không nghĩ anh ghen đâu nhưng thái độ kia thì chẳng lẽ đang lo lắng chuyện gì sao?
- Trần Hạo là bạn thân của em?
Trịnh Thăng dời tầm mắt vào hư vô, hỏi cô một câu. Sở dĩ anh quay đi vì sợ mình đoán trúng, sợ nhìn thấy ánh mắt chân thật của cô khi nói về Trần Hạo. Đương nhiên điểm này bị Y Lâm nhìn ra, cô lại muốn trêu chọc anh một chút:
- Ừ, thân tới nỗi hôn còn được, thiếu điều chưa ngủ với nhau thôi! Nhưng nếu cả hai đều muốn, một đêm cũng không sao!
Câu nói này của cô, không ngờ làm cô suýt nữa gãy xương vì bị anh siết chặt.
Câu nói này, anh là để tâm cho đến mãi về sau này.
Câu nói này, làm mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
Cũng vì câu nói này, đoạn tình cảm của chúng ta, bị phá hỏng ngay khi bắt đầu.
Cuối cùng, nhờ nó mà cô mới biết được con người thật của anh.
Cho nên, có một số chuyện, đừng bao giờ trêu chọc, lại quên mất giải thích. Chính là biến chúng ta trở nên đau khổ về sau.
****
Trịnh Thị.
Trợ lý sau khi báo cáo xong thì đi ra bên ngoài, Trịnh Bình Phong cũng không nói gì thêm, mọi chuyện đã quá rõ ràng, đừng tưởng anh không nhìn ra người kia nói dối, chỉ là, anh lại không hiểu tại sao lại thành ra như vậy, tại sao Trịnh thăng lại làm như vậy, còn Y Lâm, em gái của anh, liệu có biết gì không?
Đáp án xấu nhất Trịnh Bình Phong đã sớm nghĩ ra rồi, nhưng anh lại không muốn khẳng định là nó.
Chẳng lẽ, TT thật sự muốn như thế, Trịnh Thăng đã có hành động rồi? Nghĩ tới đây, anh đứng dậy khoác áo vest bên ngoài vào, chỉnh chu cà vạt. Khuôn mặt nghiêm túc lại bắt đầu xuất hiện. Anh là nghĩ cho công ty, nghĩ cho bố mẹ, còn có Y Lâm, anh phải bảo vệ em gái mình. Anh chuẩn bị một chút, phòng khi nếu có chuyện thật, anh còn trở tay kịp.
Phía bên ngoài, cô gái đang mang tâm trạng hoảng sợ, bàn tay cô cấu víu nào nhau, điện thoại ở trong túi, muốn lôi ra gọi nhưng lại thôi, bất ngờ cửa phòng chủ tịch mở ra làm cô giật mình.
- Chủ tịch, anh đi đâu?
- Cô ở công ty sắp xếp cuộc họp và soạn văn bản thật kĩ, tôi ra ngoài một chuyến.
- Vâng.
Ngay khi Trịnh Bình Phong vừa bước vào thang máy, cô gái liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Y Lâm cảm giác được chật chội, cựa người một cái, bàn tay cô đưa ra ôm chặt lấy anh, mặt vùi vào ngực anh, dường như cơ ngực anh hơi cứng, nên cô có chút khó chịu hiện ra mặt, nhưng sau lại thôi, yên lành mà ngủ tiếp. Trịnh Thăng vỗ vỗ lưng cô mấy cái, anh ngắm cô yên lành trong lòng anh, lòng anh ấm áp vô cùng, anh ngay từ đầu nhìn trúng cô, một phát muốn cưới cô về làm vợ, nhưng lại không ngờ, càng tìm hiểu về cô, cô lại khiến anh càng tâm đắc, vốn dĩ anh không tin vào chuyện nhìn một lần trúng ngay ý trung nhân, nhưng biết sao được, ông trời là đang chứng minh cho anh thấy phải không?
Trịnh Bình Phong mở công tắc đèn nhà, anh uể oải gỡ cà vạt ra treo trên cây, lại treo thêm một áo khoác. Cả ngày hôm qua anh ngủ ở bệnh viện, cảm tưởng lưng muốn gãy tới nơi. Trịnh Bình Phong nghĩ tới đây lại nhớ ra Y Lâm, muốn gọi hỏi nhưng lại thôi, Trịnh Thăng sẽ chăm sóc Y Lâm tốt, anh tin là như vậy.
Tắm rửa xong, Trịnh Bình Phong khoác áo choàng tắm đi vào trong phòng ngủ của mình, định đánh một giấc thì bất ngờ có tiếng điện thoại reo, là điện thoại của Y Lâm.
- Sao lại ở trong đây?
Trịnh Bình Phong bước ra khỏi wc, không khỏi thắc mắc. Điện thoại vẫn cứ tiếp tục reo, anh liền bắt máy.
- Alo, Y Lâm, nhớ cậu quá!
Bên kia là giọng nữ khẩn trương, nói chuyện có vẻ nhỏ nhưng lại vô cũng rõ ràng, còn nữa, giọng nói này Trịnh Bình Phong một lần nghe liền biết là ai.
****
Y Lâm mơ màng tỉnh dậy, tay vẫn ôm chặt gối ôm, nhưng mà gối ôm hôm nay hơi cứng. Cô cố chấp không chịu mở mắt, muốn ngủ thêm một chút nữa, liền vùi đầu vào gối ôm. Cảm giác cưng cứng lạ lạ, nhưng cũng không tệ, bởi nó ấm.
Ngủ thêm được một lúc, Y Lâm vẫn cảm giác có gì không thoải mái, liền mở mắt kiểm tra.
-.....
Y Lâm không ngạc nhiên, không bất ngờ, càng không trợn to mắt hay gì cả, chỉ là hơi giật mình, có lẽ, lần đầu cô ngủ dậy liền thấy một người đàn ông ngay trước mắt, không quen cho nên mới giật mình.
Trịnh Thăng ngủ ngon, nhưng không được sâu giấc, bởi người kia không những ôm anh chặt, chiếm tiện nghi của anh, mà còn chính thức coi anh như gối ôm nhỏ, mặc dù anh to xác thế này đây, nhưng dường như vẫn là không đủ so với cô, ban đêm cô ngủ đổi tư thế liên tục, tướng ngủ thật sự xấu, không thể nằm yên một tư thế, hơn nữa hai chân còn gác hết lên gối, còn gặp ác mộng cắn xé lấy anh. Đêm qua, quả thực thấy rất rõ con người của cô, nhưng bất quá, anh lại thấy thú vị mất rồi.
Y Lâm biết anh mới ngủ được một ít, cô cũng hình dung ra đêm qua mình như thế nào, chỉ là khi thấy bắp tay anh có in dấu răng, cô vẫn không thể chấp nhận nổi bản thân. Cô đưa tay sờ vào vết cắn, thấy anh nhíu mày khó chịu, liền nằm im lại. Mãi một lúc sau tê cứng cả người, Y Lâm đánh liều quay người một cái, thì liền bị anh ôm chặt vào.
- Em cứ ngoan ngoãn như vậy đi, anh rất thích.
Giọng nói anh phả vào tai cô, hơi ấm của anh làm cô nhột đến mức nổi da gà, cô khẽ bật cười:
- Nhột, bỏ ra.
Y Lâm vì nhột mà quắn quéo cả người lên, cô gỡ tay anh ra khỏi người mình, sau đó lăn ra khỏi giường, tiếp đất an toàn.
Trịnh Thăng thấy cô như vậy hốt hoảng không thôi, anh đưa tay túm lấy nhưng cô nhanh quá làm anh bị hụt, cảm giác của anh rất tệ, não anh lại suy nghĩ đến một số chuyện.
- Y Lâm, em không sao chứ? Anh xin lỗi.
Trịnh Thăng nhanh chóng đưa người tới mép giường, anh thò đầu ra làm mặt hối lỗi với cô, nhưng lại thấy cô đang mơ màng nhắm mắt.
- Thăng, nhà anh trải thảm êm quá, lăn xuống đất cho tỉnh ngủ, mà gặp thế này, lại muốn ngủ nữa.
- Hả?
Trịnh Thăng ngạc nhiên nhìn cô, tức thì thấy Y Lâm ngồi dậy, cô vỗ vỗ mấy cái vào mặt, nhéo má một lúc, sau đó mới thấy sự tươi tắn hàng ngày, cô khẽ lết mông đến trước mặt Trịnh Thăng, nhìn anh mỉm cười rồi lại véo hai má của anh. Cô nói:
- Tôi rất ham ngủ, mỗi lần muốn thật tỉnh táo đều phải tiếp đất như vậy mới rời giường được. Nhưng nhà anh làm không được, trải thảm êm thế này, nằm xuống liền muốn ngủ lại.
- Em, ngày nào cũng phải vậy?
- ừm, nếu không vậy thì không rời giường được.
- Đói thì sao?
- Đói thì ngoại lệ, hoặc không thì nhịn vậy.
Y Lâm nháy mắt với Trịnh Thăng, hai tay dời xuống vai anh vịn vào để đứng dậy, không ngờ anh nhanh hơn cô, cầm chắc tay cô kéo cô lên giường, động tác nhanh nhẹn mà khéo léo, lăn lộn thêm mấy vòng thì đã ôm được cô vào trong lòng. Y Lâm cũng không ngờ tới, một ngày nào đó lại cùng một người khác lăn lộn trên giường, việc này trước đây chỉ từng làn với Mộc Trân, còn có Trần Hạo. Nghĩ tới Trần Hạo, Y Lâm lại như bị nghẹn ở cổ, thật sự tụt mood, không muốn chơi nữa. Trịnh Thăng thấy cô im lặng liền nhìn cô hỏi:
- Sao vậy, đột nhiên nhớ tới ai à?
- Ừ, trò này, trước đây cũng đã từng chơi với Trần Hạo.
Câu nói này, khiến tim cả hai đều nhói lên, không quá đau đớn nhưng lại làm cho mọi chuyện tốt chuyển thành xấu.
Y Lâm biết mình lỡ miệng, nhưng cô không ngạc nhiên lắm, chỉ là tim cô hơi loạn nhịp một chút, bởi cô vốn là người có hơi hướng nội tâm, tuyệt đối không bộc lộ tâm sự, càng không nói suy nghĩ của mình cho người cô không tin tưởng, cớ sao lại có thể nói hết ra ngay khi anh hỏi, anh từ vao giờ lại là người cô tin tưởng chứ?
Trịnh Thăng vẫn nằm đó, tay vẫn ôm lấy cô, chỉ là muốn buông cô ra mà lại không muốn buông cô. Anh không nghĩ rằng những chuyện thân thiết vừa rồi, chỉ là vì anh giống Trần Hạo nên cô mới có phản ứng lại với anh, hoá ra, trong lòng cô sớm đã có Trần Hạo. Anh không sợ không chiếm được tim cô nhưng lại lo lắng chuyện cô coi anh là vật thế thân, nếu thế thì mãi mãi anh đều không được cô công nhận. Anh không cho phép bản thân mình bị như vậy. Anh siết chặt tay mình, ôm chặt cô vào trong người. Y Lâm không đẩy anh ra, cứ để anh ôm cô một chút, cô không mất gì, anh cũng chẳng được gì, cùng lắm là không khí bớt u ám hơn một chút.
Cả hai cứ nằm như vậy, những suy nghĩ ngổn ngang chồng chéo rối rắm vây lấy tâm trí của cô và anh. Thời gian trôi qua nhanh hay chậm thì cũng kệ nó, chỉ là, có một nỗi lo lắng vây lấy. Anh lo lắng cô sẽ cho mình là vật thế thân, cô lại lo lắng rằng mình có thể động lòng với anh sao, với tất cả mọi rối rắm anh gây ra, còn cả những bí mật anh chưa tiết lộ?
Trịnh Thị.
Trên tầng cao nhất của toà nhà, Trịnh Bình Phong ngồi dán mắt vào náy tính, trên tay là điện thoại của Y Lâm, chẳng mấy chốc đã định vị được vị trí mà số điện thoại hôm qua gọi tới, không sai, là ở ngay công ty.
" Cọc cọc "
- Vào đi.
Bước vào chính là trợ lí mới của Trịnh Bình Phong, là một cô gái có nhan sắc rất xinh đẹp, còn có cả một làn da trắng sữa trông rất yếu đuối mỏng manh, cộng thêm mái tóc đen nhánh óng mượt được cúp đuôi ngang vai, tóc mái lưa thưa. Động tác của cô rất tao nhã, một cử chỉ đều có thể làm động lòng người. Cô nhẹ nhàng đặt tài liệu lên bàn của Trịnh Bình Phong, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Thưa Giám Đốc....
- Cô là Mộc Trân?
Trịnh Bình Phong trực tiếp hỏi thẳng, ngay lập tức ánh mắt có chút thay đổi nhẹ, nhưng không lộ ra nhiều. Cô điềm tĩnh trả lời:
- Giám đốc, anh hỏi lộn người rồi phải không? Hay muốn trêu chọc tôi?
- Có ý gì nghe ra trêu chọc, càng không hỏi lộn người.
- Vậy tôi không có câu trả lời cho anh rồi, tôi không biết.
- Ừ.
- Tôi báo cáo?
- Tiếp tục đi.
TT.
Đã nửa tiếng trôi qua, máu của Y Lâm vì anh mà chảy cũng khó khăn, ôm chặt quá, còn tưởng người cô sắp làm hai phần luôn rồi, cô lén đưa mắt nhìn anh, bắt gặp anh đang nhìn mình chằm chằm.
- Nghĩ đủ chưa?
Y Lâm hỏi, cô sắp không chịu nổi cái không khí quái đản này rồi, lỡ miệng nhắc đến Trần Hạo thì thành ra như thế này, là anh bị dị ứng với Trần Hạo hay là anh ghen? Cô không nghĩ anh ghen đâu nhưng thái độ kia thì chẳng lẽ đang lo lắng chuyện gì sao?
- Trần Hạo là bạn thân của em?
Trịnh Thăng dời tầm mắt vào hư vô, hỏi cô một câu. Sở dĩ anh quay đi vì sợ mình đoán trúng, sợ nhìn thấy ánh mắt chân thật của cô khi nói về Trần Hạo. Đương nhiên điểm này bị Y Lâm nhìn ra, cô lại muốn trêu chọc anh một chút:
- Ừ, thân tới nỗi hôn còn được, thiếu điều chưa ngủ với nhau thôi! Nhưng nếu cả hai đều muốn, một đêm cũng không sao!
Câu nói này của cô, không ngờ làm cô suýt nữa gãy xương vì bị anh siết chặt.
Câu nói này, anh là để tâm cho đến mãi về sau này.
Câu nói này, làm mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
Cũng vì câu nói này, đoạn tình cảm của chúng ta, bị phá hỏng ngay khi bắt đầu.
Cuối cùng, nhờ nó mà cô mới biết được con người thật của anh.
Cho nên, có một số chuyện, đừng bao giờ trêu chọc, lại quên mất giải thích. Chính là biến chúng ta trở nên đau khổ về sau.
****
Trịnh Thị.
Trợ lý sau khi báo cáo xong thì đi ra bên ngoài, Trịnh Bình Phong cũng không nói gì thêm, mọi chuyện đã quá rõ ràng, đừng tưởng anh không nhìn ra người kia nói dối, chỉ là, anh lại không hiểu tại sao lại thành ra như vậy, tại sao Trịnh thăng lại làm như vậy, còn Y Lâm, em gái của anh, liệu có biết gì không?
Đáp án xấu nhất Trịnh Bình Phong đã sớm nghĩ ra rồi, nhưng anh lại không muốn khẳng định là nó.
Chẳng lẽ, TT thật sự muốn như thế, Trịnh Thăng đã có hành động rồi? Nghĩ tới đây, anh đứng dậy khoác áo vest bên ngoài vào, chỉnh chu cà vạt. Khuôn mặt nghiêm túc lại bắt đầu xuất hiện. Anh là nghĩ cho công ty, nghĩ cho bố mẹ, còn có Y Lâm, anh phải bảo vệ em gái mình. Anh chuẩn bị một chút, phòng khi nếu có chuyện thật, anh còn trở tay kịp.
Phía bên ngoài, cô gái đang mang tâm trạng hoảng sợ, bàn tay cô cấu víu nào nhau, điện thoại ở trong túi, muốn lôi ra gọi nhưng lại thôi, bất ngờ cửa phòng chủ tịch mở ra làm cô giật mình.
- Chủ tịch, anh đi đâu?
- Cô ở công ty sắp xếp cuộc họp và soạn văn bản thật kĩ, tôi ra ngoài một chuyến.
- Vâng.
Ngay khi Trịnh Bình Phong vừa bước vào thang máy, cô gái liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.