Hai người sau đó không nói gì nữa, cứ thế tản bộ trên cả con đường dài. Trịnh Thăng vì ngại nên chẳng mở lời được nữa, Y Lâm vì ngạc nhiên cũng chẳng biết nói gì hơn.
Đi đến bên một quán ăn ven đường, mùi thơm trong quán toả ra làm cô nhận ra rằng, mình đã đi bộ rất lâu rồi, mình cũng đã rất đói rồi. Cô ngước lên nhìn anh, cũng thấy anh đang nhìn mình. Cả hai choẹt cười.
- Ăn nhé?
- Tuỳ em, em ăn thì anh cũng ăn.
- Được!
Y Lâm kéo Trịnh Thăng vào quán cơm ven đường, tuy thấy anh có chút không muốn, nhưng vì cô đnag đói và rất muốn ăn, nhất định kéo anh vào.
Hai người ngồi ở một bàn, Trịnh Thăng liếc một vòng rồi khẽ khăn nhó, anh nhìn cô đang háo hức chờ ăn, muốn nói nhưng lại thôi. Mãi về sau hai dĩa cơm sườn được mang ra, anh mới chặn cái tay của cô, không cho cô đụng vào.
- Sao?
- Bẩn, em đừng ăn, chúng ta về nhà!
Cô chưa kịp phản ứng liền bị lôi ra bên ngoài, miếng ăn tới tận miệng, không bị cướp nhưng cũng không được ăn.
Biệt Thự TT.
Y Lâm ngồi dưới gốc cây anh đào, đếm từng cánh hoa rơi rơi bay nhẹ trong gió, đếm tới cánh hoa thứ 137 thì thấy Trịnh Thăng lái xe về. Cô bĩu môi nhìn theo anh bước vào. Cho đến khi đồ ăn bày biện ra hết trước mặt, cô mới nuốt nước bọt xuống, cô đói.
- Ăn đi!
Trịnh Thăng đưa cho cô đôi đũa, Y Lâm nhận lấy rồi bắt đầu ăn, cô ăn rất nhanh, rất lẹ, một lúc liền xong bữa, đặt đũa lên trên chén. Trịnh Thăng ngồi nhìn cô ăn, thấy cô ăn nhanh hơn mọi lần, anh thắc mắc:
- Đồ ăn không ngon?
- Không phải, nhưng hôm nay em muốn ăn dĩa cơm sườn ban nãy, thực sự không thấy cái gì hấp dẫn hơn nó.
- Em nói xem, ven đường đầy bụi khói của xe, thịt thì nước trên than, bàn ghế thì nhơ nhớp, như vậy còn muốn ăn được?
- Ngày xưa Trần Hạo và em cũng toàn ăn như thế hết cả cấp ba, cũng chưa bao giờ bị cái gì, cũng sống nhăn răng tới tận bây giờ, có sao đâu? Người ta nói " Ăn Bẩn Sống Lâu " có nguyên nhân cả thôi.
Anh không nói nữa, cuộc trò truyện bị ngắt quãng không lí do, im lặng hồi lâu, cô không nhịn được liền mở miệng trước:
- Chúng ta, coi như chưa từng có gì xảy ra đi, bây giờ, em nhận ra Mộc Trân rồi, cũng hiểu một phần nào đó của câu chuyện rồi. Em, không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, có lẽ, em nên về Trịnh Thị làm việc cho gia đình, còn Mộc Trân, cậu ấy cũng nên về TT chứ?
- Chuyện Mộc Trân, em đã nói cho ai chưa?
Anh nhìn cô, đôi mắ có chút tăm tối u uất, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
- Chưa, em không nghĩ là còn ai cần biết thêm chuyện này nữa.
- Nếu em muốn như vậy, anh sẽ theo ý em, sau này vẫn có thể theo đuổi em, phải không?
Y Lâm mỉm cười, đứng dậy rời đi, thoáng cái đã ra tới ngoài cổng, liền bắt một chiếc taxi mà về. Trịnh Thăng ngồi đó, môi mấp máy mấy câu " Để anh đưa em về", muốn nói nhưng lại không kịp.
Ngồi trong chiếc taxi, Y Lâm khôn buồn không vui, không hụt hẫng nhưng cũng chẳng thấy nhẹ nhõm đi phần nào, chỉ là, lúc nãy có nhắc tới Trần Hạo, lại cảm thấy có lỗi với cậu.
***
Bà Trịnh từ bệnh viện về nhà được mấy tuần, cũng đã khoẻ hơn rất nhiều. Nhưng so với lúc trước thì vẫn không thể hồi lại được như ban đầu. Hôm
nay toà án gọi bà ra toà hoàn tất thủ tục ly hôn, Y Lâm cùng mẹ đi tới toà án. Lúc tới nơi thì đã thấy ông Trịnh ngồi đợi ở toà.
- Buông mẹ ra nào, con ở ngoài đợi mẹ, sẽ nhanh thôi.
Bà Trịnh rút tay mình ra khỏi tay của con gái, cùng ông trịnh bước vào bên trong. cánh cửa toà nhẹ nhàng đóng lại. Cô ngẩn người nhìn vào cánh cửa gỗ to lớn ấy, nơi đây, chính là kết cục cho tình yêu của rất nhiều người hay sao? Nếu biết sẽ có ngày phải vào nơi này, chi bằng đừng đăng kí kết hôn làm gì, ly hôn thật sự rất phiền phức. Chỉ là, xung quanh nơi đây thật lắm người quá đi. Cô liếc mắt một vòng, liền cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó lại nhìn thấy một người phụ nữ, cầm một tờ đơn, ánh mắt mong chờ nhìn vào cánh cửa toà kia, hình như không nhịn nổi liền đi tới chỗ của cô, lúc đi ngang qua bị cô nhìn thấy rõ ràng tờ giấy kia, lại là giấy đăng kí kết hôn.
Y Lâm ngẩn ra một lúc, trong lòng hiện ra một nỗi buồn khó tả, làm tim cô như bị bóp chặt tới nỗi không thở được, chết lặng hồi lâu. Người phụ nữ khẽ liếc Y Lâm một cái, rồi nhanh chóng cất tờ giấy vào cái túi mà bà đang đeo.
Cánh cửa toà mở ra, người bước ra là ông Trịnh, ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người phụ nữ đó, nhưng bà ấy thì lại tỏ vẻ rất vui mừng chạy tới khoác lấy tay ông Trịnh, rồi cùng ông Trịnh bước đi. Vừa đi khuất bóng thì mới thấy bà Trịnh từ tốn bước ra sau.
Cô vội chạy ra đỡ lấy mẹ, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy chua chát, miệng cô mở ra, muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Bà Trịnh thấy cô hơi lạ liền hỏi:
- Con sao vậy?
- Không sao mẹ à, chỉ là tò mò không biết mẹ đã có dự định gì sau ly hôn chưa?
- Mẹ có rồi, mẹ muốn đi du lịch, mẹ sẽ qua Nhật ở cũng nên.
Y Lâm ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao mẹ lại muốn như vậy?
- Ở đó có bạn của mẹ, một người độc thân như mẹ, mẹ sẽ ở cùng bà ấy, hơn nữa nghe nói rằng khí hậu bên đó thực sự rất tốt để dưỡng già.
Bà Trịnh mỉm cười, trong đáy mắt đã dần hiện ra những ngấn nước, có biết rằng, nơi này ngày xưa đã bàn cũng với ông Trịnh là sẽ cùng nhau đi, nhưng bây giờ chỉ còn mình bà đi mà thôi.
- Được, đều theo ý mẹ, con sẽ nói anh.
- Được.
Thoắt chốc đã tới ngày Bà Trịnh đi Nhật, hôm đó thời tiết không tốt lắm, có hơn âm u, nhưng Bà Trịnh vẫn quyết định đi chuyến bay đó, hơn nữa là không cho Y Lâm đi theo ra sân bay. Đứng trước cửa nhà, cô chỉnh lại quần áo cho bà, nhìn lên bầu trời, cô khẽ hỏi:
- Mẹ, ổn cả chứ, thời tiết thế này, hay là hoãn chuyến bay đi.
Bà Trịnh khẽ lắn đầu ôm lấy cô, từ tốn giải thích:
- Mẹ lỡ hứa với người ta ra sân bay đón mẹ rồi, giờ huỷ thì kì lắm, với lại thời tiết cũng không quá xấu, cho nên chuyến đi mới không bị hoãn còn gì.
- Mẹ, tới nơi rồi phải gọi điện cho con ngay đấy, nhé?
- Được rồi, mẹ biết rồi, đi vào trong đi.
Hay tay bà đẩy Y Lâm vào sau cánh cửa, rồi nhanh chóng xoay người lại đi mất, bóng dáng của bà đã gầy hơn trước rất nhiều, nhìn vào chỉ thấy một sự lẻ loi, cô độc không nói thành lời. Khi mà chiếc xe rời đi mất, cô chợt nhớ tới Trịnh Thăng, ngày hôm đó, có lẽ cô cũng rời đi nhanh chóng như vậy, chợt nhớ ra là đã hơn một tuần không liên lạc, cô khẽ mỉm cười đóng cánh cửa lại.
Hôm sau Y Lâm đi làm như thường lệ, cô trở về công ty cũng hơn một tuần, cũng không có bàn tán gì nhiều. Chỉ là công việc mấy ngày nay thực sự quá nhiều, cô làm đầu tắt mặt tối cũng vẫn không hết việc, cảm thấy thực sự rất đuối.
Chập tối, cô sắp xếp văn kiện một hồi, mới nhìn ra là sắp tối tới nơi rồi, liền khoá cửa văn phòng rồi tan ca. Lúc cô đi ngang qua phòng tổng giám, mở cửa ra thì vẫn thấy Trịnh Bình Phong đang ngồi làm việc. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi. Bước xuống sảnh công ty vắng tanh, chỉ còn có mấy người bảo vệ đang đi lòng vòng ở sảnh, cô cúi chào họ rồi ra ngoài.
Về đến nhà, Y Lâm thực sự rất mệt, liền lười biếng nằm dài ra ghế sofa nhắm mắt ngủ, khi mở mắt ra đã là nửa đêm. Y Lâm tỉnh dậy, đầu óc có chút quay quay, sau một hồi định thần lại, cô nhận ra là Trịnh Bình Phong cũng chưa có về, chắc hôm nay qua đêm ở công ty.
Điện thoại reo.
Y Lâm đưa tay lên day hai thái dương, sau đó bắt máy:
- Alo?
- Tao đây, đi ăn đêm không?
- Ai?
- Con chó kia, đến tao còn dám quên à?
Bên kia đầu dây giận dữ, nói như hét vào cả bên trong điện thoại, khiến cô thót tim, sau lại ngẩn người một chút.
- À, xin lỗi, mày chỉnh thanh quản ra giọng lạ quá, tao nghe không quen.
- Ừ, tao đang tới nhà mày đấy, chuẩn bị nhanh đấy cún con =))))))
Điện thoại tắt, Y Lâm vẫn chưa hoàn hồn. Cô nheo
mắt nhìn vào mấy con số ở trên điện thoại.
23:08
Thoáng trong đầu cô hiện ra hình ảnh của Trịnh Thăng hôm nào, còn pha cacao cho cô, nhắc tới không hiểu sao lại thấy thèm. Đêm này mà uống ly cacao nóng rồi đi ngủ có tuyệt vời không chứ!
Bên ngoài cửa có tiếng bim còi ầm ầm. Cô vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó người không cứ thế chạy ra ngoài cửa. Bên ngoài chính là Mộc Trân cùng với con mui trần màu đỏ.
- Nhanh lên con kia, hôm nay tao bao.
- Okay, hâhhahahahahah.
Ngữ điệu quen thuộc của cả hai lại vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh. Y lâm xỏ đại đôi dép lào bên cửa, nhanh chóng lao ra bên ngoài. Vừa mới bước lên xe chưa kịp đóng cửa đnag hoàng thì Mộc Trân đã lao xe đi.
- Con đéo, muốn chết à?
Y Lâm chửi một tiếng lớn, sau đó lại cười cười hỏi:
- Sao, nay vui gì hả Mộc Trân?
- bố bảo mày là tên mới của bố là Trân Châu bao nhiêu lần rồi, Mộc Trân Cái bánh ngô.
- Ờ, tao quên, cơ mà hôm nay sao lại vui thế này, hả?
Mộc Trân cười lớn, sau đó mới mở trong ngăn đựng đồ trước mặt Y Lâm, lôi ra một cái thẻ vàng:
- Tao mới lấy được của Thăng, nghe nói mật khẩu là ngày sinh của người yêu, tí nữa tính tiền tao lên sreach GG một chút tìm thông tin người yêu là ra ngay ấy mà.
Tim Y Lâm rớt cái bộp, cảm tưởng như trời đã đen rồi còn sắp có mưa nữa, tệ hết sức tệ, cũng may là Mộc Trân không phải loại người lắm chuyện, chuyện gi không thích sẽ là không thèm quan tâm.
- Này, mày thực sự không tò mò về chị dâu của mình à?
- Không, mấy hôm trước có lên tin tức rồi, mà tao chưa kịp xem vì bận quá, mà mày biết hả? Tao thấy tin cũng có vẻ hot nhưng lại không có hứng.
- Không, tao thấy mày như vậy là tốt, thôi, hôm nay tao bao, mày không cần trả nữa.
Y Lâm giựt tấm thẻ trên tay Mộc Trân, nhanh chóng cất vào chỗ cũ.
- Điên à, thẻ của mày sao bằng thẻ vàng của anh tao, yên tâm, tao sẽ chịu trách nhiệm mà, hôm nay bố bao mày ăn xả láng một bữa.
- KHÔNG ĐƯỢC!
Cô hét lên, tưởng thanh quản vỡ tới nơi, Mộc Trân giật mình xém nữa lạng tay lái. Khiếp hoảng nhìn Y Lâm:
- Mày mát à? Tao sử dụng thẻ của anh tao, là anh tao mà, có phải anh mày đâu.
- Tao nói để tao trả, hôm nay tao mới ăn no rồi không ăn được nhiều, đợi hôm nào tao đói rồi đi ăn gỡ tiền.
- À thì ra là vậy, sao mày không nói sớm?
Mộc Trân cười hề hề, mặt cảm thông, nhìn thấy vậy làm lòng cô trở nên nhẹ nhõm lạ lùng, cũng không lo lắng sợ hãi nữa. Chỉ là không ngờ câu tiếp theo của Mộc Trân làm cô không ngờ được:
- Thôi, biết bao giờ tao mới lấy được lần nữa, bây giờ tao cứ trả đi, sau này lấy được lần nào đều trả cho mày lần ấy, dù sao cũng chẳng phải tiền tao, tao không tiếc.
Y Lâm khô héo lời, cảm thấy dường như Mộc Trân của cô vẫn rất tốt bụng như ngày nào, nhưng mà đến khi mà Mộc Trân biết được cái tin kia, cô liệu có còn mạng sống này hay không?
Y Lâm đau khổ gục đầu ra thành của cửa xe, chợt phát hiện ra có chiếc xe xám bạc đang chạy song song với mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Cô miễn cưỡng gật đầu một cái, sau đó quay qua khều Mộc Trân.
Cửa xe, bên kia hạ xuống, Trinh Thăng nói to:
- Trân Châu, đêm rồi mà em còn dám trộm thẻ của anh, tự ý lấy xe của anh mà chạy đi thế này sao?
Mộc Trân nhăn mặt quay qua, chợt cũng lúc nhìn và nghe thấy giọng của Trịnh Thăng, hồn bay phách lạc.
- Không trả ấy, anh đi về đi, coi như em mượn.
- KHÔNG ĐƯỢC!
Y Lâm và Trịnh Thăng cùng hét lên, khiến cả ba người đều giật mình, không ngờ lại có thể trùng hợp như vậy.
- Tao... bố mày hoảng quá hét lộn.
Đây là lí do ngu nhất cô từng lấy ra để bạo biện cho cái ngu của mình, tự trong lòng cô dấy lên những suy nghĩ ngu người.
- Y Lâm, bám chắc vào, chúng ta chạy một chuyến.
Trong lúc Y Lâm chưa kịp hoàn hồn, Mộc Trân tăng tốc.
Đi đến bên một quán ăn ven đường, mùi thơm trong quán toả ra làm cô nhận ra rằng, mình đã đi bộ rất lâu rồi, mình cũng đã rất đói rồi. Cô ngước lên nhìn anh, cũng thấy anh đang nhìn mình. Cả hai choẹt cười.
- Ăn nhé?
- Tuỳ em, em ăn thì anh cũng ăn.
- Được!
Y Lâm kéo Trịnh Thăng vào quán cơm ven đường, tuy thấy anh có chút không muốn, nhưng vì cô đnag đói và rất muốn ăn, nhất định kéo anh vào.
Hai người ngồi ở một bàn, Trịnh Thăng liếc một vòng rồi khẽ khăn nhó, anh nhìn cô đang háo hức chờ ăn, muốn nói nhưng lại thôi. Mãi về sau hai dĩa cơm sườn được mang ra, anh mới chặn cái tay của cô, không cho cô đụng vào.
- Sao?
- Bẩn, em đừng ăn, chúng ta về nhà!
Cô chưa kịp phản ứng liền bị lôi ra bên ngoài, miếng ăn tới tận miệng, không bị cướp nhưng cũng không được ăn.
Biệt Thự TT.
Y Lâm ngồi dưới gốc cây anh đào, đếm từng cánh hoa rơi rơi bay nhẹ trong gió, đếm tới cánh hoa thứ 137 thì thấy Trịnh Thăng lái xe về. Cô bĩu môi nhìn theo anh bước vào. Cho đến khi đồ ăn bày biện ra hết trước mặt, cô mới nuốt nước bọt xuống, cô đói.
- Ăn đi!
Trịnh Thăng đưa cho cô đôi đũa, Y Lâm nhận lấy rồi bắt đầu ăn, cô ăn rất nhanh, rất lẹ, một lúc liền xong bữa, đặt đũa lên trên chén. Trịnh Thăng ngồi nhìn cô ăn, thấy cô ăn nhanh hơn mọi lần, anh thắc mắc:
- Đồ ăn không ngon?
- Không phải, nhưng hôm nay em muốn ăn dĩa cơm sườn ban nãy, thực sự không thấy cái gì hấp dẫn hơn nó.
- Em nói xem, ven đường đầy bụi khói của xe, thịt thì nước trên than, bàn ghế thì nhơ nhớp, như vậy còn muốn ăn được?
- Ngày xưa Trần Hạo và em cũng toàn ăn như thế hết cả cấp ba, cũng chưa bao giờ bị cái gì, cũng sống nhăn răng tới tận bây giờ, có sao đâu? Người ta nói " Ăn Bẩn Sống Lâu " có nguyên nhân cả thôi.
Anh không nói nữa, cuộc trò truyện bị ngắt quãng không lí do, im lặng hồi lâu, cô không nhịn được liền mở miệng trước:
- Chúng ta, coi như chưa từng có gì xảy ra đi, bây giờ, em nhận ra Mộc Trân rồi, cũng hiểu một phần nào đó của câu chuyện rồi. Em, không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, có lẽ, em nên về Trịnh Thị làm việc cho gia đình, còn Mộc Trân, cậu ấy cũng nên về TT chứ?
- Chuyện Mộc Trân, em đã nói cho ai chưa?
Anh nhìn cô, đôi mắ có chút tăm tối u uất, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
- Chưa, em không nghĩ là còn ai cần biết thêm chuyện này nữa.
- Nếu em muốn như vậy, anh sẽ theo ý em, sau này vẫn có thể theo đuổi em, phải không?
Y Lâm mỉm cười, đứng dậy rời đi, thoáng cái đã ra tới ngoài cổng, liền bắt một chiếc taxi mà về. Trịnh Thăng ngồi đó, môi mấp máy mấy câu " Để anh đưa em về", muốn nói nhưng lại không kịp.
Ngồi trong chiếc taxi, Y Lâm khôn buồn không vui, không hụt hẫng nhưng cũng chẳng thấy nhẹ nhõm đi phần nào, chỉ là, lúc nãy có nhắc tới Trần Hạo, lại cảm thấy có lỗi với cậu.
***
Bà Trịnh từ bệnh viện về nhà được mấy tuần, cũng đã khoẻ hơn rất nhiều. Nhưng so với lúc trước thì vẫn không thể hồi lại được như ban đầu. Hôm
nay toà án gọi bà ra toà hoàn tất thủ tục ly hôn, Y Lâm cùng mẹ đi tới toà án. Lúc tới nơi thì đã thấy ông Trịnh ngồi đợi ở toà.
- Buông mẹ ra nào, con ở ngoài đợi mẹ, sẽ nhanh thôi.
Bà Trịnh rút tay mình ra khỏi tay của con gái, cùng ông trịnh bước vào bên trong. cánh cửa toà nhẹ nhàng đóng lại. Cô ngẩn người nhìn vào cánh cửa gỗ to lớn ấy, nơi đây, chính là kết cục cho tình yêu của rất nhiều người hay sao? Nếu biết sẽ có ngày phải vào nơi này, chi bằng đừng đăng kí kết hôn làm gì, ly hôn thật sự rất phiền phức. Chỉ là, xung quanh nơi đây thật lắm người quá đi. Cô liếc mắt một vòng, liền cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó lại nhìn thấy một người phụ nữ, cầm một tờ đơn, ánh mắt mong chờ nhìn vào cánh cửa toà kia, hình như không nhịn nổi liền đi tới chỗ của cô, lúc đi ngang qua bị cô nhìn thấy rõ ràng tờ giấy kia, lại là giấy đăng kí kết hôn.
Y Lâm ngẩn ra một lúc, trong lòng hiện ra một nỗi buồn khó tả, làm tim cô như bị bóp chặt tới nỗi không thở được, chết lặng hồi lâu. Người phụ nữ khẽ liếc Y Lâm một cái, rồi nhanh chóng cất tờ giấy vào cái túi mà bà đang đeo.
Cánh cửa toà mở ra, người bước ra là ông Trịnh, ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người phụ nữ đó, nhưng bà ấy thì lại tỏ vẻ rất vui mừng chạy tới khoác lấy tay ông Trịnh, rồi cùng ông Trịnh bước đi. Vừa đi khuất bóng thì mới thấy bà Trịnh từ tốn bước ra sau.
Cô vội chạy ra đỡ lấy mẹ, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy chua chát, miệng cô mở ra, muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Bà Trịnh thấy cô hơi lạ liền hỏi:
- Con sao vậy?
- Không sao mẹ à, chỉ là tò mò không biết mẹ đã có dự định gì sau ly hôn chưa?
- Mẹ có rồi, mẹ muốn đi du lịch, mẹ sẽ qua Nhật ở cũng nên.
Y Lâm ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao mẹ lại muốn như vậy?
- Ở đó có bạn của mẹ, một người độc thân như mẹ, mẹ sẽ ở cùng bà ấy, hơn nữa nghe nói rằng khí hậu bên đó thực sự rất tốt để dưỡng già.
Bà Trịnh mỉm cười, trong đáy mắt đã dần hiện ra những ngấn nước, có biết rằng, nơi này ngày xưa đã bàn cũng với ông Trịnh là sẽ cùng nhau đi, nhưng bây giờ chỉ còn mình bà đi mà thôi.
- Được, đều theo ý mẹ, con sẽ nói anh.
- Được.
Thoắt chốc đã tới ngày Bà Trịnh đi Nhật, hôm đó thời tiết không tốt lắm, có hơn âm u, nhưng Bà Trịnh vẫn quyết định đi chuyến bay đó, hơn nữa là không cho Y Lâm đi theo ra sân bay. Đứng trước cửa nhà, cô chỉnh lại quần áo cho bà, nhìn lên bầu trời, cô khẽ hỏi:
- Mẹ, ổn cả chứ, thời tiết thế này, hay là hoãn chuyến bay đi.
Bà Trịnh khẽ lắn đầu ôm lấy cô, từ tốn giải thích:
- Mẹ lỡ hứa với người ta ra sân bay đón mẹ rồi, giờ huỷ thì kì lắm, với lại thời tiết cũng không quá xấu, cho nên chuyến đi mới không bị hoãn còn gì.
- Mẹ, tới nơi rồi phải gọi điện cho con ngay đấy, nhé?
- Được rồi, mẹ biết rồi, đi vào trong đi.
Hay tay bà đẩy Y Lâm vào sau cánh cửa, rồi nhanh chóng xoay người lại đi mất, bóng dáng của bà đã gầy hơn trước rất nhiều, nhìn vào chỉ thấy một sự lẻ loi, cô độc không nói thành lời. Khi mà chiếc xe rời đi mất, cô chợt nhớ tới Trịnh Thăng, ngày hôm đó, có lẽ cô cũng rời đi nhanh chóng như vậy, chợt nhớ ra là đã hơn một tuần không liên lạc, cô khẽ mỉm cười đóng cánh cửa lại.
Hôm sau Y Lâm đi làm như thường lệ, cô trở về công ty cũng hơn một tuần, cũng không có bàn tán gì nhiều. Chỉ là công việc mấy ngày nay thực sự quá nhiều, cô làm đầu tắt mặt tối cũng vẫn không hết việc, cảm thấy thực sự rất đuối.
Chập tối, cô sắp xếp văn kiện một hồi, mới nhìn ra là sắp tối tới nơi rồi, liền khoá cửa văn phòng rồi tan ca. Lúc cô đi ngang qua phòng tổng giám, mở cửa ra thì vẫn thấy Trịnh Bình Phong đang ngồi làm việc. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi. Bước xuống sảnh công ty vắng tanh, chỉ còn có mấy người bảo vệ đang đi lòng vòng ở sảnh, cô cúi chào họ rồi ra ngoài.
Về đến nhà, Y Lâm thực sự rất mệt, liền lười biếng nằm dài ra ghế sofa nhắm mắt ngủ, khi mở mắt ra đã là nửa đêm. Y Lâm tỉnh dậy, đầu óc có chút quay quay, sau một hồi định thần lại, cô nhận ra là Trịnh Bình Phong cũng chưa có về, chắc hôm nay qua đêm ở công ty.
Điện thoại reo.
Y Lâm đưa tay lên day hai thái dương, sau đó bắt máy:
- Alo?
- Tao đây, đi ăn đêm không?
- Ai?
- Con chó kia, đến tao còn dám quên à?
Bên kia đầu dây giận dữ, nói như hét vào cả bên trong điện thoại, khiến cô thót tim, sau lại ngẩn người một chút.
- À, xin lỗi, mày chỉnh thanh quản ra giọng lạ quá, tao nghe không quen.
- Ừ, tao đang tới nhà mày đấy, chuẩn bị nhanh đấy cún con =))))))
Điện thoại tắt, Y Lâm vẫn chưa hoàn hồn. Cô nheo
mắt nhìn vào mấy con số ở trên điện thoại.
23:08
Thoáng trong đầu cô hiện ra hình ảnh của Trịnh Thăng hôm nào, còn pha cacao cho cô, nhắc tới không hiểu sao lại thấy thèm. Đêm này mà uống ly cacao nóng rồi đi ngủ có tuyệt vời không chứ!
Bên ngoài cửa có tiếng bim còi ầm ầm. Cô vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó người không cứ thế chạy ra ngoài cửa. Bên ngoài chính là Mộc Trân cùng với con mui trần màu đỏ.
- Nhanh lên con kia, hôm nay tao bao.
- Okay, hâhhahahahahah.
Ngữ điệu quen thuộc của cả hai lại vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh. Y lâm xỏ đại đôi dép lào bên cửa, nhanh chóng lao ra bên ngoài. Vừa mới bước lên xe chưa kịp đóng cửa đnag hoàng thì Mộc Trân đã lao xe đi.
- Con đéo, muốn chết à?
Y Lâm chửi một tiếng lớn, sau đó lại cười cười hỏi:
- Sao, nay vui gì hả Mộc Trân?
- bố bảo mày là tên mới của bố là Trân Châu bao nhiêu lần rồi, Mộc Trân Cái bánh ngô.
- Ờ, tao quên, cơ mà hôm nay sao lại vui thế này, hả?
Mộc Trân cười lớn, sau đó mới mở trong ngăn đựng đồ trước mặt Y Lâm, lôi ra một cái thẻ vàng:
- Tao mới lấy được của Thăng, nghe nói mật khẩu là ngày sinh của người yêu, tí nữa tính tiền tao lên sreach GG một chút tìm thông tin người yêu là ra ngay ấy mà.
Tim Y Lâm rớt cái bộp, cảm tưởng như trời đã đen rồi còn sắp có mưa nữa, tệ hết sức tệ, cũng may là Mộc Trân không phải loại người lắm chuyện, chuyện gi không thích sẽ là không thèm quan tâm.
- Này, mày thực sự không tò mò về chị dâu của mình à?
- Không, mấy hôm trước có lên tin tức rồi, mà tao chưa kịp xem vì bận quá, mà mày biết hả? Tao thấy tin cũng có vẻ hot nhưng lại không có hứng.
- Không, tao thấy mày như vậy là tốt, thôi, hôm nay tao bao, mày không cần trả nữa.
Y Lâm giựt tấm thẻ trên tay Mộc Trân, nhanh chóng cất vào chỗ cũ.
- Điên à, thẻ của mày sao bằng thẻ vàng của anh tao, yên tâm, tao sẽ chịu trách nhiệm mà, hôm nay bố bao mày ăn xả láng một bữa.
- KHÔNG ĐƯỢC!
Cô hét lên, tưởng thanh quản vỡ tới nơi, Mộc Trân giật mình xém nữa lạng tay lái. Khiếp hoảng nhìn Y Lâm:
- Mày mát à? Tao sử dụng thẻ của anh tao, là anh tao mà, có phải anh mày đâu.
- Tao nói để tao trả, hôm nay tao mới ăn no rồi không ăn được nhiều, đợi hôm nào tao đói rồi đi ăn gỡ tiền.
- À thì ra là vậy, sao mày không nói sớm?
Mộc Trân cười hề hề, mặt cảm thông, nhìn thấy vậy làm lòng cô trở nên nhẹ nhõm lạ lùng, cũng không lo lắng sợ hãi nữa. Chỉ là không ngờ câu tiếp theo của Mộc Trân làm cô không ngờ được:
- Thôi, biết bao giờ tao mới lấy được lần nữa, bây giờ tao cứ trả đi, sau này lấy được lần nào đều trả cho mày lần ấy, dù sao cũng chẳng phải tiền tao, tao không tiếc.
Y Lâm khô héo lời, cảm thấy dường như Mộc Trân của cô vẫn rất tốt bụng như ngày nào, nhưng mà đến khi mà Mộc Trân biết được cái tin kia, cô liệu có còn mạng sống này hay không?
Y Lâm đau khổ gục đầu ra thành của cửa xe, chợt phát hiện ra có chiếc xe xám bạc đang chạy song song với mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Cô miễn cưỡng gật đầu một cái, sau đó quay qua khều Mộc Trân.
Cửa xe, bên kia hạ xuống, Trinh Thăng nói to:
- Trân Châu, đêm rồi mà em còn dám trộm thẻ của anh, tự ý lấy xe của anh mà chạy đi thế này sao?
Mộc Trân nhăn mặt quay qua, chợt cũng lúc nhìn và nghe thấy giọng của Trịnh Thăng, hồn bay phách lạc.
- Không trả ấy, anh đi về đi, coi như em mượn.
- KHÔNG ĐƯỢC!
Y Lâm và Trịnh Thăng cùng hét lên, khiến cả ba người đều giật mình, không ngờ lại có thể trùng hợp như vậy.
- Tao... bố mày hoảng quá hét lộn.
Đây là lí do ngu nhất cô từng lấy ra để bạo biện cho cái ngu của mình, tự trong lòng cô dấy lên những suy nghĩ ngu người.
- Y Lâm, bám chắc vào, chúng ta chạy một chuyến.
Trong lúc Y Lâm chưa kịp hoàn hồn, Mộc Trân tăng tốc.