- Y Lâm, dậy đi học nào con.
Bà Trịnh đứng ngoài cửa phòng gọi con gái, sau đó thấy con không ra liền dở giọng đe doạ:
- Dậy ngay, khi mẹ mày còn nhẹ lời với mày đấy!
Y Lâm nheo hai hàng lông mày lại, tay mần mò tìm điện thoại trên giường. Nhưng không thấy.
RẦM!
Bà Trịnh hùng hổ bước vào, tay cầm cây chổi quật túi bụi vào chiếc chăn trên giường.
- Dậy ngay, hôm qua đã gây sự ở trường để tao bẽ mặt rồi, mày còn định bê bối như thế nào nữa!
Á... Á... Á...
Y Lâm ở trong chăn giãy dụa, cô hét lớn:
- Con có làm gì đâu, sao mẹ cứ đánh con hoài vậy?
- Không làm gì? Mày tưởng mày oan lắm à? Hết trốn học rồi còn vô lễ với giáo viên, mày tưởng mày ngoan ngoãn lắm hay sao mà nói như thể mày bị ai vu oan cho vậy?
- Dù sao bà ta cũng bị đuổi việc rồi, mẹ ở đây đánh con thì được gì?
Bà Trịnh lúc này đã giận đến đỉnh điểm. Bà vốn là người thẳng tính nghiêm khắc, chưa bao giờ làm ai trong gia đình phải bẽ mặt, cớ sao con gái bà lại trái ngược hoàn toàn với bà chứ?
- Á!
Bị mẹ lột chăn ra, Y Lâm khẽ rùng mình vì hơi lạnh đồng thời ùa vào người.
- Ai bị đuổi việc? Hôm qua mẹ mày với mẹ Mộc Trân đã gặp mặt cô mà nhờ cô hết cả rồi, hai đứa mà có chuyện gì, cô sẽ báo cho gia đình đầu tiên, liệu hồn mà học đi, tao mà còn nghe thấy mày cãi cô hay vô lễ với cô là mày chết với tao.
Bà Trịnh cầm chổi nghiêm khắc dạy dỗ xong liền đi xuống nhà, không quên quay lại nhắc nhở con gái:
- Liệu hồn đấy? Bỏ ngay cái tật ảo tưởng mình là tiểu thư ngay đi, bố mẹ không chiều mày cái kiểu mất dậy đấy đâu!
Y Lâm ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt cô cô hồn nhìn theo hướng mẹ mình vừa đi.
Là do cô bị bệnh ảo tưởng hay sao?
Hôm qua còn dám nhìn giảng viên bằng ánh mắt thương hại nữa. Có phải cô bị điên rồi không?
Vội vàng bò xuống giường, Y Lâm nhặt lên chiếc điện thoại mà hôm qua cô vứt xuống. Cô bấm số gọi cho Mộc Trân.
- Mộc Trân, tao bị điên rồi, hôm qua tao còn nghĩ bố mẹ vì mình mà đuổi việc giảng viên anh văn nữa.
Mộc Trân bên kia họ sặc sụa, cũng hồi đáp lại bằng giọng lo âu:
- Ừ tao cũng vậy mày à, hôm qua bà tát tao xong tao còn cười khinh nữa cơ.
- Còn tao lúc đi ra còn dành cho bà ánh mắt thương hại.
- Tao với mày chết chắc rồi, sao tao với mày lại thích ảo tưởng vớ vẩn thế này.
Mộc Trân đồng thanh với Y Lâm, không phải vì đọc teenfic quá nhiều mà bây giờ lại đâm ra ảo tưởng nặng như thế này chứ!
...
- Thưa ba mẹ, con gái đi học.
Y Lâm dậm chân mấy cái xuống đất, rồi quay lại cúi chào ông bà Trịnh rồi mới mở cửa nhà đi ra bên ngoài.
- Y Lâm!
Ông Trịnh lật đật chạy ra cửa gọi con gái lại.
- Dạ?
- Con gái đi học ngoan, lên lớp nhớ xin lỗi cô chuyện hôm qua, đừng gây chuyện nữa nha con.
Y Lâm luôn vì sự yêu thương của bố mà biết ngoan ngoãn hơn, lần nãy cũng không ngoại lệ, Y Lâm lẽn bẽn cúi đầu nói:
- Vâng! Con sẽ xin lỗi cô về việc hôm qua!
Ông Trịnh lúc này mới mỉm cười hiền từ xoa đầu con gái, nhân cơ hội ông khẽ dúi vào tay Y Lâm mấy tờ tiền 500.
- Tiền bố cho con riêng, còn tiền trong tài khoản của con mỗi tháng bố cũng đã bảo mẹ tăng thêm cho, vì con gái lớn rồi!
- Cám ơn bố, bố tuyệt hơn mẹ nhiều!
Y Lâm cô tình hét lớn rồi chạy một mạch ra bên ngoài. Hôm nay tâm trạng Y Lâm thật sự khá tốt. Vừa ra tới cổng thì gặp Mộc Trân đang đứng đợi trước, hơi ngạc nhiên nhưng Y Lâm cũng không nói gì.
- Ngày nào mày cũng đi sớm thế này à?
Mộc Trân cầm thỏi loubotin màu hồng nhạt đánh một đường mờ mờ lên môi. Loại son của louboutin mới ra mắt này, Mộc Trân rất ưng, mà giá là vừa túi tiền nên mua liền một lúc mấy màu mà sử dụng.
- Hôm nay tao đang ngủ thì chị Trịnh bay vào quật túi bụi, đe doạ tao học đàng hoàng lại, để chị bẽ mặt là chết với chị.
- Tao cũng như vậy thôi, khác gì đâu. Đang không sáng sớm bị bắt dậy tồi bắt từ giờ trở đi phải đi xe buýt với mày, còn cắt luôn tài xế riêng của tao nữa, nói tao ngoan ngoãn mà tốt nghiệp đi, dù sao năm nay cũng là năm cuối rồi.
- Thế hôm qua nói lo cho hai đứa là lừa tụi mình à?
Y Lâm ngạc nhiên nhìn Mộc Trân, hôm qua không phải vì câu nói này mà đâm ra hoang tưởng hay sao?
- Thế mới nói, tao với mày học hành kiểu gì mà không biết đang học cái gì, cũng không biết học tới đâu. Cũng vì như vậy mà lần này bị phạt nặng đấy, cái tội ngu.
Mộc Trân cầm thỏi son dí vào trán Y Lâm một cái đau.
- Tao quên đã đành, mày cũng quên luôn là sao?
- Chắc tại chúng mình ngu đều!
Y Lâm dùng bản mặt ngu nhất hệ mặt trời nhìn Mộc Trân, khiến Mộc Trân cũng phải dùng mặt ngu mà nói lại:
- Ừ, là tại ngu đều nên mới như vậy!
...
Lại một lần nữa đối diện với giảng viên anh văn, nhưng là với thái độ lễ phép và ngoan ngoãn vô cùng.
- Chúng em xin lỗi cô, sẽ không có lần sau cho chuyện ngày hôm qua nữa.
Giảng viên anh văn hôm nay cũng hiền dịu lại, bà từ tốn nói:
- Hôm qua cô cũng hơi nóng, nhưng sau hôm qua cô cũng nhận ra rằng:" Bố mẹ các em là người tốt và các em đã được giáo dục một cách tốt nhất trong cuộc sống tầng lớp Thượng Lưu"
- Vâng, chúng em cũng biết cô là người tốt và luôn tôn trọng cô.
- Thôi được rồi, các em vào lớp đi, từ nay đừng quên sách vở nữa nhé. Học hành cẩn thận, năm cuối rồi!
- Vâng!
Cả ba cô trò lại vui vẻ với nhau đi về lớp học. Trong chuyện xảy ra lần này, Y Lâm và Mộc Trân nhận ra rằng, bố mẹ không phải luôn bênh vực mình trong mọi hoàn cảnh. Còn giảng viên anh văn lại nhận ra một điều quan trọng, tầng lớp trí thức thật sự là nằm ở suy nghĩ thấu đáo, biết cách làm người khác phải nể mình.
***
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng biển rộng, từng đợt sóng nhấp nhô ngoài xa xa, thuỷ triều lên khiến nước biển dâng lên một cách vô cùng nhanh chóng, thoáng chốc đã nhấn chìm cả một vùng cát trắng.
Y Lâm đứng ở bên ban công của khu resort phía xa khẽ ngắm nhìn cảnh hoàng hôn ở biển. Hôm nay là cuối tuần, bố mẹ do muốn nghỉ ngơi một chút nên mới rủ cô đi biển hít thở không khí của biển cho khoẻ người. Đối với đứa con gái độc nhất, song song với sự nghiêm khắc dạy dỗ, luôn là sự cưng chiều hết mực.
Buổi tối sau khi dùng bữa tối ở đại sảnh, gia đình ba người lại quây quần với nhau nói chuyện phiếm. Trong lúc bông đùa, ông Trịnh mới đùa một câu:
- Con gái lớn rồi đấy, sắp học đại học xong rồi, thế có biết thích ai chưa?
Câu nói đùa của bố không ngờ làm Y Lâm đứng hình mất mấy giây, cô chợt nhận ra rằng, bản thân chưa từng có người yêu thật sự.
- Ông này, Y Lâm nó có phải người sống nội tâm đâu, thích ai là sẽ rõ ràng ra đấy, hiện tại thì chắc chắn là chưa có người yêu.
Bà Trịnh cũng hùa theo mà trêu chọc con gái một chút.
- Ba, mẹ coi thường con quá rồi đấy, con mà phải đi thích người ta hay sao?
Y Lâm giận dỗi nói lại với ông bà Trịnh. Sau lại đứng dậy nói:
- Bố mẹ có đói không? Con cứ thấy đói đói thế nào ấy, chắc con đi cuống dưới sảnh khách sạn kiếm cái gì ăn quá.
Y Lâm xoa xoa bụng, tự nhiên cô cảm thấy đói vô cùng. Được bố mẹ gật đầu, Y Lâm chạy ngay xuống đại sảnh kiếm đồ ăn và đi dạo vài vòng.
...
Trịnh Thăng đi công tác một tuần liền mới về, muốn giải khuây nên tự thưởng cho mình một chuyến du lịch biển, không phải vì do khí hậu mát mẻ, là từ bé đã rất thích biển, chi đến khi lớn lên mỗi khi ra biển lại cảm thấy thoải mái.
Trịnh Thăng bay đến nơi là lúc 20h30, trong lúc anh làm thủ tục nhận phòng, có thấy bóng dáng quen quen lướt qua, nhưng lại chẳng thèm để ý.
Đến 21h00 tuy bụng đói cồn cào nhưng lại vì hơi mệt nên Trịnh Thăng không có đi xuống đại sảnh dùng bữa, mà gọi lên phòng. Dùng bữa xong do rảnh quá không có việc gì làm, lại móc cái ip6 mà hôm bữa nhặt được ra ngồi nghịch.
Y Lâm trong lúc ngồi ở quán cafe gần đó, lại chẳng hiểu sao bật icloud lên tìm vị trí.
- Khách sạn X, đường...?
- Chẳng phải là ở đây hay sao?
Y Lâm tự nhiên hét lớn khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình, Y Lâm rời khỏi quán cafe và quyết định đi tìm tên cướp để dằn mặt.
"Tuy là cho rồi nhưng vẫn phải dằn mặt để lần sau không ăn cắp vớ vẩn nữa"
Y Lâm bước đi với ý chí đầy tự tin. Nhưng khi đứng trước trước của phòng của Trịnh Thăng, cô thực sự bị nhụt chí, hơn nữa còn run sợ.
" Mày điên à, cho rồi thì thôi, dằn mặt làm gì nữa"
" Phải dằn mặt chứ, để lần sau mà gặp thì nó còn biết tự né"
Đang đấu tranh tư tưởng trước cửa phòng của Trịnh Thăng thì đột nhiên cánh cửa mở ra.
Bà Trịnh đứng ngoài cửa phòng gọi con gái, sau đó thấy con không ra liền dở giọng đe doạ:
- Dậy ngay, khi mẹ mày còn nhẹ lời với mày đấy!
Y Lâm nheo hai hàng lông mày lại, tay mần mò tìm điện thoại trên giường. Nhưng không thấy.
RẦM!
Bà Trịnh hùng hổ bước vào, tay cầm cây chổi quật túi bụi vào chiếc chăn trên giường.
- Dậy ngay, hôm qua đã gây sự ở trường để tao bẽ mặt rồi, mày còn định bê bối như thế nào nữa!
Á... Á... Á...
Y Lâm ở trong chăn giãy dụa, cô hét lớn:
- Con có làm gì đâu, sao mẹ cứ đánh con hoài vậy?
- Không làm gì? Mày tưởng mày oan lắm à? Hết trốn học rồi còn vô lễ với giáo viên, mày tưởng mày ngoan ngoãn lắm hay sao mà nói như thể mày bị ai vu oan cho vậy?
- Dù sao bà ta cũng bị đuổi việc rồi, mẹ ở đây đánh con thì được gì?
Bà Trịnh lúc này đã giận đến đỉnh điểm. Bà vốn là người thẳng tính nghiêm khắc, chưa bao giờ làm ai trong gia đình phải bẽ mặt, cớ sao con gái bà lại trái ngược hoàn toàn với bà chứ?
- Á!
Bị mẹ lột chăn ra, Y Lâm khẽ rùng mình vì hơi lạnh đồng thời ùa vào người.
- Ai bị đuổi việc? Hôm qua mẹ mày với mẹ Mộc Trân đã gặp mặt cô mà nhờ cô hết cả rồi, hai đứa mà có chuyện gì, cô sẽ báo cho gia đình đầu tiên, liệu hồn mà học đi, tao mà còn nghe thấy mày cãi cô hay vô lễ với cô là mày chết với tao.
Bà Trịnh cầm chổi nghiêm khắc dạy dỗ xong liền đi xuống nhà, không quên quay lại nhắc nhở con gái:
- Liệu hồn đấy? Bỏ ngay cái tật ảo tưởng mình là tiểu thư ngay đi, bố mẹ không chiều mày cái kiểu mất dậy đấy đâu!
Y Lâm ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt cô cô hồn nhìn theo hướng mẹ mình vừa đi.
Là do cô bị bệnh ảo tưởng hay sao?
Hôm qua còn dám nhìn giảng viên bằng ánh mắt thương hại nữa. Có phải cô bị điên rồi không?
Vội vàng bò xuống giường, Y Lâm nhặt lên chiếc điện thoại mà hôm qua cô vứt xuống. Cô bấm số gọi cho Mộc Trân.
- Mộc Trân, tao bị điên rồi, hôm qua tao còn nghĩ bố mẹ vì mình mà đuổi việc giảng viên anh văn nữa.
Mộc Trân bên kia họ sặc sụa, cũng hồi đáp lại bằng giọng lo âu:
- Ừ tao cũng vậy mày à, hôm qua bà tát tao xong tao còn cười khinh nữa cơ.
- Còn tao lúc đi ra còn dành cho bà ánh mắt thương hại.
- Tao với mày chết chắc rồi, sao tao với mày lại thích ảo tưởng vớ vẩn thế này.
Mộc Trân đồng thanh với Y Lâm, không phải vì đọc teenfic quá nhiều mà bây giờ lại đâm ra ảo tưởng nặng như thế này chứ!
...
- Thưa ba mẹ, con gái đi học.
Y Lâm dậm chân mấy cái xuống đất, rồi quay lại cúi chào ông bà Trịnh rồi mới mở cửa nhà đi ra bên ngoài.
- Y Lâm!
Ông Trịnh lật đật chạy ra cửa gọi con gái lại.
- Dạ?
- Con gái đi học ngoan, lên lớp nhớ xin lỗi cô chuyện hôm qua, đừng gây chuyện nữa nha con.
Y Lâm luôn vì sự yêu thương của bố mà biết ngoan ngoãn hơn, lần nãy cũng không ngoại lệ, Y Lâm lẽn bẽn cúi đầu nói:
- Vâng! Con sẽ xin lỗi cô về việc hôm qua!
Ông Trịnh lúc này mới mỉm cười hiền từ xoa đầu con gái, nhân cơ hội ông khẽ dúi vào tay Y Lâm mấy tờ tiền 500.
- Tiền bố cho con riêng, còn tiền trong tài khoản của con mỗi tháng bố cũng đã bảo mẹ tăng thêm cho, vì con gái lớn rồi!
- Cám ơn bố, bố tuyệt hơn mẹ nhiều!
Y Lâm cô tình hét lớn rồi chạy một mạch ra bên ngoài. Hôm nay tâm trạng Y Lâm thật sự khá tốt. Vừa ra tới cổng thì gặp Mộc Trân đang đứng đợi trước, hơi ngạc nhiên nhưng Y Lâm cũng không nói gì.
- Ngày nào mày cũng đi sớm thế này à?
Mộc Trân cầm thỏi loubotin màu hồng nhạt đánh một đường mờ mờ lên môi. Loại son của louboutin mới ra mắt này, Mộc Trân rất ưng, mà giá là vừa túi tiền nên mua liền một lúc mấy màu mà sử dụng.
- Hôm nay tao đang ngủ thì chị Trịnh bay vào quật túi bụi, đe doạ tao học đàng hoàng lại, để chị bẽ mặt là chết với chị.
- Tao cũng như vậy thôi, khác gì đâu. Đang không sáng sớm bị bắt dậy tồi bắt từ giờ trở đi phải đi xe buýt với mày, còn cắt luôn tài xế riêng của tao nữa, nói tao ngoan ngoãn mà tốt nghiệp đi, dù sao năm nay cũng là năm cuối rồi.
- Thế hôm qua nói lo cho hai đứa là lừa tụi mình à?
Y Lâm ngạc nhiên nhìn Mộc Trân, hôm qua không phải vì câu nói này mà đâm ra hoang tưởng hay sao?
- Thế mới nói, tao với mày học hành kiểu gì mà không biết đang học cái gì, cũng không biết học tới đâu. Cũng vì như vậy mà lần này bị phạt nặng đấy, cái tội ngu.
Mộc Trân cầm thỏi son dí vào trán Y Lâm một cái đau.
- Tao quên đã đành, mày cũng quên luôn là sao?
- Chắc tại chúng mình ngu đều!
Y Lâm dùng bản mặt ngu nhất hệ mặt trời nhìn Mộc Trân, khiến Mộc Trân cũng phải dùng mặt ngu mà nói lại:
- Ừ, là tại ngu đều nên mới như vậy!
...
Lại một lần nữa đối diện với giảng viên anh văn, nhưng là với thái độ lễ phép và ngoan ngoãn vô cùng.
- Chúng em xin lỗi cô, sẽ không có lần sau cho chuyện ngày hôm qua nữa.
Giảng viên anh văn hôm nay cũng hiền dịu lại, bà từ tốn nói:
- Hôm qua cô cũng hơi nóng, nhưng sau hôm qua cô cũng nhận ra rằng:" Bố mẹ các em là người tốt và các em đã được giáo dục một cách tốt nhất trong cuộc sống tầng lớp Thượng Lưu"
- Vâng, chúng em cũng biết cô là người tốt và luôn tôn trọng cô.
- Thôi được rồi, các em vào lớp đi, từ nay đừng quên sách vở nữa nhé. Học hành cẩn thận, năm cuối rồi!
- Vâng!
Cả ba cô trò lại vui vẻ với nhau đi về lớp học. Trong chuyện xảy ra lần này, Y Lâm và Mộc Trân nhận ra rằng, bố mẹ không phải luôn bênh vực mình trong mọi hoàn cảnh. Còn giảng viên anh văn lại nhận ra một điều quan trọng, tầng lớp trí thức thật sự là nằm ở suy nghĩ thấu đáo, biết cách làm người khác phải nể mình.
***
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng biển rộng, từng đợt sóng nhấp nhô ngoài xa xa, thuỷ triều lên khiến nước biển dâng lên một cách vô cùng nhanh chóng, thoáng chốc đã nhấn chìm cả một vùng cát trắng.
Y Lâm đứng ở bên ban công của khu resort phía xa khẽ ngắm nhìn cảnh hoàng hôn ở biển. Hôm nay là cuối tuần, bố mẹ do muốn nghỉ ngơi một chút nên mới rủ cô đi biển hít thở không khí của biển cho khoẻ người. Đối với đứa con gái độc nhất, song song với sự nghiêm khắc dạy dỗ, luôn là sự cưng chiều hết mực.
Buổi tối sau khi dùng bữa tối ở đại sảnh, gia đình ba người lại quây quần với nhau nói chuyện phiếm. Trong lúc bông đùa, ông Trịnh mới đùa một câu:
- Con gái lớn rồi đấy, sắp học đại học xong rồi, thế có biết thích ai chưa?
Câu nói đùa của bố không ngờ làm Y Lâm đứng hình mất mấy giây, cô chợt nhận ra rằng, bản thân chưa từng có người yêu thật sự.
- Ông này, Y Lâm nó có phải người sống nội tâm đâu, thích ai là sẽ rõ ràng ra đấy, hiện tại thì chắc chắn là chưa có người yêu.
Bà Trịnh cũng hùa theo mà trêu chọc con gái một chút.
- Ba, mẹ coi thường con quá rồi đấy, con mà phải đi thích người ta hay sao?
Y Lâm giận dỗi nói lại với ông bà Trịnh. Sau lại đứng dậy nói:
- Bố mẹ có đói không? Con cứ thấy đói đói thế nào ấy, chắc con đi cuống dưới sảnh khách sạn kiếm cái gì ăn quá.
Y Lâm xoa xoa bụng, tự nhiên cô cảm thấy đói vô cùng. Được bố mẹ gật đầu, Y Lâm chạy ngay xuống đại sảnh kiếm đồ ăn và đi dạo vài vòng.
...
Trịnh Thăng đi công tác một tuần liền mới về, muốn giải khuây nên tự thưởng cho mình một chuyến du lịch biển, không phải vì do khí hậu mát mẻ, là từ bé đã rất thích biển, chi đến khi lớn lên mỗi khi ra biển lại cảm thấy thoải mái.
Trịnh Thăng bay đến nơi là lúc 20h30, trong lúc anh làm thủ tục nhận phòng, có thấy bóng dáng quen quen lướt qua, nhưng lại chẳng thèm để ý.
Đến 21h00 tuy bụng đói cồn cào nhưng lại vì hơi mệt nên Trịnh Thăng không có đi xuống đại sảnh dùng bữa, mà gọi lên phòng. Dùng bữa xong do rảnh quá không có việc gì làm, lại móc cái ip6 mà hôm bữa nhặt được ra ngồi nghịch.
Y Lâm trong lúc ngồi ở quán cafe gần đó, lại chẳng hiểu sao bật icloud lên tìm vị trí.
- Khách sạn X, đường...?
- Chẳng phải là ở đây hay sao?
Y Lâm tự nhiên hét lớn khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình, Y Lâm rời khỏi quán cafe và quyết định đi tìm tên cướp để dằn mặt.
"Tuy là cho rồi nhưng vẫn phải dằn mặt để lần sau không ăn cắp vớ vẩn nữa"
Y Lâm bước đi với ý chí đầy tự tin. Nhưng khi đứng trước trước của phòng của Trịnh Thăng, cô thực sự bị nhụt chí, hơn nữa còn run sợ.
" Mày điên à, cho rồi thì thôi, dằn mặt làm gì nữa"
" Phải dằn mặt chứ, để lần sau mà gặp thì nó còn biết tự né"
Đang đấu tranh tư tưởng trước cửa phòng của Trịnh Thăng thì đột nhiên cánh cửa mở ra.