Y Lâm cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học, ngành quản trị kinh doanh. Ngày tốt nghiệp cô chẳng buồn báo cha mẹ, chỉ lặng lẽ đi ra chỗ Mộc Trân, đứng trước Mộc Trân lại không tài nào kìm nổi nước mắt.
- Mộc Trân, có phải cậu đã quên tớ rồi không? Tại sao đến lúc tốt nghiệp vẫn không về với tớ? Tớ đã đợi cậu lâu lắm rồi.....
Y Lâm nấc lên từng đợt, lời sau cũng không thể nói ra được nữa. Hôm ấy, Y Lâm ở chỗ mộ Mộc Trân khóc cả ngày. Sự chờ đợi có lẽ là gần như quá giới hạn rồi, cuộc điện thoại kia, cô có còn nên tin vào nó nữa không?
Tất nhiên, bởi vì nó chính là thứ để cô tiếp tục tồn tại tới bây giờ. Sự thật mà Mộc Trân hứa với cô, nhất định cô phải biết.
***
Ngày đi làm đầu tiên, Y Lâm mặc áo sơ mi tay dài với chân váy ôm đen thời thượng, nhìn vừa lịch sự lại vừa hiện đại, cộng với nhan sắc và làn da trắng hồng của cô thì khỏi nói, có lẽ là rất nổi bật khi đi bên cạnh anh trai.
Đứng trước cổng công ty, Y Lâm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô tự nhủ rằng phải làm việc thật tốt, sau này gặp lại Mộc Trân nhất định sẽ không để Mộc Trân trách móc, càng không để Mộc Trân thấy áy náy vì đã bỏ mặc cô.
Đứng mỉm cười hồi lâu thì Y Lâm mới nhìn đồng hồ trên tay, không ngờ đã trễ tới 30'. Cô hoảng hốt chạy vội vã vào công ty, giày cao gót ngân vang gây sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Điện thoại Y Lâm reo lên, cô vội vàng nhấc máy.
- Alo
- Y Lâm, con đang ở đâu thế, sao con chưa có mặt?
Bà Trịnh hối thúc con gái, dường như Trịnh Bình Phong đã gọi về trách móc.
- Con đang ở đại sảnh công ty, đang rất vội, mẹ đợi con, lát con gọi lại sau.
Y Lâm nhét điện thoại vào túi xách, lại vội vàng chạy vào thang máy ở đại sảnh. Nhấn nút đi lên tầng cao nhất. Tới nơi lại chạy vội vàng chạy vào phòng tổng giám đốc.
" cốc... Cốc... "
Y Lâm đứng trước cửa thở hồng hộc, lịch sự gõ mấy tiếng, lại nghĩ ra là anh trai đang ở trong đấy, nên mở cửa vào trong luôn.
Trịnh Bình Phong đang gọi điện cho đối tác, khẽ nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng không trả lời, lại nghe tiếng mở cửa, tiếp theo chính là giọng nói của cô em gái:
- Xin lỗi, tôi đến trễ.
Y Lâm vẫn còn thở, đứng trước bàn làm việc của anh trai dồn hết sức bình sinh mà hét lên, nhưng ngay lập tức im bặt vì nhận được ánh mắt không mấy tốt lành của anh trai.
Trịnh Bình Phong quay lại trừng mắt với Y Lâm, sau tiếp tục nói chuyện rồi nhanh chóng cúp máy. Tức thì quay sang quát lớn với Y Lâm.
- Lần sau có tiếng trả lời mới được bước vào nghe chưa? Con gái gì mà không có phép tắc vậy? Mù hay sao mà không thấy tôi đang nghe điện thoại?
- Tôi xin lỗi!
Y Lâm đối điện với sự tức giận của anh trai, tất nhiên hoảng sợ mà ngay lập tức xin lỗi.
Trịnh Bình Phong nhận thấy dự sợ hãi trong lời nói của cô, dù sao cũng nể Y Lâm là em gái nên câu sau nói rất nhẹ nhàng:
- Lần sau nhớ đi đúng giờ, còn hôm nay hãy soạn văn bản cho buổi họp ngày mai, lịch trình thì liên hệ với thư kí để lấy, văn phòng làm việc của trợ lí thì ở tầng dưới.
- Dạ
Y Lâm ngoan ngoãn nghe, tự nhủ phải ghi nhớ từng câu từng chữ, thế mà lúc đi ngoài cửa lại quên hết sạch. Vì thế nên lại lịch sự gõ cửa lần thứ hai.
- Vào đi.
Lần này nhìn bộ dạng anh trai đang ngồi làm việc, Y Lâm tự nhiên thấy càng sợ hãi, nên thành ra nói lắp:
- Tổng... Giám... Đốc....
Cô nói lí nhí trong cổ họng, Trịnh Bình Phong thấy vậy, anh khẽ thở dài mà nói:
- Lâu rồi không gặp em, dù sao có thắc mắc gì cứ thoải mái hỏi anh, còn số điện thoại, anh đã bảo mẹ gửi qua cho em rồi.
- Vâng
Tâm trạng Y Lâm lúc này thoải mái hơn hẳn, lại đi tới bàn làm việc của anh trai mà hỏi:
- Nhưng mà, công việc của em là gì vậy?
Trịnh Bình Phong nghe xong mà ngao ngán thở dài, đối với cô em gái kém 12 tuổi, lại không hề thông minh, anh lại phải ra sức để dạy dỗ hay sao?
Đúng là phải như thế!
....
Y Lâm sau khi được anh trai giải thích cặn kẽ thì đã hiểu và bắt đầu làm việc. Công việc đầu tiên chính là đi lấy lịch trình của tổng giám đốc.
Y lâm đi đến chỗ thư kí ở tầng dưới, lại cảm thấy có chút kì quái, sao thư kí lại làm việc ở lầu dưới, nếu không phải thì nên làm việc cùng tầng với chủ tịch để dễ dàng xử lí công việc hơn hay sao?
Đi một lúc cũng là tới văn phòng của thư kí, bước vào là một không gian vô cùng thoải mái, thoáng mát, có hai dãy bàn, các thư kí đang ngồi mỗi người một ghế, không có vách ngăn trên bàn nhưng tuyệt nhiên lại không có đến một tiếng ồn nào cả.
Y Lâm nhẹ nhàng bước qua, đi vào văn phòng nhỏ bên trong, đó chính là góc làm việc của thư kí trưởng.
" Cốc.. cốc "
Y lâm gõ lấy hai tiếng, không thấy câu trả lời liền mở cửa mà bước vào. Không ngờ khi vừa nhìn thấy người thì lại khựng ngay lại. Cô gái bên trong thực sự rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, lại như toả sáng đối với cái không gian xung quanh. Y Lâm ngẩn ngơ một lúc, mãi mới mở miệng ra nói:
- Cho tôi xin lịch trình của tổng giám đốc.
Y lâm vẫn đứng ở cửa, một bước cũng không đi lên, thực sự nếu đi lên cô sợ sẽ phát hiện ra rằng mình thật là xấu xí quá, bất quá y lâm lại không muốn phải thừa nhận nhan sắc của bản thân có giới hạn.
- Xin lỗi, tôi bận quá, trợ lí không phiền thì vào đây lấy hộ tôi với, tôi vì biết trợ lí là người mới, nên đã photo ra rõ ràng đầy đủ rồi.
Trần tử khẽ ngẩng đầu lên nhìn Y Lâm cười tươi, tay lại chỉ vào tờ giấy nằm trên mặt bàn, tay còn lại vẫn đang cầm điện thoại gọi cho ai đó. Y Lâm lại vì động tác của cô mà đâm ra xúc động, đúng là người ta có câu:" đẹp người đẹp nết", không phải người đang ở trước mặt cô hay sao?
Y lâm mỉm cười bước tới cầm lấy tờ giấy, khẽ liếc qua thì quả thực là chi tiết, vì thế mà càng cảm động, quay ra mà nhìn Trần tử:
- Cám ơn chị, chị không những xinh đẹp mà còn tốt bụng.
Nói rồi Y lâm tự nhiên cúi đầu đi nhanh một mạch ra ngoài cửa, có trời mới biết tí nữa nàng phun ra câu:" Anh trai đúng là biết cách dấu mỹ nữ công ty mà".
Cầm tờ lịch trình trên tay, Y Lâm khẽ lẩm nhẩm trong miệng:
- 8h30 họp hội đồng, 14h Gặp đối tác làm ăn " Thăng "
Thăng? Là ai nhỉ? là tên công ty hay tên người?
***
Phòng họp hội đồng là một căn phòng cực lớn, bên trong có một bục đứng, một chiếc bàn dài 2m, còn có một màn hình cỡ đại được gắn trên tường. các trang thiết bị công nghệ cũng có rất đầy đủ, hệ thống tiên tiến và luôn được đảm bảo không có lỗi trục trặc nào xảy ra khi họp.
Đèn trong phòng bật điện sáng trưng, chiếc bàn dài 2m đã kín chỗ, Trịnh Bình Phong lúc này hiên ngang bước vào, Y Lâm vội vội vàng vàng đi theo, thấy các cổ đông chăm chua nhìn mình thì cũng hơi hoảng sợ, nhưng khi thấy sự uy nghi của anh trai trước mặt thì quả thật là
Không Đùa Được Đâu
Thần thái của anh trai thực sự rất lãnh đạm, hơn nữa vóc dáng thực sự rất nam tính, khoác lên mình bộ vest màu lam, khuôn mặt cực kì uy nghiêm khiên Y lâm thực sự muốn rùng mình.
Lúc này Trịnh Bình Phong đứng lên bục phát biểu, lời lẽ rõ ràng, đều đều mà trôi chảy, các cổ đông bên dưới thì liên tục gật đầu, không chút ý kiến, xem ra anh trai làm việc rất có uy tín.
Y Lâm đứng bên góc của phòng, ngáp ngắn ngáp dài, chân muốn rã cả ra, nhưng tuyệt nhiên lại không dám ngồi vào ghế vì sợ lại ngủ gật ở đó mất.
" Kết thúc "
Giọng Trịnh Bình Phong cất lên, liền nhìn một lượt các cổ đông mà hỏi:
- Lần cuối, còn ai có ý kiến gì không?
Các cổ đông nhìn nhau một hồi, lại đồng thanh với nhau
- Không không, kế hoạch lần này thực sự hoàn hảo, và chúng tôi tin vào năng lực của ngài đây.
Giọng rõ ràng chỉ là nịnh bợ, Trịnh Bình Phong dường như đã quá nhàn tai rồi, liền nhếch mép lên cười rồi đi thẳng ra ngoài. Y Lâm nhìn thấy nhưng cũng chỉ biết chạy theo, không quên cúi đầu chào các cổ đông.
" Anh, thái độ của anh như vậy, không sợ các cổ đông cảm thấy tủi mà từ bỏ công ty chứ?"
Y Lâm sắp xếp các văn kiện ở bàn họp, ngứa miệng hỏi. Trịnh Bình Phong thấy em gái quá ngây thơ, nên mỉm cười:
- Từ bỏ, nếu họ dám thì cứ việc, Trịnh Thị cũng không cần tới họ, không cần họ thì cũng có rất nhiều người muốn đầu quân vào đây.
Không để Y Lâm nói thêm một câu nào nữa, Trịnh Bình Phong lại tiếp tục:
- Mấy loại người chỉ biết nịnh bợ, đầu óc ngu xuẩn chỉ biết đến túi tiền của mình, cũng không đáng để coi trọng.
- Anh! Có khinh người quá đáng không? Họ cũng phải mà người thông minh mới có thể kiếm được nhiều tiền chứ?
- Cái thông minh nhất của họ, chính là biết đầu tư đúng nơi, đúng chỗ.
- Nhưng thật sự họ đều như vậy sao?
- ĐÚNG! đa phần là đều như thế, chỉ riêng các chủ tịch và các tổng tài thì lại là ở một đẳng cấp khác!
- Là sao?
- Chính là bọn anh đều thông minh và tàn độc, đặc biệt không cần phụ nữ!
Y Lâm nghe câu nói này mà buồn cười cực, cô khẽ thì thầm trọng miệng, khổng để anh trai nghe thấy
- Hoá ra tổng tài đều là bê đê!
- Mộc Trân, có phải cậu đã quên tớ rồi không? Tại sao đến lúc tốt nghiệp vẫn không về với tớ? Tớ đã đợi cậu lâu lắm rồi.....
Y Lâm nấc lên từng đợt, lời sau cũng không thể nói ra được nữa. Hôm ấy, Y Lâm ở chỗ mộ Mộc Trân khóc cả ngày. Sự chờ đợi có lẽ là gần như quá giới hạn rồi, cuộc điện thoại kia, cô có còn nên tin vào nó nữa không?
Tất nhiên, bởi vì nó chính là thứ để cô tiếp tục tồn tại tới bây giờ. Sự thật mà Mộc Trân hứa với cô, nhất định cô phải biết.
***
Ngày đi làm đầu tiên, Y Lâm mặc áo sơ mi tay dài với chân váy ôm đen thời thượng, nhìn vừa lịch sự lại vừa hiện đại, cộng với nhan sắc và làn da trắng hồng của cô thì khỏi nói, có lẽ là rất nổi bật khi đi bên cạnh anh trai.
Đứng trước cổng công ty, Y Lâm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô tự nhủ rằng phải làm việc thật tốt, sau này gặp lại Mộc Trân nhất định sẽ không để Mộc Trân trách móc, càng không để Mộc Trân thấy áy náy vì đã bỏ mặc cô.
Đứng mỉm cười hồi lâu thì Y Lâm mới nhìn đồng hồ trên tay, không ngờ đã trễ tới 30'. Cô hoảng hốt chạy vội vã vào công ty, giày cao gót ngân vang gây sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Điện thoại Y Lâm reo lên, cô vội vàng nhấc máy.
- Alo
- Y Lâm, con đang ở đâu thế, sao con chưa có mặt?
Bà Trịnh hối thúc con gái, dường như Trịnh Bình Phong đã gọi về trách móc.
- Con đang ở đại sảnh công ty, đang rất vội, mẹ đợi con, lát con gọi lại sau.
Y Lâm nhét điện thoại vào túi xách, lại vội vàng chạy vào thang máy ở đại sảnh. Nhấn nút đi lên tầng cao nhất. Tới nơi lại chạy vội vàng chạy vào phòng tổng giám đốc.
" cốc... Cốc... "
Y Lâm đứng trước cửa thở hồng hộc, lịch sự gõ mấy tiếng, lại nghĩ ra là anh trai đang ở trong đấy, nên mở cửa vào trong luôn.
Trịnh Bình Phong đang gọi điện cho đối tác, khẽ nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng không trả lời, lại nghe tiếng mở cửa, tiếp theo chính là giọng nói của cô em gái:
- Xin lỗi, tôi đến trễ.
Y Lâm vẫn còn thở, đứng trước bàn làm việc của anh trai dồn hết sức bình sinh mà hét lên, nhưng ngay lập tức im bặt vì nhận được ánh mắt không mấy tốt lành của anh trai.
Trịnh Bình Phong quay lại trừng mắt với Y Lâm, sau tiếp tục nói chuyện rồi nhanh chóng cúp máy. Tức thì quay sang quát lớn với Y Lâm.
- Lần sau có tiếng trả lời mới được bước vào nghe chưa? Con gái gì mà không có phép tắc vậy? Mù hay sao mà không thấy tôi đang nghe điện thoại?
- Tôi xin lỗi!
Y Lâm đối điện với sự tức giận của anh trai, tất nhiên hoảng sợ mà ngay lập tức xin lỗi.
Trịnh Bình Phong nhận thấy dự sợ hãi trong lời nói của cô, dù sao cũng nể Y Lâm là em gái nên câu sau nói rất nhẹ nhàng:
- Lần sau nhớ đi đúng giờ, còn hôm nay hãy soạn văn bản cho buổi họp ngày mai, lịch trình thì liên hệ với thư kí để lấy, văn phòng làm việc của trợ lí thì ở tầng dưới.
- Dạ
Y Lâm ngoan ngoãn nghe, tự nhủ phải ghi nhớ từng câu từng chữ, thế mà lúc đi ngoài cửa lại quên hết sạch. Vì thế nên lại lịch sự gõ cửa lần thứ hai.
- Vào đi.
Lần này nhìn bộ dạng anh trai đang ngồi làm việc, Y Lâm tự nhiên thấy càng sợ hãi, nên thành ra nói lắp:
- Tổng... Giám... Đốc....
Cô nói lí nhí trong cổ họng, Trịnh Bình Phong thấy vậy, anh khẽ thở dài mà nói:
- Lâu rồi không gặp em, dù sao có thắc mắc gì cứ thoải mái hỏi anh, còn số điện thoại, anh đã bảo mẹ gửi qua cho em rồi.
- Vâng
Tâm trạng Y Lâm lúc này thoải mái hơn hẳn, lại đi tới bàn làm việc của anh trai mà hỏi:
- Nhưng mà, công việc của em là gì vậy?
Trịnh Bình Phong nghe xong mà ngao ngán thở dài, đối với cô em gái kém 12 tuổi, lại không hề thông minh, anh lại phải ra sức để dạy dỗ hay sao?
Đúng là phải như thế!
....
Y Lâm sau khi được anh trai giải thích cặn kẽ thì đã hiểu và bắt đầu làm việc. Công việc đầu tiên chính là đi lấy lịch trình của tổng giám đốc.
Y lâm đi đến chỗ thư kí ở tầng dưới, lại cảm thấy có chút kì quái, sao thư kí lại làm việc ở lầu dưới, nếu không phải thì nên làm việc cùng tầng với chủ tịch để dễ dàng xử lí công việc hơn hay sao?
Đi một lúc cũng là tới văn phòng của thư kí, bước vào là một không gian vô cùng thoải mái, thoáng mát, có hai dãy bàn, các thư kí đang ngồi mỗi người một ghế, không có vách ngăn trên bàn nhưng tuyệt nhiên lại không có đến một tiếng ồn nào cả.
Y Lâm nhẹ nhàng bước qua, đi vào văn phòng nhỏ bên trong, đó chính là góc làm việc của thư kí trưởng.
" Cốc.. cốc "
Y lâm gõ lấy hai tiếng, không thấy câu trả lời liền mở cửa mà bước vào. Không ngờ khi vừa nhìn thấy người thì lại khựng ngay lại. Cô gái bên trong thực sự rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, lại như toả sáng đối với cái không gian xung quanh. Y Lâm ngẩn ngơ một lúc, mãi mới mở miệng ra nói:
- Cho tôi xin lịch trình của tổng giám đốc.
Y lâm vẫn đứng ở cửa, một bước cũng không đi lên, thực sự nếu đi lên cô sợ sẽ phát hiện ra rằng mình thật là xấu xí quá, bất quá y lâm lại không muốn phải thừa nhận nhan sắc của bản thân có giới hạn.
- Xin lỗi, tôi bận quá, trợ lí không phiền thì vào đây lấy hộ tôi với, tôi vì biết trợ lí là người mới, nên đã photo ra rõ ràng đầy đủ rồi.
Trần tử khẽ ngẩng đầu lên nhìn Y Lâm cười tươi, tay lại chỉ vào tờ giấy nằm trên mặt bàn, tay còn lại vẫn đang cầm điện thoại gọi cho ai đó. Y Lâm lại vì động tác của cô mà đâm ra xúc động, đúng là người ta có câu:" đẹp người đẹp nết", không phải người đang ở trước mặt cô hay sao?
Y lâm mỉm cười bước tới cầm lấy tờ giấy, khẽ liếc qua thì quả thực là chi tiết, vì thế mà càng cảm động, quay ra mà nhìn Trần tử:
- Cám ơn chị, chị không những xinh đẹp mà còn tốt bụng.
Nói rồi Y lâm tự nhiên cúi đầu đi nhanh một mạch ra ngoài cửa, có trời mới biết tí nữa nàng phun ra câu:" Anh trai đúng là biết cách dấu mỹ nữ công ty mà".
Cầm tờ lịch trình trên tay, Y Lâm khẽ lẩm nhẩm trong miệng:
- 8h30 họp hội đồng, 14h Gặp đối tác làm ăn " Thăng "
Thăng? Là ai nhỉ? là tên công ty hay tên người?
***
Phòng họp hội đồng là một căn phòng cực lớn, bên trong có một bục đứng, một chiếc bàn dài 2m, còn có một màn hình cỡ đại được gắn trên tường. các trang thiết bị công nghệ cũng có rất đầy đủ, hệ thống tiên tiến và luôn được đảm bảo không có lỗi trục trặc nào xảy ra khi họp.
Đèn trong phòng bật điện sáng trưng, chiếc bàn dài 2m đã kín chỗ, Trịnh Bình Phong lúc này hiên ngang bước vào, Y Lâm vội vội vàng vàng đi theo, thấy các cổ đông chăm chua nhìn mình thì cũng hơi hoảng sợ, nhưng khi thấy sự uy nghi của anh trai trước mặt thì quả thật là
Không Đùa Được Đâu
Thần thái của anh trai thực sự rất lãnh đạm, hơn nữa vóc dáng thực sự rất nam tính, khoác lên mình bộ vest màu lam, khuôn mặt cực kì uy nghiêm khiên Y lâm thực sự muốn rùng mình.
Lúc này Trịnh Bình Phong đứng lên bục phát biểu, lời lẽ rõ ràng, đều đều mà trôi chảy, các cổ đông bên dưới thì liên tục gật đầu, không chút ý kiến, xem ra anh trai làm việc rất có uy tín.
Y Lâm đứng bên góc của phòng, ngáp ngắn ngáp dài, chân muốn rã cả ra, nhưng tuyệt nhiên lại không dám ngồi vào ghế vì sợ lại ngủ gật ở đó mất.
" Kết thúc "
Giọng Trịnh Bình Phong cất lên, liền nhìn một lượt các cổ đông mà hỏi:
- Lần cuối, còn ai có ý kiến gì không?
Các cổ đông nhìn nhau một hồi, lại đồng thanh với nhau
- Không không, kế hoạch lần này thực sự hoàn hảo, và chúng tôi tin vào năng lực của ngài đây.
Giọng rõ ràng chỉ là nịnh bợ, Trịnh Bình Phong dường như đã quá nhàn tai rồi, liền nhếch mép lên cười rồi đi thẳng ra ngoài. Y Lâm nhìn thấy nhưng cũng chỉ biết chạy theo, không quên cúi đầu chào các cổ đông.
" Anh, thái độ của anh như vậy, không sợ các cổ đông cảm thấy tủi mà từ bỏ công ty chứ?"
Y Lâm sắp xếp các văn kiện ở bàn họp, ngứa miệng hỏi. Trịnh Bình Phong thấy em gái quá ngây thơ, nên mỉm cười:
- Từ bỏ, nếu họ dám thì cứ việc, Trịnh Thị cũng không cần tới họ, không cần họ thì cũng có rất nhiều người muốn đầu quân vào đây.
Không để Y Lâm nói thêm một câu nào nữa, Trịnh Bình Phong lại tiếp tục:
- Mấy loại người chỉ biết nịnh bợ, đầu óc ngu xuẩn chỉ biết đến túi tiền của mình, cũng không đáng để coi trọng.
- Anh! Có khinh người quá đáng không? Họ cũng phải mà người thông minh mới có thể kiếm được nhiều tiền chứ?
- Cái thông minh nhất của họ, chính là biết đầu tư đúng nơi, đúng chỗ.
- Nhưng thật sự họ đều như vậy sao?
- ĐÚNG! đa phần là đều như thế, chỉ riêng các chủ tịch và các tổng tài thì lại là ở một đẳng cấp khác!
- Là sao?
- Chính là bọn anh đều thông minh và tàn độc, đặc biệt không cần phụ nữ!
Y Lâm nghe câu nói này mà buồn cười cực, cô khẽ thì thầm trọng miệng, khổng để anh trai nghe thấy
- Hoá ra tổng tài đều là bê đê!