Khống chế Tạ Cảnh Thần, hắn cố dùng sức, lôi cậu ra ngoài.
Thuận tiện đóng lại phòng bệnh của Kỷ Trầm, ngăn cách hoàn toàn hai người đó lại.
Khả năng sát thương bằng miệng của Kỷ Trầm rõ như ban ngày, mỗi khi mở miệng đều như miệng nam mô, bụng bồ dao găm, khiến người ta không nói lên lời.
Tạ Cảnh Thần vì hắn mà điên đảo mấy lần, trông sa sút vô cùng. Gần đây tâm trạng cũng không ổn định, bây giờ còn chịu đựng mấy lời châm chọc của Kỷ Trầm, chưa phát điên lên đã là may mắn.
Vai bị hắn nắm chặt, sức mạnh to lớn, tưởng như xương muốn vỡ vụn đến nơi.
“Tạ Cảnh Thần,,,” Hắn gọi tên cậu, giọng nói chậm rãi.
“Tiểu Kỷ.” Tạ Cảnh Thần ôm lấy hắn, đụng chạm không ngừng, mưu toan lấy được nhiều ấm áp hơn, cuối cùng sống mũi thấy cay cay mà òa lên nức nở: “….Không nói cho anh biết là lỗi của em, anh, anh đừng ghét anh….Em, em thật sự không thể sống thiếu anh.”
“Cậu…” Hắn cân nhắc từ ngữ, làm sao để đối phương vui vẻ chấp nhận đề nghị của hắn, suy nghĩ một hồi, chỉ có thể nói: “Cậu tốt nhất nên khám bác sĩ tâm lý.”
“Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không sao.” Ngữ điều Tạ Cảnh Thần bỗng dồn dập hơn hẳn, sốt ruột quá mức đều mức thở cũng không xong: “Em sẽ không giống như Kỷ Trầm, em thề là em sẽ không làm tổn thương đến anh….”
“Tôi sẽ ở bên cậu.” Kỷ Uyên thở dài, ôm lấy thân thể gầy yếu của đối phương, cảm nhận thân nhiệt lạnh toát, tự dưng thấy động lòng thương: “Tôi sẽ ở bên cậu trong thời gian trị liệu.”
Tạ Cảnh Thần nhìn hắn, giống như muốn nhìn thấu điều gì đó.
Hắn sờ đầu cậu, vén lên vài sợi tóc.
Tạ Cảnh Thần nhìn động tác của hắn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.
Kỷ Uyên nở ra nụ cười: “Được rồi, về thôi. Đây là bệnh viện, bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì.”
Theo Kỷ Uyên rời đi, sự dịu dàng hiển hiện trong đôi mắt cậu. Đi đến cuối hành lang, cậu bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía phòng bệnh, cằm hơi hướng lên.
Mấy ngày sau bình yên trôi qua.
Trong thời gian ấy Kỷ Uyên đi Tạ gia hai chuyến; một lần là cùng Tạ Chấn Giang nói về diễn biến tình hình, trao đổi ý kiến. Còn có một lần bị Tạ lão tử bí mật kéo đi câu cá, trên chiếc xe chạy việt dã chuyên dụng đi thật xa, đến lúc nhận ra đã phát hiện mình quên mang điện thoại di động.
Tạ lão tử cầm cần câu đi ra, trông bình thản không chút sốt ruột. Trái ngược hẳn với Kỷ Uyên đang cuối hết cả lên, liền hỏi: “Ông Tạ, ông có mang theo điện thoại di động không?”
Tạ lão tử tên đầy đủ là Tạ Đạt Sơn, hồi trẻ giống Tạ Cảnh Thần như đúc, chậm rãi mở miệng: “Chưa bao giờ mang cái đồ ấy, phiền toái phát sợ.”
Hắn giật mình, lần này ra ngoài là chuyện bất ngờ, trừ hắn và Tạ lão tử thì không một ai biết, cùng lắm là đám cảnh về những bọn họ cũng không rõ là đi đâu.
Không những thế, bởi vì chuyện của Kỳ Trầm, Tạ Cảnh Thần lập tức thể hiện thành ý, gỡ hết thiết bị định vị trên người hắn. Đã thế chẳng ai dám cài thiết bị định vị lên xe của Tạ lão tử.
Đây là vùng hoang dã bên đường không có camera.
Nói cách khác, lần này bọn họ đi thật đúng là thần không biết, quỷ không hay.
Hắn nhìn một khoảng trời xanh ngát, thiên nhiên trong lành không hề ô nhiễm, có hơi chần chừ: “Lần này sợ rằng không có cách nào cũng ông câu cá.”
Tạ lão tử ngẩng đầu nhìn hay, tay run run, đem cần câu vẩy đi thật xa: “Làm sao? Sợ thằng cháu tôi lại gây ra chuyện gì”
Hắn không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Nói không lo lắng về Tạ Cảnh Thần là nói dối, đối phương trước mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đeo bám hắn cực kỳ, một bước cũng không rời. Lần trước đi Tạ gia, đi có hai tiếng mà điện thoại đổ chuông không ngừng, bình thường ra ngoài cũng luôn trao đổi tin nhắn.
Trước đây từng có chuyện tương tự xảy ra, Kỷ Uyên để điện thoại di động ở chế độ yên lặng, khi đó là đi hai tiếng. Vừa ra khỏi phòng họp đã thấy Tạ Cảnh Thần đứng ngoài, không biết đối phương bị làm sao, chỉ đứng ở hành lang nhìn hắn với vẻ đau thương nặng nề.
Lấy điện thoại di động nhìn, tin nhắn cũng như cuộc gọi nhỡ gần như muốn nổ tung.
Trở vào văn phòng liền cùng hắn ôm hôn điên cuồng, một hồi làm tình điên đảo Tạ Cảnh Thần mới tỉnh táo lại phần nào.
Từ đó hắn không dám ra ngoài mà không nói một câu với đối phương.
“Tính cách cháu tôi, làm sao mà tôi không biết.” Tạ lão tử cười nói: “Nó bình tĩnh lắm, không sao đâu. Cậu theo tôi đi câu cá, xảy ra chuyện gì tôi sẽ nhận trách nhiệm cho.”
Nói đến đây, nếu hắn từ chối là không nể mặt Tạ Đạt Sơn.
Kỷ Uyên không hề xoắn xuýt, bình tình đi theo ông lão câu cá, một buổi thu hoạch dồi dào. Đem theo Kỷ phụ đi làm ăn từ khi còn trẻ, mấy trò giải trí của giới quyền cao chức trọng đều nắm rõ như lòng bàn tay, đánh golf, câu cá, thậm chí trượt tuyết đều nằm lòng, hiện tại cùng ông tán gẫu cũng không thiếu đề tài.
Thế nên khi cả hai rời đi thì mặt trời đã sắp lặn.
Tạ lão tử năm nay đã ngoài bảy mươi. Tạ Chấn Giang là con thứ ba của ông ta, tuổi tác cách biệt quá xe nên mỗi câu nói ra đều làm hắn e sợ, sợ rằng cái miệng hại cái thân, hiện giờ cũng chỉ nói vài vấn đề xã hội, thỉnh thoảng sẽ nơi đi đâu đâu,
Kỷ Uyên yên lặng lắng nghe, vừa lái xe, thỉnh thoảng đáp lại, cũng đủ khiến cho ông lão cực kỳ hài lòng.
Thực ra này giờ lòng hắn đã thấy bất an, chỉ là khi nãy câu cá, tán gẫu nên không thể tập trung suy nghĩ. Bây giờ nghĩ lại, hắn đã biến mất cả một buổi chiều không rõ lý do, chỉ sợ Tạ Cảnh Thần lúc này đã quậy tưng bừng mọi thứ.
Thời điểm tiến vào biệt thự của Tạ gia, cảnh vệ lập tức nhận ra hắn. Nghe Kỷ Uyên hỏi tình hình, người đàn ông mặc cảnh phục chỉ biết tổng kết bốn chữ: đại sự không ổn.
Đến khi vào nhà mới phát hiện, cái gọi là không ổn là thật sự rất không ổn.
Mấy lọ hoa cổ ở dưới lập đều bị đập vỡ, mấy chậu lan hồ điệp đều nghiêng vặn vẹo chỗ cầu thang, hơn một nửa đều bị phá cho tan nát.
Sau đó hắn mới biết, khi hắn ra ngoài câu cá được một tiếng thì Tạ Cạnh Thần đã bắt đầu nổi điên lên tìm hắn khắp nơi, cùng thuộc hạ đến nhà tổ trạch, suýt chút nữa còn ra tay với cả người thân.
Nếu hắn không trở về kịp, quá tối nay chắn hắn đã cho nổ cả cái nhà tổ trạch.
Kỳ thực, ông lão Tạ Đạt Sơn nhìn khắp một lượt phòng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc trước là ai nói Tạ Cảnh Thần là đứa trẻ rất bình tĩnh…
Cái này đâu phải là bình tĩnh, mà là không thể kiểm soát nổi.
Đấu đá lung tung, bất chấp hậu quả, điên điên khùng khùng.
Nhưng lão gia tử không biết phải làm sao với Tạ Cảnh Thần, không nói đến việc Kỷ Uyên hứa sẽ mang Tạ Cảnh Thần về sau khi đã xin lỗi chân thành và hứa sẽ sửa chữa lại một vật dụng bị phá sản, mà là tầm ảnh hưởng của Tạ Cảnh Thần ở nước ngoài cũng đủ để bất lực không biết làm sao với đứa cháu.
Tạ Cảnh Thần vô cùng quan trọng, đối với Tạ gia, đối với cơ nghiệp của Tạ gia ở Anh quốc, không gì có thể thay thế được.
Bây giờ Tạ Cảnh Thần điên không chịu nổi, Tạ gia một phần cũng có trách nhiệm cho chuyện này, đính ước của cậu ngày ấy với Kỷ Uyên khi còn bé không hề có ai ngăn cản, cùng lắm chỉ trêu chọc vài câu.
Thằng đàn ông thà yêu một thằng đàn ông chân chính còn hơn là yêu một thằng điên.
Tạ Cảnh Thần trước mặt Kỷ Uyên luôn luôn nghe lời, ngoan ngoãn nhưng chỉ cần không thấy hắn đâu lập tức trở thành thằng điên hung hãn và bạo lực.
Không dễ gì dẫn người đến nhận tội, chuyện đại náo Tạ gia xem như giải quyết xong. Một mặt tin tức từ bệnh viện quân khu lại truyền đến, hỏa hoạn không kịp dập tắt trở thành đại thương vong, ngọn lửa bùng lên đã thiêu đốt mọi thứ không còn cái gì.
Địa điểm lửa cháy chính là phòng bệnh của Kỷ Trầm.
Hắn nhìn về phía Tạ Cảnh Thần đầy hàm ý, đối phương lúc này đang chơi game, bị hắn nhìn thấy, tay run lên một hồi rồi chữ GAME OVER hiện lên màn hình.
“Tiểu Kỷ, là em sai người làm đấy, nó đáng ghét lắm rồi.” Lần này Tạ Cảnh Thần thẳng thắn thừa nhận, lông mày nhăn lại: “Có điều nó chạy thoát rồi.”
Cậu thấp đầu, cắn móng tay, thấp giọng nói: “Lần sau em mang anh đi Anh quốc, thuận tiện gọi thuộc hạ bên ấy ra tay, chắc chắn sẽ giết được nó.”
Hắn giơ tay lên, gõ vào trán cậu: “Nói kiểu gì thế?”
“Nó cướp người đàn ông của em” Tạ Cảnh Thần ôm lấy trán, ánh mắt ai oán, xoáy sâu vào hắn: “Tiểu Kỳ, em không thể bỏ qua cho nó.”
Hắn không lên tiếng, lảng tránh ánh nhìn đi nơi khác. Lại chú ý đối phương móng tay đối phương đã cắn ra máu.
Hắn cầm lấy tay cậu, nhìn thẳng vào mắt, nói ra từng chữ một: “Tạ Cảnh Thần, đừng chọc tức tôi.”
“Tiều Kỷ…” Thanh âm đối phương mềm mại, yếu ớt hướng về phía hắn.
Thuận tiện đóng lại phòng bệnh của Kỷ Trầm, ngăn cách hoàn toàn hai người đó lại.
Khả năng sát thương bằng miệng của Kỷ Trầm rõ như ban ngày, mỗi khi mở miệng đều như miệng nam mô, bụng bồ dao găm, khiến người ta không nói lên lời.
Tạ Cảnh Thần vì hắn mà điên đảo mấy lần, trông sa sút vô cùng. Gần đây tâm trạng cũng không ổn định, bây giờ còn chịu đựng mấy lời châm chọc của Kỷ Trầm, chưa phát điên lên đã là may mắn.
Vai bị hắn nắm chặt, sức mạnh to lớn, tưởng như xương muốn vỡ vụn đến nơi.
“Tạ Cảnh Thần,,,” Hắn gọi tên cậu, giọng nói chậm rãi.
“Tiểu Kỷ.” Tạ Cảnh Thần ôm lấy hắn, đụng chạm không ngừng, mưu toan lấy được nhiều ấm áp hơn, cuối cùng sống mũi thấy cay cay mà òa lên nức nở: “….Không nói cho anh biết là lỗi của em, anh, anh đừng ghét anh….Em, em thật sự không thể sống thiếu anh.”
“Cậu…” Hắn cân nhắc từ ngữ, làm sao để đối phương vui vẻ chấp nhận đề nghị của hắn, suy nghĩ một hồi, chỉ có thể nói: “Cậu tốt nhất nên khám bác sĩ tâm lý.”
“Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không sao.” Ngữ điều Tạ Cảnh Thần bỗng dồn dập hơn hẳn, sốt ruột quá mức đều mức thở cũng không xong: “Em sẽ không giống như Kỷ Trầm, em thề là em sẽ không làm tổn thương đến anh….”
“Tôi sẽ ở bên cậu.” Kỷ Uyên thở dài, ôm lấy thân thể gầy yếu của đối phương, cảm nhận thân nhiệt lạnh toát, tự dưng thấy động lòng thương: “Tôi sẽ ở bên cậu trong thời gian trị liệu.”
Tạ Cảnh Thần nhìn hắn, giống như muốn nhìn thấu điều gì đó.
Hắn sờ đầu cậu, vén lên vài sợi tóc.
Tạ Cảnh Thần nhìn động tác của hắn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.
Kỷ Uyên nở ra nụ cười: “Được rồi, về thôi. Đây là bệnh viện, bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì.”
Theo Kỷ Uyên rời đi, sự dịu dàng hiển hiện trong đôi mắt cậu. Đi đến cuối hành lang, cậu bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía phòng bệnh, cằm hơi hướng lên.
Mấy ngày sau bình yên trôi qua.
Trong thời gian ấy Kỷ Uyên đi Tạ gia hai chuyến; một lần là cùng Tạ Chấn Giang nói về diễn biến tình hình, trao đổi ý kiến. Còn có một lần bị Tạ lão tử bí mật kéo đi câu cá, trên chiếc xe chạy việt dã chuyên dụng đi thật xa, đến lúc nhận ra đã phát hiện mình quên mang điện thoại di động.
Tạ lão tử cầm cần câu đi ra, trông bình thản không chút sốt ruột. Trái ngược hẳn với Kỷ Uyên đang cuối hết cả lên, liền hỏi: “Ông Tạ, ông có mang theo điện thoại di động không?”
Tạ lão tử tên đầy đủ là Tạ Đạt Sơn, hồi trẻ giống Tạ Cảnh Thần như đúc, chậm rãi mở miệng: “Chưa bao giờ mang cái đồ ấy, phiền toái phát sợ.”
Hắn giật mình, lần này ra ngoài là chuyện bất ngờ, trừ hắn và Tạ lão tử thì không một ai biết, cùng lắm là đám cảnh về những bọn họ cũng không rõ là đi đâu.
Không những thế, bởi vì chuyện của Kỳ Trầm, Tạ Cảnh Thần lập tức thể hiện thành ý, gỡ hết thiết bị định vị trên người hắn. Đã thế chẳng ai dám cài thiết bị định vị lên xe của Tạ lão tử.
Đây là vùng hoang dã bên đường không có camera.
Nói cách khác, lần này bọn họ đi thật đúng là thần không biết, quỷ không hay.
Hắn nhìn một khoảng trời xanh ngát, thiên nhiên trong lành không hề ô nhiễm, có hơi chần chừ: “Lần này sợ rằng không có cách nào cũng ông câu cá.”
Tạ lão tử ngẩng đầu nhìn hay, tay run run, đem cần câu vẩy đi thật xa: “Làm sao? Sợ thằng cháu tôi lại gây ra chuyện gì”
Hắn không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Nói không lo lắng về Tạ Cảnh Thần là nói dối, đối phương trước mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đeo bám hắn cực kỳ, một bước cũng không rời. Lần trước đi Tạ gia, đi có hai tiếng mà điện thoại đổ chuông không ngừng, bình thường ra ngoài cũng luôn trao đổi tin nhắn.
Trước đây từng có chuyện tương tự xảy ra, Kỷ Uyên để điện thoại di động ở chế độ yên lặng, khi đó là đi hai tiếng. Vừa ra khỏi phòng họp đã thấy Tạ Cảnh Thần đứng ngoài, không biết đối phương bị làm sao, chỉ đứng ở hành lang nhìn hắn với vẻ đau thương nặng nề.
Lấy điện thoại di động nhìn, tin nhắn cũng như cuộc gọi nhỡ gần như muốn nổ tung.
Trở vào văn phòng liền cùng hắn ôm hôn điên cuồng, một hồi làm tình điên đảo Tạ Cảnh Thần mới tỉnh táo lại phần nào.
Từ đó hắn không dám ra ngoài mà không nói một câu với đối phương.
“Tính cách cháu tôi, làm sao mà tôi không biết.” Tạ lão tử cười nói: “Nó bình tĩnh lắm, không sao đâu. Cậu theo tôi đi câu cá, xảy ra chuyện gì tôi sẽ nhận trách nhiệm cho.”
Nói đến đây, nếu hắn từ chối là không nể mặt Tạ Đạt Sơn.
Kỷ Uyên không hề xoắn xuýt, bình tình đi theo ông lão câu cá, một buổi thu hoạch dồi dào. Đem theo Kỷ phụ đi làm ăn từ khi còn trẻ, mấy trò giải trí của giới quyền cao chức trọng đều nắm rõ như lòng bàn tay, đánh golf, câu cá, thậm chí trượt tuyết đều nằm lòng, hiện tại cùng ông tán gẫu cũng không thiếu đề tài.
Thế nên khi cả hai rời đi thì mặt trời đã sắp lặn.
Tạ lão tử năm nay đã ngoài bảy mươi. Tạ Chấn Giang là con thứ ba của ông ta, tuổi tác cách biệt quá xe nên mỗi câu nói ra đều làm hắn e sợ, sợ rằng cái miệng hại cái thân, hiện giờ cũng chỉ nói vài vấn đề xã hội, thỉnh thoảng sẽ nơi đi đâu đâu,
Kỷ Uyên yên lặng lắng nghe, vừa lái xe, thỉnh thoảng đáp lại, cũng đủ khiến cho ông lão cực kỳ hài lòng.
Thực ra này giờ lòng hắn đã thấy bất an, chỉ là khi nãy câu cá, tán gẫu nên không thể tập trung suy nghĩ. Bây giờ nghĩ lại, hắn đã biến mất cả một buổi chiều không rõ lý do, chỉ sợ Tạ Cảnh Thần lúc này đã quậy tưng bừng mọi thứ.
Thời điểm tiến vào biệt thự của Tạ gia, cảnh vệ lập tức nhận ra hắn. Nghe Kỷ Uyên hỏi tình hình, người đàn ông mặc cảnh phục chỉ biết tổng kết bốn chữ: đại sự không ổn.
Đến khi vào nhà mới phát hiện, cái gọi là không ổn là thật sự rất không ổn.
Mấy lọ hoa cổ ở dưới lập đều bị đập vỡ, mấy chậu lan hồ điệp đều nghiêng vặn vẹo chỗ cầu thang, hơn một nửa đều bị phá cho tan nát.
Sau đó hắn mới biết, khi hắn ra ngoài câu cá được một tiếng thì Tạ Cạnh Thần đã bắt đầu nổi điên lên tìm hắn khắp nơi, cùng thuộc hạ đến nhà tổ trạch, suýt chút nữa còn ra tay với cả người thân.
Nếu hắn không trở về kịp, quá tối nay chắn hắn đã cho nổ cả cái nhà tổ trạch.
Kỳ thực, ông lão Tạ Đạt Sơn nhìn khắp một lượt phòng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc trước là ai nói Tạ Cảnh Thần là đứa trẻ rất bình tĩnh…
Cái này đâu phải là bình tĩnh, mà là không thể kiểm soát nổi.
Đấu đá lung tung, bất chấp hậu quả, điên điên khùng khùng.
Nhưng lão gia tử không biết phải làm sao với Tạ Cảnh Thần, không nói đến việc Kỷ Uyên hứa sẽ mang Tạ Cảnh Thần về sau khi đã xin lỗi chân thành và hứa sẽ sửa chữa lại một vật dụng bị phá sản, mà là tầm ảnh hưởng của Tạ Cảnh Thần ở nước ngoài cũng đủ để bất lực không biết làm sao với đứa cháu.
Tạ Cảnh Thần vô cùng quan trọng, đối với Tạ gia, đối với cơ nghiệp của Tạ gia ở Anh quốc, không gì có thể thay thế được.
Bây giờ Tạ Cảnh Thần điên không chịu nổi, Tạ gia một phần cũng có trách nhiệm cho chuyện này, đính ước của cậu ngày ấy với Kỷ Uyên khi còn bé không hề có ai ngăn cản, cùng lắm chỉ trêu chọc vài câu.
Thằng đàn ông thà yêu một thằng đàn ông chân chính còn hơn là yêu một thằng điên.
Tạ Cảnh Thần trước mặt Kỷ Uyên luôn luôn nghe lời, ngoan ngoãn nhưng chỉ cần không thấy hắn đâu lập tức trở thành thằng điên hung hãn và bạo lực.
Không dễ gì dẫn người đến nhận tội, chuyện đại náo Tạ gia xem như giải quyết xong. Một mặt tin tức từ bệnh viện quân khu lại truyền đến, hỏa hoạn không kịp dập tắt trở thành đại thương vong, ngọn lửa bùng lên đã thiêu đốt mọi thứ không còn cái gì.
Địa điểm lửa cháy chính là phòng bệnh của Kỷ Trầm.
Hắn nhìn về phía Tạ Cảnh Thần đầy hàm ý, đối phương lúc này đang chơi game, bị hắn nhìn thấy, tay run lên một hồi rồi chữ GAME OVER hiện lên màn hình.
“Tiểu Kỷ, là em sai người làm đấy, nó đáng ghét lắm rồi.” Lần này Tạ Cảnh Thần thẳng thắn thừa nhận, lông mày nhăn lại: “Có điều nó chạy thoát rồi.”
Cậu thấp đầu, cắn móng tay, thấp giọng nói: “Lần sau em mang anh đi Anh quốc, thuận tiện gọi thuộc hạ bên ấy ra tay, chắc chắn sẽ giết được nó.”
Hắn giơ tay lên, gõ vào trán cậu: “Nói kiểu gì thế?”
“Nó cướp người đàn ông của em” Tạ Cảnh Thần ôm lấy trán, ánh mắt ai oán, xoáy sâu vào hắn: “Tiểu Kỳ, em không thể bỏ qua cho nó.”
Hắn không lên tiếng, lảng tránh ánh nhìn đi nơi khác. Lại chú ý đối phương móng tay đối phương đã cắn ra máu.
Hắn cầm lấy tay cậu, nhìn thẳng vào mắt, nói ra từng chữ một: “Tạ Cảnh Thần, đừng chọc tức tôi.”
“Tiều Kỷ…” Thanh âm đối phương mềm mại, yếu ớt hướng về phía hắn.