Có người rõ ràng là yếu đuối, nhưng luôn gắng gượng nụ cười, tỏ ra kiên cường. Nhưng cũng có người mạnh mẽ không gì sánh được, lại luôn tỏ ra yếu thế.
Mà loại thứ hai, vì đã đủ mạnh mẽ, nên không ngại phô bày sự yếu đuối của mình.
“Tai nạn của Kỷ Trầm là do cậu gây ra?” Hắn hỏi.
“Em ra lệnh là đâm cho tàn phế, không cần đến mức chết.” Tạ Cành Thần nhìn Kỷ Uyên đang dùng cồn để xử lý vết thương cho cậu, âm thanh không khỏi tỏ ra vui sướng, câu cuối cao giọng lên: “Dính đến mạng người thì hơi khó xử lý.”
“Có điều nếu sớm biết như thế này…”
Lời kế tiếp bị cắt đứt, nước bọt bị ép phải nuốt xuống.
Kỷ Uyên nghiêng người áp đảo cậu, nhìn Tạ Cảnh Thần vì hôn cuồng nhiệt mà môi đỏ hồng, cậu khép hờ mắt, khẽ dãy dụa trong cơ thể hắn.
Mọi thứ trong mắt đều là ham muốn.
Hắn liếc nhìn phòng khách không kéo rèm hoàn toàn, sực nhớ ra cái gì đó: “Có muốn được chụp lại cảnh làm tình không?”
Tạ Cảnh Thần cắn lên vành tai hắn, thở dốc, cơ thể cũng theo đó nóng lên: “…Em thì không vấn đề gì, chỉ tiếc là không chỉnh được ánh sáng. Hơn nữa cũng tò mò muốn xem kỹ thuật chụp ảnh ra sao, nếu đẹp thì giữ vài tấm làm kỷ niệm cũng được.”
Hắn đứng dậy kéo rèm cửa, chắc chắn người ở bên ngoài không thể nhìn thấy: “Nhưng sẽ bị thấy hết, thân thể trần truồng, không che đậy bất kỳ thứ gì cả.”
Tạ Cảnh Thần nằm ngửa trên sô pha, không có thái độ gì đặc sắc. Tiếp theo như sực nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên ngồi bật dậy, sắc màu khó chịu, nhíu mày thằng chữ xuyên (川): “Nói cách khác anh bị chúng nó chụp rồi? Còn trong cái dáng vẻ kia….”
Nghe như thế Kỷ Uyên cũng đoán ra đầu óc cậu đang nghĩ đến chuyện gì.
“Dám xem hình khỏa thân của anh! Em còn chưa được xem….Không được, em phải giết nó!” Nói rồi cậu muốn đứng lên luôn, liền bị hắn đè xuống.
Tạ Cành Thần giãy dụa, nghe thấy tiếng Kỷ Uyên, lời nói mang theo tức giận: “Hỏi cậu có muốn làm tình không thì cậu có làm không đây?”
“Làm!” Cậu nói ra không mất một giây suy nghĩ.
Kỷ Uyên thở dài, bị Tạ Cảnh Thần ôm lấy eo, dùng kỹ xảo trở mình, đặt hắn nằm dưới.
Cậu dạng chân trên người hắn, khom lưng hôn hắn, mở miệng nói bằng giọng mũi: “Hôm nay chúng mình làm tư thế khác nhé?”
“Cậu nhất định phải như ấy?” Tư thế này làm bóng ma tâm lý của hắn hiện lên.
“Em không muốn anh phải vất vả.” Tạ Cảnh Thần cười, lộ ra cái răng trắng, tay tiếp tục mở quần áo hắn: “Lại nói cảm giác ở phía dưới…nói chung là không thích lắm.”
Hắn do dự hồi lâu, bị mấy lời nói của Tạ Cảnh Thần làm lay động. Nhìn cậu cởi hết quần áo của chính mình, mặt sau cũng đã dùng thuốc bôi trơn xong xuôi, ánh mắt sáng bừng lên, như chờ đợi tín hiệu từ hắn.
Kỷ Uyên há miệng, chuyện đến nước này còn từ chối sao được. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, theo ý Tạ Cảnh Thần là muốn hắn tiến vào từ dưới lên, nhưng hắn lại không thể làm được nên đành đổi mình phải tự cưỡi lấy.
“…Được thôi.”
Lời còn chưa dứt, thứ ấy liền bị một cảm giác mềm mại bao bọc lấy, Tạ Cảnh Thần rên khẽ, ngồi thẳng xuống.
Căng mịn và ấm áp kết hợp, từ góc độ này có thể thấy hậu huyệt của đối phương đang nuốt lấy dương v*t của hắn, rút ra một đoạn, lần thứ hai lại ấn xuống đến tận gốc rễ, mỗi chuyển động đều gây ra cảm giác kích thích run rẩy.
Tình yêu của Tạ Cảnh Thần luôn dứt khoát mà nóng bỏng.
Không hề che giấu.
Lại nói về Kỷ thị lẽ ra phải chịu đủ thứ áp lực mà sụp đổ hoàn toàn, ít ra trong thời gian tới sẽ không có bước chuyển mình gì, không ít người vì thế mà đang đợi xem kịch vui.
Không ngờ chú của Kỷ Trầm là Kỷ Trịnh Lâm đột nhiên xuất hiện, một lượng lớn tiền góp vốn đổ vào Kỷ gia, cổ phiếu nháy mắt tăng vọt lên, đồng thời lần chuyển giao quyền lực này, dẫn đầu là phe của Kỷ Trịnh Lâ,. Kỷ Trịnh Lâm cùng Kỷ Trầm hợp tác, ngăn đợt sóng dữ. Danh tiếng Kỷ thị không những không tuột dốc không phanh, mà còn một lần nữa vươn đến đỉnh cao, so với ngày xưa còn rực rỡ hơn trước.
Giờ đây tâm trạng Kỷ Uyên thật sự không tốt. Cùng lúc đó, gia chủ của Tạ gia là Tạ Chân Giang cũng cùng tâm trạng.
Giống như con vịt trong nồi nước sôi đột nhiên biến mất, bao nhiêu toan tính trước kia vì sự xuất hiện của chú hắn mà hỏng bét, thành công dã tràng.
Cuối cùng kế hoạch vẫn có sai sót, đã quên một thế lực trợ giúp bên ngoài. Kỷ gia có nhiều chi, bình thường không bao giờ lên hệ nhưng vẫn có máu mủ tình thân, thời khắc mấu chốt vẫn có tác dụng.
Hắn thua cũng vì thế.
Tạ Cảnh Thần có việc phải ra ngoài, Kỷ Uyên được mời đến bữa tiệc ăn mừng của Kỷ gia.
Hắn vốn không muốn đi, dù sao mới bị người ta đánh một đòn chí mạng, trong lòng không khỏi bi phẫn. Nhưng thua về thế lực, cũng không thể thua cả mặt mũi.
Suy đi tính lại, cùng Tạ Cảnh Thần nói chuyện, cậu chỉ điều đến một chiếc xe, cứ như thế đưa hắn tới Kỷ gia.
Kỳ quay là, đây là lần hiếm hoi Tạ Cảnh Thần không yêu cầu đi cùng với hắn.
Nhớ lại thái độ của Tạ Cảnh Thần, mí mắt hắn lập tức giật giật.
Mỗi lần cậu như thế là y rằng lại có trước – lần trước cũng như vẫn, Tạ Cảnh Thần không cùng hắn đi thủ đô, trở về lập tức nghe tin Kỷ Trầm bị tai nạn phải nhập viện. Bây giờ Tạ gia ra tay, cuộc chiến thương trường này hẳn sẽ làm cho đất trời rung chuyển.
Trong lúc phân vân ấy, hắn lại bị cậu kéo lên giường.
Lăn lộn một hồi, hắn lập tức ra ngoài, giờ này cũng không còn thời gian để nghĩ nữa.
Tiệc rượu lần này để chúc mừng sự trỗi dậy của Kỷ thị, tạo lập quan hệ cũng là một nguyên nhân. Nguyên tắc thương trường là vậy, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không nhiều, hơn nữa đây là chuyện làm ăn, cần tìm mọi cơ hội hợp tác lâu dài, biết đâu còn có thể được cả một tập đoàn lớn chống lưng, giữ được ngày sau thuận buồm xuôi gió.
Chủ tiệc lần này có hai người, một người không xuất hiện, người còn lại đang bị vây lấy.
Cách nhau cả đoàn người, Kỷ Trầm thuận buồm xuôi gió giao tiếp với các nhân vật chức sắc, đúng mực, không kiêu căng làm người ta mất tình cảm, cũng không rào đón làm mất đi uy nghiêm.
Kỷ Uyên bước vào phòng khách, cùng với mấy người quen biết trò chuyện rồi định chuẩn bị rời đi
Tình cờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Nói quen cũng không hẳn là quen, cũng từng gặp qua một lần, nhưng ấn tượng quá sâu sắc làm hắn phải ghi nhớ.
Không phải đó chính là cậu trai nhà Sở gia hôm đó đánh Kỷ Trầm.
Qua cách nói của Kỷ Trầm, chắc chắn là có quan hệ một thời gian, không cần biết là yêu hận tình thù, cưỡng bức hay nguyên nhân gì gì. Ấn tượng duy nhất của Kỷ Uyên với người này là lá gan cực lớn, dám ra tay với cả Kỷ Trầm.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Kỷ Trầm dù có thấy thế nào đi nữa cũng là cổ đông lớn nhất của Kỷ thị, hoàn toàn đủ sức hạ bệ Sở gia.
Còn phải kể đến tính cách có thù phải trả của Kỷ Trầm nữa.
Nhưng nhìn thấy cậu trai đàng hoàng khỏe mạnh đứng đó uống rượu. Kỷ Uyên có hơi kinh ngạc, thầm đoán bao giờ sẽ bị trừng phạt, chẳng lẽ Kỳ Trầm thực sự để ý cậu công tử nhà Sở gia đây.
Hắn vào nhà vệ sinh rửa tay, tình cờ đi ngang qua căn phòng có cửa khép hờ. Bên trong có thể truyền ra tiếng nói chuyện có thể nghe được rõ ràng.
Đó là âm thanh lẫn lộn đó có tiếng của Kỷ Trầm.
Bước chân hắn dừng lại, ma xui quỷ khiến dừng ở ngưỡng cửa, nhìn trộm qua khe hở, có thể thấy người ngồi bên trong.
Kỷ Trầm lúc này đang bắt chéo chân, tư thế thoải mái, không tỏ vẻ gì là người sẽ mở lời trước. Khẽ vươn tay lên, dụi dụi mí mắt, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ.
Đối diện là một người đàn ông trung niên và một thanh niên trạc tuổi hai mươi, vẻ mặt cả hai cực kỳ nghiêm trọng, trong miệng nói không ngừng.
Lắng nghe câu chuyện, hắn cũng hiểu được phần nào.
Ngồi đối diện với cả hai lúc này là Sở Khâu cha của Sở Hi, cùng với anh trai của cậu ta. Nguyên nhân xảy ra tình cảnh này là Kỷ Trầm chèn ép Sở tộc nên họ phải lặn lội ngàn dặm đến đây xin tạ tội.
Cầu xin là hãy giơ cao đánh khẽ, nói gì mà mà mắt mù không thấy núi Thái Sơn.
Nói đủ lời, vẻ mặt Kỳ Trầm vẫn như thế, phản ứng không mặn mà gì với cả hai, trước sau không tỏ thái độ gì.
Thấy y chuẩn bị đứng dậy, người đàn ông trung niên bỗng lao đến góc áo của Kỷ Trầm, không báo trước một tiếng, cứ thế quỳ sụp xuống.
Mí mắt hắn giật lên.
Chuyện đến nước này cũng nên để lại cho người ta ít mặt mũi.
Ánh mắt Kỷ Trầm lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, quay người lại, đỡ người đàn ông đứng lên: “Sở tiên sinh, ông đừng làm vậy, nói thế nào tôi cũng là tiểu bối, Ông làm như thế này, chẳng phải khiến tôi tổn thọ sao?”
Chỉ thấy người kia nước mắt tuôn rơi, trong miệng nói có nghiệp bao đời không thể bị hủy hoại bởi thằng con bất hiếu, bằng không sau này nhắm mắt xuôi tay cũng không dám nhìn mặt gia tiên tiền tổ.
Kỷ Trầm nở nụ cười: ‘Tôi cũng không làm khó ông…”
Đứng bên cửa, hắn không ngầm oán thán, bức người ta quỳ xuống như thế này, đây không phải làm khó dễ thì làm gì.
“Kỳ thực tôi rất thích mấy cậu con trai của ông. Nếu ông có thể đem người cho tôi….”
Người đàn ông trung niên chần chừ một lúc, cam chịu gật đầu, nhưng khi nghe thấy Kỷ Trầm nói, đột nhiên trắng bệch mặt lại.
Kỷ Trầm bình thản nói, ý cường không đổi: “Tôi không muốn chúng nó làm liên lụy để Sở gia, hay để đỡ phải nhọc lòng quản lý. Tịnh thân chúng nó đi. Hiểu không?
Mà loại thứ hai, vì đã đủ mạnh mẽ, nên không ngại phô bày sự yếu đuối của mình.
“Tai nạn của Kỷ Trầm là do cậu gây ra?” Hắn hỏi.
“Em ra lệnh là đâm cho tàn phế, không cần đến mức chết.” Tạ Cành Thần nhìn Kỷ Uyên đang dùng cồn để xử lý vết thương cho cậu, âm thanh không khỏi tỏ ra vui sướng, câu cuối cao giọng lên: “Dính đến mạng người thì hơi khó xử lý.”
“Có điều nếu sớm biết như thế này…”
Lời kế tiếp bị cắt đứt, nước bọt bị ép phải nuốt xuống.
Kỷ Uyên nghiêng người áp đảo cậu, nhìn Tạ Cảnh Thần vì hôn cuồng nhiệt mà môi đỏ hồng, cậu khép hờ mắt, khẽ dãy dụa trong cơ thể hắn.
Mọi thứ trong mắt đều là ham muốn.
Hắn liếc nhìn phòng khách không kéo rèm hoàn toàn, sực nhớ ra cái gì đó: “Có muốn được chụp lại cảnh làm tình không?”
Tạ Cảnh Thần cắn lên vành tai hắn, thở dốc, cơ thể cũng theo đó nóng lên: “…Em thì không vấn đề gì, chỉ tiếc là không chỉnh được ánh sáng. Hơn nữa cũng tò mò muốn xem kỹ thuật chụp ảnh ra sao, nếu đẹp thì giữ vài tấm làm kỷ niệm cũng được.”
Hắn đứng dậy kéo rèm cửa, chắc chắn người ở bên ngoài không thể nhìn thấy: “Nhưng sẽ bị thấy hết, thân thể trần truồng, không che đậy bất kỳ thứ gì cả.”
Tạ Cảnh Thần nằm ngửa trên sô pha, không có thái độ gì đặc sắc. Tiếp theo như sực nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên ngồi bật dậy, sắc màu khó chịu, nhíu mày thằng chữ xuyên (川): “Nói cách khác anh bị chúng nó chụp rồi? Còn trong cái dáng vẻ kia….”
Nghe như thế Kỷ Uyên cũng đoán ra đầu óc cậu đang nghĩ đến chuyện gì.
“Dám xem hình khỏa thân của anh! Em còn chưa được xem….Không được, em phải giết nó!” Nói rồi cậu muốn đứng lên luôn, liền bị hắn đè xuống.
Tạ Cành Thần giãy dụa, nghe thấy tiếng Kỷ Uyên, lời nói mang theo tức giận: “Hỏi cậu có muốn làm tình không thì cậu có làm không đây?”
“Làm!” Cậu nói ra không mất một giây suy nghĩ.
Kỷ Uyên thở dài, bị Tạ Cảnh Thần ôm lấy eo, dùng kỹ xảo trở mình, đặt hắn nằm dưới.
Cậu dạng chân trên người hắn, khom lưng hôn hắn, mở miệng nói bằng giọng mũi: “Hôm nay chúng mình làm tư thế khác nhé?”
“Cậu nhất định phải như ấy?” Tư thế này làm bóng ma tâm lý của hắn hiện lên.
“Em không muốn anh phải vất vả.” Tạ Cảnh Thần cười, lộ ra cái răng trắng, tay tiếp tục mở quần áo hắn: “Lại nói cảm giác ở phía dưới…nói chung là không thích lắm.”
Hắn do dự hồi lâu, bị mấy lời nói của Tạ Cảnh Thần làm lay động. Nhìn cậu cởi hết quần áo của chính mình, mặt sau cũng đã dùng thuốc bôi trơn xong xuôi, ánh mắt sáng bừng lên, như chờ đợi tín hiệu từ hắn.
Kỷ Uyên há miệng, chuyện đến nước này còn từ chối sao được. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, theo ý Tạ Cảnh Thần là muốn hắn tiến vào từ dưới lên, nhưng hắn lại không thể làm được nên đành đổi mình phải tự cưỡi lấy.
“…Được thôi.”
Lời còn chưa dứt, thứ ấy liền bị một cảm giác mềm mại bao bọc lấy, Tạ Cảnh Thần rên khẽ, ngồi thẳng xuống.
Căng mịn và ấm áp kết hợp, từ góc độ này có thể thấy hậu huyệt của đối phương đang nuốt lấy dương v*t của hắn, rút ra một đoạn, lần thứ hai lại ấn xuống đến tận gốc rễ, mỗi chuyển động đều gây ra cảm giác kích thích run rẩy.
Tình yêu của Tạ Cảnh Thần luôn dứt khoát mà nóng bỏng.
Không hề che giấu.
Lại nói về Kỷ thị lẽ ra phải chịu đủ thứ áp lực mà sụp đổ hoàn toàn, ít ra trong thời gian tới sẽ không có bước chuyển mình gì, không ít người vì thế mà đang đợi xem kịch vui.
Không ngờ chú của Kỷ Trầm là Kỷ Trịnh Lâm đột nhiên xuất hiện, một lượng lớn tiền góp vốn đổ vào Kỷ gia, cổ phiếu nháy mắt tăng vọt lên, đồng thời lần chuyển giao quyền lực này, dẫn đầu là phe của Kỷ Trịnh Lâ,. Kỷ Trịnh Lâm cùng Kỷ Trầm hợp tác, ngăn đợt sóng dữ. Danh tiếng Kỷ thị không những không tuột dốc không phanh, mà còn một lần nữa vươn đến đỉnh cao, so với ngày xưa còn rực rỡ hơn trước.
Giờ đây tâm trạng Kỷ Uyên thật sự không tốt. Cùng lúc đó, gia chủ của Tạ gia là Tạ Chân Giang cũng cùng tâm trạng.
Giống như con vịt trong nồi nước sôi đột nhiên biến mất, bao nhiêu toan tính trước kia vì sự xuất hiện của chú hắn mà hỏng bét, thành công dã tràng.
Cuối cùng kế hoạch vẫn có sai sót, đã quên một thế lực trợ giúp bên ngoài. Kỷ gia có nhiều chi, bình thường không bao giờ lên hệ nhưng vẫn có máu mủ tình thân, thời khắc mấu chốt vẫn có tác dụng.
Hắn thua cũng vì thế.
Tạ Cảnh Thần có việc phải ra ngoài, Kỷ Uyên được mời đến bữa tiệc ăn mừng của Kỷ gia.
Hắn vốn không muốn đi, dù sao mới bị người ta đánh một đòn chí mạng, trong lòng không khỏi bi phẫn. Nhưng thua về thế lực, cũng không thể thua cả mặt mũi.
Suy đi tính lại, cùng Tạ Cảnh Thần nói chuyện, cậu chỉ điều đến một chiếc xe, cứ như thế đưa hắn tới Kỷ gia.
Kỳ quay là, đây là lần hiếm hoi Tạ Cảnh Thần không yêu cầu đi cùng với hắn.
Nhớ lại thái độ của Tạ Cảnh Thần, mí mắt hắn lập tức giật giật.
Mỗi lần cậu như thế là y rằng lại có trước – lần trước cũng như vẫn, Tạ Cảnh Thần không cùng hắn đi thủ đô, trở về lập tức nghe tin Kỷ Trầm bị tai nạn phải nhập viện. Bây giờ Tạ gia ra tay, cuộc chiến thương trường này hẳn sẽ làm cho đất trời rung chuyển.
Trong lúc phân vân ấy, hắn lại bị cậu kéo lên giường.
Lăn lộn một hồi, hắn lập tức ra ngoài, giờ này cũng không còn thời gian để nghĩ nữa.
Tiệc rượu lần này để chúc mừng sự trỗi dậy của Kỷ thị, tạo lập quan hệ cũng là một nguyên nhân. Nguyên tắc thương trường là vậy, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không nhiều, hơn nữa đây là chuyện làm ăn, cần tìm mọi cơ hội hợp tác lâu dài, biết đâu còn có thể được cả một tập đoàn lớn chống lưng, giữ được ngày sau thuận buồm xuôi gió.
Chủ tiệc lần này có hai người, một người không xuất hiện, người còn lại đang bị vây lấy.
Cách nhau cả đoàn người, Kỷ Trầm thuận buồm xuôi gió giao tiếp với các nhân vật chức sắc, đúng mực, không kiêu căng làm người ta mất tình cảm, cũng không rào đón làm mất đi uy nghiêm.
Kỷ Uyên bước vào phòng khách, cùng với mấy người quen biết trò chuyện rồi định chuẩn bị rời đi
Tình cờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Nói quen cũng không hẳn là quen, cũng từng gặp qua một lần, nhưng ấn tượng quá sâu sắc làm hắn phải ghi nhớ.
Không phải đó chính là cậu trai nhà Sở gia hôm đó đánh Kỷ Trầm.
Qua cách nói của Kỷ Trầm, chắc chắn là có quan hệ một thời gian, không cần biết là yêu hận tình thù, cưỡng bức hay nguyên nhân gì gì. Ấn tượng duy nhất của Kỷ Uyên với người này là lá gan cực lớn, dám ra tay với cả Kỷ Trầm.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Kỷ Trầm dù có thấy thế nào đi nữa cũng là cổ đông lớn nhất của Kỷ thị, hoàn toàn đủ sức hạ bệ Sở gia.
Còn phải kể đến tính cách có thù phải trả của Kỷ Trầm nữa.
Nhưng nhìn thấy cậu trai đàng hoàng khỏe mạnh đứng đó uống rượu. Kỷ Uyên có hơi kinh ngạc, thầm đoán bao giờ sẽ bị trừng phạt, chẳng lẽ Kỳ Trầm thực sự để ý cậu công tử nhà Sở gia đây.
Hắn vào nhà vệ sinh rửa tay, tình cờ đi ngang qua căn phòng có cửa khép hờ. Bên trong có thể truyền ra tiếng nói chuyện có thể nghe được rõ ràng.
Đó là âm thanh lẫn lộn đó có tiếng của Kỷ Trầm.
Bước chân hắn dừng lại, ma xui quỷ khiến dừng ở ngưỡng cửa, nhìn trộm qua khe hở, có thể thấy người ngồi bên trong.
Kỷ Trầm lúc này đang bắt chéo chân, tư thế thoải mái, không tỏ vẻ gì là người sẽ mở lời trước. Khẽ vươn tay lên, dụi dụi mí mắt, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ.
Đối diện là một người đàn ông trung niên và một thanh niên trạc tuổi hai mươi, vẻ mặt cả hai cực kỳ nghiêm trọng, trong miệng nói không ngừng.
Lắng nghe câu chuyện, hắn cũng hiểu được phần nào.
Ngồi đối diện với cả hai lúc này là Sở Khâu cha của Sở Hi, cùng với anh trai của cậu ta. Nguyên nhân xảy ra tình cảnh này là Kỷ Trầm chèn ép Sở tộc nên họ phải lặn lội ngàn dặm đến đây xin tạ tội.
Cầu xin là hãy giơ cao đánh khẽ, nói gì mà mà mắt mù không thấy núi Thái Sơn.
Nói đủ lời, vẻ mặt Kỳ Trầm vẫn như thế, phản ứng không mặn mà gì với cả hai, trước sau không tỏ thái độ gì.
Thấy y chuẩn bị đứng dậy, người đàn ông trung niên bỗng lao đến góc áo của Kỷ Trầm, không báo trước một tiếng, cứ thế quỳ sụp xuống.
Mí mắt hắn giật lên.
Chuyện đến nước này cũng nên để lại cho người ta ít mặt mũi.
Ánh mắt Kỷ Trầm lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, quay người lại, đỡ người đàn ông đứng lên: “Sở tiên sinh, ông đừng làm vậy, nói thế nào tôi cũng là tiểu bối, Ông làm như thế này, chẳng phải khiến tôi tổn thọ sao?”
Chỉ thấy người kia nước mắt tuôn rơi, trong miệng nói có nghiệp bao đời không thể bị hủy hoại bởi thằng con bất hiếu, bằng không sau này nhắm mắt xuôi tay cũng không dám nhìn mặt gia tiên tiền tổ.
Kỷ Trầm nở nụ cười: ‘Tôi cũng không làm khó ông…”
Đứng bên cửa, hắn không ngầm oán thán, bức người ta quỳ xuống như thế này, đây không phải làm khó dễ thì làm gì.
“Kỳ thực tôi rất thích mấy cậu con trai của ông. Nếu ông có thể đem người cho tôi….”
Người đàn ông trung niên chần chừ một lúc, cam chịu gật đầu, nhưng khi nghe thấy Kỷ Trầm nói, đột nhiên trắng bệch mặt lại.
Kỷ Trầm bình thản nói, ý cường không đổi: “Tôi không muốn chúng nó làm liên lụy để Sở gia, hay để đỡ phải nhọc lòng quản lý. Tịnh thân chúng nó đi. Hiểu không?