Thứ sáu tuần này, các bản tin kinh tế đều đồng loạt cập nhật tin tức gây chấn động: Cô bồ nhí của chủ tịch công ty khoa học công nghệ XX biển thủ công quỹ và chuẩn bị trốn ra nước ngoài nhưng đã bị cảnh sát tóm được ngay lối đi vào sân bay.
“Chủ tịch công ty cho biết bản thân không liên quan đến chuyện này, nhưng để xoa dịu dư luận đang phẫn nộ, ông đã quyết định nhận sai và xin từ chức.”
Giang Trì Cảnh đọc xong bản tin thì đóng trang web lại, anh nhìn người đang ngồi bên cạnh: “Ban nãy Quan Vĩ tìm anh là vì chuyện này à?”
Vụ hỏa hoạn đã xảy ra được một tuần, tên đàn em của Lão Cửu nhận hết tội về mình nên đã bị chuyển đến nhà tù khác. Lão Cửu thì được thả ra khỏi phòng biệt giam, nhà tù phía Nam cũng hủy lệnh giới nghiêm, cho phép phạm nhân được gửi nhận thư từ và gặp thân nhân.
Hay tin này Quan Vĩ lập tức tới nhà tù để xin gặp Trịnh Minh Dịch, cũng bởi thế nên trưa nay Trịnh Minh Dịch đến thư viện trễ hơn bình thường.
“Hiệu suất làm việc của anh ta nhanh đấy chứ, mới có mấy ngày đã tra ra được.” Trịnh Minh Dịch nói, “Tên chủ tịch kia không thoát nổi đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.”
Giang Trì Cảnh thoáng suy tư rồi gật đầu: “Sau đó cổ phiếu của công ty sẽ lao dốc không phanh đúng không?”
Trịnh Minh Dịch quay sang nhìn, bàn tay hắn vừa nâng lên đã bị Giang Trì Cảnh phẩy ngược trở lại.
“Không được nựng mặt em.” Giang Trì Cảnh nghiêm giọng.
Anh biết tỏng chiêu bài của cái tên Trịnh Minh Dịch này rồi, cứ hễ muốn khen ngợi hay dỗ dành anh là hắn lại nựng mặt, nhưng thú thật khi ở chỗ làm Giang Trì Cảnh không muốn đôi bên gần gũi nhau quá.
Trịnh Minh Dịch chán nản rút tay lại, vuốt cằm đáp: “Lao dốc là cái chắc, em xem tình hình cổ phiếu bên ấy ra sao rồi.”
Giang Trì Cảnh gõ tên công ty lên phần mềm giao dịch chứng khoán, nút enter vừa chạm, bản đồ hình nến hiện lên một cột xanh thật dài, thông tin bên cạnh cho biết cổ phiếu hiện đã giảm đến mức ngừng giao dịch.
“Giảm hơn % sẽ chạm mốc ngừng giao dịch.” Trịnh Minh Dịch vừa giải thích vừa sà mặt lại, tay phải điềm nhiên ôm eo Giang Trì Cảnh.
“Bỏ tay ra.” Giang Trì Cảnh vẫn nhìn màn hình chằm chằm.
“Giá cổ phiếu của công ty này giảm.” Trịnh Minh Dịch mắt điếc tai ngơ, lại tiếp lời, “Dĩ nhiên cũng sẽ ảnh hướng đến giá cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung.”
Giang Trì Cảnh đành bó tay. Anh thở dài, mặc kệ Trịnh Minh Dịch muốn làm gì thì làm. Giang Trì Cảnh gõ bốn chữ “Đồng hồ Lão Chung” lên bàn phím rồi mở biểu đồ xu hướng chứng khoán này lên. Khác hẳn với lần trước, giá cổ phiểu của đồng hồ Lão Chung hiện đã tăng hết nấc và chạm mức cao chưa từng thấy.
“Sao cổ phiếu đồng hồ Lão Chung lại tăng cao quá vậy?” Giang Trì Cảnh khó hiểu nhìn Trịnh Minh Dịch.
“Thứ nhất, dân tình đang tin rằng cổ phiếu ngành này sẽ tăng, sau khi bán cổ phiếu của công ty khoa học công nghệ XX, vị thế còn thừa sẽ có xu hướng mua các cổ phiếu cùng lĩnh vực về.” Trịnh Minh Dịch ngừng một chút rồi lại nói, “Thứ hai, các nhà đầu tư chứng khoán nhỏ lẻ thích hùa theo dư luận. Gần đây cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung đang ăn nên làm ra, công ty khoa học công nghệ XX lại có biến nên đại đa số bọn họ sẽ đổ về đầu tư cho cổ phiếu này.”
Vị thế trong chứng khoán là chỉ trạng thái giao dịch và khối lượng chứng khoán phái sinh còn hiệu lực mà nhà đầu tư đang nắm giữ đến thời điểm đó.
Giang Trì Cảnh gật đầu, đương lúc anh đang tập trung tiêu hóa những thông tin vừa được cung cấp thì Trịnh Minh Dịch lại bảo: “Thầy Trịnh giảng thế này em đã hiểu hết chưa?”
Giang Trì Cảnh suýt thì bật cười khi nghe ai kia tự nhận mình là thầy giáo, coi bộ đam mê dạy dỗ đậm sâu quá rồi đó.
Cơ mà đối với một người mù tịt chứng khoán mà nói thì đúng là thầy Trịnh giảng giải vừa chi tiết vừa kiên nhẫn, xứng đáng được tuyên dương sao.
“Hiểu rồi ạ.” Giang Trì Cảnh ra vẻ ngoan ngoãn đáp lại, “Rất hân hạnh được thầy Trịnh bổ túc riêng tư.”
“Thế thì tốt.” Ai kia có vẻ như đang đợi câu này của Giang Trì Cảnh, hắn đường đường chính chính giơ tay trái ra, “Đóng học phí đi.”
Giang Trì Cảnh cũng không ngờ Trịnh Minh Dịch lại giở chiêu này với mình, anh nhăn mặt: “Học phí gì?”
“Một quả dâu tây nhé.” Vừa dứt câu Trịnh Minh Dịch liền sáp lại gần cổ Giang Trì Cảnh, nhưng đúng lúc này điện thoại nội bộ trên bàn vang lên làm gián đoạn công cuộc đánh lén của hắn.
“Đàng hoàng lại cho em.” Giang Trì Cảnh cau mày đẩy Trịnh Minh Dịch rồi nhấc máy lên nghe, ra là trưởng ngục gọi điện tới.
Trưởng ngục cũng mua cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung, hiện cổ phiếu đã tăng đến mức chưa từng có nên trưởng ngục cũng hơi ngứa tay, định bụng bán đi nên mới gọi xin ý kiến Trịnh Minh Dịch.
“Chú đừng vội, khi nào tôi bảo bán thì hẵng bán.”
Trưởng ngục xem ra rất tin tưởng Trịnh Minh Dịch, nghe hắn phán chắc nịch như thế ông lập tức đồng ý mà không cần hỏi thêm lí do.
Trịnh Minh Dịch cúp điện thoại, Giang Trì Cảnh không kiềm được nên lại hỏi: “Hằng Tường muốn bán khống cổ phiểu của đồng hồ Lão Chung, giờ cổ phiếu đã tăng dữ lắm rồi sao bọn họ còn chưa bán?”
“Rất đơn giản.” Trịnh Minh Dịch nói, “Bọn họ sẽ tung ra một bản báo cáo điều tra chuyên ngành khiến công ty này lao đao, đồng thời hạ thấp uy tín của đồng hồ Lão Chung trên thị trường. Việc cổ phiếu tăng hay giảm vốn có liên quan đến sự chờ mong của mọi người, dù em tin chắc rằng cổ phiếu này sẽ tăng nhưng những người khác lại lo ngại nó sẽ giảm, từ đó khiến em bị khủng hoảng tâm lý và vội bán cổ phiếu mà mình đang có đi.”
Khi mọi người đua nhau bán thốc bán tháo, giá cổ phiếu sẽ lao dốc không phanh.
“Sao mọi người lại tin vào báo cáo mà Hằng Tường đưa ra chứ?” Giang Trì Cảnh hỏi, “Như thế không phải là đang thao túng giá cổ phiếu hả anh?”
“Vì bộ phận R&D của đồng hồ Lão Chung thực sự có vấn đề, báo cáo của Hằng Tường cũng không phải là nói suông đâu.” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh, “Trước đây anh cũng từng làm công việc này nên đường đi nước bước của họ anh rất hiểu.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Minh Dịch đề cập đến công việc của mình với Giang Trì Cảnh. Nói như vậy các nhà đầu tư nhỏ lẻ hoàn toàn không có cửa cạnh tranh với các nhà đầu tư tổ chức, bởi họ luôn đi sau các nhà đầu tư tổ chức nên chỉ đành chịu số phận bị rút cạn máu.
Go thần có thể xuất hiện trên diễn đàn để dẫn lối đưa đường cho các nhà đầu tư nhỏ lẻ nhưng lòng người vốn khó đoán. Có đầy kẻ đã vụt mất cơ hội mua bán đáng giá chỉ vì quá tham lam hoặc không vững dạ, cũng tương tự như trưởng ngục không kiềm lòng được mà muốn bán cổ phiếu đi vậy.
“Thế báo cáo mà được tung ra thì mấy hộ đầu tư nhỏ lẻ kia không phải sẽ trắng tay sao?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Yên tâm.” Trịnh Minh Dịch nhấc tay phải đang ôm eo Giang Trì Cảnh lên, tranh thủ lúc đối phương chưa kịp phòng bị bèn bẹo má anh, “Anh sẽ ổn định được giá cổ phiếu.”
“Bản lĩnh anh cao cường đến thế sao?” Giang Trì Cảnh nhíu mày, tỏ vẻ không vui vì bị đánh lén.
“Không tin chồng em à?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Em…” Giang Trì Cảnh đang định phản bác thì chợt nhận ra Trịnh Minh Dịch vừa nói gì đó sai sai. Anh trừng mắt nhìn người nọ: “Vừa nói cái gì đấy?”
“Không gì hết.” Trịnh Minh Dịch ung dung ngồi dậy, bảo Giang Trì Cảnh, “Chiều nay anh phải hái nhiều dâu tây lắm, đi làm việc đây.”
Trịnh Minh Dịch được phép ở lại thư viện đến ba giờ nên bình thường cứ ba giờ mười phút hắn mới đứng dậy, thế nhưng hôm nay chỉ mới hai rưỡi mà người nọ đã đi rồi.
Chuyện này có hơi là lạ đây.
Vừa rời khỏi khu vực làm việc, Trịnh Minh Dịch bỗng nhớ ra chuyện gì đó nên quay nửa người lại bảo Giang Trì Cảnh: “À đúng rồi, lát nữa trưởng ngục sẽ tìm em đấy, nhớ trả lời câu hỏi của chú ấy cho đàng hoàng.”
“Trưởng ngục sao?”
“Ừa.”
Trịnh Minh Dịch cũng không ừ hử gì thêm nữa, cứ thế rời khỏi thư viện.
Giang Trì Cảnh chẳng biết Trịnh Minh Dịch và trưởng ngục đang mưu tính điều gì nên cũng mặc kệ, quên béng chuyện này tới tận lúc tan làm.
Ai ngờ trưởng ngục lại gọi điện bảo anh lên lầu ba có việc. Lúc Giang Trì Cảnh vào phòng, trên ghế salon có vài vị khách đang ngồi, gồm Tổng phụ trách phòng hành chính, Trưởng tòa số và Tổ trưởng nhóm trồng dâu tây.
Giang Trì Cảnh là người đến cuối cùng, anh được trưởng ngục vẫy tay gọi vào.
“Cảnh sát Giang tới rồi, nào ngồi đi cháu.”
Sau đó trưởng ngục lại quay qua nói chuyện với những người còn lại: “Chuyện của công ty khoa học công nghệ XX diễn ra gần đây chắc mọi người đều biết hết rồi đúng không?”
Ba người còn lại gật đầu, Giang Trì Cảnh chưa hiểu mô tê gì cũng ngồi bên góc ghế rồi gật đầu theo.
“Công ty đó là một trong những đối tượng liên quan đến vụ bán khống cổ phiếu trước đây của Trịnh Minh Dịch.” Trưởng ngục nói.
Đến lúc này Giang Trì Cảnh mới nhận ra, trưởng ngục gọi bọn họ đến là để thảo luận về chuyện của Trịnh Minh Dịch. Nhưng thú thật anh vẫn chưa hiểu rõ, cổ phiếu công ty này xảy ra chuyện thì tại sao trưởng ngục lại muốn mở cuộc họp về Trịnh Minh Dịch với mọi người?
“Sau khi vụ bê bối của công ty này bị phơi bày, người ta nhận thấy nhiều điểm đáng ngờ trong vụ án trước đó của Trịnh Minh Dịch.” Trưởng ngục tiếp lời, “Cán bộ phụ trách vụ án của Trịnh Minh Dịch hôm nay có đến liên hệ với tôi, bày tỏ nguyện vọng mong có thể cho Trịnh Minh Dịch ra tù một ngày để hợp tác điều tra vụ án. Các cậu thấy thế nào?”
Trưởng ngục nói rất từ tốn, ý tứ đơn giản dễ hiểu, không vòng vo tam quốc. Thế nhưng Giang Trì Cảnh nghe xong lại đứng hình ngay lập tức, não anh vẫn chưa tiếp thu hết thông tin vừa được nghe.
Hóa ra hôm nay Quan Vĩ đến gặp Trịnh Minh Dịch nên tiện thể trò chuyện cùng trưởng ngục luôn sao?
À không.
Giang Trì Cảnh lập tức đánh bay suy nghĩ này, làm gì mà tiện thể cơ chứ. Chắc chắn là Trịnh Minh Dịch đã bảo Quan Vĩ đi tìm trưởng ngục.
Nói cách khác… Lúc Giang Trì Cảnh nghĩ rằng Trịnh Minh Dịch còn lâu mới ra tù thì đối phương đã thành công lợi dụng Quan Vĩ để có thể tạm rời khỏi nơi đây.
Sống lưng Giang Trì Cảnh lại bắt đầu tê rần.
“Điểm rèn luyện của Trịnh Minh Dịch luôn đạt mức tối đa, cậu ta cũng không chủ động gây chuyện nên nếu cho Trịnh Minh Dịch ra ngoài và bảo đảm quay về đúng giờ giấc thì tôi không có ý kiến gì.” Tổng phụ trách phòng hành chính lên tiếng.
“Cảnh sát Quan sẽ kèm cặp Trịnh Minh Dịch /, cậu ấy cũng sẽ đeo vòng chân điện tử có định vị trên người.” Trưởng ngục nói.
“Bình thường Trịnh Minh Dịch cũng rất nghe lời, tôi thấy cậu ta là người rất hiền lành.” Trưởng tòa số phát biểu.
“Trịnh Minh Dịch làm việc rất có tâm, tinh thần trách nhiệm cao, tôi không có thành kiến gì với cậu ấy.” Tổ trưởng nhóm trồng dâu tây nói.
Ba người lần lượt bày tỏ quan điểm về Trịnh Minh Dịch, thế nhưng Giang Trì Cảnh lại chẳng nghe lọt chữ nào bởi đầu óc anh vẫn đang mơ màng. Trưởng ngục thấy thế bèn hỏi: “Cháu thì sao, cảnh sát Giang?”
“Cháu nghĩ là…”
Giang Trì Cảnh khó khăn đáp, cơ thể anh tựa như một cỗ máy gỉ sét đang chống lại hiệu lệnh. Tim anh cứ nhảy vụt lên rồi lại đập mạnh xuống. Nếu đo điện tim ngay lúc này thì anh tin rằng điện tâm đồ của mình trông chẳng khác gì biểu đồ của một trận động đất lên tới độ richter.
Giờ thì anh đã hiểu vì sao ban nãy Trịnh Minh Dịch lại bảo mình nhớ “trả lời cho đàng hoàng.”
Con người ai mà chẳng có tâm lý phản nghịch, khi bị người khác bắt phải làm một chuyện gì đó, bạn sẽ ra sức chống đối. Bởi thế khi Trịnh Minh Dịch dặn dò Giang Trì Cảnh phải trả lời cho thật đàng hoàng, anh cứ muốn nói nhăng nói cuội mãi thôi.
Thế nhưng Trịnh Minh Dịch là kẻ thâm độc như thế đấy, hắn biết Giang Trì Cảnh không thích tuân theo lời mình, nhưng anh sẽ tuân theo dục vọng đang ấp ủ trong lòng.
Giang Trì Cảnh muốn Trịnh Minh Dịch ra ngoài, thế nên anh bắt buộc phải trả lời cho đàng hoàng.
Nói cách khác, Trịnh Minh Dịch đã bắt thóp anh từ lâu rồi.
Đồ đáng ghét!
Nhưng Giang Trì Cảnh phải thừa nhận rằng, đôi bên vờn nhau thế này rất kích thích.
“Cháu nghĩ là…” Giang Trì Cảnh hắng giọng, cất tiếng lại lần nữa, “Cháu… đồng ý với việc để anh ta ra ngoài.”
Hôm nay là thứ sáu, bình thường Giang Trì Cảnh đã tan làm từ sớm nhưng cuộc họp hôm nay lại kéo dài đến sáu giờ tối. Không khó để nhận ra, trưởng ngục mở cuộc họp chỉ là để tiện bề cho Trịnh Minh Dịch ra ngoài, vậy nên mọi sự đều diễn ra suôn sẻ.
Trịnh Minh Dịch sẽ ra tù tạm thời từ giờ sáng thứ bảy đến giờ sáng chủ nhật. Trong giờ đó, Quan Vĩ sẽ luôn theo sát Trịnh Minh Dịch, đồng thời y cũng sẽ là người đưa Trịnh Minh Dịch quay lại nhà tù trước mốc thời gian quy định.
Sau khi rời khỏi văn phòng trưởng ngục, Giang Trì Cảnh lái xe về thẳng nhà. Cả tối đầu óc anh vẫn trong trạng thái lơ tơ mơ, lòng nôn nao chẳng yên.
Quan Vĩ để Trịnh Minh Dịch ra ngoài là để điều tra vụ án, thế nên y sẽ luôn đi theo Trịnh Minh Dịch. Vậy…
Trịnh Minh Dịch sẽ về đây để xem nhà hắn sau vụ hỏa hoạn trông ra sao chứ?
Hắn có thể ghé lại nhà anh ăn tối không?
Điều tra xong rồi hắn có thể ngủ lại nhà anh một đêm chăng?
Giờ anh có nên chuyển giường về lại vị trí giữa phòng không nhỉ?
Hàng loạt suy nghĩ vẩn vơ bật lên trong đầu Giang Trì Cảnh, hai mắt anh vẫn sáng trưng cho đến tận giờ sáng.
Không-được-nghĩ-nữa.
Giang Trì Cảnh cố thôi miên bản thân rằng, Trịnh Minh Dịch ra ngoài chỉ để đi điều tra vụ án. Hắn rời khỏi nhà tù rồi sẽ đi thẳng vào thành phố, việc gì anh phải bận tâm xem người nọ có đến tìm mình hay không chứ?
Ấy là chưa kể Quan Vĩ cứ tò tò đi theo, Trịnh Minh Dịch không đời nào đến chỗ anh được.
Đúng vậy, không đời nào…
Cứ thôi miên bản thân như thế, Giang Trì Cảnh dần dần chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết đã chợp mắt được bao lâu, anh lại bừng tỉnh vì tiếng chuông cửa đang reo.
Đêm qua vốn đã ngủ chưa đã giấc, sáng nay bị đánh thức bất chợt nên Giang Trì Cảnh đang rất bực mình. Anh quạu quọ bật dậy vén rèm nhìn ra cửa, có ngờ đâu cơn ngái ngủ lập tức bay biến.
Sáng thứ bảy, trời trong lành rực rỡ, nắng long lanh êm dịu. Khu dân cư yên tĩnh không một bóng người, chỉ có tiếng chim ca líu lo từ nơi xa xa truyền đến nhắn nhủ Giang Trì Cảnh rằng, cảnh tượng trước mắt anh nào phải cơn mơ.
Bóng dáng quen thuộc đang đứng bên ngoài hàng rào sắt. Người ấy mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt được thắt cẩn thận, áo vest vắt hờ trên khuỷu tay trái. Hắn giơ tay phải vẫy gọi Giang Trì Cảnh.
“Chào buổi sáng cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch nói.