Trước khi Giang Trì Cảnh kịp trả lời thì Trịnh Minh Dịch đã bị đội tuần tra áp giải ra ngoài.
Thật ra Giang Trì Cảnh cũng không biết phải đáp lại thế nào. Thiết bị theo dõi trong nhà tù đều là những hình hộp chữ nhật màu trắng y như nhau, nhìn một phát là thấy ngay chứ không như chiếc camera ngụy trang thành hình ốc vít của anh. Mà phòng giải trí chỉ rộng hơn chừng chục mét vuông, trần nhà lại trống trơn, liếc thoáng qua thôi cũng biết trong này không hề lắp đặt camera quan sát.
Mà giả như có đi chăng nữa thì hình ảnh cũng phải truyền đến phòng giám sát chứ không phải thư viện.
Ban nãy khi Giang Trì Cảnh chạy đến, Trịnh Minh Dịch đang quay lưng về phía cửa. Nếu bỏ qua vấn đề này thì cũng không có khả năng anh vừa chạy tới đã biết Trịnh Minh Dịch đang đánh nhau, vì lúc đó hai tên đàn em vẫn đang đứng chắn ngay cửa. Ấy thế mà ban nãy, Giang Trì Cảnh mới vặn tay nắm cửa thôi đã bật thốt lên đúng mã số phạm nhân của Trịnh Minh Dịch.
Nói cách khác, trước khi bước vào phòng anh đã biết chuyện gì đang diễn ra.
Giang Trì Cảnh vẫn luôn cho rằng mình là người rất cẩn trọng, nếu không anh đã dễ dàng bị phát hiện khi nhìn lén người ta rồi, nhưng chuyện lần này phải thừa nhận anh quá sơ suất. Ban nãy tình huống đang nguy cấp nên anh cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, giờ ngẫm lại Giang Trì Cảnh mới chợt nhận ra một vấn đề.
Đầu óc của Trịnh Minh Dịch sao có thể phản ứng nhanh nhạy đến vậy?
Có thể là do hắn đang trong tình thế một đấu ba nên luôn chú ý đến động tĩnh sau lưng, hoặc có lẽ do bản thân hắn rất nhạy cảm với việc bị người khác theo dõi nên ngay từ đầu đã phát hiện ra chỗ sơ hở trong chuỗi hành vi của Giang Trì Cảnh.
Tóm lại dù là lí do gì thì đây cũng phải logic bình thường của một kẻ có IQ thấp.
Giang Trì Cảnh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, Trịnh Minh Dịch dường như không phải là kẻ có đầu óc đơn giản như anh từng nghĩ. Anh đè nén cảm giác bất an, tự nhủ mình rằng người nọ chắc không nguy hiểm đến thế đâu. Sao hắn có thể phát hiện ra bí mật của anh chỉ bằng một sơ suất nhỏ như vậy chứ?
“Khổ thân Lão Cửu.”
Sắp đến giờ tan làm, Lạc Hải từ bệnh viện trở về nhà tù. Y ghé thư viện tán dóc giết thời gian cùng Giang Trì Cảnh.
“Bị chấn động não thì thôi không nói, đây khớp cổ tay phải của gã,” Lạc Hải vừa nói vừa chỉ vào cổ tay mình, “cũng bị trật và gãy xương luôn. Không hiểu đánh đấm thế nào mà bị thương nặng khiếp.”
Giang Trì Cảnh thì lại biết rõ, lúc ấy Lão Cửu định cho Trịnh Minh Dịch một đòn, người nọ lập tức lùi về sau rồi tung ra một cú đấm dữ dội nhắm thẳng vào ngay nắm đấm của Lão Cửu.
Động tác ấy Giang Trì Cảnh đã xem không biết bao nhiêu lần, lúc trước nhìn Trịnh Minh Dịch đấm bao cát ở nhà anh còn thấy cũng bình thường. Cho đến khi tai nghe truyền đến tiếng kêu như lợn bị thọc tiết thì anh mới thực sự biết, nắm đấm của Trịnh Minh Dịch có lực sát thương kinh khủng đến mức nào.
“Hai chữ thôi, đáng đời.” Giang Trì Cảnh kết luận.
“Bỏ Lão Cửu qua một bên đã.” Lạc Hải tiếp lời, “Giờ còn chưa đến ba ngày Trịnh Minh Dịch đã bị người ta xử lí. Hôm rồi đánh cược là nhà hàng sao Michelin đấy nhé, chú em không được quỵt đâu.”
“Khoan khoan, đây mà gọi là bị xử lí hả?” Giang Trì Cảnh ngắt lời Lạc Hải, “Rõ là hắn xử ngược lại Lão Cửu mà.”
“Tính kiểu gì đấy?” Lạc Hại nhướng mày phản đối, “Hắn đánh Lão Cửu thành như vậy, thời gian tới ai còn dám đến kiếm chuyện với hắn chứ? Thời hạn cậu cược là một tuần mà, thế vụ này không phải kết thúc ở đây rồi sao?”
“Chưa chắc đâu.” Giang Trì Cảnh đáp, “Lỡ Hứa Thắng định rửa hận cho Lão Cửu thì sao?”
“Cậu thừa biết chuyện đó không thể xảy ra mà.” Lạc Hải nói.
Thôi được rồi, đúng là như vậy.
Hứa Thắng là phạm nhân chịu án phạt lâu nhất trong nhà giam, hắn cũng được xem là đầu tàu cộm cán như Lão Cửu. Thế nhưng tính tình hai người lại rất khác nhau, Hứa Thắng ở tù hơn mười năm nên đã học được cách kiềm chế bản thân. Nguyên tắc làm việc của hắn là người không phạm ta ta cũng không phạm người, chỉ cần không chọc vào dây điên của Hứa Thắng thì hẳn sẽ bình an vô sự.
Lão Cửu thì khác, gã rất thích đi kiếm chuyện với người khác, giờ bị đối phương xử lại thế này thì chắc chắn Hứa Thắng sẽ không nhúng tay vào.
“Thôi cứ vậy đi.” Giang Trì Cảnh nói.
Ban đầu anh cứ tưởng, Trịnh Minh Dịch mà đánh bại được những kẻ đầu tiên đến gây sự với hắn thì dân tình càng thấy chướng mắt hơn, sau đó những kẻ còn hung tợn và giang hồ hơn Lão Cửu sẽ tiếp tục đến kiếm chuyện.
Giờ thì hay rồi, hắn đánh Lão Cửu đến mức nhập viện luôn thì đố ai còn dám đến gây sự nữa?
“Thế chốt đơn nhé.” Lạc Hải đề nghị, “Gần đây trong nội thành mới khai trương một nhà hàng underground() đấy, muốn thử không?”
Nhà hàng underground là nhà hàng nằm dưới lòng đất hay dưới tầng hầm của tòa nhà hoặc trung tâm thương mại.
“Cũng được.” Giang Trì Cảnh đáp, “Thứ sáu này luôn đi.”
Bình thường bận bịu đi làm nên thời gian buổi tối rất quý giá đối với Giang Trì Cảnh, chỉ có cuối tuần anh mới sẵn lòng vào nội thành dạo chơi vì lái xe đến đó cũng mất cả bốn mươi phút rồi.
Về nhà chưa được bao lâu, trời hạ oi bức cuối cùng cũng chào đón được trận mưa đầu tiên trong năm. Mây đen giăng đầy trời, sấm sét vang dội như đang ngày tận thế. Cả thế giới chỉ còn lại tiếng rào rào của cơn mưa tầm tã, Giang Trì Cảnh khép kín toàn bộ cửa sổ trong nhà. Chỉ là khi trông thấy căn biệt thị phía đối diện, anh vẫn phải dừng động tác để quan sát thêm một chút.
Do không có cửa sổ chắn lại, tấm rèm cửa trong phòng ngủ bị gió thổi tung bay trong màn mưa. Vết mực ở bức tường bên ngoài cũng bị nước mưa dội cho nhạt màu, trông căn nhà càng thêm tiêu điều. Trịnh Minh Dịch bị bắt đóng phạt triệu tệ, có lẽ tài sản lưu động trong tay hắn không đủ để nộp phạt nên căn nhà này đang bị tòa án phong tỏa, nhân viên khu dân cư từng kể với anh chuyện này.
Giang Trì Cảnh dời tầm mắt, anh kéo tấm rèm lại.
Những cơn mưa dữ dội luôn đến chợt đến chợt đi. Lúc Giang Trì Cảnh chuẩn bị đi ngủ, thế giới bên ngoài đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Mấy ngày gần đây anh không ngó nghiêng tình hình nhà bên trước khi đi ngủ nữa. Thế nhưng hôm nay anh bỗng có hơi tò mò, sau khi mưa tạnh thì căn nhà của Trịnh Minh Dịch trông sẽ thế nào?
Anh bèn vén tấm rèm cửa lên, liếc mắt nhìn về phía nhà đối diện, nhưng lần quan sát này khiến động tác của anh trì trệ ngay lập tức.
Một kẻ mặc đồ đen xuất hiện trong nhà của Trịnh Minh Dịch.
Rèm cửa đã bị gió thổi tung ra ngoài hết, hình ảnh trước mắt Giang Trì Cảnh càng thêm rõ ràng. Anh thấy gã áo đen lục lọi tủ quần áo của Trịnh Minh Dịch, thậm chí còn lật cả lớp lò xo trong đệm lên.
Có ngu cũng nhìn ra được hắn ta đang tìm thứ gì đó.
Giang Trì Cảnh không chút do dự mà gọi ngay cho cảnh sát. Tiếc là lần này anh không phát hiện kẻ khả nghi ngay từ đầu nên lúc cảnh sát lái xe đến, gã đã rời khỏi nhà Trịnh Minh Dịch, nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa tìm được thứ mình mong muốn.
Xe cảnh sát dừng bên con đường chắn giữa hai căn biệt thự, một người mặc thường phục bước từ trên xe xuống. Y cầm đèn pin chiếu khắp căn nhà của Trịnh Minh Dịch, thấy không có gì bất thường y bèn xoay ánh đèn về phía Giang Trì Cảnh.
“Quan Vĩ?” Giang Trì Cảnh mở cửa sổ, nhoài người ra ngoài chào hỏi tay cảnh sát đang mặc thường phục phía dưới lầu.
“Cậu Giang?” Quan Vĩ cũng sửng sốt không kém, hiển nhiên y cũng không ngờ là có thể gặp người quen ở đây.
“Sao anh lại ở đây?” Giang Trì Cảnh hỏi.
Trước đây khi còn làm việc ở tòa án, Giang Trì Cảnh cũng có quen biết với Quan Vĩ, chỉ là từ khi anh được điều đến làm việc ở đây thì hai người đã không còn giữ liên lạc.
“Tôi đến điều tra vụ bán khống cổ phiếu phi pháp đợt trước.” Quan Vĩ cất đèn pin đi, “Vừa rồi là cậu báo cảnh sát đấy hả?”
“Ừ.” Giang Trì Cảnh đáp, “Vào nhà rồi nói tiếp.”
Đôi bên chào hỏi nhanh chóng, Quan Vĩ bắt đầu bày tỏ lí do vì sao anh xuất hiện ở đây. Hóa ra không chỉ có mình Giang Trì Cảnh chuyển khỏi đơn vị mà Quan Vĩ cũng được điều từ đội cảnh sát hình sự sang đội cảnh sát kinh tế để điều tra vụ án của Trịnh Minh Dịch.
“Khoảng hai tháng trước, bọn tôi nhận được thông tin nội bộ rằng công ty bán khống cổ phiếu Hằng Tường có giao dịch bất hợp pháp. Tổ điều tra được thành lập ngay sau đó nhưng vẫn không có kết quả gì. Không lâu sau có một nhân viên thuộc công ty Hằng Tường, cũng tức là Trịnh Minh Dịch chủ động liên hệ với tôi và bảo là anh ta có bằng chứng về những phi vụ giao dịch bất hợp pháp của sếp mình.”
“Chờ chút, anh nói là Trịnh Minh Dịch chủ động liên hệ với anh?” Giang Trì Cảnh ngắt lời Quan Vĩ.
“Đúng vậy, lúc đó bọn tôi liên lạc với nhau qua điện thoại. Anh ta bảo phải thu thập bằng chứng càng nhanh càng tốt để giao tận tay tôi, ai ngờ…” Quan Vĩ nói đến đây thì thở dài, “Đêm hôm ấy anh ta bị đánh úp.”
Giang Trì Cảnh nghe vậy bỗng giật mình, anh lập tức nhớ tới kẻ áo đen đột nhập vào nhà Trịnh Minh Dịch lần trước.
“Đã nói là sẽ giao bằng chứng cho tôi nhưng từ sau hôm ấy tôi có gọi điện thì Trịnh Minh Dịch không bắt máy nữa.” Quan Vĩ lại thở dài.
“Hắn không tin anh.” Giang Trì Cảnh nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc.
Thật ra Giang Trì Cảnh và Quan Vĩ cũng không tính là quá thân, nhưng tiếp xúc đôi lần với người này cũng đủ để Giang Trì Cảnh biết, y không phải là một cảnh sát vô đạo đức.
“Tôi thề là mình không hề tiết lộ tin này, nhưng tôi hiểu tâm trạng của Trịnh Minh Dịch, khi ấy anh ta cảm thấy không tin tưởng tôi cũng là chuyện hiển nhiên thôi.” Quan Vĩ nói, “Sau đó công ty Hằng Tường bị bóc trần vụ bán khống trục lợi bất chính, mọi bằng chứng đều chỉ đích danh Trịnh Minh Dịch là kẻ phạm tội. Anh ta không biện minh gì hết mà cứ nhận tội luôn.”
Nghe đến đây, Giang Trì Cảnh thấy hơi kì lạ: “Thế rốt cuộc có phải là Trịnh Minh Dịch làm hay không?”
Nếu người nọ đã chủ động đi tố giác sếp mình thì chứng minh, hắn là một nhân tài biết phải trái đúng sai. Vậy sao cuối cùng chính hắn lại biến thành kẻ phạm tội rồi?
“Thành thật mà nói thì,” Quan Vĩ hít một hơi thật sâu, giọng điệu có hơi bất lực, “chính tôi cũng không rõ nữa.”
“Phân tích như thế này đi.” Quan Vĩ tiếp tục nói, “Nếu như Trịnh Minh Dịch bị hãm hại, vậy đối thủ của anh ta hiển nhiên quá mạnh, mạnh đến mức có thể ngụy tạo đống bằng chứng đủ để tống anh ta vào tù. Còn Trịnh Minh Dịch thì sao? Anh ta không tin những người thực thi pháp luật như chúng tôi nên mới không vội vã phản kháng, quyết định trốn vào trong tù trước đã.”
Giang Trì Cảnh không ngờ sự tình đằng sau vụ án này lại phức tạp đến vậy. Nhưng đúng là ngẫm lại mới thấy, nếu vụ án này đơn giản như thế thì sự tồn tại của kẻ áo đen quả là khó lòng giải thích được.
Anh nhớ lại lúc Trịnh Minh Dịch hỏi trong nhà tù có camera theo dõi không, rất có thể đây là cách để hắn kiểm tra sự an toàn của bản thân.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại,” Quan Vĩ đột nhiên lật ngược vấn đề, “Cũng có khả năng Trịnh Minh Dịch chính là thủ phạm, lúc chúng tôi điều tra đã “bứt dây động rừng” khiến anh ta lên kế hoạch đổ hết tội vạ cho sếp của mình. Ai mà ngờ vụ việc lại bị vỡ lở nhanh hơn dự tính nên Trịnh Minh Dịch đành phải chấp nhận ngồi tù thôi.”
Hai luồng suy nghĩ tuy khác nhau hoàn toàn nhưng đều được lí giải rõ ràng.
“Thế anh nghĩ sao?” Giang Trì Cảnh bật thốt.
“Cảnh sát phá án không dựa vào trực giác mà dựa vào bằng chứng.” Quan Vĩ nói, “Nhưng nói thật tôi cũng cảm thấy vụ án này không được bình thường nên định đến đây xem thử, đi được nửa đường thì nhận tin báo của cậu đấy.”
Giang Trì Cảnh giải thích: “Ban nãy có người lục lọi đồ đạc trong nhà Trịnh Minh Dịch.”
“Có khả năng chỉ là trộm vặt thôi.” Quan Vĩ nhìn nhận một cách khách quan, “Đợi chút nữa tôi vào xem sao.”
Giang Trì Cảnh gật đầu, không bình luận thêm gì nữa. Anh cũng chỉ là người ngoài cuộc nên không có lí do hay lập trường gì để can thiệp vào vụ án của người khác. Dù cho Trịnh Minh Dịch có bị oan hay không, vụ án này có gì đáng ngờ hay không, tất thảy đều không liên quan đến anh.
“À đúng rồi.” Quan Vĩ thả lỏng tâm trạng, y thoải mái hỏi, “Tôi nhớ hồi trước cậu nhìn người rất chuẩn. Ban nãy cậu bảo mình từng gặp Trịnh Minh Dịch trong nhà tù, cậu thấy anh ta là người thế nào, nói tôi nghe được không?”
Cách đây không lâu, một nhân chứng mà Quan Vĩ tìm được bỗng thay đổi lời khai trước tòa khiến bị cáo không bị kết tội. Quan Vĩ đã đi làm công tác tư tưởng cho người đó nhưng vẫn không có kết quả gì. Sau đó Giang Trì Cảnh trò chuyện với y và đề nghị hướng giải quyết có thể xuất phát từ đứa con của nhân chứng. Quan Vĩ nghe lời lời khuyên của anh và đột phá công đoạn điều tra, thành công giải quyết vấn đề.
Mặc dù không phải lúc nào Giang Trì Cảnh cũng rỗi rãi để giúp Quan Vĩ một tay, nhưng đúng là những gợi ý của anh giúp Quan Vĩ có thêm nhiều hướng đi mới.
Anh vô thức tiếp lời: “Tôi cảm thấy, Trịnh Minh Dịch là một người…”
Giang Trì Cảnh ngập ngừng, bởi anh bỗng nhận ra một chuyện.
Anh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.