Ngay khi bước ra khỏi phòng riêng, cánh cửa vừa đóng lại, bàn tay trên cổ liền nhanh chóng buông ra.
Hẳn bây giờ tai tôi đã đỏ bừng rồi, tự tôi cũng cảm giác được cả mảng da từ cổ đến tai tôi như đang bốc cháy. Vừa nãy ở trong phòng riêng tôi như đang đạp trên mây, đầu óc choáng váng, mọi giác quan khác ngoại trừ làn da tiếp xúc với anh tôi đều đã đóng lại, bấy giờ tôi mới ngửi được mùi nước hoa trên người anh. Tôi không tìm hiểu về nước hoa, những loại tôi từng dùng đều là do bạn gái cũ tặng, cũng không rõ là mùi gì, nếu ngửi thấy ổn thì dùng.
Mùi hương trên người anh chỉ hơi thoang thoảng, hẳn là bị gió lạnh tháng mười một làm phai nhạt đi, mang theo cảm giác lạnh lẽo tươi mát. Mùi hương theo bàn tay anh rời khỏi cổ tôi. Có hơi cường điệu khi nói vậy, nhưng tôi thật sự cảm thấy liên kết duy nhất của tôi với thế giới này đã bị cắt đứt. Giống như chợt có người vén cái chăn ấm áp ra vào một buổi sáng mùa đông, trước đó nóng đến mức sắp tan ra, giờ lại chợt lạnh đến mức muốn đông lại.
Anh tôi ỷ vào việc chân anh dài nên sải bước không chút thương tiếc.
Giống như sát thủ tàn nhẫn trong phim, một mình tiến về phía trước xuyên qua đám đông náo nhiệt, không ai biết anh đang nghĩ gì và anh cũng không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, chỉ cần tối nay anh muốn giết kẻ nào thì một nhát dao liền dứt điểm.
Chân tôi vẫn còn hơi không vững, mất đi điểm tựa ở sau gáy nên suýt nữa cơ thể đã mềm oặt xuống, loạng choạng đuổi theo anh. Nếu anh tôi là sát thủ như tôi nói, vậy tôi chính là gánh nặng của anh, làm liên lụy đến anh, chân tay vụng về khiến cả chặng đường đều xui xẻo càng khỏi nói đến việc giết người, tôi đần độn đến mức anh không thể giữ nổi cái dáng vẻ lạnh lùng đó nữa.
Người anh sát thủ của em, anh có thể nào đi chậm lại chút được không, em mới là mục tiêu đêm nay của anh mà, bỏ em lại sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được đâu. Trong lòng tôi hơi tủi thân gọi anh, không dám nói chuyện cũng không dám tin được vừa nãy anh thật sự đã cứu tôi ra, thật sự nói với Lý Châu tôi là em của anh, thật sự lần nữa gọi tôi là "tiểu Lễ". Chắc chắn anh không biết việc này đối với tôi là sự mơ mộng lớn cỡ nào đâu. Một mặt tôi hào hứng vì ảo tưởng đã trở thành sự thật, một mặt lại hiểu rõ đó chỉ là một vở kịch mà anh diễn trước mặt người ngoài.
Người ngoài, vừa nghĩ đến hai chứ này lồ ng ngực tôi không khỏi nóng lên, nhiệt độ trên cổ truyền đến lồ ng ngực. Tôi không phải người ngoài, tôi là người hiểu chuyện có thể diễn kịch với anh, tôi là đồng lõa cùng anh che giấu mối quan hệ "tồi tệ" giữa hai chúng tôi.
Tôi và anh chặt chẽ dính lấy nhau không thể tách rời, dù cho anh có không thừa nhận điều đó đi nữa.
Tới tận khi tôi đuổi kịp anh đến cửa club, gió lạnh tháng mười một đã phả mạnh lên mặt tôi, lạnh đến mức tôi rợn cả người.
Nhưng còn lạnh hơn cả gió tháng mười một là anh tôi, anh vẫn luôn bỏ mặc tôi mà bước thẳng vào xe, "sầm" một tiếng đóng mạnh cửa xe bên phía ghế lái, tiếng nổ động cơ vang lên nhưng tôi vẫn còn đứng ngoài xe.
Thôi được rồi, tôi biết anh vốn không muốn chở tôi về nhà, tôi giương mắt nhìn sườn mặt anh thông qua lớp kính xe nhưng chẳng nhìn ra được cái gì. Kỳ thật, ngoại trừ lúc tôi ôm Mễ Kiều nhìn thấy anh bước vào phòng bao thì sau đó tôi không hề nhìn được mặt anh, anh cứ mãi nắm gáy tôi nên tôi chỉ có thể đi đằng trước anh. Kế đó thì anh bỏ tôi lại tuốt đằng sau, tôi chỉ có thể đuổi theo bóng lưng anh.
Tôi rất muốn giải thích với anh tôi không làm gì với Mễ Kiều hết, quá nhất chỉ là ôm bả vai cô nàng, hơn nữa còn rất lịch sự không chạm vào chỗ không được quần áo che lại mà! Còn muốn giải thích việc tôi gửi tin nhắn cho anh không phải vì để giành sự chú ý của anh, cũng không phải thủ đoạn tôi dùng để quấy rầy cuộc sống của anh, chẳng qua do tôi hết cách rồi.
Còn rất muốn nói Mễ Kiều bảo em là thằng con hoang không cha, Lý Châu mỉa mai nhà họ Liễu không nhận đứa cháu trai như em và liệu anh có thể nói với em, rằng em vẫn còn có anh trai.
Nhưng tôi vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng cạnh xe anh tôi, chờ anh đạp chân ga bỏ lại tôi giữa làn khói bụi.Kính xe từ từ hạ xuống, anh nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt mất kiên nhẫn.
Tôi bèn cúi người xuống, nhìn gương mặt anh qua cửa sổ xe, "Anh."
"Lên xe." Hai chữ của anh rõ ràng ngập tràn tình cảm động lòng người nhưng cách anh nói ra lại tàn nhẫn như bảo "cút đi" làm tôi suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hiện tại anh đang tức giận cỡ nào, lần này đúng là anh muốn đánh tôi rồi, nhưng không sao, tôi không sợ đau. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để hỏi anh, "Em ngồi ở ghế lái phụ hay ghế sau ạ?"
Anh nhìn chằm chằm tôi khoảng chừng năm giây làm tôi nghi ngờ tôi lại nói gì sai nữa. Sau đó anh đưa tay ấn nút, từ từ nâng cửa kính lên, giọng nói truyền ra ngay khi chỉ còn lại một khe hở nhỏ, "Tùy cậu."
Tôi dám khẳng định đây là khoảnh khắc bao dung nhất anh dành cho tôi kể từ sau khi tôi mười sáu tuổi, không phải mệnh lệnh cũng không phải châm biếm cũng không phải coi thường tôi, mà là "tùy cậu", có trời mới biết hai chữ tùy cậu có sức nặng với tôi cỡ nào.
Tôi không dám thể hiện sự kích động, bình tĩnh mở cửa sau ngồi vào ngay ngắn. Nhưng anh tôi vẫn chưa nhấn ga, ngón trỏ tay phải cái được cái không gõ lên phần bao da bọc quanh vô lăng phát ra tiếng "cộc cộc". Tôi cứ có cảm giác phiền não trên người anh mơ hồ tăng lên không ít từ khi tôi ngồi vào, tôi càng không dám lên tiếng. Người ơi, chẳng phải anh bảo em lên xe đấy sao.
Sau đó anh thế mà lại tắt máy, xoay chìa khóa nửa vòng, tay lần mò trên người, không biết là đang tìm cái gì. Hẳn là không tìm được đồ anh cần, tay duỗi về phía sau đến trước mặt tôi, mở lòng bàn tay, "Cho tôi điếu thuốc."
Tay anh tôi rất đẹp, là cái kiểu post lên weibo với chủ đề tay khống sẽ bị li3m màn hình đến vài phút. Nhưng trong mắt tôi bây giờ bàn tay này mang quá nhiều hàm ý nên không có tâm tư đâu nhìn nó theo góc độ thưởng thức, tôi cảm thấy cổ mình lại nóng bừng, mặt cũng hơi ửng đỏ.
Tôi luống cuống lấy bao thuốc lá trong túi ra, xốc mở bao đặt vào tay anh. Đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay anh, là tôi cố tình, tôi cũng không rõ sao tôi phải làm thế, tôi chỉ muốn được chạm vào anh. Nếu tôi gan hơn thì tôi còn muốn làm hơn thế nữa.
Sau khi nhận bao thuốc lá, cửa sổ xe lại bị anh hạ xuống, anh cứ thế dừng trước club bắt đầu hút thuốc, tôi dần hối hận vì ngồi ở ghế sau không nhìn thấy được gương mặt anh.
Chắc chắn anh đang kìm nén gì đó, có thể là sự phẫn nộ cũng có thể là sự chán ghét dành cho tôi, còn có thể là "khuynh hướng bạo lực" không biết có tồn tại hay không của anh. Đèn không sáng lắm, chỉ có hai cái đèn nhỏ trên trần xe, tôi thấy bao thuốc lá của tôi bị anh ném bừa qua ghế lái phụ. Đột nhiên tôi rất muốn được anh đánh cho một trận, bằng tay, bằng thắt lưng hay bằng gậy cũng được.
Vừa nghĩ đến hai chữ thắt lưng, ngày hôm đó liền hiện ra trước mắt tôi, thắt lưng dắt bên hông anh đong đưa qua lại.
Tôi quyết định giải thích chuyện của Mễ Kiều trước, chuyện này quan trọng nhất, tôi sợ nếu tôi không giải thích thì ngày mai sẽ nhìn thấy tin tức giải trí về việc Mễ Kiều trở lại, qua một tuần nữa là sẽ nhìn thấy tin tức nghi vấn Mễ Kiều có quan hệ tình cảm với người tiếp quản của truyền thông Cực Ánh. Tôi ngồi thẳng người, ngoan ngoãn chủ động nộp mình, chọn ngay lúc anh đưa điếu thuốc vào trong miệng bèn nói.
"Anh ơi...."
"Anh, em thật sự không ngờ tối nay lại gặp nghệ sĩ dưới trướng Cực Ánh, em không cố ý. Em không chạm vào cô ấy, cũng không làm gì không đứng đắn với cô ấy, Lý Châu muốn cô ấy nên cô ấy lấy em ra làm bia chắn." Nói như vậy cũng không phải bịa đặt, cô nàng muốn thông qua tôi để có quan hệ với anh tôi, cũng không khác gì việc cô nàng lấy tôi làm bia đỡ đạn lắm.
"Và cả, em không nên gửi tin nhắn cho anh. Đại Thành... Bạn của em có quen biết với Lý Châu, giữa chừng bỏ về không được tốt cho lắm, em không sợ làm mích lòng Lý Châu nhưng ngại Lý Châu sẽ giận cá chém thớt lên bạn em. Em chỉ nghĩ đến anh mới đủ tư cách dẫn em rời đi trước mặt Lý Châu, anh ơi, em sai rồi, sau này em sẽ không quấy rầy anh lúc muộn như này nữa."
Tôi thật lòng thú nhận tội lỗi, nói xong tim đập thình thịch, chờ đợi phán quyết của anh.
Chợt tôi cảm thấy hiện tại tôi rất giống người tình của anh tôi, anh bị tôi quấy rối đến mức phiền không chịu được, tôi khổ sở van xin anh đừng vứt bỏ tôi, giữ vững tư thế hèn mọn chờ đợi anh tuyên án tôi có thể tiếp tục ngồi ở vị trí người tình hay phải cút khỏi xe của anh.
Dạo này tôi luôn đặt mình vào vị trí người tình của anh, nhưng cũng không thể trách tôi được. Tôi quá giống người theo đuổi anh, tóm lại là không giống em trai, anh không có một chút thiên vị nào dành cho tôi, tôi dám chắc anh đối xử với người tình còn tốt hơn với tôi nhiều, tôi là "người tình" không được sủng ái. Mấy hôm trước tôi hỏi anh có phải đang hẹn hò không, giờ tôi lại muốn được voi đòi tiên hỏi anh có bao nhiêu người tình.
Tâm trí tôi quay cuồng vì căng thẳng, muốn hỏi anh tôi liệu tôi có thể làm người tình của anh không.
Nếu làm người tình của anh thì có phải anh sẽ đối xử tốt với tôi hơn một chút, sẽ chúc tôi ngủ ngon, lúc tôi tìm anh thì anh sẽ trả lời tin nhắn của tôi, dù là thỉnh thoảng cũng được.
Tôi cảm thấy tôi cực kỳ thông minh luôn!
Anh tôi hút xong điếu thuốc vẫn giữ im lặng. Trên đầu lọc còn tàn thuốc lập lòe ánh lửa, tôi thấy cổ tay anh xoay ra ngoài, không biết ấn vào đâu một cái. Nhưng nhìn tư thế này chắc là anh đã ấn lên cửa xe, vậy mà anh lại dụi thuốc lá vào cửa xe.
Tôi rất để ý đến cái đầu lọc đó, không biết sau khi dập xong anh ném nó đi đâu, tôi muốn anh biết không được vứt rác bừa bãi.
Đầu lọc bị anh nắm trong tay vứt vào ghế lái phụ.
Lần đầu tiên tôi ngồi trên xe anh tôi, càng là lần đầu tiên thấy có người dập thuốc lá lên cửa xe, ném đầu lọc vẫn còn nóng vào ghế lái phụ.
"Hẹn bạn tình?"
Nhưng tôi chưa kịp ngạc nhiên thì câu hỏi của anh đã khiến tôi căng thẳng.
Chỉ với ba chữ tôi đã có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh khi bàn chuyện làm ăn, anh là kẻ thống trị trời sinh, dù là đối mặt với ai đều có một loại cảm giác bị khinh thường không thể hiểu được, không chút nào làm người người ta hoài nghi rằng là anh cố ý, sẽ vô thức đi theo sự dẫn dắt của anh.
Hồi tiểu học tôi còn chưa bao giờ ngồi quy củ thế này, không muốn lừa dối anh, tôi thật sự đến để hẹn bạn tình, nhưng tôi lại không dám nói thật. Vì sao lại không dám nói? Cũng đâu phải anh không hẹn bạn ch1ch, kiểu người như anh tôi việc hẹn ch1ch cũng như ăn cơm thôi, tôi điên cuồng an ủi bản thân.
"Trả lời." Anh tôi chờ đến mất kiên nhẫn.
"...... Vâng." Tôi chỉ còn nước đáp lại, giọng lí nhí, sợ chết khiếp.
Tôi chờ đợi câu tiếp theo của anh, tôi không biết anh sẽ nói gì, cũng không biết tại sao anh lại hỏi tôi câu đó. Bây giờ anh tôi mới đúng là anh tôi, tôi tự tiện tổng kết cảm xúc của anh là quan tâm và lo lắng cho tôi, tôi biết đây là tự mình đa tình nhưng rất ít khi tôi tự mình đa tình giống vậy nên tối nay sẽ phá lệ một chút.
Còn tay anh tôi đang siết chặt vô lăng đến mức mạch máu đều trồi lên, anh khẽ chửi thề, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy anh chửi thề. Tôi sợ hãi ngồi im trên ghế, nghe thấy giọng nói của anh, giọng điệu rất quen thuộc giống như khi anh nói tôi là "chuẩn mực của đạo đức", vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai.
"Cậu hay thật, nếu đến một ngày tự bản thân muốn lao vào thì đừng có tìm tôi cứu cậu ra."
Giọng điệu của anh nói như thể tôi được đẻ ra đã là loại người đó, là loại người như Lý Châu.
Nhưng tôi không phải, sự tủi thân của tôi bị những lời này của anh châm ngòi, mãnh liệt nổ tung. Nếu không phải anh và Cúc Lộ Lộ quen nhau, nếu không phải anh nhất định phải l@m tình ngay trước mặt tôi, nếu không phải anh không biết nặng nhẹ trêu chọc tôi khiến tôi ấn vào đường link Đại Thành gửi thì mắc mớ gì hôm nay tôi phải đến đây? Dựa vào cái gì anh được làm mà tôi lại không được, anh có thể tự do không chút gò bó còn tôi nhất định phải là chuẩn mực của đạo đức?
"Em cho là em học được từ anh đấy." Tôi không ghìm được miệng mình lại, nói.
"Nhà trị liệu tâm lý cho em nói em tôn sùng anh, từ nhỏ em đã tôn sùng anh, em sẽ bắt chước hành động của anh. Anh à, em học được từ anh đấy."
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp học nhỏ của chuẩn mực đạo đức: Không được vứt rác bừa bãi.