Thật ra tôi vẫn luôn biết mình rất sợ đau nhưng tôi chưa bao giờ nói với ai, dần dà ngay cả tôi cũng sắp quên bén mất. Đã là con người thì đừng nên nói dối quá lâu, vì nếu không sẽ có một ngày bạn sẽ cho rằng bạn vốn đã là người như thế, nhưng có vẻ khi con người phát triển đến một độ tuổi nhất định sẽ mất đi quyền được tỏ ra yếu đuối, độ tuổi này sẽ khác nhau ở từng người, của tôi là vào một ngày nào đó trước năm mười sáu tuổi.
Vậy nên mỗi lần cảm thấy cực kỳ yếu đuối thì không được xấu hổ, bởi đáng sợ hơn cả sự xấu hổ chính là tất cả mọi người sẽ cho rằng bạn không biết sợ và kể cả chính bạn cũng vậy.
Tôi rất ghét bị bệnh, mặc dù trước khi thân thế của tôi bị phát hiện Liễu Phường cũng đã cố gắng hết sức để tôi không phải lấy máu nhưng rốt cuộc vẫn có đôi khi không thể tránh được. Các y tá trong bệnh viện tư nhân như được tạo ra từ đám mây, vừa ấm áp vừa dịu dàng, các cô ấy hoàn toàn không nhận ra tôi đang thấy sợ hãi nên vẫn nắm chặt cánh tay tôi rồi nhỏ nhẹ dỗ dành, "Con trai không được sợ đau, đau một chút là xong rồi, sẽ không đau lắm đâu, nếu sợ thì có thể nhắm mắt lại nhưng không được cử động nha."
Tôi thường giữ vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết nói tôi không sợ, chị làm nhanh lên đi.
Sau đó tôi chỉ biết giương mắt nhìn kim tiêm đâm vào mạch máu của tôi, dòng máu đỏ sậm trào ra như thể tôi đang chảy ra khỏi cơ thể của chính mính.
Tôi cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào kim tiêm vẫn chưa đâm vào, thầm đếm trong đầu một, hai, đm, sao vẫn chưa xong nữa, ba bốn năm, sao vẫn đang rút nữa vậy, tôi thật sự có nhiều đến máu vậy à, còn rút nữa tôi sẽ chết mất. Sau khi kết thúc, tinh thần tôi có hơi hoảng loạn, y tá thường phải gọi hai ba lần tôi mới nghe thấy được rồi tôi sẽ vô thức quay đầu lại, khi thấy bên cạnh không còn ai tôi mới quay đi đưa tay ấn miếng bông gòn lên lỗ kim.
Rõ ràng Châu Bạc Tân đã từng nói, nếu tôi đau thì có thể dựa vào anh.
Hồi còn bé tôi bị con chó nọ dọa sợ, lúc bị nó cắn tôi kiên cường chịu đựng không gào lên nhưng đến khi tiêm vắc xin phòng dại tôi lại khóc lóc thảm thiết. Lúc đó Trần Chí Viễn và Liễu Phường đều bận việc, chỉ có Châu Bạc Tân ở cạnh tôi, anh đưa tay lên che mắt tôi, gọi tên tôi bên tai: "Tiểu Lễ, dựa vào anh, đừng sợ."
Có một khoảng thời gian rất dài tôi nghĩ anh đang lừa gạt tôi, tôi ghét việc bị bệnh cũng ghét bệnh viện, càng ghét hơn nữa là việc tiêm và lấy máu. Lớn thêm chút nữa tôi mới học được cách lắng nghe những lời hứa hẹn, anh nói là có thể chứ không phải có thể luôn luôn, nên không tính là anh nuốt lời được.
Vào buổi tối trước khi đến thôn Lộc, tôi đã nhìn chằm chằm vào chiếc thắt lưng đó được nửa tiếng, trong đầu có một người tí hon "Trần Lễ mày muốn chết thật rồi, dù cho mày có làm thế Châu Bạc Tân vẫn sẽ không hẹn hò với mày đâu, cũng không phải là vì anh không yêu mày mà chẳng qua anh không nhất thiết phải hẹn hò với mày thôi" và cả một người tí hon "Đương nhiên tao biết anh sẽ không hẹn hò với tao, tao bằng lòng... Không, việc anh hẹn hò với tao chỉ là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra" đánh cho kẻ còn lại đầu rơi máu chảy, rốt cuộc tôi vẫn nhắm mắt nhét cái thắt lưng đó vào trong balo.
Tôi chỉ muốn an ủi anh vì tốt xấu gì bây giờ tôi cũng biết được một vài nỗi lòng bị kiềm chế của anh. Chứ không phải tôi nhân cơ hội này muốn leo lên giường anh, thôi được, tôi thừa nhận là không loại trừ được nhân tố này, nó chỉ chiếm... tới mười phần trăm mà thôi, chỉ là sẵn tiện nên làm luôn.
Sau khi kết thúc, tôi bất động nằm sấp trên giường, vừa đau vừa mệt, lên giường với Châu Bạc Tân đúng là đéo khác gì đi đánh giặc. Tuy rằng đã xảy ra hai lần nhưng tôi vẫn tin tưởng kỹ thuật của anh không kém đến nỗi vậy, nhưng hai lần này đều là tôi "ép buộc" anh, gương mặt anh lộ rõ là có kỹ thuật tốt cơ mà. Tôi hy vọng lần sau anh sẽ tự nguyện và chủ động hơn, đừng giày vò cái mông của tôi như vậy nữa.
Mặt trời đã lặn, trong phòng đen kịt, vẫn có ít ánh sáng le lói từ cây đèn đường nhưng không nhìn rõ được cái gì. Cả hai chúng tôi đều không đi bật đèn, cũng không ai nói chuyện. Tôi rất muốn xin anh tôi một điếu thuốc nhưng bây giờ tôi lại không tiện để hút lắm. Tôi thử tưởng tượng cảnh tôi tr@n truồng nằm trên giường, một cánh tay buông thõng bên mép giường cố chấp hút thuốc, cái cảnh đó buồn cười đến nỗi mặt tôi nhăn lại. Không hút thuốc thì cũng chỉ có thể bị động hít khói thuốc anh tôi nhả ra, mùi vị không ngon lành gì khiến tôi bị sặc.
"Muốn hút?" Châu Bạc Tân đột nhiên nói.Bây giờ tôi có hơi nhạy cảm với từ "hút"[1], cũng nhạy cảm với hơi thở và giọng nói của anh. Khi anh nói kiểu đó khiến tôi cảm thấy hai chân run lên, vội đáp, "Cũng không muốn lắm."
[1] 抽 vừa có nghĩa là hút (thuốc) vừa có nghĩa là quật, vụt (bằng thắt lưng)
Giọng tôi hơi khàn.
Châu Bạc Tân bật cười, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, tay phải đưa đến bên miệng tôi, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc. Không hiểu sao mạch suy nghĩ của tôi lại lệch hướng, tôi ngẩn người một lúc lâu mãi đến khi điếu thuốc tích tụ được một đoạn tàn thuốc dài đỏ rực và xám xịt, anh mất khiên nhẫn chờ đợi, nhẹ gõ làm tàn thuốc rơi xuống cạnh giường. Tôi nghiêng người tới gần, "Anh ơi, anh dùng tay phải ạ?". Ủ𝓃g hộ chí𝓃h chủ vào 𝓃ga𝓎 ~ Tr𝖴𝙢Tr𝐮𝓎𝒆 𝓃.𝗩N ~
"Cái gì?" Anh không kịp phản ứng.
"Lúc em hỏi anh thì anh bảo anh dùng tay, vậy anh dùng tay phải hay tay trái?" Tôi vừa nói vừa kéo tay phải của anh đến gần, ngậm điếu thuốc anh đã hút vào miệng rồi rít mạnh một hơi liền trông thấy ánh lửa sáng vụt lên.
Hiếm khi Châu Bạc Tân đồng ý nói chuyện phiếm với tôi, giọng điệu đều đều, "Tay phải, mỏi rồi sẽ đổi sang tay trái."
Cái đệt? Phản ứng đầu tiên của tôi chính là có phải là anh lại đang giả ngầu không. Nhưng khi căn cứ vào thời gian anh quằn tôi chợt tôi lại cảm thấy cũng không hẳn là anh giả ngầu, quằn nhau thôi mà cũng lâu được như vậy có lẽ khi làm một cách nghiêm túc sẽ được lâu hơn. Tôi lặng lẽ dịch mông cách xa anh ra một chút, lại hỏi: "Vừa rồi... là bằng tay trái hay tay phải."
Tôi không còn mặt mũi nào để nói ra cụm từ "lúc đánh em" nên đã tự tắt tiếng. Nhưng hiển nhiên Châu Bạc Tân không muốn giữ lại thể diện cho tôi, trong phòng cũng chỉ có hai chúng tôi nên quả thật cũng chẳng cần giữ thể diện gì, anh kề nửa điếu thuốc vừa bị tôi rít một hơi lên miệng, "shh ha" một tiếng, tôi nghe được âm thanh điếu thuốc đang cháy lên nhanh chóng, anh bật cười, "Lúc đánh em? Tay phải."
Trực giác của tôi mách bảo nụ cười của anh không phải là một nụ cười tán tỉnh.
Tôi "ò" một tiếng đáp lại, lại hỏi anh, "Anh có chuyện muốn nói đúng không? Nếu không có chuyện gì thì không lý nào anh lại chịu nói chuyện phiếm với em cả."
Châu Bạc Tân im lặng một lúc, tay trái anh ôm đầu tôi vào lòng, không biết cố tình hay vô thức xoa tóc tôi. Trong phòng rất yên tĩnh, anh hút xong điếu thuốc nhưng không châm thêm một điếu nào nữa, chỉ có ánh đèn đường le lói, nhìn lên sẽ thấy được đường nét mơ hồ của Châu Bạc Tân.
"Châu Khinh La tự sát." Anh đột nhiên nói.
Lòng tôi giật thót, tâm trí căng thẳng đến mức có hơi ngệch ra, tôi vốn còn tưởng anh sẽ nói gì đó để từ chối tôi, bảo rằng gì mà sẽ không hẹn hò với tôi, bảo tôi sau này đừng đến tìm anh nữa. Hơi thở của tôi không mấy ổn định, "vâng" một tiếng, cũng không biết đã phát ra thành tiếng hay chưa.
"Thật ra không phải." Giọng của Châu Bạc Tân rất khàn, ngón tay anh nhẹ nhàng vân vê tóc tôi theo quy luật, hoặc nên nói rất máy móc, "Lần thứ hai bà ấy tự sát, tôi biết, bà ấy chết ngay trước mắt tôi."
Tôi đột nhiên hiểu được một chuyện, có lẽ Châu Bạc Tân mất đi quyền được tỏ ra yếu đuối còn sớm hơn cả tôi.
Kể từ khi Châu Khinh La khóc lóc cầu xin anh buông tha cho bà ấy, đừng cứu bà ấy nữa mà hãy để bà chết đi. Kể từ khi anh bất lực nhìn người mẹ ruột của anh cắt cổ tay đổ máu ngay trước mặt mình; kể từ khi anh đợi thật lâu để chắc chắn rằng Châu Khinh La đã chết rồi quay về phòng giả vờ như mình chưa nhìn thấy.
Kể từ khi đó, Châu Bạc Tân tám tuổi đã sớm mất đi quyền được tỏ ra yếu đuối với mọi người, bao gồm cả chính anh.
Một mình anh ở chung với thi thể của Châu Khinh La cả buổi chiều, anh không biết nên "phát hiện" ra chuyện này thế nào nên đã đợi ở trong phòng đến khi trời tối, đợi đến khi bà ngoại về nhà.
Anh đã phải trải qua buổi chiều ngày hôm đó như thế nào? Tôi cố mô phỏng những cảm xúc và trạng thái có thể đã xảy ra, tuyệt vọng? Gục ngã? Sợ hãi? Dù có trộn những loại cảm xúc này với nhau vẫn luôn cảm thấy không đủ, sau đó tôi lại chợt nhận ra hai bản thân chữ tử vong này vốn dĩ đã nặng nề bởi không có bất kỳ người sống nào có thể trải qua cảm giác đó được.
Đạo lý này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết nhưng tôi mới chân chính hiểu được rốt cuộc nó có nghĩa là gì.
Buổi tối hôm quay về Lệ Thủy Uyển, tôi ở trong phòng tắm săm soi đằng sau của mình qua gương.
Lúc bấy giờ chỉ mới là ngày hôm sau, tôi còn tưởng trông nó sẽ kinh khủng lắm nhưng thực ra chỉ có hơi ửng đỏ. Ngay cả sưng cũng không sưng, còn nhẹ hơn tôi tưởng, anh chỉ đánh vài cái thôi à? Tôi nghĩ là mười cái, thậm chí cũng chưa đến được mười cái. Với anh mà nói nó cũng chẳng phải là trút giận, tôi cứ ngỡ tôi sẽ có thể an ủi được anh chứ.
Tôi có hơi cạn lời với bản thân, đm, chắc chắn là Châu Bạc Tân đã lén cười nhạo tôi, lúc nhét cái thắt lưng vào tay anh khí thế tôi cứ như đang anh dũng hy sinh, cảm giác nếu lúc đó tôi thật sự sống ở những năm xảy ra chiến tranh thì dù có bị quân địch bắt đi tôi cũng sẽ không nhận tội ít nhất là ba ngày, nhưng thực tế đến ngày thứ hai là tôi đã bật khóc rồi, cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi mà khóc lóc gọi anh ơi, đm, nhục vãi luôn!
Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi bước ra khỏi phòng tắm về lại phòng đó là tiêu hủy chứng cứ, tôi ném cái thắt lưng nọ vào thùng rác rồi rút vài tờ giấy nhét vào trong với ý đồ sẽ che được nó lại nhưng rốt cuộc tôi vẫn thấy cảm giác tồn tại của nó quá mãnh liệt. Tôi lăn xuống giường, giấu thắt lưng vào trong lồ ng ngực rồi lẻn ra khỏi phòng.
Còn chưa đi đến tầng một tôi đã đụng phải dì đang dọn dẹp trong bếp, dì nhìn thấy tôi đang bước xuống từ xa, hỏi tôi, "Sao thế? Khát nước hay là đói bụng rồi?"
Tôi ho khan một tiếng, "À, con chỉ xuống để... Không có việc gì đâu ạ, dì còn đang bận mà."
Dì ở nhà tôi chỗ nào cũng tốt, chỉ là có hơi quan tâm quá mức, như sợ tôi xuống tầng sẽ bị mệt nên dì cứ luôn nhìn chằm chằm tôi. Tôi thật sự tiến không được mà lùi cũng không xong, vốn định ném vào thùng rác ở nhà bếp vì nhà bếp nhiều rác nên thường xuyên được dọn đi hơn, nhưng với cái tình hình này thì tôi chỉ có thể vòng qua nhà vệ sinh để ném.
Nhưng ngay khi tôi tưởng rằng kế hoạch tiêu hủy chứng cứ đã thành công, vội chạy lại lên tầng thì bên dưới lại vang lên âm thanh khiến tôi suýt té đập mặt lên cầu thang.
"Cậu chủ, cái thắt lưng này cậu không dùng nữa sao?"
Đm, ông trời muốn giết tôi rồi.
"À... cứ vứt đi ạ." Tôi nói.
"Ồ, được rồi. Vì thấy vẫn còn mới với cả chưa hư hỏng gì nên dì mới hỏi."
"Không sao, dì cứ vứt đi ạ." Tôi lần nữa lên tiếng, giọng nói còn khốn khổ hơn cả ban nãy.
Sau khi về phòng tôi cam chịu mở wechat lên, quả nhiên tôi nhìn thấy người được ghim trên top gửi tin nhắn, theo lý mà nói anh tôi chủ động gửi tin nhắn cho tôi vậy hẳn tôi nên vui đến mức chạy hai vòng quanh vườn hoa mới đúng.
Thật ra tôi cũng rất vui, dù tin nhắn anh gửi đến có hơi không giống người lắm.
Người đàn ông lạnh lùng không bao giờ rep tin nhắn: Vứt rồi?
Người đàn ông lạnh lùng không bao giờ rep tin nhắn: Cảm giác khá tuyệt, không thích sao?