Trên máy bay, ông Dạ nhìn Nhật Hạ ngủ ngon lành trên đùi mình thì nhớ lại chuyện xưa. Ông cứ thế kể cho cô bé đang ngủ kia chuyện quá khứ.
-Nhìn con ta lại nhớ ngày xưa...
***
Ngày xưa, trường cấp 3 Thanh Lịch nổi tiếng có cô hoa khôi xinh đẹp, dịu dàng, lại thông minh, giỏi giang. Cô ấy tên là Nguyệt Nhi. Trường cũng có 2 anh hotboy, một Nhật Ái nhận học bổng vào trường, đẹp trai, lãng mạn, một Dạ Thần con trai tập đoàn Dạ Thiên, đẹp trai nhất trường, nhưng lạnh lùng như băng, là bạn thân của Nguyệt Nhi, cả 2 đều tài giỏi hơn người, cùng có tình cảm với Nguyệt Nhi. Nhật Ái là do muốn sở hữu cô gái tài sắc vẹn toàn, còn Dạ Thần là do yêu cầu cưới vợ của dòng họ. Sau 2 năm cấp 3 trôi qua, Dạ Thần phát hiện, mình thật sự thích Nguyệt Nhi, không, là yêu, nhưng còn Nhật Ái thì tính chiếm hữu ngày càng mạnh.
Năm ấy, 3 người bọn họ học lớp 12, cả 2 anh con trai đều tự nhủ chỉ còn 1 năm để chinh phục người đẹp, phải tiến hành thật nhanh chóng. Tuy 2 chàng quyết tâm là vậy, nhưng người đẹp thì vẫn ngu ngu ngơ ngơ, hồn nhiên chả biết gì.
Đợt đấy, kì thi căng thẳng, Nhật Ái cứ rảnh là lại lôi Nguyệt Nhi đi học nhóm làm Dạ Thần tức điên lên. Anh hận, hận tại sao mình phải điều hành công ti để cho tên kia thừa nước đục thả câu? Vậy nên học hành là do Nhật Ái kèm, cuối tuần là Dạ Thần lại đưa Nguyệt Nhi đi chơi. Nữ sinh thấy 2 hotboy trong trường cứ quấn lấy Nguyệt Nhi thì phát điên, xử cô mấy lần. Lần nào Nguyệt Nhi lâm nguy cũng là Dạ Thần tìm thấy, Nhật Ái phát hiện, bê Nguyệt Nhi về trước, còn bắt Dạ Thần ở lại xử lí vì Dạ Thần có thế lực hơn Nhật Ái, giải quyết dễ hơn. Dạ Thần biết thừa, mỗi lần Nhật Ái mang Nguyệt Nhi về đều nói dối là Nhật Ái cứu Nguyệt Nhi. Dạ Thần cũng biết thừa, Nguyệt Nhi mỗi lân đều rất cảm kích mà ôm Nhật Ái vào lòng khóc. Anh đau, rất muốn nói cho nàng biết, mỗi lần nàng xảy ra chuyện đều là anh đi tìm còn Nhật Ái thì vui vẻ với mấy em lớp dưới ở phòng trọ gần đó. Nhưng mà... anh sợ nàng chê anh mỏ nhọn, chấp vặt, kể công, thế là anh không nói, cũng coi như mình không hề biết gì về chuyện Nguyệt Nhi bị xử lí.
Cuối cấp, Dạ Thần lấy hết can đảm, bao trọn công viên giải trí, trang hoàng thật lộng lẫy để thổ lộ với Nguyệt Nhi. Nhưng mà, thằng khốn nạn đó, nó đã nẫng tay trên của anh...
-Nguyệt... Nguyệt Nhi...-Dạ Thần và Nguyệt Nhi đứng giữa đống nến hình trái tim, giữa công viên lấp lánh thơm đầy mùi hoa. Tay Dạ Thần cầm bó hoa hồng giấu sau lưng, lắp bắp.
-Ừ?-Nguyệt Nhi vẫn đang mải ngắm nghía, không để ý lắm đến lời của Dạ Thần.
Dạ Thần mặc vét chỉnh tề nhìn cô gái váy hồng buông thõng đơn giản cứ ngây ngô cười mà lòng xuyến xao, hét thật to:
-NGUYỆT NHI, TÔI YÊU EM! EM LÀM VỢ TÔI NHÉ?
Nguyệt Nhi nhìn Dạ Thần thật lâu, rồi băn khoăn áy náy, ngón tay đan vào nhau, xấu hổ trả lời:
-Tớ... xin lỗi, Dạ Thần! Tớ không thể nhận tình cảm này của cậu!
-Tại sao?- Dạ Thần nước mắt như sắp muốn rơi ra, nhưng vẫn làm bộ thản nhiên hỏi.
-Là... là hôm trước, Nhật Ái đã tỏ tình với tớ, và tớ nhận lời! Cậu biết đấy, cậu ấy đã cứu tớ mỗi lần gặp nạn, nhờ cậu ấy mà tớ cũng hiểu nhiều hơn trong quá trình học, còn rất nhiều thứ khác, nên... xin lỗi, Dạ Thần! Chúng ta vẫn là bạn chứ?-Ừ! Là bạn...
Dạ Thần trả lời xong, Nguyệt Nhi cười thật tươi. Nhưng khi nghe Dạ Thần nói tiếp thì lại lộ ra vẻ khó xử.
-...Vậy có thể hôn tớ, một lần, được không?-Dạ Thần nhìn vẻ mặt của Nguyệt Nhi, lòng lại đau như cắt. Đang quay lưng đinh bước đi, thì thấy có một lực rất nhỏ kéo ống tay áo mình.
Anh không tin quay lại, thấy Nguyệt Nhi mắt nhắm lại, mặt ngẩng lên, dâng trọn cánh môi anh đào vào mắt Dạ Thần. Dạ Thần không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào, chỉ thấy tim mình đập loạn, hạnh phúc... sao?
Lập tức, anh kéo Nguyệt Nhi lại, một tay ôm eo cô, một tay đỡ gáy cô, hôn thật sâu người con gái đầu tiên anh yêu... và cũng sẽ là người cuối cùng. Nụ hôn đó, Dạ Thần mãi mãi không bao giờ quên.
Ngày cưới của anh và Nguyệt Nhi diễn ra cùng ngày 1 tháng sau đó. Ý kiến này là Nguyệt Nhi đề xuất. Tất nhiên, Nguyệt Nhi muốn, anh sẽ làm tất cả. Ngày cưới, nhìn đôi uyên ương bên cạnh hôn nhau thắm thiết, Dạ Thần điên đến mức cắn môi vợ chảy máu. Vợ Dạ Thần là người được bố anh giới thiệu, cô ấy hiểu chuyện nên cũng không nói gì anh, chỉ cười nhẹ an ủi làm Dạ Thần cảm động phát khóc.
Đêm tân hôn, Dạ Thần nói dối vợ có việc công ti, lẩn vào phòng sách trốn. Vào đó, anh bật máy tính lên, nhìn vào màn hình gắn với cái máy nhìn lén trong phòng tân hôn của Nguyệt Nhi. Hai người đó làm gì trong phòng, anh đều nhìn thấy hết. Dạ Thần điên máu, đập vỡ cái máy gần như là độc nhất của cả Việt Nam thời đó. Vợ Dạ Thần đứng ngoài, nhìn chồng qua khe cửa nhỏ, lẳng lặng rơi nước mắt, rồi về phòng. Ai ngờ, Dạ Thần bất ngờ xông ra, bế bổng vợ lên, mang về phòng ngủ. Sáng hôm sau, một chiếc máy tính mới lại được đặt đó, nhưng Dạ Thần không còn liên lạc với 2 người kia nữa...
9 tháng sau, có 1 bé gái vô cùng xinh xắn ra đời, 1 tháng sau nữa, lại có 1 bé trai vô cùng đáng yêu ra đời. 2 bé đó tên là Nhật Hạ và Dạ Thiên.
Năm Dạ Thiên lên 1 tuổi rưỡi, Dạ Thần mang con lên phòng sách cho con nghịch máy tính. Dạ Thiên nghịch ngợm bấm vào chương trình đã bị lãng quên từ lâu, chương trình nối với camera khắp nhà Nguyệt Nhi.
-Anh im ngay!-Giọng Nguyệt Nhi vang lên làm Dạ Thần chú ý.
-Tôi không im thì cô làm được gì nào? Tôi đúng là có quan hệ với cô giám đốc công ti đó thì sao?
-Câm! Anh còn có quyền lên tiếng ở đây hả? Thằng khốn nạn nhà anh, anh có nhớ là ai đã chạy đôn đáo xin cho anh làm việc ở công ti đó không? Anh có nhớ là ai bỏ tiền ra mua ngôi nhà này cho anh sống không?
-Cô đang kể công đấy à? Ừ là bố mẹ cô thì sao? Nói cho cô biết, kể cả bố mẹ cô không giúp thì tôi vẫn có thể vào làm công ti đó, vẫn có thể mua một ngôi nhà! Bố mẹ cô là to lắm à?
-Anh... anh...
-Anh anh cái gì? Nói cho cô biết, từ hồi cấp 3 tôi cua cô cũng chỉ vì muốn ra oai với bạn bè, muốn chinh phục con hoa khôi của trường mà thôi, chứ giờ, nhìn cô kìa... Còn những lần cô bị bắt nạt, đều là Dạ Thần nó tìm được nhưng tôi nẫng tay trên của nó đấy! Sao? Hối hận à?
Người ta bảo gái một con trông mòn con mắt. Nguyệt Nhi cũng thế mà cả vợ Dạ Thần cũng vậy, nhìn Nguyệt Nhi xinh đẹp thế kia, tuy bụng có hơi to vì chửa nhưng tên Nhật Ái lại chửi thế là sao? Dạ Thần phẫn nộ chửi trong lòng.
-Câm ngay thằng khốn! Tự hào lắm mà kể?
-Thế giờ cô muốn sao?
-Li hôn!
-Đơn giản!-Nhật Ái như trút được phiền toái, vui vẻ bước ra khỏi nhà. Trong phòng khách giờ chỉ còn lại một người phụ nữ mặc váy trắng xinh đẹp quỳ rạp xuống nhà khóc nức nở, luôn miệng nói:
-Xin lỗi Dạ Thần! Thực sự xin lỗi... tớ không xứng nhận quan tâm từ cậu!-Vừa nói, Nguyệt Nhi vừa lấy tay cọ môi như nhớ về nụ hôn năm đó!
Dạ Thần nhìn thấy, tay cũng bất giác chạm vào môi, sờ sờ. Nụ hôn năm ấy... thật ngọt...
Minh Nhi đang định bê hoa quả vào cho chồng con thì thấy cảnh này. Nhớ lại ngày trước chồng nhất quyết lấy người tên Nhi làm vợ, bà vuốt vuốt cái thai 6 tháng trong bụng, lặng lẽ đi xuống dưới. 1 tuần sau, báo trí đưa tin:“Phu nhân tập đoàn Dạ Thiên mắc bệnh trầm cảm“.
6 tháng sau, Minh Nhi sinh 1 bé trai kháu khỉnh, nhưng do mắc bệnh, nên sinh xong qua đời. Trước khi mất, cô có nói muốn em bé theo họ mình. Mà sau đó 1 tháng, Nguyệt Nhi lại sinh ra Nguyệt Đông. Do đã li dị với Nhật Ái nên Nguyệt Đông theo họ mẹ. Quá sốc vì vợ qua đời, chương trình theo dỗi trên máy tính lại một lần nữa bị Dạ Thần lãng quên...
***
Tuy Dạ Thần không nhìn thấy cảnh Nhật Ái giết mẹ, nhưng Nhật Hạ nghe xong khẳng định, đoạn video đó vẫn sẽ lưu lại trong bộ nhớ chương trình! Bố à, ngươi chờ đấy, ta chữa khỏi bệnh, sẽ về gặp ngươi! Nhật Hạ không ngủ, chỉ nhắm mắt nằm trên đùi ông Dạ tự thề.
***
Chap này là em lấy ý tưởng từ cuộc cua vợ đẫm nước mắt của bố em mà ra. Tất nhiên bố mẹ em là Happy ending! Hì hì, cái này cũng khá là hay đấy! Nghe các cụ kể mà cười vỡ bụng. Bác nào không tin về cứ hỏi ngày xưa bố mẹ cua nhau thế nào là được. Còn ai cua ai thì em chịu! Thế nhé! Mong mọi người thích chap này!<3<3<3
Trên máy bay, ông Dạ nhìn Nhật Hạ ngủ ngon lành trên đùi mình thì nhớ lại chuyện xưa. Ông cứ thế kể cho cô bé đang ngủ kia chuyện quá khứ.
-Nhìn con ta lại nhớ ngày xưa...
Ngày xưa, trường cấp Thanh Lịch nổi tiếng có cô hoa khôi xinh đẹp, dịu dàng, lại thông minh, giỏi giang. Cô ấy tên là Nguyệt Nhi. Trường cũng có anh hotboy, một Nhật Ái nhận học bổng vào trường, đẹp trai, lãng mạn, một Dạ Thần con trai tập đoàn Dạ Thiên, đẹp trai nhất trường, nhưng lạnh lùng như băng, là bạn thân của Nguyệt Nhi, cả đều tài giỏi hơn người, cùng có tình cảm với Nguyệt Nhi. Nhật Ái là do muốn sở hữu cô gái tài sắc vẹn toàn, còn Dạ Thần là do yêu cầu cưới vợ của dòng họ. Sau năm cấp trôi qua, Dạ Thần phát hiện, mình thật sự thích Nguyệt Nhi, không, là yêu, nhưng còn Nhật Ái thì tính chiếm hữu ngày càng mạnh.
Năm ấy, người bọn họ học lớp , cả anh con trai đều tự nhủ chỉ còn năm để chinh phục người đẹp, phải tiến hành thật nhanh chóng. Tuy chàng quyết tâm là vậy, nhưng người đẹp thì vẫn ngu ngu ngơ ngơ, hồn nhiên chả biết gì.
Đợt đấy, kì thi căng thẳng, Nhật Ái cứ rảnh là lại lôi Nguyệt Nhi đi học nhóm làm Dạ Thần tức điên lên. Anh hận, hận tại sao mình phải điều hành công ti để cho tên kia thừa nước đục thả câu? Vậy nên học hành là do Nhật Ái kèm, cuối tuần là Dạ Thần lại đưa Nguyệt Nhi đi chơi. Nữ sinh thấy hotboy trong trường cứ quấn lấy Nguyệt Nhi thì phát điên, xử cô mấy lần. Lần nào Nguyệt Nhi lâm nguy cũng là Dạ Thần tìm thấy, Nhật Ái phát hiện, bê Nguyệt Nhi về trước, còn bắt Dạ Thần ở lại xử lí vì Dạ Thần có thế lực hơn Nhật Ái, giải quyết dễ hơn. Dạ Thần biết thừa, mỗi lần Nhật Ái mang Nguyệt Nhi về đều nói dối là Nhật Ái cứu Nguyệt Nhi. Dạ Thần cũng biết thừa, Nguyệt Nhi mỗi lân đều rất cảm kích mà ôm Nhật Ái vào lòng khóc. Anh đau, rất muốn nói cho nàng biết, mỗi lần nàng xảy ra chuyện đều là anh đi tìm còn Nhật Ái thì vui vẻ với mấy em lớp dưới ở phòng trọ gần đó. Nhưng mà... anh sợ nàng chê anh mỏ nhọn, chấp vặt, kể công, thế là anh không nói, cũng coi như mình không hề biết gì về chuyện Nguyệt Nhi bị xử lí.
Cuối cấp, Dạ Thần lấy hết can đảm, bao trọn công viên giải trí, trang hoàng thật lộng lẫy để thổ lộ với Nguyệt Nhi. Nhưng mà, thằng khốn nạn đó, nó đã nẫng tay trên của anh...
-Nguyệt... Nguyệt Nhi...-Dạ Thần và Nguyệt Nhi đứng giữa đống nến hình trái tim, giữa công viên lấp lánh thơm đầy mùi hoa. Tay Dạ Thần cầm bó hoa hồng giấu sau lưng, lắp bắp.
-Ừ?-Nguyệt Nhi vẫn đang mải ngắm nghía, không để ý lắm đến lời của Dạ Thần.
Dạ Thần mặc vét chỉnh tề nhìn cô gái váy hồng buông thõng đơn giản cứ ngây ngô cười mà lòng xuyến xao, hét thật to:
-NGUYỆT NHI, TÔI YÊU EM! EM LÀM VỢ TÔI NHÉ?
Nguyệt Nhi nhìn Dạ Thần thật lâu, rồi băn khoăn áy náy, ngón tay đan vào nhau, xấu hổ trả lời:
-Tớ... xin lỗi, Dạ Thần! Tớ không thể nhận tình cảm này của cậu!
-Tại sao?- Dạ Thần nước mắt như sắp muốn rơi ra, nhưng vẫn làm bộ thản nhiên hỏi.
-Là... là hôm trước, Nhật Ái đã tỏ tình với tớ, và tớ nhận lời! Cậu biết đấy, cậu ấy đã cứu tớ mỗi lần gặp nạn, nhờ cậu ấy mà tớ cũng hiểu nhiều hơn trong quá trình học, còn rất nhiều thứ khác, nên... xin lỗi, Dạ Thần! Chúng ta vẫn là bạn chứ?-Ừ! Là bạn...
Dạ Thần trả lời xong, Nguyệt Nhi cười thật tươi. Nhưng khi nghe Dạ Thần nói tiếp thì lại lộ ra vẻ khó xử.
-...Vậy có thể hôn tớ, một lần, được không?-Dạ Thần nhìn vẻ mặt của Nguyệt Nhi, lòng lại đau như cắt. Đang quay lưng đinh bước đi, thì thấy có một lực rất nhỏ kéo ống tay áo mình.
Anh không tin quay lại, thấy Nguyệt Nhi mắt nhắm lại, mặt ngẩng lên, dâng trọn cánh môi anh đào vào mắt Dạ Thần. Dạ Thần không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào, chỉ thấy tim mình đập loạn, hạnh phúc... sao?
Lập tức, anh kéo Nguyệt Nhi lại, một tay ôm eo cô, một tay đỡ gáy cô, hôn thật sâu người con gái đầu tiên anh yêu... và cũng sẽ là người cuối cùng. Nụ hôn đó, Dạ Thần mãi mãi không bao giờ quên.
Ngày cưới của anh và Nguyệt Nhi diễn ra cùng ngày tháng sau đó. Ý kiến này là Nguyệt Nhi đề xuất. Tất nhiên, Nguyệt Nhi muốn, anh sẽ làm tất cả. Ngày cưới, nhìn đôi uyên ương bên cạnh hôn nhau thắm thiết, Dạ Thần điên đến mức cắn môi vợ chảy máu. Vợ Dạ Thần là người được bố anh giới thiệu, cô ấy hiểu chuyện nên cũng không nói gì anh, chỉ cười nhẹ an ủi làm Dạ Thần cảm động phát khóc.
Đêm tân hôn, Dạ Thần nói dối vợ có việc công ti, lẩn vào phòng sách trốn. Vào đó, anh bật máy tính lên, nhìn vào màn hình gắn với cái máy nhìn lén trong phòng tân hôn của Nguyệt Nhi. Hai người đó làm gì trong phòng, anh đều nhìn thấy hết. Dạ Thần điên máu, đập vỡ cái máy gần như là độc nhất của cả Việt Nam thời đó. Vợ Dạ Thần đứng ngoài, nhìn chồng qua khe cửa nhỏ, lẳng lặng rơi nước mắt, rồi về phòng. Ai ngờ, Dạ Thần bất ngờ xông ra, bế bổng vợ lên, mang về phòng ngủ. Sáng hôm sau, một chiếc máy tính mới lại được đặt đó, nhưng Dạ Thần không còn liên lạc với người kia nữa...
tháng sau, có bé gái vô cùng xinh xắn ra đời, tháng sau nữa, lại có bé trai vô cùng đáng yêu ra đời. bé đó tên là Nhật Hạ và Dạ Thiên.
Năm Dạ Thiên lên tuổi rưỡi, Dạ Thần mang con lên phòng sách cho con nghịch máy tính. Dạ Thiên nghịch ngợm bấm vào chương trình đã bị lãng quên từ lâu, chương trình nối với camera khắp nhà Nguyệt Nhi.
-Anh im ngay!-Giọng Nguyệt Nhi vang lên làm Dạ Thần chú ý.
-Tôi không im thì cô làm được gì nào? Tôi đúng là có quan hệ với cô giám đốc công ti đó thì sao?
-Câm! Anh còn có quyền lên tiếng ở đây hả? Thằng khốn nạn nhà anh, anh có nhớ là ai đã chạy đôn đáo xin cho anh làm việc ở công ti đó không? Anh có nhớ là ai bỏ tiền ra mua ngôi nhà này cho anh sống không?
-Cô đang kể công đấy à? Ừ là bố mẹ cô thì sao? Nói cho cô biết, kể cả bố mẹ cô không giúp thì tôi vẫn có thể vào làm công ti đó, vẫn có thể mua một ngôi nhà! Bố mẹ cô là to lắm à?
-Anh... anh...
-Anh anh cái gì? Nói cho cô biết, từ hồi cấp tôi cua cô cũng chỉ vì muốn ra oai với bạn bè, muốn chinh phục con hoa khôi của trường mà thôi, chứ giờ, nhìn cô kìa... Còn những lần cô bị bắt nạt, đều là Dạ Thần nó tìm được nhưng tôi nẫng tay trên của nó đấy! Sao? Hối hận à?
Người ta bảo gái một con trông mòn con mắt. Nguyệt Nhi cũng thế mà cả vợ Dạ Thần cũng vậy, nhìn Nguyệt Nhi xinh đẹp thế kia, tuy bụng có hơi to vì chửa nhưng tên Nhật Ái lại chửi thế là sao? Dạ Thần phẫn nộ chửi trong lòng.
-Câm ngay thằng khốn! Tự hào lắm mà kể?
-Thế giờ cô muốn sao?
-Li hôn!
-Đơn giản!-Nhật Ái như trút được phiền toái, vui vẻ bước ra khỏi nhà. Trong phòng khách giờ chỉ còn lại một người phụ nữ mặc váy trắng xinh đẹp quỳ rạp xuống nhà khóc nức nở, luôn miệng nói:
-Xin lỗi Dạ Thần! Thực sự xin lỗi... tớ không xứng nhận quan tâm từ cậu!-Vừa nói, Nguyệt Nhi vừa lấy tay cọ môi như nhớ về nụ hôn năm đó!
Dạ Thần nhìn thấy, tay cũng bất giác chạm vào môi, sờ sờ. Nụ hôn năm ấy... thật ngọt...
Minh Nhi đang định bê hoa quả vào cho chồng con thì thấy cảnh này. Nhớ lại ngày trước chồng nhất quyết lấy người tên Nhi làm vợ, bà vuốt vuốt cái thai tháng trong bụng, lặng lẽ đi xuống dưới. tuần sau, báo trí đưa tin:“Phu nhân tập đoàn Dạ Thiên mắc bệnh trầm cảm“.
tháng sau, Minh Nhi sinh bé trai kháu khỉnh, nhưng do mắc bệnh, nên sinh xong qua đời. Trước khi mất, cô có nói muốn em bé theo họ mình. Mà sau đó tháng, Nguyệt Nhi lại sinh ra Nguyệt Đông. Do đã li dị với Nhật Ái nên Nguyệt Đông theo họ mẹ. Quá sốc vì vợ qua đời, chương trình theo dỗi trên máy tính lại một lần nữa bị Dạ Thần lãng quên...
Tuy Dạ Thần không nhìn thấy cảnh Nhật Ái giết mẹ, nhưng Nhật Hạ nghe xong khẳng định, đoạn video đó vẫn sẽ lưu lại trong bộ nhớ chương trình! Bố à, ngươi chờ đấy, ta chữa khỏi bệnh, sẽ về gặp ngươi! Nhật Hạ không ngủ, chỉ nhắm mắt nằm trên đùi ông Dạ tự thề.
Chap này là em lấy ý tưởng từ cuộc cua vợ đẫm nước mắt của bố em mà ra. Tất nhiên bố mẹ em là Happy ending! Hì hì, cái này cũng khá là hay đấy! Nghe các cụ kể mà cười vỡ bụng. Bác nào không tin về cứ hỏi ngày xưa bố mẹ cua nhau thế nào là được. Còn ai cua ai thì em chịu! Thế nhé! Mong mọi người thích chap này!