Nhưng một giây sau, nàng hét ầm lên, chỉ thấy tên ngắn màu đỏ kia thế nhưng phá tan đấu khí màu trắng hướng về nàng khí thế hung hăng đâm tới, dù tốc độ chạy trốn của nàng rất nhanh, váy vẫn bị tên ngắn phá hỏng một chút.
”A a a, ngươi cái xú nha đầu này cũng dám cắt váy của ta.” Lam Mị cắn răng nghiến lợi mắng to, trong lòng tất cả đều là quái dị, lực lượng Đấu Tôn của nàng tại sao lại cường đại như thế, lúc nãy, nàng nhìn thấy giữa không trung di động một ít bong bóng mang theo đấu khí, chẳng lẽ là lực lượng của những vật này đánh bại cấp bậc Đấu Thánh của nàng.
Trời ạ, cái tiểu nha đầu này đến cùng tu đấu khí ngoại tộc gì, vì sao đấu khí của nàng có hình bọt khí.
Hai tay Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, nhìn nàng ta thản nhiên nói, “Tiền bối, ta không muốn trở thành địch của ngươi, đến Ác Ma đảo ta chỉ muốn tu luyện tốt, một đoạn thời gian sau, ta sẽ rời đi, hy vọng ngươi không tới quấy rầy ta nữa.”
Nói xong, nàng phi thân ra bên ngoài động.
Lam Mị đứng ở nơi đó quyệt miệng nhìn chằm chằm phương hướng Mộc Khuynh Cuồng ly khai, trên mặt một mảnh suy nghĩ sâu xa, thực là một nha đầu kỳ quái, mười lăm tuổi đã đến Đấu Tôn, không được, nàng phải mau đem tin tức này nói cho các sư huynh mới được.
Mộc Khuynh Cuồng ra khỏi Mị Cung, phi thân nhanh chóng hướng về Thành Ác Ma chạy đi, lúc trở lại sân nhỏ, thân thể nàng lảo đảo một cái, một ngụm máu đen phun ra.
”Khuynh Cuồng......” Sửu Sửu cùng Phì Phì cả kinh kêu lên.
Mộc Phong mới vừa từ trong đại sảnh ra ngoài nhìn cũng bị tình cảnh này dọa đến sắc mặt trắng bệch, hắn nhanh chóng chạy tới đỡ Mộc Khuynh Cuồng dậy, lo lắng nói, “Khuynh Cuồng, ngươi làm sao vậy? Sao lại hộc máu?”
Thần trí Mộc Khuynh Cuồng có chút mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như bị rút đi toàn bộ, trong thân thể thật khó chịu, thật khó chịu.
”Không tốt, có phải độc trong cơ thể Khuynh Cuồng phát tác hay không.” Sửu Sửu gấp đến độ mắt có chút đỏ lên, nó cũng biết máu đen của nàng rất kỳ quái, nàng nhất định trúng kỳ độc mới trở nên như thế.
Mộc Phong lập tức dìu Mộc Khuynh Cuồng vào phòng của nàng, đặt nàng nằm xuống, hắn tự tay giúp nàng bắt mạch, lạikhông cảm ứng dược bất kì hiện tượng gì, điều này làm hắn gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.
”Hai người các ngươi trông coi nàng, ta ra ngoài tìm đại phu.” Mộc Phong không thể chữa bệnh, chỉ có thể ra ngoài xem có đại phu trong thành ác ma hay không.
Trên giường, Mộc Khuynh Cuồng không ngừng lăn qua lăn lại, nàng cảm giác toàn thân ẩm ướt, nàng tựa hồ lại đang chảy máu.
”Khuynh Cuồng, ngươi lại chảy máu!” Sửu Sửu gấp đến độ xoay quanh, trên người tản ra một cỗ tức giận.
”Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Thanh âm Phì Phì mang theo tiếng khóc nức nở, lần đầu tiên nó thấy có người chảy máu màu đen, thật quỷ dị.
Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy gân mạch trong cơ thể vặn vẹo một hồi, thân thể giống như muốn nổ tung, tại sao lại như vậy, đau chết nàng!
Ngực giống như có người cầm dao ở hung hăng khoét một lỗ, nàng muốn vận khí, thế nhưng không có nửa điểm khí lực, cho nên chỉ có thể mặc cho đau đớn cắn nuốt nàng.
Nàng thật sự trúng độc sao?
Đêm hôm đó là lần đầu tiên phát tác, hôm nay là lần thứ hai phát tác sao!
Là ai hạ độc nàng, là ai phong ấn cơ thể của nàng.
Đầu nàng không ngừng vận chuyển, có phải nếu phong ấn tốt, độc trong cơ thể cũng sẽ không phát tác, nếu đem cơ thể phong ấn, nàng sẽ không thể tu luyện, chỉ có thể làm phế vật, là ai tàn nhẫn với nàng như vậy.
Ngày đó nhất định vì nàng tu luyện thiên giai đấu kỹ, hoàn toàn mở phong ấn trong cơ thể ra, cho nên độc cũng bắt đầu phát tác.
Trước kia Mộc Khuynh Cuồng bất quá chỉ là một Cửu tiểu thư Mộc gia yên lặng vô danh, nàng chọc tới thâm cừu đại hận gì a, thế nhưng bị độc hại như vậy, nàng từ nhỏ đã không thể tu luyện, chẳng lẽ người hạ độc và phong ấn cho nàng từ lúc nàng rất rất nhỏ sao, thật ngoan độc.
Lúc này Mộc Khuynh Cuồng có một loại nghĩ xé đôi người hạ độc nàng, tại sao có thể ác độc như vậy.
Nếu không để cả đời nàng là phế vật, nếu không để nàng có lực lượng, thì phải chịu đau đớn tê tâm phế liệt.
Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy thống khổ trong cơ thể đau đến tận linh hồn, làm nàng muốn chết không thể chết, muốn sống không thể sống, đây là sống không bằng chết.
”Khuynh Cuồng, Khuynh Cuồng......” Sửu Sửu cùng Phì Phì lực bất tòng tâm, hai tiểu gia hỏa nhìn Mộc Khuynh Cuồng thống khổ cũng nhịn không được khóc òa lên.
Mộc Khuynh Cuồng hướng bọn chúng khoát tay, yếu ớt nói, “Ra... Đi ra ngoài......”
Nàng không muốn để bọn chúng thấy nàng như thế này, hiện tại nàng khẳng định khó coi chết đi được, trên mặt vốn có một khối bớt, hơn nữa lại chảy máu đen, chắc chắn rất kinh khủng, rất dọa người.
”Không, chúng ta ở cùng ngươi.” Sửu Sửu không muốn đi, nó muốn truyền lôi nguyên tố cho Mộc Khuynh Cuồng, nào biết Mộc Khuynh Cuồng thống khổ hơn kêu to lên, Sửu Sửu lập tức thu hồi lực lượng, gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, đến cùng là ai hạ độc Khuynh Cuồng, hơn nữa còn làm người ta không tra ra được, thật là đáng sợ.
”Khuynh Cuồng, chúng ta có thể giúp ngươi như thế nào.” Phì Phì thấy Sửu Sửu dùng lực lượng làm cho Mộc Khuynh Cuồng đau hơn, liền không dám dùng sức loạn.
Hốc mắt Mộc Khuynh Cuồng đã chảy máu, lần này dường như so với lần trước nghiêm trọng hơn, “Đi ra ngoài, đây là mệnh lệnh.”
Sửu Sửu và Phì Phì không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt nàng cầu khẩn, hai người khóc rời đi, lúc này bọn họ hận chết chính mình, vì sao bọn họ không thể giúp nàng.
Mộc Phong rất nhanh mời đại phu tới, lúc tên đại phu kia nhìn thấy Mộc Khuynh Cuồng khắp người máu đen, bị hù dọa vội vàng lui về phía sau, hét lên, “Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa...”
Nói xong, chạy như một làn khói, toàn thân máu đen, giải thích rõ độc đã lan tràn đến toàn thân, rốt cuộc không có thuốc nào cứu được.
”Đại phu, đại phu...” Mộc Phong thấy đại phu vừa nhìn đã bỏ chạy, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
”Khuynh Cuồng, ta giúp ngươi như thế nào.” Mộc Phong nhìn Mộc Khuynh Cuồng đau đến chết đi sống lại, đáy mắt cũng nổi một chút hơi nước, đến cùng là ai rat ay tàn nhẫn với nàng như vậy.
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng nhắm chặt, vô lực nói, “Các ngươi đều đi ra ngoài, ta không sao, ta không sao, trải qua thì tốt rồi......”
Phỏng đoán người nọ không muốn cho nàng chết dễ dàng, cho nên mỗi lần độc phát sẽ chỉ làm nàng đau đến không muốn sống, sau đó độc phát lần sau, lại đau đến không muốn sống, như thế liên tục giày vò nàng.
Nàng rốt cuộc muốn chịu đựng tới khi nào, chẳng lẽ cả đời đều bị độc giày vò như vậy.
Mộc Phong đứng ở nơi đó lực bất tòng tâm chỉ có thể rời đi, lưu lại không gian cho Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng thấy trong phòng không còn người, đau muốn hét to, nhưng lại sợ Mộc Phong cùng Sửu Sửu Phì Phì lo lắng, chỉ có thể cắn răng, hai tay móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, nàng chưa từng chịu qua thống khổ như thế, đó là một loại đau đến tận sâu trong linh hồn.
Cũng không biết đau đớn bao lâu, cho đến khi nàng cảm giác khí lực toàn thân bị hút hết, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Mộc Phong đợi hồi lâu, thấy gian phòng liên tục không có động tĩnh đành phải đẩy cửa vào, liền phát hiện Mộc Khuynh Cuồng đã hôn mê bất tỉnh.
Nơi này không có đại phu giúp nàng xem bệnh, chẳng lẽ muốn hắn dẫn nàng trở về sao? Độc trên người nàng hắn chưa từng nghe qua.
Do dự hồi lâu, Mộc Phong quyết định chờ buổi sáng ngày mai xem Mộc Khuynh Cuồng có thể tỉnh lại hay không sẽ nói sau, hắn lại giúp nàng bắt mạch, thế nhưng hơi thở toàn bộ bình thường, thật sự là quá quái dị.
Đêm, Mộc Khuynh Cuồng yên tĩnh nằm ở trên giường, Sửu Sửu cùng Phì Phì ở bên cạnh yên lặng thủ hộ, đột nhiên vài đạo bóng dáng nhẹ nhàng tiến đến.