Lúc này Mộc Khuynh Cuồng có một loại nghĩ xé đôi người hạ độc nàng, tại sao có thể ác độc như vậy.
Nếu không để cả đời nàng là phế vật, nếu không để nàng có lực lượng, thì phải chịu đau đớn tê tâm phế liệt.
Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy thống khổ trong cơ thể đau đến tận linh hồn, làm nàng muốn chết không thể chết, muốn sống không thể sống, đây là sống không bằng chết.
”Khuynh Cuồng, Khuynh Cuồng......” Sửu Sửu cùng Phì Phì lực bất tòng tâm, hai tiểu gia hỏa nhìn Mộc Khuynh Cuồng thống khổ cũng nhịn không được khóc òa lên.
Mộc Khuynh Cuồng hướng bọn chúng khoát tay, yếu ớt nói, “Ra... Đi ra ngoài......”
Nàng không muốn để bọn chúng thấy nàng như thế này, hiện tại nàng khẳng định khó coi chết đi được, trên mặt vốn có một khối bớt, hơn nữa lại chảy máu đen, chắc chắn rất kinh khủng, rất dọa người.
”Không, chúng ta ở cùng ngươi.” Sửu Sửu không muốn đi, nó muốn truyền lôi nguyên tố cho Mộc Khuynh Cuồng, nào biết Mộc Khuynh Cuồng thống khổ hơn kêu to lên, Sửu Sửu lập tức thu hồi lực lượng, gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, đến cùng là ai hạ độc Khuynh Cuồng, hơn nữa còn làm người ta không tra ra được, thật là đáng sợ.
”Khuynh Cuồng, chúng ta có thể giúp ngươi như thế nào.” Phì Phì thấy Sửu Sửu dùng lực lượng làm cho Mộc Khuynh Cuồng đau hơn, liền không dám dùng sức loạn.
Hốc mắt Mộc Khuynh Cuồng đã chảy máu, lần này dường như so với lần trước nghiêm trọng hơn, “Đi ra ngoài, đây là mệnh lệnh.”
Sửu Sửu và Phì Phì không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt nàng cầu khẩn, hai người khóc rời đi, lúc này bọn họ hận chết chính mình, vì sao bọn họ không thể giúp nàng.
Mộc Phong rất nhanh mời đại phu tới, lúc tên đại phu kia nhìn thấy Mộc Khuynh Cuồng khắp người máu đen, bị hù dọa vội vàng lui về phía sau, hét lên, “Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa...”
Nói xong, chạy như một làn khói, toàn thân máu đen, giải thích rõ độc đã lan tràn đến toàn thân, rốt cuộc không có thuốc nào cứu được.
”Đại phu, đại phu...” Mộc Phong thấy đại phu vừa nhìn đã bỏ chạy, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
”Khuynh Cuồng, ta giúp ngươi như thế nào.” Mộc Phong nhìn Mộc Khuynh Cuồng đau đến chết đi sống lại, đáy mắt cũng nổi một chút hơi nước, đến cùng là ai rat ay tàn nhẫn với nàng như vậy.
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng nhắm chặt, vô lực nói, “Các ngươi đều đi ra ngoài, ta không sao, ta không sao, trải qua thì tốt rồi......”
Phỏng đoán người nọ không muốn cho nàng chết dễ dàng, cho nên mỗi lần độc phát sẽ chỉ làm nàng đau đến không muốn sống, sau đó độc phát lần sau, lại đau đến không muốn sống, như thế liên tục giày vò nàng.
Nàng rốt cuộc muốn chịu đựng tới khi nào, chẳng lẽ cả đời đều bị độc giày vò như vậy.
Mộc Phong đứng ở nơi đó lực bất tòng tâm chỉ có thể rời đi, lưu lại không gian cho Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng thấy trong phòng không còn người, đau muốn hét to, nhưng lại sợ Mộc Phong cùng Sửu Sửu Phì Phì lo lắng, chỉ có thể cắn răng, hai tay móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, nàng chưa từng chịu qua thống khổ như thế, đó là một loại đau đến tận sâu trong linh hồn.
Cũng không biết đau đớn bao lâu, cho đến khi nàng cảm giác khí lực toàn thân bị hút hết, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Mộc Phong đợi hồi lâu, thấy gian phòng liên tục không có động tĩnh đành phải đẩy cửa vào, liền phát hiện Mộc Khuynh Cuồng đã hôn mê bất tỉnh.
Nơi này không có đại phu giúp nàng xem bệnh, chẳng lẽ muốn hắn dẫn nàng trở về sao? Độc trên người nàng hắn chưa từng nghe qua.
Do dự hồi lâu, Mộc Phong quyết định chờ buổi sáng ngày mai xem Mộc Khuynh Cuồng có thể tỉnh lại hay không sẽ nói sau, hắn lại giúp nàng bắt mạch, thế nhưng hơi thở toàn bộ bình thường, thật sự là quá quái dị.
Đêm, Mộc Khuynh Cuồng yên tĩnh nằm ở trên giường, Sửu Sửu cùng Phì Phì ở bên cạnh yên lặng thủ hộ, đột nhiên vài đạo bóng dáng nhẹ nhàng tiến đến.
“Các ngươi là ai!” Toàn thân Sửu Sửu xù lông nhìn chằm chằm vài đạo bóng dáng trong bóng tối.
Lam Mị đưa tay phẩy phẩy, nhíu mày nói, “Mùi máu quá nồng, tiểu nha đầu bị thương?”
Sửu Sửu nhận ra là yêu nữ hôm nay bắt Mộc Khuynh Cuồng đi, mắt vàng cảnh giác nhìn chằm chằm nàng ta, “Các ngươi cút nhanh ra ngoài, nếu không đừng trách tiểu gia không khách khí.”
”Ơ, hai con linh thú, thập muội, tiểu nha đầu này lai lịch không nhỏ.” Trong bóng tối một bóng dáng âm dương quái khí nói.
Lam Mị trừng mắt nhìn hắn, đưa tay vừa động, phòng sáng lên, để mấy người bọn họ chứng kiến Mộc Khuynh Cuồng trên giường, còn có máu đen trên mặt đất, trên mặt đều là ánh mắt khiếp sợ.
”Nàng trúng độc?” Lam Mị đi tới giường.
Thân hình Sửu Sửu đột nhiên biến thành lớn, một cỗ lôi nguyên tố hướng về nàng công tới, Lam Mị nhanh chóng tránh khỏi, lạnh lùng nói, “Vật nhỏ, ngươi không nghĩ độc của chủ nhân ngươi sao, ta không có ác ý, nếu ta muốn giải quyết nàng, ở Mị Cung đã sớm giải quyết.”
”Ta không cho phép ngươi chạm vào nàng.” Sửu Sửu như xưa cản cũ Lam Mị.
”Không cho phép các ngươi khi dễ chủ nhân của ta.” Phì Phì thân hình thành lớn như diều hâu bảo vệ gà con đồng dạng ngăn cản ở bên giường.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Mộc Phong đứng ở cửa nhìn tình cảnh quái dị trong phòng.
”Các ngươi là ai?” Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Sửu Sửu vẻ mặt đề phòng hỏi, hai tròng mắt quan sát đến quan sát đi trên mấy người Lam Mị, rồi đáy mắt hào quang chợt lóe, chẳng lẽ bọn họ chính là thập đại ác ma.
Lam Mị lắc mông đi tới trước vài bước, nhìn Mộc Phong xinh đẹp cười nói, “Ngươi không đoán sai, mấy người chúng ta chính là thập đại ác ma, tiểu nha đầu này ta thích, nàng đã qua cửa ải của ta, cho nên ta sẽ không làm khó nàng, các ngươi nếu không muốn nàng tốt hơn, vậy cứ tiếp tục cản trở đi.”
Hai tròng mắt Mộc Phong trừng lớn, bọn họ thật đúng là thập đại ác ma, nhìn trang phục quái dị của bọn họ chắc hẳn sẽ không sai, Ác Ma đảo này cũng không có ai dám như bọn họ.
”Tại hạ Mộc Phong, ta là gia gia của nàng, nếu như các vị có thể giúp Khuynh Cuồng giải độc, ta sẽ vô cùng cảm kích.” Hai tay Mộc Phong ôm quyền chân thành nói, hiện tại chỉ có thể thỉnh bọn họ hỗ trợ.
Lam Mị nhìn thoáng qua Khuynh Cuồng trên giường, cười duyên nói, “Nàng gọi là Khuynh Cuồng nha, khó trách cuồng như vậy, ngươi yên tâm, nếu có thể giúp nàng giải độc, chúng ta nhất định sẽ giúp nàng.”
Cứ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng bị đám người Lam Mị mang đi, Sửu Sửu cùng Phì Phì tự nhiên là đi cùng, bọn chúng làm sao có thể đáp ứng giao Mộc Khuynh Cuồng cho những người kỳ quái này.
Ba ngày sau, Mộc Khuynh Cuồng nằm ở trên giường băng mới bắt đầu có ý thức.
”Khuynh Cuồng, ngươi đã tỉnh.” Sửu Sửu cùng Phì Phì ở cảm ứng được Mộc Khuynh Cuồng muốn tỉnh mừng rỡ kêu lên.
Mộc Khuynh Cuồng giật giật mí mắt, nàng chỉ cảm giác mình ngủ một giấc rất dài, đầu choáng váng, thân thể giống như xe nghiền qua, khắp nơi một mảnh đau đớn.
”Nước......” Nàng suy yếu kêu lên.
”Nhanh lên mang nước lại.” Sửu Sửu lớn tiếng kêu lên.
Lam Mị nghe tiếng, bưng chén nước thật nhanh chạy tới, không nhịn được nói, “Đến đây đến đây.”
Nàng cầm lấy cái ly từ từ uy Mộc Khuynh Cuồng, nước chảy tiến vào cổ họng, Mộc Khuynh Cuồng cảm giác cuống họng một hồi đau rát, sau khi từ từ thích ứng, nàng mới mở mắt ra, toàn thân rung mình một cái, “Lạnh quá.”
”Ngươi mau mau đổi nơi khác cho nàng a!” Phì Phì nhìn chằm chằm Lam Mị kêu la.
Lam Mị trừng nó một cái, tức giận nói, “Ngươi này con chim đáng chết, cút ngay.” Ba ngày nay, nàng bị hai con linh thú này làm tức chết rồi!
Sau khi nằm trên giường lông mềm mại, Mộc Khuynh Cuồng mới cảm giác một chút ấm áp, thân thể khí lực cùng lực lượng đang từ từ khôi phục.