Mộc Khuynh Cuồng ho khan một tiếng, khuyên nàng, “ Lam Mị xinh đẹp, bọn chúng không hiểu chuyện, ngươi khoan hồng độ lượng như vậy, như thế nào lại chấp nhặt với chúng.”
Lam Mị bắt hai tay lại, trên mặt mềm mại lóe cười xinh đẹp, “Coi như ngươi nói, gặp gỡ ngươi, thực là kiếp nạn của ta, ta cũng không so đo với bọn chúng.”
“......” Sửu Sửu Phì Phì mắt trợn trắng, nữ nhân này thực biết diễn trò.
”Ngươi có đói bụng không, ta mang thức ăn tới hco ngươi.” Lam Mị đứng dậy cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng gật đầu nhẹ, nàng bây giờ thật sự đói bụng, trong bụng trống trơn, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi, “Đây là Mị Cung của ngươi?”
”Ừ, sư huynh của ta nói, nơi luyện công của ta có thể giúp ngươi đè nén độc trong cơ thể, cho nên ta mang ngươi tới đây.” Lam Mị cười duyên, rồi lắc lắc eo thon rời đi.
”Khuynh Cuồng, về sau làm sao bây giờ?” Mặt Sửu Sửu tràn đầy lo lắng nhìn Mộc Khuynh Cuồng, nàng phát độc một lần, nó cũng thống khổ một lần, cũng không biết khi nào, Mộc Khuynh Cuồng ở trong lòng nó trở nên càng ngày càng quan trọng, quan trọng đến mức không thể thiếu.
Hai đầu lông mày Mộc Khuynh Cuồng nhíu lại buồn bực, độc này đích xác là tâm sự của nàng.
Nếu lần sau độc phát lúc nàng cùng người khác đánh nhau, thì nàng nhất định sẽ chết không có chỗ chôn, hơn nữa chất độc này phát tác lại không có quy luật, nàng căn bản không biết rõ khi nào sẽ phát tác, xem ra nàng phải mau mau giải độc trong cơ thể.
Nếu phải phong ấn cơ thể lại, nàng tuyệt đối sẽ không làm, nàng thật vất vả mới có được tu vi hiện tại, nếu phong ấn toàn bộ thân thể, nàng có phải mất hết lực lượng hay không.
Như vậy nàng làm cách nào bảo vệ cha mẹ, làm cách nào đoạt lại Mộc gia, nàng không cam lòng.
Cho nên hiện tại việc quan trọng nhất là nhanh chóng giải độc.
Không bao lâu sau Lam Mị bưng một chén cháo loãng cùng một ít thức ăn tới.
”Làm sao ngươi lại không ăn!” Lam Mị thấy Mộc Khuynh Cuồng ngẩn người nhìn chằm chằm cháo và chút thức ăn, khống chế không nổi liền hỏi.
”Đây không phải là thịt người chứ!” Mộc Khuynh Cuồng chỉ chỉ chút thức ăn kia, nàng kiên quyết sẽ không ăn thịt người.
Lam Mị phốc cười ha hả, dương dương đắc ý nói, “Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ bất cứ cái gì, thì ra là sợ ăn thịt người nha, yên tâm đi, ta không có khẩu vị nặng như vậy, này là thịt ma thú.”
Mộc Khuynh Cuồng trừng trừng nàng, cầm lấy chén cháo nhẹ nếm, là vị thịt ma thú quen thuộc, lập tức, nàng từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
”Nha nha nha, ngươi thế nhưng ăn nhiều như vậy?” Lam Mị xem năm chén cháo trước mặt nuốt nước miếng một cái.
Mộc Khuynh Cuồng tiếp tục ăn, trợn trắng mắt vô lại nói, “Bổn cô nương ba ngày không ăn cái gì, ngươi nghĩ sẽ không đói bụng sao?”
Lam Mị trừng nàng, hô to gọi nhỏ nói, “Ngươi có biết ba ngày nay ngươi ăn bao nhiêu cao phẩm cấp đan dược của ta hay không, ta cho ngươi biết a, đây không phải đan dược bình thường, mười vạn kim tệ một viên nha.”
Mộc Khuynh Cuồng phun ra ngoài một ngụm cháo, may mắn Lam Mị ngồi ở đối diện nàng nhanh như chớp tránh đi, nếu không ngụm cháo kia sẽ phun lên người nàng.
Ở bên cạnh Sửu Sửu và Phì Phì cười đến quên trời đất.
Hai tay Lam Mị chống nạnh nổi giận đùng đùng nói, “Ngươi nha đầu chết tiệt, cũng biết khi dễ ta, ta không sống được mà, không sống được mà......”
”Vậy ngươi đi chết đi! Ta sẽ không ngăn cản ngươi, bất quá ngươi yên tâm, hàng năm ta sẽ đốt rất nhiều rất nhiều tiền giấy cho ngươi, để ngươi ở địa phủ xài không hết tiền.” Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn Lam Mị giảo hoạt cười nói.
”Mộc Khuynh Cuồng, ngươi là đồ không có lương tâm.” Lam Mị đưa ngón tay chỉ nàng rống lớn, đã lâu không có ai làm cho nàng tức giận như vậy, nàng như thế nào cảm giác tức giận cũng sẽ làm cho người ta cao hứng như vậy, nàng thật sự là quá biến thái.
Mộc Khuynh Cuồng che che ngực, nhún nhún vai, cười đến rực rỡ, “Nếu ta không có lương tâm, ta sẽ không đốt cho ngươi tiền vàng mã, ngươi không nên nói người ta như vậy a.”
Lam Mị đột nhiên cười rộ lên, đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, vui vẻ cười nói, “Đã lâu không có ai trêu chọc lão nhân gia ta vui vẻ như vậy.”
”Lão nhân gia? Ngươi bao nhiêu tuổi?” Mộc Khuynh Cuồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Mị, mặc dù nàng biết rõ trú nhan đan có công hiệu rất thần kỳ, nhưng nàng cũng không biết Lam Mị đến cùng bao nhiêu tuổi.
Lam Mị thần bí hề hề ném cho nàng một ánh mắt quyến rũ nói, “Tiểu Khuynh Cuồng, ngươi đoán đoán nha?”
Mộc Khuynh Cuồng cao thấp quan sát Lam Mị, vóc người của nàng bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc dù cặp mắt kia lộ ra một cỗ kinh nghiệm tang thương, nhưng nàng thật đúng là nhìn không ra nàng ấy đến cùng bao nhiêu tuổi.
Lam Mị cũng biết nàng đoán không được, liền dương dương đắc ý nói, “Ta sắp sáu mươi tuổi đại thọ, ngươi phải mau mau đưa ta lễ vật đó.”
“......” Mộc Khuynh Cuồng trợn mắt há hốc mồm, sáu mươi tuổi? Trú nhan đan này có phải quá thần kỳ hay không, Lam Mị thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, so với trang điểm thì dung nhan này còn đẹp hơn nhiều, “Tại sao ngươi lại có thể giơ tay đòi ta lễ vật.”
”Nha đầu chết tiệt kia, ta chiếu cố ngươi ba ngày, còn đem nơi luyện công của ta để ngươi ngủ, giường băng ngoại trừ ta cho tới bây giờ chưa từng ai ngủ qua, ngươi đừng không biết tốt xấu a!” Lam Mị quắc mắt trừng nàng.
Mộc Khuynh Cuồng mím môi cười hắc hắc, “Yên tâm đi, ta bảo đảm để ngươi hài lòng.”
”Thật sự.” Lam Mị mở to hai mắt không tin hỏi, nha đầu kia tính cách tinh quái, nàng thật sự muốn xem nha đầu này có thể chuẩn bị thứ gì.
Mộc Khuynh Cuồng nghiêm túc gật đầu, nàng tới từ thế kỷ , đương nhiên có thể chuẩn bị rất nhiều thứ nàng ấy không biết, đến lúc đó nhất định làm nàng thỏa mãn.
”Sư muội, nha đầu kia tỉnh chưa?” Người còn chưa tiến đến, một đạo thanh âm thô lỗ vang lên ngoài động.
”Sư huynh, nàng đã tỉnh, như người không xảy ra bất cứ chuyện gì.” Lam Mị đứng dậy hướng bên ngoài cười duyên nói.
Không bao lâu sau, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng đầu tóc tán loạn xách theo hòm thuốc đi đến, khi hắn nhìn thấy Mộc Khuynh Cuồng, vẻ mặt giật mình, rồi tăng nhanh bước chân đi tới, nắm tay của nàng bắt mạch, hồi lâu sau, hắn nổi giận mắng, “Dựa vào, đây là độc quỷ gì a, thế nhưng một chút cũng không tra được.”
”Đúng vậy a, ngươi xem nàng hiện tại rất tốt.” Lam Mị cũng buồn rầu nói, không tra được, làm sao có thể giúp tiểu Khuynh Cuồng giải độc.
Thường Thanh Thiên cau mày cao thấp quan sát Mộc Khuynh Cuồng, trên mặt bực bội, lần đầu tiên đụng phải độc hắn không giải được, làm hắn vô cùng không vui.
”Sư huynh, ngươi đến cùng có thể giúp nàng hay không?” Lam Mị đẩy bả vai Thường Thanh Thiên chất vấn, thật vất vả gặp được một nữ oa thú vị, nàng cũng không muốn cứ mất đi như vậy.
”Thử đưa nàng tới Hàn Băng Đàm đi!” Thường Thanh Thiên như có điều suy nghĩ nói.
Lam Mị đứng thẳng người, cổ quái nói, “Ngươi nói là để tiểu nha đầu đi chỗ đó ở Tuyết Sơn, trên đấy bang lạnh ngàn năm, chúng ta đi lên cũng rất khó thừa nhận, nàng có thể chịu được sao?”
Thường Thanh Thiên trừng mắt nhìn nàng, “Hàn Băng Đàm thần kỳ, nói không chừng có thể giải kỳ độc trong cơ thể nàng, không thử làm sao biết rõ, ngươi không phát hiện sao, mấy ngày nay nàng ngủ ở giường băng nhưng không cần vận khí vẫn có thể ngăn cản hàn khí sao?”
Lam Mị nhíu nhíu mày, hình như là vậy, nói không chừng Hàn Băng Đàm thần kỳ kia thật sự có tác dụng, thập đại ác ma bọn họ cũng biết, trên Tuyết Sơn có một Hàn Băng Đàm rất kì diệu, nước nơi đó có công hiệu thần kì.