Mộc Khuynh Cuồng chỉ đường cho Thánh Khinh Hồng, trở về tứ hợp viện mà nàng và Mộc Phong mua, lúc đến cửa sân nhỏ, nàng nói đủ mọi cách để Thánh Khinh Hồng buông nàng xuống, nàng cũng không muốn người khác hiểu lầm không cần thiết.
Mộc Phong thấy nàng trở lại, vừa định hỏi độc của nàng, Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng ngắt lời hắn, vui vẻ cười nói, “Gia gia, mấy ngày nay ta sống rất tốt, người không cần lo lắng, ta không phải là đã trở về thăm người sao!”
Nói xong, nàng hướng Mộc Phong nháy mắt.
Mộc Phong nhìn nhìn Thánh Khinh Hồng, lại nhìn Lam Mị và Thường Thanh Thiên một chút, sau đó cười nói, “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, nha đầu ngươi về sau không nên chạy loạn.”
Thánh Khinh Hồng nghe lời của bọn họ, hai tròng mắt khẽ híp híp, trực giác của hắn nói rằng Mộc Khuynh Cuồng đi Hàn Băng Đàm nhất định là có vấn đề, hắn nghiêng người nhìn về phía Lam Mị và Thường Thanh Thiên.
Lam Mị cùng Thường Thanh Thiên vừa bị nhìn, thân thể thối lui về phía sau.
Thánh Khinh Hồng thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nàng tại sao phải giấu giếm hắn, nghĩ tới như vậy, ngực hắn khẽ phập phồng, quanh thân tản ra hàn khí, rõ ràng là mất hứng.
Không phải coi hắn là bằng hữu sao, có chuyện gì nên nói cho hắn biết, như vậy hắn có thể giúp nàng, nàng không tín nhiệm hắn sao!
Nghĩ tới đây, tâm của hắn co rút, nữ nhân đáng chết.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn về phía Thánh Khinh Hồng, hắn tại sao lại tức giận, gương mặt anh tuấn cho dù tức giận, vẫn rất lạnh lùng, ai nha có làn da tốt, mặc kệ nhìn từ góc độ nào vẫn đều đẹp mắt.
”Khuynh Cuồng, chúng ta đi trước.” Lam Mị cảm giác viện này làm cho người ta quá đè nén, Mị Cung của nàng vẫn tốt hơn nhiều.
Mộc Khuynh Cuồng đột nhiên đi về hướng Thánh Khinh Hồng, “Đem cái chai kia cho ta.”
Thánh Khinh Hồng lấy ra đưa nàng, nhưng một giây sau, hắn tức giận.
Chỉ thấy Mộc Khuynh Cuồng kín đáo đưa cái chai kia cho Thường Thanh Thiên, Thường Thanh Thiên cầm cái bình thật nhanh bỏ chạy, bởi vì hắn chứng kiến Thánh Khinh Hồng đang đi về phía hắn, tựa hồ nếu hắn không chạy, kết cục nhất định vô cùng thảm.
”Thánh Khinh Hồng, ngươi làm cái gì nha!” Mộc Khuynh Cuồng gặp Thánh Khinh Hồng một bộ muốn động thủ rất buồn rầu, hắn như thế nào động một chút là một bộ giết người, quá hung tàn, phải hay không!
Thánh Khinh Hồng thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn nàng, cất bước tiến vào trong đại sảnh, hai tay Mộc Khuynh Cuồng chống nạnh, hét lớn, “Thánh Khinh Hồng, ngươi trưng sắc mặt này cho ai xem đây.”
”Khuynh, Khuynh Cuồng, hắn là ai?” Mộc Phong đi đến bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng nhỏ giọng hỏi, hắn cảm ứng được, nam tử áo bào màu bạc này rất cường đại, sát khí trên người hắn làm cho người ta xuất hiện cảm giác cố kỵ từ sâu trong lòng.
Mộc Khuynh Cuồng thu hồi hai tay, nhếch miệng nói, “Hắn là bằng hữu của con, trước kia ở Phổ Đà trấn liền biết, gia gia, ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện ta trúng độc cho người khác biết.”
”Tốt, bây giờ ngươi như thế nào? Độc kia chưa giải hết đúng không!” Mộc Phong thật sâu thở dài, kỳ độc trong cơ thể nàng như thế nào mới có thể loại trừ.
”Không có, hiện tại con không có việc gì, độc này sẽ không thường xuyên phát tác.” Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên nói, đáy mắt xẹt một tia u buồn, nhưng rất nhanh biến mất, rốt cuộc là ai phong ấn thân thể của nàng rồi hạ độc nàng.
Mộc Phong nghe nàng nói như vậy, mày nhíu lại càng sâu hơn, “Bọn họ cũng không có cách nào giúp ngươi giải độc sao? Vậy chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ? Có muốn ra ngoài rời đi tìm cách giải độc không.”
Mộc Khuynh Cuồng còn chưa nghĩ tới con đường tiếp theo, nhưng nàng cũng không muốn lập tức rời đi nơi này, cho dù rời đi, ít nhất cũng phải đợi nàng cường đại, nhưng độc trong cơ thể nàng phải làm sao bây giờ?
Trong giây lát nàng phát hiện, lần trước độc bắt đầu phát tác lúc nàng tu luyện thiên giai đấu kỹ, lần này lúc nàng thăng cấp đến trung cấp Triệu Hoán Sư lại phát tác, giống như chỉ cần nàng manh hơn một chút, độc sẽ phát tác, đây là đang ngăn cản nàng tu luyện sao.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng hừ lạnh một tiếng, không để cho nàng tu luyện, nàng càng muốn tu luyện.
”Các ngươi còn ở bên ngoài làm gì, ta đói bụng.” Thanh âm bất mãn của Thánh Khinh Hồng ở trong đại sảnh vang lên, đồng tử màu bạc lười biếng híp lại bắt đầu nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng nói thầm ở trong sân, bọn họ giấu hắn đang nói cái gì.
Mộc Khuynh Cuồng mới vừa muốn nói chuyện, nghe được Thánh Khinh Hồng lời nói bất mãn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, ở nhà nàng còn dám kiêu ngạo như vậy.
Đột nhiên, khóe miệng nàng cười một tiếng, cùng Mộc Phong nói một tiếng rồi đi đến đại sảnh.
”Thánh Khinh Hồng, đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.” Nàng đi lên trước cười híp mắt nói.
Thánh Khinh Hồng tất nhiên là người khôn khéo, vừa nhìn nàng ngây thơ tươi cười, liền biết rõ sau lưng nụ cười này khẳng định cất dấu tính kế, nhưng hắn vẫn rất nguyện ý cùng nàng đi ra ngoài.
Trên đường phố, hôm nay tựa hồ có rất nhiều người, Mộc Khuynh Cuồng mang theo Thánh Khinh Hồng khoan khoái đi tới cửa hàng bánh bao thịt Trương thị.
”Nơi này bánh bao ăn rất ngon, ta ngày ngày ăn ở chỗ này.” Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo Thánh Khinh Hồng đi tới cái bàn bên cạnh ngồi xuống, rồi sau đó ý bảo Trương lão bản cho nàng một hộp bánh bao tới đây.
Rất nhanh một hộp mười cái bánh bao nho nhỏ nằm trên bàn.
Mộc Khuynh Cuồng chuyển đũa cho Thánh Khinh Hồng, hai tay nâng cằm lên, cười nhẹ nhàng nhìn hắn, “Ngươi không phải là đói bụng sao? Mau ăn đi, bánh bao này rất mĩ vị.”
Thánh Khinh Hồng nhìn nhìn bánh bao trước mặt, lại nhìn một chút biển cửa hàng kia, bánh bao thịt người?
Bên trong bánh bao này thật sự là nhân thịt người?
Hắn nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng, trong mắt đầy nghi hoặc, ngày ngày nàng đều tới nơi này ăn bánh bao thịt người?
”Mau ăn nha, ngươi không phải là đói bụng sao.” Đáy mắt Mộc Khuynh Cuồng lóe tia cười giảo hoạt, cho ngươi lớn lối, xem ngươi bây giờ còn ầm ĩ lớn lối hay không.
Thánh Khinh Hồng ghét bỏ nhìn bánh bao trước mặt, trên mặt đầy hàn khí, nàng lại dám ác tâm cho hắn ăn cái này.
Đột nhiên, hắn tự tay gắp lên một cái bánh bao nhỏ nhanh chuẩn ngoan nhét vào trong miệng Mộc Khuynh Cuồng.
”A......” Mộc Khuynh Cuồng hét lớn một tiếng, nhanh chóng phun ra ngoài, đứng dậy, nặng nề vỗ xuống bàn, giận dữ trừng mắt Thánh Khinh Hồng, thẹn quá hoá giận nói, “Ngươi làm gì thế, nhét bánh bao vào trong miệng ta.”
Thánh Khinh Hồng thong thả ung dung để đôi đũa trong tay xuống, nhàn nhã tự đắc nhìn xem nàng, một bộ quan tâm nói, “Ta thấy ngươi một mực nói chuyện, nhất định là đói bụng, cho nên uy ngươi ăn trước.”
“...” Mộc Khuynh Cuồng phát điên, tức chết nàng, thật tức chết nàng, yêu nghiệt đáng chết, không chỉ biến thái hơn nữa còn rất biết tính kế người khác, vừa nghĩ tới bánh bao kia vào trong miệng của nàng, dạ dày nàng liền một hồi quay cuồng.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng thở phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, bộ dáng kia cần bap nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
”Như thế nào? Khuynh Cuồng không phải là rất thích bánh bao này sao, như thế nào liền phun ra nha, thật sự là lãng phí lương thực, đây là không tốt, phi thường không tốt.” Thánh Khinh Hồng nghiêm túc lắc đầu thở dài nói, sau đó phi thường tiếc hận nhìn thoáng qua bánh bao rơi trên mặt đất.
Sửu Sửu cùng Phì Phì ở trong không gian ma thú cười đến lăn lộn, rốt cuộc có người trị được Khuynh Cuồng của bọn họ, thật sự là rất đáng yêu.
Mộc Khuynh Cuồng có một loại xúc động muốn hộc máu, sau đó, nàng cười một tiếng yêu nghiệt, đem bánh bao trên đất tử từ nhặt lên, xoa xoa tro bụi, đi đến trước mặt Thánh Khinh Hồng, cười lạnh nói, “Nếu không muốn lãng phí, không bằng ngươi ăn đi!”
Nói xong, nàng cường thế đem bánh bao nhét vào trong miệng Thánh Khinh Hồng, Thánh Khinh Hồng không kịp phản kháng, đem bánh bao nho nhỏ nuốt xuống.