Thánh Khinh Hồng nháy mắt với nàng, trong con ngươi màu bạc lóe lên chút ánh sáng tà ác, “Nàng có biết như thế nào mới gọi là giở trò lưu manh không?”
Đôi mắt lạnh của Mộc Khuynh Cuồng hung hăng chọc khoét hắn, hắn coi nàng là kẻ ngốc à, bộ dạng ôm nàng chui vào trong chăn này của hắn không phải là đang giở trò lưu manh sao!
“Hiện tại ngươi đúng là vậy đó.”
“Không đúng.” Thánh Khinh Hồng lắc đầu nói, sau khi thấy nàng híp mắt lại, hắn nói tiếp: “Cởi y phục mới gọi là giở trò lưu manh, vừa rồi ta cũng đâu có cởi y phục của nàng, sao gọi là giở trò lưu manh chứ?”
“Ngụy biện, Thánh Khinh Hồng, ngươi đi xuống cho ta.”
Mộc Khuynh Cuồng căm tức nhìn hắn, rõ ràng là hắn đang ăn vạ mà. Nào biết Thánh Khinh Hồng nghe xong lời này của nàng, chẳng những không đi xuống mà ngược lại còn ôm nàng càng chặt hơn, ép tới Mộc Khuynh Cuồng sắp không thở nổi.
“Đồ ngốc, nếu như ta đi xuống thì ai sẽ sưởi ấm cho nàng đây.” Giọng nói dịu dàng tới cực điểm của Thánh Khinh Hồng vang lên bên tai nàng.
Mộc Khuynh Cuồng nghe hắn nói xong liền không động đậy nữa, đầu nhỏ vùi vào lòng hắn, thân thể hắn đúng là rất ấm áp, hiện tại nàng tuyệt không lạnh chút nào.
“Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy thì tốt thôi, hử?” Thánh Khinh Hồng thổi khí nóng ở bên tai nàng, dịu dàng nói.
Mộc Khuynh Cuồng cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, mặt đỏ lên khó hiểu, đây là lần đầu tiên nàng dựa gần vào một nam tử như vậy, thân mật ở cùng một chỗ như vậy, chỉ là trong lòng nàng cũng không hề có chút phản cảm, ngược lại còn hơi thích vòng ôm ấm áp của hắn. Có Thánh Khinh Hồng ở bên cạnh, nàng cảm thấy rất an tâm, chỉ một lát đã ngủ rồi.
Thánh Khinh Hồng không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng, sau khi cảm giác được thân thể của nàng đã khôi phục nhiệt độ bình thường, hắn mới hơi yên tâm, cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Mộc Khuynh Cuồng ngủ thẳng đến nửa đêm liền tỉnh lại, nàng cảm thấy toàn thân bị trói buộc, giật mình nhớ ra nàng đang ở trong lòng Thánh Khinh Hồng, nàng dè dặt ngẩng đầu, mượn ánh trăng bên ngoài nhìn gương mặt tuấn tú không gì sánh nổi ở trước mặt, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Nhìn một chút, lòng của nàng đột nhiên nảy lên, còn cảm thấy gò má hơi nóng, hai tay hai chân của hắn quấn quít lấy nàng, giống như nàng là cây đại thụ, còn hắn là dây leo, như vậy hình như quá mức thân mật, hoàn toàn vượt qua tình bằng hữu rồi.
“Tỉnh sao?” Giọng nói trầm thấp của Thánh Khinh Hồng vang lên trong căn phòng an tĩnh.
“Ừ, ta đói bụng.” Giọng nói của nàng mang theo một chút nũng nịu.
Thánh Khinh Hồng nghe được nàng nói đói bụng, lập tức ngồi dậy, đắp kín chăn mền giúp nàng, bá đạo nói: “Không cho phép bước xuống, ta đi tìm thức ăn cho nàng.” Hắn lướt đi thật nhanh, bởi vì sợ nàng đói bụng.
Mộc Khuynh Cuồng ngoan ngoãn nằm ở trong chăn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng là nồng đậm ấm áp.
Thánh Khinh Hồng không để cho Mộc Khuynh Cuồng chờ quá lâu, hắn không biết nấu cơm, liền đi gọi Lam Mị làm đồ ăn ngon cho Mộc Khuynh Cuồng.
Trong đầu Mộc Khuynh Cuồng toàn là khuôn mặt lãnh diễm của Thánh Khinh Hồng bay qua lượn lại, đột nhiên Thánh Khinh Hồng đẩy cửa đi vào.
“Ngươi không cần bê đến đây, để tự ta đi xuống ăn.” Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng ngồi dậy từ trong chăn, bây giờ khí lực toàn thân đã trở lại, vừa rồi còn vận khí, hiện tại nàng đã khôi phục hoàn toàn bình thường.
Thánh Khinh Hồng vốn định đút cho nàng, thấy nàng cố ý bước xuống, hắn cũng không bắt buộc.
Lúc ăn cơm, Mộc Khuynh Cuồng cố gắng tìm đề tài để nói, chính là không hề đề cập tới chuyện nàng bị trúng độc, cho đến khi cơm nước xong xuôi, lúc nàng không biết nên nói cái gì, Thánh Khinh Hồng mới giống như cười như không nhìn chằm chằm nàng, nụ cười kia khiến sống lưng nàng hơi cứng ngắc.
“Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì!” Mộc Khuynh Cuồng cố ý lạnh mặt nói.
“Vì sao không nói chuyện trúng độc cho ta biết?” Rốt cuộc Thánh Khinh Hồng hỏi nàng, đừng tưởng rằng nàng chuyển đề tài thì hắn sẽ không hỏi.
Mộc Khuynh Cuồng mấp máy môi, đột nhiên cười nói sảng khoái, “Ta còn tưởng chuyện gì, hiện tại độc của ta không sao hết.”
“Nói thật.” Vẻ mặt Thánh Khinh Hồng nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm.
“Hiện tại ta không sao.” Mộc Khuynh Cuồng vỗ vỗ ngực nói, lần này nàng đã thăng cấp Đấu Thánh, lần sau thăng cấp Đấu Đế còn không biết là lúc nào, Đấu Đế và Đấu Thần là hai cảnh giới khó khăn nhất, chắc hẳn một đoạn thời gian rất dài nữa, nàng sẽ không bị kỳ độc này hành hạ.
Trừ phi nàng thăng cấp Triệu Hoán Sư, bất quá nếu thăng cấp Triệu Hoán Sư, cho dù bị kỳ độc hành hạ, nàng cũng rất vui vẻ.
Mộc Khuynh Cuồng không muốn để hắn lo lắng, lấy sự hiểu biết của nàng đối với hắn, nếu cho hắn biết, hắn nhất định sẽ đi bốn phía tìm y giúp nàng.
Nàng nợ hắn rất nhiều, hiện tại không muốn lại nợ hắn thêm nữa.
Thánh Khinh Hồng cười lạnh nhìn nàng chằm chằm, “Ta đã sớm biết độc của nàng, còn muốn giấu giếm ta?”
Mộc Khuynh Cuồng giật mình, kinh ngạc nhìn hắn, làm sao hắn biết được?
“Khuynh Cuồng, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu nên giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cần gì phải giấu giếm ta!” Vẻ mặt hắn bi thương u oán trừng mắt nhìn nàng, giống như nàng đã làm sai điều gì đó rất nghiêm trọng.
Mộc Khuynh Cuồng cắn cắn miệng, khẽ cúi thấp đầu, rồi lại ngẩng đầu ánh mắt sáng rực nhìn hắn, “Thánh Khinh Hồng, ta không muốn nợ ngươi quá nhiều, ngươi không cần lo chuyện của ta.”
“Ta muốn trông nom, nàng không làm gì được ta.” Mặt Thánh Khinh Hồng lạnh nhạt nói, ở sâu bên trong đôi đồng tử màu bạc mang theo nồng đậm sủng ái, thật sự nàng không nhìn ra hắn thích nàng sao, hay là cố ý giả ngốc.
Nếu nàng đã nguyện ý giả bộ, hắn theo nàng giả bộ.
“Lòng ta sẽ không yên, luôn có cảm giác thiếu nợ ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên nói, nàng không muốn thiếu người này, tuyệt không nguyện ý, như vậy nàng sẽ không cảm thấy tự tại.
Thánh Khinh Hồng cười mà như không nhìn nàng, “Thật sự không yên?”
Mộc Khuynh Cuồng gật đầu, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, dường như nàng thiếu hắn rất nhiều.
“Đã như vậy, ta cho nàng một cơ hội đền đáp, nàng tới làm thiếp thân thị vệ bên cạnh ta đi!” Thánh Khinh Hồng nâng chung trà lên hớp nhẹ một cái bí hiểm cười nói, như vậy có thể luôn dẫn theo nàng bên người.
Mộc Khuynh Cuồng nghe xong, lắc đầu như trống bỏi, nếu nàng đi bên cạnh hắn, chẳng phải là sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho hắn sao, hiện tại nàng vô cùng biết rõ, nàng chính là một phiền toái lớn.
Ở bên cạnh ai, sẽ mang đến cho người đó rất nhiều phiền toái.
“Nàng xem biển hiện của nàng đi, căn bản không giống như thiếu ta, cho nàng làm thị vệ, ngươi ngay lập tức không muốn.” Thánh Khinh Hồng cố ý dùng biện pháp khích tướng.
Sao Mộc Khuynh Cuồng lại không biết hắn dùng phép khích tướng, nàng mới vừa muốn mở miệng, Thánh Khinh Hồng đã nhanh hơn nàng mở miệng trước, “Nàng sợ mang đến nguy hiểm cho ta sao? Nàng ở Ác Ma đảo cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho nơi này, ta nhớ nàng có thể cải trang, không bằng đi bên cạnh ta, như vậy nàng cũng sẽ không thấy bất an trong lòng.”
Nghe lời này của hắn, Mộc Khuynh Cuồng chớp mắt, đề nghị này của hắn dường như không sai.
“Nàng hãy suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ không ép buộc nàng.” Thánh Khinh Hồng mỉm cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt có thể mê hoặc thiên hạ trước mặt, hắn dụng tâm, làm sao nàng lại không biết.
“Ta sẽ xem xét.” Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên nói, nếu quả thật rời khỏi Ác Ma đảo, nàng cũng phải lấy thân phận mới, thay vì trôi giạt khắp nơi, không bằng tìm một địa phương có thể tin cậy tu luyện thật tốt.
Thánh Khinh Hồng biết rõ nàng có chút động tâm, liền mở miệng nói, “Đi ngủ đi!”