Mộc Khuynh Cuồng ồ một tiếng đi đến trên giường, Thánh Khinh Hồng cùng đi qua.
“Ngươi tới đây làm gì?” Nàng leo lên giường, thế nhưng hắn cũng đi theo tới đây, nàng lập tức đưa tay ngăn hắn lại.
Thánh Khinh Hồng bá đạo ngồi ở bên giường, dõng dạc nói, “Đương nhiên là ngủ.”
Mộc Khuynh Cuồng nuốt nước miếng một cái, khóe miệng không ngừng co quắp, da mặt người này thật sự là vô địch thiên hạ, không người nào có thể so sánh.
“Ngươi ngủ phòng bên cạnh.” Mộc Khuynh Cuồng chỉ chỉ cửa, hắn có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không.
“Không đi, bên cạnh khẳng định không sạch sẽ, ta phải ngủ ở chỗ này.” Thánh Khinh Hồng rất không có chừng mực bò lên giường, sau đó còn rất không biết xấu hổ nói, “Nàng yên tâm, ta sẽ không làm loạn, bất quá nếu nàng muốn ta làm loạn, ta sẽ không la to, tùy nàng chà đạp.”
“......” Mộc Khuynh Cuồng kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú lãnh diễm, hắn có cần tự kỷ như vậy hay không!
Hắn muốn nàng trở thành cái gì, nàng mới không làm loạn, hắn cho là hắn rất có sức quyến rũ sao, mặc dù hắn thật sự rất có sức quyến rũ, nhưng Mộc Khuynh Cuồng nàng không phải loại người thấy nam nhân đẹp thì sẽ bổ nhào tới.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng không còn lời nào để nói, liền kéo chăn chui vào, hiện tại thân thể hắn ấm áp, tất nhiên muốn thân cận với nàng nhiều hơn, nếu không về sau sẽ rất ít có cơ hội.
Mộc Khuynh Cuồng cảm thấy thất bại, thế nhưng hắn thật sự ngủ, nàng nhìn nhìn bên ngoài, bóng đêm một mảnh đen nhánh, còn phòng bên cạnh thật sự là không có ai ngủ, hiện tại muốn đi dọn dẹp, phỏng chừng khi xong thì trời đã sáng, cuối cùng nàng cũng rất không có khí phách co người chui vào trong chăn, dù sao hai người bọn họ vốn đã nằm ngủ cùng một tấm chăn, bây giờ cũng chẳng sao.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng nằm xuống, khóe miệng cười vì gian kế đã thực hiện được, rồi duỗi hai tay ra ôm nàng vào trong lòng.
“Ngươi, ngươi làm cái gì!” Mộc Khuynh Cuồng cảm giác được động tác của hắn liền lạnh lùng nói, nàng biết ngay là hắn sẽ không an phận.
“Ta sợ nàng lạnh, cho nên giúp nàng sưởi ấm, ngoan ngoãn ngủ đi! Yên tâm, ta là chính nhân quân tử.” Trong bóng đêm Thánh Khinh Hồng cười nói, dường như tâm tình vô cùng tốt.
Mộc Khuynh Cuồng nghe hắn nói như vậy cuối cùng cũng không có lên tiếng, nàng tin tưởng nhân phẩm của hắn, ăn no, hơn nữa đã rất trễ, nàng liền an tâm ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng đi xuống mật thất nơi ở của đảo chủ Ác Ma đảo, nàng cần yên tĩnh suy nghĩ, đến cùng có muốn đi làm thị vệ bên cạnh Thánh Khinh Hồng hay không, kỳ thật đáy lòng nàng có một chút điểm muốn cùng hắn.
Nàng cứ suy nghĩ mà không biết trong lòng nàng có một hạt nhỏ đang lặng lẽ này mẩm.
Nghĩ thông suốt, trên mặt Mộc Khuynh Cuồng cười sảng khoái, lúc nàng vừa muốn rời đi, cũng không biết đụng phải đâu, đột nhiên một hồi âm thanh ầm ầm truyền đến, nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa thạch bích nứt ra một đường nhỏ.
Mộc Khuynh Cuồng đi tới, bên trong tường đá có một hộp gỗ nhỏ, do dự một hồi, nàng cũng lấy ra.
Nàng nghe Lam Mị nói, đảo chủ Ác Ma đảo đã biến mất vài thập niên, không ai biết hắn sống hay chết, hắn từng là Đấu Đế đỉnh phong trên đại lục Tạp Duy Tư, lại tu luyện xuống Đấu Thần, có được một bộ đấu kỹ rất đặc biệt, lúc trước bởi vì danh vọng của hắn trên đại lục, cho nên người bình thường không dám có ý đồ với Ác Ma đảo.
Mở cái hộp ra, bên trong có vài cuốn sách.
Mộc Khuynh Cuồng ngồi ở trên ghế lấy quyển thứ nhất ra, nhìn xuống quyển sách, trên mặt nàng đều là kính nể, đây là tự truyện đảo chủ Ác Ma đảo viết, cũng chính là lịch trình cả đời của hắn, bên trong nói hắn như thế nào từ một người bị người khác xem thường, từ từ tu thành cường giả đại lục.
Nhìn những dòng chữ này, Mộc Khuynh Cuồng càng thêm kiên định, nàng cũng sẽ không buông tha, nàng cũng muốn tu luyện thành cường giả.
Đủ loại binh khí đều có, ngược lại Mộc Khuynh Cuồng không biết chọn loại nào, lúc này Sửu Sửu cùng Phì Phì chạy ra.
“Hai người các ngươi cảm thấy cái nào tốt?” Nàng đem vấn đề vứt cho Sửu Sửu và Phì Phì.
Sửu Sửu và Phì Phì trừng mắt nhìn, đột nhiên, hai vị này đồng thời hướng tới thứ gì đó trên mặt đất, “Khuynh Cuồng, lấy cái này đi!”
Mộc Khuynh Cuồng nhìn lại, đó là một cái roi cuộn tròn thả màu đen trên mặt đất.
“Vật này được không?” Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy roi màu đen cao thấp quan sát hỏi.
“Tốt, roi này tràn đầy Hắc Sát khí, rất xứng đôi với ám nguyên tố cả ngươi nha.” Sửu Sửu nháy mắt nói.
“Ám nguyên tố có Hắc Sát khí rất cường đại, roi này giết người nhất định sẽ rất lợi hại.” Phì Phì như có điều suy nghĩ nói.
Mộc Khuynh Cuồng nghe bọn họ nói như vậy, hơn nữa nàng cảm thấy roi này rất nhẹ nhàng, mang theo cũng vô cùng tiện, liền quyết định chính là nó, binh khí khác nàng cũng không muốn, nàng cũng không phải là người tham lam.
Ra khỏi thạch thất, nàng lập tức đi tìm đám người Lam Mị, sau đó lại cầm thư cho bọn họ xem, sau khi bọn họ mười người xem qua tin, toàn bộ nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng.
“Đảo chủ.” Mười người cung kính kêu lên.
Mộc Khuynh Cuồng mím môi nháy mắt, khoát tay nói, “Ta không phải là đảo chủ các ngươi, các ngươi toàn bộ cầm bảo bối trong thạch thất phân ra đi, ta chỉ muốn một cây roi đen này, còn có vài cuốn sách mà đảo chủ các ngươi để ở trong rương nữa, các ngươi có ý kiến gì hay không?”
“Đương nhiên sẽ không, đảo chủ đã nói, ai lấy được cái rương chính là người hữu duyên với hắn, thập đại ác ma chúng ta sinh sống vài thập niên ở chỗ này, chúng ta cũng đi qua đảo chủ thạch thất, nhưng chưa từng phát hiện cái rương, kia giải thích rõ chúng ta không phải là người hắn mệnh định, cho nên những thứ đó đều là của ngươi.” Một nam nhân trung niên đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt nói.
Bọn họ có thể đợi ở chỗ này đã được đảo chủ chiếu cố, hơn nữa rất nhiều thứ tu luyện cũng là đảo chủ dạy bọn họ, đảo chủ ra lệnh cho bọn họ cho tới bây giờ chỉ có phục tùng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
“Vật kia ta muốn mang đi a.” Mộc Khuynh Cuồng cười hắc hắc nói.
“Khuynh Cuồng, ngươi là đảo chủ của chúng ta, ngươi xem đảo chủ tiền nhiệm đã nói.” Lam Mị lôi kéo tay Mộc Khuynh Cuồng vui vẻ cười nói, không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ là người đảo chủ mệnh định.
Mộc Khuynh Cuồng khoát tay, “Ta không thể, hiện tại ta còn có phiền toái chưa thể giải quyết, ta phải ly khai Ác Ma đảo.”
“Tại sao phải rời đi, chúng ta không phải nói tốt lắm sao, ngươi trốn trong thạch thất kia là được.” Lam Mị lông mày cau lại, tại sao lại phải đi, hiện tại nàng rất không nở bỏ được nàng đi.
“Ta và Thánh Khinh Hồng cùng rời đi, các ngươi sẽ tốt hơn, về sau ta sẽ trở lại gặp các ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nhìn mười người bọn họ, hiện tại nàng thật không có tư cách phụ trách quản lý Ác Ma đảo, chỉ biết dẫn đến phiền toái.
Mọi người thấy nàng tâm ý đã quyết, tự biết nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa nàng đi theo Thánh Khinh Hồng, bọn họ tựa hồ thay đổi yên tâm, dù sao biến thái kia so với bọn họ lợi hại hơn.
“Thánh Khinh Hồng, ta nguyện ý đi theo ngươi.” Sau khi Mộc Khuynh Cuồng về nhà tìm được Thánh Khinh Hồng cười nhẹ nhàng nói.
Thánh Khinh Hồng một thân hoa phục màu lam đứng ở sân nhỏ, hắn một mực chờ nàng trở lại, nghe lời của nàng, hắn nghiêng người nhìn về phía nàng, cười đến vô cùng mê người đáp, “Tốt.”
Chỉ có một chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều thứ, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ luôn luôn che chở nàng.
Mộc Khuynh Cuồng đứng ở nơi đó nhẹ nhàng cười, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm đối phương, hai người đã không cần nói nhiều liền có thể nhìn ra mọi thứ từ ánh mắt của đối phương, bởi vì có một loại ăn ý gọi ngầm hiểu lẫn nhau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mộc Khuynh Cuồng ồ một tiếng đi đến trên giường, Thánh Khinh Hồng cùng đi qua.
“Ngươi tới đây làm gì?” Nàng leo lên giường, thế nhưng hắn cũng đi theo tới đây, nàng lập tức đưa tay ngăn hắn lại.
Thánh Khinh Hồng bá đạo ngồi ở bên giường, dõng dạc nói, “Đương nhiên là ngủ.”
Mộc Khuynh Cuồng nuốt nước miếng một cái, khóe miệng không ngừng co quắp, da mặt người này thật sự là vô địch thiên hạ, không người nào có thể so sánh.
“Ngươi ngủ phòng bên cạnh.” Mộc Khuynh Cuồng chỉ chỉ cửa, hắn có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không.
“Không đi, bên cạnh khẳng định không sạch sẽ, ta phải ngủ ở chỗ này.” Thánh Khinh Hồng rất không có chừng mực bò lên giường, sau đó còn rất không biết xấu hổ nói, “Nàng yên tâm, ta sẽ không làm loạn, bất quá nếu nàng muốn ta làm loạn, ta sẽ không la to, tùy nàng chà đạp.”
“......” Mộc Khuynh Cuồng kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú lãnh diễm, hắn có cần tự kỷ như vậy hay không!
Hắn muốn nàng trở thành cái gì, nàng mới không làm loạn, hắn cho là hắn rất có sức quyến rũ sao, mặc dù hắn thật sự rất có sức quyến rũ, nhưng Mộc Khuynh Cuồng nàng không phải loại người thấy nam nhân đẹp thì sẽ bổ nhào tới.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng không còn lời nào để nói, liền kéo chăn chui vào, hiện tại thân thể hắn ấm áp, tất nhiên muốn thân cận với nàng nhiều hơn, nếu không về sau sẽ rất ít có cơ hội.
Mộc Khuynh Cuồng cảm thấy thất bại, thế nhưng hắn thật sự ngủ, nàng nhìn nhìn bên ngoài, bóng đêm một mảnh đen nhánh, còn phòng bên cạnh thật sự là không có ai ngủ, hiện tại muốn đi dọn dẹp, phỏng chừng khi xong thì trời đã sáng, cuối cùng nàng cũng rất không có khí phách co người chui vào trong chăn, dù sao hai người bọn họ vốn đã nằm ngủ cùng một tấm chăn, bây giờ cũng chẳng sao.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng nằm xuống, khóe miệng cười vì gian kế đã thực hiện được, rồi duỗi hai tay ra ôm nàng vào trong lòng.
“Ngươi, ngươi làm cái gì!” Mộc Khuynh Cuồng cảm giác được động tác của hắn liền lạnh lùng nói, nàng biết ngay là hắn sẽ không an phận.
“Ta sợ nàng lạnh, cho nên giúp nàng sưởi ấm, ngoan ngoãn ngủ đi! Yên tâm, ta là chính nhân quân tử.” Trong bóng đêm Thánh Khinh Hồng cười nói, dường như tâm tình vô cùng tốt.
Mộc Khuynh Cuồng nghe hắn nói như vậy cuối cùng cũng không có lên tiếng, nàng tin tưởng nhân phẩm của hắn, ăn no, hơn nữa đã rất trễ, nàng liền an tâm ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng đi xuống mật thất nơi ở của đảo chủ Ác Ma đảo, nàng cần yên tĩnh suy nghĩ, đến cùng có muốn đi làm thị vệ bên cạnh Thánh Khinh Hồng hay không, kỳ thật đáy lòng nàng có một chút điểm muốn cùng hắn.
Nàng cứ suy nghĩ mà không biết trong lòng nàng có một hạt nhỏ đang lặng lẽ này mẩm.
Nghĩ thông suốt, trên mặt Mộc Khuynh Cuồng cười sảng khoái, lúc nàng vừa muốn rời đi, cũng không biết đụng phải đâu, đột nhiên một hồi âm thanh ầm ầm truyền đến, nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa thạch bích nứt ra một đường nhỏ.
Mộc Khuynh Cuồng đi tới, bên trong tường đá có một hộp gỗ nhỏ, do dự một hồi, nàng cũng lấy ra.
Nàng nghe Lam Mị nói, đảo chủ Ác Ma đảo đã biến mất vài thập niên, không ai biết hắn sống hay chết, hắn từng là Đấu Đế đỉnh phong trên đại lục Tạp Duy Tư, lại tu luyện xuống Đấu Thần, có được một bộ đấu kỹ rất đặc biệt, lúc trước bởi vì danh vọng của hắn trên đại lục, cho nên người bình thường không dám có ý đồ với Ác Ma đảo.
Mở cái hộp ra, bên trong có vài cuốn sách.
Mộc Khuynh Cuồng ngồi ở trên ghế lấy quyển thứ nhất ra, nhìn xuống quyển sách, trên mặt nàng đều là kính nể, đây là tự truyện đảo chủ Ác Ma đảo viết, cũng chính là lịch trình cả đời của hắn, bên trong nói hắn như thế nào từ một người bị người khác xem thường, từ từ tu thành cường giả đại lục.
Nhìn những dòng chữ này, Mộc Khuynh Cuồng càng thêm kiên định, nàng cũng sẽ không buông tha, nàng cũng muốn tu luyện thành cường giả.