Mộc Thanh Lam cắn răng, ở trong lòng có chút hâm mộ, đồng thời có chút lo lắng.
Nếu như bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng có cao nhân, đến lúc nàng trở về nhất định sẽ thay đổi trở nên vô cùng lợi hại, có thể một lần giải quyết xong nhiều đấu tôn và đấu thánhnhư vậy, cường giả lợi hại như vậy, nàng ta có chút không dám nghĩ tiếp.
Trong nháy mắt Mộc Thanh Lam cảm thấy có một loại cảm giác không thể hô hấp, tay giấu dưới ống tay áo gắt gao nắm chặt.
Đột nhiên, nàng có chút thay đổi suy nghĩ, nàng không hy vọng Mộc Khuynh Cuồng trở về, vĩnh viễn không cần trở về, nếu như Mộc Khuynh Cuồng trở về, nàng đánh không lại nàng ta, thì nàng thua thật sự.
Nàng đã thua Mộc Khuynh Cuồng một lần, không muốnlại thua lần thứ hai.
Hai tròng mắt khôn khéo Mộc Thải Thanh nheo lại, không phải tam vương gia thì là ai? Mạng xú nha đầu kia thật đúng là lớn.
“Bất kể như thế nào cho dù lật tung Tạp Duy Tư đại lục cũng phải bắt được nàng, trừ phi nàng chết!” Mộc Thải Thanh nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn nói, cho dù Mộc Khuynh Cuồng rời khỏi Lôi Lạc đế quốc, nàng cũng không yên tâm, nàng khẳng định sớm muộn sẽ trở lại, chỉ có người chết mới không trở về, bất kỳ người nào cản trở, nàng đều muốn diệt trừ từng người một.
Hai mắt Mộc Thanh Lam lạnh như băngcó một tia kiên định nói: “Cô cô, ta sẽ phân phó bọn họ, nhất định không để cho nàng ta trở về.”
“Tốt, Thanh Lam, chỉ có lòng dạ độc ác mới có thể đứng vũng ở thế giới này.” Mộc Thải Thanh đến trước mặt Mộc Thanh Lam cười khanh khách nói, tâm không ngoan, như vậy chết chỉ có mình.
“Cô cô, Thanh Lam hiểu, con sẽ ghi nhớ lời nói của ngươi.” Mộc Thanh Lam thản nhiên nói, nàng bây giờ rất hối hận,sớm biết như vậy nên sớm giải quyết Mộc Khuynh Cuồng, đỡ phải lưu lại một cái phiền toái lớn như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng, mặc kệ ngươi ẩn núp ở chỗ nào, ta cũng sẽ bắt được ngươi, sau đó tiễn ngươi đến địa ngục.
Tam vương phủ.
“Có tin tức sao?” Khuôn mặt Mạc Tiêm Lương lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vong trước mặt.
Mạc Vong lập tức nói: “Chử tử, tra được là ở đảo Ác Ma, nhưng giống như có người động thủ với Cửu tiểu thư, sau đó cửu tiểu thư biến mất.”
“Biến mất là có ý gì?” Giọng Mạc Tiêm Lương lạnh như băng, mắt tinh giống như một hầm băng, lạnh lẽo khiếp người, trên khuôn mặt xinh đẹp lại đằng đằng sát khí, xuống tay với nàng? Không cần nghĩ. Mộc gia a Mộc gia, các ngươi thật đúng là nhẫn tâm, nàng đã rời đi, các ngươi vẫn không buông tha.
“Chủ tử, người kia cũng không đắc thủ, hình như là chính cửu tiểu thư rời đi.” Mạc Vong thấy Mạc Tiêm Lương tức giận, liền dè dặt nói, hắn đã thật lâu không nhìn thấy chủ tử tức giận như thế.
Hai tay Mạc Tiêm Lương nắm chặt thành quyền, hai tròng mắt nhìn ra phía ngoài trời xanh, Khuynh Cuồng, ngươi bây giờ ở nơi nào? Trải qua có được hay không?
Tối hôm qua Mộc Khung Cuồng tu luyện cả đêm, bất kể phá tan như thế nào cũng chỉ dừng lại ở nhất tinh đấu thánh, xem ra đồn đãi là thật, đến cấp bậc đấu thánh lúc sau liền khó thăng cấp.
Buối sáng nàng thật muốn ngủ tiếp, thật muốn ngủ tiếp, nhưng nàng nghĩ đến bây giờ là thị vệ thiếp thân của Thánh Khinh Hồng, đành phải đứng lên.
Thánh Khinh Hồng nhìn Mộc Khuynh cuồng ỉu xìu buồn bã mất hứng, hắn cho mọi người giải tán, kéo nàng đến trong lòng, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào không có tinh thần, tối hôm qua ngủ không ngon?”
Mộc Khuynh cuồng nhìn vào đôi mắt màu bạc của hắn tất cả đều là quan tâm, nhếch miệng nở nụ cười: “Tối hôm qua ta tu tập rất khuya, cho nên lúc này hoàn hảo mệt mỏi nha.”
Thánh Khinh Hồng nghe nàng nói như vậy, sắc mặt trầm xuống, đưa tay hưng hăng véo mặt của nàng, nổi giận mắng: “Thật sự là một người ngốc.”
Nói xong, ôm lấy nàng hướng giường của hắn đi đến, rồi sau đó hắn ngồi ở trên giường, gối đầu nàng lên trên đùi hắn, cầm lấy chăn mền giúp nàng đắp lên, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi! Ta coi chừng dùm ngươi.”
Mộc Khuynh Cuồng thật là mệt mỏi, liền rất thoải mái gối lên trên đùi hắn, hơn nữa một chút cũng không mất tự nhiên.
“Vương gia, Phượng Lâm tam công chúa muốn gặp người.” Đột nhiên âm thanh của Hắc Hổ ở cửa vang lên.
Mộc Khuynh Cuồng nghe tiếng liền muốn đứng lên, nhưng bị Thánh Khinh Hồng đè xuống, mày kiếm hắn khẽ nhíu, không vui nói: “Ai cho ngươi đứng dậy, ngươi là thị vệ của ta, ta cho ngươi ngủ, ngươi liền ngủ.”
“Nhưng là công chúa kia đến tìm ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng bĩu môi nói, con ngươi đen vòng tới vòng lui, xem ra tam công chúa kia đúng là có ý tứ với hắn, nếu không làm sao mới một buổi sáng tinh mơ tới tìm hắn.
Cũng lạ Thánh Khinh Hồng trưởng thành thành dáng dấp này, người bộ dạng đẹp mặt coi như xong, cố tình còn một bộ dáng lạnh lùng, như vậy càng dễ dàng chinh phục tâm tư một ít nữ tử.
Nàng nghĩ Phượng Lâm đế quốc tam công chúa kia khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, người sinh ra ở trong hoàng thất, có thể có mấy người có tâm tư đơn thuần.
“Ngươi hy vọng ta đi gặp nàng?” Thánh Khinh Hồng nhéo nhéo mặt của nàng.
“Đương nhiên là không hy vọng.” Mộc Khuynh Cuồng nghiêm mặt trừng hắn.
Thánh Khinh Hồng nhìn dáng vẻ ghen tuông của nàng, vừa lòng thỏa mãn, hắn ngẩng đầu nhìn hướng cửa, ho khan một tiếng lạnh lùng nói: “Không gặp, thân thể ta không thoải mái.”
Hắc hổ đáp một tiếng nhanh chóng rời đi.
“Tam công chúa, vương gia nhà ta không thoải mái, hôm nay không tiện gặp người, thật ngại.” Hắc Hổ nhìn Phượng Thi Ngữ cung kính hữu lễ nói.
Phượng Thi Ngữ nghe xong nhíu mày, rồi cười nói: “Hôm qua Thiên vương gia không thoải mái, rất nghiêm trọng sao? Ta muốn vào xem hắn một chút.”
“Cái này, chuyện này có chút bất tiện đi!” Hắc Hổ có chút khó xử nói.
“Này, chủ tử ngươi xảy ra chuyện gì? Công chúa nhà ta đặc biệt đi tới nhìn hắn, nói thế nào cũng phải gặp mặt một lần, hơn nữa công chúa nhà ta nguyện ý đi vào xem hắn, lại không cần hắn ngồi dậy, có cái gì không tiện.” Nha đầu đứng bên cạnh Phượng Thi Ngữ nổi giận đùng đùng nói.
Hắc Hổ nghe xong trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, chỉ là một nha hoàn mà cũng dám lớn lối như vậy.
“Hắc công tử, phiền toái ngươi dẫn ta đi qua đi! Tuyết phi nương nương rất hy vọng ta tới xem vương gia một chút.”Phượng Thi Ngữ đứng lên nhẹ nhàng cười nói.
Hắc Hổ có chút khó xử, cuối cùng đàng phải mang các nàng đến sân của Thánh Khinh Hồng, về phần có thể nhìn thấy hay không, không liên quan đến hắn.
Mộc Khuynh Cuồng đang yên tĩnh gối đầu lên trên đùi Thánh Khinh Hồng, thật là ấm áp, thậtlà thoải mái, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Hắc Hổ, nàng thoáng một cái liền tỉnh, đôi mắt đen lạ khinh thường nhìn Thánh Khinh Hồng.
“Vương gia, tam công chúa cố ý muốn gặp người, người xem…”
“Cút…” Thánh Khinh Hồng lãnh khốc nói ra một chữ.
Một chữ cút như vậy, Phượng Thi Ngữ và nha đầu sắc mặt khẽ biến.
“Công chúa, vương gia nhà ta ngã bệnh tính tình đặc biệt không tốt, từ nhỏ hắn đã bị ốm đau hành hạ, ngã bệnh thì không muốn gặp một ai, cho nên người không nên làm khó hắn, bằng không hậu quả không tốt lắm.” Hắc Hổ vẻ mặt áy náy nói, trong lòng hắn run rẩy, chủ tử cũng quá lợi hại, trực tiếp ném ra một chữ cút, xem ra hắn thật không muốn thú tam công chúa này.
Phượng Thi Ngữ nghe Hắc Hổ nói như vậy, lại nghe ra giọng điệu tức giận của Thánh Khinh Hồng, từ nhỏ hắn bị ốm đau hành hạ, ngã bệnh nhất định sẽ rất tự ti, không muốn gặp người cũng là bình thường.
“Tốt, ngày khác ta lại đến.” Phượng Thi Ngữ khéo hiểu lòng người nói, rồi sau đó mang theo nha hoàn rời đi, Hắc Hổ lập tức đưa các nàng ra ngoài.
Ra khỏi vương phủ, lên xe ngựa, nha đầu bên cạnh Phượng Thi Ngữ bất mãn.
“Công chúa, bọn họ không hiểu lễ phép, có phải người này không để công chúa vào mắt không