Mộc Khuynh Cuồng thật là mệt mỏi, liền rất thoải mái gối lên trên đùi hắn, hơn nữa một chút cũng không mất tự nhiên.
“Vương gia, Phượng Lâm tam công chúa muốn gặp người.” Đột nhiên âm thanh của Hắc Hổ ở cửa vang lên.
Mộc Khuynh Cuồng nghe tiếng liền muốn đứng lên, nhưng bị Thánh Khinh Hồng đè xuống, mày kiếm hắn khẽ nhíu, không vui nói: “Ai cho ngươi đứng dậy, ngươi là thị vệ của ta, ta cho ngươi ngủ, ngươi liền ngủ.”
“Nhưng là công chúa kia đến tìm ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng bĩu môi nói, con ngươi đen vòng tới vòng lui, xem ra tam công chúa kia đúng là có ý tứ với hắn, nếu không làm sao mới một buổi sáng tinh mơ tới tìm hắn.
Cũng lạ Thánh Khinh Hồng trưởng thành thành dáng dấp này, người bộ dạng đẹp mặt coi như xong, cố tình còn một bộ dáng lạnh lùng, như vậy càng dễ dàng chinh phục tâm tư một ít nữ tử.
Nàng nghĩ Phượng Lâm đế quốc tam công chúa kia khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, người sinh ra ở trong hoàng thất, có thể có mấy người có tâm tư đơn thuần.
“Ngươi hy vọng ta đi gặp nàng?” Thánh Khinh Hồng nhéo nhéo mặt của nàng.
“Đương nhiên là không hy vọng.” Mộc Khuynh Cuồng nghiêm mặt trừng hắn.
Thánh Khinh Hồng nhìn dáng vẻ ghen tuông của nàng, vừa lòng thỏa mãn, hắn ngẩng đầu nhìn hướng cửa, ho khan một tiếng lạnh lùng nói: “Không gặp, thân thể ta không thoải mái.”
Hắc hổ đáp một tiếng nhanh chóng rời đi.
“Tam công chúa, vương gia nhà ta không thoải mái, hôm nay không tiện gặp người, thật ngại.” Hắc Hổ nhìn Phượng Thi Ngữ cung kính hữu lễ nói.
Phượng Thi Ngữ nghe xong nhíu mày, rồi cười nói: “Hôm qua Thiên vương gia không thoải mái, rất nghiêm trọng sao? Ta muốn vào xem hắn một chút.”
“Cái này, chuyện này có chút bất tiện đi!” Hắc Hổ có chút khó xử nói.
“Này, chủ tử ngươi xảy ra chuyện gì? Công chúa nhà ta đặc biệt đi tới nhìn hắn, nói thế nào cũng phải gặp mặt một lần, hơn nữa công chúa nhà ta nguyện ý đi vào xem hắn, lại không cần hắn ngồi dậy, có cái gì không tiện.” Nha đầu đứng bên cạnh Phượng Thi Ngữ nổi giận đùng đùng nói.
Hắc Hổ nghe xong trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, chỉ là một nha hoàn mà cũng dám lớn lối như vậy.
“Hắc công tử, phiền toái ngươi dẫn ta đi qua đi! Tuyết phi nương nương rất hy vọng ta tới xem vương gia một chút.”Phượng Thi Ngữ đứng lên nhẹ nhàng cười nói.
Hắc Hổ có chút khó xử, cuối cùng đàng phải mang các nàng đến sân của Thánh Khinh Hồng, về phần có thể nhìn thấy hay không, không liên quan đến hắn.
Mộc Khuynh Cuồng đang yên tĩnh gối đầu lên trên đùi Thánh Khinh Hồng, thật là ấm áp, thậtlà thoải mái, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Hắc Hổ, nàng thoáng một cái liền tỉnh, đôi mắt đen lạ khinh thường nhìn Thánh Khinh Hồng.
“Vương gia, tam công chúa cố ý muốn gặp người, người xem…”
“Cút…” Thánh Khinh Hồng lãnh khốc nói ra một chữ.
Một chữ cút như vậy, Phượng Thi Ngữ và nha đầu sắc mặt khẽ biến.
“Công chúa, vương gia nhà ta ngã bệnh tính tình đặc biệt không tốt, từ nhỏ hắn đã bị ốm đau hành hạ, ngã bệnh thì không muốn gặp một ai, cho nên người không nên làm khó hắn, bằng không hậu quả không tốt lắm.” Hắc Hổ vẻ mặt áy náy nói, trong lòng hắn run rẩy, chủ tử cũng quá lợi hại, trực tiếp ném ra một chữ cút, xem ra hắn thật không muốn thú tam công chúa này.
Phượng Thi Ngữ nghe Hắc Hổ nói như vậy, lại nghe ra giọng điệu tức giận của Thánh Khinh Hồng, từ nhỏ hắn bị ốm đau hành hạ, ngã bệnh nhất định sẽ rất tự ti, không muốn gặp người cũng là bình thường.
“Tốt, ngày khác ta lại đến.” Phượng Thi Ngữ khéo hiểu lòng người nói, rồi sau đó mang theo nha hoàn rời đi, Hắc Hổ lập tức đưa các nàng ra ngoài.
Ra khỏi vương phủ, lên xe ngựa, nha đầu bên cạnh Phượng Thi Ngữ bất mãn.
“Công chúa, bọn họ không hiểu lễ phép, có phải người này không để công chúa vào mắt không
Phượng Thi Ngữ cười mà không nói, nàng đương nhiên nhìn ra được Thánh Khinh Hồng không thích nàng, nhưng hắn càng không thích nàng, nàng càng cố chấp có loại ý nghĩ chinh phục hắn.
Lần này đi hòa thân, vốn là một người tỷ tỷ khác tới, nhưng nghe nói là đến Tần Thiên đế quốc, nàng liền xin mẫu hậu cho nàng đi, đơn giản là vì nàng muốn gặp Lãnh vương theo như lời đồn đại.
Hôm nay không gặp hắn không có vấn đề gì, thì ngày mai nàng lại đến, ngày mai hắn còn chưa gặp, nàng liền ngày ngày đến, cho đến khi hắn bằng lòng gặp nàng mới thôi.
Mộc Khuynh Cuồng nằm ở trên đùi Thánh Khinh Hồng cười, “Này, ngươi như vậy sẽ đắc tội nàng công chúa kia hay không.”
“Ngươi chưa muốn ngủ sao?” Thánh Khinh Hồng cúi đầu nhíu mày trừng mắt nàng, vừa mới còn nói mệt mỏi, lúc này ngược lại sinh long hoạt hổ.
“Ta vốn rất muốn ngủ, nhưng lúc này giống như ngủ không được.” Mộc Khuynh Cuồng từ trên đùi hắn ngồi dậy chu mỏ nói, trải qua một màn vừa mới như vậy, nàng thật sự không nghĩ ngủ tiếp.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng thực sự không muốn ngủ, cũng không ép nàng, “Đói bụng không?”
Mộc Khuynh Cuồng trịnh trọng gật đầu, Thánh Khinh Hồng lập tức cho người đưa tới đồ, hai người cùng nhau ăn cơm.
“Thánh Khinh Hồng, ngươi mỗi ngày giả bộ bệnh như vậy có mệt hay không a?” Mộc Khuynh Cuồng vừa ăn vừa hỏi.
Thánh Khinh Hồng lắc đầu, ngược lại vẻ mặt nhàn nhã nói, “Mỗi ngày ta không ra khỏi vương phủ thì thoải mái hơn nhiều, miễn cho nhìn thấy một chút người chướng mắt.”
Hắn liên tục giả bộ bệnh, cho nên không có người nào đến vương phủ của hắn, rất nhiều người sợ hắn mắc phải bệnh truyền nhiễm, mà ngay cả phụ hoàng hắn cũng không thường xuyên gọi hắn vào cung, nếu như không phải mẫu hậu hắn ở đây, chỉ sợ hắn sớm cũng không còn là Ngũ vương gia của Tần Thiên đế quốc.
Mặc dù hắn liên tục giả bộ bệnh lại không có chút thế lực, thế nhưng vẫn còn có vài người coi hắn là cái đinh trong mắt, hắn nhìn nhìn Mộc Khuynh Cuồng, kỳ thật bọn họ đồng dạng là cùng một loạt người.
“Như ngươi không nghe chuyện bên ngoài đích thực rất tốt, nhưng ngươi thật sự không nghe chuyện bên ngoài sao?” Mộc Khuynh Cuồng cười đến vẻ mặt bí hiểm, hắn không có bệnh lại báo ốm, hắn có lực lượng lại nói cho tất cả mọi người rằng không có lực lượng, đây là hắn giả trư ăn cọp.
Hoàng gia khắp nơi đều là lục đục với nhau, hắn biến thành như vậy, đều là bị bức ép a!
“Ngươi thật thông minh.” Thánh Khinh Hồng cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng nàng làm như ban thưởng.
Mộc Khuynh Cuồng miệng bị nhét đầy điểm tâm, liền phùng mang trợn mắt trừng hắn.
Nhìn bộ dáng nàng khả ái, trong lòng Thánh Khinh Hồng một hồi sung sướng, gặp được nàng thật sự rất tốt, là nàng làm cho tâm của hắn ấm áp lên, là nàng làm cho hắn tươi cười nhiều hơn, là nàng làm cho hắn muốn yêu một nữ nhân.
“Vậy ngươi dự định khi nào thì hành động a?” Nàng nhỏ giọng hỏi, đôi mắt hướng ra phía ngoài cảnh giác quét xung quanh.
Thánh Khinh Hồng nhẹ nhàng cười, “Bên trong tòa viện này đều là người ta tín nhiệm, ngươi không cần quá cẩn thận, bất quá người ngoại viện, ngươi ngược lại phải để tâm nhiều một chút, thời gian không tới, ta không thể đường đột hành động.”
Hắn không thể thất bại, hắn chỉ có thể thắng, như vậy mới có thể cho nàng cuộc sống an ổn.
“Ngươi nhất định phải cẩn thận!” Mộc Khuynh Cuồng quan tâm nói, nếu nàng không đoán sai, mẫu hậu hắn là muốn để hắn khống chế Tần Thiên đế quốc, hoàng tử Tần Thiên đế quốc không ít, hơn nữa lại có thái tử, hắn muốn phản rất khó đi!
“Vì ngươi, ta sẽ cẩn trọng.” Đột nhiên tay Thánh Khinh Hồng cầm lấy tay của nàng chém đinh chặt sắt nói.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn cả hai nắm cùng một chỗ tay, khóe miệng khẽ nhẹ nhàng cười, thanh thúy nói, “Thánh Khinh Hồng, nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Nàng chỉ có một câu nói như vậy, nàng nghĩ hắn hiểu được, nếu như hắn không sống tốt, ai cùng nàng xem cả đời này thịnh thế phồn hoa.
Mắt Thánh Khinh Hồng sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, tay phải lại càng nắm chặt tay của nàng, hắn đã đáp ứng nàng nhất định sẽ không nuốt lời.