Ở trong phòng hai người an tĩnh ngồi yên lặng chờ Quân Tiếu Khanh tỉnh lại.
Có đan dược của Thánh Khinh Hồng, không lâu sau Quân Tiếu Khanh liền tỉnh, nàng ý thức được một khắc kia, nước mắt tràn mi, toàn bộ người nhà của nàng đã chết.
Nàng có cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, cha nương của nàng, toàn bộ tỷ tỷ đệ đệ muội muội đều chết ở trong tay những hắc y nhân kia, nếu không phải cha nàng giúp nàng cản một chưởng, phỏng đoán lúc này nàng cũng đã đi theo bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ở nhà đã hưởng các loại yêu thương, nhìn thân nhân của nàng bị giết hại, nàng lại bất lực, cái loại cảm giác vô lực đó làm cho nàng hận chính mình và bọn họ không cùng nhau rời khỏi thế giới này.
Đúng là nàng không thể rời đi, cha dặn nàng nhất định phải sống sót thật tốt, không thể để cho huyết mạch Quân gia cứ bị đứt đoạn như vậy.
Nhưng bọn họ đều đi, nàng một người có thể sống thế nào, là ai lòng dạ ác độc giết hại Quân gia như vậy, nàng nhất định phải báo thù giúp bọn họ, nhất định!
Vừa nghĩ tới những hình ảnh máu tanh kia, nước mắt Quân Tiếu Khanh lại tràn ra khỏi mi mỗi lúc càng nhiều, ngực đau rát, cái loại cảm giác này làm cho nàng sống không bằng chết.
“Tỉnh?”
Mộc Khuynh Cuồng rất kiên nhẫn nghe nàng khóc, cảm thấy thời gian đã đủ, nàng đi về bên giường nhìn xem Quân Tiếu Khanh toàn thân là máu.
Quân Tiếu Khanh không để ý nàng, chỉ lo chính mình khóc, hiện tại nàng rất khó chịu, ai cũng không quan tâm.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn nàng, nhếch môi thản nhiên nói, “Nếu như muốn chết vậy thì trở về biển lửa Quân gia, nếu như không muốn chết, vậy thì ngừng khóc, suy nghỉ con đường tương lai của ngươi thật tốt, còn có, ta cứu ngươi, ngươi cảm tạ ta như thế nào?”
Nghe những lời này, Quân Tiếu Khanh mới nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng, trên mặt tất cả đều là tức giận.
“Ngươi bây giờ đã không phải là tiểu thư Quân gia, không nên như trước kia tùy hứng như vậy, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta là người tốt lành, đại phát thiện tâm cứu ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng lãnh khốc vô tình nói, nàng chính là người như vậy.
Thế giới này không có quy định nào nói người nhất định có nghĩa vụ đối tốt với một người khác.
Huống chi nàng làm như vậy cũng không tính là gì, mọi người đều phải sống.
Nước mắt Quân Tiếu Khanh lại càng mạnh mẽ rơi xuống, nàng thu hồi tức giận trên mặt, cắn răng nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, đúng vậy, hiện tại nàng đã không còn là tiểu thư Quân gia, Quân gia đã bị diệt, nàng ở chỗ này khóc sướt mướt có ích lợi gì, nàng cần phải thay đổi, nàng nhất định phải báo thù.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta, tại sao ngươi lại xuất hiện ở Quân gia?” Quân Tiếu Khanh ngồi dậy, mặt như băng sương nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, sâu kín cười nói, “Ngươi sẽ không hoài nghi là ta tiêu diệt nhà ngươi chứ?”
Mặt Quân Tiếu Khanh không chút thay đổi không nói lời nào, nàng biết không phải là nàng ấy, bởi vì đám người kia rất hỗn loạn, tựa hồ cũng không phải là một đội người, mà là rất nhiều người đứng cùng một chỗ, nàng biết rõ bọn họ là đến tìm đan dược cấp Nghịch Thiên.
Là ai tiết lộ chuyện nhà nàng có đan dược cấp Nghịch Thiên ra ngoài, nghĩ tới đây, nàng cắn răng, toàn bộ móng tay cắm chặt vào trong thịt.
“Ngươi muốn cái gì?” Quân Tiếu Khanh biết rõ còn cố hỏi, nàng biết rõ nam tử trước mặt cũng là vì đan dược cấp Nghịch Thiên.
Mộc Khuynh Cuồng cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói, “Ta muốn viên đan dược cấp Nghịch Thiên của Quân gia các ngươi.”
Quân Tiếu Khanh nghe nàng nói như vậy, thân thể sợ run lên, hai tay lại càng siết chặt, kỳ thật hiện tại nàng rất thống hận viên đan dược này, nếu như không phải là viên đan dược kia, nhà nàng sao có thể bị diệt môn.
“Ta cứu ngươi một mạng, ngươi cho ta viên đan dược gây tai hoạ này, như vậy không phải là rất công bằng sao.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhạt nói, trong con mắt đen nhánh là nhất định phải có được.
Quân Tiếu Khanh thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, kỳ thật đan dược cấp Nghịch Thiên, phụ thân liên tục giấu ở trên người nàng, chính là vì sợ có người nghĩ cách lấy đi.
Chỉ là bọn họ vẫn luôn lo sợ, nào biết sẽ có người để lộ tin tức, cho nên mới tình cảnh huyết quang này.
Nghĩ tới những thứ đao quang kiếm ảnh kia, nghĩ tới thân nhân ngã xuống, Quân Tiếu Khanh gắt gao gao cắn môi đỏ mọng của mình.
Buổi sáng, nàng còn thật cao hứng thỉnh an cha mẹ, sau đó đi tiệm thuốc, cuối cùng về nhà lại nói chuyện phiếm cùng cha mẹ, nào biết buổi tối liền đã xảy ra chuyện, hết thảy làm cho nàng tay không kịp.
Hiện thời nàng một người nên như thế nào báo thù?
Đột nhiên, Quân Tiếu Khanh ngẩng đầu nhìn Mộc Khuynh Cuồng, vừa nhìn về phía Thánh Khinh Hồng một thân lãnh khốc bên cạnh, sau đó gỡ xuống dây chuyền trên cổ, trong dây chuyền là một tiểu cầu hình tròn, nàng nhẹ ấn xuống một cái mở nó ra, bên trong chính là viên đan dược cấp Nghịch Thiên.
Nhìn viên đan dược kia, trong mắt nàng tất cả đều là phẫn nộ còn có cừu hận.
“Đây là thứ cha ta tốn ba năm cùng tinh lực luyện ra, vốn là muốn mượn viên đan dược kia mở ra uy phong của Quân gia ta, lại không nghĩ rằng, thế nhưng nó mang đến diệt môn tai ương cho nhà ta, ta hận nó, ta hận nó......” Quân Tiếu Khanh nhìn đan dược cấp Nghịch Thiên trong tay khóc gầm thét.
Trong lòng là đau đớn tê tâm liệt phế, vừa nghĩ tới những thân nhân ngã xuống, nàng liền có một loại thống khổ hít thở không thông.
Mộc Khuynh Cuồng cũng không thúc giục nàng, chỉ là yên tĩnh chờ nàng, chờ nàng trút bỏ loại thống khổ này.
Lúc trước, nàng cùng Thiên Sát nhìn người xấu giết hại sinh mạng ba mẹ, lúc đó thống khổ của nàng không thiếu nửa điểm so với Quân Tiếu Khanh.
Quân Tiếu Khanh xuống giường đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng, cầm lấy viên đan dược sắc tím nói, “Ta có thể đưa đan dược cho ngươi, nhưng ta muốn đi theo ngươi.” Nàng nhìn ra được thân phận bọn họ không thấp, hiện tại nàng không có chỗ dựa, chỉ có thể tạm thời dựa vào bọn họ.
Đối với đề nghị như vậy của Quân Tiếu Khanh nằm trong dự liệu từ lúc đầu của Mộc Khuynh Cuồng, hiện tại nàng ấy không có chỗ nương tựa, có lẽ đi theo nàng là biện pháp tốt nhất, xem ra nàng vẫn còn có chút thông minh.
“Tại sao ta phải đáp ứng ngươi, ngươi cảm thấy hiện tại ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao?” Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, nếu nàng không muốn cho nàng ta đi theo, Quân Tiếu Khanh cũng không có cách nào, nàng nhất định phải để cho nàng ta hiểu tình cảnh và địa vị bây giờ của nàng.
Quả nhiên sắc mặt Quân Tiếu Khanh thay đổi, tay cầm lấy đan dược cấp Nghịch Thiên nắm thật chặt, hồi lâu sau, nàng cắn răng, “Ta sẽ báo đáp ngươi.”
Mộc Khuynh Cuồng nghe đến đó mới hài lòng, rồi sau đó sảng khoái nói, “Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một cái điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Quân Tiếu Khanh hỏi, không nghĩ tới nàng đáp ứng nhanh như vậy.
“Nếu đã nghĩ báo đáp ta, chính là lúc ta muốn đan dược, ngươi phải luyện chế, ngươi nhất định phải luyện cho ta.” Mộc Khuynh Cuồng ngoéo môi đỏ mọng một cái lưu manh cười nói, hiện tại để cho nàng ta tạm thời đi theo nàng đi!
Nàng cho nàng ta một cái cơ hội, về sau đường đi như thế nào liền xem chính nàng, coi như là cầm đan dược cấp Nghịch Thiên hồi báo cho nàng ta.
“Làm sao ngươi biết ta sẽ chế thuốc?” Quân Tiếu Khanh kinh ngạc nói.
Mộc Khuynh Cuồng nhẹ liếc nhìn nàng ta, thế nhưng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, “ Quân gia các ngươi là gia tộc chế thuốc, ngươi làm tiểu thư Quân gia nhất định sẽ chế thuốc đi! Hơn nữa trên người của ngươi có mùi thuốc.”
Quân Tiếu Khanh bị Mộc Khuynh Cuồng nói như vậy có chút thẹn thùng, “Ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”
“Kỳ thật ta còn biết là ai tung tin đồn hại Quân gia các ngươi?” Đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng bí hiểm nở nụ cười.
Sắc mặt Quân Tiếu Khanh biến hóa, nhìn nàng vội vàng hỏi, “Là ai? Là ai hại nhà ta, ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn.”
“Ngươi cảm thấy ngươi hiện ở cái dạng này có làm được không?” Mộc Khuynh Cuồng tuyệt đối không phải là đả kích nàng, mà là nói sự thật, chính nàng cũng khó khăn bảo vệ, tại sao có thể có lực lượng giết người khác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở trong phòng hai người an tĩnh ngồi yên lặng chờ Quân Tiếu Khanh tỉnh lại.
Có đan dược của Thánh Khinh Hồng, không lâu sau Quân Tiếu Khanh liền tỉnh, nàng ý thức được một khắc kia, nước mắt tràn mi, toàn bộ người nhà của nàng đã chết.
Nàng có cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, cha nương của nàng, toàn bộ tỷ tỷ đệ đệ muội muội đều chết ở trong tay những hắc y nhân kia, nếu không phải cha nàng giúp nàng cản một chưởng, phỏng đoán lúc này nàng cũng đã đi theo bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ở nhà đã hưởng các loại yêu thương, nhìn thân nhân của nàng bị giết hại, nàng lại bất lực, cái loại cảm giác vô lực đó làm cho nàng hận chính mình và bọn họ không cùng nhau rời khỏi thế giới này.
Đúng là nàng không thể rời đi, cha dặn nàng nhất định phải sống sót thật tốt, không thể để cho huyết mạch Quân gia cứ bị đứt đoạn như vậy.
Nhưng bọn họ đều đi, nàng một người có thể sống thế nào, là ai lòng dạ ác độc giết hại Quân gia như vậy, nàng nhất định phải báo thù giúp bọn họ, nhất định!
Vừa nghĩ tới những hình ảnh máu tanh kia, nước mắt Quân Tiếu Khanh lại tràn ra khỏi mi mỗi lúc càng nhiều, ngực đau rát, cái loại cảm giác này làm cho nàng sống không bằng chết.
“Tỉnh?”
Mộc Khuynh Cuồng rất kiên nhẫn nghe nàng khóc, cảm thấy thời gian đã đủ, nàng đi về bên giường nhìn xem Quân Tiếu Khanh toàn thân là máu.
Quân Tiếu Khanh không để ý nàng, chỉ lo chính mình khóc, hiện tại nàng rất khó chịu, ai cũng không quan tâm.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn nàng, nhếch môi thản nhiên nói, “Nếu như muốn chết vậy thì trở về biển lửa Quân gia, nếu như không muốn chết, vậy thì ngừng khóc, suy nghỉ con đường tương lai của ngươi thật tốt, còn có, ta cứu ngươi, ngươi cảm tạ ta như thế nào?”
Nghe những lời này, Quân Tiếu Khanh mới nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng, trên mặt tất cả đều là tức giận.
“Ngươi bây giờ đã không phải là tiểu thư Quân gia, không nên như trước kia tùy hứng như vậy, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta là người tốt lành, đại phát thiện tâm cứu ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng lãnh khốc vô tình nói, nàng chính là người như vậy.
Thế giới này không có quy định nào nói người nhất định có nghĩa vụ đối tốt với một người khác.
Huống chi nàng làm như vậy cũng không tính là gì, mọi người đều phải sống.
Nước mắt Quân Tiếu Khanh lại càng mạnh mẽ rơi xuống, nàng thu hồi tức giận trên mặt, cắn răng nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, đúng vậy, hiện tại nàng đã không còn là tiểu thư Quân gia, Quân gia đã bị diệt, nàng ở chỗ này khóc sướt mướt có ích lợi gì, nàng cần phải thay đổi, nàng nhất định phải báo thù.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta, tại sao ngươi lại xuất hiện ở Quân gia?” Quân Tiếu Khanh ngồi dậy, mặt như băng sương nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, sâu kín cười nói, “Ngươi sẽ không hoài nghi là ta tiêu diệt nhà ngươi chứ?”
Mặt Quân Tiếu Khanh không chút thay đổi không nói lời nào, nàng biết không phải là nàng ấy, bởi vì đám người kia rất hỗn loạn, tựa hồ cũng không phải là một đội người, mà là rất nhiều người đứng cùng một chỗ, nàng biết rõ bọn họ là đến tìm đan dược cấp Nghịch Thiên.
Là ai tiết lộ chuyện nhà nàng có đan dược cấp Nghịch Thiên ra ngoài, nghĩ tới đây, nàng cắn răng, toàn bộ móng tay cắm chặt vào trong thịt.
“Ngươi muốn cái gì?” Quân Tiếu Khanh biết rõ còn cố hỏi, nàng biết rõ nam tử trước mặt cũng là vì đan dược cấp Nghịch Thiên.
Mộc Khuynh Cuồng cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói, “Ta muốn viên đan dược cấp Nghịch Thiên của Quân gia các ngươi.”
Quân Tiếu Khanh nghe nàng nói như vậy, thân thể sợ run lên, hai tay lại càng siết chặt, kỳ thật hiện tại nàng rất thống hận viên đan dược này, nếu như không phải là viên đan dược kia, nhà nàng sao có thể bị diệt môn.
“Ta cứu ngươi một mạng, ngươi cho ta viên đan dược gây tai hoạ này, như vậy không phải là rất công bằng sao.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhạt nói, trong con mắt đen nhánh là nhất định phải có được.
Quân Tiếu Khanh thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, kỳ thật đan dược cấp Nghịch Thiên, phụ thân liên tục giấu ở trên người nàng, chính là vì sợ có người nghĩ cách lấy đi.