Quân Tiếu Khanh bị Mộc Khuynh Cuồng nói như vậy, tâm tình vừa mới kích động chìm xuống, trên mặt tất cả đều là không cam lòng, nàng tự biết rõ, chỉ sợ nàng bây giờ căn bản không có năng lực, nếu là có năng lực, Quân gia cũng sẽ không bị diệt.
“Nếu như ngươi nguyện ý giúp ta, ngươi bảo ta làm gì cũng được.” Đột nhiên Quân Tiếu Khanh đứng thẳng ròi quỳ gối trước mặt Mộc Khuynh Cuồng, mặc dù trước kia nàng cũng tâm cao khí ngạo, nhưng bây giờ vì thân nhân chết đi, vì báo thù, nàng không thể không như vậy.
Nàng không cách nào nhìn người hại người nhà của nàng mất đi tính mạng còn có thể sống tốt ở thế giới này, nếu như có thể, nàng muốn từng dao từng dao cắt bọn họ.
“Không có ai giúp ngươi, chỉ có chính ngươi mới có thể giúp mình.” Đôi mắt đen nhánh bén nhọn của Mộc Khuynh Cuồng trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
Quân Tiếu Khanh nhìn Mộc Khuynh Cuồng, tinh tế suy tư lời của nàng.
“Chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới có thể giúp mình, ngươi đứng lên đi! Nếu không người ta còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng nhíu lông mày thản nhiên nói.
“Ta hiểu được.” Quân Tiếu Khanh đứng dậy trầm giọng nói, nàng nói không sai, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ mới có thể chính tay giết người hại Quân gia, “Ngươi có thể nói cho ta biết, là ai hại Quân gia ta không?”
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn nàng, do dự một hồi, liền kể cho nàng ta chuyện buổi chiều nàng gặp phải, làm cho nàng ta biết rõ kẻ địch cũng tốt, như vậy mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của nàng, mới có thể làm cho nàng ta từng thời khắc nhớ rõ kẻ địch của mình có bao nhiêu lợi hại, như vậy mới có thể kích thích nàng trưởng thành.
Quân Tiếu Khanh nghe xong trên mặt tất cả đều là hận ý, dĩ nhiên là Hạng gia thả ra tin đồn, làm sao bọn họ có thể biết rõ nhà nàng có đan dược cấp Nghịch Thiên, hay là nên nói bọn họ cố ý lộ ra tin tức giả như vậy, mục đích chính là vì mượn tay người khác tại hội chế thuốc diệt trừ Quân gia, thật sự là đủ âm hiểm!
Hạng gia Hạng gia, nàng liền biết chắc có quan hệ với Hạng gia, bởi vì Quân gia cùng gia tộc khác không có phát sinh mâu thuẫn gì, chỉ có đối đầu cùng Hạng gia.
Nàng nhiều thân nhân như vậy toàn bộ ngã vào trong vũng máu, nghĩ tới những hình ảnh kia, nước mắt Quân Tiếu Khanh lại không khống chế nổi mà rơi xuống, dù sao nàng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi.
“Bộ y phục này ngươi cầm đi đổi, nghỉ ngơi thật tốt.” Từ trong không gian giới chỉ Mộc Khuynh Cuồng xuất ra một bộ nữ trang đưa cho Quân Tiếu Khanh.
Quân Tiếu Khanh nhìn Mộc Khuynh Cuồng một hồi, mới đưa tay tiếp nhận, rồi sau đó đưa đan dược cấp Nghịch Thiên cho nàng, “Cho ngươi.”
Mộc Khuynh Cuồng yên tâm thoải mái đón lấy, rồi sau đó triệu hồi ra Sửu Sửu và Phì Phì, chia đan dược làm hai nửa, “Các ngươi đều có phần, như vậy mới công bằng.”
“Ngươi, ngươi thật sự cho ta?” Sửu Sửu nhìn nửa viên đan dược cấp Nghịch Thiên kia kinh ngạc nói, bên trong mắt vàng tỏa ra ánh sao, thật sự là đan dược cấp Nghịch Thiên nha!
“Vật này rất quý, ngươi chính mình ăn đi, như vậy mới có thể giúp ngươi thăng cấp.” Phì Phì vỗ cánh ngốc vù vù cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng phân biệt nhét đan dược cấp Nghịch Thiên vào trong miệng bọn nó, nàng đã đáp ứng bọn chúng liền nhất định sẽ cho chúng nó, mặc dù mỗi người chỉ có thể có nửa viên, nhưng đối với chúng ít nhất so với không có vẫn tốt hơn nhiều!
Quân Tiếu Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nàng lại đưa đan dược quý như vậy cho hai con ma sủng!
Nàng có biết đan dược cấp Nghịch Thiên quý trọng cỡ nào hay không, đối với người tu luyện có trợ giúp bao nhiêu, vốn là cha vốn định chờ sau khi qua hội chế thuốc, sẽ đưa đan dược cấp Nghịch Thiên cho nàng, chỉ là không hề nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi Mộc Khuynh Cuồng nhìn Sửu Sửu và Phì Phì nuốt vào, nghiêng người giống như cười mà như không nhìn chằm chằm Quân Tiếu Khanh, “Kỳ thật ngươi bây giờ hoàn toàn có thể đối phó Hạng gia.”
Quân Tiếu Khanh nhíu mày không hiểu nhìn chằm chằm nàng.
“Gậy ông đập lưng ông.” Trong hai mắt Mộc Khuynh Cuồng lóe tinh sáng hàn quang.
Hạng gia có thể thả ra tin tức như vậy, bây giờ Quân Tiếu Khanh hoàn toàn có thể học hắn đồng dạng thả ra tin tức như vậy.
Bọn họ đã bất nhân, nàng cũng có thể bất nhân.
Lúc này Hạng gia nhất định cho rằng người Quân gia toàn bộ đã chết, cho nên bọn họ nhất định sẽ không lo lắng, nếu như chuyện nhà hắn có đan dược cấp Nghịch Thiên bị tung đi ra ngoài, chắc hẳn Hạng gia nhất định cũng sẽ vô cùng náo nhiệt, chỉ là không biết Hạng gia có hay không chuẩn bị ngăn cản tốt.
Quân Tiếu Khanh trải qua điểm đề cập của Mộc Khuynh Cuồng như vậy lập tức hiểu được, nàng mở rộng bước chân liền muốn hướng ra phía ngoài phóng đi.
“Ngươi bây giờ đi nơi nào tung tin? Ngày mai tìm địa phương náo nhiệt, học phương pháp Hạng gia để cho người ta đi trà lâu nói vài lời là được.” Mộc Khuynh Cuồng gọi Quân Tiếu Khanh xúc động lại, nàng ta cũng không nhìn một chút hiện tại giờ nào, đã trễ thế này còn có mấy người sẽ ở bên ngoài gặp nhau, muốn đi nên đi địa phương nhiều người dày đặc.
Quân Tiếu Khanh nghe lời nói Mộc Khuynh Cuồng bước chân dừng lại.
“Đi, chúng ta trở về đi ngủ.” Liên tục không lên tiếng Thánh Khinh Hồng đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng ấm giọng nói, nàng có biết mệt mỏi hay không, đã trễ thế này, vẫn còn ở cùng nữ tử xa lạ này nói nhiều lời như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng cười liếc hắn một cái, cùng hắn đi ra khỏi phòng đi về hướng phòng của hắn.
Trên giường, Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng nằm cùng một chỗ, chỉ là bất quá bọn họ không có kề bên.
Mộc Khuynh Cuồng nghịch ngợm duỗi ngón tay ra thỉnh thoảng đâm ngực Thánh Khinh Hồng hai cái, Thánh Khinh Hồng trừng nàng, trầm giọng nói: “Mộc Khuynh Cuồng, ngươi có phải ngứa da hay không?”
“Ta thích.” Mộc Khuynh Cuồng giống như một đứa nhỏ đâm hắn, nhìn xem bộ dáng ăn nghẹn của hắn, nàng thật vui vẻ.
Nàng chưa từng có được sống nhẹ nhàng như vậy, đời trước, nàng cùng Thiên Sát làm chuyện chính mình không muốn làm, hơn nữa thù của ba mẹ, các nàng rất đè nén.
Sống lại làm người, nàng chỉ muốn trôi qua dễ dàng, vô cùng đơn giản, trải qua cuộc sống một nữ hài tử bình thường, không nghĩlúc nào cũng đánh đánh giết giết, nàng cũng muốn nói yêu thương, muốn đi yêu một người, muốn được người yêu, muốn có nhà của bọn họ, muốn có tương lai của bọn họ.
Nhưng là độc của nàng, hàn thể của hắn, nàng cũng không thể đến gần hắn.
Đột nhiên, trong mắt nàng chợt lóe quang mang, thân thể hướng về trong lòng Thánh Khinh Hồng chui vào, một cỗ rét lạnh từ thân thể của hắn truyền tới thân thể của nàng, làm cho nàng một cử động nhỏ cũng không dám, lông mày thật sâu nhăn lên, thật lạnh nha!
Thánh Khinh Hồng bị nàng dọa ngã, lập tức ngồi dậy không hiểu nhìn chằm chằm nàng, nàng muốn làm gì, biết rất rõ ràng thân thể của hắn lạnh như băng, vì sao còn muốn dựa vào.
Mộc Khuynh Cuồng mở to hai mắt trừng mắt nhìn hắn, cường thế nói: “Tới đây, ta muốn ôm ngươi một cái.”
Nghe những lời này của nàng, Thánh Khinh Hồng trong lòng có chút đau, hắn cũng nhiều lần muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng là hắn không thể, hắn không thể đông lạnh nàng, nhìn nàng nhăn mày một tý, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu.
“Ngoan, tranh thủ thời gian ngủ, đừng làm rộn...” Giọng nói hắn ôn nhu lại mê người nhẹ nhàng dụ dỗ, tràn đầy sủng ái.
Đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng ngồi dậy, rất chăm chú nhìn hắn: “Khinh Hồng, để cho ta thích ứng hàn thể của ngươi được hay không, mặc dù hiện tại ta sợ lạnh, nhưng cuối cùng ta có thể thích ứng, ngươi không cần trốn tránh ta được hay không!”
Trong lời của nàng mang theo một tia cầu xin, nàng biết rõ hắn yêu nàng, không đành lòng để nàng thống khổ chịu lạnh như băng, nhưng là nàng dù sao vẫn phải thích ứng hắn, chẳng lẽ bọn họ cả đời đều như vậy.
Nếu thân thể của hắn chính là như vậy, vậy thì nàng thay đổi.
Thánh Khinh Hồng nghe lời của nàng trong lòng tất cả đều là yêu thương, nha đầu này, nàng có thể đến gần hắn một lát, nhưng đến gần lâu nhất định sẽ bị thương tổn, hắn cũng đã từng không tin không có người không thể thích ứng thân thể của hắn, cho nên hắn cầm rất nhiều sủng vật làm thí nghiệm, nhưng cuối cùng bọn chúng đều chết hết.