Người trước mặt cũng dám cùng Hạng Tuấn Phong hắn đoạt gì đó, nàng có biết hay không hắn là cháu ruột Hạng gia, Viêm Cơ thành thành chủ ngoại tôn, vật hắn muốn, vẫn chưa có người nào dám cùng hắn đoạt.
Đồ hỗn trướng? Mộc Khuynh Cuồng lông mày không vui khơi mào, nàng mới vừa muốn nói chuyện, Thánh Khinh Hồng một cước đá hướng Hạng Tuấn Phong nói chuyện, dám mắng nữ nhân của hắn, hắn sẽ không chút khách khí, coi như là Thiên hoàng lão tử, hắn cũng sẽ động thủ.
Hạng Tuấn Phong bị đá ngã xuống đất đồng dạng cẩu ăn phân, người sau lưng hắn ta thấy thế, nhanh chóng chạy tới dìu hắn ta.
“Các ngươi, các ngươi dám ở trên địa bàn bổn thiếu gia giương oai, người đâu, đánh bọn họ ra Viêm Cơ thành.” Hạng Tuấn Phong sờ sờ bụng, đau đến một trận nhe răng nhếch miệng.
Thánh Khinh Hồng đi về phía trước vừa đứng, quanh thân tản ra một cỗ sát khí hung ác lạnh như băng, những người kia vốn là muốn động thủ, nhưng đều bị khí thế của hắn dọa sợ, nguyên một đám đứng ở nơi đó bất vi sở động.
Hạng Tuấn Phong từ dưới đất đứng lên, sờ sờ mặt của mình, hổn hển mắng, “Hai người các ngươi cái đồ hỗn trướng, có biết ta là ai hay không, ta là cháu đích tôn của đệ nhất luyện đan gia tộc Hạng gia ở Viêm Cơ thành, ngoại tôn thành chủ Viêm Cơ thành, các ngươi nếu là dám giương oai, ta cho ngươi vĩnh viễn không đến Viêm Cơ thành.”
“Ai da, ta rất sợ đó, thì ra ngươi là thứ gì ngu ngốc này phải không nhưng là có bối cảnh hùng hậu như vậy, khó trách dám đoạt đồ của người khác.” Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo ống tay áo Thánh Khinh Hồng, ý bảo hắn trước không nên động thủ, nàng vừa vặn cảm giác đến nhàm chán, có người tự động đưa tới cửa, nàng liền hảo hảo trêu chọc hắn.
Nàng ghét nhất người diễu võ dương oai, tựu giống với Liễu Hương, bất quá nàng đã đi gặp diêm vương.
Hạng Tuấn Phong bị lời nói Mộc Khuynh Cuồng tức giận đến bảy trộm khói bay (câu này ta không hiểu cho lắm, các nàng ai biết giúp ta với), nàng cũng dám mắng hắn thứ gì ngu ngốc phải không, hắn tự tay chỉ vào Mộc Khuynh Cuồng, lớn lối mắng: “Ngươi cái này tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ, ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ? Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, bọn họ vì cái gì đều thích mắng không biết xấu hổ.
“Mặt của ta so với ngươi tuấn mỹ nhiều hơn, như thế nào có thể sẽ không biết xấu hổ, ta xem là ngươi không biết xấu hổ đi! Làn da thô ráp như vải bố, mũi còn tẹt tẹt giống phân, miệng như cái ruột già, một đôi mắt ti hí con gà chọi, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, quả thực ngay cả heo cũng không bằng...” Mộc Khuynh Cuồng nhíu lông mày, đưa ngón tay chỉ Hạng Tuấn Phong càng kiêu ngạo ương ngạnh lớn tiếng mắng.
So với kiêu ngạo, nàng cũng sẽ.
So với ương ngạnh, nàng đồng dạng cũng sẽ.
So với mắng chửi người, đương nhiên nàng cũng sẽ mắng.
Hạng Tuấn Phong bị Mộc Khuynh Cuồng mắng sững sờ sững sờ, một đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, hắn còn chưa từng có gặp qua người dám mắng hắn như vậy, nàng có phải hay không muốn chết.
“Ngươi mới ngay cả heo cũng không bằng.” Không có biện pháp, Hạng Tuấn phong tài ăn nói không tốt, chỉ có thể đáp trả Mộc Khuynh Cuồng như vậy.
Hai tay Mộc Khuynh Cuồng vòng ngực, một bộ dáng nhị thế tổ: “Ta cũng không phải heo, làm sao có thể cùng heo đồng dạng, a, ta vừa mới nói sai rồi, ngươi chính là một con lợn ngu ngốc.”
Hạng Tuấn Phong trừng mắt, nhìn nhìn trang phục của mình, tự mình cảm giác tốt đẹp chính là cuồng ngạo nói: “Ta lớn lên anh tuấn tiêu sái như vậy là heo mới là lạ.”
“A, thì ra là ngươi là heo mới là lạ.” Mộc Khuynh Cuồng đáy mắt lóe quẹt một cái giảo hoạt quang mang, khóe miệng mang theo siêu cấp quần áo lụa lưu manh cười.
“Ta không phải là heo mới là lạ, ngươi câm miệng cho ta.” Hạng Tuấn Phong mặt đến mức đỏ bừng, hắn không nghĩ tới sẽ gặp phải người so với hắn càng kiêu ngạo.
“Ha ha ha... Ngươi nói thật chân thực, ngươi không phải là heo mới là lạ, thì ra là ngươi cũng thừa nhận chính mình là heo.” Mộc Khuynh Cuồng tâm tình vô cùng tốt cười ha hả, trêu cợt người cũng là một việc rất chuyện thú vị.
Bên cạnh Thánh Khinh Hồng mặt lạnh cũng không khỏi bị lời nói của Mộc Khuynh Cuồng khiến cho nở nụ cười, người xung quanh vây xem cũng đều đang len lén cười thầm.
“Khinh Hồng, ngươi cảm thấy buồn cười không, thế nhưng có người chính mình thừa nhận mình là heo, xem ra hắn là đầu quất, nguyên lai là một người điên.” Mộc Khuynh Cuồng cười tủm tỉm nhìn Thánh Khinh Hồng, trên mặt tất cả đều là tươi cười nghịch ngợm.
Trong hai mắt của Thánh Khinh Hồng mang đầy ý cười sủng ái, rồi lạnh lùng quét về phía Hạng Tuấn Phong, hắn tốt nhất biết khó mà lui, hắn cũng không muốn ô uế tay của mình.
A, hắn là người Hạng gia, không biết sau khi Quân tiểu thư kia thả ra tin tức đã lan truyền đến mức độ nào, khuya hôm nay bọn họ có nên xem diễn hay không, xem ra không cần hắn động thủ.
“Cười đủ.” Hắn ôn nhu trả lời, ánh mắt nhu tình như nước.
Mộc Khuynh Cuồng càng vui vẻ hơn, sau đó đưa ngọc bội màu lam cho hắn, cười híp mắt nói, “Đây là lễ vật đầu tiên ta đưa cho ngươi, ngươi nhất định phải mang theo thật tốt, nhất định không thể đánh mất nha.”
Thánh Khinh Hồng mừng rỡ tiếp nhận, cầm lấy quan sát vài lần, đến gần đến cạnh tai nàng nhếch môi tà mị cười nói, “Khuynh Cuồng, cái này có tính là ngươi cho ta tín vật định tình hay không.”
“Ngô... Ngươi nói thế thì là thế.” Mộc Khuynh Cuồng mang theo một chút xấu hổ của tiểu cô nương nói, nàng có thể cảm giác được mặt của nàng khẳng định rất đỏ, bởi vì nàng cảm giác nóng bỏng trên mặt, nàng là người của hai thế giới, đây là lần đầu tiên đưa đồ cho nam nhân như vậy, hơn nữa còn là đưa cho nam tử mình yêu thích nhất.
“Tốt, vậy ta liền hảo hảo thu, ngươi có biết hay không, khối bạch ngọc kia là tín vật định tình ta đưa cho ngươi.” Ánh mắt Thánh Khinh Hồng sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, lúc ấy rời đi, hắn liền đã quyết định đưa ngọc cho nàng, khi đó hắn đã định là nàng.
Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu kinh ngạc theo dõi hắn, miệng há to, nói như vậy, lúc ở cái trấn nhỏ kia, hắn đã thích nàng.
Lúc ấy nàng cảm giác được hắn đối xử với nàng đặc biệt, nhưngnàng không dám suy tính chuyện nàng và hắn, bởi vì nàng biết rõ địa vị thân phận bọn họ khẳng định kém nhau rất nhiều.
Nhưng gặp mặt lần nữa, nàng phát hiện tâm trạng kì quái của mình, nàng giống như động tâm với hắn, hắn thổ lộ, làm cho nàng có một tia lòng tin, cho nên nàng quyết định đối mặt với lòng của mình.
Nàng sẽ không để cho người khác xem thường nàng, tương lai nàng nhất định có thể vai kề vai đứng chung một chỗ cùng hắn, dắt tay cảm nhận thế giới này.
“Vậy lúc ở trấn nhỏ ngươi đã thích ta rồi?” Nàng chớp ánh mắt như nước trong veo hỏi.
Thánh Khinh Hồng nhìn ra đáy mắt nàng chứa hào quang ngạc nhiên mừng rỡ, hắn cố ý nói, “Có lẽ... Có thể!”
“Thánh Khinh Hồng, cái gì gọi là có lẽ, có chính là có, không phải là không phải, ngươi nói rõ cho ta.” Mộc Khuynh Cuồng ngang ngược trừng mắt nhìn hắn, trong lòng nhưng lại ngọt ngào vui vẻ, thì ra là nói yêu thương nhau sẽ làm cho người vui vẻ như vậy.
“Đúng, khi đó ta đã thích ngươi.” Thánh Khinh Hồng rất xác định nói, lúc rời khỏi Phổ Đà trấn, hắn rất tưởng niệm nàng, chỉ cần những lúc hắn yên tĩnh, trong đầu toàn bộ là bóng dáng nhỏ của nàng, khi đó, hắn liền biết rõ, đời này chính là nàng.
Cho nên giải quyết xong chuyện, hắn đi Phổ Đà trấn tìm nàng, nhưng nhận được tin tức là nàng đi Lôi Lạc Đế Đô, rồi sau đó hắn vội vã đuổi tới Lôi Lạc Đế Đô, nhưng không nghĩ đúng lúc nàng rời đi, không biết tung tích.
Hắn cho là bọn họ phải thật lâu sau mới có thể gặp mặt, lại không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp nhau ở Hàn Băng Đàm, lúc ấy hắn liền quyết định, sẽ không rời khỏi nàng nữa, hắn muốn hảo hảo bảo vệ nàng.
Mộc Khuynh Cuồng nhận được đáp án hài lòng, mặt mày cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như một đóa hoa kiều diễm.
“Thánh Khinh Hồng, ta đã từng nói qua chưa, ta cũng thích ngươi như vậy.” Mộc Khuynh Cuồng giơ lên lông mày cao cao vẻ mặt khí phách nói.