“Nga, phải không? Coi như hiện tại ta giết ngươi, có ai biết là ta giết ngươi? Công chúa, ngươi nói có đúng hay không?” Tay Mộc Khuynh Cuồng cầm kiếm hướng da thịt trên cổ Tây Môn Hiểu đè xuống, trong nháy mắt, một dòng máu cứ như vậy chảy ra.
Tây Môn Hiểu rụt cổ lại, trên mặt tất cả đều là xấu hổ, xú nữ nhân này dám uy hiếp nàng như vậy, nếu có một ngày nàng ta rơi vào tay nàng, nàng thế nào cũng phải ném nàng ta tới trại lính làm quân kỹ.
“Ngươi dám!”
“Kia công chúa có hay không muốn thử, da mặt công chúa mềm mại như nước như vậy, nói vậy da thịt trên người chắc cũng như vậy, nếu là lúc này ta đem y phục của ngươi lột xuống, không biết sẽ là cảnh đẹp như thế nào đây.” Trên mặt Mộc Khuynh Cuồng là vẻ mặt nhàn nhã, dù sao hiện tại nàng cũng có thời gian cùng nàng ta chơi đùa.
Tây Môn Hiểu lúc này không giữ được bình tĩnh, đối với một nữ nhân mà nói, thanh khiết quan trọng nhất, nếu lúc này nàng bị nhiều người trên đường phố nhìn thấy hết thân thể, cái kia so với giết nàng còn muốn cho nàng sống không bằng chết.
“Ngươi, ngươi ngươi nữ nhân không biết xấu hổ này.” Tây Môn Hiểu nghẹn đỏ mặt tức giận mắng, lúc này, nàng trừ mắng ra cái gì cũng không làm được.
Đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng đưa tay hướng nàng bên hông thăm dò.
“A, ngươi cái xú nữ nhân này muốn làm cái gì, ngươi buông ta ra...”
“Yên tâm, ta không có đặc biệt ham mê, công chúa không muốn lấy thuốc, ta chỉ còn cách động thủ, ngươi nhưng ngàn vạn lần không nên lộn xộn, nếu là tay phải ta dùng sức, cổ của ngươi sẽ bị đứt lìa, còn tay trái của ta không có kéo tốt, y phục của ngươi cũng sẽ bị kéo ra, cho nên ngươi nhất định không nên lộn xộn nga.”
Trên mặt Mộc Khuynh Cuồng lóe lên tia cười ác ma, tay trái nhanh chóng đưa vào bên hông Tây Môn Hiểu.
“Dừng, ta đưa cho ngươi.” Tây Môn Hiểu đột nhiên lên tiếng, nàng đang suy nghĩ, nàng không có được đồ, cái này xú nữ nhân cũng mơ tưởng được, một hồi lấy ra, nàng liền ném tới trên đường đi, để cho nàng ta từ từ đi tìm.
Nhưng là Mộc Khuynh Cuồng cũng khôngcó nghe lời của nàng, ngón tay như cũ ở nàng bên hông tìm kiếm, lấy sau cùng ra một viên đan dược, đưa lên mũi ngửi một cái, đích xác là nàng không luyện được đan dược.
“Chớ ở trước mặt ta đùa bỡn tâm cơ cái gì, bổn cô nương bỏ qua cho ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng cười lạnh nói, rồi một chưởng nặng nề đem Tây Môn Hiểu đánh hôn mê bất tỉnh, nàng phi thân rơi xuống bên cạnh Thánh Khinh Hồng đang chờ.
“Tới tay, chúng ta đi thôi!” Mộc Khuynh Cuồng rất mau mắn nói, không công lấy được một viên đan dược giá trị năm trăm ngàn kim tệ, đúng là chuyện làm cho lòng người rất tốt, ai bảo công chúa thối kai nguyện ý giúp nàng bỏ tiền.
Thánh Khinh Hồng lấy khăn đen trên mặt xuống, nhìn bộ dáng vui sướng của nàng, trong lòng cũng đi theo vui sướng, Mộc Khuynh Cuồng đột nhiên bắt được tay của hắn.
“Khuynh Cuồng, buông ra...” Thanh âm của hắn mang theo một tia đè nén.
“Không thả, ta sẽ phải dắt ngươi.” Nàng rất bá đạo nói, mặc dù rất lạnh, nhưng là nàng vui lòng, nàng muốn một chút xíu từ từ đi thích ứng hắn, hôm nay thật vất vả mặc nữ trang, nàng liền cùng hắn hảo hảo đi dạo hạ phố.
“Hai vị tình cảm thật là tốt.” Đột nhiên một đạo âm thanh mang theo tiếng cười sau lưng Mộc Khuynh Cuồng vang lên.
Mộc Khuynh Cuồng xoay người liền thấy bóng dáng quen thuộc, không phải là đêm hôm đó ở Hạng gia bên ngoài nhìn thấy hai nam tử kia.
Hai mắt Thánh Khinh Hồng híp lại nhìn chằm chằm Hạ Lan Cực, hắn biết mấy ngày nay hai người bọn họ xuất hiện tại các nơi phụ cận bọn họ, hắn thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, cho nên hắn cũng không có xuất thủ, bọn họ là ai?
“Không biết có thể hay không tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện.” Hạ Lan Cực thấy bọn họ rất cảnh giác theo dõi hắn, trên mặt mang ý cười thoải mái.
“Ngươi là ai?” Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng hỏi, tay trái nắm thật chặt tay Thánh Khinh Hồng, một cỗ lạnh như băng thẳng tắp truyền đến trong lòng của nàng.
[/size]
Dường như Thánh Khinh Hồng cảm giác được nàng khó chịu, lập tức rút tay của mình về, hướng nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu bất mãn trừng hắn một cái.
"Ta là từ đấu khí thánh đường tới, không biết hai vị có thể đồng ý cùng ta tán gẫu không?" Hai mắt Hạ Lan Cực mỉm cười nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng hơi căng thẳng, hắn là người của đấu khí thánh đường? Tại sao hắn ở chỗ này, vì sao muốn tới gần nàng?
Con ngươi Thánh Khinh Hồng lãnh ý càng đậm, quanh thân tản ra một cỗ lệ khí âm lãnh, người của đấu khí thánh đường tới thật nhanh, người của đấu khí thánh đường sẽ không tùy tiện tiến vào địa bàn của ngũ đại đế quốc, trừ phi bọn họ ra ngoài làm việc hoặc làm nhiệm vụ.
Bọn họ ra ngoài là vì những đấu tôn, đấu thánh tử vong lần trước sao, những điều này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, chỉ là không nghĩ bọn họ tới nhanh như vậy.
"Các ngươi tựa hồ rất cố kỵ ta, ta không có ác ý, chỉ là muốn nhận thức các ngươi." Hạ Lan Cực rất ôn hòa nói, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng híp lại, hắn rốt cuộc có nhận ra nàng, hay không có nhận ra?
Nếu như nhận ra, hắn không nên có thái độ tốt như vậy, hay hắn gải vờ tha để bắt?
Hay hoặc giả hắn căn bản không có nhận ra, chỉ là thuần túy kết giao với bọn họ?
Nếu như không có chuyện của Mộc Thanh Thiên, Mộc Khuynh Cuồng tin tưởng nam tử này không nhận thức bọn họ, nhưng bây giờ Mộc Thanh Thiên đã xảy ra chuyện, ai có biết hắn ở xa có thấy hay không, hoặc sẽ hoài nghi gì.
Ngày đó chuyện nàng dạy dỗ người Hạng gia có làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú như vậy sao, nàng không cảm thấy như vậy.
"Tại sao muốn biết chúng ta?" Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo y phục của Thánh Khinh Hồng, bọn họ là người của đấu khí thánh đường, vẫn không đường đột động thủ, trước xem bọn họ có ý đồ gì.
Hạ Lan Cực thoải mái cười nói: "Ngày đó thấy ngươi dạy dỗ những người giành ngọc bội của ngươi, cảm thấy ngươi rất thú vị, cho nên muốn biết, ta vốn thích kết giao bằng hữu, không biết hai vị có đồng ý biết tại hạ không, ta thật không có ác ý."
Vốn thời gian luyện đan, hắn không nhìn thấy bọn họ, còn cho là bọn họ đã đi, vậy mà liền nhìn thấy bọn họ xuất hiện mua đan dược, tất cả sau đó, toàn bộ hắn đều nhìn thấy.
"Thật là như thế?" Mộc Khuynh Cuồng như cũ hỏi không buông, dù sao thân phận của bọn họ có chút nhạy cảm, nàng không thể không cảnh giác.
"Tuyệt đối là như thế, không nghĩ tới hai vị đều là cao thủ đấu khí, ta là đấu khí thánh đường thiếu chủ công hội dong binh Xích Viêm, hân hạnh được biết các ngươi." Hạ Lan Cực tỏ rõ thân phận của mình.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng đồng thời rơi lộp độp, hắn là tự mình ra ngoài tìm hung thủ hạ sát thành viên công hội dong binh sao.
"Rất hân hạnh được biết ngươi." Mộc Khuynh Cuồng rất tùy ý, vân đạm phong khinh nói, nếu đã gặp mặt, nàng muốn tránh cũng không tránh được, nói vậy đối phương cũng là cảnh giới đấu thánh, coi như đánh nhau, nàng cũng chưa chắc thất bại.
Hạ Lan Cực thấy Mộc Khuynh Cuồng nguyện ý nói chuyện với hắn, khóe miệng hơi giơ lên, ngược lại khuôn mặt Thánh Khinh Hồng mất hứng, khuôn mặt anh tuấn kéo căng chặt chẽ, giống như người nào đó thiếu hắn cái gì, hắn không vui khi tiếp xúc với người của đấu khí thánh đường.
Trong quán trà, Hạ Lan Cực, Thủy Tiêu, Mộc Khuynh Cuồng, Thánh Khinh Hồng bốn người ngồi chung một chỗ, Thánh Khinh Hồng ngậm miệng không nói lời nào, chỉ có Mộc Khuynh Cuồng và Hạ Lan Cực ở kia nói chuyện.
Mộc Khuynh Cuồng nói chuyện với hắn, muốn từ lời nói của hắn dò xét, rốt cuộc hắn có nhận ra bọn họ hay không.