Dường như Thánh Khinh Hồng cảm giác được nàng khó chịu, lập tức rút tay của mình về, hướng nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu bất mãn trừng hắn một cái.
"Ta là từ đấu khí thánh đường tới, không biết hai vị có thể đồng ý cùng ta tán gẫu không?" Hai mắt Hạ Lan Cực mỉm cười nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng hơi căng thẳng, hắn là người của đấu khí thánh đường? Tại sao hắn ở chỗ này, vì sao muốn tới gần nàng?
Con ngươi Thánh Khinh Hồng lãnh ý càng đậm, quanh thân tản ra một cỗ lệ khí âm lãnh, người của đấu khí thánh đường tới thật nhanh, người của đấu khí thánh đường sẽ không tùy tiện tiến vào địa bàn của ngũ đại đế quốc, trừ phi bọn họ ra ngoài làm việc hoặc làm nhiệm vụ.
Bọn họ ra ngoài là vì những đấu tôn, đấu thánh tử vong lần trước sao, những điều này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, chỉ là không nghĩ bọn họ tới nhanh như vậy.
"Các ngươi tựa hồ rất cố kỵ ta, ta không có ác ý, chỉ là muốn nhận thức các ngươi." Hạ Lan Cực rất ôn hòa nói, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng híp lại, hắn rốt cuộc có nhận ra nàng, hay không có nhận ra?
Nếu như nhận ra, hắn không nên có thái độ tốt như vậy, hay hắn gải vờ tha để bắt?
Hay hoặc giả hắn căn bản không có nhận ra, chỉ là thuần túy kết giao với bọn họ?
Nếu như không có chuyện của Mộc Thanh Thiên, Mộc Khuynh Cuồng tin tưởng nam tử này không nhận thức bọn họ, nhưng bây giờ Mộc Thanh Thiên đã xảy ra chuyện, ai có biết hắn ở xa có thấy hay không, hoặc sẽ hoài nghi gì.
Ngày đó chuyện nàng dạy dỗ người Hạng gia có làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú như vậy sao, nàng không cảm thấy như vậy.
"Tại sao muốn biết chúng ta?" Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo y phục của Thánh Khinh Hồng, bọn họ là người của đấu khí thánh đường, vẫn không đường đột động thủ, trước xem bọn họ có ý đồ gì.
Hạ Lan Cực thoải mái cười nói: "Ngày đó thấy ngươi dạy dỗ những người giành ngọc bội của ngươi, cảm thấy ngươi rất thú vị, cho nên muốn biết, ta vốn thích kết giao bằng hữu, không biết hai vị có đồng ý biết tại hạ không, ta thật không có ác ý."
Vốn thời gian luyện đan, hắn không nhìn thấy bọn họ, còn cho là bọn họ đã đi, vậy mà liền nhìn thấy bọn họ xuất hiện mua đan dược, tất cả sau đó, toàn bộ hắn đều nhìn thấy.
"Thật là như thế?" Mộc Khuynh Cuồng như cũ hỏi không buông, dù sao thân phận của bọn họ có chút nhạy cảm, nàng không thể không cảnh giác.
"Tuyệt đối là như thế, không nghĩ tới hai vị đều là cao thủ đấu khí, ta là đấu khí thánh đường thiếu chủ công hội dong binh Xích Viêm, hân hạnh được biết các ngươi." Hạ Lan Cực tỏ rõ thân phận của mình.
Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng đồng thời rơi lộp độp, hắn là tự mình ra ngoài tìm hung thủ hạ sát thành viên công hội dong binh sao.
"Rất hân hạnh được biết ngươi." Mộc Khuynh Cuồng rất tùy ý, vân đạm phong khinh nói, nếu đã gặp mặt, nàng muốn tránh cũng không tránh được, nói vậy đối phương cũng là cảnh giới đấu thánh, coi như đánh nhau, nàng cũng chưa chắc thất bại.
Hạ Lan Cực thấy Mộc Khuynh Cuồng nguyện ý nói chuyện với hắn, khóe miệng hơi giơ lên, ngược lại khuôn mặt Thánh Khinh Hồng mất hứng, khuôn mặt anh tuấn kéo căng chặt chẽ, giống như người nào đó thiếu hắn cái gì, hắn không vui khi tiếp xúc với người của đấu khí thánh đường.
Trong quán trà, Hạ Lan Cực, Thủy Tiêu, Mộc Khuynh Cuồng, Thánh Khinh Hồng bốn người ngồi chung một chỗ, Thánh Khinh Hồng ngậm miệng không nói lời nào, chỉ có Mộc Khuynh Cuồng và Hạ Lan Cực ở kia nói chuyện.
Mộc Khuynh Cuồng nói chuyện với hắn, muốn từ lời nói của hắn dò xét, rốt cuộc hắn có nhận ra bọn họ hay không.
Thánh Khinh Hông không thích Hạ Lan Cực, không nói lời nào kéo Mộc Khuynh Cuồng rời đi, Mộc Khuynh Cuồng chỉ có thể lên tiếng chào hỏi Hạ Lan Cực rồi rời đi.
"Hạ đại thiếu chủ, vì sao người không động thủ với bọn họ?"
Đợi Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng rời khỏi, Thủy Tiêu trầm mặt nói, bọn họ biết Mộc Khuynh Cuồng chính là đối tượng bọn họ muốn tìm, vốn là khi nàng tiêu diệt người Mộc gia, bọn họ ở góc tối cách đó không xa, bọn họ đều thấy được vết bớt màu đỏ trên mặt Mộc Khuynh Cuồng.
Ban đầu công hội dong binh Xích Viêm nhận nhiệm vụ này, đối phương liềm đưa bức họa cho bọn hắn, lúc thấy bức họa kia, bọn họ một trận sợ hãi, trên đời này có thiếu nữ mang theo một vết bớt lớn như vậy, mà người thuê bọn họ lại nguyện ý tốn rất nhiều tiền để cho bọn họ giết nàng.
Bất quá bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều, công hội dong binh bọn họ không chỉ thi hành nhiệm vụ mại hiểm, mà còn thực hiện nhiệm vụ giết người, chỉ cần đối phương ra giá, bọn họ sẽ dùng lực lượng lớn nhất để làm được.
Trước kia công hội dong binh Xích Viêm chưa từng có thất bại, nào biết lần này lại tổn thất nhiều đấu tôn, đấu thánh như vậy, làm cho bọn họ vô cùng muốn biết, rốt cuộc người này lợi hại như thế nào để cho bọn họ tổn thất nhiều tinh anh như vậy.
Thiếu nữ có cái bớt đó không phải chỉ là đấu tôn sao, tại sao lại có thể lợi hại như vậy.
"Đối phương thân thủ tuyệt không kém so với chúng ta, nàng là đấu thánh, vị nam tử lãnh khốc bên cạnh nàng tuyệt đối không phải là cảnh giới đấu thánh." Hạ Lan Cực nhìn chằm chằm phương hướng Mộc Khuynh Cuồng rời đi suy nghĩ nói, không biết vì sao, bây giờ hắn không muốn giết nàng.
Ngày đó trên đường, nàng phách lối nàng quần áo lụa là nàng hung ác cũng làm cho hắn có cảm giác mới mẻ.
Vì sao người Mộc gia lại bằng lòng ra giá cao như vậy để giết nàng? Điều này làm cho hắn dâng lên một chút hứng thú muốn hiểu rõ hơn về nàng.
"Vậy cũng không thể để cho bọn họ đi mất như vậy, tổn thất của chúng ta làm sao đây?" Thủy Tiêu bất mãn nói, nàng thế nào lại là đấu thánh, hắn nhớ trong tài liệu có được, nàng chỉ là một đấu tôn nho nhỏ, lúc này mới có bao lâu a, có phải hay không quá biến thái!
Khó trách người công hội dong binh bọn hắn thất bại.
Hạ Lan Cực hất càm liếc hắn một cái: "Người của chúng ta thất bại, đó là do năng lực không đủ, nếu lần sau gặp phải đấu đế, bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ không phải cũng đồng dạng chết sao, trọng điểm hiện tại là, người thuê chúng ta giống như không có nói cho chúng ta đối phương là đấu thánh, cho nên tổn thất của chúng ta cũng để cho người thuê gánh."
"Hạ đại thiếu chủ, ngươi có phải điên rồi hay không!" Thủy Tiêu đứng lên nhìn chằm chằm Hạ Lan Cực, hắn thế nào cũng cảm thấy thiếu chủ giống như đang thiên vị Mộc Khuynh Cuồng trên mặt có bớt.
"Ta không điên, chẳng lẽ ta nói sai, lúc công hội dong binh tiếp nhận nhiệm vụ, trên hợp đồng viết rõ ràng, người thuê nhất định phải nói cho chúng ta biết thực lực của mục tiêu, như vậy chúng ta mới an bài tốt, nếu như lần này Mộc gia nói cho chúng ta biết đối phương là đấu thánh, chúng ta còn có thể phái đấu tôn đi không? Hay tìm người lợi hại hơn đấu thánh để đi, như vậy người của chúng ta cũng không phải chết." Hạ Lan Cực đúng lý hợp tình rất công tư phân minh nói.
Thủy Tiêu nghe hắn nói như vậy, thu hồi bất mãn trên mặt, dường như hắn nói cũng rất có đạo lý, công hội dong binh bọn họ đúng là như vậy.
"Ngươi là thiếu chủ, ngươi nói như thế nào là như thế đó, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Cứ như vậy trở về? Nàng là mục tiêu chúng ta ám sát." Hắn nhíu chân mày lại, hắn cũng cảm nhận được, thực lực của đối phương tuyệt không thua kém so với bọn họ, các nàng ngay cả đan dược của công chúa Tây Cống cũng dám trắng trợn cướp lấy, bất quá cũng là công chúa kia xui xẻo, không có chuyện gì làm hay sao lại đi giành lấy đan dược Mộc Khuynh Cuồng nhìn trúng.